Lục Vũ nghe thấy giọng cô không thích hợp.

Thường ngày không phải luôn lớn tiếng, lời anh nói căn bản còn không để trong lòng, giọng nói nhỏ nhẹ như vậy, nghe thế nào cũng giống như chột dạ.

“Cái này? Cái này là cái gì?”

Anh quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt của Tô Khả Tây đảo tới đảo lui.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, áo khoác đồng phục lộn xộn làm lộ ra áo ngủ mỏng, đôi chân trần lộ hết ra bên ngoài.

Lục Vũ nhìn chằm chằm một lát, lại chuyển ánh mắt lên trên túi giấy.

Anh duỗi tay qua muốn mở ra.

Tô Khả Tây trộm nhìn, ra vẻ không có gì mà ngồi trên giường, cách xa anh một chút, thấy anh mở ra, liền nói: “Không biết…Tớ mua vài cái….”

Mới vừa mở túi ra, anh nhìn bên trong đã thấy vài cái quần lót.

Lục Vũ sững sờ đứng ở đó.

Sau một lúc lâu, hai lỗ tai cũng đều đỏ, nếu không phải ánh đèn mờ nhạt thì giờ phút này chắc chắn còn rõ ràng hơn.

Tay anh cầm quần lót, lấy cũng không được mà bỏ cũng không xong, cứ ngơ ngẩn giữa không trung.

Lá gan của Tô Khả Tây bỗng nhiên lớn hơn, lớn tiếng nói, “…Tớ mua đại đấy, cậu mặc đi.”

Cô kì thật còn đang tò mò Lục Vũ sẽ mặc size gì, trong lòng vò đầu bức tai mà nghĩ nhưng lại sợ bị anh chú ý tới.

Lục Vũ đột nhiên buông khăn tắm, lấy quần lót bên trong ra thả trên giường, từ lớn đến nhỏ làm Tô Khả Tây nhìn đến mặt đỏ tai hồng.

Anh ngẩng đầu, “Cậu mua nhiều thật.”

Tô Khả Tây che mắt, đôi bàn tay che mắt lại gian lận chừa ra một khe hở, lộ ra đôi mắt sáng chói, cô không trả lời anh mà chỉ nhìn chằm chằm anh.

Lục Vũ bỏ tất cả lại trong túi, rồi chỉ lấy ra một cái.

Cô không thấy rõ, vừa nhìn thấy Lục Vũ đi nhanh vào phòng tắm, anh chỉ lấy đại, vậy lỡ như lấy phải size nhỏ nhất thì sao? Tô Khả Tây có chút sững sờ, trộm duỗi tay sờ vào túi giấy trên giường.

Không nghĩ tới ngay sau đó, Lục Vũ đã từ phòng tắm đi ra, trên tay đã không có gì nữa.

Nhìn đến động tác của cô, anh nhăn mày, “Cậu đang làm gì?”

Tô Khả Tây thả túi giấy xuống, hắng giọng nói, “…Tớ là dọn dẹp lại… Dọn dẹp lại dọn dẹp chút….”

Mẹ nó, ai biết lúc đang nhìn lén mà anh lại ra nhanh như vậy.

Lời nói này ngay cả cô cũng không hề tin tưởng.

Lục Vũ nghi ngờ nhìn cô.

Tô Khả Tây đơn giản chạy về phía giường, lấy chăn che lại nửa người, “Tớ nói với cậu, tớ muốn đi ngủ.”

Cô đắp chăn, thanh âm buồn buồn từ trong chăn, nói: “Tớ ngủ, ngủ ngon.”

Lục Vũ tuy còn muốn nói gì nữa nhưng anh dừng lại, duỗi tay tắt đèn phòng, chỉ còn ánh sáng len lỏi của phòng tắm, mỏng manh truyền tới bên này.

Hai cái giường hiển nhiên còn thiếu chút ái muội.

Tô Khả Tây đúng là mệt, cũng sắp rạng sáng rồi, cô nằm trên giường giả vờ ngủ, nhưng không bao lâu thì cô cũng ngủ luôn.

Trong phòng bật điều hoà nên không lạnh lắm, cô đã ngủ say thì không hề biết đông tây nam bắc, cánh tay cũng từ trong chăn lòi ra.

Ánh đèn phòng tắm không tắt.

Lục Vũ nằm nghiêng, đôi mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt Tô Khả Tây,  cổ áo ngủ của cô bởi vì nếp nhăn mà bị kéo xuống, da thịt trắng nõn lại như ẩn như hiện trước mắt.

Chính là cái gọi nhìn mỹ nhân dưới đèn.

Anh không hề buồn ngủ, mỗi lần nhắm mắt lại rất nhanh liền mở, miệng vết thương trên trán hơi đau, nó đá bay cả con sâu buồn ngủ trong người anh.

Thật lâu sau, anh đứng dậy vào phòng tắm.

……

Điện thoại đặt dưới gối rung vài tiếng.

Tô Khả Tây đang ngủ mơ tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn điện thoại, phát hiện chỉ là mấy cái tin tức mới cập nhật do không tắt wifi mà thôi.

Cô còn đang chuẩn bị ngủ tiếp thì lại nhìn thấy đèn phòng tắm còn sáng.

Cô nhìn sang giường bên cạnh, chăn bị vén lên một góc, trên giường đã không có ai.

Tô Khả Tây tỉnh táo hơn không ít, cô hơi lo lắng có phải miệng vết thương của anh xảy ra chuyện gì không nên nhảy xuống giường đi giày rồi đến vào phòng tắm.

Cô còn chưa đến cửa, đã nghe thấy âm thanh nho nhỏ vang lên.

Cô còn đang sửng sốt, sau đó lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên, cả khuôn mặt như bị thiêu đốt, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, cô không dám phát ra âm thanh gì, sợ khiến người bên trong chú ý.

Tiếng thở dốc cách một cánh cửa truyền vào trong tai cô rõ ràng như thế.

Tô Khả Tây ngơ ngẩn cả nửa ngày, động tác muốn gõ cửa dừng ở không trung, cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, cả người vẫn còn bao quanh bởi thanh âm dồn dập của Lục Vũ.

Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy chân của mình đã tê rần, trong đầu thì hỗn loạn.

Trong phòng tắm lại truyền đến tiếng bước chân làm Tô Khả Tây bỗng nhiên bừng tỉnh.

Cô đột nhiên chạy về giường của mình, che lại chăn rồi giả vờ ngủ nhưng lỗ tai lại có thể nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra rõ ràng, tiếng bước chân, còn có động tĩnh phía giường kế bên.

Tim cô suýt chút nữa muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thật lâu sau, Tô Khả Tây mới không kiềm chế được, vì thế làm bộ ngủ không an ổn, saud đó xoay người và nheo mắt nhìn bên kia.

Đèn phòng tắm vẫn không tắt, cô có thể nhìn thấy Lục Vũ nhắm hai mắt.

Phần đầu bị băng bó, gương mặt tinh xảo lại an tĩnh, vô cớ mà nhiễm chút sắc thái diễm tình, mông lung lại phá lệ rõ ràng trong bóng tối.

Tô Khả Tây không dám nhìn nhiều, nhẹ nhàng mà xoay người.

Lục Vũ tỉnh lại khi sắc trời tờ mờ sáng.

Anh mê man nằm trên giường trong chốc lát, sau đó anh xoay đầu nhìn giường phía đối diện, Tô Khả Tây vẫn đang ngủ say, nửa bên mặt còn giấu trong chăn, tóc loạn rơi phía bên kia, khe hở lộ ra đôi môi anh đào nhỏ, tựa hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi bên trong.

Là sự điềm tĩnh anh hiếm khi thấy.

Giác quan gần như trong nháy mắt đã thức tỉnh.

Lục Vũ giật miệng, trong lòng lại bắt đầu khô nóng, rồi quay mặt đi.

Anh biết rất rõ phản ứng của cơ thể, thế là anh nhắm nghiền hai mắt mà mặc niệm.

Lúc mở mắt thì tất cả đều khôi phục bình thường.

6 giờ sáng, Tô Khả Tây tỉnh lại.

Cô ngồi trên giường xoa mắt, lại thấy Lục Vũ đang cầm khăn giấy lau mặt đi ra từ phòng tắm, động tác tuỳ ý ném rác mà cũng quyến rũ nữa.

Lục Vũ thấy cô tỉnh, “Cậu nên về trường rồi.”

Gia Thuỷ Tư Lập bắt đầu học lúc 6:30 sáng, thầy giáo đến lúc đó mà thấy vắng ai sẽ bắt đầu truy hỏi.

Đêm không trở về là việc rất lớn.

Tô Khả Tây mới vừa tỉnh nên có hơi mơ màng, nghe anh nói xong thì rốt cuộc cũng nhớ tới mình đang ở chỗ nào, cô còn đang ở khách sạn với Lục Vũ.

Cô vội vàng bò dậy, “Chờ tớ đi rửa mặt.”

Bên này cũng không có sửa rửa mặt linh tinh, ncô hìn mình trong gương cũng không khác gì bà điên, động tác đánh răng cũng rất nhanh.

Tô Khả Tây không thể tránh mà nhớ tới âm thanh trong phòng tắm tối qua.

Người trong gương lại bắt đầu ửng đỏ, phải rửa mấy lần nước lạnh mới hạ nhiệt.

Đi ra từ phòng tắm, Lục Vũ ngồi ở mép giường hút thuốc, vòng khói bay lượn trước mặt, làm hai mắt của anh mơ hồ, tư thái tuỳ ý đều làm cô ngạc nhiên.

Thấy cô ra thì Lục Vũ dập tắt điếu thuốc, anh cầm đồng phục của cô trong tay, sau đó khoác lên cho cô, “Lần sau không được đi theo tớ làm xằng bậy.”

Cô mặc áo ngủ như vậy, cũng may hiện tại mới hơn 6 giờ nên không có nhiều người lắm.

Lục Vũ kéo khoá kéo lên tận đến cổ, một chút khe hở cũng không cho lộ.

Cô khoác lên như vậy giống như đứa trẻ mặc áo người lớn, cả người của Tô Khả Tây nhìn càng nhỏ, dư dả nằm trong lồng ngực của anh.

Tô Khả Tây hỏi, “Cậu muốn đưa tớ đi sao?”

Lục Vũ trợn mắt, “Không đưa chẳng lẽ nhìn cậu bị người khác bắt cóc sao?”

Bị người khác bắt cóc?

Tô Khả Tây cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị nghi ngờ, vì thế mấy ý tưởng kiều diễm trong nháy mắt không còn trong đầu, cô hừ một tiếng không nói chuyện.

Ra đến quầy tiếp tân thì vẫn là cô em gái đó.

Cô gái ngáp dài, nhìn hai người nhiều vài lần, thấy trên mặt của nam sinh hơi có quầng thâm ngay mắt thì đột nhiên cảm khái vài câu trong lòng.

Trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng hẳn, đèn đường từng dãy sáng rọi.

Gió sáng sớm vẫn có hơi lạnh, đôi chân của Tô Khả Tây lộ ra ngoài nên bị gió thổi có chút không thoải mái.

Lục Vũ đột nhiên cởi áo sơ mi.

Tô Khả Tây trơ mắt nhìn chằm chằm động tác của anh, lại lui về sau một chút, “Cậu đừng có mà chơi lưu manh, rõ như ban ngày mà cởi quần áo, lộ da thịt thì không tốt.”

Động tác của Lục Vũ dừng lại, mồm mép nói, “Đầu óc của cậu cả ngày suy nghĩ cái gì?”

“Không nghĩ cái gì…” Tô Khả Tây dối lòng, nhìn đến cơ thể gầy nhưng rắn chắc của anh, lại nhớ đến bộ dáng quấn khăn tắm tối qua.

Lục Vũ ngồi xổm trước mặt cô, “Đi lên.”

Đôi mắt sáng lấp lánh của Tô Khả Tây nhìn anh, “Tớ tự đi được.”

“Cậu lên không được?”

“Không đi lên.”

“A.”

Nghe thấy tiếng hừ, Tô Khả Tây ngoãn ngoãn bò lên.

Lục Vũ sau đó lấy lại áo sơ mi, cõng cô tiếp tục đi.

Cách đó không xa là bờ sông, còn có mấy chiếc thuyền sáng đèn, theo cửa sổ nhỏ, như có chút giống đèn thả cầu nguyện.

Tay của Tô Khả Tây đụng tới da thịt của anh, thật nóng.

Gương mặt cô tựa trên lưng của anh, có thể nghe thấy nhịp tim đập, kiên cường hữu lực, từng tiếng động đập vào trong lòng của cô.

Cả đêm qua làm khoảng cách giữa hai người giống như gần hơn một chút.

Tô Khả Tây nằm sấp trên lưng của Lục Vũ, áo sơ mi của anh che từ mông che đến đùi của cô , ngọai trừ mắc cá chân còn bên ngoài gió, thì không còn cảm giác gì nữa.

Tay anh đặt trên đùi của cô, nhiệt độ nóng bỏng không ngừng theo áo sơ mi mỏng mà truyền tới người cô, làm trong lòng cô cũng vô thức nóng lên theo.

Tóc cô bị gió thổi, thường xuyên bay lên mặt của Lục Vũ làm anh cực kỳ ngứa.

Tô Khả Tây vẫn hay duỗi tay kéo về, không thể tránh né mà đụng vào mặt của anh, sau đó tay lại không phản ứng mà thu về.

Rất nhanh đã đến tường bên ngoài trường, cô rốt cuộc lên tiếng, “Cậu tối hôm qua….”

Nghẹn cả đêm như vậy không nói ra, Tô Khả Tây tưởng tượng đến mấy hình ảnh kia thì cả người theo sau đó cũng thấp thỏm.

Lục Vũ nghe không hiểu lời cô nói, anh đẩy cô lên trên một chút.

Tô Khả Tây sợ tới mức ôm cổ anh, oán giận nói: “Cậu có thể nói một tiếng hay không vậy.”

Cây thang vẫn đặt phía dưới bên cạnh bức tường, bảo vệ thế mà không có lấy đi.

“Đợi lát nữa tự cậu trèo lên đi.” Lục Vũ dặn dò nói, anh mặc áo sơ mi nhăn nhúm vào rồi trèo tường trước, sau đó thì nhảy xuống.

Tô Khả Tây trèo lên cây thang theo anh, cô ngồi ở trên tường, còn Lục Vũ phia dưới bảo cô nhảy xuống, còn nói: “Đừng sợ.”

Cô thật sự rất ít khi nghe thấy anh nói như vậy.

Bên ngoài không ít nữ sinh từ ký túc xá đi ra, từ ngõ nhỏ đi về nhà ăn.

Nhìn thấy hai người, đặc biệt là Tô Khả Tây ngồi trên tường thì đều nhịn không được dừng lại muốn xem hai người làm gì.

Loại chuyện này nói ra thì chủ nhiệm lớp cũng có thể giết cô chết mất.

Tô Khả Tây nhìn chằm chằm người đến người đi.

Đến khi nhảy xuống thì đã bị anh tiếp được.

Cô ôm anh, rồi nhón chân ở sườn tai của anh nói, “Lục Vũ, tớ rất thích cậu.”

Thật sự, siêu thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện