Trở về tổ trạch, cuộc sống của Minh Tư liền bắt đầu xuất hiện một đống thời gian nhàn rỗi, ngoại trừ ăn cơm cùng Sở Khanh Hàm tan việc trở về từ công ty, rồi xem phim ra, Minh Tư cảm thấy cuộc sống của cậu đã hoàn toàn biến thành sâu gạo.

Nguyên nhân vẫn nằm ở chỗ cái tay bị ‘trọng thương’ của cậu, giống như lúc này đây…

“Thẩm tiên sinh, cái này để tôi làm cho.” Mục quản gia vội vàng giành lấy ‘vật nặng’ trong tay Minh Tư – một quyển sách mới vừa qua trăm trang, thái độ cẩn trọng kia, không phải Minh Tư tự biết rõ, còn cho rằng có phải mình bị bệnh nặng gì rồi hay không, biến thành vai không thể gánh, tay không thể nâng.

Minh Tư bất đắc dĩ thở dài, “Vậy làm phiền Mục quản gia rồi.”

“Thẩm tiên sinh khách khí.”

Minh Tư giơ cổ tay nhìn đồng hồ, một giờ hai mươi phút chiều, hiện tại ngồi xe đến nhà xuất bản, vừa đúng lúc hội nghị thường niên bắt đầu. Thật ra thì cái hội nghị này Minh Tư có thể không đi, nhưng bởi vì hiện tại thật sự không có việc gì làm, cậu định đi nghe một chút, thuận đường đi gặp Tiêu Viễn luôn.

Quyết định xong, Minh Tư liền chào Sở Chấn Bác đang đọc sách ở trên lầu một tiếng, ngồi lên chiếc xe Sở gia gia an bài cho cậu, đi đến nhà xuất bản.

Tới nơi, bởi vì không chắc chắn lắm thời gian, Minh Tư liền để cho tài xế trở về, bản thân chậm rãi bước lên bậc tam cấp lất phất tuyết trắng.

“Thẩm tiên sinh.” Một thanh âm vang lên, giọng điệu lãnh đạm tựa như thời tiết lúc này, khiến cho Minh Tư quay đầu, cũng dừng bước.

Thanh âm xa lạ, người xa lạ, Minh Tư tò mò, “Xin hỏi anh là?”

“Lão gia nhà tôi muốn trò chuyện cùng cậu một chút.”

Minh Tư theo ánh mắt nhìn sang, cửa kính của chiếc xe màu đen cao cấp kia trong nháy mắt hạ xuống, thấy rõ người bên trong xe, Minh Tư gật đầu một cái.

Đổi một địa điểm khác, là một phòng trà ấm áp, nhưng trống trải, trừ cậu và Lãnh lão tiên sinh ở đối diện, không còn người nào khác. Lãnh lão cầm chén trà, tỉ mỉ thưởng thức, không nói một lời, cũng không nhìn Minh Tư, giống như đang chuyên tâm uống trà, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Minh Tư kiên nhẫn chờ đợi, cũng bưng lên chén trà ngon, từ từ uống vào trong miệng, hương trà nhàn nhạt bao phủ lấy toàn bộ vị giác, bồng bềnh lướt qua, quả thật là trà ngon.

“Người khi còn sống, tựa như lá trà vậy, cho dù lá trà có kém thế nào, miễn là biết cách pha, đều sẽ biến thành hương vị thượng đẳng.” Ông lão đặt chén trà xuống, vẻ mặt hiền hòa cùng ánh mắt bình thản kia, khiến cho người ta không đoán ra ý tứ.

Minh Tư tiếp tục nghe, không hề chen miệng, bởi vì cậu biết ông lão trước mắt này, bất luận nói cái gì, cuối cùng đều liên quan đến Lãnh Lâm.

Ông lão cầm lên bình trà nấu sôi, thuần thục pha trà rót nước, một chén trà màu sắc dịu dàng lại xuất hiện trong tay Lãnh lão gia tử, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, treo một nụ cười, lại khiến người ta cảm thấy âm lãnh, “Nhưng dù là trà ngon…” Lãnh lão gia tử buông lỏng tay một chút, cả chén lẫn trà trong chén, đều rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn chói tai, “Kết quả sau cùng, có lẽ chỉ là như vậy.”

Minh Tư vẫn mỉm cười nhàn nhạt, rót một chén trà khác, thủ pháp so với Lãnh lão tiên sinh càng thuần thục hơn, cũng càng tỉ mỉ hơn, sau đó cậu đem chén trà mới thả xuống trước mặt Lãnh lão tiên sinh.

Nhìn nhất cử nhất động của Minh Tư, Lãnh lão hơi nhíu mày, nhưng vẫn che giấu rất tốt, “Người trẻ tuổi, tự giải quyết cho tốt đi.” Lãnh lão tiên sinh đứng dậy, nhìn thật sâu vào Minh Tư, có vài thứ không cần nói nhiều, ý tứ đều đã rõ ràng.

Điện thoại di động rung lên, khiến cho Minh Tư đang muốn đứng dậy rời đi phải ngồi trở xuống, cầm lên điện thoại tiếp nhận cuộc gọi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện