" Không có yêu thương...
Không có thù hận...
Yêu càng đậm, hận càng sâu...
Không yêu- không hận...
Chỉ còn lãng quên!!!"
.
.
.
** Hầm ngục của Lưu Nguyệt cung **
_ Hộc... Hộc... Tên này... Ta chưa gặp kẻ nào lì đòn được như hắn...!
Giám ngục cổng thứ 32- 1 trong 99 con quỷ Địa ngục hiện đang trấn giữ tại Lưu Nguyệt cung...
Trước nay với hắn, ngoài vị nữ chủ nhân cao cao tại thượng và vị Phó bang chủ Lâm Thiên Ngạo bá khí trấn áp cả tứ phương của hắn ra thì không bất kỳ 1 ai được hắn đặt để vào mắt...
Tên nhóc lì lợm, cứng đầu này, có lẽ là người ngoai lệ thứ... 3.
Đánh không khai, tra tấn không sợ, mê hương, độc dược... Dù dụng nhục hình đến đâu cũng không thể khiến hắn hé môi.
Quả nhiên là 1 con chuột nhắt cứng đầu và có chút... bản lĩnh.
Xem ra, sự việc trước mắt không hề dễ giải quyết như hắn đã tưởng...!
Là sống hay chết...???
Khoan nhượng hay trừng phạt...!?
Đành phải chờ phán xét cuối cùng...
Của Người mà thôi!
.
.
.
.
*** Trụ sở Đế Đô ***
" Tình Sát, hãy... mau yêu ta đi! Có được không...? Ta chờ ngươi, lâu quá rồi!".
_ Thiên.. Nguyệt, cô rốt cuộc là ai?
.
.
.
.
_ Này! Tên điên kia, nếu không định ngủ đến thiên thu rồi đầu thai thành lợn nái thì cậu dậy mau cho tôi. Ông đây chờ cậu đến sắp mọc cả râu quai nón rồi đây này...!!
Ầm ĩ đến thế, ngoài tên ôn dịch mà đến ngay cả Diêm La Vương cũng chẳng buồn gạch tên- Doãn Mặc Long ra... thì còn có thể là ai được nữa...!?
Trước nay, chưa từng nghĩ hắn ta lại già mồm đến vậy?
Thảo nào, anh chưa từng 1 lần đấu võ mồm lại hắn. Ngoài nhỏ mọt sách ra, chắc thế gian sẽ không còn 1 ai có thể quản nổi được cái miệng quạ của hắn.
Anh nói vọng ra để cho cái mồm lanh chanh của con quạ nào đó bớt khẩu nghiệp lại.
Và phần nào trả lại cho anh chút thanh bình vốn có của buổi sớm mai đầu ngày.
_ Ngậm mồm đi! Tôi ra ngay đây.
.
.
.
.
Doãn Mặc Long bên ngoài nghe vậy liền thôi ca vãn, thật ra hắn không hề tự nguyện trong việc làm đồng hồ báo thức cho cái tên thích ủ mình trong men rượu kia đâu...
Chẳng là... ngoài hắn ra, hiện tại ai có đủ can đảm làm điều đó...!?
Nhất là khi chúng thuộc hạ của tên kia, ai nấy đều mắt thấy tai nghe sự vụ đáng xấu hổ của hắn và tên kia đêm qua.
Nếu không vì nể tình hắn góp công, góp sức giúp Lão Đại của hắn vượt qua ải Quỷ môn quan lần này, hắn đã 1 lần tính sổ cho bằng hết rồi!?
Đúng là... bực mình...
" Lão Đại, cô đúng là khắc tinh lớn nhất đời tôi mà!".
*** Trường trung học ***
_ Oa... Huhuhu... Lão đại... Tỷ trở lại rồi... Tụi em nhớ tỷ lắm..!!
Cô nhăn trán, cảnh tượng này có chút... quen mắt.
Là cô thật rồi... Doãn Mặc Long- hắn nhanh chóng kéo cô vào lòng. Hắn nhớ cô, nhớ lão đại của hắn, nhớ cả cái miệng nhỏ độc mồm độc miệng nhưng lại luôn quan tâm hắn.
Cô thật xấu xa... Cô là đứa con gái độc ác, xấu xa nhất trần đời.
Tim của hắn...
Chưa từng bị đau đến thế...
Cô quả là nữ nhân xấu xa mà...!? .
.
Tên điên này lại bày trò, kệ hắn vậy.
Liếc mắt thì thấy gã nam chủ Đoàn Tịnh Vũ- hung thủ suýt làm tay cô tàn phế ngày hôm qua. Hắn đang mơ màng nhìn ra cửa sổ, chốc chốc lại mỉm cười cay đắng...
2 tên này... Đều bị điên hết rồi sao!?
.
.
Bỗng cô lại nghe được âm thanh chảy nước quen thuộc.
_ Hức... Hức... Hức... Nhi Nhi... Cậu... quay trở lại rồi!? Cậu... làm tớ lo lắng suốt cả đêm qua... Hức... không cách nào ngủ được...
Chặc... Không ngủ được mà da căng hồng, mắt sáng rõ thế kia? Hẳn là... Không ngủ được.
2 tên nam nhân kia thấy người thương rơi lệ, liền đau xót ôm vào lòng, xoa xoa nắn nắn dỗ dành.
Cô thấy cảnh phim có vậy tua hoài, liền buồn chán trở về chỗ ngồi. Thấy cô như vậy, nữ chủ càng thêm có đất diễn:
_ Nhi Nhi... Cậu giận tớ sao? Là tớ nhiều lời... Hức... Lẽ ra... Tớ không nên để lộ việc...
" RẦM!".
_ Nói nữa... Tôi lập tức cho người khâu mồm cô lại. Muốn khâu vắt sổ hay hàng rào? Cho cô chọn.
Tên này, vẫn kiểu cách đe doạ như vậy. Không thay đổi tẹo nào! Mà thôi, cô thấy ý kiến của hắn cũng không tồi. Chỉ là, cô nghĩ khâu gấp mép sẽ đẹp hơn...!?
Độ điên của Doãn Mặc Long không ai là không ngán. Nữ chủ đương nhiên biết mình biết ta, thút thít thêm vài tiếng rồi tự giác đi về chỗ.
Buổi học cứ thế bắt đầu trong êm đẹp...
.
.
.
.
*** Giờ ăn trưa ***
Tên Đoàn Tịnh Vũ vẫn duy trì tư thế thiếu nữ ngủ đêm mơ ngày, làm gì mà hắn cứ nhìn ra cửa sổ thế nhỉ...!?
Thắc mắc thì thắc mắc, nhưng cô không rảnh, kệ hắn vậy!
Cô cùng Doãn Mặc Long xuống nhà ăn. Cùng lắm, sẽ mua 1 cái sandwich ném cho hắn sau vậy.
Tới nhà ăn, nữ chủ lại rảnh rỗi tới gây chuyện.
_ Nhi Nhi... Mình có thể ngồi cùng bàn, được không?
Bàn cũng đâu khắc tên cô, muốn ngồi thì cứ ngồi. Hỏi nhiều làm gì!?
_ Bàn không thu phí, muốn thì cứ ngồi.
Lần này, nữ chủ không chỉ 2 bên trái phải 2 tên Diệp Chấn Lôi và Lại Nhật Khanh, còn kéo thêm được Thiên vương hạ giới Vương Tử Lạc nữa!
_ Nhi Nhi, đây là Lạc Lạc. Đều là bạn cùng lớp. Cùng làm quen nha!
Cô gật đầu cái rồi ăn tiếp. Tên " Lạc Lạc" kia lòng thì dậy sóng không ngừng thầm sỉ vả cô, miệng thì ngọt xớt chào hỏi cô.
_ Tôi nghe Cầm nhi kể về cô rất nhiều, hôm nay mới chính thức làm quen. Nghe nói, cô là bạn thân nhất của Cầm nhi.
Bạn... thân nhất...!?
Bữa giờ, cô nhớ cô và nữ chủ chỉ dừng ở mức độ xã giao thông thường. Từ bao giờ thăng cấp lên thành level...
Best friend on top... rồi!?
Này là hack game à...???
.
.
Nữ chủ bày ra dáng vẻ ngượng ngùng:
_ Lạc này, Nhi Nhi sẽ mắc cỡ đấy? Phải không, Nhi Nhi?
Chắc cô mắc cỡ... Mắc cười thì có, mắc cỡ thì không nha, dù cô có là bạn thân của nữ chủ thật...!? Thì cả 2 đều giới tính nữ, làm ăn được gì nhau đâu mà mắc với chả cỡ?
Cô chép miệng:
_ Ừ, mắc cỡ...
Doãn Mặc Long kế bên bụm miệng cười đến nội thương. Hắn... Haha... Sắp bị cô làm cười đến nội thương rồi!?
Nữ chủ có chút đen mặt, nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ ngây thơ, thuần khiết.
Nữ chủ cầm lấy tay cô thân thiết nói:
_ Nhi Nhi... Tụi mình là bạn thân mà phải không??
Trán cô vịn ra 1 tầng mồ hôi, cái tay đang bị vừa cầm vừa nắn kia chính là bàn tay suýt bị nam chủ mặt than Đoàn Tịnh Vũ phế bỏ ngày hôm qua.
Cô... thấy hơi chóng mặt...!
" Rầm...!".
.
.
.
.
_ Nhi Nhi... Nhi Nhi...
_ Lão Đại... Cô không sao chứ? Mở mắt ra nhìn tôi... Lão đại... Lão đại...!?