Sau tấm bình phong đột nhiên có tiếng động lạ, hình như có người, điều này khiến Mộc Uyển Vy có chút kinh ngạc.
Hơn nữa thân phận của người kia không hề thấp, bằng không cũng không thể khiến cho Mộc lão phu nhân xoay người ngồi dậy.
Mộc Nhị phu nhân cũng sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần cười nói với Hương Bình:
“Hương Bình, mau vào xem, là cơn gió vừa thổi qua tấm mành che như ý, làm ta còn tưởng con mèo của Nguyệt nha đầu nuôi đang bướng bỉnh chứ?”
Hương Bình cười khanh khách, dẫm lễn những mảnh vỡ sau tấm bình phong bước vào.
Mộc lão phu nhân thở dài một cái, lấy tay vuốt đôi lông mày trở về chỗ cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mộc Uyển Vy nói:
“Nữ giới, nữ luận ngôn, nữ nhi kinh, đều đọc qua rồi chứ?”
“Từ bi...” - Mộc Uyển Vy cúi đầu, nói rõ từng câu từng chữ - “Thượng Thiện là người tu hành, từ nhỏ đã học qua sách kinh đạo gia, chưa từng đọc qua mấy quyển đời trần thế tục.”
Mộc lão phu nhân cau mày, trên mặt đã lộ ra sự không hài lòng, “Đó là căn bản của nữ nhi, tại sao không đọc?”
“Thượng Thiện là người tu hành, đạo dạy không phân biệt nam nữ, đều là người tu duyên.” - Mộc Uyển Vy ngẩng đầu lên nhìn Mộc lão phu nhân, hai con ngươi sáng trong như gương.
Tâm ý của nàng cho thấy, nàng tình nguyện trở về đạo quán tiếp tục làm ni cô, chứ không muốn ở lại An Bình Hầu phủ nhẫn nhục sống qua ngày.
Mộc Nhị phu nhân tự tay rót chén chà cho Mộc lão phu nhân, cười để giảng hòa, “Vy nha đầu, Tứ tỷ tỷ của con rất thông hiểu nữ luận ngôn, nếu có gì không hiểu con có thể đến hỏi nó.”
Thấy Mộc Uyển Vy định nói gì đó, Mộc Nhị phu nhân lập tức giành nói trước:
“Vy nha đầu, năm đó mang con đến đạo quán nuôi dưỡng là vì sức khỏe con yếu ớt, muốn con dựa vào chút tiên khí trên núi để lớn lên bình yên, mạnh khỏe. Nay con đã mười tuổi, thân thể so với lúc nhỏ đã tốt hơn nhiều, đương nhiên là phải quay về Hầu phủ điều dưỡng, cùng các tỷ tỷ muội muội của con học quy tắc, lễ nghĩa...”
Đang nói, Mộc Nhị phu nhân cầm chiếc khăn trên tay lên chấm chấm nước mắt, khẽ nấc, “Nếu mẹ con sinh con sớm hơn, thì có lẽ cũng không cần phải đưa con đi chịu khổ mười năm. Bây giờ, mẹ con đã không còn, nếu như lại để con trở lại đạo quán chịu những ngày tháng nam không ra nam, nữ không ra nữ, thử hỏi xem già trẻ trên dưới Hầu phủ ai có thể ngủ yên giấc? Ngay cả phụ tổ mẫu của con...”, liếc mắt sang nhìn sắc mặt của lão phu nhân, “Con ngoan, vạn không thể lại gọi “từ bi” “vô lượng thượng tôn” như vậy, con là con cháu của gia tộc này...”
Mộc Nhị phu nhân kéo Mộc Uyển Vy vào lòng, che mặt khóc lóc thảm thiết.
Mộc Uyển Vy bị tiếng khóc Mộc Nhị phu nhân cảm động, trong lòng vô cùng chua xót, chỉ có như vậy mà trong chớp mắt nàng đã tin dăm ba câu kia là thật lòng.
Nàng bị mang đến đạo quán tu dưỡng, là vì thân thể thân thể yếu đuối, khó nuôi sống. Chứ nàng không phải là tai họa, không có khắc chết huynh trưởng, không có khắc tiểu muội trở nên ngu ngốc...
Nhưng khuôn mặt Mộc lão phu nhân vẫn không có biểu cảm gì, khiến Mộc Uyển Vy trở nên mờ mịt, một hồi liền thanh minh.
Nhẹ nhàng đẩy Mộc Nhị phu nhân ra, Mộc Uyển Vy bình tĩnh nói, “Nhị phu nhân chớ nên đau lòng, Thượng Thiện với đạo giáo có duyên, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng đã thụ giới trở thành đệ tử chân chính của đạo gia. Đây là chuyện vui, Mộc Nhị phu nhân nên vui mừng cho Thượng Thiện mới phải.”
“Có thể xuất gia, thì cũng có thể hoàn tục.” - Mộc lão phu nhân văng chén trà ra chỗ mấy cái ghê, hạ lệnh - “Đạo quán ngươi không thể trở về, đường đường là tiểu thư của bà cả Hầu phủ lại đi làm đạo cô? Còn ra thể thống gì nữa? Tương lai ngươi còn phải lập gia đình, có gia đình nào lại chịu rước một đạo cô về nhà mình?” - Mộc lão phu nhân tức giận càng nói càng quá quắt, thật giống như chuyện Mộc Uyên Vy đến đạo quán tu hành là tự nàng khóc lóc muốn đi không bằng, cuối cùng tình huống không có ai đồng ý với lén lút bỏ đi đều giống nhau.
Nếu như lúc này trong tay Mộc lão phu nhân có quải trượng nhất định sẽ hung hăng đánh cho Mộc Uyển Vy hai cái. Nhưng không có, vì vậy đành đập thẳng chuỗi tràng hạt trong tay xuống cáng “bột” một cái.
Mộc lão phu nhân đột nhiên tức giận khiến cho Mộc Uyển Vy sợ hãi đến hoảng hốt, lập tức đứng yên tại chỗ.
Hôm nay bất phân phải trái, con người đổi trắng thay đen, nàng đúng là lần đầu được chứng kiến.
Thấy vậy Mộc Nhị phu nhân lập tức ním khóc mỉm cười, lau nước mắt xong liền nói, “Đúng là những lời lẽ này, Mộc nha đầu, nếu con vẫn còn muốn tu hàng, vậy ở nhà làm cư sĩ.”
“Chỉ muốn giữ đạo trong tâm, tu hành ở đâu cũng giống nhau cả.” - Mộc lão phu nhân nhiều năm lễ Phật, chỉ coi đạo và phật đều giống nhau - “ Nếu ngươi vẫn tiếp tục bướng bỉnh, ta sẽ sai người nhốt ngươi vào trong kho củi, vạn nhất sẽ không để ngươi ra ngoài làm mất mặt An Bình Hầu phủ!”
Một đen một trắng, một nóng một lạnh, Mộc lão phu nhân và Mộc Nhị phu nhân phối hợp quả không chê vào đâu được.
Mộc Uyển Vy gục đầu xuống, không nói gì nữa, chỉ là tay phải vẫn bướng bỉnh giơ lên, ngón trỏ hơi cong đã trở nên vô lực.
Muốn nàng đi, nàng phải đi. Muốn nàng trở về, nàng phải về. Thân là người bị hại, mà ngay cả quyền phản kháng nàng cũng không có.
Chuyện Mộc Uyển Vy hoàn tục vì Mộc lão phu nhân tức giận cuối cùng cũng có kết quả. Đạo quán không cần quay về, rảnh rỗi thì phái người đi nói một tiếng, cái danh treo trong quán của nàng chính là cư sĩ tu hành tại gia.
“Là nữ nhi, sẽ phải làm chuyện của nữ nhi.” Nhìn Mộc Uyển Vy cúi đầu thỏa hiệp Mộc lão phu nhân hạ giọng ôn hòa hiếm thấy, “Tổ phụ ngươi xem trọng nhất là nữ nhi đức hạnh, nên đã cố ý mời một nhũ mẫu trong cung về dạy phép tắc. Ngươi mới mười tuổi, lại rất thông minh, học cái gì cũng chưa muộn.”
Mộc Nhị phu nhân thêm một câu, “Con nhớ xem mẫu thân con cầm kỳ thi họa cái gì cũng tuyệt, nhưng con có được cái đó không?”
Mộc Uyển Vy cúi đầu không nói, tựa như một khúc gỗ. Nàng ở đạo quán tu hành mười năm, làm sao học được mấy cái đó? “Không cần lo, trong Hầu phủ chúng ta có nhũ mẫu chuyên dạy các cô nương cầm kỳ thi họa” Mộc Nhị phu nhân cười, “Chờ con chuyển chỗ ở, thu xếp ổn thỏa xong, đến Phẩm Tú lầu cũng các tỷ muội của con học.”
“Tiêu Tiêu viện là chỗ ổ trước kia của mẹ con, bà ấy dọn đến viện khác thì chỗ đó bỏ không. Lúc con trở về thì bà ấy đã qua đời, con ở lại chỗ đó là nên. Nhưng trăm ngày của mẹ con đã qua, con nên dọn đến Tử Vi viện sống. Tử Vi viện trước đây là chỗ ở cũ của Đại tỷ con, sau khi nó xuất giá thì vẫn còn bỏ trống. Là một lầu có hai tầng, trước lầu các trồng đầy hoa tử vi, đến mùng bảy tháng tám này là ngày đẹp. Tam tỷ và Tứ tỷ của con đã năn nỉ lão phu nhân nhiều lần là muốn dọn đến đó, nhưng lão phu nhân đều không đồng ý. Bây giờ lại đưa chỗ đó cho con, có thể thấy trong lòng lão thái thái rất thương con...”
Mộc Nhị phu nhân vừa nói, vừa đưa ánh mắt về phía Mộc Uyển Vy khiến cho Mộc lão phu nhân cũng phải mềm lòng.
Mộc Uyển Vy thấy được liền lễ phép nói, “Thượng Thiện vô đức vô năng, hà tất lão phu nhân phải chiếu cố như vậy,”
Mộc Nhị phu nhân lại thay đổi sắc mặt, vội vàng đứng lên thay Mộc Uyển Vy dạy lại những gì không phải, lại chỉ bảo nàng một nữ nhi lễ nghĩa phải đi thế nào, có phép tắc ra làm sao, động tác tay thế nào. Thân là tiểu bối, nên xưng hô với Mộc lão phu nhân như thế nào.
Mộc Uyển Vy coi như không nghe thấy, nhìn chằm chằm Mộc lão phu nhân hỏi một câu, “Hân Nhi và Thượng Thiện có thể ở cùng nhau không?”
Mộc lão phu nhân và Mộc Nhị phu nhân nhìn nhau, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc vẫn còn là con nít, vẫn không thể giấu được trong lòng.
Có được câu trả lời chắc chắn, Mộc Uyển Vy lại tiếp tục cúi đầu, đứng yên như tượng gỗ.
Mộc Nhị phu nhân lại nói dông dài với Mộc Uyển Vy về bệnh của Mộc Uyển Hân, nói một thời gian đã phải mời thầy thuốc cao tay đến chẩn mạch, nào là phải đi miếu thắp hương bái Phật cầu Bồ Tát phù hộ.
Mộc lão phu nhân cũng không nói gì, thỉnh thoảng “ừ” một tiếng coi như trả lời. Cầm cây trâm phúc lộc bằng bạc chuẩn bị sẵn bên cạnh nhụy đèn, cùng lúc một bên nha hoàn Thanh Bình đang cầm kéo cắt nhụy đèn.
“Già rồi, mắt càng ngày càng không dùng được, trong phòng tối một chiếc thôi cũng nhìn không rõ mọi thứ.” Mộc lão phu nhân vứt cây trâm xuống chiếc bàn nhỏ, nghe thấy tiếng “cắc” của cây trâm gãy.
Mộc Uyển Vy cau mày, nhịn không nổi liếc nhìn Mộc lão phu nhân.
Ánh nến sáng loáng, khuôn mặt Mộc lão phu nhân đã trở lại bình tĩnh, với con người vừa tức giận lúc nãy như hai người hoàn toàn khác nhau.
Trong lòng Mộc Uyển Vy có rất nhiều nghi vấn, Mộc lão phu nhân đối với nàng vô cùng chán ghét nhưng lại che dấu, người ngốc cũng có thể nhìn ra chứ đừng nói đến những người tinh lanh trong phủ. Nhưng tại sao Mộc lão phu nhân lại phải dối lòng, giữ nàng ở lại Hầu phủ? Mười năm trước nàng vì khắc người mà phải ra đi, lẽ nào mười năm sau may mắn lại mỉm cười với nàng?
Mộc Nhị phu nhân vừa nhắc đến muốn theo phép tắc của trưởng nữ cho Mộc Uyển Vy và Mộc Uyển Hân ở cùng nhau, lúc này đang dài dòng hỏi muốn dùng các loại gấm vóc nào để may quần áo bốn mùa, mỗi ngày sẽ uống trà gì, và những thứ nhỏ nhặt khác...
Mộc lão phu nhân đột nhiên ném lại ném cây trâm, khiến cho bà ta đem tất cả những lời vừa nói ra nuốt trở lại vào bụng.
Mộc lão phu nhân lùi lại dựa xuống một chút, cả khuôn mặt bị trong bóng tối che nấp tựa như bóng ma, “Mấy chuyện nhỏ nhặt này, lão nhị gia của ngươi đã an bình xong cả. Giờ đã muộn rồi, ta hơi mệt, các ngươi đều trở về đi.”
Mộc Nhị phu nhân vô cùng thân thiết đến kéo tay Mộc Uyển Vy hành lễ với Mộc lão phu nhân xin cáo lui, Mộc Uyển Vy chưa kịp cúi đầu, bà ta liền kéo nàng ra ngoài. Vừa đi vừa lải nhải, “Vy nha đầu, ngày mai thím sẽ tự tay sắp xếp tất cả cho con, đợi mấy ngày nữa Nhị thúc phụ con từ thôn trang trở về, thím lại bảo ông ấy mang mấy đồ trang trí mới lạ đến cho con...”
Trong lúc đó, Mộc lão phu nhân phẩy tay cho tỳ nữ lui ra, lạnh lùng nói với người đằng sau bức bạch ngọc bình phong, “Sắp xếp như vậy, Hầu gia còn gì không thỏa mãn?”
Hơn nữa thân phận của người kia không hề thấp, bằng không cũng không thể khiến cho Mộc lão phu nhân xoay người ngồi dậy.
Mộc Nhị phu nhân cũng sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần cười nói với Hương Bình:
“Hương Bình, mau vào xem, là cơn gió vừa thổi qua tấm mành che như ý, làm ta còn tưởng con mèo của Nguyệt nha đầu nuôi đang bướng bỉnh chứ?”
Hương Bình cười khanh khách, dẫm lễn những mảnh vỡ sau tấm bình phong bước vào.
Mộc lão phu nhân thở dài một cái, lấy tay vuốt đôi lông mày trở về chỗ cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mộc Uyển Vy nói:
“Nữ giới, nữ luận ngôn, nữ nhi kinh, đều đọc qua rồi chứ?”
“Từ bi...” - Mộc Uyển Vy cúi đầu, nói rõ từng câu từng chữ - “Thượng Thiện là người tu hành, từ nhỏ đã học qua sách kinh đạo gia, chưa từng đọc qua mấy quyển đời trần thế tục.”
Mộc lão phu nhân cau mày, trên mặt đã lộ ra sự không hài lòng, “Đó là căn bản của nữ nhi, tại sao không đọc?”
“Thượng Thiện là người tu hành, đạo dạy không phân biệt nam nữ, đều là người tu duyên.” - Mộc Uyển Vy ngẩng đầu lên nhìn Mộc lão phu nhân, hai con ngươi sáng trong như gương.
Tâm ý của nàng cho thấy, nàng tình nguyện trở về đạo quán tiếp tục làm ni cô, chứ không muốn ở lại An Bình Hầu phủ nhẫn nhục sống qua ngày.
Mộc Nhị phu nhân tự tay rót chén chà cho Mộc lão phu nhân, cười để giảng hòa, “Vy nha đầu, Tứ tỷ tỷ của con rất thông hiểu nữ luận ngôn, nếu có gì không hiểu con có thể đến hỏi nó.”
Thấy Mộc Uyển Vy định nói gì đó, Mộc Nhị phu nhân lập tức giành nói trước:
“Vy nha đầu, năm đó mang con đến đạo quán nuôi dưỡng là vì sức khỏe con yếu ớt, muốn con dựa vào chút tiên khí trên núi để lớn lên bình yên, mạnh khỏe. Nay con đã mười tuổi, thân thể so với lúc nhỏ đã tốt hơn nhiều, đương nhiên là phải quay về Hầu phủ điều dưỡng, cùng các tỷ tỷ muội muội của con học quy tắc, lễ nghĩa...”
Đang nói, Mộc Nhị phu nhân cầm chiếc khăn trên tay lên chấm chấm nước mắt, khẽ nấc, “Nếu mẹ con sinh con sớm hơn, thì có lẽ cũng không cần phải đưa con đi chịu khổ mười năm. Bây giờ, mẹ con đã không còn, nếu như lại để con trở lại đạo quán chịu những ngày tháng nam không ra nam, nữ không ra nữ, thử hỏi xem già trẻ trên dưới Hầu phủ ai có thể ngủ yên giấc? Ngay cả phụ tổ mẫu của con...”, liếc mắt sang nhìn sắc mặt của lão phu nhân, “Con ngoan, vạn không thể lại gọi “từ bi” “vô lượng thượng tôn” như vậy, con là con cháu của gia tộc này...”
Mộc Nhị phu nhân kéo Mộc Uyển Vy vào lòng, che mặt khóc lóc thảm thiết.
Mộc Uyển Vy bị tiếng khóc Mộc Nhị phu nhân cảm động, trong lòng vô cùng chua xót, chỉ có như vậy mà trong chớp mắt nàng đã tin dăm ba câu kia là thật lòng.
Nàng bị mang đến đạo quán tu dưỡng, là vì thân thể thân thể yếu đuối, khó nuôi sống. Chứ nàng không phải là tai họa, không có khắc chết huynh trưởng, không có khắc tiểu muội trở nên ngu ngốc...
Nhưng khuôn mặt Mộc lão phu nhân vẫn không có biểu cảm gì, khiến Mộc Uyển Vy trở nên mờ mịt, một hồi liền thanh minh.
Nhẹ nhàng đẩy Mộc Nhị phu nhân ra, Mộc Uyển Vy bình tĩnh nói, “Nhị phu nhân chớ nên đau lòng, Thượng Thiện với đạo giáo có duyên, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng đã thụ giới trở thành đệ tử chân chính của đạo gia. Đây là chuyện vui, Mộc Nhị phu nhân nên vui mừng cho Thượng Thiện mới phải.”
“Có thể xuất gia, thì cũng có thể hoàn tục.” - Mộc lão phu nhân văng chén trà ra chỗ mấy cái ghê, hạ lệnh - “Đạo quán ngươi không thể trở về, đường đường là tiểu thư của bà cả Hầu phủ lại đi làm đạo cô? Còn ra thể thống gì nữa? Tương lai ngươi còn phải lập gia đình, có gia đình nào lại chịu rước một đạo cô về nhà mình?” - Mộc lão phu nhân tức giận càng nói càng quá quắt, thật giống như chuyện Mộc Uyên Vy đến đạo quán tu hành là tự nàng khóc lóc muốn đi không bằng, cuối cùng tình huống không có ai đồng ý với lén lút bỏ đi đều giống nhau.
Nếu như lúc này trong tay Mộc lão phu nhân có quải trượng nhất định sẽ hung hăng đánh cho Mộc Uyển Vy hai cái. Nhưng không có, vì vậy đành đập thẳng chuỗi tràng hạt trong tay xuống cáng “bột” một cái.
Mộc lão phu nhân đột nhiên tức giận khiến cho Mộc Uyển Vy sợ hãi đến hoảng hốt, lập tức đứng yên tại chỗ.
Hôm nay bất phân phải trái, con người đổi trắng thay đen, nàng đúng là lần đầu được chứng kiến.
Thấy vậy Mộc Nhị phu nhân lập tức ním khóc mỉm cười, lau nước mắt xong liền nói, “Đúng là những lời lẽ này, Mộc nha đầu, nếu con vẫn còn muốn tu hàng, vậy ở nhà làm cư sĩ.”
“Chỉ muốn giữ đạo trong tâm, tu hành ở đâu cũng giống nhau cả.” - Mộc lão phu nhân nhiều năm lễ Phật, chỉ coi đạo và phật đều giống nhau - “ Nếu ngươi vẫn tiếp tục bướng bỉnh, ta sẽ sai người nhốt ngươi vào trong kho củi, vạn nhất sẽ không để ngươi ra ngoài làm mất mặt An Bình Hầu phủ!”
Một đen một trắng, một nóng một lạnh, Mộc lão phu nhân và Mộc Nhị phu nhân phối hợp quả không chê vào đâu được.
Mộc Uyển Vy gục đầu xuống, không nói gì nữa, chỉ là tay phải vẫn bướng bỉnh giơ lên, ngón trỏ hơi cong đã trở nên vô lực.
Muốn nàng đi, nàng phải đi. Muốn nàng trở về, nàng phải về. Thân là người bị hại, mà ngay cả quyền phản kháng nàng cũng không có.
Chuyện Mộc Uyển Vy hoàn tục vì Mộc lão phu nhân tức giận cuối cùng cũng có kết quả. Đạo quán không cần quay về, rảnh rỗi thì phái người đi nói một tiếng, cái danh treo trong quán của nàng chính là cư sĩ tu hành tại gia.
“Là nữ nhi, sẽ phải làm chuyện của nữ nhi.” Nhìn Mộc Uyển Vy cúi đầu thỏa hiệp Mộc lão phu nhân hạ giọng ôn hòa hiếm thấy, “Tổ phụ ngươi xem trọng nhất là nữ nhi đức hạnh, nên đã cố ý mời một nhũ mẫu trong cung về dạy phép tắc. Ngươi mới mười tuổi, lại rất thông minh, học cái gì cũng chưa muộn.”
Mộc Nhị phu nhân thêm một câu, “Con nhớ xem mẫu thân con cầm kỳ thi họa cái gì cũng tuyệt, nhưng con có được cái đó không?”
Mộc Uyển Vy cúi đầu không nói, tựa như một khúc gỗ. Nàng ở đạo quán tu hành mười năm, làm sao học được mấy cái đó? “Không cần lo, trong Hầu phủ chúng ta có nhũ mẫu chuyên dạy các cô nương cầm kỳ thi họa” Mộc Nhị phu nhân cười, “Chờ con chuyển chỗ ở, thu xếp ổn thỏa xong, đến Phẩm Tú lầu cũng các tỷ muội của con học.”
“Tiêu Tiêu viện là chỗ ổ trước kia của mẹ con, bà ấy dọn đến viện khác thì chỗ đó bỏ không. Lúc con trở về thì bà ấy đã qua đời, con ở lại chỗ đó là nên. Nhưng trăm ngày của mẹ con đã qua, con nên dọn đến Tử Vi viện sống. Tử Vi viện trước đây là chỗ ở cũ của Đại tỷ con, sau khi nó xuất giá thì vẫn còn bỏ trống. Là một lầu có hai tầng, trước lầu các trồng đầy hoa tử vi, đến mùng bảy tháng tám này là ngày đẹp. Tam tỷ và Tứ tỷ của con đã năn nỉ lão phu nhân nhiều lần là muốn dọn đến đó, nhưng lão phu nhân đều không đồng ý. Bây giờ lại đưa chỗ đó cho con, có thể thấy trong lòng lão thái thái rất thương con...”
Mộc Nhị phu nhân vừa nói, vừa đưa ánh mắt về phía Mộc Uyển Vy khiến cho Mộc lão phu nhân cũng phải mềm lòng.
Mộc Uyển Vy thấy được liền lễ phép nói, “Thượng Thiện vô đức vô năng, hà tất lão phu nhân phải chiếu cố như vậy,”
Mộc Nhị phu nhân lại thay đổi sắc mặt, vội vàng đứng lên thay Mộc Uyển Vy dạy lại những gì không phải, lại chỉ bảo nàng một nữ nhi lễ nghĩa phải đi thế nào, có phép tắc ra làm sao, động tác tay thế nào. Thân là tiểu bối, nên xưng hô với Mộc lão phu nhân như thế nào.
Mộc Uyển Vy coi như không nghe thấy, nhìn chằm chằm Mộc lão phu nhân hỏi một câu, “Hân Nhi và Thượng Thiện có thể ở cùng nhau không?”
Mộc lão phu nhân và Mộc Nhị phu nhân nhìn nhau, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc vẫn còn là con nít, vẫn không thể giấu được trong lòng.
Có được câu trả lời chắc chắn, Mộc Uyển Vy lại tiếp tục cúi đầu, đứng yên như tượng gỗ.
Mộc Nhị phu nhân lại nói dông dài với Mộc Uyển Vy về bệnh của Mộc Uyển Hân, nói một thời gian đã phải mời thầy thuốc cao tay đến chẩn mạch, nào là phải đi miếu thắp hương bái Phật cầu Bồ Tát phù hộ.
Mộc lão phu nhân cũng không nói gì, thỉnh thoảng “ừ” một tiếng coi như trả lời. Cầm cây trâm phúc lộc bằng bạc chuẩn bị sẵn bên cạnh nhụy đèn, cùng lúc một bên nha hoàn Thanh Bình đang cầm kéo cắt nhụy đèn.
“Già rồi, mắt càng ngày càng không dùng được, trong phòng tối một chiếc thôi cũng nhìn không rõ mọi thứ.” Mộc lão phu nhân vứt cây trâm xuống chiếc bàn nhỏ, nghe thấy tiếng “cắc” của cây trâm gãy.
Mộc Uyển Vy cau mày, nhịn không nổi liếc nhìn Mộc lão phu nhân.
Ánh nến sáng loáng, khuôn mặt Mộc lão phu nhân đã trở lại bình tĩnh, với con người vừa tức giận lúc nãy như hai người hoàn toàn khác nhau.
Trong lòng Mộc Uyển Vy có rất nhiều nghi vấn, Mộc lão phu nhân đối với nàng vô cùng chán ghét nhưng lại che dấu, người ngốc cũng có thể nhìn ra chứ đừng nói đến những người tinh lanh trong phủ. Nhưng tại sao Mộc lão phu nhân lại phải dối lòng, giữ nàng ở lại Hầu phủ? Mười năm trước nàng vì khắc người mà phải ra đi, lẽ nào mười năm sau may mắn lại mỉm cười với nàng?
Mộc Nhị phu nhân vừa nhắc đến muốn theo phép tắc của trưởng nữ cho Mộc Uyển Vy và Mộc Uyển Hân ở cùng nhau, lúc này đang dài dòng hỏi muốn dùng các loại gấm vóc nào để may quần áo bốn mùa, mỗi ngày sẽ uống trà gì, và những thứ nhỏ nhặt khác...
Mộc lão phu nhân đột nhiên ném lại ném cây trâm, khiến cho bà ta đem tất cả những lời vừa nói ra nuốt trở lại vào bụng.
Mộc lão phu nhân lùi lại dựa xuống một chút, cả khuôn mặt bị trong bóng tối che nấp tựa như bóng ma, “Mấy chuyện nhỏ nhặt này, lão nhị gia của ngươi đã an bình xong cả. Giờ đã muộn rồi, ta hơi mệt, các ngươi đều trở về đi.”
Mộc Nhị phu nhân vô cùng thân thiết đến kéo tay Mộc Uyển Vy hành lễ với Mộc lão phu nhân xin cáo lui, Mộc Uyển Vy chưa kịp cúi đầu, bà ta liền kéo nàng ra ngoài. Vừa đi vừa lải nhải, “Vy nha đầu, ngày mai thím sẽ tự tay sắp xếp tất cả cho con, đợi mấy ngày nữa Nhị thúc phụ con từ thôn trang trở về, thím lại bảo ông ấy mang mấy đồ trang trí mới lạ đến cho con...”
Trong lúc đó, Mộc lão phu nhân phẩy tay cho tỳ nữ lui ra, lạnh lùng nói với người đằng sau bức bạch ngọc bình phong, “Sắp xếp như vậy, Hầu gia còn gì không thỏa mãn?”
Danh sách chương