Tối đó Mikey về nhà rất sớm, vừa vào trong đã thấy không khí ấm áp, một mùi thơm phức toả ra từ bàn ăn trong bếp. Anh thấy bóng dáng Takemichi cặm cụi nấu ăn, trên trán còn nhỏ vài giọt mồ hôi, nhìn rất hăng say, cũng không có nhận ra Mikey.

Hắn cảm thấy cậu như trở thành một con người khác, đột nhiên thay đổi bất thường không biết là do đâu. Mikey chỉ đơn giản nghĩ rằng, thiếu niên là đã thay đổi, cuối cùng cũng chấp nhận. Anh đi lên phòng tắm rửa, xuống dưới đã thấy món cuối được đặt lên bàn ăn

"Mikey-kun, mày về lúc nào vậy!?"

Hắn cười mỉm, kéo ghế ngồi xuống "Sao vậy, tự nhiên thay đổi chóng mặt?"

Takemichi cởi bỏ tạp dề, rửa tay rồi lại lau lau vào quần, động tác vô cùng tự nhiên

"Tao nghĩ, mình dù có chống đối mày cũng không thành. Chi bằng thử từ từ chấp nhận, biết đâu...cũng tốt..."

Giọng cậu nhỏ dần về sau, nét mặt ảm đạm xới cơm đưa cho Mikey, lại gắp miếng thịt kho vào bát

"Ừm, mày nghĩ vậy là tốt."

Takemichi im lặng, ăn vô cùng chậm rãi. Dạo này cậu để ý bản thân dường như ăn ít hơn hẳn, lâu lâu còn có cảm giác chán ăn. Suốt cả bữa cơm cũng chỉ vài miếng thịt, hai gắp rau, rồi đậu hũ. Mikey gắp cho cậu nhưng toàn bị từ chối, đưa đẩy thế nào cũng không chịu. Xem ra cái tính bướng bỉnh vẫn chưa trị được.

Anh ăn rất nhiều, cảm thấy Takemichi không hẳn là vô dụng, nấu được một bữa thế này cũng là được lắm rồi. Mikey húp hết chén canh miso¹, vẫn là không quên cảm ơn vì bữa ăn. Hừm, là tội phạm xem ra cũng còn chút lương tâm².

Mikey ăn uống no nê liền ra phòng khách, bát đũa mặc Takemichi dọn dẹp, cậu cũng không có kêu la. Tất cả cũng chỉ chịu đựng.

Anh thấy cậu đi ra ngoài, liền vẫy gọi lại sofa ngồi. Mikey khoác vai Takemichi, hôn lên cổ cậu một cái, lại hỏi

"Tôi thấy em lạ lắm, có phải là bị làm sao không đấy?"

"Anh điên sao? Tôi bình thường."

Hắn véo má cậu một cái rồi cười khúc khích, tay vẫn khoác vai thiếu niên "Mấy hôm nay tôi rất bận, thật sự mệt mỏi. Về nhà thấy em như vậy, tâm trạng rất tốt."

Takemichi không nói gì, trong lòng nghĩ, từ bao giờ mà nơi này trở thành nhà của cậu và hắn vậy? Ừ, chỉ có hắn nghĩ vậy, còn với Takemichi, đây là địa ngục

"Anh nói mấy người kia đừng có đứng ở trước cổng Mạn Uyển được không, tôi cả ngày đi lại cũng đều bị dòm ngó, không tự nhiên."

Mikey lại nhìn qua cậu, ánh mắt đen tuyền nhìn vào đôi mắt xanh dương kia, nó hơi khác so với lúc trước

"Không, mấy thằng đó không có dám làm gì em đâu. Không phải dè chừng, cứ bình thường."

"Anh là không tin tôi sao, Mikey-kun?"

Anh nhìn cậu bật cười không thành tiếng, kéo Takemichi lại gần bản thân. Cậu mất thăng bằng liền ngã vào người hắn, tay hôm qua sau lưng người kia

"Không phải tôi không tin em, Takemichi. Em không thấy sao, Mạn Uyển mặc dù là chỗ kín đáo của tôi, nhưng kẻ thù chắc chắn biết rõ. Bọn chúng đợi có thời cơ sẽ lập tức vào đây, bao nhiêu tài liệu quan trọng bị đánh cắp thì thế nào? Chưa kể, bây giờ em còn sống ở đây, bọn chúng nhất định sẽ giết em, hoặc sẽ mang em về làm con tin bởi bọn chúng biết, nếu được sống ở nơi này chắc chắn có là một người quan trọng của tôi. Tôi là bảo vệ em."

Cậu ngước lên nhìn Mikey, một lúc lại hỏi

"Đã có ai sống ở đây mà bị giết, hay bắt làm con tin chưa?"

"Có rồi. Chuyện cũng xảy ra vào khoảng hai năm trước. Cậu ta bị bắt làm con tin, rồi tôi không quan tâm, bọn chúng giết rồi."

"Tôi cũng sẽ vậy sao?" Không gian trở nên im bặt, chỉ có tiếng ti vi. Mikey ngồi thẳng dậy, đặt hai tay lên vai thiếu niên

"Sẽ không, Takemichi, sẽ không đâu. Cậu trai đó là tôi chán rồi nên mới không quan tâm, còn em thì khác."

Takemichi cảm thấy càng ngày càng thú vị "Vậy đến khi anh chán tôi rồi, tôi cũng sẽ như chàng trai ấy thôi?"

Hắn búng nhẹ lên trán cậu, đứng dậy

"Ngốc, sẽ không chán em."

Takemichi nhìn bóng lưng gầy gộc kia đi lên lầu, lại nhanh chóng hỏi "Vậy nếu cho tôi ra ngoài sống, không phải tôi sẽ an toàn hơn sao!?"

Anh dừng lại trên cầu thang, chậm rãi quay xuống nhìn thiếu niên

"Miễn là em ở bên cạnh tôi, là người của tôi thì em sẽ an toàn."

_______________¹:Canh miso: Canh tương hay Xúp Miso là một món ăn truyền thống của Nhật Bản. Canh tương bao gồm phần nước dùng được gọi là "dashi" nấu cùng với tương miso và một số nguyên liệu khác như đậu phụ, rong biển. Một số thành phần khác được thêm vào dựa trên công thức nấu ăn của từng khu vực, theo mùa, và sở thích cá nhân của mỗi người.

²: Năm 1732, thời gian này miền Tây nước Nhật gánh chịu cảnh mưa lớn kéo dài gây ra lũ lụt, kèm theo đó là sự sinh sôi của các loại sâu bọ phá hoại cây trồng. Hậu quả là 12.000 người đã chết đói vì thiếu lương thực trầm trọng. Đến khoảng thời gian từ năm 1782 – 1788 tại vùng Tohoku, đất trồng bị tàn phá do dung nham và tro tàn núi lửa, không thể phục hồi trồng trọt. Cũng chính thời điểm ấy, mùa đông lạnh giá bao trùm cả khu vực, càng không phải là môi trường tốt để trồng bất cứ loại cây nào. Tại khu vực gần tỉnh Aomori ngày nay, hơn 30% dân số (100.000 người) đã chết vì đói.

Chính vì quá khứ đau thương ấy, người Nhật ngày nay vẫn luôn tỏ lòng tôn kính, trân trọng và biết ơn đến những điều đã đem đến cho họ một bữa ăn no đủ, ngon lành. Tấm lòng ấy được biểu hiện thông qua lời cảm ơn trước và sau bữa ăn.

____________Jenicas.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện