“Ngươi muốn ta gả cho Mộ Dung Khải?” Ta lạnh nhạt nói: “Ngươi không sợ ta giết hắn? Cháu ngươi, há là đối thủ của ta?”

Mộ Dung Hoàng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi sẽ không. Nếu là Lâm Phóng, thực có khả năng khiến cho Lâm nhi sống không bằng chết. Nhưng nếu là ngươi sẽ không, ngươi không hạ thủ được. Chỉ cần ngươi cùng Khải nhi có một đoạn nhân duyên này, ta nghĩ, trong cuộc đời ngươi, sẽ không để cho Tấn triều làm hại Khải nhi, xâm phạm Đại Yến. Ngươi không, Lâm Phóng đương nhiên cũng sẽ không.”

Ta chỉ cảm thấy lồng ngực một trận khó chịu, muốn ta giết Mộ Dung Khải, nam tử trẻ tuổi kia giống như đệ đệ ta vậy, ta thật sự, không hạ thủ được.

“Mộ Dung Hoàng…… Ngươi rất tốt…… Ngươi thật sự là đối với cả cuộc đời này của ta thật tốt……” Trầm Yên Chi run giọng nói, trợn trừng mắt nhìn Mộ Dung Hoàng.

Mộ Dung Hoàng lại không nhìn nàng: “Người đâu, dẫn vương phi đi xuống.” Lại hướng về chúng ta nói:“Một đoạn nhân duyên tốt đổi lấy hai mươi mạng người, Lâm minh chủ, có thể không?”

Lâm Phóng ánh mắt không dao động nhìn ta một cái, ta hơi hơi gật gật đầu.

Lâm Phóng hướng về Mộ Dung Hoàng nói: “Có thể.”

———————-

Kế tiếp sắp xếp cực kỳ nhanh chóng, Lâm Phóng, Hoắc Dương cùng tất cả thủ hạ chúng ta bị thiết vệ của Mộ Dung Hoàng chào theo nghi thức quân đội đưa đến ba mươi dặm ngoài Thổ Cận thành. Ta bị miếng vải đen bịt mắt, ngồi xe ngựa xóc nảy hơn nửa canh giờ, đến một gian phòng không biết ở đâu. Bên trong phòng trang sức hoa lệ, vách tường nóc nhà lại có song sắt, nghiễm nhiên là một nhà tù hoa lệ.

Mộ Dung Hoàng có chỗ như vậy, có thể thấy được hắn tâm tư thâm trầm. Cũng có thể thấy, ta bị cầm tù ở chỗ này, là kế hoạch hắn đã sớm chuẩn bị tốt.

Nhoáng một cái, ta bị nhốt tại nơi này đã hai ngày.

Ta nghĩ không ra, Mộ Dung Hoàng rốt cuộc muốn cái gì? Hắn nhất định biết rõ, Lâm Phóng sẽ không để cho ta cứ như vậy gả cho Mộ Dung Khải, nhưng hắn dùng một chiêu này, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ thật chỉ như hắn đã nói, để cho ta cùng Mộ Dung Khải kết nghĩa phu thê, để Giang Đông cố kị, không dám động thủ đối với Yến quốc? Nơi này tổng cộng có ba phòng ốc, trông coi ta là năm thiết vệ ở ngoài hai gian phòng. Gian phòng duy nhất có một cửa sổ đối diện bên trong viện, ta chỉ có thể trông thấy bầu trời, lại không biết đang ở chỗ nào. Có lúc mơ hồ có thể nghe từ nơi xa truyền đến tiếng người cùng tiếng bước chân, theo như nửa canh giờ suy tính, ta nghĩ đây đại khái là ở bên trong ngõ nhỏ hẻo lánh nào đó của thành Thổ Cận. Thổ Cận tuy không lớn bằng Kiến Khang nhưng cũng có đến mấy ngàn hộ dân. Muốn Lâm Phóng bọn hắn tìm được ta, thật khó.

Ta tựa vào trên cái sập, nhìn chân trời nhè nhẹ từng đợt từng đợt đám mây. Chợt có chim ưng bay qua, phát ra tiếng kêu to. Một bước cờ này, chúng ta đi có đúng hay không đây? Nếu như thực sự phải gả cho Mộ Dung Khải, ta biết ứng phó ra sao? Bọn hắn đại khái sẽ hạ dược ta? Nếu không sao có thể yên tâm để Mộ Dung Khải cùng ta thành hôn?

Cho nên, ta nhịn đói hai ngày, bọn hắn đưa thức ăn cùng nước tới, ta một chút cũng không dám động. Đã nếm qua một lần thất bại, nếu lại bị thiệt thòi ta liền có thể tự vẫn.

Đến buổi tối ngày thứ ba, ta đói đến choáng váng hoa mắt, trên dưới vô sự, chỉ phải nằm ở trên giường, khó chịu vô cùng. Nhìn thức ăn ở cửa đã lạnh, ta không thể không ở trong lòng mắng thầm Lâm Phóng cùng Hoắc Dương.

Chậm như vậy…… Bọn hắn vẫn chưa tới đây? Ta thậm chí mơ hồ ở trong lòng hạ quyết tâm, nếu như sáng sớm ngày mai bọn hắn không tới, ta liền mặc kệ tất cả, có độc dược hay không đều ăn.

Sau đó tự sát.

“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Một giọng nói kinh ngạc vang lên, ta hơi híp mắt lại nhìn, một nam tử trẻ tuổi đang ở phía sau song sắt, ngơ ngác nhìn ta.

“Mộ Dung Khải, ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta?” Ta hít sâu một hơi, ngồi dậy.

Hắn không lên tiếng, chỉ là thẳng tắp nhìn ta, dùng tốc độ cực nhanh nói: “Vương thượng nói ngươi đồng ý gả cho ta, lại nói ngày thành hôn mới có thể gặp ngươi. Thiết vệ có giao hảo với ta lén lút nói cho ta biết địa phương này. Nhưng ta không ngờ đến ngươi lại là bị nhốt tại nơi này.”

“Vương thượng?” Ta chậm rãi đi đến: “Mộ Dung Hoàng?”

Hắn gật gật đầu: “Hắn kế thừa vương vị, hôm qua chính thức chiêu cáo thiên hạ. Vương thượng vì sao lại giam giữ ngươi?”

Ta tức giận trừng hắn: “Hắn nắm trong tay tính mạng hai mươi thủ hạ chúng ta bức ta gả cho ngươi, ngươi còn hỏi ta vì sao bị nhốt tại nơi này? Mộ Dung Khải, thúc cháu các ngươi thật sự rất lợi hại, ta bội phục!”

Hắn hoảng sợ nhìn ta, hai tay đồng loạt nắm lấy song sắt: “Không thể! Vương thượng sẽ không làm chuyện như vậy?”

“Sẽ không?” Ta túm cổ áo vạch ra, hắn trừng lớn hai mắt, ta nói: “Đây là Mộ Dung Hoàng đưa ta vào trong cung, dâng cho ông nội của ngươi vẫn còn lưu lại! Nếu không phải Lâm Phóng tới cứu ta đúng lúc, ta đã……”

Mộ Dung Khải tựa hồ kinh ngạc đến ngây người, nhìn thấy miệng vết thương trên cổ ta, lại nhìn mặt của ta.

“Bọn họ thế nhưng……” Mộ Dung Khải thở dài một hơi, trong lòng ta run lên. Người thiếu niên này đã từng khóc qua, cười qua, nháo qua, nhưng chưa bao giờ thấy hắn thở dài như vậy.

Một lúc lâu, hai chúng ta đều không nói chuyện.

Một lát sau, hắn đột nhiên nhìn chòng chọc ta, mặt lại đỏ: “Ngày mai, ngươi sẽ gả cho ta sao?” Hai mắt của hắn vẫn giống như lần đầu gặp mặt sáng ngời, trên khuôn mặt tuấn lãng vẫn khí khái anh hùng cùng thẳng thắn. Trong giây phút đó, ta lại nói không ra lời.

Nhưng mà nghĩ đến chuyện Yến vương gây ra với ta, lời Mộ Dung Hoàng uy hiếp lại hiện lên trước mắt, ta chậm rãi nói: “Trừ phi ta chết.”

Hắn cúi thấp đầu xuống, không nói chuyện.

Ta vội la lên: “Ngươi thả ta ra đi, Mộ Dung Khải, đừng để ta khinh thường ngươi!”

Hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, cúi thấp đầu vẫn không nhìn ta: “Ta cứ như vậy, khiến ngươi chán ghét? Ngươi cũng biết khi ngươi vừa mới đến Thổ Cận liền……”

“Ta cùng Liêu Đông Mộ Dung thị, đã là thù không đợi trời chung.” Ta cắt ngang lời nói của hắn:“Chiến Thanh Hoằng hai mươi năm qua, khi nào bị người ta bắt nạt như vậy? Chỉ có Mộ Dung thị các ngươi!”

Hắn lại không nói chuyện, nhẹ nhàng nói: “Ta đi lấy chìa khóa.”

Qua một hồi, cách vách truyền tới tiếng vang kỳ lạ, pha lẫn tiếng kinh hô trầm thấp. Một lát sau, thân ảnh Mộ Dung Khải lần nữa xuất hiện ở cửa, trên tay rõ ràng là một chuỗi chìa khóa.

“Bộ phận then chốt của song sắt, ở dưới đất.” Hắn nhẹ giọng nói, hắn ngồi xuống cách chỗ cánh cửa khoảng một trượng, ở trong đất bùn lần mò một trận, cuối cùng lấy ra được một chiếc khóa cực to. Khó trách ta đã nhiều ngày tìm khắp nơi, đều không tìm được phương pháp mở cửa phòng này.

Hắn cúi đầu, lấy ra chìa khóa, hướng vào ở khóa.

Ta tim đập mạnh, nếu như thoát khỏi, ta sẽ chế phục hắn? Ừ, nhất định phải chế phục hắn, có thể dùng hắn làm con tin……

Chìa khóa tra vào trong ổ khóa, tay của hắn lại bỗng nhiên dừng lại, chẳng hề chuyển động. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt viết rõ hai chữ chần chờ.

“Thanh Hoằng……” Hắn nhẹ nhàng gọi ta,“Ta thả ngươi bây giờ, phải hay không sẽ vĩnh viễn không gặp được ngươi ?”

“Ngươi……” Ta trơ mắt nhìn hắn đem chìa khóa kia rút ra.

“Mộ Dung Khải, đừng để cho ta nghĩ, Mộ Dung thị các ngươi tất cả đều là hạng người hèn hạ vô sỉ! Không cần để ta hận ngươi cả một đời!” Ta lạnh lùng nói.

Thân thể của hắn tựa hồ như run lên, nâng mắt nhìn ta, cười khổ nói: “Chiến Thanh Hoằng, có mấy nam nhân, có thể tự tay thả nữ nhân mình thích thích rời khỏi?”

Trong lòng ta run lên, bỗng nhiên cảm thấy, giờ phút này Mộ Dung Khải, sớm đã không phải thiếu niên nghịch ngợm năm đó vui cười nói ta trúng ý Lâm Phóng, không phải nam tử mới vào Thổ Cận thành lúc giận dỗi không để ý đến ta. Hắn họ Mộ Dung, hắn cùng Mộ Dung Hoàng chảy dòng máu giống nhau.

“Ngươi thả ta ra đi.” Ta bỗng nhiên không còn tàn nhẫn nói nữa, chỉ cảm thấy trong lòng đau khổ,“Ngươi biết, ta sẽ không gả cho ngươi. Ta muốn trở về Giang Đông.”

Chìa khóa trong tay hắn cứ ở giữa không trung, không tiến vào, cũng không rút về.

Xung quanh bỗng nhiên có một dòng hàn khí quen thuộc tới gần, ta tinh thần rung lên, mà Mộ Dung Khải còn đứng ngây tại chỗ, vẫn không nhúc nhích nhìn ta.

Hàn quang cấp tốc xẹt qua, Mộ Dung Khải hai mắt đột nhiên trừng lớn, hắn ngay cả kinh hô cũng không kịp phát ra,“bùm” một tiếng, ngửa mặt ngã xuống.

Hắc y Hoắc Dương tra đao vào vỏ, cánh tay dài duỗi ra, liền đem chìa khóa đưa vào khóa sắt. Chỉ nghe qua “Kẽo kẹt” một tiếng, chính giữa phòng ốc tựa hồ run lên. Ta đột nhiên đẩy song sắt, ứng tiếng mở ra. Ta đi ra, Hoắc Dương nâng tay, ném cho ta bội đao.

“Đi!” Hoắc Dương hạ giọng nói.

“Chậm!” Ta đi đến trước thân thể Mộ Dung Khải,“Ngươi giết hắn?” Ta nghe thấy giọng nói chính mình đang run. Hắn nhìn chằm chằm ta, lại tựa hồ thở không nổi nói không ra lời, ngực phải máu ồ ồ chảy.

“Không biết.” Hoắc Dương nhảy đến nóc nhà: “Nhờ tiểu tử này, ta mới tìm được đến nơi này. Hắn không chết được.”

“Cho ta thuốc trị thương!” Ta nói.

Hoắc Dương liếc nhìn ta, từ trong lòng lấy ra thuốc trị thương ném cho ta.

——————–

Hai chúng ta đi cực nhanh, nháy mắt đã quẹo qua mấy cái ngã tư, đi đến đường cái của thành Thổ Cận. Lúc này đã là hoàng hôn, người đi đường cũng đã giảm bớt. Hoắc Dương mua mấy cái bánh bao đưa cho ta, ta ăn một trận lang thôn hổ yết, mới khôi phục được một chút nguyên khí.

“Lâm Phóng bọn hắn đâu?” Ta nói.

“Ở ngoài thành một trăm dặm đang chờ chúng ta.”

“Ra khỏi thành sao?” Ta hỏi hắn.

Hắn lắc đầu.

Ta cười: “Thật hợp ý ta.”

Hắn lại lạnh nhạt nói: “Ngươi đừng có không ra tay được.”

Ta cười cười. Không ra tay được? Mộ Dung Hoàng, ngươi không ngờ đến chúng ta có thể đào thoát đi? Dù Hoàng cung ngươi tầng tầng thủ vệ, nhưng trên đời này có tường đồng vách sắt nào, há có thể ngăn cản ta cùng Hoắc Dương liên thủ?

Hoắc Dương nói: “Đi đi. Hắn hôm nay sẽ nghỉ ở trong phòng Trầm Yên Chi.” Ta kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Trầm Yên Chi cam lòng?”

Hắn nói: “Theo kế hoạch, lúc này Mộ Dung Hoàng đã bị hạ dược, không thể động đậy. Hai tên cao thủ dưới tay hắn, cũng phải trúng độc.”

“Nếu như Trầm Yên Chi không giúp chúng ta, lại giúp Mộ Dung Hoàng sẽ xử lý như thế nào?” Ta nói, dù sao đó cũng là phu quân của nàng!

Hoắc Dương cũng không ngẩng đầu lên: “Lâm Phóng nói, vậy thì cùng nhau chết.”

—————-

Trời tối, không thấy nửa điểm trăng sáng. Phòng ốc đều là màu đen, đá phiến trải dọc đường đi, cũng là màu đen. Vạn nhà trong thành Thổ Cận thắp đèn nhưng cảm giác vẫn lạnh buốt thấu xương như cũ.

Vương cung ban đêm, canh giữ vẫn vô cùng nghiêm khắc, đối với hai chúng ta mà nói, lại như chốn không người. Lặng yên không một tiếng phi thân trên nóc nhà, không quá thời gian một nén nhang, đã đi qua hơn phân nửa cung đình.

“Trầm Yên Chi ở tẩm cung đằng kia.” Hoắc Dương thấp giọng nói.

Trước mặt là một khoảng đất trống cực kỳ rộng rãi, chắc là dành cho quân đội tập luyện bên trong cung cấm. Sau sân tập luyện là hành lang, đầu hành lang thấy rõ là một phòng ốc, mơ hồ có ánh đèn — tất nhiên là tẩm cung của Trầm Yên Chi.

Nhưng mà chung quanh cực tĩnh lặng — nàng là phi tử duy nhất Mộ Dung Hoàng cưng chiều, chung quanh cung điện thế nhưng lại ảm đạm một mảnh, không có một người. Kia tất nhiên là có vấn đề. Ta nắm chặt Đế Lưu, Hoắc Dương nhẹ nhàng cười lạnh nói: “Nếu không ra, chúng ta có thể giết trước mặt Mộ Dung Hoàng!”

Trong đêm tối, mấy bóng đen xẹt qua. Dần dần, càng lúc càng nhiều. Thẳng đến khi đem chúng ta bao vây ở giữa.

Có chút cảm giác quen thuộc. Thủ lĩnh đám hắc y nhân nói khẽ: “Lần trước để cho các ngươi chạy. Hôm nay, để tính mệnh ở chỗ này đi.”

Ngoại thành Thổ Cận, Mộc Uẩn sát nhân trận!

Lần trước, chúng ta thiếu chút bị nhốt ở trong trận thế này không ra được, còn bị đoạt đi nhân sâm vạn năm. Đêm nay……

Trong đầu ta xẹt qua thần sắc lạnh lùng của Lâm Phóng – đó là sau khi trở lại Thổ Cận, hắn tìm đọc tư liệu hai ngày, đem Mộc Uẩn sát nhân trận pháp tỉ mỉ vẽ lại rất nhiều lần, cuối cùng tinh tế nói cùng ta và Hoắc Dương. Hắn nói: “Ngày sau nếu không gặp được bọn hắn, thì bọn hắn vận khí tốt; nếu gặp được, liền theo phương pháp này, đem bọn hắn giết không còn một mống!”

Ta nhìn lại hắc y nhân trước mặt như thủy triều, Đế Lưu trong tay mơ hồ lên tiếng. Giết bọn hắn, sẽ như khi đó Lâm Phóng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện