– Edit & Beta: Pianvy Kim –

(*) Điển tích được chú thích dưới truyện. Đại ý giống như câu “kính già, già để tuổi cho”, “nhường một bước biển rộng trời cao”.

Cục diện xấu hổ, người xung quanh toàn bộ hóa đá.

Nhưng Húc Họa rất giỏi giải quyết mấy loại tình huống xấu hổ như vậy. Nàng lễ phép gật đầu chào hắn rồi cất bước đi ngay. Đang giảm béo không ăn cơm tối, nên nàng định về phòng luôn. Thiên Cù Tử sắc mặt như sương, hoa mắt một cái, trong đầu đều là – nàng cùng ta cao – bằng – nhau!!!

Bằng vóc người của hắn, so với những nam tu khác đã xem là cao gầy, làm sao có thể…

Việc này thật sự…

Tái Sương Quy thấy hắn đứng đơ một chỗ, đành phải tự mình tiến đến – Tông môn phát sinh đại sự “quyết đấu”, bốn vị trưởng lão sao có thể không đến? Yến Hồi Lương đau lòng nhìn đại đệ tử của mình, đến bắt mạch cho hắn thấy không bị thương mới thở dài một hơi. Tái Sương Quy nhìn Doãn Nhứ Bình, sắc mạnh khó tránh lạnh ngắt: “Ngươi với Kỷ Họa thì có huyết hải thâm cừu gì, cùng là đồng môn, mắc gì lại nháo đến mức đòi quyết đấu?”

Doãn Nhứ Bình giàn giụa nước mắt, khóc sụt sùi không nói được lời nào. Yến Hồi Lương cũng tức giận, sớm biết trước thì đã không thu con bé này làm môn hạ. Yến Trần Âm tu vi không thấp, qua vài trăm năm, cái ghế đại trưởng lão còn chẳng thuộc về nó sao? Nhưng bây giờ thứ chuyện này lại phát sinh…

Bại dưới tay một đệ tử ngoại môn, còn quỳ xuống cầu xin người ta, Âm Dương Viện sẽ đồng ý sao?

Sắc mặt ông âm trầm, Yến Trần Âm ngược lại sờ lên đầu Doãn Nhứ Bình, nói: “Ta lần đầu làm thầy, không biết làm sao mới là thầy giỏi. Ngươi cũng lần đầu bái sư, có lẽ cũng không biết làm sao mới trở thành đồ đệ tốt. Về sau, chúng ta cùng nhau tìm hiểu đi. Có điều chuyện hôm nay đừng nên để bụng”, y cười khổ, “vi sư tu vi thấp, mà ở Huyền môn cao nhân như cá diếc sang sông. Ta không thể lúc nào cũng thắng mãi được.”

“Sư phụ!” Doãn Nhứ Bình rốt cuộc không nhịn được bật khóc. Tái Sương Quy cùng Yến Hồi Lương nhìn hai thầy trò tình thâm, khó tránh khỏi thở dài một cái. 

Tái Sương Quy gọi: “Doãn Nhứ Bình.”

Doãn Nhứ Bình ngẩng đầu, ông trầm giọng: “Lúc trước Đao tông Phó Thuần Phong từng bại trước đệ tử của mình, nửa đời khuất phục, nhận hết trào phúng… Cho đến khi đệ tử y trở thành Đao tông chưởng viện.”

Doãn Nhứ Bình sửng sốt. Lại nghe ông nói tiếp: “Trên thế gian này, biện pháp rửa nhục không nhiều, chuyện hôm nay, ngươi nên nhớ cho kỹ.”

Nói xong, ông quay đầu nhìn về phía Thiên Cù Tử. Loại thời điểm này, không phải chưởng viện sẽ nói thêm vào vài lời sao? Nhưng Hề chưởng viện hôm nay lạnh như băng, đứng một đống, trong mắt thấy toàn là không vui, càng không có ý định mở miệng.

Tái Sương Quy không chắc hắn không vui vì bị con bé đệ tử ngoại môn kia “mạo phạm”, hay là vì tiểu công chúa tùy hứng gây chuyện này, hoặc cũng có thể là cả hai. Ông chỉ đành nói: “Còn đứng đây làm gì, trở về mau.”

Đám người giải tán, Tái Sương Quy đi đến trước mặt Thiên Cù Tử, thần sắc lo ngại: “Con không sao chứ?”

Thiên Cù Tử nhìn xuống đất, miễn cưỡng mở miệng, thanh âm mang vẻ buồn bã: “Không sư phụ.”

Hắn luôn ghét đụng chạm thân thể, chuyện hôm nay nhiều khi là cố tình cũng không chừng. Tái Sương Quy hỏi: “Đứa bé Kỷ Họa kia rốt cuộc là ai?”

Việc đã đến mức này, giấu diếm cũng không nổi nữa. Thiên Cù Tử đáp: “Nàng ấy là Ma Khôi Khôi Thủ, Húc Họa.”

Tái Sương Quy lùi lại một bước, kinh ngạc đến ngây gười: “Vậy có nghĩa là… mười tám năm trước, con im lặng chịu ba trăm roi là vì cô ta?”

Thiên Cù Tử im lặng, bất động như núi.

Không ngờ chuyện lại là như vậy.

Tái Sương Quy thấp giọng cảm thán: “Vậy cũng tốt.”, Thiên Cù Tử nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn, “Vi sư cứ nghĩ con thành kiến với tộc Ma Khôi làm ảnh hưởng đến phán đoán, hóa ra là ta lo xa rồi.”

Thiên Cù Tử chưa hiểu ý, Tái Sương Quy sóng vai hắn dạo bước, thanh âm càng ép xuống thấp: “Lấy tính cách của Doanh Trì, tộc Ma Khôi sớm muộn gì cũng sẽ tách khỏi Ma tộc. Bây giờ Khôi Thủ nhận được đại ân, chỉ cần chúng ta giúp nàng ta trở lại Họa Thành, Ma Khôi tất sẽ về phe Âm Dương Viện.”

Thiên Cù Tử chau mày, Tái Sương Quy lại tiếp: “Nếu có thể nắm được Ma Khôi trong lòng bàn tay, chẳng khác chi nắm chắc được hương khói của Tiên môn. Nếu việc này thành công, vị trí Tông chủ đã để trống nhiều năm, đương nhiên gần như sẽ thuộc về con rồi.”

Thiên Cù Tử tương lai còn dài, triển vọng cao xa, Tái Sương Quy cũng muốn dốc hết tâm sức mà trù định thay hắn. Vậy mà đồ đệ ông hình như lại chẳng vui vẻ gì cho cam.

Thiên Cù Tử cước bộ không ngừng, cảm thấy muốn thổ lộ với nàng thật khó. Vết xe đổ của Doanh Trì vẫn còn trước mắt, giả sử hắn có nói thật lòng mình với nàng chăng nữa, thì cũng chỉ sợ là, nàng nghĩ mục đích của hắn chẳng qua cũng như Tái Sương Quy bảo mà thôi.

Tái Sương Quy lại thay hắn suy nghĩ biện pháp: “Phải rồi, vi sư thấy cô ta thân thể nặng nề, lúc làm cấm thuật mắc sai lầm gì sao?” 

Thiên Cù Tử vừa đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì đã buột miệng: “Không có nữ nhân nào không thích đẹp. Con đến Y tông tìm chút thuốc cho nàng ta, nhất định làm nàng ta hài lòng.”

Hắn hơi ngừng lại bước chân, nghĩ người ấy giảm béo đến thống khổ, chuyện này phải làm càng sớm càng tốt.

Ở Y tông, Quân Thiên Tử đã sớm nghe chuyện về Doãn tiểu công chúa. Khắp Y tông cũng đã sớm lan truyền việc Yến Trần Âm quỳ xuống đất cầu xin người ta tha mạng cho đồ đệ. Thấy Thiên Cù Tử ngoài ý muốn tới đây, y hỏi: “Ngươi bị thương rồi?” Không đúng, chẳng phải Yến Trần Âm mới là người đi đánh nhau sao?

Y có lòng thầy thuốc, vừa nói vừa giơ tay muốn bắt mạch. Thiên Cù Tử tránh khỏi tay y: “Ta cần dược vật giảm cân…” Dừng một chút, đột nhiên bồi thêm: “Cùng dược vật tăng chiều cao nữa.”

Quân Thiên Tử kỳ lạ: Thiên Cù Tử giữ vẻ ngoài như vậy đã nhiều năm, sao bỗng dưng lại muốn giảm béo? Y nói: “Chưởng viện nếu muốn sửa tướng mạo thì cần phải có ba mươi sáu trưởng lão làm bằng chứng mới được.”

“Cái này dành cho người khác sử dụng.”

Quân Thiên Tử càng khó hiểu: “Là ai mà khiến ngươi tự mình tới đây xin thuốc vậy?”

Thiên Cù Tử đáp: “Sao dạo này ngươi nhiều chuyện thế?”

Cũng may Quân Thiên Tử không phải người thích buôn chuyện, liền lấy bình dược nhỏ đưa hắn: “Không nói danh tính thì không được tính vào sổ công. Hai ngàn viên linh thạch thượng phẩm.”

Thiên Cù Tử không thèm để ý, có được đồ liền đi ngay.

Húc Họa về tới phòng xong liền lắc lắc tay phải. Lúc Yến Trần Âm bổ một kiếm vào Trấn Hồn Linh, nàng theo bản năng đưa tay ngăn cản. Bàn tay bị kiếm khí xuyên qua, may mắn bị thương không nặng.

Nàng hít một hơi, vận công bức kiếm khí ra ngoài. Vết thương động khẩu, máu cũng theo đó tuôn ra ngoài.

Trong phòng không có gì, cũng chẳng thể lấy quần áo mà băng, Húc Họa nhíu mày, nắm lấy Thần Ma chi tức trên vai chuẩn bị xài. Thần Ma chi tức liền kêu ầm lên như heo chọc tiết: “Buông ra buông ra, nữ nhân không được lấy ta thấm máu!!!”

Húc Họa đâu để ý tới nó, giữa lúc nàng đang cầm máu thì đột nhiên cửa bị đẩy ra. Thiên Cù Tử đứng chỗ cửa ra vào, Thần Ma chi tức lập tức im lặng.

Húc Họa nhìn hắn một cái, cảm thấy hôm nay hắn trông là lạ thế nào, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cúi đầu tiếp tục công việc: “Ngài không biết gõ cửa à?” Thần sắc nàng bình tĩnh, trong lòng lại rủa thầm – lão thất phu tới làm gì?

Thiên Cù Tử trông thấy nàng bị thương liền lập tức bước nhanh đến, nắm chặt tay nàng đưa lên xem. Lòng bàn tay nàng máu chảy ồ ạt, hẳn là do phạm phải kiếm khí, dưới da vẫn còn thấy mảnh kiếm nhỏ đang di chuyển.

Hắn bấm niệm pháp quyết, rất nhanh khiến máu không chảy ra nữa. Vết thương bằng tốc độ mắt thường cũng đã khép lại – quả nhiên là Y tông thuật pháp.

Húc Họa hỏi: “Hề chưởng viện đại giá quang lâm là có việc chi?” Hỏi đúng nghĩa khách khí.

Thiên Cù Tử cau mày: “Bị thương mà sao không nói?”

Húc Họa hời hợt trả lời: “Vết thương nhỏ thôi, có gì phải kể. Huống chi lúc đó có nhiều người, ta không cần người ta phải tội nghiệp dùm.”

“…”

Thiên Cù Tử tiếp tục làm cho vết thương lành hẳn, Húc Họa chợt phát hiện có điểm kỳ lạ – Sao lão thất phu này tự dưng cao thêm ba tấc vậy?

Nàng nhìn hắn từ đầu đến chân, tự nhủ nàng Khôi Thủ kiến thức phong phú, chuyện có thể kinh ngạc không nhiều, nhưng đây là một trong những chuyện đó.

Hắn đường đường là một chưởng viện, hơn một nghìn năm vẫn giữ đúng hình dáng tướng mạo, bây giờ đột nhiên cao thêm ba tấc, không phải khá kỳ lạ sao?

Thiên Cù Tử tránh khỏi ánh mắt dò xét của nàng, nói: “Y tông có chút dược giảm cân, ta nghĩ Khôi Thủ cần.” Húc Họa đương nhiên sẽ không cự tuyệt đồ tốt như vậy, hỏi lại ngay: “Ở đâu? Hiệu quả tốt không?”

Hắn lấy từ khư đỉnh ra một cái bình ngọc nhỏ, Húc Họa lập tức đưa tay ra lấy, đầu ngón tay hắn trong lòng bàn tay nàng lưu lại một chút, mới chầm chậm để bình ngọc xuống. Húc Họa trong nháy mắt hảo cảm về hắn tăng lên hai điểm. Tính ra thì số điểm của hắn là từ âm một nghìn, bây giờ thêm hai là âm chín trăm chín mươi tám điểm.

Thiên Cù Tử khẽ nâng mắt, liền nhìn thấy ánh mắt Húc Họa sáng rực, lung linh như hoàng hôn bình minh trên biển. Hắn nhất thời mê đắm, hành động luống cuống.

Thần Ma chi tức càng kinh ngạc – Sao hôn có một cái mà hắn liền thông minh ra vậy? Khôi Thủ đem trí thông minh truyền cho hắn sao?

Cũng may Húc Họa không để ý, chỉ vui vẻ mở bình thuốc lấy ra một hạt đan rồi uống. Thiên Cù Tử lại lấy ra vài bình linh thủy để lên bàn. Húc Họa nhìn thấy có hơi ngạc nhiên, thuận miệng hỏi: “Ngài thí nghiệm thuật pháp gì mà thất bại nhiều như vậy?” Hôm nay nghỉ giữa buổi, có mấy tên đồ đệ mang linh thủy đến, còn nói cái gì mà “chưởng viện thí nghiệm thuật pháp thất bại, làm dư hơi nhiều”. Hóa ra lại là hắn.

Thiên Cù Tử sắc mặt ửng đỏ: “Không có…”

Tông môn bí thuật không thể nói với người ngoài. Húc Họa cho là thầm hiểu, cầm bình linh thủy kính hắn một cái: “Vậy đa tạ.”

Nàng ngửa đầu uống một ngụm. Một sợi linh khí từ bên môi tràn ra, thuận theo cổ chảy xuống. Thiên Cù Tử ép mình dời mắt: “Khôi Thủ thúc đẩy dược lực thì để ta làm hộ pháp cho.”

Húc Họa có chút kỳ quái. Hôm nay coi như nàng đã bôi tro trát trấu lên mặt Yến Hồi Lương, vậy mà sao lão thất phu chút ý tứ khiển trách cũng không có, ngược lại còn ân cần như vậy?

Nàng híp mắt, vận công hấp thụ đan dược. Một dòng nước nóng từ trong dạ dày bốc lên, rất nhanh khuếch tán toàn thân. Nàng lập tức cởi giày, nhảy lên giường ngồi xếp bằng.

Thiên Cù Tử ngồi bên cạnh, mây mờ bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ, trong phòng nồng nàn mùi hoa hoa quế ngọt ngào, mê hoặc thần trí.

Hắn gỡ đàn tranh trên lưng xuống đặt lên bàn, khẽ vuốt một khúc nhạc, giúp nàng tĩnh tâm an hồn. Tranh âm hắn như gió mát, phản chiếu lại tâm hồn hắn u lạnh, chầm chậm đè xuống Thần Nữ Lộ cùng máu dâm xà sắp lên cơn phát tác.

Húc Họa thở dài một hơi, bây giờ mới an tâm hấp thụ đan dược.

Dược lực quả nhiên mạnh mẽ, đúng là Quân Thiên Tử tự mình luyện chế thành.

Húc Họa vô cùng tập trung, mồ hôi túa ra như nước. Thiên Cù Tử bên cạnh tranh âm nhẹ nhàng không dứt. Ngoài cửa, Tái Sương Quy ẩn vào một nơi bí mật, đứng đợi rất lâu. Lúc trước, ông cảm thấy Thiên Cù Tử lãnh đạm, hai người còn thường xuyên cãi lộn, ông sợ gặp thì sẽ đánh nhau mất.

Nhưng bây giờ nghe thấy huyền âm Thiên Cù Tử phát ra nhu hòa, cũng thấy yên lòng. Cũng may vị Khôi Thủ này tính tình sảng khoái, hy vọng hai người sau này bớt tranh chấp đi.

Hôm nay lúc Húc Họa dạy học, ông đương nhiên cũng có xem, vì Liên Hoành có thể giám thị toàn bị động tĩnh ở Âm Dương Viện.

Ông cũng như các chấp sự, vô cùng kinh dị khi thấy nàng không những giản lược pháp quyết, mà còn thành thạo thuật điều khiển nước nữa. Lục lại việc xưa ở Hoàng Đài, mới thấy Húc Họa quả thực không nói dối. Năm đó đê Hoàng Đài trấn lưu sông Thạch Hà bị vỡ, đúng là có chuyện lòng sông đột nhiên dời đi hai mươi dặm. Mà sau khi nước sông đổ vào biển, lòng sông lại trở về chỗ cũ.

Tới bây giờ người ta vẫn coi là chuyện lạ.

Nàng chỉ mới năm trăm tuổi, kỳ tài đã ngút trời. Mà căn cốt của nàng cũng khó giải thích nổi, nếu có thể cùng Thiên Cù Tử đẻ ra một trai một gái…

Tái Sương Quy lắc đầu cười khổ: Đáng tiếc đồ đệ ông thập phần phản cảm chuyện này.

Ông ra lệnh cho Liên Hoành đưa hình ảnh từ chỗ phòng Húc Họa tới, muốn nhìn coi hai người ở chung ra làm sao. Nhưng Thiên Cù Tử lập tức phát hiện được vì Liên Hoành liên hệ chặt chẽ với hắn, lập tức đóng lại trận nhãn. Tái Sương Quy đành phải thôi.

Húc Họa hấp thụ xong đan dược, mở mắt ra, bên ngoài trăng sáng đã treo cao. Nàng vừa muốn xuống giường, đột nhiên thấy hoa mắt, đầu óc choáng váng. Người bên cạnh lập tức đưa tay đỡ.

Nàng không cần nhìn cũng biết là Thiên Cù Tử. Hơi thở của hắn rất đặc biệt, vừa lạnh lẽo, cũng vừa chua chát.

Thiên Cù Tử thấp giọng hỏi: “Thấy thế nào?”

Húc Họa lắc đầu: “Không sao, thân thể này xác phàm, chịu không nổi dược tính mãnh liệt, phản ứng như vậy là bình thường.”

Thiên Cù Tử chẩn mạch cho nàng, liền biết nàng không nói dối, tiện tay đem linh thủy đến cho nàng. Húc Họa hớp mấy ngụm, sức lực cũng dần trở lại. Có điều thân thể đổ đầy mồ hôi, quần áo dính chặt vào người, trong phòng đệ tử ngoại môn lại không có phòng tắm riêng.

Nàng nhìn Thiên Cù Tử, lão thất phu cũng không tự giác, còn chưa có ý định đi về. Húc Họa tự nhận đối với ý đồ của hắn đã biết vài phần. Hắn cùng nàng luôn không hợp tính, sẽ không phải khi không tự dưng đưa nàng linh thủy.

Nàng ngồi ngay ngắn trên mép giường: “Được rồi, ngài muốn ta làm gì thì nói đi.” Thiên Cù Tử luẩn quẩn hoài không đi, nàng cười khẽ: “Muốn ta khôi phục thanh danh của Yến Trần Âm đúng không?”

Thần Ma chi tức nhếch miệng – chủ nhân a ngươi nhầm rồi…

Thiên Cù Tử cúi đầu im lặng, có tâm nhưng không biết nên nói thế nào. Húc Họa ngược lại vô cùng tỉnh táo: “Bất quá ngài cũng biết, đồ đệ hắn chính là đòi ta quyết đấu, sư đồ hai người họ thay phiên đấu với ta, có thể còn sống đã là ta nhân từ. Lại nói, nếu chẳng vì ta động tay, Cửu Uyên Tiên Tông cái ngài còn lâu mới giáo hóa được con bé tiểu công chúa kia.”

“Ta… không phải có ý này.”

“Được rồi. Vô sự không lên điện Tam Bảo, ta hiểu. Ta có thể giúp y lấy lại tôn nghiêm, nhưng ngài chỉ đưa ta mỗi một viên đan dược thì đâu có đủ.”

Thiên Cù Tử ngẩng đầu lên. Nàng đang ngồi trên mép giường, đôi chân nhỏ vung vẩy. Vì thân thể gầy quá nhanh, ống quần trông đặc biệt lớn. Hắn chỉ nhìn thoáng qua liền nghiêng mặt đi: “Khôi Thủ muốn thế nào?”

Húc Họa nửa thật nửa đùa: “Điển tích Trương Lương tiến lí, Hề chưởng viện có từng nghe qua?”

(* tiến lí = đưa giày)

“Ồ?” Thiên Cù Tử không rõ ý định của nàng, nhưng cố sự này hắn đương nhiên từng nghe. Đại khái là Trương Lương lúc thế lực còn nhỏ, gặp Hoàng Thái Công vứt giày xuống, bắt hắn nhặt hắn cũng nhặt, kêu đeo giày cũng đeo. Sau, ông tặng hắn cuốn “Thái Công binh pháp”.

(* lướt xuống cuối truyện để đọc nha)

“Ta nói, nhờ vả ai thì cũng phải có thái độ tốt nha.” Húc Họa chỉ chỉ đôi giày dưới mép giường, “Giày ta.”

Thiên Cù Tử chớp mắt cứng ngắc – Cái, cái gì?

Thấy hắn thất thố, Húc Họa cực kỳ vui vẻ: “Không muốn cũng được. Vậy sau này ngài cứ để mặc Yến Trần Âm chịu tiếng xấu, cả đời bị chế nhạo đi nha.”

Nói xong liền nằm xuống định ngủ, nhưng Thiên Cù Tử đã đi mau hai bước, tới trước mặt nàng, môi mỏng nhếch lên, sắc mặt nhuốm đỏ. Húc Họa nâng bắp chân lên, nửa cái chân lộ ra, lúc ẩn lúc hiện dưới mắt hắn. Hắn thoảng qua do dự, cuối cùng cũng nghiêng mình ngồi xuống, một tay cầm giày của nàng lên.

Tay phải hắn run run, nhưng vẫn nhấc mắt cá chân của nàng lên.

Thời gian đột nhiên như chậm lại. Mắt cá chân nàng hơi ướt, lòng bàn tay hắn vừa chạm phải, liền truyền đến xúc cảm trơn mềm tinh tế. Quần của nàng quá rộng, chân vừa khẽ nâng, thì nửa bắp chân đã lộ ra. Thiên Cù Tử mấy lần muốn đeo giày vào cũng mãi không xong.

Thân mình hắn khẽ run, hô hấp lộn xộn, sắc mặt ửng đỏ, hiển nhiên bị nhục nhã không nhẹ. Húc Họa mừng thầm, dùng cái chân còn lại đẩy một cái lên vai hắn: “Nhanh lên nào, nhăn nhăn nhó nhó, cứ như con gái.”

Nhưng Thiên Cù Tử lúc này chỉ thấy được mỗi làn da trắng như tuyết ngay trước mặt, tâm tư hắn chật vật, còn đầu óc đâu mà bận tâm dáng vẻ mình ra làm sao?

Thần Ma chi tức ngồi xổm trên vai Húc Họa, trợn mắt há hốc mồm – Khôi Thủ của ta ơi, đúng là Hoàng Thái Công kêu Trương Lương đi giày cho mình, nhưng mà khi đó Trương Lương đối với Hoàng Thái Công, không có sắc tâm a…


(*) Trương Lương đưa giày (张良进履): Tục truyền nói, có một ngày, Trương Lương đang dạo bộ trên cầu thì thấy một lão nhân. Lão nhân cố ý làm rớt giày xuống cầu, nói với Trương Lương: “Tiểu tử, nhặt giày lên cho ta!” Trương Lương ngạc nhiên, muốn nói lý với lão, nhưng ngại người ta lớn tuổi, không đành lòng cãi ngang, nên mới xuống cầu nhặt. Nhặt xong, lão nhân lại kêu Trương Lương đeo giày cho mình. Trương Lương cũng cẩn thận quỳ xuống đeo giày cho lão. Sau đó, lão nhân ngược lại không cảm ơn, mà còn cười to bỏ đi. Một lát sau, lão nói với Trương Lương: “Trẻ nhỏ dễ dạy, sáng sớm năm ngày sau, gặp ta ở đây.” Trương Lương lỡ hẹn lần đầu vì trễ, lần hai mới gặp, được ông lão đưa cho một quyển sách và nói: “Cuốn sách này là quân sư đế vương. Mười năm sau thiên hạ đại loạn. Mười ba năm sau ngươi qua sông Tê đến thành Bắc Cốc. Tảng đá vàng dưới chân núi chính là ta.” 

Nói xong thì bỏ đi rất nhanh. Trương Lương kỳ quái, sáng hôm sau mở ra mới biết sách tên là “Thái Công binh pháp” (Thái Công tức Khương Thái Công, là quân sư của Chu Võ vương). Trương Lương ngày đêm đọc sách, trở thành một người thông minh thao lược, túc trí đa mưu, giỏi đều văn võ. Mười năm sau quả nhiên khởi nghĩa Trần Thắng bùng nổ. Mười ba năm sau, Trương Lương đi thành Bắc Cốc, dưới chân núi quả thực có một pho tượng làm từ đá vàng, mới thấy lời tiên đoán của lão nhân đều được ứng nghiệm. Chuyện xưa được hậu nhân hư cấu, nhưng tóm gọm lại vẫn là ca ngợi Trương Lương trí tuệ hơn người. Trong cuốn “Lưu Hầu Luận”, Trương Lương được ca ngợi là “Tốt nhiên lâm chi nhi bất kinh, vô cố gia chi nhi bất nộ”. (Gặp sự không kinh, vô cớ bị chọc cũng không giận – dịch nghĩa bóng)

~ Lược dịch từ baike
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện