Dịch giả: Thiên Tình
Ánh nắng mờ nhạt rơi rớt, in xuống nền gạch xanh phủ tuyết, làm khuôn mặt Văn Anh càng thêm trắng nõn.
"Chàng hỏi ta tại sao không chọn chàng." Nàng đứng tại chỗ, nụ cười không còn, "Chàng cho rằng, ta được quyền chọn sao?"
Vũ Văn Lạc bị câu này làm cứng họng, ánh mắt bịt kín một màu u tối.
Nàng cong mày, "Chàng xem, chàng cũng hiểu. Ta chọn hắn, Nhị hoàng tử liền biết khó mà lui, chàng cũng không dám xen vào. Nếu ta chọn chàng, thì chàng dựa vào cái gì?"
Đồng tử của hắn chợt co rụt.
"Vũ Văn Lạc, chàng nghĩ chàng là ai?" Nhìn sắc mặt hắn dần tái nhợt, nàng nhẹ giọng hỏi, "Chàng dựa vào đâu để họ sợ chàng? Dựa vào đâu để họ kiêng kỵ chàng? Dựa vào đâu mà chỉ cần chàng thích ta, họ nhất định phải nhượng bộ?"
Hắn nhìn nàng không chớp mắt, khối băng kiên cố trong mắt phảng phất sắp vỡ vụn.
Nàng thở dốc chốc lát, trong đôi mắt long lanh kia dần dâng lên hơi nước, "Các vị đều là nhi tử của bệ hạ, nhưng đối với ngài ấy, Thái tử mới là người đặc biệt nhất. Ta chọn hắn, hắn sẽ không sao cả. Nhưng nếu ta chọn chàng, chàng sẽ thế nào?"
""Nếu nàng chọn ta..."Hắn thấp giọng lặp lại.
Nàng ngước nhìn hắn, "Bệ hạ có thể sẽ lại để mắt tới chàng, Thái tử và Nhị hoàng tử sẽ lại đối phó chàng... Tuy rằng ta không trọng yếu, nhưng món đồ không chiếm được luôn khiến người khác tiếc nuối. Sang năm là chàng phải tham chính rồi, lẽ nào chàng muốn bị hai người kia liên hợp lại đè xuống bụi đất, mãi mãi không có ngày ngóc đầu?" Nàng chớp mắt, một giọt lệ lăn xuống, "A Lạc, chàng ngoại trừ có được ta, còn có thể được đến cái gì?"
Câu này như xát muối vào tim, làm hắn thở mạnh một hồi, "Ta..." Hắn thống khổ siết chặt nắm tay.
Văn Anh không nói lời nào, nhìn hắn một lát sau đó muốn xoay người trở về.
Nhưng vào khoảnh khắc đó, một luồng sức mạnh kéo nàng về phía sau, túm mạnh vào lồng ngực lạnh lẽo của hắn.
"Nàng nói đúng." Hắn chợt cười, ngược lại càng ôm nàng chặt hơn, "Nàng nói đều đúng. Nếu ta là Vũ Văn Hoằng, hay thậm chí là Vũ Văn Phong, đều có quyền ganh đua cao thấp với họ, chỉ tiếc ta chẳng là ai cả..."
Nàng không giãy dụa, chỉ nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay đang ôm sát mình, nói: "Ngược lại, bây giờ chắc hẳn bệ hạ và Thái tử đều cảm thấy có thẹn với chàng, chí ít ở mặt ngoài, họ ắt sẽ bồi thường chàng. Ta biết năng lực của chàng, chàng nhất định có thể nắm bắt cơ hội, để người ta không dám khinh thường chàng nữa. Sau này, chàng sẽ đạt được nhiều thứ hơn hiện tại..."
Nàng luyên thuyên không ngừng, bỗng phát hiện bên gáy có một thứ giống như là nước đang trượt xuống.
"A Lạc?" Nàng hơi ngẩn ra, "Chàng..." khóc?
"Là tuyết tan." Hắn vội ngắt lời, thấp giọng nói, "Kỳ thực mục đích ta tiếp cận nàng ban đầu không đơn thuần, ta không nói, nhưng chắc nàng cũng đoán được. Nếu không phải nhìn thấy nàng và đại ca ở cùng một chỗ, ta sẽ không lâm thời nảy ý giúp nàng, sẽ không tốn thời gian ở chung với nàng, sẽ không cảm thấy ta và nàng thật ăn ý, sẽ không dần dần... Có lẽ chính bởi một khởi đầu như vậy, cho nên ta vẫn không dám nói muốn cưới nàng làm vợ. Ta luôn có dự cảm, sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở về bên hắn." Thiếu niên khàn giọng, "Từ lúc bắt đầu, nàng đã là khát vọng của ta, là trân bảo trong tay đại ca. Nàng không thuộc về ta."
Nàng há miệng, lại nói không nên lời.
Hắn rũ mắt xuống: "Nàng đừng nghĩ nhiều, bây giờ ta đau khổ chẳng qua là vì cảm thấy, sau này e rằng không tìm được một người như nàng nữa. Nếu có một người giống như nàng, ta nhất định sẽ quên nàng sạch sẽ."
"Ta biết." Nàng nói.
"Nàng biết là được." Hắn cười khẽ, nụ cười ranh mãnh phảng phất như mọi ngày. Nhưng cái cằm đang đè ở nơi hõm vai nàng, lại nhẹ nhàng cọ xát gò má mềm mại, sau đó chậm rãi buông tay.
Tại nơi trời đông tuyết phủ, bầu không khí lặng im không tiếng động.
Lát sau, nàng xoay người, nhìn đến gò má của hắn liền "xì" cười.
Hắn còn không hiểu ra sao, nàng đã dùng ngón tay điểm vào phần đuôi lông mày của hắn, trên đó bị phủ một tầng tuyết trắng, "Ông già..." Tay kia lại vân vê đuôi tóc của hắn, "Tóc bạc mày trắng, A Lạc lúc già có lẽ sẽ trông như vậy."
"Ừm..." Hắn đáp lời.
Nàng lấy đôi mắt đang chuyên chú nhìn mình làm gương soi, rồi dùng bông tuyết dính trên tóc hắn, từng chút từng chút đồ lên lông mày mình, sau đó tươi cười rạng rỡ: "A Lạc phải nhớ nha, đây là bộ dạng của ta lúc già."
Trái tim Vũ Văn Lạc giống như bị ai bóp mạnh, vừa đau nhói vừa đập nhanh. Hắn híp mắt nhìn nụ cười của nàng, bỗng dưng nâng lên mặt nàng mà hôn xuống.
Không giống với nụ hôn khẽ lướt bên môi trên giả sơn, lần này, hắn cạy ra môi nàng, hôn nàng thật sâu. Hắn ở giữa môi nàng trằn trọc, quấn quýt kịch liệt mà càn rỡ. Nhưng nàng lại như cảm nhận được hắn đang giãy dụa trong vô vọng, một nỗi chua xót từ chóp mũi tràn lên viền mắt, nàng nhẹ nhàng hôn trả. Hắn hơi ngừng, tuy không buông nàng ra nhưng động tác dần chậm lại, bắt đầu mút hôn từng chút, dịu dàng triền miên, hiển lộ nỗi nhớ nhung vô tận.
Tuyết bay đầy trời, rơi xuống trên người họ, tan chảy trong sự nóng cháy tuyệt vọng.
Hồi lâu, hắn lùi lại, hai người nhìn nhau.
"Chàng sẽ không bao giờ tìm được một người giống ta." Nàng thút thít hỏi, "Cả đời này chàng sẽ không quên được ta, đúng không?"
Hắn thong thả hôn lên hàng lông mày phủ tuyết của nàng, giấu sự rung động này vào đáy lòng, khẽ gật đầu.
*
Văn Anh vừa trở lại Văn gia liền được đón chào nồng nhiệt. Phụ mẫu hài lòng khỏi phải bàn, nương thỉnh thoảng cầm tay cô mà rơi lệ, nói cô có tiền đồ, làm bà nở mày nở mặt. Cha thì đỡ hơn, chỉ vuốt râu gật gù liên tục, làm cô cảm thấy buồn cười. Cô thấy họ cũng mới lạ.
Quan hệ với tỷ muội trong nhà vốn bình thường, hiện tại các nàng càng không dám lỗ mãng trước mặt cô, cho nên không nói được mấy câu. Còn những người khác, dù sao Văn gia cũng chỉ giao thiệp với những người có thân phận, tuy không xuất hiện cảnh xông vào như ong vỡ tổ, nhưng tò mò vẫn phải có, có người mang lễ vật đến viếng thăm, có người đưa thiếp mời. Chẳng qua cuộc sống ở Văn phủ còn không tự do bằng trong cung. Cô chỉ mới dạo hoa viên được một vòng, đã có người sợ "Thái tử phi" trúng gió, từng bước theo sát. Nào là bưng lò, bung dù, nâng váy, tình cảnh long trọng đến nỗi cô không muốn lặp lại lần thứ hai, tự cảm thấy tân nương chờ xuất giá vẫn nên giữ nề nếp một tý, liền không ra ngoài nữa.
Cô cứ như đồ sứ được cất giấu trong bảo khố vậy, bị người ta bày trên bàn, ngày ngày lau chùi, nhàm chán sống qua ngày.
Thái tử lập Chính phi là việc hệ trọng, phải cần Khâm Thiên giám chọn một ngày lành. Vừa vặn năm nay song xuân(*), là điềm cực tốt, vì thế có rất nhiều ngày lành tháng tốt, chuyện này liền nhanh chóng được định xuống.
(*) Trong một năm xuất hiện hai tiết Lập Xuân.
Trong thời gian này, lễ vật từ hoàng cung đưa vào Văn phủ như nước chảy, trên danh nghĩa là của Hoàng hậu nương nương, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ Hoàng hậu nương nương khá là vừa ý Thái tử phi tương lai. Nhưng theo Văn Anh, hành vi này có chút giống với cách làm của Thái tử, hơn nữa lúc ở đại điện, Hoàng hậu nương nương không phê bình thì thôi, lại còn làm ra chuyện thiếp vàng lên mặt cô thế này thì quả thật không dám tưởng tượng.
Kế hoạch ban đầu tuy có biến hóa, nhưng khi Văn Anh khó được một lần mở bản vẽ nguồn sáng, bỗng có một phát hiện thú vị, hai bên đều tiến triển không nhỏ. Chẳng qua hồi lâu không gặp mặt, tiến độ hiển nhiên cũng trì trệ.
Rốt cục đến ngày thành hôn, nghi lễ lập Thái tử phi rườm ra hơn lập Trắc phi rất nhiều, dù sao cũng là quốc mẫu tương lai, còn phải nhận bá quan triều bái. May mà Vũ Văn Hoằng đã làm qua, biết rõ từng khâu trong đó, thế nên đã thay cô dàn xếp ổn thỏa. Các lễ tiết lần lượt được hoàn thành, chưa từng làm lỗi. Đến buổi tối mới là tiệc rượu theo thường lệ và đêm động phòng hoa chúc.
Văn Anh ngồi trên giường cưới phủ kín đậu phộng, táo đỏ, trái nhãn, hạt sen; nghe rất nhiều tiếng ồn ào tràn vào phòng tân hôn, náo nhiệt lạ thường.
Nàng nhìn xuống bên dưới chiếc khăn trùm đầu đỏ rực, các tiểu hoàng tử đẩy một người đến trước mặt nàng, cười hì hì tuyên bố: "Tân lang quan đến vén khăn đỏ!"
Đôi ủng kia đứng trước mắt nàng bất động, không có động tác, nàng biết không phải là Vũ Văn Hoằng.
Đột nhiên, người kia bị ai đó đẩy về phía trước, tay hắn quét qua khăn trùm đầu, chiếc khăn bất ngờ bị vén lên, trong phòng ồ lên kinh ngạc. Nàng nghe thế liền run run, người kia đã nhanh chóng giúp nàng che khăn lại.
"Đừng sợ, họ đùa thôi." Hơi thở quen thuộc ùa vào chóp mũi, hắn an ủi nàng.
Nàng khẽ "ừ" một tiếng.
Ngay lúc này, Vũ Văn Hoằng bước vào phòng.
Phòng tân hôn náo nhiệt vô cùng, bất kể là trong miệng hay trong lòng, vô số âm thanh tràn vào tai hắn. Nhưng hắn rành mạch nghe được một giọng nữ, phát ra từ tân nương của hắn, Thái tử phi của hắn.
[A Lạc...]
- -
Ánh nắng mờ nhạt rơi rớt, in xuống nền gạch xanh phủ tuyết, làm khuôn mặt Văn Anh càng thêm trắng nõn.
"Chàng hỏi ta tại sao không chọn chàng." Nàng đứng tại chỗ, nụ cười không còn, "Chàng cho rằng, ta được quyền chọn sao?"
Vũ Văn Lạc bị câu này làm cứng họng, ánh mắt bịt kín một màu u tối.
Nàng cong mày, "Chàng xem, chàng cũng hiểu. Ta chọn hắn, Nhị hoàng tử liền biết khó mà lui, chàng cũng không dám xen vào. Nếu ta chọn chàng, thì chàng dựa vào cái gì?"
Đồng tử của hắn chợt co rụt.
"Vũ Văn Lạc, chàng nghĩ chàng là ai?" Nhìn sắc mặt hắn dần tái nhợt, nàng nhẹ giọng hỏi, "Chàng dựa vào đâu để họ sợ chàng? Dựa vào đâu để họ kiêng kỵ chàng? Dựa vào đâu mà chỉ cần chàng thích ta, họ nhất định phải nhượng bộ?"
Hắn nhìn nàng không chớp mắt, khối băng kiên cố trong mắt phảng phất sắp vỡ vụn.
Nàng thở dốc chốc lát, trong đôi mắt long lanh kia dần dâng lên hơi nước, "Các vị đều là nhi tử của bệ hạ, nhưng đối với ngài ấy, Thái tử mới là người đặc biệt nhất. Ta chọn hắn, hắn sẽ không sao cả. Nhưng nếu ta chọn chàng, chàng sẽ thế nào?"
""Nếu nàng chọn ta..."Hắn thấp giọng lặp lại.
Nàng ngước nhìn hắn, "Bệ hạ có thể sẽ lại để mắt tới chàng, Thái tử và Nhị hoàng tử sẽ lại đối phó chàng... Tuy rằng ta không trọng yếu, nhưng món đồ không chiếm được luôn khiến người khác tiếc nuối. Sang năm là chàng phải tham chính rồi, lẽ nào chàng muốn bị hai người kia liên hợp lại đè xuống bụi đất, mãi mãi không có ngày ngóc đầu?" Nàng chớp mắt, một giọt lệ lăn xuống, "A Lạc, chàng ngoại trừ có được ta, còn có thể được đến cái gì?"
Câu này như xát muối vào tim, làm hắn thở mạnh một hồi, "Ta..." Hắn thống khổ siết chặt nắm tay.
Văn Anh không nói lời nào, nhìn hắn một lát sau đó muốn xoay người trở về.
Nhưng vào khoảnh khắc đó, một luồng sức mạnh kéo nàng về phía sau, túm mạnh vào lồng ngực lạnh lẽo của hắn.
"Nàng nói đúng." Hắn chợt cười, ngược lại càng ôm nàng chặt hơn, "Nàng nói đều đúng. Nếu ta là Vũ Văn Hoằng, hay thậm chí là Vũ Văn Phong, đều có quyền ganh đua cao thấp với họ, chỉ tiếc ta chẳng là ai cả..."
Nàng không giãy dụa, chỉ nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay đang ôm sát mình, nói: "Ngược lại, bây giờ chắc hẳn bệ hạ và Thái tử đều cảm thấy có thẹn với chàng, chí ít ở mặt ngoài, họ ắt sẽ bồi thường chàng. Ta biết năng lực của chàng, chàng nhất định có thể nắm bắt cơ hội, để người ta không dám khinh thường chàng nữa. Sau này, chàng sẽ đạt được nhiều thứ hơn hiện tại..."
Nàng luyên thuyên không ngừng, bỗng phát hiện bên gáy có một thứ giống như là nước đang trượt xuống.
"A Lạc?" Nàng hơi ngẩn ra, "Chàng..." khóc?
"Là tuyết tan." Hắn vội ngắt lời, thấp giọng nói, "Kỳ thực mục đích ta tiếp cận nàng ban đầu không đơn thuần, ta không nói, nhưng chắc nàng cũng đoán được. Nếu không phải nhìn thấy nàng và đại ca ở cùng một chỗ, ta sẽ không lâm thời nảy ý giúp nàng, sẽ không tốn thời gian ở chung với nàng, sẽ không cảm thấy ta và nàng thật ăn ý, sẽ không dần dần... Có lẽ chính bởi một khởi đầu như vậy, cho nên ta vẫn không dám nói muốn cưới nàng làm vợ. Ta luôn có dự cảm, sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở về bên hắn." Thiếu niên khàn giọng, "Từ lúc bắt đầu, nàng đã là khát vọng của ta, là trân bảo trong tay đại ca. Nàng không thuộc về ta."
Nàng há miệng, lại nói không nên lời.
Hắn rũ mắt xuống: "Nàng đừng nghĩ nhiều, bây giờ ta đau khổ chẳng qua là vì cảm thấy, sau này e rằng không tìm được một người như nàng nữa. Nếu có một người giống như nàng, ta nhất định sẽ quên nàng sạch sẽ."
"Ta biết." Nàng nói.
"Nàng biết là được." Hắn cười khẽ, nụ cười ranh mãnh phảng phất như mọi ngày. Nhưng cái cằm đang đè ở nơi hõm vai nàng, lại nhẹ nhàng cọ xát gò má mềm mại, sau đó chậm rãi buông tay.
Tại nơi trời đông tuyết phủ, bầu không khí lặng im không tiếng động.
Lát sau, nàng xoay người, nhìn đến gò má của hắn liền "xì" cười.
Hắn còn không hiểu ra sao, nàng đã dùng ngón tay điểm vào phần đuôi lông mày của hắn, trên đó bị phủ một tầng tuyết trắng, "Ông già..." Tay kia lại vân vê đuôi tóc của hắn, "Tóc bạc mày trắng, A Lạc lúc già có lẽ sẽ trông như vậy."
"Ừm..." Hắn đáp lời.
Nàng lấy đôi mắt đang chuyên chú nhìn mình làm gương soi, rồi dùng bông tuyết dính trên tóc hắn, từng chút từng chút đồ lên lông mày mình, sau đó tươi cười rạng rỡ: "A Lạc phải nhớ nha, đây là bộ dạng của ta lúc già."
Trái tim Vũ Văn Lạc giống như bị ai bóp mạnh, vừa đau nhói vừa đập nhanh. Hắn híp mắt nhìn nụ cười của nàng, bỗng dưng nâng lên mặt nàng mà hôn xuống.
Không giống với nụ hôn khẽ lướt bên môi trên giả sơn, lần này, hắn cạy ra môi nàng, hôn nàng thật sâu. Hắn ở giữa môi nàng trằn trọc, quấn quýt kịch liệt mà càn rỡ. Nhưng nàng lại như cảm nhận được hắn đang giãy dụa trong vô vọng, một nỗi chua xót từ chóp mũi tràn lên viền mắt, nàng nhẹ nhàng hôn trả. Hắn hơi ngừng, tuy không buông nàng ra nhưng động tác dần chậm lại, bắt đầu mút hôn từng chút, dịu dàng triền miên, hiển lộ nỗi nhớ nhung vô tận.
Tuyết bay đầy trời, rơi xuống trên người họ, tan chảy trong sự nóng cháy tuyệt vọng.
Hồi lâu, hắn lùi lại, hai người nhìn nhau.
"Chàng sẽ không bao giờ tìm được một người giống ta." Nàng thút thít hỏi, "Cả đời này chàng sẽ không quên được ta, đúng không?"
Hắn thong thả hôn lên hàng lông mày phủ tuyết của nàng, giấu sự rung động này vào đáy lòng, khẽ gật đầu.
*
Văn Anh vừa trở lại Văn gia liền được đón chào nồng nhiệt. Phụ mẫu hài lòng khỏi phải bàn, nương thỉnh thoảng cầm tay cô mà rơi lệ, nói cô có tiền đồ, làm bà nở mày nở mặt. Cha thì đỡ hơn, chỉ vuốt râu gật gù liên tục, làm cô cảm thấy buồn cười. Cô thấy họ cũng mới lạ.
Quan hệ với tỷ muội trong nhà vốn bình thường, hiện tại các nàng càng không dám lỗ mãng trước mặt cô, cho nên không nói được mấy câu. Còn những người khác, dù sao Văn gia cũng chỉ giao thiệp với những người có thân phận, tuy không xuất hiện cảnh xông vào như ong vỡ tổ, nhưng tò mò vẫn phải có, có người mang lễ vật đến viếng thăm, có người đưa thiếp mời. Chẳng qua cuộc sống ở Văn phủ còn không tự do bằng trong cung. Cô chỉ mới dạo hoa viên được một vòng, đã có người sợ "Thái tử phi" trúng gió, từng bước theo sát. Nào là bưng lò, bung dù, nâng váy, tình cảnh long trọng đến nỗi cô không muốn lặp lại lần thứ hai, tự cảm thấy tân nương chờ xuất giá vẫn nên giữ nề nếp một tý, liền không ra ngoài nữa.
Cô cứ như đồ sứ được cất giấu trong bảo khố vậy, bị người ta bày trên bàn, ngày ngày lau chùi, nhàm chán sống qua ngày.
Thái tử lập Chính phi là việc hệ trọng, phải cần Khâm Thiên giám chọn một ngày lành. Vừa vặn năm nay song xuân(*), là điềm cực tốt, vì thế có rất nhiều ngày lành tháng tốt, chuyện này liền nhanh chóng được định xuống.
(*) Trong một năm xuất hiện hai tiết Lập Xuân.
Trong thời gian này, lễ vật từ hoàng cung đưa vào Văn phủ như nước chảy, trên danh nghĩa là của Hoàng hậu nương nương, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ Hoàng hậu nương nương khá là vừa ý Thái tử phi tương lai. Nhưng theo Văn Anh, hành vi này có chút giống với cách làm của Thái tử, hơn nữa lúc ở đại điện, Hoàng hậu nương nương không phê bình thì thôi, lại còn làm ra chuyện thiếp vàng lên mặt cô thế này thì quả thật không dám tưởng tượng.
Kế hoạch ban đầu tuy có biến hóa, nhưng khi Văn Anh khó được một lần mở bản vẽ nguồn sáng, bỗng có một phát hiện thú vị, hai bên đều tiến triển không nhỏ. Chẳng qua hồi lâu không gặp mặt, tiến độ hiển nhiên cũng trì trệ.
Rốt cục đến ngày thành hôn, nghi lễ lập Thái tử phi rườm ra hơn lập Trắc phi rất nhiều, dù sao cũng là quốc mẫu tương lai, còn phải nhận bá quan triều bái. May mà Vũ Văn Hoằng đã làm qua, biết rõ từng khâu trong đó, thế nên đã thay cô dàn xếp ổn thỏa. Các lễ tiết lần lượt được hoàn thành, chưa từng làm lỗi. Đến buổi tối mới là tiệc rượu theo thường lệ và đêm động phòng hoa chúc.
Văn Anh ngồi trên giường cưới phủ kín đậu phộng, táo đỏ, trái nhãn, hạt sen; nghe rất nhiều tiếng ồn ào tràn vào phòng tân hôn, náo nhiệt lạ thường.
Nàng nhìn xuống bên dưới chiếc khăn trùm đầu đỏ rực, các tiểu hoàng tử đẩy một người đến trước mặt nàng, cười hì hì tuyên bố: "Tân lang quan đến vén khăn đỏ!"
Đôi ủng kia đứng trước mắt nàng bất động, không có động tác, nàng biết không phải là Vũ Văn Hoằng.
Đột nhiên, người kia bị ai đó đẩy về phía trước, tay hắn quét qua khăn trùm đầu, chiếc khăn bất ngờ bị vén lên, trong phòng ồ lên kinh ngạc. Nàng nghe thế liền run run, người kia đã nhanh chóng giúp nàng che khăn lại.
"Đừng sợ, họ đùa thôi." Hơi thở quen thuộc ùa vào chóp mũi, hắn an ủi nàng.
Nàng khẽ "ừ" một tiếng.
Ngay lúc này, Vũ Văn Hoằng bước vào phòng.
Phòng tân hôn náo nhiệt vô cùng, bất kể là trong miệng hay trong lòng, vô số âm thanh tràn vào tai hắn. Nhưng hắn rành mạch nghe được một giọng nữ, phát ra từ tân nương của hắn, Thái tử phi của hắn.
[A Lạc...]
- -
Danh sách chương