Ánh mắt ám tối, Vu Diệp nhìn về phía người đang mở to đôi mắt mê man, ngực kịch liệt phập phồng, rõ ràng là đang chìm đắm trong khoái cảm phóng thích.
“Chọn rồi, cũng đừng hối hận!” Vu Diệp lật y xoay lưng lại với mình, kéo qua gối đầu, nâng lên thắt lưng Nam Khiếu Hoàn, đem gối đầu nhét vào dưới bụng y.
Cặp mông bị nâng cao cao rơi vào trong mắt, da thịt màu lúa mạch ẩn hiện dưới ánh đèn, vô cùng hoặc nhân, trên tấm lưng rộng lớn, vết thương mới lẫn cũ đan xen nhau, có một vết sẹo nhìn qua liền biết là do đao thương lưu lại, vắt ngang ở thắt lưng, xem xét theo màu sắc của nó, rõ ràng là đã rất lâu, còn nếu xem xét theo vị trí của nó, thì thật sự rất hung hiểm.
Từng vết sẹo ngang dọc này, đều biểu thị cho công trạng của nam tử dưới thân, vô luận là xả thân hộ chủ mà có, hay là do thất trách bị trừng phạt mà có, tất cả đều minh chứng cho thân phận lưỡi đao liếm huyết của y.
Nơi sâu trong đáy lòng đột nhiên nổi lên dục niệm bạo ngược cùng chinh phục, Vu Diệp hạ mi mắt, tách hai chân y ra, mở nắp bình, lấy ra một khối dược bôi trơn, kết hợp với chất lỏng trắng đục còn chưa khô kia, từ từ đưa vào huyệt khẩu đang đóng chặt.
Chỉ mới đi vào một chút, người dưới thân liền khống chế không được mà run rẩy. Lý trí bởi vì đắm chìm trong khoái cảm lúc này khôi phục về vài phần, Nam Khiếu Hoàn dự liệu được chuyện kế tiếp, tuy rằng đã tập thành thói quen, nhưng lại bởi vì tư thế hiện tại, mà vô thức sinh ra vài phần khủng hoảng, thân thể vẫn luôn có chút vô lực lúc này khẩn trương lên không ít.
“Thả lỏng.”
Ngón tay ở trong dũng đạo sờ soạng khuếch trương, đem thuốc mỡ tinh tế bôi lên từng nếp uốn trên vách hang, nhìn khung cảnh trước mắt, con ngươi trong mắt Vu Diệp càng sâu.
Thân thể dưới thân nghe theo lời thả lỏng vài phần, nhìn bộ dạng phục tùng của đối phương, Vu Diệp cười cười hài lòng, tăng thêm một ngón tay.
…
Mồ hôi từng tầng từng tầng tràn ra, tóc đen dính nhấp ở trên người, mông Nam Khiếu Hoàn bị nâng lên cao, giữa hai chân lúc này, Vu Diệp đang chậm rãi đâm rút.
Tiền diễn làm hồi lâu, dương v*t dưới thân đã sớm kêu gào bất mãn, hiện tại thật vất vả tìm được nơi phát tiết ấm nóng mê người, nhưng lại bị động tác ra vào vô cùng thông thả gây sức ép đến càng thêm phình to cứng rắn.
Vu Diệp phủ ở trên lưng Nam Khiếu Hoàn, không ngừng nhẹ hôn, vừa rồi thời điểm tiến vào hắn vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn khiến Nam Khiếu Hoàn đau đến các đốt ngón tay trắng bệch, run rẩy không ngừng. Nhận thấy được dược bôi trơn đã bắt đầu có tác dụng, hắn mới dám động thắt lưng, tăng tốc độ nhanh hơn một chút.
Mà phân thân trong bụi cỏ của Nam Khiếu Hoàn bị đặt dưới gối đầu kia, theo từng đợt khoái cảm người nọ mang đến cũng dần dần có phản ứng, ngẩng đầu một lần nữa.
“Khiếu Hoàn.” Vu Diệp nhẹ giọng khẽ gọi, kêu vài tiếng, đột nhiên dừng lại động tác, cả người lại nằm áp trở về trên lưng y, kéo lấy một lọn tóc đen, ngưng mắt ngắm nhìn.
Vu Diệp dừng lại động tác, chỉ khổ cho người dưới thân hắn, vốn dĩ tốc độ không nhanh không chậm của người nọ đã đủ tra tấn người rồi, hiện tại lại… Nam Khiếu Hoàn cắn cắn môi dưới, nhẫn nại kiềm chế cảm giác ngứa từ phía sau truyền đến, nhẹ giật giật.
Nhận thấy động tác nhỏ của y, Vu Diệp cúi đầu nở nụ cười, hôn lên lọn tóc đen trong tay, bàn tay đặt nơi eo y chậm rãi dời lên trên, từng tấc từng tấc dán lồng ngực lên tấm lưng đầy mồ hôi của y, dùng cả hai tay đem người ôm trọn vào trong lòng: “… Khiếu Hoàn…”
“… Chủ thượng?” Thanh âm bao hàm tình dục vang lên, sắc mặt Nam Khiếu Hoàn ửng hồng, trong mắt bao phủ hơi nước, bàn tay nắm đệm chăn khẽ giật giật, phía sau ngừng kích thích, phía trước lại trướng đau đến khó chịu, cố kỵ không được nhiều như vậy … Y… Cắn răng nhíu mày, ánh mắt trầm xuống, vươn một bàn tay, liền hướng dưới thân chính mình tìm kiếm.
Còn chưa đụng đến, tay đã bị người phía trên bắt giữ, đè ép trở về: “Không được.”
Chỉ hai chữ, Nam Khiếu Hoàn liền ngừng động tác.
Vu Diệp ôm chặt lấy y, há miệng cắn lên cổ người dưới thân, sau đó nhẹ dùng răng không ngừng cắn xé, dùng đầu lưỡi liếm láp, cảm giác người nọ lại hô hấp dồn dập, Vu Diệp nhả ra, thì thào lẩm bẩm: “Mùi vị không tệ.”
Dứt lời, lại vươn lưỡi liếm mút một chút máu tươi từ vết cắn trên cổ y chảy ra.
Mùi máu tươi càng khiến hắn thêm hưng phấn, hơi hơi nheo lại hai mắt, đủ loại hình ảnh lúc ban ngày xẹt qua trong đầu, hình ảnh dừng lại ở một buổi sáng trời đầy nắng, trên gương mặt anh tuấn kia, là một đôi mắt thần thái sáng láng. Năm phần vắng lặng thường ngày, ba phần hưng phấn không thể che dấu, cùng với hai phần vui sướng xuất phát tự nội tâm…
Cõi lòng một trận kích động, trong thân thể, ngọn lửa dục vọng vốn đã muốn lụi tàn nháy mắt lại bừng cháy lên, lưỡi đao sắc bén chôn sâu trong dũng đạo nóng bỏng chặt hẹp, lại trướng lớn vài phần…
Nam Khiếu Hoàn run lên, lập tức hạ mi mắt, cho dù trong lòng tràn ngập nghi vấn trước những hành động cổ quái khác thường của người nọ, y trước sau vẫn như cũ lựa chọn trầm mặc.
Vu Diệp bất động, Nam Khiếu Hoàn tự nhiên cũng không dám động, hai người cứ như vậy duy trì, vị trí kết hợp dưới hạ thân tương liên cùng một chỗ nửa ngày, thẳng đến khi Vu Diệp đột nhiên thở dài một hơi.
Hạ thân nghẹn đến thống khổ, nhưng mà chẳng biết tại sao, hắn chẳng muốn cử động nữa. Ở trong cơ thể ấm nóng kia, làm cho hắn vô cùng an tâm, cứ như vậy lẳng lặng ôm người trong lồng ngực, cùng y liên kết làm một thể, trôi đổi hô hấp lẫn nhau, da thịt cọ sát da thịt, vô cùng ấm áp, làm cho hắn không muốn…
Người trên thân thở dài chuyện gì, Nam Khiếu Hoàn cũng đã không còn tâm trí đi bận tâm, hậu huyệt hư không nôn nóng chờ đợi những va chạm kịch liệt, phân thân trướng nóng phía trước lại càng yêu cầu muốn được thêm kích thích để giải phóng… Thế nhưng y không thể động, chỉ có thể một lần lại một lần nắm chặt nắm tay, cắn chặt môi dưới, khắc chế thân thể càng ngày càng khó nhẫn nại…
“Khiếu Hoàn… Khiếu Hoàn…” Một tiếng lại một tiếng thở dài vang lên, Vu Diệp buộc chặt ôm ấp, ghé vào lỗ tai y dùng thanh âm bao hàm thâm tình cùng dục vọng gọi tên y.
Hắn biết mình đang có chút không khống chế được, thế nhưng, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều… Chỉ muốn làm theo bản năng, há miệng, đem lổ tai gần ngay trước mắt ngậm lấy.
“Ân a!” Nam Khiếu Hoàn cả kinh, thần kinh suốt thời gian dài bị đè ép buộc chặt ‘Lộp cộp’ một tiếng bị chặt đứt, thân thể rốt cuộc khắc chế không được nữa, bắt đầu vặn vẹo…
… …
Cường ngạnh đem đầu người dưới thân xoay qua, Vu Diệp động thân đâm mạnh một cái, lại nghiêng người, nồng nhiệt hôn môi cùng nam nhân đang chảy mồ hôi ròng ròng dưới thân.
Dây dưa, khiêu khích, dạo chơi, ma xát… Đầu lưỡi bị hắn cuốn lấy là như thế tư vị, mị ngọt đến mức khiến Vu Diệp không muốn rời đi, thẳng đến khi người nọ cơ hồ chống đỡ không được thân mình, sắp tê liệt ngã xuống, mới buông ra người trong lồng ngực.
“Cầu ta.” Hắn ghé vào lổ tai y nói nhỏ, trên khuôn mặt bạch ngọc, sắc đỏ nhàn nhạt hiện lên, áo lót màu trắng đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, gắt gao dính ở trên người.
“Ân a…” Bất mãn người phía trên lại dừng lại, Nam Khiếu Hoàn mờ mịt mở hai mắt, miệng không ngừng thở dốc, rên rỉ.
“Cầu ta.” Khóe miệng gợi lên nụ cười ác liệt, Vu Diệp vươn một tay sờ soạng đến phần eo mềm dẻo của Nam Khiếu Hoàn, dùng đầu ngón tay chậm rãi ở quanh rốn y đánh vòng.
Nam Khiếu Hoàn sớm đã hãm sâu trong tình dục, theo bản năng muốn tìm kiếm thêm càng nhiều khoái cảm, tiếp nhận từng trận từng trận kích thích vọt tới từ đủ loại khiêu khích của người bên trên, hoàn toàn không thể kiềm giữ được nữa.
“… Cầu ngài... Cầu, cầu ngài… A a a a ——!”
Chỉ vài chữ lọt vào tai, cũng đã đủ đem toàn bộ lý trí của Vu Diệp đánh tan tành, lập tức đem hết toàn lực, hung hăng hướng phía trước điên cuồng thúc mạnh…
………
Gió đêm hiu hiu, ngàn ánh sao trên bầu trời, Khanh Nhan cùng Ỷ Lôi canh giữ ở ngoài doanh trướng, không ai nói gì, cũng không thể rời đi, chỉ có thể đem toàn bộ tiếng vang bên trong thu vào trong tai.
Sắc mặt Tây Ỷ Lôi càng ngày càng hồng, cuối cùng ‘Xoát’ một tiếng đứng mạnh lên.
Một chuyện dù đã biết, nhưng so với chính tai nghe thấy, đối với hắn mà nói, có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng, hắn vốn tưởng rằng qua nhiều ngày như vậy, hắn đã sớm tiếp nhận chuyện kia rồi, nhưng hiện tại nghe rõ từng tiếng từng âm thanh làm cho người ta mặt đỏ tim đập kia, lại khiến hắn không thể chịu đựng được…
Siết chặt nắm tay, hắn cắn môi, nửa ngày mới phun ra được một câu.
“Khanh Nhan tỷ, ta đi xung quanh một chút…” Dứt lời, liền xoay người muốn rời đi.
“Ỷ Lôi, ngươi đứng lại.” Khanh Nhan đột nhiên mở miệng, thành công ngăn lại bước chân của Y Lôi.
“Còn có hơn nửa năm thời gian, về sau… Khó tránh khỏi sẽ gặp lại tình huống như lúc này. Chẳng lẽ mỗi lần ngươi đều quay đầu bỏ đi như vậy sao?” Khanh Nhan đứng lên, vài bước đi đến trước mặt hắn, hai mắt sáng ngời trong đêm đen, chăm chú theo dõi hắn.
“Ta…” Ngập ngừng một lúc lâu, ánh mắt Ỷ Lôi dừng ở hòn đá nhỏ dưới chân mình.
“Ta còn tưởng rằng ngươi sớm đã tiếp nhận, nguyên lai ngươi vẫn chưa nghĩ thông suốt.” Khanh Nhan bất đắc dĩ thở dài, liếc mắt nhìn Ỷ Lôi một cái, kéo lấy cánh tay hắn, đem người mang trở về vị trí cũ.
“Ngươi có thể vì y cảm thấy ủy khuất, cũng có thể vì y cảm thấy bất bình, nhưng ngươi không thể… Bởi vì chuyện này mà khiến y cảm thấy thẹn.”
Khanh Nhan chậm rãi nói từng chữ một, nữ âm dịu dàng, theo gió đêm tản ra ở trong gió.
Thân thể Ỷ Lôi chấn động.
“Đây là lòng trung thành của y dành cho chủ thượng, không ai có thể hoài nghi, cũng không ai có quyền xem thường.”
“… Khanh Nhan tỷ, ta…” Ỷ Lôi cúi đầu, Đông Khanh Nhan nói một phen, làm cho hắn nháy mắt tỉnh ngộ. Đúng thế… Vừa rồi hắn là vì nghe thấy người huynh đệ của mình phát ra những thanh âm như vậy mà cảm thấy thẹn… Đều là nam nhi thiết cốt [ý là cứng cỏi, xương cứng như sắt], sao có thể thư phục ở dưới thân nam nhân khác mà mở ra hai chân…
Nhưng hắn đã quên, đối với Nam Khiếu Hoàn, ngoài chủ tử ra, cái gì đều không quan trọng.
“Tiểu tử nhà ngươi, ai.” Khanh Nhan liếc hắn một cái, sờ sờ một bên mặt của hắn, nâng đầu hắn lên, lấy ra một cái khăn tay, ôn nhu lau khô chất lỏng đang chảy ra từ khóe mắt kia, “Nam tử hán đại trượng phu… Sao có thể dễ khóc như thế.”
“Khanh Nhan tỷ…” Ỷ Lôi nghiêng người về phía trước, tựa như tiểu hài tử mới vừa bị ủy khuất, gục đầu lên vai Khanh Nhan, “Ta, ta… Thực có lỗi với Khiếu Hoàn.” Hắn bởi vì những suy nghĩ vừa rồi mà cảm thấy áy náy, áy náy bản thân đã không đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ. Người luôn trầm mặc ẩn nhẫn như Nam Khiếu Hoàn, cho dù bị người khác nhìn với ánh mắt như thế nào cũng sẽ không vì mình biện minh một lời… Nghĩ đến y, Ỷ Lôi chỉ cảm thấy trong lòng một trận đau đớn.
……
Cùng canh giờ, Ti Hoàng Hàn Luyện đang ở trong doanh trướng của mình nhàn nhã uống trà, bên cạnh có một thiếu niên mi thanh mục tú đang hầu hạ.
Bỗng nhiên, ánh nến trong trướng chợt dao động, một bóng đen theo ngoài trướng bay vào, hai chân quỳ xuống đất, khẽ gọi: “Vương gia.”
“Như thế nào?” Ti Hoàng Hàn Luyện hỏi.
“Quả giống như Vương gia sở liệu.” Bóng đen đáp, sau đó theo trên mặt đất đứng dậy, đi tới bên cạnh Ti Hoàng Hàn Luyện khom người kề sát lổ tai hắn đem những gì chứng kiến được nhất nhất nói ra.
Ti Hoàng Hàn Luyện nghe xong, lại nở nụ cười.
Nam Khiếu Hoàn… Quả nhiên là ngươi… @tich
“Chọn rồi, cũng đừng hối hận!” Vu Diệp lật y xoay lưng lại với mình, kéo qua gối đầu, nâng lên thắt lưng Nam Khiếu Hoàn, đem gối đầu nhét vào dưới bụng y.
Cặp mông bị nâng cao cao rơi vào trong mắt, da thịt màu lúa mạch ẩn hiện dưới ánh đèn, vô cùng hoặc nhân, trên tấm lưng rộng lớn, vết thương mới lẫn cũ đan xen nhau, có một vết sẹo nhìn qua liền biết là do đao thương lưu lại, vắt ngang ở thắt lưng, xem xét theo màu sắc của nó, rõ ràng là đã rất lâu, còn nếu xem xét theo vị trí của nó, thì thật sự rất hung hiểm.
Từng vết sẹo ngang dọc này, đều biểu thị cho công trạng của nam tử dưới thân, vô luận là xả thân hộ chủ mà có, hay là do thất trách bị trừng phạt mà có, tất cả đều minh chứng cho thân phận lưỡi đao liếm huyết của y.
Nơi sâu trong đáy lòng đột nhiên nổi lên dục niệm bạo ngược cùng chinh phục, Vu Diệp hạ mi mắt, tách hai chân y ra, mở nắp bình, lấy ra một khối dược bôi trơn, kết hợp với chất lỏng trắng đục còn chưa khô kia, từ từ đưa vào huyệt khẩu đang đóng chặt.
Chỉ mới đi vào một chút, người dưới thân liền khống chế không được mà run rẩy. Lý trí bởi vì đắm chìm trong khoái cảm lúc này khôi phục về vài phần, Nam Khiếu Hoàn dự liệu được chuyện kế tiếp, tuy rằng đã tập thành thói quen, nhưng lại bởi vì tư thế hiện tại, mà vô thức sinh ra vài phần khủng hoảng, thân thể vẫn luôn có chút vô lực lúc này khẩn trương lên không ít.
“Thả lỏng.”
Ngón tay ở trong dũng đạo sờ soạng khuếch trương, đem thuốc mỡ tinh tế bôi lên từng nếp uốn trên vách hang, nhìn khung cảnh trước mắt, con ngươi trong mắt Vu Diệp càng sâu.
Thân thể dưới thân nghe theo lời thả lỏng vài phần, nhìn bộ dạng phục tùng của đối phương, Vu Diệp cười cười hài lòng, tăng thêm một ngón tay.
…
Mồ hôi từng tầng từng tầng tràn ra, tóc đen dính nhấp ở trên người, mông Nam Khiếu Hoàn bị nâng lên cao, giữa hai chân lúc này, Vu Diệp đang chậm rãi đâm rút.
Tiền diễn làm hồi lâu, dương v*t dưới thân đã sớm kêu gào bất mãn, hiện tại thật vất vả tìm được nơi phát tiết ấm nóng mê người, nhưng lại bị động tác ra vào vô cùng thông thả gây sức ép đến càng thêm phình to cứng rắn.
Vu Diệp phủ ở trên lưng Nam Khiếu Hoàn, không ngừng nhẹ hôn, vừa rồi thời điểm tiến vào hắn vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn khiến Nam Khiếu Hoàn đau đến các đốt ngón tay trắng bệch, run rẩy không ngừng. Nhận thấy được dược bôi trơn đã bắt đầu có tác dụng, hắn mới dám động thắt lưng, tăng tốc độ nhanh hơn một chút.
Mà phân thân trong bụi cỏ của Nam Khiếu Hoàn bị đặt dưới gối đầu kia, theo từng đợt khoái cảm người nọ mang đến cũng dần dần có phản ứng, ngẩng đầu một lần nữa.
“Khiếu Hoàn.” Vu Diệp nhẹ giọng khẽ gọi, kêu vài tiếng, đột nhiên dừng lại động tác, cả người lại nằm áp trở về trên lưng y, kéo lấy một lọn tóc đen, ngưng mắt ngắm nhìn.
Vu Diệp dừng lại động tác, chỉ khổ cho người dưới thân hắn, vốn dĩ tốc độ không nhanh không chậm của người nọ đã đủ tra tấn người rồi, hiện tại lại… Nam Khiếu Hoàn cắn cắn môi dưới, nhẫn nại kiềm chế cảm giác ngứa từ phía sau truyền đến, nhẹ giật giật.
Nhận thấy động tác nhỏ của y, Vu Diệp cúi đầu nở nụ cười, hôn lên lọn tóc đen trong tay, bàn tay đặt nơi eo y chậm rãi dời lên trên, từng tấc từng tấc dán lồng ngực lên tấm lưng đầy mồ hôi của y, dùng cả hai tay đem người ôm trọn vào trong lòng: “… Khiếu Hoàn…”
“… Chủ thượng?” Thanh âm bao hàm tình dục vang lên, sắc mặt Nam Khiếu Hoàn ửng hồng, trong mắt bao phủ hơi nước, bàn tay nắm đệm chăn khẽ giật giật, phía sau ngừng kích thích, phía trước lại trướng đau đến khó chịu, cố kỵ không được nhiều như vậy … Y… Cắn răng nhíu mày, ánh mắt trầm xuống, vươn một bàn tay, liền hướng dưới thân chính mình tìm kiếm.
Còn chưa đụng đến, tay đã bị người phía trên bắt giữ, đè ép trở về: “Không được.”
Chỉ hai chữ, Nam Khiếu Hoàn liền ngừng động tác.
Vu Diệp ôm chặt lấy y, há miệng cắn lên cổ người dưới thân, sau đó nhẹ dùng răng không ngừng cắn xé, dùng đầu lưỡi liếm láp, cảm giác người nọ lại hô hấp dồn dập, Vu Diệp nhả ra, thì thào lẩm bẩm: “Mùi vị không tệ.”
Dứt lời, lại vươn lưỡi liếm mút một chút máu tươi từ vết cắn trên cổ y chảy ra.
Mùi máu tươi càng khiến hắn thêm hưng phấn, hơi hơi nheo lại hai mắt, đủ loại hình ảnh lúc ban ngày xẹt qua trong đầu, hình ảnh dừng lại ở một buổi sáng trời đầy nắng, trên gương mặt anh tuấn kia, là một đôi mắt thần thái sáng láng. Năm phần vắng lặng thường ngày, ba phần hưng phấn không thể che dấu, cùng với hai phần vui sướng xuất phát tự nội tâm…
Cõi lòng một trận kích động, trong thân thể, ngọn lửa dục vọng vốn đã muốn lụi tàn nháy mắt lại bừng cháy lên, lưỡi đao sắc bén chôn sâu trong dũng đạo nóng bỏng chặt hẹp, lại trướng lớn vài phần…
Nam Khiếu Hoàn run lên, lập tức hạ mi mắt, cho dù trong lòng tràn ngập nghi vấn trước những hành động cổ quái khác thường của người nọ, y trước sau vẫn như cũ lựa chọn trầm mặc.
Vu Diệp bất động, Nam Khiếu Hoàn tự nhiên cũng không dám động, hai người cứ như vậy duy trì, vị trí kết hợp dưới hạ thân tương liên cùng một chỗ nửa ngày, thẳng đến khi Vu Diệp đột nhiên thở dài một hơi.
Hạ thân nghẹn đến thống khổ, nhưng mà chẳng biết tại sao, hắn chẳng muốn cử động nữa. Ở trong cơ thể ấm nóng kia, làm cho hắn vô cùng an tâm, cứ như vậy lẳng lặng ôm người trong lồng ngực, cùng y liên kết làm một thể, trôi đổi hô hấp lẫn nhau, da thịt cọ sát da thịt, vô cùng ấm áp, làm cho hắn không muốn…
Người trên thân thở dài chuyện gì, Nam Khiếu Hoàn cũng đã không còn tâm trí đi bận tâm, hậu huyệt hư không nôn nóng chờ đợi những va chạm kịch liệt, phân thân trướng nóng phía trước lại càng yêu cầu muốn được thêm kích thích để giải phóng… Thế nhưng y không thể động, chỉ có thể một lần lại một lần nắm chặt nắm tay, cắn chặt môi dưới, khắc chế thân thể càng ngày càng khó nhẫn nại…
“Khiếu Hoàn… Khiếu Hoàn…” Một tiếng lại một tiếng thở dài vang lên, Vu Diệp buộc chặt ôm ấp, ghé vào lỗ tai y dùng thanh âm bao hàm thâm tình cùng dục vọng gọi tên y.
Hắn biết mình đang có chút không khống chế được, thế nhưng, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều… Chỉ muốn làm theo bản năng, há miệng, đem lổ tai gần ngay trước mắt ngậm lấy.
“Ân a!” Nam Khiếu Hoàn cả kinh, thần kinh suốt thời gian dài bị đè ép buộc chặt ‘Lộp cộp’ một tiếng bị chặt đứt, thân thể rốt cuộc khắc chế không được nữa, bắt đầu vặn vẹo…
… …
Cường ngạnh đem đầu người dưới thân xoay qua, Vu Diệp động thân đâm mạnh một cái, lại nghiêng người, nồng nhiệt hôn môi cùng nam nhân đang chảy mồ hôi ròng ròng dưới thân.
Dây dưa, khiêu khích, dạo chơi, ma xát… Đầu lưỡi bị hắn cuốn lấy là như thế tư vị, mị ngọt đến mức khiến Vu Diệp không muốn rời đi, thẳng đến khi người nọ cơ hồ chống đỡ không được thân mình, sắp tê liệt ngã xuống, mới buông ra người trong lồng ngực.
“Cầu ta.” Hắn ghé vào lổ tai y nói nhỏ, trên khuôn mặt bạch ngọc, sắc đỏ nhàn nhạt hiện lên, áo lót màu trắng đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, gắt gao dính ở trên người.
“Ân a…” Bất mãn người phía trên lại dừng lại, Nam Khiếu Hoàn mờ mịt mở hai mắt, miệng không ngừng thở dốc, rên rỉ.
“Cầu ta.” Khóe miệng gợi lên nụ cười ác liệt, Vu Diệp vươn một tay sờ soạng đến phần eo mềm dẻo của Nam Khiếu Hoàn, dùng đầu ngón tay chậm rãi ở quanh rốn y đánh vòng.
Nam Khiếu Hoàn sớm đã hãm sâu trong tình dục, theo bản năng muốn tìm kiếm thêm càng nhiều khoái cảm, tiếp nhận từng trận từng trận kích thích vọt tới từ đủ loại khiêu khích của người bên trên, hoàn toàn không thể kiềm giữ được nữa.
“… Cầu ngài... Cầu, cầu ngài… A a a a ——!”
Chỉ vài chữ lọt vào tai, cũng đã đủ đem toàn bộ lý trí của Vu Diệp đánh tan tành, lập tức đem hết toàn lực, hung hăng hướng phía trước điên cuồng thúc mạnh…
………
Gió đêm hiu hiu, ngàn ánh sao trên bầu trời, Khanh Nhan cùng Ỷ Lôi canh giữ ở ngoài doanh trướng, không ai nói gì, cũng không thể rời đi, chỉ có thể đem toàn bộ tiếng vang bên trong thu vào trong tai.
Sắc mặt Tây Ỷ Lôi càng ngày càng hồng, cuối cùng ‘Xoát’ một tiếng đứng mạnh lên.
Một chuyện dù đã biết, nhưng so với chính tai nghe thấy, đối với hắn mà nói, có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng, hắn vốn tưởng rằng qua nhiều ngày như vậy, hắn đã sớm tiếp nhận chuyện kia rồi, nhưng hiện tại nghe rõ từng tiếng từng âm thanh làm cho người ta mặt đỏ tim đập kia, lại khiến hắn không thể chịu đựng được…
Siết chặt nắm tay, hắn cắn môi, nửa ngày mới phun ra được một câu.
“Khanh Nhan tỷ, ta đi xung quanh một chút…” Dứt lời, liền xoay người muốn rời đi.
“Ỷ Lôi, ngươi đứng lại.” Khanh Nhan đột nhiên mở miệng, thành công ngăn lại bước chân của Y Lôi.
“Còn có hơn nửa năm thời gian, về sau… Khó tránh khỏi sẽ gặp lại tình huống như lúc này. Chẳng lẽ mỗi lần ngươi đều quay đầu bỏ đi như vậy sao?” Khanh Nhan đứng lên, vài bước đi đến trước mặt hắn, hai mắt sáng ngời trong đêm đen, chăm chú theo dõi hắn.
“Ta…” Ngập ngừng một lúc lâu, ánh mắt Ỷ Lôi dừng ở hòn đá nhỏ dưới chân mình.
“Ta còn tưởng rằng ngươi sớm đã tiếp nhận, nguyên lai ngươi vẫn chưa nghĩ thông suốt.” Khanh Nhan bất đắc dĩ thở dài, liếc mắt nhìn Ỷ Lôi một cái, kéo lấy cánh tay hắn, đem người mang trở về vị trí cũ.
“Ngươi có thể vì y cảm thấy ủy khuất, cũng có thể vì y cảm thấy bất bình, nhưng ngươi không thể… Bởi vì chuyện này mà khiến y cảm thấy thẹn.”
Khanh Nhan chậm rãi nói từng chữ một, nữ âm dịu dàng, theo gió đêm tản ra ở trong gió.
Thân thể Ỷ Lôi chấn động.
“Đây là lòng trung thành của y dành cho chủ thượng, không ai có thể hoài nghi, cũng không ai có quyền xem thường.”
“… Khanh Nhan tỷ, ta…” Ỷ Lôi cúi đầu, Đông Khanh Nhan nói một phen, làm cho hắn nháy mắt tỉnh ngộ. Đúng thế… Vừa rồi hắn là vì nghe thấy người huynh đệ của mình phát ra những thanh âm như vậy mà cảm thấy thẹn… Đều là nam nhi thiết cốt [ý là cứng cỏi, xương cứng như sắt], sao có thể thư phục ở dưới thân nam nhân khác mà mở ra hai chân…
Nhưng hắn đã quên, đối với Nam Khiếu Hoàn, ngoài chủ tử ra, cái gì đều không quan trọng.
“Tiểu tử nhà ngươi, ai.” Khanh Nhan liếc hắn một cái, sờ sờ một bên mặt của hắn, nâng đầu hắn lên, lấy ra một cái khăn tay, ôn nhu lau khô chất lỏng đang chảy ra từ khóe mắt kia, “Nam tử hán đại trượng phu… Sao có thể dễ khóc như thế.”
“Khanh Nhan tỷ…” Ỷ Lôi nghiêng người về phía trước, tựa như tiểu hài tử mới vừa bị ủy khuất, gục đầu lên vai Khanh Nhan, “Ta, ta… Thực có lỗi với Khiếu Hoàn.” Hắn bởi vì những suy nghĩ vừa rồi mà cảm thấy áy náy, áy náy bản thân đã không đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ. Người luôn trầm mặc ẩn nhẫn như Nam Khiếu Hoàn, cho dù bị người khác nhìn với ánh mắt như thế nào cũng sẽ không vì mình biện minh một lời… Nghĩ đến y, Ỷ Lôi chỉ cảm thấy trong lòng một trận đau đớn.
……
Cùng canh giờ, Ti Hoàng Hàn Luyện đang ở trong doanh trướng của mình nhàn nhã uống trà, bên cạnh có một thiếu niên mi thanh mục tú đang hầu hạ.
Bỗng nhiên, ánh nến trong trướng chợt dao động, một bóng đen theo ngoài trướng bay vào, hai chân quỳ xuống đất, khẽ gọi: “Vương gia.”
“Như thế nào?” Ti Hoàng Hàn Luyện hỏi.
“Quả giống như Vương gia sở liệu.” Bóng đen đáp, sau đó theo trên mặt đất đứng dậy, đi tới bên cạnh Ti Hoàng Hàn Luyện khom người kề sát lổ tai hắn đem những gì chứng kiến được nhất nhất nói ra.
Ti Hoàng Hàn Luyện nghe xong, lại nở nụ cười.
Nam Khiếu Hoàn… Quả nhiên là ngươi… @tich
Danh sách chương