Huyết Lệ bước ra, nét mặt cô bé trắng bệch, biến sắc đến khó coi. Dạ Diễm vội vàng vồ lấy cô em gái nhỏ, lay mạnh:



_ Huyết Lệ! Nàng ấy sao rồi...??



_ Phải, phải... Không có gì nghiêm trọng chứ...?



Các anh còn lại thì đồng thanh hỏi dồn. Huyết Lệ chỉ nhíu mày u ám, khẽ lắc đầu đáp:



_ Các anh... thật đúng là cầm thú mà!



Cô bé rưng rưng nước mắt:



_ Em đã bảo... hức... tuy có trợ dược, nhưng Chủ nhân- chị ấy vẫn là... hic... nữ nhân! Chị ấy... hức... chị ấy...



Lâm Thiên Ngạo mất bình tĩnh lên tiếng:



_ Nàng làm sao?? Em mau nói đi...



Các anh ai nấy đều dấy lên nỗi bất an trong lòng, thầm cầu nguyện Huyết Lệ- em ấy sẽ không nói ra... tin dữ về cô!



Huyết Lệ khóc đến thương tâm, đáp:



_ Hức... Chị ấy... chỉ còn nửa mạng sống! Em... hức... bất lực... hic... chỉ còn trông vào ý chí sống của chị ấy thôi... hức... hức!!



Nói rồi, cô bé quỳ sụp xuống bưng mặt khóc nức nở. Riêng với các anh, lời vừa thốt ra như sét đánh ngang tai... khiến bọn anh không cách nào tiếp nhận nổi...!?



Không thể nào...!



Đây... không phải là sự thật...!? .

.

.

.



Lâm Thiên Ngạo choáng váng ôm đầu tự trách, trái tim anh như bị ai đó hung hăng quất xuống từng đòn roi mạnh bạo...



Đau... Anh thật đau!



Anh quả nhiên... đúng là cầm thú mà!!



Trước giờ, anh là kẻ luôn miệng nói yêu cô... Thế nhưng giờ đây, kẻ khiến cô ra nông nỗi thế này... lại chính là anh!?



Sự thật này... làm sao anh dám đối diện đây???

.

.



Lục Khải Nguyên- anh cảm thấy huyết mạch trong cơ thể như bị rút kiệt, 1 chút sức sống cũng không còn...



Trái tim anh dường như bị bóp nghẹn... thoi thóp theo từng cơn nghẹn ngào, quặn thắt cay xè nơi khóe mũi. Với anh, hô hấp lúc này... thật quá khó khăn.



Anh tuyệt đối không thể sống thiếu cô... Ngàn vạn lần không thể!!

.

.



Văn Vô Song sắc mặt xám xịt, lạnh tanh rơi xuống âm độ... Lòng anh nhói lên từng cơn quặn thắt, tim anh như bị cướp mất 1 mảng...



Anh là 1 kẻ lòng lang dạ thú mà...

Mặc cô là lần đầu, thống khoái cùng chiếm hữu... đã che mờ lý trí của anh!



Bi thương cùng phẫn nộ trong ánh mắt... Anh thật căm hận chính mình...!

.

.



Dạ Diễm mắt đỏ ngầu, hằn lên từng tia máu... Ăn năn, hối lỗi... Có hay chăng đã quá muộn màng!



Chính anh là kẻ đưa ra chủ ý hạ dược cô... Và cũng chính anh là kẻ đã cuồng nhiệt tham gia cưỡng bách cô...!



Phải! Là anh!



Chính đôi tay này, chính cơ thể này của anh... hại người con gái anh yêu...!

.

.



Hắc Vũ đôi mắt mơ hồ, trước mắt như tối sầm đi! Anh như rơi xuống đáy vực... của sự bất lực...



Là tại anh... Chỉ vì vui sướng của bản thân! Bất chấp thân thể của cô phải gánh gồng chống đỡ tất cả bọn anh...



Cầm thú! Mắng đúng lắm... Bọn anh... đến cầm thú cũng không bằng... Không bằng mà!

.

.



Trương Diệp Phi ngữ khí lạnh băng, anh muốn nổi điên... nhưng là với ai? Không phải chính anh cũng " nhiệt tình" tham gia công cuộc tàn phá cô sao?



Chết tiệt...! Anh thật khốn nạn mà!



Thiên Nguyệt của anh... cô gái anh yêu... lại bị chính tay anh hủy hoại. Sự thật này, làm sao anh dám... đối diện đây!?

.

.



Phi Thừa Ân như hồn lìa khỏi xác, mặt anh bơ phờ... như 1 pho tượng cẩm thạch tuyệt mỹ... nhưng lại thiếu đi ngọn lửa của sự sống!



Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng!



Chỉ duy 1 câu nói vang vọng dày vò tâm trí anh lúc này: " Thiên Nguyệt của anh... Em nhất định sẽ không sao... sẽ không sao!" được lặp đi lặp lại trong đầu!

.

.



Lạc Vô Thần đấm mạnh vào tường

" Ầm...!" . Bức từng vững như bàn thạch, phút chốc hiện ra 1 lỗ hỏng lớn... kèm theo 1 loạt âm thanh đất đá đổ vụn, rơi lả tả...



Anh như điên loạn... Phải! Anh điên mất thôi! Là anh hại cô... Là cái ham muốn chết tiệt không biết tiết chế của anh... hại người anh yêu!?



Anh phải làm gì đây! Phải làm sao đây...?



_ Aaaaaaaaaa....!!!



Vừa hét, Lạc Vô Thần vừa tức giận, vừa vung quyền thật mạnh về phía trước. Chẳng mấy chốc, bức tường trước mặt anh đã vỡ tan tành, loang lỗ đến khó coi!

.

.

.

.



Cô nằm trên giường lẩm bẩm:



_ Phá hoại của công... Tội chồng... thêm tội!



Rồi cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ... Cô đã quá mệt mỏi rồi!

.

.

.

.



--- Ở 1 thời điểm khác tại 1 nơi khác ---



_ RẦM....!!!



Âm thanh đổ vỡ cùng ngữ khí u ám bức người kia... khiến cho tất cả đều câm nín.



Không 1 kẻ chán sống nào dám lên tiếng!



1 giọng nói âm lãnh vang lên:



_ Ngươi... bảo sao? Không tìm được...!?



Người hầu cận báo cáo run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh túa ra như tắm... Chưa bao giờ...



Phải! Chưa bao giờ... Bang chủ của bọn họ lại đáng sợ đến như thế!



_ Bẩm... bẩm, là thuộc hạ sai.... sót! Thuộc hạ sẽ đi điều động thêm người tìm kiếm... chắc chắn sẽ lập tức tìm ra người ngay!



Tên thuộc hạ... lúi cúi, vội vã xông ra ngoài, chỉ có kẻ điên mới dám đứng lại đợi... án tử hình rơi xuống đầu!



Trước cơn thịnh nộ của Bang chủ, không kẻ nào dám báo cáo thêm bất kỳ hung tin nào, trừ khi kẻ đó chê bản thân sống... quá thọ, muốn chầu Diêm Vương sớm!



Đã 6 ngày kể từ khi cô gái đi cùng Bang chủ của bọn họ đột nhiên biến mất!



Bọn họ ngày mong đêm mong, đều khẩn cầu cô... làm ơn mau xuất hiện.



Nếu không...



Chính bọn họ sẽ biến mất trước khi... cô kịp xuất hiện mất!?

.

.

.

.



Cô cư nhiên lại...



Ngay dưới tầm mắt của hắn...!



Địa bàn của hắn mà mất tích...!?



ĐOÀN TỊNH VŨ...



Tình Sát bang chủ của... Dark Diamond...!!



HẮN TA NHƯ... SẮP PHÁT ĐIÊN...!

.

.

.

.



_ Đã có tin tức của cô ấy chưa??



Doãn Mặc Long đã gần cả tuần quên ăn, quên ngủ, râu ria đã mọc ra lỏm chỏm... Ánh mắt anh đỏ ngầu vì giận dữ... Là ai? Là kẻ chán sống nào to gan dám bắt cóc cô?



Anh biết chắc chắn không phải là Đoàn Tịnh Vũ cố ý giấu cô đi!



Nhìn bộ dạng hắn bây giờ thê thảm, chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh anh!



Với lại, từ sau lần ở bar Lonely lần trước, bọn anh đã quyết sinh tử 1 trận với đối phương... Sau trận đấu, bọn anh đều đã công khai công nhận là tình địch với nhau!



Và quyết sẽ... cạnh tranh công bằng!



Cho nên, mới có bộ dạng thảm hại như cô thấy, khi cô quay trở lại trường sau vụ mất tích lần trước...!



Có ngờ đâu, lại có kẻ dám phõng tay trên của bọn anh! Dám ngang nhiên bắt cóc người của bọn anh!



Đúng là... to gan lớn mật mà!?

.

.

.

.



_ Cấp báo! Chúng thuộc hạ vừa phát hiện điểm khả nghi thông qua camera quan sát!



_ Mau đưa bọn ta đi xem!



2 anh nhất thanh đồng tiếng cùng trả lời... liền đó lập tức đi theo tên thuộc hạ vừa thông báo, thẳng tiến đến phòng quan sát!



Trong camera chỉ thu được 1 góc khuất nhỏ, thêm nữa, hắc y nhân trong màn hình thật sự... tốc độ di chuyển nhanh đến kinh người... bọn anh chỉ kịp nhìn thấy 1 cái góc áo đen vụt ngang trong tích tắc...!



Bọn anh phải chỉnh hiệu suất ghi hình xuống cực chậm thì mới phát hiện...



Trên tay hắc y nhân kia... là cô!



CÔ ĐÃ BỊ BẮT CÓC...



NGAY TRONG KHUÔN VIÊN LÃNH THỔ CỦA ĐOÀN TỊNH VŨ - ANH...!



Thật khó mà... tin nổi!?

.

.

.

.



_ Gã hắc y nhân này là ai...?



Doãn Mặc Long gằn giọng hỏi... Việc trong Hắc đạo anh cũng biết. Tuy nhiên, nắm rõ Hắc đạo trong lòng bàn tay thì chỉ có Đoàn Tịnh Vũ...



_ Hừ... Năng lực thượng đẳng đến vậy... e chỉ có người của Thiên Nguyệt!



Doãn Mặc Long ngạc nhiên:



_ Sao cậu lại nghĩ vậy? Vốn trên Blood Rose còn có Death Sign và Bloody Demon mà!



Đây là điều bất kỳ kẻ nào có thông tin trong Hắc đạo đều nắm rõ!



_ Nhưng... từ trước đến nay! Chỉ có Blood Rose khiêu chiến với kẻ khác. Tuyệt không có tổ chức nào gửi chiến thư cho Thiên Nguyệt. Có biết vì sao không?



Doãn Mặc Long không nhịn được thắc mắc:



_ Vì sao...?



_ Vì sự tồn tại của bộ đôi sát thủ Hắc- Bạch lưỡng quỷ...

.

.

.

.



( Ai da! Dạo này Au đang cạn dần chất xám rồi... Cần lắm comment động viên của các bạn độc! Tiếp thêm sức mạnh cho mình với... Các bạn ơi!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện