Chu Hậu Chiếu rất bận, không ngừng ra vào phòng bếp, đứa nhỏ này nếu quyết định muốn làm một việc, sẽ có một loại sức mạnh bướng bỉnh nhất định phải làm tốt, chín con trâu cũng không kéo lại được.
Tốt lắm, ít nhất mạnh hơn Tần Kham, kiếp trước Tần Kham khi ở tuổi này của hắn, hắn mới biết yêu còn dùng thơ ca văn nghệ thông đồng với nữ đồng học cùng lớp vừa mới bắt đầu phát dục, khi thi bí mật mang theo bí mật mang theo phao để gian lận, khi tan học thì cướp tiền tiêu vặt của tiểu bằng hữu, sau đó dùng chỗ tiề này để quảng giao anh hùng hào kiệt thiên hạ, thế lực hắc ác trường học đều xưng huynh gọi đệ với hắn, được người ta tặng cho danh hiệu "Tiểu mạnh thường", hắn hào hoa phong nhã không ngờ lờ mờ trở thành đại ca nổi bật một thời trong trường học, khiến các nữ sinh đều yêu thương nhung nhớ.
Tần Kham ngồi trong viện, nhớ lại chua cay ngọt đắng kiếp trước, khóe miệng phác ra nụ cười.
Không thể không thừa nhận, hắn gần đây từ trên người Chu Hậu Chiếu học được rất nhiều thứ, kỳ thật, ông trời đối với hắn rất không tồi, hai đời đều người đều sống không tồi, người ta một khi biết cảm ơn. Rất nhiều chuyện oán phẫn bất bình bỗng nhiên trở nên nhạt nhẽo, cảnh giới cũng thăng hoa.
Chu Hậu Chiếu vẫn không ngừng ra vào trù phòng, hắn rất chăm chỉ, cho dù hiệu quả của chăm chỉ không như ý người, song thái độ rất đoan chính.
Không biết qua bao lâu, Chu Hậu Chiếu kích động bưng một chén canh vừa làm xong ra, đưa tới trước mặt Tần Kham, nhìn hắn với vẻ chờ mong: "Nếm thử đi."
Tần Kham vẻ mặt không cam lòng: "Thần có tội gì. . ."
Chu Hậu Chiếu mắt lộ vẻ không vui.
Tần Kham đành phải thở dài: "Điện hạ. Thần không cần thử, ngửi mùi là biết vị rồi, nồi này của ngươi lại thất bại rồi, ngươi chẳng lẽ không đoán được sao?"
Tần Kham và Hoằng Trì đế có bản chất khác nhau, Hoằng Trì đế là cha của Chu Hậu Chiếu, Tần Kham thì không phải.
Cho nên Tần Kham cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải làm vật thí nghiệm cho Thái tử điện hạ, càng không thể làm ra được vẻ mặt vui vẻ chịu đựng như Hoằng Trì đế. Vạn nhất mình bị thứ Chu Hậu Chiếu làm ra độc chết, Hoằng Trì đế cho dù truy phong công hầu cho mình, Tần Kham ở dưới cửu tuyền cũng khẳng định không thể mỉm cười.
Chu Hậu Chiếu mặt xị xuống, chán nản rủ vai.
Tần Kham nhìn hắn với vẻ đồng tình, nhưng không định thay đổi chủ ý, có một số việc chỉ có thể giới hạn trong đồng tình. Dù sao Tần Kham chỉ là Thiên hộ nho nhỏ,, Thần Nông.
Uể oải một lúc, khi Chu Hậu Chiếu ngẩng đầu lên, trong mắt lại tràn ngập vẻ kiên nghị: "Ta đi làm lại! Lần này nhất định thành công!"
Nói xong Chu Hậu Chiếu lại chạy vào phòng bếp.
"Điện hạ. . ." Tần Kham gọi hắn lại.
"Sao thế?"
Tần Kham thở dài: "Hiếu tâm của Điện hạ rất đáng quý, nhưng có thể nghỉ ngơi một chút không? Cửa Phòng bếp bị ngươi ra ra vào vào, vào vào ra ra..."
Chu Hậu Chiếu khó hiểu hỏi: "Vào vào ra ra thì sao?"
"Cửa phòng bếp Nhà ta sắp bị người biến thành thủy triều rồi."
Nhắm mắt làm ngơ.
Tần Kham thôi thì mặc kệ Chu Hậu Chiếu, để hạ nhân chuyển ghế tới sân nhà tiền viện, Tần Kham ngửa đầu nhắm mắt, hứng nắng chiều ấm áp. Vừa hưởng thụ thời gian nhàn hạ yên tĩnh, trong đầu vừa suy nghĩ về đại sự kiếm tiền.
Gần đây nổi bật nhanh quá, đắc tội với rất nhiều người, hại người lừa gạt tạm thời không thể làm, chỉ có thể đi chính đạo.
Có chút xấu hổ. Nhưng Tần Kham lại không thể không thừa nhận, đi chính đạo kiếm tiền đối với hắn mà nói rất xa lạ, hai đời đều vậy.
Kiếp trước dựa vào đầu cơ trục lợi, đùa bỡn âm mưu giẫm lên đầu người khác mà thượng vị. Từ một nghiệp vụ viên nhỏ lên thành phó tổng công ty. Kiếp này thì sao, Từ tiểu địa phương Tần trang Sơn Âm đi ra, cho tới võ quan kinh sư, cận thần đông cung tới nay, con đường lên chức của Tần Kham tựa hồ chưa bao giờ đi qua chính đồ, nói dễ nghe thì là kiếm tẩu thiên phong, nói khó nghe thì là đường ngang ngõ tắt.
Tần mỗ thực sự nên viết một bản kiểm điểm nhuốm máu và nước mắt dài đến vạn chữ, dùng để suy xét một chút nhân phẩm của mình mới đúng.
Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ lại nghĩ đi, Tần Kham... dần dần thiếp đi.
Kiếm tiền là một chuyện mệt nhọc cỡ nào, nghĩ thôi cũng thấy mệt.
Ngụy quốc công Tương lai Từ Bằng Cử chính vào lúc Tần Kham đang ngủ mà như chưa ngủ vào cửa Tần phủ.
Nhìn Tần Kham nửa ngồi nửa nằm trên ghế, vẻ mặt thích ý hứng nắng, Từ Bằng Cử chậc chậc ra tiếng.
"Tần Thiên hộ cũng nhàn nhã thật, thực sự muốn đổi chỗ với ngươi, ta làm Thiên hộ của ngươi, tương lai ngươi đi giúp ta làm Quốc Công..."
Tần Kham mở mắt ra, thấy Từ Bằng Cử mặc áo lụa màu đen, bên hông thắt đai ngọc, trên đai ngọc đính ột viên mã não cực to, đỏ rực chói mắt.
Tần Kham vội vàng đứng lên chắp tay: "Thì ra là tiểu công gia giá lâm, thất lễ, tiểu công gia sao lại tới hàn xá vậy?"
Từ Bằng Cử cười nói: "Tìm nhà người đúng là không dễ, trong kinh sư tùy tiện kéo một tên mặc phi ngư phục lại hỏi thăm mới biết, chậc chậc, Tần tài tử, Tần tướng công, hồi lâu không gặp, danh đầu càng vang dội, chẳng những được Mưu Chỉ huy sứ coi trọng, không ngờ còn kiếm được danh hào 'Tần thánh nhân', ngươi càng lúc càng khó lường, nhiều tên hiệu như vậy giành cho một người, ngươi thích cái nào nhất?"
Tần Kham khiêm tốn chắp tay: "Tại hạ thích danh hào Thần côn huynh."
Từ Bằng Cử ngẩn người, tiếp theo cười ha ha.
Cố nhân tới chơi, tất nhiên phải khoản đãi.
Dẫn Từ Bằng Cử vào tiền đường ngồi, Tần Kham cười hỏi: "Mấy tháng không thấy tiểu công gia, gần đây đang bận gì thế?"
Từ Bằng Cử mặt mang theo vẻ phong trần, thần thái có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần rất không tồi, nghe vậy cười ha ha nói: "Gần đây ta không ở kinh sư, ra ngoài dạo chơi, , đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, nhân lúc còn trẻ lại rảnh rỗi, tốt nhất có thể đem xem hết giang sơn Đại Minh một lần, tương lai..."
Từ Bằng Cử có chút ảm đạm thở dài: "Tương lai chỉ sợ không có cơ hội ra khỏi ."
Trong lòng Tần Kham nổi lên mấy phần đồng tình.
Từ Bằng Cử là Ngụy quốc công tương lai, không nói đến Ngụy quốc công mang trách nhiệm thủ bị Nam Kinh, chỉ bằng vào thân phận huân quý đơn thuần của hắn, tương lai sau khi tập tước chỉ sợ không thể chạy loạn khắp nơi như bây giờ.
Đại Minh triều đình đối với huân quý rất khoan dung, bọn họ có thể ở địa phương hoành hành ngang ngược, nhiều lắm thì chịu ngôn quan mắng vài câu, rất ít bị trị tội, đồng thời triều đình đối với huân quý cũng rất nghiêm khắc, ngươi ở địa phương hoành hành một chút thì không sao, nhưng tốt nhất đừng chạy loạn khắp nơi, bằng không nháy mắt không thấy bóng người, có quỷ mới biết ngươi có phải dựa vào thân phận huân quý làm ra hành động tạo phản hay không.
Các hoàng đế Đại Minh đều rất mẫn cảm, không muốn thấy các huân quý ở bên ngoài lắc lư, phiên vương như thế, Quốc Công cũng chẳng đỡ hơn là bao.
Tần Kham rất hiểu tâm tình của Từ Bằng Cử, không khí tiền đường có chút xuống thấp, Tần Kham đành phải di dời đề tài không vui vẻ gì này: "Tiểu công gia đi đâu du ngoạn?"
"Thông châu, Thương Châu, qua Cư Dung quan, vốn muốn tới Tuyên phủ xem biên quân đánh Thát tử như thế nào, nhưng khi sắp tới Tuyên phủ thì bị ông nội phái ra sứ đuổi vè, ài, bỏ lỡ cơ hội tốt..." Từ Bằng Cử thở dài vô cùng tiếc hận.
Tần Kham gật đầu, dám dẫn mấy chục thị vệ chạy đến biên cảnh khói lửa liên miên, tên này về Nam Kinh nhất định ăn đòn.
Nhấp ngụm trà, Từ Bằng Cử lộ ra vẻ mặt giống như Chu Hậu Chiếu, nhăn mày giống như mình vừa uống nước tiểu vậy, rất đáng đánh, con nhà gia đình phú quý sao đều có tính tình này nhỉ? "Nghe nói Thái tử điện hạ đang ở trong phủ của ngươi, hắn đâu?" Từ Bằng Cử đứng dậy nhìn chung quanh.
"Ở trong phòng bếp nhà ta làm canh gà."
Từ Bằng Cử ngây người một lát, vô cùng kính ngưỡng nhìn Tần Kham: "Thái tử làm canh gà cho ngươi? Tần Kham, ngươi ở kinh sư rốt cuộc lăn lộn thế nào vậy? Mau dạy ta đi..."
Tần Kham kinh hãi, liên tục xua tay: "Đại ca, đừng có nói lung tung, mất mạng đó! Ta là hạ thần, sao có tư cách khiến Thái tử làm canh? Hắn là muốn tận hiếu đạo với bệ hạ, ở trong phủ của ta học làm canh mà thôi."
Kể lại bổn ý của Chu Hậu Chiếu, Từ Bằng Cử sau một lúc lâu vẫn không nói gì, ngây người hồi lâu rồi cảm khái: "Ta quen Thái tử cũng hơn mười năm rồi, lúc nhỏ cùng nhau chơi đùa, với tính tình của Thái tử ta còn tưởng rằng hắn cả đời này..."
Ho nhẹ một tiếng, Từ Bằng Cử lén lút nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: ". . . Ta còn tưởng rằng hắn cả đời đều là tiểu hỗn đản, không ngờ hiện giờ lại phải nhìn hắn với cặp mắt khác, chỉ với hiếu cử này, ta đã kém hắn rất nhiều rồi, thật là hổ thẹn."
Tần Kham cũng hạ giọng nói: "Tiểu công gia, nói thật ngươi đừng để ý nhé, nếu so sánh, ngươi so với Thái tử điện hạ thì hỗn đản hơn..."
Từ Bằng Cử hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, cả giận nói: "Ngươi mới hỗn đản! Tần Kham, bộ dạng chính nhân quân tử này của ngươi chỉ có thể lừa người ngoài, chẳng lẽ lừa được ta?"
Tần Kham cười ha ha, thờ ơ nói: ""Được rồi, ta thừa nhận ta cũng rất hỗn đản."
Dừng một chút, Tần Kham thình lình hỏi: "Gia gia ngươi có biết chuyện ngươi là hỗn đản không?"
"Không biết. . ." Từ Bằng Cử thốt ra, tiếp theo lập tức sửa lại: "Biết..."
Ngẫm lại thấy vẫn không đúng, oán hận lườm Tần Kham, Từ Bằng Cử mỉm cười: "Vừa gặp đã lại lừa ta rồi, Tần Kham, ngươi quả thật là hỗn đản."
Tốt lắm, ít nhất mạnh hơn Tần Kham, kiếp trước Tần Kham khi ở tuổi này của hắn, hắn mới biết yêu còn dùng thơ ca văn nghệ thông đồng với nữ đồng học cùng lớp vừa mới bắt đầu phát dục, khi thi bí mật mang theo bí mật mang theo phao để gian lận, khi tan học thì cướp tiền tiêu vặt của tiểu bằng hữu, sau đó dùng chỗ tiề này để quảng giao anh hùng hào kiệt thiên hạ, thế lực hắc ác trường học đều xưng huynh gọi đệ với hắn, được người ta tặng cho danh hiệu "Tiểu mạnh thường", hắn hào hoa phong nhã không ngờ lờ mờ trở thành đại ca nổi bật một thời trong trường học, khiến các nữ sinh đều yêu thương nhung nhớ.
Tần Kham ngồi trong viện, nhớ lại chua cay ngọt đắng kiếp trước, khóe miệng phác ra nụ cười.
Không thể không thừa nhận, hắn gần đây từ trên người Chu Hậu Chiếu học được rất nhiều thứ, kỳ thật, ông trời đối với hắn rất không tồi, hai đời đều người đều sống không tồi, người ta một khi biết cảm ơn. Rất nhiều chuyện oán phẫn bất bình bỗng nhiên trở nên nhạt nhẽo, cảnh giới cũng thăng hoa.
Chu Hậu Chiếu vẫn không ngừng ra vào trù phòng, hắn rất chăm chỉ, cho dù hiệu quả của chăm chỉ không như ý người, song thái độ rất đoan chính.
Không biết qua bao lâu, Chu Hậu Chiếu kích động bưng một chén canh vừa làm xong ra, đưa tới trước mặt Tần Kham, nhìn hắn với vẻ chờ mong: "Nếm thử đi."
Tần Kham vẻ mặt không cam lòng: "Thần có tội gì. . ."
Chu Hậu Chiếu mắt lộ vẻ không vui.
Tần Kham đành phải thở dài: "Điện hạ. Thần không cần thử, ngửi mùi là biết vị rồi, nồi này của ngươi lại thất bại rồi, ngươi chẳng lẽ không đoán được sao?"
Tần Kham và Hoằng Trì đế có bản chất khác nhau, Hoằng Trì đế là cha của Chu Hậu Chiếu, Tần Kham thì không phải.
Cho nên Tần Kham cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải làm vật thí nghiệm cho Thái tử điện hạ, càng không thể làm ra được vẻ mặt vui vẻ chịu đựng như Hoằng Trì đế. Vạn nhất mình bị thứ Chu Hậu Chiếu làm ra độc chết, Hoằng Trì đế cho dù truy phong công hầu cho mình, Tần Kham ở dưới cửu tuyền cũng khẳng định không thể mỉm cười.
Chu Hậu Chiếu mặt xị xuống, chán nản rủ vai.
Tần Kham nhìn hắn với vẻ đồng tình, nhưng không định thay đổi chủ ý, có một số việc chỉ có thể giới hạn trong đồng tình. Dù sao Tần Kham chỉ là Thiên hộ nho nhỏ,, Thần Nông.
Uể oải một lúc, khi Chu Hậu Chiếu ngẩng đầu lên, trong mắt lại tràn ngập vẻ kiên nghị: "Ta đi làm lại! Lần này nhất định thành công!"
Nói xong Chu Hậu Chiếu lại chạy vào phòng bếp.
"Điện hạ. . ." Tần Kham gọi hắn lại.
"Sao thế?"
Tần Kham thở dài: "Hiếu tâm của Điện hạ rất đáng quý, nhưng có thể nghỉ ngơi một chút không? Cửa Phòng bếp bị ngươi ra ra vào vào, vào vào ra ra..."
Chu Hậu Chiếu khó hiểu hỏi: "Vào vào ra ra thì sao?"
"Cửa phòng bếp Nhà ta sắp bị người biến thành thủy triều rồi."
Nhắm mắt làm ngơ.
Tần Kham thôi thì mặc kệ Chu Hậu Chiếu, để hạ nhân chuyển ghế tới sân nhà tiền viện, Tần Kham ngửa đầu nhắm mắt, hứng nắng chiều ấm áp. Vừa hưởng thụ thời gian nhàn hạ yên tĩnh, trong đầu vừa suy nghĩ về đại sự kiếm tiền.
Gần đây nổi bật nhanh quá, đắc tội với rất nhiều người, hại người lừa gạt tạm thời không thể làm, chỉ có thể đi chính đạo.
Có chút xấu hổ. Nhưng Tần Kham lại không thể không thừa nhận, đi chính đạo kiếm tiền đối với hắn mà nói rất xa lạ, hai đời đều vậy.
Kiếp trước dựa vào đầu cơ trục lợi, đùa bỡn âm mưu giẫm lên đầu người khác mà thượng vị. Từ một nghiệp vụ viên nhỏ lên thành phó tổng công ty. Kiếp này thì sao, Từ tiểu địa phương Tần trang Sơn Âm đi ra, cho tới võ quan kinh sư, cận thần đông cung tới nay, con đường lên chức của Tần Kham tựa hồ chưa bao giờ đi qua chính đồ, nói dễ nghe thì là kiếm tẩu thiên phong, nói khó nghe thì là đường ngang ngõ tắt.
Tần mỗ thực sự nên viết một bản kiểm điểm nhuốm máu và nước mắt dài đến vạn chữ, dùng để suy xét một chút nhân phẩm của mình mới đúng.
Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ lại nghĩ đi, Tần Kham... dần dần thiếp đi.
Kiếm tiền là một chuyện mệt nhọc cỡ nào, nghĩ thôi cũng thấy mệt.
Ngụy quốc công Tương lai Từ Bằng Cử chính vào lúc Tần Kham đang ngủ mà như chưa ngủ vào cửa Tần phủ.
Nhìn Tần Kham nửa ngồi nửa nằm trên ghế, vẻ mặt thích ý hứng nắng, Từ Bằng Cử chậc chậc ra tiếng.
"Tần Thiên hộ cũng nhàn nhã thật, thực sự muốn đổi chỗ với ngươi, ta làm Thiên hộ của ngươi, tương lai ngươi đi giúp ta làm Quốc Công..."
Tần Kham mở mắt ra, thấy Từ Bằng Cử mặc áo lụa màu đen, bên hông thắt đai ngọc, trên đai ngọc đính ột viên mã não cực to, đỏ rực chói mắt.
Tần Kham vội vàng đứng lên chắp tay: "Thì ra là tiểu công gia giá lâm, thất lễ, tiểu công gia sao lại tới hàn xá vậy?"
Từ Bằng Cử cười nói: "Tìm nhà người đúng là không dễ, trong kinh sư tùy tiện kéo một tên mặc phi ngư phục lại hỏi thăm mới biết, chậc chậc, Tần tài tử, Tần tướng công, hồi lâu không gặp, danh đầu càng vang dội, chẳng những được Mưu Chỉ huy sứ coi trọng, không ngờ còn kiếm được danh hào 'Tần thánh nhân', ngươi càng lúc càng khó lường, nhiều tên hiệu như vậy giành cho một người, ngươi thích cái nào nhất?"
Tần Kham khiêm tốn chắp tay: "Tại hạ thích danh hào Thần côn huynh."
Từ Bằng Cử ngẩn người, tiếp theo cười ha ha.
Cố nhân tới chơi, tất nhiên phải khoản đãi.
Dẫn Từ Bằng Cử vào tiền đường ngồi, Tần Kham cười hỏi: "Mấy tháng không thấy tiểu công gia, gần đây đang bận gì thế?"
Từ Bằng Cử mặt mang theo vẻ phong trần, thần thái có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần rất không tồi, nghe vậy cười ha ha nói: "Gần đây ta không ở kinh sư, ra ngoài dạo chơi, , đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, nhân lúc còn trẻ lại rảnh rỗi, tốt nhất có thể đem xem hết giang sơn Đại Minh một lần, tương lai..."
Từ Bằng Cử có chút ảm đạm thở dài: "Tương lai chỉ sợ không có cơ hội ra khỏi ."
Trong lòng Tần Kham nổi lên mấy phần đồng tình.
Từ Bằng Cử là Ngụy quốc công tương lai, không nói đến Ngụy quốc công mang trách nhiệm thủ bị Nam Kinh, chỉ bằng vào thân phận huân quý đơn thuần của hắn, tương lai sau khi tập tước chỉ sợ không thể chạy loạn khắp nơi như bây giờ.
Đại Minh triều đình đối với huân quý rất khoan dung, bọn họ có thể ở địa phương hoành hành ngang ngược, nhiều lắm thì chịu ngôn quan mắng vài câu, rất ít bị trị tội, đồng thời triều đình đối với huân quý cũng rất nghiêm khắc, ngươi ở địa phương hoành hành một chút thì không sao, nhưng tốt nhất đừng chạy loạn khắp nơi, bằng không nháy mắt không thấy bóng người, có quỷ mới biết ngươi có phải dựa vào thân phận huân quý làm ra hành động tạo phản hay không.
Các hoàng đế Đại Minh đều rất mẫn cảm, không muốn thấy các huân quý ở bên ngoài lắc lư, phiên vương như thế, Quốc Công cũng chẳng đỡ hơn là bao.
Tần Kham rất hiểu tâm tình của Từ Bằng Cử, không khí tiền đường có chút xuống thấp, Tần Kham đành phải di dời đề tài không vui vẻ gì này: "Tiểu công gia đi đâu du ngoạn?"
"Thông châu, Thương Châu, qua Cư Dung quan, vốn muốn tới Tuyên phủ xem biên quân đánh Thát tử như thế nào, nhưng khi sắp tới Tuyên phủ thì bị ông nội phái ra sứ đuổi vè, ài, bỏ lỡ cơ hội tốt..." Từ Bằng Cử thở dài vô cùng tiếc hận.
Tần Kham gật đầu, dám dẫn mấy chục thị vệ chạy đến biên cảnh khói lửa liên miên, tên này về Nam Kinh nhất định ăn đòn.
Nhấp ngụm trà, Từ Bằng Cử lộ ra vẻ mặt giống như Chu Hậu Chiếu, nhăn mày giống như mình vừa uống nước tiểu vậy, rất đáng đánh, con nhà gia đình phú quý sao đều có tính tình này nhỉ? "Nghe nói Thái tử điện hạ đang ở trong phủ của ngươi, hắn đâu?" Từ Bằng Cử đứng dậy nhìn chung quanh.
"Ở trong phòng bếp nhà ta làm canh gà."
Từ Bằng Cử ngây người một lát, vô cùng kính ngưỡng nhìn Tần Kham: "Thái tử làm canh gà cho ngươi? Tần Kham, ngươi ở kinh sư rốt cuộc lăn lộn thế nào vậy? Mau dạy ta đi..."
Tần Kham kinh hãi, liên tục xua tay: "Đại ca, đừng có nói lung tung, mất mạng đó! Ta là hạ thần, sao có tư cách khiến Thái tử làm canh? Hắn là muốn tận hiếu đạo với bệ hạ, ở trong phủ của ta học làm canh mà thôi."
Kể lại bổn ý của Chu Hậu Chiếu, Từ Bằng Cử sau một lúc lâu vẫn không nói gì, ngây người hồi lâu rồi cảm khái: "Ta quen Thái tử cũng hơn mười năm rồi, lúc nhỏ cùng nhau chơi đùa, với tính tình của Thái tử ta còn tưởng rằng hắn cả đời này..."
Ho nhẹ một tiếng, Từ Bằng Cử lén lút nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: ". . . Ta còn tưởng rằng hắn cả đời đều là tiểu hỗn đản, không ngờ hiện giờ lại phải nhìn hắn với cặp mắt khác, chỉ với hiếu cử này, ta đã kém hắn rất nhiều rồi, thật là hổ thẹn."
Tần Kham cũng hạ giọng nói: "Tiểu công gia, nói thật ngươi đừng để ý nhé, nếu so sánh, ngươi so với Thái tử điện hạ thì hỗn đản hơn..."
Từ Bằng Cử hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, cả giận nói: "Ngươi mới hỗn đản! Tần Kham, bộ dạng chính nhân quân tử này của ngươi chỉ có thể lừa người ngoài, chẳng lẽ lừa được ta?"
Tần Kham cười ha ha, thờ ơ nói: ""Được rồi, ta thừa nhận ta cũng rất hỗn đản."
Dừng một chút, Tần Kham thình lình hỏi: "Gia gia ngươi có biết chuyện ngươi là hỗn đản không?"
"Không biết. . ." Từ Bằng Cử thốt ra, tiếp theo lập tức sửa lại: "Biết..."
Ngẫm lại thấy vẫn không đúng, oán hận lườm Tần Kham, Từ Bằng Cử mỉm cười: "Vừa gặp đã lại lừa ta rồi, Tần Kham, ngươi quả thật là hỗn đản."
Danh sách chương