Tiểu Lam phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Lão gia! Phu nhân!”

Ta chậm rãi đi qua: “Cha, mẹ, nữ nhi……” đến đây thì cổ họng lại nghẹn ngào.

Mẹ giữ chặt ta, ôm vào trong lòng: “Đứa nhỏ ngốc nghếch……”

Tiểu Lam cũng khóc lóc tới đây ôm lấy chúng ta.

Cha đứng ở một bên, nhìn Hoắc Dương vẫn luôn trầm mặc, lại nhìn chúng ta: “Khóc lóc sướt mướt, còn ra thể thống gì nữa?”

Ta khụt khịt mũi, cẩn thận chu đáo quan sát cha, vẫn một bộ dạng giả đứng đắn như xưa. Lại nhìn hướng mẹ vẫn xinh đẹp mỹ mạo như trước.

“Thương thế xem chừng là đã khỏi?” Cha trầm giọng thăm hỏi. Mẹ lúc này mới phản ứng kịp, quan tâm nhìn ta.

“Đã tốt.” Ta khoanh tay cung kính trả lời.

Tài nghệ không bằng người, lại còn bị người ta sát thương gần chết, thân là nữ nhi Chiến gia, quả thực vô cùng nhục nhã — cha luôn luôn tâm cao khí ngạo, nhất định sẽ nghĩ như vậy đi? Quả nhiên, ánh mắt cha như điện quét về phía Hoắc Dương vẫn luôn đứng thẳng một bên như pho tượng: “Là ngươi đả thương con gái ta?”

Hoắc Dương gật gật đầu.

Cha nói: “Tự chặt một tay đi.”

Ta hoảng sợ kinh hãi: “Cha! Không thể!

Hắn hiện tại đã gia nhập dưới trướng của chúng ta, bây giờ là đồ đệ con!”

Cha liếc nhìn ta, ta run run.

Cha lại nhìn hướng Hoắc Dương: “Muốn ta phải ra tay sao?

Hoắc Dương ngạo nghễ nói: “Sư phụ nếu là muốn tính mạng ta, có thể lấy đi bất cứ lúc nào. Ngươi là ai? Muốn tay của ta, chính mình tới lấy đi!”

Cha nghiêm túc đánh giá Hoắc Dương, nói: “Thằng nhóc con cũng thật kiên cường. Thôi. Đợi giải quyết xong hết mọi chuyện của Thanh Hoằng tại võ lâm này. Ta sẽ tới lấy một tay của ngươi.”

Hoắc Dương hờ hững không nói.

Cha ta, môn chủ tiền nhiệm Chiến gia – Chiến Phá Địch, luôn luôn là một chữ đáng giá ngàn vàng, nhất định không nói chơi.

“Cha! Người sai rồi!” Ta lớn tiếng nói: “Hắn hiện tại đã là đồ đệ con, là người của Chiến gia. Cha làm sao có khả năng đích thân phế bỏ tay đồ tôn (đồ tôn là đồ đệ của con) của mình?”

Cha ta cười nói: “Thì ra hắn không phải môn hạ của Hạ Hầu Dĩnh, là môn hạ Chiến gia ta?”

Trong lòng ta rơi lộp bộp xuống, hỏng rồi, cha nhất định là ghi hận chuyện ta bái tình địch của ông làm sư phụ đây mà!

Nhưng cha à, ai bảo cha võ công không bằng người ta chứ?

Chúng ta ra ngoài giang hồ hỗn độn, đương nhiên phải chọn nơi nương tựa vững chắc!

“Ngươi lại dọa Hoằng Nhi!” Mẹ không vui nhìn cha, một tay kéo lấy ta, tay còn lại túm lấy Hoắc Dương: “Đừng để ý hắn. Hắn dám động đến bất kỳ ai trong các ngươi, ta sẽ không để yên cho hắn.”

Ta vui mừng, nắm lấy tay Hoắc Dương rõ ràng xem như bảo vệ.

Lại thấy Hoắc Dương sắc mặt có chút cứng ngắc đỏ lên, dường như muốn rút tay, nhưng lại ngại ngùng.

“Sư…… Tỷ?”

Một tiếng gọi chần chờ, bao hàm ít nhiều điều muốn nói mà dường như nước mắt đã muốn rơi, tâm tình kinh hỉ cùng phiền muộn đan xen phức tạp?

Thân thể mẹ cứng đờ, chậm rãi xoay người, nhìn hướng người tới: “Dĩnh…… đệ?”

“Những năm nay…… Ngươi, có tốt không?”

“Ta rất tốt. Dĩnh đệ, ngươi sao rồi?”

“Sư tỷ, ngươi vẫn tốt thì ta yên tâm rồi.”

“Dĩnh đệ vì sao trước giờ không tới Kinh Châu gặp ta?”

“…… Bận quá.”

Nhìn vẻ mặt mẹ cửu biệt trọng phùng* vui mừng lẫn cảm động, lại nhìn vẻ mặt sư phụ ẩn chứa thâm tình, trong lòng ta chua lè chua loét. Ta biết mẹ bị cha bắt cóc lúc mười tám tuổi, cũng là khi sư phụ mới mười sáu tuổi.

*Cửu biệt trọng phùng: xa cách lâu ngày gặp lại.

Rốt cuộc là cái gì khiến cho một thiếu niên thiên tài hăng hái trong chốn võ lâm rễ tình đâm sâu như thế?

Lỡ mất chuyện chung thân cả đời.

Mà bây giờ, bọn họ đứng trước mặt ta, nam như cũ anh tuấn mà cường đại, nữ như cũ nhỏ xinh mà mỹ lệ, thần sắc trên mặt đều là buồn rầu động lòng người, giống như cảnh tượng buồn mà tuyệt đẹp trong bức tranh anh hùng mỹ nhân……

“Dĩnh đệ nếu là nhàn rỗi, không trở ngại thì hãy thường xuyên tới Kinh Châu chơi.” Một giọng nói sáng sủa như nước trầm thấp dễ nghe, đột ngột chen vào.

Cha chậm rãi cười, thản nhiên tiến lên mấy bước, rồi đứng lại.

Kim quan buộc trên mái tóc dài như mực, bộ mặt tuấn mỹ năm đó không những không giảm lại càng thêm thâm thúy, dáng người anh tuấn mang theo phong độ thanh tú của người trí thức.

Trường bào phất phới, dáng người phiêu dật.

Trong phút chốc, hào quang vạn trượng.

Tiểu Lam tại sau lưng ta thì thào nói nhỏ: “Trời ạ! Lão gia thực là quá chói mắt!”

Ta gật gật đầu, cha ta xuất hiện, ai dám tranh vị trí?

Sư phụ tuy là anh hùng của cả võ lâm thiên hạ, nhưng một đời vì sự nghiệp võ lâm cuộc sống trôi qua bần khổ mà phiêu bạt.

Trái lại cha ta, tuy rằng đối với võ lâm chính nghĩa thiếu hứng thú, nhưng võ công của người tốt xấu cũng cũng được xếp vào trong trong hạng năm người đứng đầu, bộ dạng lại tuấn tú, càng huống chi giỏi về buôn bán, gia tài bạc triệu……

Nếu như ta là mẹ ta, ta cũng sẽ chọn cha!

Cha thản nhiên liếc mắt nhìn chúng ta, mỉm cười nắm lấy tay mẹ.

Mẹ lại không tim không phổi kéo cánh tay cha, cười nói: “Đúng rồi, Dĩnh đệ, quên giới thiệu cho ngươi, đây là tỷ phu ngươi, Chiến Phá Địch!”

Hai tròng sư phụ mắt dường như u ám, trên mặt lại nở ra nụ cười thật lòng: “Chiến đại hiệp, ngưỡng mộ đã lâu!”

Cha khe khẽ mỉm cười: “Ta đối với Hạ Hầu đại hiệp, mới là ngưỡng mộ đã lâu.”

Sư phụ lại nói: “Những năm nay, ngươi đem sư tỷ chăm sóc thật sự tốt. Ta thật lòng vui mừng thay sư tỷ.”

Cha sắc mặt rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, vỗ vỗ bả vai sư phụ: “Hoằng Nhi mới gia nhập võ lâm, đã được ngươi chăm sóc giúp đỡ nhiều, Chiến mỗ cảm kích khôn cùng.”

Sóng ngầm biến mất. Cha ta, toàn thắng!

Thế là cả hai nhường nhau, tiến vào chính sảnh.

Xa xa, liền thấy Lâm Phóng cùng Ôn Hựu ra đón, Lâm Phóng sắc mặt trầm ổn bên trong lại lộ ra vui sướng rõ ràng: “Chiến đại hiệp! Chiến phu nhân! Vãn bối Lâm Văn Tuyền, không có tiếp đón từ xa, mong hai vij kn trách!”

Ôn Hựu cũng chắp tay nói: “Chiến đại hiệp, vãn bối Ôn Tử Tô, nghe danh đã lâu, hôm nay được gặp mặt! Thật là vinh hạnh!”

Cha vừa lòng gật đầu, nói: “Hai vị thiếu hiệp, chớ đa lễ! Mấy ngày nay, đa tạ các ngươi quan tâm nha đầu nhà ta.”

Lâm Phóng ôn hòa cười: “Chiến đại hiệp nói gì vậy! Thanh Hoằng giúp ta rất nhiều, trước đó vài ngày, còn cứu của tính mạng ta!”

Ôn Hựu cũng nói: “Chiến đại hiệp nói đùa, Thanh Hoằng bây giờ chân chính là tấm gương mẫu mực để nữ tử võ lâm noi theo.”

“Ồ?” Cha liếc nhìn ta, lại nói: “Các ngươi đừng quá coi trọng tiểu hài tử, nàng rất thích khoa trương.” Khóe mắt đuôi mày lại tỏa ra ý cười.

Ta cắn răng, cha, người có thể không gọi ta là tiểu hài tử được không?! Ta cùng bọn họ là cùng một thế hệ! Ngươi cùng bọn hắn không phải!

Sau khi cùng nhau dùng qua bữa cơm chiều, ta ngồi trên giường ở trong phòng, lại nghe thấy cách vách phòng, cha cùng mẹ nói chuyện: “Cả hai đều là đứa trẻ tốt. Chỉ đáng tiếc một người không biết võ công, một người là con cái sĩ tộc.”

Ta nghe thấy rõ ràng, trong lòng lại có chút không vui. Con cái sĩ tộc thì làm sao?

Lại nghe mẹ nói: “Không biết Hoằng Nhi nhìn trúng người nào?”

Trong lòng ta căng thẳng.

Lại nghe cha nói: “Trúng ai đều tốt, chỉ cần đừng trúng Hoắc Dương kia, đứa trẻ ấy, ánh mắt rất lạnh.”

Ta buột miệng cười, cao giọng nói: “Cha, con sẽ không để cho thiên hạ bàn tán đâu, hắn là đồ đệ của con.”

Bên kia không có tiếng nói.

Nửa buổi mới nghe đến giọng cha uy nghiêm truyền tới: “Còn không mau đi ngủ!”

Ta ngoan ngoãn cúi đầu đắp chăn.

Trong lòng một trận ấm áp.

Tân niên năm nay, bởi vì cha mẹ ta dẫn một đám nô tì được huấn luyện nghiêm chỉnh đến, mà trở nên vô cùng dễ chịu.

Sư phụ bọn hắn trợn mắt há mồm nhìn quản gia, đầu bếp, nha hoàn của Chiến gia ta đem toàn bộ phủ thu dọn được rực rỡ hẳn lên, lại nhìn những món ăn được bưng lên như nước chảy có thể so với món ăn trong cung, đều là những mỹ vị quý và lạ; nhìn nha hoàn đưa đến phòng ngủ bọn họ chăn ấm đều được làm bằng tơ tằm, nhất thời đều á khẩu không nói được lời nào.

Ngay cả Ôn Hựu xuất thân sĩ tộc, đều lắc đầu nói: “Chiến gia không hổ là đệ nhất môn phái Kinh Châu, thật là xa hoa.”

Ta cười nói: “Thói quen thôi.”

Đưa tới vô số ánh mắt tức giận của các sư huynh.

———————

Đêm trừ tịch (đêm giao thừa).

Ngoài cửa sổ đã hợp với không khí tết tuyết rơi như lông ngỗng dầy đặc. Hôm nay mở yến tiệc, sư phụ, Lâm Phóng, Ôn Hựu, một nhà chúng ta, còn có hai vị sư huynh nhiều tuổi, ngồi tại một bàn ở chính sảnh.

Lại có người đạp tuyết tiến đến, cởi ra áo khoác một thân đều là tuyết, tươi mát đứng trước mặt chúng ta.

Là Cầu An, phía sau là tổ phụ hắn Cầu Bất Nan.

Thế là mấy vị tiền bối võ lâm lại tỏ vẻ kính ngưỡng lẫn nhau, cho Cầu Bất Nan ngồi chủ vị. Cầu An, ta cùng một vị sư huynh ngồi ở trung gian.

“Cầu thiếu hiệp bây giờ là phân minh chủ của võ lâm Quảng Châu?” Cha cười nói: “Quả nhiên tuấn tú lịch sự!”

Cầu An ngay vẫn khiêm tốn vì được khen. Cầu Bất Nan một bên nói: “Lệnh ái mới chân chính là võ lâm hào kiệt. Cái mạng này của Cầu An, cũng là nàng cứu.”

Cha nhìn hướng ta: “Ồ? Ngươi mấy ngày nay còn cứu không ít mạng người? Như thế nào còn để bản thân trọng thương?”

Ta đành phải thành thật nói: “Kỳ thật con cũng được người khác cứu rất nhiều lần. Sư phụ cứu qua con, Tử Tô cũng cứu qua con. Người trong giang hồ cả thôi, cứu qua cứu lại lẫn nhau cũng rất bình thường.”

Tiểu Lam sau lưng ta buột miệng cười.

Cha cùng mẹ giơ lên ly rượu, trước kính sư phụ sau lại kính Ôn Hựu: “Cảm tạ Ôn thiếu hiệp ra tay cứu giúp!”

Ôn Hựu vội đứng thẳng dậy, khiêm tốn nói: “Thanh Hoằng vốn là sư muội ta, đồng môn sinh tử vui buồn, bất kỳ sư huynh đệ nào nhìn thấy, đều sẽ xả thân cứu giúp. Hai vị thật sự không cần phải nói lời cảm tạ. Tử Tô trước kính.” Sau đó nâng chén uống cạn rượu.

Cha cười nói: “Đứa trẻ này thật là khiêm nhường.”

Cầu An nói: “Nói như thế, ta cũng nên kính hai vị tiền bối, cảm tạ ơn cứu mạng của Chiến cô nương. Sau này nếu có rảnh rỗi, thường xuyên ghé qua Quảng Châu, cho vãn bối trọn đạo làm chủ.”

Rượu đi qua ba tuần.

Vì uống đến là vui vẻ, mọi người đều có mấy phần cảm giác say.

Không nghĩ đến sư phụ là người đầu tiên gục xuống. Ước chừng là hôm nay nhìn thấy mẹ ta, cảm xúc sai khiến đi — hai vị sư huynh đỡ sư phụ hồi phòng.

Cầu Bất Nan lớn tuổi, nên đi ra phòng khách nghỉ.

Mẹ ta cũng không chống đỡ nổi, được Tiểu Lam đưa về phòng, cha còn cẩn thận cưỡng chế Tiểu Lam ở bên bảo vệ.

Chỉ có cha cùng Ôn Hựu, đều là hai mắt càng uống càng thanh tỉnh, lại không ngờ đến Lâm Phóng tửu lượng cũng rất cao. Hai người bọn họ cùng cha ta nói nói cười cười, không thấy chút nào khác thường.

Trong mắt cha rõ ràng hiện lên thần sắc khen ngợi đối với hai người kia.

Ta có mấy phần say ngà ngà, nhưng vẫn còn thanh tỉnh, đưa mắt nhìn lại, tất cả đều có một chút mông lung.

Ánh mắt Cầu An cũng có chút mê ly, ta đoán tình trạng của hắn so với ta cũng không khác biệt lắm.

Ta nhìn hắn cười nham nhở: “Cầu An, ngươi có phải hay không cảm thấy có chút choáng váng đầu.”

Hắn gật gật đầu, nói: “Mặt của ngươi rất hồng, thật đẹp .”

Ta cao hứng cười nói: “Thật không? Kỳ thật ta cũng cảm thấy chính mình đẹp, nhưng Văn Tuyền cùng Tử Tô là hai nam tử, bộ dạng lại rất dễ nhìn, ta so với bọn hắn đều không bằng.”

Cầu An ngẩn ngơ, nói: “Không, ta cảm thấy ngươi so với bọn hắn còn dễ nhìn hơn.”

Ta vui mừng : “Thực sự? Ngươi nói như vậy ta thực thích, tới, cạn!”

Ta nâng chén.

Chén trong tay đến nửa chừng lại bị người đoạt mất. Nâng mắt nhìn, Ôn Hựu ngồi bên phải cười như không cười nhìn ta.

Trong nụ cười hình như có chứa một ít lãnh ý, ta lập tức tỉnh rượu mấy phần.

Lúc này mới phát hiện, thì ra trong phòng sớm đã an tĩnh lại.

Ba người bọn hắn, thế nào lại không tiếp tục tán gẫu? Quản chúng ta làm gì?

Ta ngẩng đầu, thấy cha mang một bộ dạng bẽ mặt, căm tức nhìn ta, khóe miệng Lâm Phóng mỉm cười.

“Chiến đại hiệp, Thanh Hoằng…… Có từng…… Kết hôn…… Vãn bối năm vừa mới mười tám, chưa hôn phối, không biết……” Cầu An đã gục xuống bàn miệng vẫn lẩm bẩm nói.

Ta đưa tay che miệng của hắn: “Cha! Cha! Hắn nói vớ nói vẩn!”

Không ngờ Cầu An rõ ràng đã bất tỉnh nhân sự, lại lập tức bắt được tay của ta, trong miệng không ngừng gọi tên ta: “Thanh Hoằng, Thanh Hoằng……”

Ta nhất thời lại tránh không được, giương mắt nhìn lên, Ôn Hựu nhếch miệng, tay phải dường như đang nắm chặt “Giác” trên hông; Lâm Phóng có chút kinh ngạc, nhìn nhìn cha ta, không lên tiếng.

Cha trừng to mắt nhìn tay ta bị Cầu An nắm chặt, nói: “Ta muốn làm thịt tiểu tử này.”

Ta vất vả rút tay ra, ngăn ở trước mặt cha.

Sắc mặt cha xanh mét: “Cầu An này, vốn tưởng rằng hắn là thiếu niên anh hùng, sao lại có thể càn rỡ như thế?!”

Lâm Phóng cười khổ nói: “Chiến đại hiệp, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Cầu An những ngày này hiệp trợ chúng ta bình ổn Quảng Châu, làm việc lão luyện thận trọng, thật sự đã trấn trụ các môn phái võ lâm Quảng Châu, công lao hiển hách. Lấy hắn mười tám tuổi, làm được như thế, thật sự không dễ dàng. Chỉ có điều dù sao cũng là tâm tính thiếu niên, chắc hẳn đối với Thanh Hoằng sớm có tình cảm, hôm nay tân niên, hắn ở trước mặt chúng ta hẳn đã bố trí phòng ngự, mới có thể nói ra lời trong lòng. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tiền bối chớ trách tội hắn.”

Lời này nói ra đều làm cho chúng ta thấy rất thoải mái.

Sắc mặt cha hơi nguội lại nói: “Chỉ là nữ nhi Chiến gia ta, thế nào dễ dàng trở thành người của hắn như thế. Hoằng Nhi, ngươi tốt nhất tránh xa tên tiểu tử này ra một chút!”

Ta dở khóc dở cười gật đầu.

Lén lút nhìn Ôn Hựu, vẫn là vẻ mặt trầm tĩnh.

Tác giả có chuyện muốn nói(cũng là lời editor muốn nói): Bình luận rất ít!

Thất bại!

Cái gọi là chim nhạn bay qua để lại lông, người đi qua để lại lời bình a!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện