Edit & beta: Pianvy Kim –
Tái Sương Quy thật sự không hiểu, vì sao đệ tử đối với vị Khôi Thủ này lại có lòng chán ghét đến như vậy. Hắn xưa nay không thích cùng người khác giao tiếp thân mật, nhưng dù sao thân phận cũng là chưởng viện, đối xử với người khác luôn ôn hòa chu toàn.
Bây giờ hắn hành xử như vậy đúng là hơi thiếu phong phạm. Tái Sương Quy không biết giải thích sao đành nói bậy: “Hề chưởng viện…thân thể khó chịu, khó tránh tính tình hơi nóng nảy chút.”
Nhưng mấy câu nói đó làm sao có thể làm lửa giận Húc Họa dễ dàng dập tan được. Lần đầu tiên trong đời bị mỉa mai là già, đối với Ma Khôi quả thực vô cùng nhục nhã! Là thâm cừu đại hận của nữ nhân!
Nàng cười lạnh: “Không dám nhận!” rồi quay đầu nói với người hầu sau lưng: “Trở về Họa Thành.”
Người hầu lĩnh mệnh, đoàn người bắt đầu khởi hành. Tái Sương Quy trong lòng lo lắng, liên tục nháy mắt với Hề Vân Giai. Hề Vân Giai nhìn bầu chiến hỏa hừng hực giữa Húc Họa và sư tôn, một mực không dám mở miệng. Mãi sau hắn mới nói: “Khôi Thủ khó có khi đến đây, chi bằng nghỉ lại một đêm, đợi ta làm một bữa rượu nhạt tẩy phong trần rồi hãy đi.”
Húc Họa cuối cùng cũng bớt giận một chút. Thôi thì ở lại cho hắn chút mặt mũi, nhưng cái lão thất phu họ Hề kia thì nàng ghim rồi: “Hề chưởng viện thân thể tôn quý có bệnh vặt, tiệc lại vào đêm, nên không cần nhọc đến ngài phải tiếp ta.”
Nàng nhấn mạnh vào bảy chữ “Thân thể tôn quý có bệnh vặt”, giống như muốn nguyền rủa hắn vậy.
Tái Sương Quy vội vàng nói: “Cảm tạ Khôi Thủ thông cảm. Vân Giai, con đưa Khôi Thủ đến khách uyển nghỉ ngơi.”
Rừng Khổ Trúc. Gió thổi lá xanh, gợn từng đợt sóng.
Thiên Cù Tử ngồi trên bàn thạch xám trắng giữa vườn, trước mặt là mặt hồ gợn sóng lăn tăn, xương bồ dập dìu, cá trắm bơi lội. Hắn biết tối nay Tái Sương Quy thiết yến trong khách uyển, nhưng ông không cho gọi hắn, hiển nhiên không cần hắn phải có mặt. Nếu là bình thường thì chẳng có gì đáng quan tâm, hắn vốn không thích kiểu cười cười nói nói, nâng một ly lại chúc tụng tâng bốc một lần.
Nhưng hôm nay, trong lòng hắn bất an, việc gì cũng trái ý, ngay cả tiếng xào xạc từ rừng trúc cũng thấy khó chịu.
Thẳng đến canh ba, hắn lấy thần thức nhập vào hộ sơn đại trận, tuần sát Âm Dương Viện. Mỗi lãnh thổ của tông môn đều có một đại trận bảo vệ, Âm Dương Viện cũng không ngoại lệ.
Hộ sơn pháp trận ở đây tên là Liên Hoành, được các đời đại chưởng viện bổ túc, lại thêm vào linh thần, đã sớm có ý thức trí khôn.
Thiên Cù Tử hơi chuyển động ý thức, Liên Hoành kéo theo linh tức của hắn tuần sát bốn phía.
Kỳ thật trong viện dù có dị thường gì hay không, Thiên Cù Tử cũng không cần quá để ý, cũng không cần lấy pháp trận ra để xem xét. Dù sao cũng là việc của đệ tử canh gác, không phải việc của chưởng viện hắn.
Thần thức đảo qua núi Dung Thiên, cuối cùng dừng lại tại khách uyển. Liên Hoành ngừng lại một chút, nói: “Chưởng viện, trong uyển đang có một vị nữ khách.”
Chỉ là nhắc nhở công việc.
Thiên Cù Tử tỏ vẻ đã biết, Liên Hoành không can thiệp nữa, một đường đem hình ảnh thu về mắt hắn. Trời không còn sớm, đội cận vệ của Húc Họa đã thay phiên trực. Hiện tại nàng đang ở trong một gian phòng có hai người canh cửa, ngoài viện có ba người tuần thú.
Đại trận này của Liên Hoành đã sớm cùng núi Dung Thiên hòa làm một thể, mỗi ngọn cây cọng cỏ đều như ngọn tóc làn da của nó, khách nhân từ xa đến không thể phát giác.
Nó lại đưa trận quan sát Húc Họa trong phòng.
Nàng vẫn chưa ngủ. Thiên Cù Tử nhìn thấy nàng trong phòng mà sửng sốt.
Phòng không đốt đèn. Trong bóng tối, nàng chỉ mặc một kiện áo mỏng, ngồi gục trên bậc giường, tóc dài dính đầy mồ hôi ẩm ướt, áp sát vào cổ.
Nàng giống như đang chịu một thống khổ rất lớn, hai tay ôm đầu gối, cúi gằm mặt, phát ra những tiếng rất nhỏ.
Nhìn đến đôi tay nắm chặt mới thấy đã bị móng tay đã cào đến huyết nhục mơ hồ.
Đây là thế nào? Thiên Cù Tử nhìn kĩ nàng, cuối cùng nói: “Liên Hoành.”
Liên Hoành đã sớm tiến sát đến Húc Họa, thu thập triệu chứng, nhịp tim và mạch xong liền nói với Thiên Cù Tử: “Chưởng viện, nữ khách thân thể khó chịu, có nên mời y cho nàng ấy không?”
Thiên Cù Tử lắc đầu, Âm Dương Viện vốn liên quan đến nhiều thứ thuật pháp ngành nghiệp, hắn thân là chưởng viện nên cũng có chút thông hiểu về y đạo. Hắn nhìn thoáng qua ghi chép của Liên Hoành, sau đó ra lệnh cho nó tiêu hủy.
Liên Hoành ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo.
Thiên Cù Tử sau đó đóng lại tất cả trận linh, trận nhãn trong khách uyển. Như vậy, chuyện hắn ra vào khách uyển, Liên Hoành sẽ không thể lưu lại bất cứ ghi chép nào.
Húc Họa xác thực thân thể khó chịu. Lúc nàng bị giam ở Ma tộc, Doanh Trì vì để bắt nàng khuất phục, mỗi ngày đều sai người ép nàng uống Thần Nữ Lệ. Thần Nữ Lệ uống nhiều thành nghiện, mỗi đêm sau giờ Tý, cốt tủy như có hàng vạn con kiến bò, ngứa ngáy khó chịu. Lại thêm máu dâm xà phát tác, làm nàng muốn phát điên mà phải cố nhịn. Người hầu ngoài cửa rất cảnh giác, một tiếng vang nhỏ cũng có thể kinh động đến bọn hắn.
Húc Họa cắn chặt răng, run rẩy như con thú nhỏ mới sinh giữa vùng băng thiên tuyết địa.
Thuật pháp xung quanh dao động. Nàng ngay cả ngẩng đầu lên cũng làm không được. Thân thể mất đi khống chế, suy nghĩ mơ hồ. Chỉ gắng gượng cứng cỏi không nói không động.
Có người chậm chạp đến gần. Là Doanh Trì sao?
Lục Quang trong tay nàng lóe lên, một cỗ linh lực mạnh mẽ khuếch tán ra ngoài.
Người tới đương nhiên là Thiên Cù Tử. Hắn một tay khống chế Húc Họa, một tay dựng nên pháp trận, ngăn cách động tĩnh trong phòng với bên ngoài. Ánh sáng từ Lục Quang sắc bén như lưỡi dao, tầng tầng cắt chém pháp trận hộ thân xung quanh hắn.
Pháp bảo này tuy uy lực không tầm thường, nhưng Húc Họa bây giờ lại quá hư nhược. Nếu chỉ dựa vào pháp bảo, muốn đối phó với một đại tu huyền môn như hắn là chuyện không thể.
Thiên Cù Tử rất nhanh chế trụ được pháp bảo rồi đến ngồi trước mặt Húc Họa. Nàng căn bản không có ngẩng đầu, hô hấp nóng hổi, mồ hôi như tắm. Lúc này tuy không phản ứng, nhưng trong tay nàng âm thầm bấm niệm pháp quyết, dự định liều một kích cuối cùng.
Thiên Cù Tử nhẹ nhàng: “Trên người ta có Nguyệt Tủy, chỉ cần tới gần là có thể hóa giải Thần Nữ Lộ.”
Khoảng cách hắn gần nàng như vậy, cả phòng tràn ngập hương thơm, thanh âm hắn khàn khàn khô khốc, trong nháy mắt như hiện ra cảnh tượng lần đầu gặp nàng ở ngoài Ma tôn pháp điện.
Tâm trí Húc Họa đã sớm mơ hồ, chỉ theo quán tính cố gắng nhịn đau chống đỡ. Thanh âm của hắn không thể làm nàng an tâm.
“Vân Giai.” Nàng môi đỏ như thấm máu, thanh âm thì thào nhỏ đến mức chỉ hiểu được bằng khẩu hình. Thiên Cù Tử bỏ những vật hộ thân trên người xuống, chậm rãi ôm nàng vào lòng, chỉ cảm thấy trong ngực như nóng như nước sôi, mà nhịp tim hắn kêu như nổi trống.
Hắn không nói lời nào. Húc Họa rất nhanh cảm giác được Nguyệt Tủy kia bắt đầu phát huy tác dụng. Chí bảo quý giá chỉ có thể gặp không thể cầu kia xuyên qua thân thể người trước mặt, chậm rãi rút đi thống khổ trong cơ thể nàng.
Nàng không nhịn được kề sát hắn, tựa hồ coi hắn như dược lực mà hấp thu. Thiên Cù Tử hít vào, không khí nóng hổi của nàng thiêu đốt phế phủ hắn.
Hắn dang tay ra muốn ôm lên đầu vai nàng, cuối cùng khắc chế buông xuống hai bên.
Hắn biết, nếu làm vậy, sẽ không thể buông nàng nữa.
Thân thể ôn nhu mềm mại càng lúc càng kề sát, tựa hồ còn thấy chưa đủ, nàng như rắn nước quấn tới, tóc xanh ướt đẫm rủ trên cổ hắn. Thiên Cù Tử nhẹ giọng hỏi: “Đã tốt hơn chưa?” Cổ họng hắn hơi nuốt xuống, thanh âm đẫm mồ hôi.
Thống khổ hành hạ nhiều ngày tạm thời được làm dịu, giọng nói Húc Họa mang theo mệt mỏi rã rời, nghe vào trong tai, khiến người ta run run: “Quả thật có tác dụng. Có thể lấy nó ra không, ta dùng Thần Ma chi tức đổi với ngươi.”
Thời điểm nàng nói chuyện, cái trán giương lên, đôi môi đỏ sát qua hầu kết của hắn nóng hổi như lửa.
Thiên Cù Tử thở nặng nề, mở miệng nói qua loa: “Vật này ở trong đầu ta, khó mà lấy ra.”
Hắn cực lực điều khiển bản thân, không đề phòng nàng chợt sán lại bên mình. Một tầng ẩm ướt dưới áo, da thịt nàng trơn bóng sượt qua tay, hắn chỉ vừa hơi vô ý, tâm đã rơi vào vũng bùn mềm mại. Càng giãy dụa càng lún sâu, không thể trốn thoát.
Dục vọng liên tục tăng lên, hắn muốn nếm thử tư vị của cái môi đỏ thắm kia, thế nhưng không thể được.
Thân trên Thiên Cù Tử ngửa ra sau, ngồi ở trên bậc, lưng tựa bên giường. Húc Họa cơ hồ toàn thân đều dán trên người hắn, nhẹ giọng than thở: “Thật tốt.”
Mấy tháng tra tấn, dù nàng đã trốn thoát khỏi nội điện của Doanh Trì, nhưng Thần Nữ Lộ cùng máu dâm xà mỗi đêm cứ đúng giờ là phát tác. Nàng lâu lắm rồi chưa từng được yên giấc.
Lúc này tựa lưng vào “Hề Vân Giai”, Nguyệt Tủy lạnh mềm mại như tơ, tất cả bất an dần dần lắng lại. Nàng gần như tham lam hít sâu, “Hề Vân Giai” một mực không có làm bất cứ gì mạo phạm, khiến nàng mười phần an tâm. Đôi mắt xinh đẹp đóng chặt, thanh âm nghe như lẩm bẩm: “Có thể chút nữa hãy đi.”
Người bên tai thấp giọng đáp: “Được.”
Nàng dựa vào hắn càng chặt chẽ, khiến hắn ngạt thở: “Ngươi thật tốt, tốt hơn cái lão thất phu Thiên Cù Tử kia nhiều.”
Một tiếng đánh tan mộng đẹp, “lão thất phu” nhẹ giọng giải thích: “Kỳ thật ta…”
Nàng đối với mình ấn tượng cực kém, nếu lúc này làm rõ thân phận, sẽ như thế nào?
Đêm dài vô tận, hắn nghĩ muốn kéo dài thêm thời khắc ngọt ngào này, vì vậy nói: “Không phải như cô nghĩ.”
“Ta nghĩ sai chỗ nào? Ta là mang thiện ý kết giao đến đó.” Một sợi tóc nhẹ gãi cằm nàng, Húc Họa duỗi tay nắm chặt, đầu ngón tay uốn cong lại thưởng thức: “Ngươi nói xem, hắn đã hơn một ngàn tuổi rồi, sao tính tình lại đanh đá như vậy? Chẳng lẽ nam nhân vợ góa con côi, đến lúc già tính tình đều trở nên cổ quái vậy sao?”
Nam-nhân-vợ-góa-con-côi?
Ngực giống như bị ai đấm một cái. Thiên Cù Tử trong lòng bốc lên khí lạnh, một câu cũng không nói nổi. Cũng may Húc Họa biết ngay trước mặt đồ đệ lại chỉ trích sư tôn của người ta là không thích hợp, nên không tiếp tục đề tài này. Thân thể giống như ngâm mình trong suối nước nóng thơm tho, buồn ngủ ập đến, nàng lầm bầm: “Ở bên ngươi thật tốt, làm ta không muốn về Họa Thành nữa.”
Thần Nữ Lệ cùng máu dâm xà khi phát tác thì rất kịch liệt, nhưng Doanh Trì ý muốn không đơn thuần chỉ vì muốn tra tấn. Lúc dược hiệu trên nàng có tác dụng, thân thể hắn liền theo đó đạt được sung sướng.
Doanh Trì càng gia tăng ràng buộc nàng, càng khiến nàng thêm trăm ngàn lần cừu hận cùng chán ghét. Nhưng hắn có thể giúp nàng vơi bớt thống khổ, khiến thân thể nàng thoải mái dễ chịu, nên nàng không thể tránh khỏi cảm giác khát vọng không muốn xa rời đối với Doanh Trì.
Thiên Cù Tử phát hiện thân thể nàng mềm mại rũ xuống, lòng hắn như có làn gió xuân thổi qua, dù có lạnh lẽo đến đâu cũng bị làm cho tan chảy. Hắn nắm chặt tay nàng, đưa lên chạm vào mặt mình, nói: “Húc Họa, ta không phải Vân Giai.”
Người trong ngực không phản ứng. Nàng đã ngủ say.
Thiên Cù Tử một mực chờ đến khi trời đã hửng sáng. Chậm một chút nữa, tứ đại trưởng lão theo thông lệ sẽ đến tuần sát, chẳng mấy chốc sẽ phát hiện trận pháp và trận linh ở khách uyển đều bị quan bế.
Nàng trong lòng hô hấp đều đặn, mộng đẹp say sưa. Thiên Cù Tử chậm rãi tách nàng ra. Nàng mặc y phục ẩm ướt suốt một đêm, giờ đã sớm khô. Nhưng có linh lực bảo hộ nên cũng không ảnh hưởng gì.
Thiên Cù Tử không bế nàng lên giường, chỉ sợ đụng chạm lung tung, sợ mình làm ra hành vi gì không thỏa đáng. Hắn nhìn ngắm nàng một lúc, sau đó tránh khỏi tuần thú ngoài cửa, rất mau ra khỏi khách uyển.
Danh sách chương