Đoạn đường trở về, những hộ vệ khác áp tải hàng hóa đi chầm chậm ở sau. Ta, Lâm Phóng, Hoắc Dương cùng quản gia bốn người mang theo nhân sâm vạn năm đi trước. Chúng ta đi vô cùng kỳ lạ. Khi đi đường chính, khi đi đường núi, khi thúc ngựa chạy gấp, khi lại chậm rãi từ từ. Cứ như vậy được hơn mười ngày, chúng ta thế nhưng chưa kinh động đến bất kỳ một thế lực nào, đã đến bên ngoài cách thành Thổ Cận hai mươi dặm.
Vốn là từ phía đông bắc trở về Thổ Cận, chúng ta lúc này lại đi vòng qua vùng ngoại ô phía Tây Nam, ta nghĩ vô luận là ai âm thầm muốn cướp nhân sâm, đều không đoán được đường đi của chúng ta. Lâm Phóng là một người tính toán vô cùng tỉ mỉ. Ta từ từ phát hiện, những năm gần đây hắn đạt được rất nhiều thành quả, không chỉ dựa vào sự thông minh cùng ý chí kiên cường. Hắn dường như cực kì am hiểu việc tập hợp các loại tin tức phức tạp, nhanh chóng tìm ra một phương pháp thích hợp. Với ta mà nói, thấy tình báo, tin tức liền choáng váng đầu……
Đêm nay, chúng ta nghỉ tạm tại bên trong một nông phòng bỏ đi vùng ngoại ô. Trước đó vội vã một ngày một đêm, mọi người đều mệt mỏi, chỉ có thể dừng bước.
Quản gia của Hoàng phủ là một hán tử trung niên, đối với cuộc sống sinh hoạt bên ngoài rất tinh tường, tay chân lanh lẹ tìm ít cành cây, đốt một đống lửa, trong phòng liền ấm áp. Trong phòng này chỉ có một cái giường đất thô, chứa được hai người song song nằm. Quản gia cùng Hoắc Dương trực tiếp ngủ ở trên mặt đất, cũng không ngại đất bẩn, dùng áo choàng đem chính mình bao lấy. Giường đất tất nhiên là nhường cho Lâm Phóng.
Ta tìm tới một góc khuất gần nhà bếp, ôm đao ngồi. Mỗi đêm, đều là ta cùng Hoắc Dương luân phiên canh gác. Quản gia nói muốn trực đêm, lại bị Lâm Phóng cười từ chối.
Ánh lửa lay động, bên ngoài là cảnh trời đất tuyết thê lương. Ở Quan Ngoại, mặt trăng tròn to lại sáng vô cùng, cho nên ở trong đêm, ta vẫn có thể trông thấy ngọn núi mơ hồ nơi xa.
Không biết trải qua bao lâu, có lẽ là nửa canh giờ. Ánh lửa trong bếp trở nên chập chờn yếu ớt, ta vội cầm lấy củi gỗ đã được chuẩn bị tốt ở bên cạnh ném vào trong lò bếp. Âm thanh phát ra có chút lớn, nghiêng đầu, lại thấy Hoắc Dương cùng quản gia như cũ ngủ vô cùng say sưa, ngáy không ngớt — có ta trực đêm, Hoắc Dương tự nhiên là ngủ say như chết, nếu có ai hiện tại thừa dịp cắt đầu của hắn, hắn có lẽ cũng không thèm tỉnh lại.
Ta hăng hái xoay người, nhìn phía Lâm Phóng trên giường đất, an ổn ngủ, chỉ là lông mi tuấn tú nhíu lại, lông mi dài run rẩy — cho dù ở trong mộng, hắn vẫn như cũ không chịu buông lỏng.
Hắn yên tĩnh ngủ, khuôn mặt dưới ánh lửa, càng lộ vẻ tuấn tú thanh cao. Sắc mặt hắn tái nhợt, mang theo một cỗ hàn khí. Trong lòng ta bỗng nhiên mềm mại đến loạn thất bát tao, rón ra rón rén tới gần, đứng tại bên cạnh cách hắn độ một thước.
Hắn thực đẹp, mặt mày như họa, không gì hợp hơn câu này đi! Trước đây khi mới gặp, ta cảm thấy hắn có nữ khí. Bây giờ xem ra, lại cảm thấy hắn tuy mảnh khảnh nhưng lại chẳng hề mất đi vẻ cao lớn, dù xinh đẹp nhưng tư thế cũng thật oai hùng.
Cứ như vậy, si ngốc nhìn hắn, nửa ngày. Thẳng đến khi Hoắc Dương ở trong mộng nói loạn, ta mới giật mình nhận ra. Nhất thời có chút xấu hổ.
Nhìn lại phía hắn, chợt phát hiện tay của hắn lộ ra bên ngoài áo choàng. Ngón tay thon dài yếu ớt, vẫn không nhúc nhích. Ta nhẹ nhàng duỗi tay chạm vào, quả nhiên vô cùng băng lãnh. Ta vội ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm tay phải lộ ra bên ngoài áo choàng, đem một chút ấm áp trong thân thể truyền đến trong tay hắn.
Thời điểm như vậy, trong lòng ta thật sự yêu thích. Vì hắn chắn đao, vì hắn sưởi ấm, vì hắn ép buộc…… Luôn luôn, luôn luôn yêu thích như vậy ……
Hắn đột nhiên mở to hai mắt, nháy mắt tựa như trăng sáng chiếu rọi. Ta ngẩn ngơ — là ta lực tay quá mạnh sao? Ta vội buông ra tay, lại bị hắn nhanh chóng nắm chặt lại – rõ ràng không biết võ công, nhưng phản ứng thật lẹ……
Hắn chậm rãi ngồi dậy, lẳng lặng nhìn ta, tay vẫn nắm chặt như cũ. Ta ngồi ở cạnh giường đất, cách hắn không đến một thước.
Nói cũng kỳ lạ, ngày thường trong thời điểm này, ta luôn luôn xấu hổ và giận dữ vô cùng. Nhưng có thể là bóng đêm quá mờ đạm, có thể là nửa đêm đầu óc của ta hết sức chậm chạp, đêm nay thời điểm này, trong lòng ta lại bình tĩnh đến lạ kỳ. Không thấy thẹn thùng, cũng không thấy khẩn trương. Nội tâm cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh – khiến ta nghĩ muốn nhào vào trong lòng hắn……
“Hoằng Nhi……” Hắn thở dài một tiếng, con ngươi sáng trong nhìn ta nói nhỏ, “Thật là một cô nương ngốc……”
Ta nghĩ không ra, hạ giọng nói: “Vì sao?”
Hắn liền cười, lắc đầu, nói: “Nàng ngủ một lúc, để ta gác.”
Ta tất nhiên không chịu, tuy rằng kỳ thật ta cũng cực mệt mỏi. Sắc mặt hắn trầm xuống: “Nghe lời.”
Ta vẫn lắc đầu.
Hắn nhìn chòng chọc ta, buông tay ra, hai cánh tay chuyển qua nắm lấy bờ vai ta, nhẹ nhàng ôm lấy — đầu óc cùng thân thể ta bỗng chốc mềm mại so với keo hồ cũng không khác là mấy — không đợi ta phản ứng kịp, trên tay hắn dùng lực, đem ta kéo ngã ở trên đùi hắn.
Bắp đùi của hắn ngay tại phía sau ót trên đầu vai, mềm mại ấm áp.
Khuôn mặt ta lập tức đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn quay mặt qua chỗ khác, chỉ nhìn dưới giường đất lóe sáng. Mà chúng ta, hai bàn tay mười ngón đan thật chặt.
Ta nhất thời không có gì để nói. Sao lại không thể nói? Chỉ nhìn cằm của hắn, cổ của hắn, dưới ánh lửa mờ ảo hiện lên nói nét tinh tế, thật sâu khắc vào trong đầu của ta.
Tầm mắt…… Dần dần mơ hồ.
Trong mông lung, tựa như trở lại một đêm kia, ta ngã xuống trong hố băng, ngắm nhìn bốn phía, một mảng tối đen. Trong bóng tối, truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, cẩn thận nhìn kỹ, hóa ra là Lâm Phóng từ xa chạy tới. Ta muốn gọi lại không ra phát ra âm thanh, vội vàng vẫy tay về phía hắn, mặt của hắn ở trong màn đêm thấy không rõ lắm.
Nhưng ta cảm nhận được, nhất định là hắn. Hắn vội vàng chạy qua, trong lòng ta kinh hỉ cực kỳ, lòng nghĩ Lâm Phóng không phải đã nói rồi, đời này kiếp này, vô luận sinh tử, vĩnh viễn không chia lìa sao? Ta duỗi tay về phía hắn.
Nhưng dưới chân hắn lảo đảo một cái, trong mặt đất bóng tối bỗng nhiên hiện ra một cái vực sâu, hắn nâng mặt nhìn ta, ta thấy hắn khóe miệng một nói máu tươi đỏ thẫm, ta trở tay không kịp, trơ mắt nhìn hắn ngã xuống ấy vực sâu.
Ta toàn thân run lên, đột nhiên mở mắt, chính thấy rõ khuôn mặt Lâm Phóng ngay trước mặt ta, hai mắt hơi tối, tựa như đang si ngốc nhìn ta.
Thì ra là mộng! Trên lưng ta một tầng mồ hôi lạnh. Nhưng đối với ánh mắt chuyên chú trên hắn, ta lập tức đem mộng cảnh khủng bố quên sạch sẽ dứt khoát.
Ta hướng hắn ngoắc ngoắc tay, hắn cúi đầu xuống. Ta tiến đến bên lỗ tai hắn nói: “Ngươi…… Không nên nhìn ta như vậy.” Gò má của hắn cách mặt ta rất gần, hắn lại không đáp lại ta, quay mặt đi, đôi môi lạnh buốt trong khoảnh khắc bao phủ lấy môi ta, hơi dừng lại, hắn đứng thẳng lên, hai mắt đều chứa ý cười.
Ta mặc hắn cầm lấy đôi tay, an an tĩnh tĩnh. Bỗng nhiên trong lúc đó, lại không cảm thấy sợ hãi ánh mắt của hắn, ta cũng ngắm nhìn hắn, nhìn mi mắt của hắn, tóc mai của hắn vành tai của hắn, cứ như vậy hai người si ngốc nhìn nhau, ta không e lệ rụt rè khẩn trương cúi đầu, thì ra ta nhìn hắn, cũng như hắn nhìn ta.
Không biết trải qua bao lâu. Có thể thời gian một nén nhang.
Đêm mùa xuân buốt lạnh, ngoài nông trại tiếng gió dường như đều ngừng lại. Ước chừng mấy trượng bên ngoài, có động tĩnh vô cùng nhỏ bé, nhẹ nhàng. Giống như diều hâu trong đêm tối, lại tỏa sát khí bức người.
“Văn Tuyền!” Ta nói khẽ: “Ta sẽ bảo hộ ngươi.”
Hắn cảm thấy không đúng, trầm tư nói: “Không nghĩ tới đường đi như vậy, cư nhiên lại bị người khác đoán được.” Vạn năm nhân sâm đang ở trên người hắn.
Một bên Hoắc Dương mở to mắt, từ trên mặt đất xoay người mà dậy, không giống như bộ dáng vừa mới tỉnh: “Chạy hay không chạy?”
Ta lắc đầu: “Nghe tiếng động thì bốn phương tám hướng đều có người.” Ta lại liếc mắt nhìn Hoắc Dương: “Ngươi đã sớm tỉnh?” Nếu vậy nhất cử nhất động của ta cùng Lâm Phóng đều bị hắn thấy?
Hoắc Dương sắc mặt trầm xuống, học ngữ khí Lâm Phóng nói: “Hoằng Nhi…… Thật là một cô nương ngốc……” Mặt ta đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn trừng ngược lại ta một cái, khí thế càng mạnh. Ta nhất thời tức giận, nghiêng đầu nhìn Lâm Phóng, lại thấy hắn cười như không cười liếc mắt nhìn Hoắc Dương, Hoắc Dương không dám trừng hắn, giả vờ như không nhìn thấy, quay đầu đi, thuận thế đá vào quản gia bên cạnh một cước.
“A! Thế nào ?” Quản gia cũng là người cơ trí, vừa thấy chúng ta hai người đem Lâm Phóng bảo vệ tại giữa, lập tức rút ra trường thương, bày ra thế sẵn sàng đón địch.
Kỳ thật cho dù lấy thân thủ trước kia của ta cùng Hoắc Dương, bí mật mang theo Lâm Phóng, đào thoát giữa thiên quân vạn mã cũng không phải việc khó. Nhưng hôm nay, ta lại cố ý không muốn chạy trốn, có vẻ như Lâm Phóng cùng Hoắc Dương cũng không muốn đi. Một là ta muốn nhìn xem đến tột cùng là ai tới đánh lén, hai là ở trong núi bế quan như vậy nhiều ngày, ta thật sự muốn thử xem thân thủ chính mình ra sao, cho nên trong lòng thậm chí còn mong đợi người tới đánh lén tốt nhất là cao thủ; ba là còn có quản gia ở đây, tuy rằng hắn cũng tính là cao thủ của Hoàng Vương phủ, nhưng là so với chúng ta, đương nhiên còn kém rất xa. Chúng ta trực tiếp ném hắn ở tại nơi này, hắn chết là điều không phải nghi ngờ.
Rất nhanh, tiếng bước chân tiếng nhẹ nhàng ở ngoài cửa. Chắc hẳn đối phương cũng đã biết chúng ta đã tỉnh, tiếng bước chân dứt khoát rõ ràng, không kiêng nể gì.
Không có vũ tiễn, mong muốn vòng đầu tiên bắn tên không có xảy ra. Chẳng lẽ đối phương sợ làm hỏng đến nhân sâm vạn năm? Lý do này cũng thật miễn cưỡng!
Hồi đáp lại chúng ta là bảy tám hắc y nhân phá cửa sổ cùng cửa chính mà vào mang theo thế tấn công sắc bén lao thẳng tới bốn người chúng ta. Nông trại nho nhỏ nhất thời chật chội không chịu được. Ta vừa nhìn, liền vui mừng, bọn hắn cư nhiên cũng dùng đao. Trong lòng ta nở hoa , lớn tiếng nói: “Hoắc Dương, ngươi bảo hộ Lâm Phóng!” Rồi đoạt trước Hoắc Dương nghênh đón đi lên.
Phía sau, Hoắc Dương hướng về phía ta mắng mẹ nó, ta rút ra đao, cười cười. Tám hắc y nhân lại không một người dám động thủ trước.
Ta ra chiêu, cùng mỗi hắc y nhân đều đánh qua một lần, đây là loại cảm giác rất kỳ quái. Đao pháp của bọn họ ở trong mắt ta, dường như rất chậm. Tuy rằng ta biết rõ đao pháp của bọn hắn kỳ thật cũng rất nhanh, nhưng hết lần này đến lần khác trước thế tấn công của từng người ta đều thấy được sơ hở bên trong.
Ta toát ra một ý niệm trong đầu: Mấy người này đao pháp, võ nghệ cũng chỉ thường thôi. Tuy nhiên ta hiện tại thật sự rất ngứa tay, liền thi triển “Chúc Dung đao pháp”, năm chiêu đi qua, tám hắc y nhân thì năm kẻ ngã xuống. Ba người còn lại, thần sắc khẩn trương rút lui hai bước.
Hoắc Dương mắng: “Ăn mảnh!” Ta quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hắn xông về phía trước, ta đành phải lui về bảo hộ Lâm Phóng.
Thế là ba hắc y nhân còn lại cũng ngã xuống.
Trong phòng ngoài phòng bỗng trở nên an tĩnh dị thường. Ta đột nhiên nghĩ đến đây đại khái là lần ta cùng Hoắc Dương giải quyết địch nhân nhanh nhất. Ta ngẩng đầu nhìn Lâm Phóng, hắn gật gật đầu: “Tám người này, hẳn là cao thủ hàng đầu của Quan Ngoại đi.”
Một bên quản gia oán hận nói: “Ta biết, tám kẻ ngu ngốc này chính là do Đạt vương gia bí mật mua về từ Thiên Sơn!” Ta cùng Hoắc Dương nhìn nhau, thầm nghĩ, tám người Thiên Sơn ngu ngốc này quả thực là Thiên Sơn bát quái nổi tiếng sao? Thế nào lại không chịu nổi một kích?
Khó trách ngoài phòng nửa ngày không có động tĩnh, đại khái chúng ta rất nhanh tiêu diệt hết tám người này nên mai phục trận tuyến bên ngoài nhất thời rối loạn?
“Ra ngoài đi.” Lâm Phóng nghiêm nghị nói.
Chúng ta gật gật đầu, Hoắc Dương một tay cầm đao thả lỏng phía sau, nhẹ nhàng áp vào cửa sổ bên cạnh đã bị phá tan, hướng về ta gật gật đầu, Hoắc Dương đầu tàu gương mẫu, bổ nhào ra đi. Quản gia là người thứ hai đi ra. Ta cầm tay Lâm Phóng, đi ra cuối cùng.
Bên ngoài, tinh quang khắp nơi.
Ánh lửa dầy đặc.
Cơ hồ có năm sáu chục hắc y nhân, đem chúng ta cùng nông trại bao vây vào giữa.
“Giao ra nhân sâm.” Một hắc y nhân cao lớn trầm giọng nói,“Sẽ để cho các ngươi toàn thây trở về.”
“Nói nhảm!” Hoắc Dương đề khí mắng, âm thanh vang vọng toàn bộ vùng núi. Hắn vừa dứt lời, đao đã xuất ra. Chỉ chốc lát sau, đám hắc y nhân phía sau năm sáu người ngã xuống. Hoắc Dương hoàn hảo lui về bên cạnh ta, nhìn bộ dáng có chút đắc ý.
Thấy hắn tập kích thuận lợi, lòng ta nhất thời có chút ngứa ngáy, Lâm Phóng lại nhíu mi nói: “Không được làm bậy.”
Ta có chút kỳ lạ, lại ngẩng đầu nhìn trước mặt đám hắc y nhân kia. Chỉ thấy hắc y nhân thủ lĩnh khoanh tay đứng đối diện chúng ta, mà hắc y nhân khác cấp tốc di động, bao vây chúng ta, trận hình phát sinh biến hóa.
Ta không hiểu ngũ hành bát quái, nhưng người sáng suốt cũng nhận thấy, đám hắc y nhân này, không phải dễ giải quyết. Thậm chí, Thiên Sơn bát quái lúc trước, cũng chỉ là công cụ bước đầu khiến chúng ta hao tổn sức lực mà thôi. Trận pháp này mới thực sự là trọng điểm.
“Hôm nay, sẽ cho các ngươi nếm thử, trận pháp Mộc Uẩn sát nhân.” Tên thủ lĩnh kia lạnh lùng nói.
Vốn là từ phía đông bắc trở về Thổ Cận, chúng ta lúc này lại đi vòng qua vùng ngoại ô phía Tây Nam, ta nghĩ vô luận là ai âm thầm muốn cướp nhân sâm, đều không đoán được đường đi của chúng ta. Lâm Phóng là một người tính toán vô cùng tỉ mỉ. Ta từ từ phát hiện, những năm gần đây hắn đạt được rất nhiều thành quả, không chỉ dựa vào sự thông minh cùng ý chí kiên cường. Hắn dường như cực kì am hiểu việc tập hợp các loại tin tức phức tạp, nhanh chóng tìm ra một phương pháp thích hợp. Với ta mà nói, thấy tình báo, tin tức liền choáng váng đầu……
Đêm nay, chúng ta nghỉ tạm tại bên trong một nông phòng bỏ đi vùng ngoại ô. Trước đó vội vã một ngày một đêm, mọi người đều mệt mỏi, chỉ có thể dừng bước.
Quản gia của Hoàng phủ là một hán tử trung niên, đối với cuộc sống sinh hoạt bên ngoài rất tinh tường, tay chân lanh lẹ tìm ít cành cây, đốt một đống lửa, trong phòng liền ấm áp. Trong phòng này chỉ có một cái giường đất thô, chứa được hai người song song nằm. Quản gia cùng Hoắc Dương trực tiếp ngủ ở trên mặt đất, cũng không ngại đất bẩn, dùng áo choàng đem chính mình bao lấy. Giường đất tất nhiên là nhường cho Lâm Phóng.
Ta tìm tới một góc khuất gần nhà bếp, ôm đao ngồi. Mỗi đêm, đều là ta cùng Hoắc Dương luân phiên canh gác. Quản gia nói muốn trực đêm, lại bị Lâm Phóng cười từ chối.
Ánh lửa lay động, bên ngoài là cảnh trời đất tuyết thê lương. Ở Quan Ngoại, mặt trăng tròn to lại sáng vô cùng, cho nên ở trong đêm, ta vẫn có thể trông thấy ngọn núi mơ hồ nơi xa.
Không biết trải qua bao lâu, có lẽ là nửa canh giờ. Ánh lửa trong bếp trở nên chập chờn yếu ớt, ta vội cầm lấy củi gỗ đã được chuẩn bị tốt ở bên cạnh ném vào trong lò bếp. Âm thanh phát ra có chút lớn, nghiêng đầu, lại thấy Hoắc Dương cùng quản gia như cũ ngủ vô cùng say sưa, ngáy không ngớt — có ta trực đêm, Hoắc Dương tự nhiên là ngủ say như chết, nếu có ai hiện tại thừa dịp cắt đầu của hắn, hắn có lẽ cũng không thèm tỉnh lại.
Ta hăng hái xoay người, nhìn phía Lâm Phóng trên giường đất, an ổn ngủ, chỉ là lông mi tuấn tú nhíu lại, lông mi dài run rẩy — cho dù ở trong mộng, hắn vẫn như cũ không chịu buông lỏng.
Hắn yên tĩnh ngủ, khuôn mặt dưới ánh lửa, càng lộ vẻ tuấn tú thanh cao. Sắc mặt hắn tái nhợt, mang theo một cỗ hàn khí. Trong lòng ta bỗng nhiên mềm mại đến loạn thất bát tao, rón ra rón rén tới gần, đứng tại bên cạnh cách hắn độ một thước.
Hắn thực đẹp, mặt mày như họa, không gì hợp hơn câu này đi! Trước đây khi mới gặp, ta cảm thấy hắn có nữ khí. Bây giờ xem ra, lại cảm thấy hắn tuy mảnh khảnh nhưng lại chẳng hề mất đi vẻ cao lớn, dù xinh đẹp nhưng tư thế cũng thật oai hùng.
Cứ như vậy, si ngốc nhìn hắn, nửa ngày. Thẳng đến khi Hoắc Dương ở trong mộng nói loạn, ta mới giật mình nhận ra. Nhất thời có chút xấu hổ.
Nhìn lại phía hắn, chợt phát hiện tay của hắn lộ ra bên ngoài áo choàng. Ngón tay thon dài yếu ớt, vẫn không nhúc nhích. Ta nhẹ nhàng duỗi tay chạm vào, quả nhiên vô cùng băng lãnh. Ta vội ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm tay phải lộ ra bên ngoài áo choàng, đem một chút ấm áp trong thân thể truyền đến trong tay hắn.
Thời điểm như vậy, trong lòng ta thật sự yêu thích. Vì hắn chắn đao, vì hắn sưởi ấm, vì hắn ép buộc…… Luôn luôn, luôn luôn yêu thích như vậy ……
Hắn đột nhiên mở to hai mắt, nháy mắt tựa như trăng sáng chiếu rọi. Ta ngẩn ngơ — là ta lực tay quá mạnh sao? Ta vội buông ra tay, lại bị hắn nhanh chóng nắm chặt lại – rõ ràng không biết võ công, nhưng phản ứng thật lẹ……
Hắn chậm rãi ngồi dậy, lẳng lặng nhìn ta, tay vẫn nắm chặt như cũ. Ta ngồi ở cạnh giường đất, cách hắn không đến một thước.
Nói cũng kỳ lạ, ngày thường trong thời điểm này, ta luôn luôn xấu hổ và giận dữ vô cùng. Nhưng có thể là bóng đêm quá mờ đạm, có thể là nửa đêm đầu óc của ta hết sức chậm chạp, đêm nay thời điểm này, trong lòng ta lại bình tĩnh đến lạ kỳ. Không thấy thẹn thùng, cũng không thấy khẩn trương. Nội tâm cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh – khiến ta nghĩ muốn nhào vào trong lòng hắn……
“Hoằng Nhi……” Hắn thở dài một tiếng, con ngươi sáng trong nhìn ta nói nhỏ, “Thật là một cô nương ngốc……”
Ta nghĩ không ra, hạ giọng nói: “Vì sao?”
Hắn liền cười, lắc đầu, nói: “Nàng ngủ một lúc, để ta gác.”
Ta tất nhiên không chịu, tuy rằng kỳ thật ta cũng cực mệt mỏi. Sắc mặt hắn trầm xuống: “Nghe lời.”
Ta vẫn lắc đầu.
Hắn nhìn chòng chọc ta, buông tay ra, hai cánh tay chuyển qua nắm lấy bờ vai ta, nhẹ nhàng ôm lấy — đầu óc cùng thân thể ta bỗng chốc mềm mại so với keo hồ cũng không khác là mấy — không đợi ta phản ứng kịp, trên tay hắn dùng lực, đem ta kéo ngã ở trên đùi hắn.
Bắp đùi của hắn ngay tại phía sau ót trên đầu vai, mềm mại ấm áp.
Khuôn mặt ta lập tức đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn quay mặt qua chỗ khác, chỉ nhìn dưới giường đất lóe sáng. Mà chúng ta, hai bàn tay mười ngón đan thật chặt.
Ta nhất thời không có gì để nói. Sao lại không thể nói? Chỉ nhìn cằm của hắn, cổ của hắn, dưới ánh lửa mờ ảo hiện lên nói nét tinh tế, thật sâu khắc vào trong đầu của ta.
Tầm mắt…… Dần dần mơ hồ.
Trong mông lung, tựa như trở lại một đêm kia, ta ngã xuống trong hố băng, ngắm nhìn bốn phía, một mảng tối đen. Trong bóng tối, truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, cẩn thận nhìn kỹ, hóa ra là Lâm Phóng từ xa chạy tới. Ta muốn gọi lại không ra phát ra âm thanh, vội vàng vẫy tay về phía hắn, mặt của hắn ở trong màn đêm thấy không rõ lắm.
Nhưng ta cảm nhận được, nhất định là hắn. Hắn vội vàng chạy qua, trong lòng ta kinh hỉ cực kỳ, lòng nghĩ Lâm Phóng không phải đã nói rồi, đời này kiếp này, vô luận sinh tử, vĩnh viễn không chia lìa sao? Ta duỗi tay về phía hắn.
Nhưng dưới chân hắn lảo đảo một cái, trong mặt đất bóng tối bỗng nhiên hiện ra một cái vực sâu, hắn nâng mặt nhìn ta, ta thấy hắn khóe miệng một nói máu tươi đỏ thẫm, ta trở tay không kịp, trơ mắt nhìn hắn ngã xuống ấy vực sâu.
Ta toàn thân run lên, đột nhiên mở mắt, chính thấy rõ khuôn mặt Lâm Phóng ngay trước mặt ta, hai mắt hơi tối, tựa như đang si ngốc nhìn ta.
Thì ra là mộng! Trên lưng ta một tầng mồ hôi lạnh. Nhưng đối với ánh mắt chuyên chú trên hắn, ta lập tức đem mộng cảnh khủng bố quên sạch sẽ dứt khoát.
Ta hướng hắn ngoắc ngoắc tay, hắn cúi đầu xuống. Ta tiến đến bên lỗ tai hắn nói: “Ngươi…… Không nên nhìn ta như vậy.” Gò má của hắn cách mặt ta rất gần, hắn lại không đáp lại ta, quay mặt đi, đôi môi lạnh buốt trong khoảnh khắc bao phủ lấy môi ta, hơi dừng lại, hắn đứng thẳng lên, hai mắt đều chứa ý cười.
Ta mặc hắn cầm lấy đôi tay, an an tĩnh tĩnh. Bỗng nhiên trong lúc đó, lại không cảm thấy sợ hãi ánh mắt của hắn, ta cũng ngắm nhìn hắn, nhìn mi mắt của hắn, tóc mai của hắn vành tai của hắn, cứ như vậy hai người si ngốc nhìn nhau, ta không e lệ rụt rè khẩn trương cúi đầu, thì ra ta nhìn hắn, cũng như hắn nhìn ta.
Không biết trải qua bao lâu. Có thể thời gian một nén nhang.
Đêm mùa xuân buốt lạnh, ngoài nông trại tiếng gió dường như đều ngừng lại. Ước chừng mấy trượng bên ngoài, có động tĩnh vô cùng nhỏ bé, nhẹ nhàng. Giống như diều hâu trong đêm tối, lại tỏa sát khí bức người.
“Văn Tuyền!” Ta nói khẽ: “Ta sẽ bảo hộ ngươi.”
Hắn cảm thấy không đúng, trầm tư nói: “Không nghĩ tới đường đi như vậy, cư nhiên lại bị người khác đoán được.” Vạn năm nhân sâm đang ở trên người hắn.
Một bên Hoắc Dương mở to mắt, từ trên mặt đất xoay người mà dậy, không giống như bộ dáng vừa mới tỉnh: “Chạy hay không chạy?”
Ta lắc đầu: “Nghe tiếng động thì bốn phương tám hướng đều có người.” Ta lại liếc mắt nhìn Hoắc Dương: “Ngươi đã sớm tỉnh?” Nếu vậy nhất cử nhất động của ta cùng Lâm Phóng đều bị hắn thấy?
Hoắc Dương sắc mặt trầm xuống, học ngữ khí Lâm Phóng nói: “Hoằng Nhi…… Thật là một cô nương ngốc……” Mặt ta đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn trừng ngược lại ta một cái, khí thế càng mạnh. Ta nhất thời tức giận, nghiêng đầu nhìn Lâm Phóng, lại thấy hắn cười như không cười liếc mắt nhìn Hoắc Dương, Hoắc Dương không dám trừng hắn, giả vờ như không nhìn thấy, quay đầu đi, thuận thế đá vào quản gia bên cạnh một cước.
“A! Thế nào ?” Quản gia cũng là người cơ trí, vừa thấy chúng ta hai người đem Lâm Phóng bảo vệ tại giữa, lập tức rút ra trường thương, bày ra thế sẵn sàng đón địch.
Kỳ thật cho dù lấy thân thủ trước kia của ta cùng Hoắc Dương, bí mật mang theo Lâm Phóng, đào thoát giữa thiên quân vạn mã cũng không phải việc khó. Nhưng hôm nay, ta lại cố ý không muốn chạy trốn, có vẻ như Lâm Phóng cùng Hoắc Dương cũng không muốn đi. Một là ta muốn nhìn xem đến tột cùng là ai tới đánh lén, hai là ở trong núi bế quan như vậy nhiều ngày, ta thật sự muốn thử xem thân thủ chính mình ra sao, cho nên trong lòng thậm chí còn mong đợi người tới đánh lén tốt nhất là cao thủ; ba là còn có quản gia ở đây, tuy rằng hắn cũng tính là cao thủ của Hoàng Vương phủ, nhưng là so với chúng ta, đương nhiên còn kém rất xa. Chúng ta trực tiếp ném hắn ở tại nơi này, hắn chết là điều không phải nghi ngờ.
Rất nhanh, tiếng bước chân tiếng nhẹ nhàng ở ngoài cửa. Chắc hẳn đối phương cũng đã biết chúng ta đã tỉnh, tiếng bước chân dứt khoát rõ ràng, không kiêng nể gì.
Không có vũ tiễn, mong muốn vòng đầu tiên bắn tên không có xảy ra. Chẳng lẽ đối phương sợ làm hỏng đến nhân sâm vạn năm? Lý do này cũng thật miễn cưỡng!
Hồi đáp lại chúng ta là bảy tám hắc y nhân phá cửa sổ cùng cửa chính mà vào mang theo thế tấn công sắc bén lao thẳng tới bốn người chúng ta. Nông trại nho nhỏ nhất thời chật chội không chịu được. Ta vừa nhìn, liền vui mừng, bọn hắn cư nhiên cũng dùng đao. Trong lòng ta nở hoa , lớn tiếng nói: “Hoắc Dương, ngươi bảo hộ Lâm Phóng!” Rồi đoạt trước Hoắc Dương nghênh đón đi lên.
Phía sau, Hoắc Dương hướng về phía ta mắng mẹ nó, ta rút ra đao, cười cười. Tám hắc y nhân lại không một người dám động thủ trước.
Ta ra chiêu, cùng mỗi hắc y nhân đều đánh qua một lần, đây là loại cảm giác rất kỳ quái. Đao pháp của bọn họ ở trong mắt ta, dường như rất chậm. Tuy rằng ta biết rõ đao pháp của bọn hắn kỳ thật cũng rất nhanh, nhưng hết lần này đến lần khác trước thế tấn công của từng người ta đều thấy được sơ hở bên trong.
Ta toát ra một ý niệm trong đầu: Mấy người này đao pháp, võ nghệ cũng chỉ thường thôi. Tuy nhiên ta hiện tại thật sự rất ngứa tay, liền thi triển “Chúc Dung đao pháp”, năm chiêu đi qua, tám hắc y nhân thì năm kẻ ngã xuống. Ba người còn lại, thần sắc khẩn trương rút lui hai bước.
Hoắc Dương mắng: “Ăn mảnh!” Ta quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hắn xông về phía trước, ta đành phải lui về bảo hộ Lâm Phóng.
Thế là ba hắc y nhân còn lại cũng ngã xuống.
Trong phòng ngoài phòng bỗng trở nên an tĩnh dị thường. Ta đột nhiên nghĩ đến đây đại khái là lần ta cùng Hoắc Dương giải quyết địch nhân nhanh nhất. Ta ngẩng đầu nhìn Lâm Phóng, hắn gật gật đầu: “Tám người này, hẳn là cao thủ hàng đầu của Quan Ngoại đi.”
Một bên quản gia oán hận nói: “Ta biết, tám kẻ ngu ngốc này chính là do Đạt vương gia bí mật mua về từ Thiên Sơn!” Ta cùng Hoắc Dương nhìn nhau, thầm nghĩ, tám người Thiên Sơn ngu ngốc này quả thực là Thiên Sơn bát quái nổi tiếng sao? Thế nào lại không chịu nổi một kích?
Khó trách ngoài phòng nửa ngày không có động tĩnh, đại khái chúng ta rất nhanh tiêu diệt hết tám người này nên mai phục trận tuyến bên ngoài nhất thời rối loạn?
“Ra ngoài đi.” Lâm Phóng nghiêm nghị nói.
Chúng ta gật gật đầu, Hoắc Dương một tay cầm đao thả lỏng phía sau, nhẹ nhàng áp vào cửa sổ bên cạnh đã bị phá tan, hướng về ta gật gật đầu, Hoắc Dương đầu tàu gương mẫu, bổ nhào ra đi. Quản gia là người thứ hai đi ra. Ta cầm tay Lâm Phóng, đi ra cuối cùng.
Bên ngoài, tinh quang khắp nơi.
Ánh lửa dầy đặc.
Cơ hồ có năm sáu chục hắc y nhân, đem chúng ta cùng nông trại bao vây vào giữa.
“Giao ra nhân sâm.” Một hắc y nhân cao lớn trầm giọng nói,“Sẽ để cho các ngươi toàn thây trở về.”
“Nói nhảm!” Hoắc Dương đề khí mắng, âm thanh vang vọng toàn bộ vùng núi. Hắn vừa dứt lời, đao đã xuất ra. Chỉ chốc lát sau, đám hắc y nhân phía sau năm sáu người ngã xuống. Hoắc Dương hoàn hảo lui về bên cạnh ta, nhìn bộ dáng có chút đắc ý.
Thấy hắn tập kích thuận lợi, lòng ta nhất thời có chút ngứa ngáy, Lâm Phóng lại nhíu mi nói: “Không được làm bậy.”
Ta có chút kỳ lạ, lại ngẩng đầu nhìn trước mặt đám hắc y nhân kia. Chỉ thấy hắc y nhân thủ lĩnh khoanh tay đứng đối diện chúng ta, mà hắc y nhân khác cấp tốc di động, bao vây chúng ta, trận hình phát sinh biến hóa.
Ta không hiểu ngũ hành bát quái, nhưng người sáng suốt cũng nhận thấy, đám hắc y nhân này, không phải dễ giải quyết. Thậm chí, Thiên Sơn bát quái lúc trước, cũng chỉ là công cụ bước đầu khiến chúng ta hao tổn sức lực mà thôi. Trận pháp này mới thực sự là trọng điểm.
“Hôm nay, sẽ cho các ngươi nếm thử, trận pháp Mộc Uẩn sát nhân.” Tên thủ lĩnh kia lạnh lùng nói.
Danh sách chương