Dĩ nhiên thì cho dù lời của Đồ Du Du nói có bao nhiêu đạo lý đi chăng nữa cũng chẳng thể nào làm lay chuyển được suy nghĩ của đám cậu ấm cô chiêu kia, khi cậu ở trên bảng chậm rãi viết ra tên bài học thật ngay ngắn thì phía sau liền có tiếng đập bàn phẫn nộ truyền tới:
"Thầy nói ai là bò?"
Đồ Du Du trong lòng cũng hơi hoảng một chút, nhưng hiện tại chẳng thể nào tỏ ra yếu thế được, cậu cố gắng bình tĩnh xoay người lại chậm rãi đáp:
"Đương nhiên trong số tất cả các em ở đây, tôi không hy vọng ai là bò cả"
Nam sinh kia là Trần Lập Sách, là con trai út của Trần thị chuyên buôn bán đồ gỗ rất có tiếng tại Bắc Kinh. Trần Lập Sách tính tình bộp chộp, coi như là nằm trong nhóm lưu manh của lớp, chuyện Trần Lập Sách đánh Đồ Du Du ngay tại chỗ này là chuyện có thể xảy ra bởi vì hiện tại cậu ta đã đứng sững ở trên bàn học rồi:
"Họ Đồ kia, còn không xin lỗi tôi liền cho ông biết tay"
Đồ Du Du dáng người gầy yếu, so với Trần Lập Sách cao lớn vạm vỡ kia quả thật không thể so được. Đồ Du Du tự cảm thấy trong lòng khiếp sợ, trái tim trong lồng ngực cũng như muốn nhảy ra, nếu như bị đánh ở chỗ này, không những bị đau mà còn xấu mặt nữa hơn thế còn khẳng định mất việc, cũng chưa biết Trần Lập Sách kia có phải là người để bụng mà lấy thế lực nhà cậu ta gây khó khăn cho công việc của cậu sau này hay không.
"Lập Sách, ngồi xuống đị"
Giọng nói của một nam sinh phát ra vô cùng bình thản, hơn nữa còn mang theo ý cười, cảm giác cũng không hề có một chút trọng lượng nào thế nhưng Trần Lập Sách lại nghe theo cậu ta mà ngồi xuống ghế. Đồ Du Du liếc nhìn về phía nam sinh kia, phát hiện ra hắn ta là Vu Phóng, chính là cái người coi thường tính mạng lái xe ô tô chạy nhanh ở trong trường. Đồ Du Du cũng không rõ Vu Phóng đang tính toán cái gì, nhưng mà cậu biết hắn ta khẳng định không có gì tốt đẹp cả. Vu Phóng đứng dậy thản nhiên bước ra khỏi lớp học, theo sau đó là một nhóm nam nữ sinh lưu manh cũng đi theo cậu ta, dần dần trong lớp cũng chỉ còn chưa đến mười người. Đồ Du Du cảm thấy như vậy cũng tốt, đám cậu ấm cô chiêu kia không muốn học, cậu cũng không muốn phải nhìn sắc mặt bọn họ mà dạy học, bọn họ đi rồi cậu cảm thấy càng khỏe.
"Được rồi, mọi người tiếp tục học thôi" Đồ Du Du tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra lên tiếng nói với các học sinh còn lại đang ngồi phía dưới.
Trường quốc tế Vương Phủ có hai loại học sinh, loại thứ nhất lưu manh không lo học hành, loại thứ hai chính là chăm chỉ học hành cực kỳ tốt, mà nhóm học sinh chưa đến mười người ở trong lớp đây chính là loại thứ hai, loại mà dạy học cảm thấy vô cùng sung sướng, đều là những người học một biết mười khiến cho Đồ Du Du không phải phí công giảng giải quá nhiều.
Chuông reo hết tiết, công việc của Đồ Du Du ngày hôm nay coi như là hoàn thành, nếu như ngày nào đám học sinh lưu manh kia cũng không ở lớp thì cậu cảm thấy công việc dạy học này của mình quá mỹ mãn rồi. Đồ Du Du thu dọn sách vở bỏ vào cặp da, nghiêm trang đứng ở trên bục giảng chào cả lớp rồi rời khỏi đây. Trên hành lang tầng ba có rất nhiều nam sinh cùng nữ sinh đứng ở bên ngoài, Đồ Du Du cũng không quá quan tâm cho lắm dù sao thì cũng là giờ ra chơi rồi, nhưng mà đến khi cậu phát hiện ra được có điều gì đó không ổn thì đã có một nhóm nam sinh đứng ra chặn đường cậu. Đồ Du Du nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra kẻ đứng đầu chính là Trần Lập Sách sáng nay muốn đánh cậu. Đồ Du Du thử né tránh bước sang một bên, quả nhiên Trần Lập Sách liền cố tình chặn cậu lại, cậu hơi khẩn trương một chút nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra cả:
"Có chuyện gì sao?"
Trần Lập Sách không có nhiều lời, trực tiếp túm lấy cổ áo của Đồ Du Du kéo cậu vào nhà vệ sinh gần nhất. Đồ Du Du trước nay chưa từng giao du với lưu manh bao giờ, cũng là lần đầu tiên bị lôi vào phòng vệ sinh tính sổ, không nghĩ tới quãng thời gian học sinh không gặp phải, bây giờ làm thầy giáo rồi lại dính phải vụ này, thật đúng là khiến cho cậu không biết nên xử lý ra sao.
Một đám nam sinh sáu bảy người đứng kín cả một khoảng nhà vệ sinh nam, Đồ Du Du áo sơ mi hơi xộc xệch, cậu đưa tay khẽ đẩy gọng kính nghiêm chỉnh một chút:
"Các cậu muốn cái gì?"
Trần Lập Sách từ trong góc lấy ra một cây gậy bóng chày màu đen bóng loáng, Đồ Du Du theo đó hoảng hốt tự động lùi lại phía sau một bước, đám cậu ấm này vốn dĩ đã coi thường sinh mạng của người khác, chắc không phải quả thật điên rồ có thể đánh chết cậu ngay ở chỗ này chứ, dù sao thì nhà bọn họ giàu có như vậy đánh chết cậu chưa chắc phải là chuyện lớn gì.
Trần Lập Sách gương mặt ác liệt đưa cây gậy bóng chày bóng loáng kia chỉ về phía Đồ Du Du nói:
"Họ Đồ kia, nếu như còn không ở chỗ này quỳ xuống xin tôi tha thứ, sau đó ngay lập tức đến phòng hiệu trưởng nộp đơn xin thôi việc thì hôm nay đừng hòng rời khỏi đây"
Này cũng là quá hỗn láo không coi ai ra gì rồi, lý nào lại có chuyện bắt người khác quỳ xuống đây, hơn nữa cậu cũng không có làm sai gì cả:
"Nếu như cậu biết nhận lỗi với tôi, tôi còn có thể xem xét không nói chuyện này với hiệu trưởng"
Lời này của Đồ Du Du vừa nói ra thì đám nam sinh kia liền bật cười, một người trong số đó có nói thế này:
"Anh rể cậu ấy là công an thành phố, thầy nghĩ nói với hiệu trưởng liền có thể giải quyết cái gì hay sao?"
Đồ Du Du nhíu mày, không lẽ hôm nay cậu thật sự bị đánh ở tại chỗ này hay sao. Đúng lúc này ở phía phòng vệ sinh cuối cùng truyền tới một tiếng động nhẹ, tiếng động này chính là biểu hiện cho việc cánh cửa kia được một người từ phía trong mở ra. Người nọ bộ dáng giống hệt như lưu manh trong trường, mái tóc đen undercut nghịch ngợm, bên trong mặc áo thun màu trắng đơn giản, bên ngoài khoác áo đồng phục học sinh. Gương mặt người kia từ đầu đến cuối đều không có một chút gì gọi là bất ngờ cả, giống như là một đám nam sinh lưu manh tập hợp ở chỗ này chỉ là không khí, ngay cả ánh mắt cũng thật lười biếng không muốn nhìn đến bọn họ.
"Đi thôi"
Lời nói phát ra từ trong miệng của người nọ, ngữ điệu cũng thật là bình thản đến ngạc nhiên, chẳng biết hắn nói ai đi nhưng Đồ Du Du mắt thấy hắn cả một quá trình đều không có ý định dừng lại thì cũng vội vã nâng bước đi theo. Đồ Du Du không biết người đó nói ai đi, nhưng trong cái đầu nhỏ của cậu lúc này suy nghĩ đây chính là cơ hội tốt để cậu thoát khỏi mọi chuyện rắc rối này.
Đám nam sinh kia tự động nhường đường cho hắn, nhưng lại chặn lại Đồ Du Du, là nam sinh tóc đỏ trong lớp chặn lại cậu, Đồ Du Du vẫn còn chưa biết nên phải làm thế nào thì người kia không biết bị làm sao đã vung tay đấm thẳng vào mặt của cậu ta, cả một đám nam sinh đều lùi hết sang một bên, Đồ Du Du giật mình ngây ngốc nhìn nam sinh tóc đỏ kia ôm khóe miệng vẫn còn đang chảy máu.
Tô Thành chính là người mà không ai muốn dây vào, không chỉ bởi vì thế lực nhà hắn vô cùng lớn mạnh mà ngay cả vì tính cách ngông cuồng liều chết của hắn. Hắn giống như một vương tử trong trường được nhiều người nịnh nọt ao ước, cũng được nhiều người nể sợ mà tránh xa, vui buồn thất thường khiến cho không có bất cứ một ai có thể đoán được hắn đang nghĩ cái gì, biết được hắn khi nào thì vui mà chạy đến chọc cười, khi nào thì tức giận mà tự động tránh xa. Nam sinh trong trường e ngại muốn cách càng xa Tô Thành càng tốt, nữ sinh lại thẹn thùng đỏ mặt mỗi khi nhìn thấy hắn, đại ca trong trường gia thế vô cùng tốt, thành tích học tập đứng bét bảng cũng đã có sao, dù sao thì có lẽ đám nữ sinh kia luôn có suy nghĩ đàn ông chỉ cần giỏi đánh nhau như hắn là ngầu nhất, căn bản là không cần để ý đến thành tích học tập gì. Tô Thành giống như một kiệt tác được một nghệ sĩ tài năng chế tạo ra, ánh mắt hẹp dài nguy hiểm giống như mắt chim ưng, sườn nhan gương mặt góc cạnh nam tính, hắn có lúc sẽ cười nhưng không phải là thường xuyên, đa số thời gian sẽ là gương mặt lạnh nhạt không gợn một chút cảm xúc gì. Hắn có lúc sẽ nói chuyện cùng với vài nam sinh lưu manh trong lớp, cũng có lúc sẽ tùy hứng trêu chọc một nữ sinh mặc váy ngắn xinh đẹp, nhưng ai cũng có thể nhận ra được rằng hắn căn bản không có hứng thú làm mấy việc này chỉ đơn giản là gượng ép tạo trò tiêu khiển mà thôi.
Tô Thành không thích phải nhắc lại ý muốn của mình, lại càng không thích được người khác ngu ngốc không đoán biết được ý muốn của hắn, hắn rất dễ nổi nóng tức giận, mà hễ tức giận liền sẽ vung tay đánh người. Đại thiếu gia Tô Thành cuồng ngạo như dã thú, trong trường đánh không ít nam sinh, bất kể là thế lực thế nào cũng đều không quản, nếu như trướng mắt liền sẽ đánh, thế cho nên cũng không có ít người trướng mắt hắn từ lâu, nhưng mà ai nói hắn là đại thiếu gia Tô gia có hậu thuẫn cực kỳ lớn mạnh cơ chứ, những ba mẹ nam sinh bị hắn đánh còn có thể vin vào chuyện này mà chạy đến Tô gia đòi một chút công đạo tiện thể lấn lướt muốn hợp tác làm ăn.
Tô Thành ở trường quốc tế Vương Phủ là một học sinh cá biệt nhất, ngay cả giáo viên cũng sẽ không dám có ý kiến gì với hắn, hắn muốn làm cái gì đều sẽ thản nhiên mà làm, ngay cả chuyện đánh người cũng không dám có bảo vệ chạy đến can ngăn. Nhưng mà Đồ Du Du lại không hề biết chuyện này, lúc nam sinh tóc đỏ kia bị Tô Thành đánh thì cậu còn ngây người mất ba giây rồi luống cuống chân tay chạy về phía nam sinh tóc đỏ kia chăm chú nhìn một lượt hỏi:
"Có sao không?"
Chuyện này khiến cho đại thiếu gia Tô gia càng thêm giận giữ, giống như trời có bão rất lớn ập đến, một luồng gió mạnh mang theo lực đạo bất ngờ tập kích lấy cổ tay mảnh khảnh của Đồ Du Du, khi cậu còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì cả người đã bị kéo mạnh về phía sau, lưng chạm tới cánh cửa, phía trước mặt có một trời sao khiến cho tầm mắt cậu trong vài giây ngắn ngủi mờ đi. Đồ Du Du bị Tô Thành đẩy mạnh vào cánh cửa đến rầm một tiếng, một đám nam sinh đến gây gổ kia cũng tự động lùi lại phía sau hai ba bước, Đồ Du Du không rõ người kia sao lại đẩy mình nhưng cũng bị sự giận dữ trong đáy mắt hắn làm cho ngậm miệng, lời vốn dĩ định bật ra khỏi miệng lúc này cũng phải kiềm chế lại.
Không gian bên trong rơi vào im lặng, Tô Thành không nói chuyện, mọi người hiển nhiên giống như bị đè nén không hề mở miệng ra, chỉ nghe thấy được tiếng hít thở nhè nhẹ cố gắng kiềm chế. Đồ Du Du hai chân tự động mềm nhũn, vừa mới rồi nhìn thấy cây gậy bóng chày trong tay Trần Lập Sách cũng không sợ đến như vậy, ánh mắt của Tô Thành cứ nhìn chằm chằm về phía cậu mang theo tia nghiền ngẫm giận dữ, khiến cho yết hầu cậu cũng không tự động được mà trơn trượt một nhịp.
Tô Thành mười tám tuổi liền có thể khiến cho đối phương cảm nhận được uy quyền mà sợ đến run lẩy bẩy, Đồ Du Du nhiều hơn hắn bốn tuổi trong nhất thời cũng không biết phản ứng làm sao trước cái nhìn chăm chú kia. Thời gian giống như dừng lại ở trong đáy mắt của Tô Thành, ngưng đọng tạo nên một chất keo cứng trong không khí, mọi người không ai cử động, dường như ngay cả hít thở cũng quên, Đồ Du Du hai mắt mở lớn chưa từng chớp động lấy một cái, cặp kính trắng vừa vặn che đi được phần nào đôi mắt xinh đẹp.
Tô Thành thích nhất là kiểu như thế này, hắn muốn nhìn ai người đó liền đứng yên cho hắn nhìn, Đồ Du Du không còn bộ dáng thanh cao chỉnh chu như lúc đầu nữa, áo sơ mi trắng vì bị lôi lôi kéo kéo nãy giờ cũng hơi xộc xệch, tay phải xách cặp da màu đen, mái tóc ngắn tùy ý hơi bị rối lên một chút, đôi mắt bị cặp kính trắng che đi khiến cho hắn không thể nào nhìn kỹ được, sống mũi thon gọn, đôi môi hồng hồng nhỏ nhắn, dáng người thanh mảnh thư sinh, là thầy giáo thuộc dạng thành phần tri thức đứng đắn nhưng lúc này trong suy nghĩ của Tô Thành lại có bốn từ để miêu tả cậu _ văn nhã bại hoại.
Cái gì gọi là văn nhã bại hoại, chính là sói đội lốt cừu, là lưu manh lại đi giả danh tri thức, là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa. Thầy giáo trong mắt học sinh lại được hình dung thành như vậy, nếu để cho Đồ Du Du biết cậu khẳng định sẽ đỏ mặt mà tức giận, trước giờ vẫn chưa có ai nghĩ cậu mang một bộ dáng văn nhã bại hoại như thế, bản thân cậu cũng không nghĩ mình là như vậy, Tô Thành rốt cuộc từ đâu lại mang theo cái cảm nhận đó, hẳn không phải trong lòng hắn sớm có quỷ rồi đi, nếu không tại vì sao lần đó ở trung tâm mua sắm lại nhất quyết phải mang về chiếc giường kia, nếu không tại vì sao lại giận dữ khi cậu quan tâm nam sinh khác, nếu không tại vì sao cứ đứng ở chỗ này nhìn người ta chằm chằm như thế.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt khoảng không tĩnh lặng, là điện thoại của một nam sinh trong nhóm lưu manh, cậu ta biết là điện thoại của mình liền run rẩy tìm kiếm, sợ hãi Tô Thành giống như là sợ mãnh hổ đang ngủ say thức giấc. Nam sinh nọ tắt nguồn điện thoại, không khí tiếp theo lại rơi vào trầm mặc, Đồ Du Du cảm thấy mình là thầy giáo, là người lớn tuổi nhất trong đây, đứng trước học sinh cũng không thể đánh mất thể diện như thế được, cậu khẽ ho một tiếng rồi nói:
"Hay là đưa cậu ta đến phòng y tế nhìn thử đi"
Giọng nói đanh thép trầm khàn của Tô Thành đánh gãy lời nói nhẹ nhàng do dự của Đồ Du Du:
"Không được"
Tô Thành nói không được liền không ai dám đi, Đồ Du Du hơi hơi hoảng hốt trong lòng, cậu cũng chẳng biết là Tô Thành muốn cái gì ở mình nữa bởi vì ánh mắt kia từ đầu đến cuối đều mang ngụ ý dò xét đánh giá dán chặt trên người cậu. Đồ Du Du hắng giọng cố muốn lấy lại thái độ vốn có của một thầy giáo, dù sao đám cậu ấm ở đây cũng chỉ là học sinh của cậu mà thôi:
"Cậu là học sinh lớp nào, tại sao lại nói chuyện với thầy giáo không biết lễ phép như thế hả?"
Tô Thành im lặng, đám nam sinh lưu manh kia cũng tự động hít một ngụm khí lạnh, trong lòng bọn họ thầm nghĩ Đồ Du Du lần này chết chắc, chết trong tay bọn họ còn toàn thây, nếu như chết trong tay Tô Thành khẳng định không nguyên vẹn. Nhưng mà Tô Thành đến cuối cùng lại mở miệng đáp rất bình tĩnh:
"Tôi là Tô Thành, nhớ kỹ tên của tôi"
Đồ Du Du nghe ngữ điệu ra lệnh kia của Tô Thành liền thẹn quá hóa giận, tuy rằng trong lòng vẫn còn sợ hãi hắn nhưng ngoài miệng vẫn còn cứng được:
"Học sinh Tô..."
Lời còn chưa nói xong thì Tô Thành đã nhanh hơn một bước lạnh giọng gọi tên cậu, phải nói giọng điệu vững như bàn thạch, so sánh với quân lệnh ở thời đại học mà cậu học quân sự không khác biệt nhau là mấy:
"Đồ Du Du"
Đồ Du Du giống như theo phản xạ có điều kiện lớn giọng:
"Có"
Một tiếng đáp này của Đồ Du Du vừa bật ra, bản thân liền muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình:
"Học sinh Tô, tôi là thầy giáo không được gọi thẳng tên của tôi như vậy"
Tô Thành liếc mắt nhìn Đồ Du Du một lượt từ đầu tới chân, cuối cùng liền nhàn nhạt đáp thế này:
"Văn nhã bại họa, không giống thầy giáo".
"Thầy nói ai là bò?"
Đồ Du Du trong lòng cũng hơi hoảng một chút, nhưng hiện tại chẳng thể nào tỏ ra yếu thế được, cậu cố gắng bình tĩnh xoay người lại chậm rãi đáp:
"Đương nhiên trong số tất cả các em ở đây, tôi không hy vọng ai là bò cả"
Nam sinh kia là Trần Lập Sách, là con trai út của Trần thị chuyên buôn bán đồ gỗ rất có tiếng tại Bắc Kinh. Trần Lập Sách tính tình bộp chộp, coi như là nằm trong nhóm lưu manh của lớp, chuyện Trần Lập Sách đánh Đồ Du Du ngay tại chỗ này là chuyện có thể xảy ra bởi vì hiện tại cậu ta đã đứng sững ở trên bàn học rồi:
"Họ Đồ kia, còn không xin lỗi tôi liền cho ông biết tay"
Đồ Du Du dáng người gầy yếu, so với Trần Lập Sách cao lớn vạm vỡ kia quả thật không thể so được. Đồ Du Du tự cảm thấy trong lòng khiếp sợ, trái tim trong lồng ngực cũng như muốn nhảy ra, nếu như bị đánh ở chỗ này, không những bị đau mà còn xấu mặt nữa hơn thế còn khẳng định mất việc, cũng chưa biết Trần Lập Sách kia có phải là người để bụng mà lấy thế lực nhà cậu ta gây khó khăn cho công việc của cậu sau này hay không.
"Lập Sách, ngồi xuống đị"
Giọng nói của một nam sinh phát ra vô cùng bình thản, hơn nữa còn mang theo ý cười, cảm giác cũng không hề có một chút trọng lượng nào thế nhưng Trần Lập Sách lại nghe theo cậu ta mà ngồi xuống ghế. Đồ Du Du liếc nhìn về phía nam sinh kia, phát hiện ra hắn ta là Vu Phóng, chính là cái người coi thường tính mạng lái xe ô tô chạy nhanh ở trong trường. Đồ Du Du cũng không rõ Vu Phóng đang tính toán cái gì, nhưng mà cậu biết hắn ta khẳng định không có gì tốt đẹp cả. Vu Phóng đứng dậy thản nhiên bước ra khỏi lớp học, theo sau đó là một nhóm nam nữ sinh lưu manh cũng đi theo cậu ta, dần dần trong lớp cũng chỉ còn chưa đến mười người. Đồ Du Du cảm thấy như vậy cũng tốt, đám cậu ấm cô chiêu kia không muốn học, cậu cũng không muốn phải nhìn sắc mặt bọn họ mà dạy học, bọn họ đi rồi cậu cảm thấy càng khỏe.
"Được rồi, mọi người tiếp tục học thôi" Đồ Du Du tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra lên tiếng nói với các học sinh còn lại đang ngồi phía dưới.
Trường quốc tế Vương Phủ có hai loại học sinh, loại thứ nhất lưu manh không lo học hành, loại thứ hai chính là chăm chỉ học hành cực kỳ tốt, mà nhóm học sinh chưa đến mười người ở trong lớp đây chính là loại thứ hai, loại mà dạy học cảm thấy vô cùng sung sướng, đều là những người học một biết mười khiến cho Đồ Du Du không phải phí công giảng giải quá nhiều.
Chuông reo hết tiết, công việc của Đồ Du Du ngày hôm nay coi như là hoàn thành, nếu như ngày nào đám học sinh lưu manh kia cũng không ở lớp thì cậu cảm thấy công việc dạy học này của mình quá mỹ mãn rồi. Đồ Du Du thu dọn sách vở bỏ vào cặp da, nghiêm trang đứng ở trên bục giảng chào cả lớp rồi rời khỏi đây. Trên hành lang tầng ba có rất nhiều nam sinh cùng nữ sinh đứng ở bên ngoài, Đồ Du Du cũng không quá quan tâm cho lắm dù sao thì cũng là giờ ra chơi rồi, nhưng mà đến khi cậu phát hiện ra được có điều gì đó không ổn thì đã có một nhóm nam sinh đứng ra chặn đường cậu. Đồ Du Du nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra kẻ đứng đầu chính là Trần Lập Sách sáng nay muốn đánh cậu. Đồ Du Du thử né tránh bước sang một bên, quả nhiên Trần Lập Sách liền cố tình chặn cậu lại, cậu hơi khẩn trương một chút nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra cả:
"Có chuyện gì sao?"
Trần Lập Sách không có nhiều lời, trực tiếp túm lấy cổ áo của Đồ Du Du kéo cậu vào nhà vệ sinh gần nhất. Đồ Du Du trước nay chưa từng giao du với lưu manh bao giờ, cũng là lần đầu tiên bị lôi vào phòng vệ sinh tính sổ, không nghĩ tới quãng thời gian học sinh không gặp phải, bây giờ làm thầy giáo rồi lại dính phải vụ này, thật đúng là khiến cho cậu không biết nên xử lý ra sao.
Một đám nam sinh sáu bảy người đứng kín cả một khoảng nhà vệ sinh nam, Đồ Du Du áo sơ mi hơi xộc xệch, cậu đưa tay khẽ đẩy gọng kính nghiêm chỉnh một chút:
"Các cậu muốn cái gì?"
Trần Lập Sách từ trong góc lấy ra một cây gậy bóng chày màu đen bóng loáng, Đồ Du Du theo đó hoảng hốt tự động lùi lại phía sau một bước, đám cậu ấm này vốn dĩ đã coi thường sinh mạng của người khác, chắc không phải quả thật điên rồ có thể đánh chết cậu ngay ở chỗ này chứ, dù sao thì nhà bọn họ giàu có như vậy đánh chết cậu chưa chắc phải là chuyện lớn gì.
Trần Lập Sách gương mặt ác liệt đưa cây gậy bóng chày bóng loáng kia chỉ về phía Đồ Du Du nói:
"Họ Đồ kia, nếu như còn không ở chỗ này quỳ xuống xin tôi tha thứ, sau đó ngay lập tức đến phòng hiệu trưởng nộp đơn xin thôi việc thì hôm nay đừng hòng rời khỏi đây"
Này cũng là quá hỗn láo không coi ai ra gì rồi, lý nào lại có chuyện bắt người khác quỳ xuống đây, hơn nữa cậu cũng không có làm sai gì cả:
"Nếu như cậu biết nhận lỗi với tôi, tôi còn có thể xem xét không nói chuyện này với hiệu trưởng"
Lời này của Đồ Du Du vừa nói ra thì đám nam sinh kia liền bật cười, một người trong số đó có nói thế này:
"Anh rể cậu ấy là công an thành phố, thầy nghĩ nói với hiệu trưởng liền có thể giải quyết cái gì hay sao?"
Đồ Du Du nhíu mày, không lẽ hôm nay cậu thật sự bị đánh ở tại chỗ này hay sao. Đúng lúc này ở phía phòng vệ sinh cuối cùng truyền tới một tiếng động nhẹ, tiếng động này chính là biểu hiện cho việc cánh cửa kia được một người từ phía trong mở ra. Người nọ bộ dáng giống hệt như lưu manh trong trường, mái tóc đen undercut nghịch ngợm, bên trong mặc áo thun màu trắng đơn giản, bên ngoài khoác áo đồng phục học sinh. Gương mặt người kia từ đầu đến cuối đều không có một chút gì gọi là bất ngờ cả, giống như là một đám nam sinh lưu manh tập hợp ở chỗ này chỉ là không khí, ngay cả ánh mắt cũng thật lười biếng không muốn nhìn đến bọn họ.
"Đi thôi"
Lời nói phát ra từ trong miệng của người nọ, ngữ điệu cũng thật là bình thản đến ngạc nhiên, chẳng biết hắn nói ai đi nhưng Đồ Du Du mắt thấy hắn cả một quá trình đều không có ý định dừng lại thì cũng vội vã nâng bước đi theo. Đồ Du Du không biết người đó nói ai đi, nhưng trong cái đầu nhỏ của cậu lúc này suy nghĩ đây chính là cơ hội tốt để cậu thoát khỏi mọi chuyện rắc rối này.
Đám nam sinh kia tự động nhường đường cho hắn, nhưng lại chặn lại Đồ Du Du, là nam sinh tóc đỏ trong lớp chặn lại cậu, Đồ Du Du vẫn còn chưa biết nên phải làm thế nào thì người kia không biết bị làm sao đã vung tay đấm thẳng vào mặt của cậu ta, cả một đám nam sinh đều lùi hết sang một bên, Đồ Du Du giật mình ngây ngốc nhìn nam sinh tóc đỏ kia ôm khóe miệng vẫn còn đang chảy máu.
Tô Thành chính là người mà không ai muốn dây vào, không chỉ bởi vì thế lực nhà hắn vô cùng lớn mạnh mà ngay cả vì tính cách ngông cuồng liều chết của hắn. Hắn giống như một vương tử trong trường được nhiều người nịnh nọt ao ước, cũng được nhiều người nể sợ mà tránh xa, vui buồn thất thường khiến cho không có bất cứ một ai có thể đoán được hắn đang nghĩ cái gì, biết được hắn khi nào thì vui mà chạy đến chọc cười, khi nào thì tức giận mà tự động tránh xa. Nam sinh trong trường e ngại muốn cách càng xa Tô Thành càng tốt, nữ sinh lại thẹn thùng đỏ mặt mỗi khi nhìn thấy hắn, đại ca trong trường gia thế vô cùng tốt, thành tích học tập đứng bét bảng cũng đã có sao, dù sao thì có lẽ đám nữ sinh kia luôn có suy nghĩ đàn ông chỉ cần giỏi đánh nhau như hắn là ngầu nhất, căn bản là không cần để ý đến thành tích học tập gì. Tô Thành giống như một kiệt tác được một nghệ sĩ tài năng chế tạo ra, ánh mắt hẹp dài nguy hiểm giống như mắt chim ưng, sườn nhan gương mặt góc cạnh nam tính, hắn có lúc sẽ cười nhưng không phải là thường xuyên, đa số thời gian sẽ là gương mặt lạnh nhạt không gợn một chút cảm xúc gì. Hắn có lúc sẽ nói chuyện cùng với vài nam sinh lưu manh trong lớp, cũng có lúc sẽ tùy hứng trêu chọc một nữ sinh mặc váy ngắn xinh đẹp, nhưng ai cũng có thể nhận ra được rằng hắn căn bản không có hứng thú làm mấy việc này chỉ đơn giản là gượng ép tạo trò tiêu khiển mà thôi.
Tô Thành không thích phải nhắc lại ý muốn của mình, lại càng không thích được người khác ngu ngốc không đoán biết được ý muốn của hắn, hắn rất dễ nổi nóng tức giận, mà hễ tức giận liền sẽ vung tay đánh người. Đại thiếu gia Tô Thành cuồng ngạo như dã thú, trong trường đánh không ít nam sinh, bất kể là thế lực thế nào cũng đều không quản, nếu như trướng mắt liền sẽ đánh, thế cho nên cũng không có ít người trướng mắt hắn từ lâu, nhưng mà ai nói hắn là đại thiếu gia Tô gia có hậu thuẫn cực kỳ lớn mạnh cơ chứ, những ba mẹ nam sinh bị hắn đánh còn có thể vin vào chuyện này mà chạy đến Tô gia đòi một chút công đạo tiện thể lấn lướt muốn hợp tác làm ăn.
Tô Thành ở trường quốc tế Vương Phủ là một học sinh cá biệt nhất, ngay cả giáo viên cũng sẽ không dám có ý kiến gì với hắn, hắn muốn làm cái gì đều sẽ thản nhiên mà làm, ngay cả chuyện đánh người cũng không dám có bảo vệ chạy đến can ngăn. Nhưng mà Đồ Du Du lại không hề biết chuyện này, lúc nam sinh tóc đỏ kia bị Tô Thành đánh thì cậu còn ngây người mất ba giây rồi luống cuống chân tay chạy về phía nam sinh tóc đỏ kia chăm chú nhìn một lượt hỏi:
"Có sao không?"
Chuyện này khiến cho đại thiếu gia Tô gia càng thêm giận giữ, giống như trời có bão rất lớn ập đến, một luồng gió mạnh mang theo lực đạo bất ngờ tập kích lấy cổ tay mảnh khảnh của Đồ Du Du, khi cậu còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì cả người đã bị kéo mạnh về phía sau, lưng chạm tới cánh cửa, phía trước mặt có một trời sao khiến cho tầm mắt cậu trong vài giây ngắn ngủi mờ đi. Đồ Du Du bị Tô Thành đẩy mạnh vào cánh cửa đến rầm một tiếng, một đám nam sinh đến gây gổ kia cũng tự động lùi lại phía sau hai ba bước, Đồ Du Du không rõ người kia sao lại đẩy mình nhưng cũng bị sự giận dữ trong đáy mắt hắn làm cho ngậm miệng, lời vốn dĩ định bật ra khỏi miệng lúc này cũng phải kiềm chế lại.
Không gian bên trong rơi vào im lặng, Tô Thành không nói chuyện, mọi người hiển nhiên giống như bị đè nén không hề mở miệng ra, chỉ nghe thấy được tiếng hít thở nhè nhẹ cố gắng kiềm chế. Đồ Du Du hai chân tự động mềm nhũn, vừa mới rồi nhìn thấy cây gậy bóng chày trong tay Trần Lập Sách cũng không sợ đến như vậy, ánh mắt của Tô Thành cứ nhìn chằm chằm về phía cậu mang theo tia nghiền ngẫm giận dữ, khiến cho yết hầu cậu cũng không tự động được mà trơn trượt một nhịp.
Tô Thành mười tám tuổi liền có thể khiến cho đối phương cảm nhận được uy quyền mà sợ đến run lẩy bẩy, Đồ Du Du nhiều hơn hắn bốn tuổi trong nhất thời cũng không biết phản ứng làm sao trước cái nhìn chăm chú kia. Thời gian giống như dừng lại ở trong đáy mắt của Tô Thành, ngưng đọng tạo nên một chất keo cứng trong không khí, mọi người không ai cử động, dường như ngay cả hít thở cũng quên, Đồ Du Du hai mắt mở lớn chưa từng chớp động lấy một cái, cặp kính trắng vừa vặn che đi được phần nào đôi mắt xinh đẹp.
Tô Thành thích nhất là kiểu như thế này, hắn muốn nhìn ai người đó liền đứng yên cho hắn nhìn, Đồ Du Du không còn bộ dáng thanh cao chỉnh chu như lúc đầu nữa, áo sơ mi trắng vì bị lôi lôi kéo kéo nãy giờ cũng hơi xộc xệch, tay phải xách cặp da màu đen, mái tóc ngắn tùy ý hơi bị rối lên một chút, đôi mắt bị cặp kính trắng che đi khiến cho hắn không thể nào nhìn kỹ được, sống mũi thon gọn, đôi môi hồng hồng nhỏ nhắn, dáng người thanh mảnh thư sinh, là thầy giáo thuộc dạng thành phần tri thức đứng đắn nhưng lúc này trong suy nghĩ của Tô Thành lại có bốn từ để miêu tả cậu _ văn nhã bại hoại.
Cái gì gọi là văn nhã bại hoại, chính là sói đội lốt cừu, là lưu manh lại đi giả danh tri thức, là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa. Thầy giáo trong mắt học sinh lại được hình dung thành như vậy, nếu để cho Đồ Du Du biết cậu khẳng định sẽ đỏ mặt mà tức giận, trước giờ vẫn chưa có ai nghĩ cậu mang một bộ dáng văn nhã bại hoại như thế, bản thân cậu cũng không nghĩ mình là như vậy, Tô Thành rốt cuộc từ đâu lại mang theo cái cảm nhận đó, hẳn không phải trong lòng hắn sớm có quỷ rồi đi, nếu không tại vì sao lần đó ở trung tâm mua sắm lại nhất quyết phải mang về chiếc giường kia, nếu không tại vì sao lại giận dữ khi cậu quan tâm nam sinh khác, nếu không tại vì sao cứ đứng ở chỗ này nhìn người ta chằm chằm như thế.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt khoảng không tĩnh lặng, là điện thoại của một nam sinh trong nhóm lưu manh, cậu ta biết là điện thoại của mình liền run rẩy tìm kiếm, sợ hãi Tô Thành giống như là sợ mãnh hổ đang ngủ say thức giấc. Nam sinh nọ tắt nguồn điện thoại, không khí tiếp theo lại rơi vào trầm mặc, Đồ Du Du cảm thấy mình là thầy giáo, là người lớn tuổi nhất trong đây, đứng trước học sinh cũng không thể đánh mất thể diện như thế được, cậu khẽ ho một tiếng rồi nói:
"Hay là đưa cậu ta đến phòng y tế nhìn thử đi"
Giọng nói đanh thép trầm khàn của Tô Thành đánh gãy lời nói nhẹ nhàng do dự của Đồ Du Du:
"Không được"
Tô Thành nói không được liền không ai dám đi, Đồ Du Du hơi hơi hoảng hốt trong lòng, cậu cũng chẳng biết là Tô Thành muốn cái gì ở mình nữa bởi vì ánh mắt kia từ đầu đến cuối đều mang ngụ ý dò xét đánh giá dán chặt trên người cậu. Đồ Du Du hắng giọng cố muốn lấy lại thái độ vốn có của một thầy giáo, dù sao đám cậu ấm ở đây cũng chỉ là học sinh của cậu mà thôi:
"Cậu là học sinh lớp nào, tại sao lại nói chuyện với thầy giáo không biết lễ phép như thế hả?"
Tô Thành im lặng, đám nam sinh lưu manh kia cũng tự động hít một ngụm khí lạnh, trong lòng bọn họ thầm nghĩ Đồ Du Du lần này chết chắc, chết trong tay bọn họ còn toàn thây, nếu như chết trong tay Tô Thành khẳng định không nguyên vẹn. Nhưng mà Tô Thành đến cuối cùng lại mở miệng đáp rất bình tĩnh:
"Tôi là Tô Thành, nhớ kỹ tên của tôi"
Đồ Du Du nghe ngữ điệu ra lệnh kia của Tô Thành liền thẹn quá hóa giận, tuy rằng trong lòng vẫn còn sợ hãi hắn nhưng ngoài miệng vẫn còn cứng được:
"Học sinh Tô..."
Lời còn chưa nói xong thì Tô Thành đã nhanh hơn một bước lạnh giọng gọi tên cậu, phải nói giọng điệu vững như bàn thạch, so sánh với quân lệnh ở thời đại học mà cậu học quân sự không khác biệt nhau là mấy:
"Đồ Du Du"
Đồ Du Du giống như theo phản xạ có điều kiện lớn giọng:
"Có"
Một tiếng đáp này của Đồ Du Du vừa bật ra, bản thân liền muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình:
"Học sinh Tô, tôi là thầy giáo không được gọi thẳng tên của tôi như vậy"
Tô Thành liếc mắt nhìn Đồ Du Du một lượt từ đầu tới chân, cuối cùng liền nhàn nhạt đáp thế này:
"Văn nhã bại họa, không giống thầy giáo".
Danh sách chương