Rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn ít, không vừa ý thì nửa cầu cũng nhiều.

Đỗ Hoành và Tần Kham tuy là bố vợ con rể, nhưng nếu luận về tiếng nói chung thì thật sự rất thiếu thốn, hai người ngồi với nhau mặc ai nấy uống, mỗi người đều mang tâm tư riêng.

Đương nhiên, nếu Đỗ Hoành lúc này biết con rể hắn đang mang tâm tư ác độc như thế nào, đối ẩm nhất định sẽ biến thành bác sát.

Nhấp khẽ một ngụm rượu, Đỗ Hoành nói: "Hiền tế à, lão phu đã vào tuổi xế chiều rồi, vốn tưởng rằng không thể tiến thêm trên quan lộ, chỉ ngồi ở chức tri phủ Thiệu Hưng sống nốt quãng đời còn lại, không ngờ lại có ngày hôm nay, lão phu vừa vui lại vừa lo."

Tần Kham cười cười rót đầy rượu cho Đỗ Hoành, nói: "Nhạc phụ đại nhân cớ sao lại lo?"

Đỗ Hoành nhìn Tần Kham, nghiêm túc nói: "Nay hoàng thượng ngu ngốc, quyền hoạn nắm quyền, triều thần giận mà không dám nói gì, dân chúng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, giang sơn xã tắc lay động, hiền tế chẳng lẽ không nhìn thấy sao?"

"Đương nhiên có thấy, có điều quyền hoạn rất được hoàng đế ân sủng, triều thần lại có nhiều hạng dựa dẫm, tình hình chính trị đương thời như vậy, biết phải làm sao?"

Khuôn mặt Đỗ Hoành dần dần ửng hồng, cũng không biết là do hơi rượu hay là kích động: "Hiền tế là người có bản lĩnh, lão phu năm đó đánh giá thấp ngươi, hiện giờ nếu luận về quyến, hiền tế cũng không kém hơn Lưu Cẩn, vì sao có sức mà không làm?"

Tần Kham thở dài trong lòng, quả nhiên là tính tình thư sinh, chẳng trách làm quan cả đời cũng không có núi dựa, tính tình như lão phẫn thanh thế này thì ai dám chống lưng cho hắn người đó sẽ gặp xui xẻo.

"Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế không phải không làm, mà là không thể làm." Tần Kham thở dài: "Điều kiện tiên quyết để Mở rộng công lý chính nghĩa phải thành lập trên cơ sở có thực lực, mà chỉ có thực lực thôi vẫn chưa đủ. Còn phải nhìn hỏa hậu, nhìn thời thế, chờ cơ hội, bệ hạ không hỏi chính sự, quân vụ triều chính đều do Lưu Cẩn quyết, Lưu Cẩn ngang ngược độc đoán, triều thần lại có nhiều kẻ dựa hơi hắn, thế này dần dần phát triển an toàn, hắn lại có sự tín nhiệm của bệ hạ, có sự ủng hộ của vây cánh. Quyền thế như mặt trời ban trưa. Muốn lật đổ hắn thì ngang với lật đổ cả nửa triều đình, nhạc phụ đại nhân, ngươi cảm thấy bằng vào sức của bản thân thì có thể làm được hay không?"

Vẻ mặt kích động của Đỗ Hoành lập tức có chút ảm đạm, buồn bã thở dài: "Chẳng lẽ văn võ cả triều phải trơ mắt nhìn tên hoạn tặc này phát triển lớn mạnh sao?"

Tần Kham cười nói: "Không lớn mạnh được đâu. Nhạc phụ đại nhân đọc thông sách sử. Biết được họa hoạn của bản triều khác với lịch đại tiền triều. Như lúc xưa, quyền hoạn trong cung lấy thúng úp voi, quyền lực của bọn họ thậm chí lớn đến mức có thể theo ý của bọn họ mà tùy ý giết hoàng đế, lập tân quân, thực sự làm được tới mức ép thiên tử lệnh chư hầu, nhưng mà bản triều thì khác, nói ra thì không thể không thừa nhận, chế độ nội các độc đáo của bản triều quả thật là hay, nội các, Đô Sát viện, Lại bộ tam quyền nhất thể của ngoại đình chế hành quân quyền, ti lễ giám nội đình chế hành thần quyền, hoàng đế ở giữa cân bằng trong ngoài, thái giám cầm quyền có lẽ có thể quyền khuynh nhất thời, nhưng mà nếu cứ ngang ngược lâu ngày, khi hoàng đế cảm thấy không thể lưu lại người này nữa, mặc cho quyền thế của thái giám ngút trời như thế nào, sự hủy diệt của hắn thường thường chỉ ở trong một câu nói của hoàng đế."

" Thái giám của bản triều, kỳ thật chính là một con ký sinh trùng, toàn là dựa vào sự tẩm bổ c hoàng quyền mà tồn tại, một khi hoàng quyền cảm thấy không thể nuôi dưỡng hắn được nữa, hoàng đế chỉ cần vươn mộ tay rồi, nhẹ nhàng, giống như bóp chết một con rệp là hắn bị diệt."

Đỗ Hoành vuốt râu trầm tư một lúc rồi lắc đầu cười nói: "Nói thì đúng, nhưng sự so sánh lại hơi ghê tởm, theo ý kiến của hiền tế, đương kim bệ hạ khi nào thì mới cảm thấy không thể lưu Lưu Cẩn được nữa?"

Nụ cười của Tần Kham rất lạnh lùng: "Khi Lưu Cẩn vì quyền thế mà trở nên càng lúc càng điên cuồng, càng lúc càng tàn bạo, chính hắn sẽ từng bước tới gần vách núi, đó chính là lúc hắn diệt vong."

Đỗ Hoành triệt để bình tĩnh rồi: "Theo lời ngươi, hiện tại hỏa hậu chưa tới?"

"Không sai."

Ánh mắt của Đỗ Hoành như có thâm ý: "Tương lai sau khi Lưu Cẩn diệt vong thì sao? Hiền tế sẽ đi con đường nào? Ngươi đã được phong hầu tước, hiện giờ văn võ cả triều đều nói ngươi là gian nịnh, ngươi không sợ sau khi Lưu Cẩn diệt vong thì kế tiếp sẽ tới lượt ngươi ư?"

Tần Kham cười nói: "Ta khác Lưu Cẩn, ít nhất những chuyện ngu xuẩn mà hắn làm, ta một chuyện cũng không làm."

"Rồi sao? Đại trượng phu mong nắm thiên hạ, hiền tế có khát vọng vươn mình hay không? Ngươi sẽ không thực sự định làm một nịnh thần sống qua ngày, chỉ mong hưởng vinh hoa phú quý mà sống tới hết đời chứ?"

Tần Kham thở dài: "Chí hướng của ta, nói ra cũng không hiểu."

Đỗ Hoành ngây người một chút, tiếp theo giận dữ quát: "Nói bậy! Lão phu chỉ nghe nói có chí hướng nhưng bản thân không thể thực hiện được chứ chưa từng nghe nói có chí hướng người ta nghe không hiểu."

"Nhạc phụ đại nhân, không phải tiểu tế khinh thường ngươi, ngươi thật sự nghe không hiểu đâu."

Đỗ Hoành thực sự nổi giận rồi: "Ngươi cứ nói đi."

Tần Kham thở dài: "Được rồi, tiểu tế trước tiên nói cho ngươi hiểu đã. Trước tiên nói tới cảnh nội Đại Minh, giặc Oa đông nam, bộ lạc Mông Cổ phía bắc, thổ ty tây nam liên tiếp tạo phản, Bạch Liên giáo nội địa kích động dân tâm khắp nơi, nước không giàu dân không mạnh lính không có uy, những cái này đều phải giải quyết."

Đỗ Hoành cả giận: "Nói thừa, những cái này lão phu đều biết."

Tần Kham cười nói: "Vậy chúng ta nói chuyện ngoại quốc nhé? Nhạc phụ Nhạc phụ có biết ở phía tây đại lục rất xa, có một đất nước tên là Italia, quốc gia này có một nhân tài, tên là Columbo, hắn là hàng hải gia, đại lục châu Mỹ chính là được hắn phát hiện, khác với thái giám Tam Bảo của Đại Minh ta, sau khi đội tàu hắn suất lĩnh phát hiện đại lục châu Mỹ, không tuyên dương cái gọi là đạo khoan nhân ( đạo rộng lượng với ngươi) với dân địa phương, mà dùng súng pháo trực tiếp chinh phục bọn họ, phiến phát hiện mới được phát hiện này thành thuộc địa của phương tay, mà nhân tài tên là Columbo này cũng được quốc gia của bọn họ phong là anh hùng, năm nay là nguyên niên Chính Đức, người này chắc là bệnh chết rồi, thật sự rất đáng mừng. . ."

Đỗ Hoành vẻ mặt mờ mịt như chó nhìn sao: "..."

"Nếu nhạc phụ đại nhân nghe mê mẩn như vậy thì cứ nói chuyện nước ngoài nhé? Nếu nói Columbo phát hiện châu MỸ không liên quan tới Đại Minh chúng ta, như vậy vị tiếp sau đây ít nhiều sẽ có chút liên quan, vẫn là ở phương tây xa xôi, nước Bồ Đào Nha hiện giờ cũng xuất hiện một nhân tài, tên là Vasco da Gama, người này cũng là hàng hải gia, hắn suất lĩnh đội tàu từ châu Âu vòng qua mũi Hảo Vọng của châu Phi, tới Ấn Độ, nước láng giềng của chúng ta, từ đó mở ra đường biển từ châu Âu đến Ấn Độ, đường biển này rất tốt, không biết có bao nhiêu khỉ Ấn Độ này sẽ bị người da trắng mũi to như lang như hổ theo đường biển tới giết cho máu chảy thành sông, không biết có bao nhiêu hoàng kim và nô lệ sẽ bị đóng gói lên thuyền rồi vận về quốc gia của mình, nếu tính ngày, vị Vasco da Gama hiện giờ vừa hay đã mở ra đường biển đó, quốc nhạc của Bồ Đao Nha điên rồi, đang rầm rộ đóng thuyền biển chuẩn bị tổ chức thành đoàn thể đi cướp của cướp người."

Mặt già của Đỗ Hoành dâng lên một cỗ khí xanh: "..."

Tần Kham tràn đầy hâm mộ và đố kỵ thở dài mấy tiếng, tiếp theo thì giận dữ lắc đầu: "Nhạc phụ đại nhân, ngươi xem, người ta đi xa bôn ba mở đường biển, cướp mà cả nước vui mừng, nhìn lại Đại Minh chúng ta đi, xung quanh có mấy tiểu quốc cách mấy năm qua tới tiến cống một lần thì mực rỡ như bắt được vàng, trước giờ luôn tự cho mình thực sự là Thiên triều thượng bang, nếu luận về lòng cầu tiến, người khác đã bỏ xa chúng ta mấy con phố rồi."

Đỗ Hoành há há miệng nhưng rồi lại ngậm vào.

Tần Kham quay đầu cười nhìn Đỗ Hoành, nói: "Nhạc phụ đại nhân, những gì vừa rồi tiểu tế nói, ngươi có hiểu không?"

Đỗ Hoành xanh mặt nói: "Cái gì Cô, cái gì Bồ đó ngươi làm sao mà biết được?"

"Cẩm Y vệ nói cho ta biết."

"Tưởng lão phu là trẻ con ba tuổi à? Tay của Cẩm Y vệ dài như vậy ư?"

"Vậy chính là phiên tử của Đới công công Đông Hán, cụ thể là ai thì ta quên rồi."

"Thằng nhóc con! Miệng chẳng thốt ra được một câu thật thà nào." !" Đỗ Hoành cả giận nói: "Những cái này có liên quan gì tới khát vọng của ngươi?"

"Đương nhiên là có liên quan, tiểu tế nếu nắm quyền, những gì mà Columbo, Vasco da Gama làm, ta cũng muốn làm một lần."

Tần Kham nói xong trong mắt bỗng nhiên hiện lên một loại cảm giác trào dâng mà chưa ai từng thấy: "Thiên hạ" Trong mắt Các ngươi và "Thiên hạ" Trong mắt ta tuyệt đối là hai cái khác nhau, thiên hạ trong lòng ta lớn hơn so với của các ngươi, nhạc phụ đại nhân, những gì ta nói vừa rồi ngươi nghe không hiểu cũng không sao, nhưng phải nhớ kỹ, chúng ta đang sống trên một quả cầu, quả cầu này mới là thiên hạ thực sự! Đại Minh chỉ là một phần mấy chục của quả cầu này mà thôi, hiện giờ chúng ta đã chậm một bước rồi, người phương Tây đã bắt đầu thăm dò toàn bộ thiên hạ, chúng ta cũng không thể lạc hậu được, chí hướng của ta chính là quả cầu này."

Vẻ mặt Đỗ Hoành càng mờ mịt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện