An Lạc Vũ đối với Clovis nghĩ tới gần nói:"Anh tránh xa tôi một chút."

Clovis tới gần An Lạc Vũ cầm một cái sủi cảo chiên bỏ vào trong miệng nhai:"Tôi nói muốn theo đuổi em,ly xa em,em làm sao cảm nhận được tình yêu của tôi."

An Lạc Vũ tức giận:" Clovis tôi như thế nào cảm giác anh càng lúc càng có xu thế vô lại,anh quả là cho tộc anh mất mặt."

Clovis cười hì hì:"Vô lại nếu có thể theo đuổi em, tôi đây liền vô lại,liền tính tôi ở chỗ này mất mặt tộc nhân cũng không biết hắc hắc."

"Tôi sắp chết đói rồi,hai người các ngươi có thể chờ ăn xong mới đấu võ mồm?" Tô Nghi bất đắc dĩ lên tiếng,hai người này trời sinh đối nghịch sao? Một chút việc cũng có thể giằng co đến nửa ngày.

"Em trai khi nào thì em trở về xem ông bà ngoại? Thời điểm anh điều tra em ônv ngoại cũng đã biết,ông hi vọng em có thể về sớm một chút,bọn họ tuổi cũng đã cao,nếu không có mẹ anh ngăn cảnh nói không chừng ông ngoại cũng truy đến đây,sức khỏe bà ngoại không tốt chúng ta đều còn gạt bà." Tô Nghi vừa ăn vừa nói,hắn rất nhanh phải rời khỏi đây,thật vất vả mới có thể đến đây,hắn nếu đi rồi người Trịnh gia đến em trai hắn có hay không sẽ bị trói đem đi. Tô Nghi cau mày:" Em trai nơi này không an toàn,Trịnh gia đã biết chỗ này,rất có thể bọn họ sẽ đến mang em đi."

"Không có chuyện gì,chỉ cần ta còn ở đây,nếu An Lạc Vũ không muốn cũng không ai có thể cưỡng chế mang em ấy đi." Clovis nói,trong lòng hắn nghĩ bản thân hắn cũng không thể cưỡng chế An Lạc Vũ làm chuyện gì,hai tiểu gia hỏa hung hãn kia cũng không phải ăn chay.

An Lạc Vũ thật sự muốn rời khỏi Clovis,nhìn thấy người này tâm y liền hoảng hốt:" Kỳ thật tôi cũng sẽ không gặp chuyện gì,như vậy đi,Clovis anh về nhà anh trước,tôi đi xem ông ba ngoại,chờ tôi quay lại anh lại tìm tôi làm phiền."

"Tôi có thể cùng em đi." Clovis nói xonh liền nghĩ đến chuyện của đế quốc hắn vẫn chưa giải quyết xong,hẳn hôm nay hắn cần phải quay về một chuyến,hắn rất nhanh liền ăn xong bữa cơm:" Được rồi,trong nhà có chút việc,Tô Nghi phiền cậu chiếu cố tốt An Lạc Vũ,tôi xử lý chuyện nhà xong sẽ lập tức đến."

An Lạc Vũ đứng dậy đi thêm cháo,Clovis cũng đi theo sau:"An Lạc Vũ."

"Có việc?" An Lạc Vũ quay đầu nhìn về phía Clovis,y hoàn toàn không phòng bị trực tiếp quay đầu,lúc này trong nháy mắt mặt của Clovis phóng đại trước mặt y.

"A." An Lạc Vũ sợ hãi kêu lên một tiếng,chén trong tay cũng rớt xuống đất.

Hắc Mao ngồi trên vai của An Lạc Vũ ngủ gật cũng hoảng sợ,nó nhìn thấy daddy ăn đậu hủ trên người baba,hổn đản đã sớm cảnh cáo daddy không được khi dễ baba, Hắc Mao tức giận một lần nữa.

Hắc Mao rống lớn một lần nữa đem Clovis đá bay:"Daddy ngài quá hỗn đản."

"Hỗn tiểu tử,ta là daddy của ngươi." Clovis từ trên mặt đất bò dậy,vỗ vỗ quần áo trên người không hề bị dơ la lên,xem ra muốn theo đuổi An Lạc Vũ trước tiên cần phải thu phục được Hắc Mao,vật nhỏ Lam Mao không đáng lo,hiện tại thấy hắn liền bỏ trốn,vật nhỏ Hắc Mao này dùng trí thì không thể thắng hắn,nghĩ đến đây Clovis xoay người rời đi,xử lý xong việc đế quốc,hắn sẽ có thời gian thật dài để ở bên hài tử cùng An Lạc Vũ.

Tô Nghi nghe được tiếng vang lớn liền nhìn thấy Clovis đang ngã xuống đất:" Hai người lại có chuyện gì? Clovis như thế nào lại bay ra đây?"

"Không gì,chỉ là đùa một chút." An Lạc Vũ vui vẻ múc thêm cháo,cái tên Clovis này cuối cùng cũng gặp được khắc tinh,xem ngươi còn dám khi dễ ta cùng Lam Mao nữa không,tâm tình An Lạc Vũ liền tốt lên.

Clovis trở về phủ tướng quân,liền nhìn thấy Dạ Hoàng đang ngồi ở trong phòng khách,trên tay kẹp điếu thuốc hôm qua hắn để trên bàn trà,có bài có bản hút:"Có chuyện gì muốn nói cùng ta?"

"Đêm qua Dạ Khuynh đến đây,các ngươi nói chuyện gì?"

Khuôn mặt Clovis trầm xuống:"Nói cái gì? Nói ngươi lúc trước làm sao bẫy hắn,hắn thực thống hận lúc đó không thẳng thắn với ta,hắn còn nói chờ con lớn,đi du lịch khắp vũ trụ."

"Chết tiệt,mười năm,ta chiếu cố hắn,yêu hắn,hắn thế nhưng lại nghĩ muốn cùng người rời khỏi." Điếu thuốc trong tay Dạ Hoàng dập nát,hắn còn nghĩ thái độ của Dạ Khuynh đã mềm lòng không ít,cũng đồng ý hắn ngủ lại,có lẽ đợi thêm một thời gian Dạ Khuynh sẽ đồng ý ở bên hắn,hắn lại không nghĩ tới Dạ Khuynh vậy mà muốn rời bỏ hắn.

"Dạ Hoàng ngươi mới là tên hỗn đản,nếu trước đây ngươi thật sự thích Dạ Khuynh,vào lúc ta cùng hắn kết hôn ngươi phải ra ngăn cản,kết quả ngươi làm ra chuyện gì? Ngươi lập bẫy để có được Dạ Khuynh,mấy năm nay thậm chí bắt hắn sống trong cấm địa,ngăn hắn tiếp xúc với thế giới bên ngoài." Clovis mắng,hắn cảm thấy Dạ Khuynh yêu thương,đau người này nhiều năm như vậy,lúc trước lão hoàng đế không mấy yêu thích tiểu vương tử,Dạ Hoàng vẫn luôn được Dạ Khuynh chiếu cố,mọi thứ Dạ Khuynh có điều đem cho em trai,hiện tại người này thế mà hồi đáp Dạ khuynh như vậy,thật sự quá đáng.

Dạ Hoàng hiện tại không còn lý trí,đố kỵ đã làm hắn mờ cả đầu óc:"Hắn vốn dĩ nên ở bên ta,vĩnh viễn là của ta,ngươi tốt nhất không nên động tâm với hắn,bằng không ta cũng không nể tình mà tha cho ngươi."

Clovis cười tủm tỉm:" Được, hắn thích ai ngươi không thể khống chế,ta hiện tại nói với ngươi,hoàng đế bệ hạ ta muốn từ chức từ bỏ chức vị tướng quân,về sau ta chỉ cần sống cuộc sống tự tại của ta."

Dạ Hoàng nghe thấy lời nói của Clovis,lý trí rốt cuộc cũng trở về:"Ngươi có thể buông tay?"

"Có cái gì không buông được? Đây là đế quốc của ngươi,đương nhiên tự mình ngươi bảo vệ." Clovis nói,hắn cũng không phải không nghĩ tới việc trả thù hai người đã lừa hắn,nhưng nghĩ đến việc nếu thật sự hắn thượng vị,cả ngày công vụ không thể xử lý xong,hắn một chút tâm tư liền không có,huống chi đế quốc này vừa mới khôi phục. Hắn còn muốn thu phục hai tiểu gia hỏa kia,còn có ngươi kia không muốn tiếp thu hắn,nào có thời gian nghĩ đến chuyện khác,sớm đem bọn họ đến tay mới là việc chính,mơ ước lớn nhất của hắn là mang theo người yêu đi đến văn minh mẫu phụ nhìn một chút,đồng thời nơi mà nguyệt tinh linh nhất tộc sống cũng là nơi đẹp nhất trong vũ trụ.

Dạ Hoàng tức giận rời đi,Clovis nhìn Dạ Hoàng đùng đùng lửa giận bỏ đi,có lẽ hắn nên đi theo Dạ Hoàng xem hai người này sẽ phát sinh chuyện gì.

Dạ Hoàng trở lại cấm địa,Dạ Khuynh đang kể chuyện xưa cho hài tử,Dạ Hoàng đối với hài tử cười,hắn đi đến bên người Dạ Khuynh vuốt qua cổ Dạ Khuynh,Dạ Khuynh không dấu vết đẩy Dạ Hoàng ra,tiếp tục kể chuyện xưa cho hài tử.

"Bảo bảo,con đi thư viện hoàng gia chơi đi, daddy có chuyện muốn nói với mẫu phụ con." Dạ Hoàng cười nói.

"Daddy có phải hay không không vui?" Tiểu gia hỏa ngẩng đầu lên hỏi,hài tử vẫn luôn mẫn cảm,người lớn có chút biến hóa nó liền bất an.

"Không có chuyện gì,Daddy muốn thương lượng với mẫu phụ con."

Tiểu gia hỏa nghe daddy giải thích liền yên tâm nhảy nhót:" Mẫu phụ muốn vui vui vẻ vẻ,bảo bảo đi chơi.

Dạ Khuynh không kiềm chế được tức giận gầm nhẹ:"Ngươi lại ở trên người ta hạ cái gì?" Hắn không nghĩ sẽ cùng Dạ Hoàng chơi đùa,vì cái gì giống như một đứa trẻ tùy hứng như nhau,vì cái gì không có trưởng thành.

"Ngươi còn nghĩ sẽ cùng Clovis cùng nhau rời đi? Dạ Khuynh có phải mấy năm nay ta quá đối tốt với ngươi đúng không?" Dạ Hoàng còn không nói xong,liền đè Dạ Khuynh xuống mặt đất,lúc này hắn đã không cần cố kỵ người khác,người này hoàn toàn thuộc về hắn.

Dạ Khuynh nhìn người đang hôn mê,thất vọng lắc đầu,hắn xoay người đi rửa sạch thân thể,con để cho Dạ Hoàng,chính mình cũng nên đi ra ngoài một chút,hiện tại Clovis đi rồi người này cũng nên gánh trách nhiệm bảo vệ đế quốc.

Tâm tình Clovis thật tốt trở về phủ tướng quân,hiện tại hai người kia không biết khi nào sẽ hòa thuận,nghĩ đến đâu hắn đặc biệt vui vẻ,hắn quả nhiên không phải là người tốt,sự nghiệp đánh uyên ương tốt như vậy hắn không muốn buông xuống.

An Lạc Vũ đi theo Tô Nghị đi đến B thành,y không thể ngờ đến ông bà ngoại của hắn vậy mà lại ở B thành.

"Con chính là Tiểu An đi,thật tốt quá mau vào đây nghĩ ngơi,một đường hẳn là đã mệt mỏi đi,baba,baba Tô Nghi đem con của em gái về này."Một đại mỹ nữ giữ đứng ở trước cửa thấy An Lạc Vũ liền kêu lên.

An Lạc Vũ bị kéo tay hốt hoảng kêu lên:"mẹ."

"Đứa nhỏ ngốc này,về sau con cứ xem ta là mẹ của con." Tô Mỹ Thanh cười sờ đầu An Lạc Vũ,nàng cùng em gái khổ mệnh lớn lên phi thường giống nhau,đáng tiếc điều là do đám Trịnh gia kia khiến em gái nàng phải chịu khổ,thậm chí sớm như vậy đã phải rời đi nhân thế lưu lại đứa nhỏ sống một mình chịu nhiều khổ cực.

"Dì,thực xin lỗi ngài cùng mẹ lớn lên thật sự giống." An Lạc Vũ hồi phục tinh thần,hiện tại y tin tưởng đây chính là thân nhân của mẹ y, trong lòng y luôn mang theo nghi hoặc,nhưng hiện tại mọi sự nghi ngờ đều tan thành mây khói.

Ngày hôm sau Tô Nghi lôi kéo An Lạc Vũ ra ngoài,hắn nói thừa dịp hai ngày này rảnh,liền mang y đi chơi,thuận tiện bồi An Lạc Vũ xem mọi nơi, An Lạc Vũ chuẩn bị mở một bộ sưu tập ở đây.

Tuy rằng trong tay An Lạc Vũ có không ít tiền,nhưng y không muốn miệng ăn núi lở,mở một bộ sưu tập y cũng tương đối quen thuộc,y lại gọi điện tìm Thẩm Dịch,bọn họ chuẩn bị hợp tác mở một tiệm.

Tô Nghi mang theo An Lạc Vũ đến phố buôn bán,liền nhìn thấy An Lạc Vũ nhìn về một phương hướng sắc mặt không tốt,tay nắm chặt lại, Tô Nghi nhìn theo ánh mắt An Lạc Vũ,thì ra là tên phụ lòng em trai hắn.

Tô Nghi nhẹ giọng vỗ An Lạc Vũ:"Em trai không cần sợ,em hiện tại không còn đơn thân độc mã,về sau Tô gia là chỗ dựa của em,Tiểu An nghĩ muốn đối phó với hắn như thế nào,Caca giúp em làm tốt."

"Ca không cần,thù em,em chính mình báo." An Lạc Vũ cắn răng nói,hiện tại y không còn như trước trói gà không chặt,bị người khi dễ không thể đánh trả,ánh mắt y một lần nữa nhìn về hướng đó vừa cười vừa nói.

Tô Nghi luôn quan sắc An Lạc Vũ vốn dĩ ánh mắt đang hoảng sợ,vẫn luôn ôn thuận chớp mắt cả người bao bọc lấy một trận hơi thở âm u.

"Nha kia không phải cái người gọi là Tiểu An gì đó sao?" Người đứng bên cạnh Cố Vĩ ngả ngớn nói,người này An Lạc Vũ biết,hắn chính là hồ bằng cẩu hữu của tên Cố Vĩ kia,người này trước kia cũng luôn cười nhạo y.

"Đã lâu không gặp,không nghĩ đến mày cũng dám đi ra ngoài." Lâm Diễm cười tủm tỉm nhìn nam nhân trước mặt,không nghĩ tới An Lạc Vũ bị nàng tạt axit,dung mạo vậy mà có thể hồi phục.

Hiện tại An Lạc Vũ không phải người dễ bị khi dễ,y đứng thẳng lưng nói:" Tôi có gì không dám? Vị tiểu thư này làm việc xấu nhiều như vậy,cũng không sợ gặp báo ứng."

"Nếu có báo ứng liền sớm có,cần gì chờ đến bây giờ." Lâm Diễm nhìn thoáng qua Cố Vĩ cắn răng nói,nàng biết nam nhân này còn đang có suy nghĩ đê tiện,rõ ràng là một nam nhân lại thích cùng nam nhân quả nhiên biến thái,xem ra lúc này hẳn nàng nên đem người giết chết mới đúng,bằng không sẽ chết đi sống lại*.

*Ý của mẻ là sợ An Lạc Vũ quay lại mê hoặc Cố Vĩ.

Cố Vĩ ánh mắt phức tạp nhìn An Lạc Vũ,thoạt nhìn so với trước kia càng có tư vị,chính là trên mặt có chút vết kỳ lạ nhưng vẫn thực mê người:"Lạc Vũ đã lâu không gặp."

"Là thật lâu không gặp." An Lạc Vũ cười nói,y thế nhưng nhìn thấy trong mắt nam nhân này còn hứng thú với bản thân mình,nghĩ đến đây y liền muốn nôn.

Y đẩy Tô Nghi sang một bên hướng về thùng rác nôn khan,lúc trước y sao có thể coi trọng người này như vậy? Hiện tại,nghĩ lại cảm thấy thật ghê tởm.

Cố Vĩ hai ba bước đi đến bên người An Lạc Vũ bên cạnh khom lưng:"Lạc Vũ không sao chứ?"

An Lạc Vũ quay đầu đối Cố Vĩ quát:"Cút ngay,đừng đến gần tôi,Cố Vĩ anh thật khiến người ghê tởm."

"Đừng cho mặt lại không cần,không nghĩ tới mới qua một năm,em liền trói Tô thiếu gia bên người." Cố Vĩ híp mắt nói,trong mắt lóe ra một tia uy hiếp.

"Bắt trói lại thì sao? So với anh điều tốt hơn." An Lạc Vũ tiếp nhận một lon soda Tô Nghi đưa uống một ngụm,cố ý hướng Cố Vĩ bên cạnh phun.

Sắc mặt Cố Vĩ khó coi lui vài bước,hắn không ngờ được ngắn ngủi một thời gian người này lại thay đổi đến như vậy,thì ra trong mắt tình yêu nồng đậm hóa thành hận ý a.

Lúc này Hắc Mao đang ngủ đã bị cảm xúc của baba làm cho tỉnh giấc,nó nhìn thấy Cố Vĩ cùng nữ nhân kia liền hiểu rõ,baba nó vì sao lại thống khổ.

Trong đầu An Lạc Vũ đột nhiên xuất hiện thanh âm:"Baba đừng tức giận,loại người này không có tư cách làm baba tức giận,cho Hắc Mao đến giáo huấn bọn họ đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện