Đêm Thứ 40 - Cáo phó
Cùng suy nghĩ của tôi hơi bất đồng, Quai Long tựa hồ cũng không thể sống ở đây thời gian dài, trong một ngày nó chỉ có 6 tiếng đồng hồ từ 10h sáng đến 4h chiều mới có thể ở bên cạnh Lạc Lôi. Nhưng tôi vẫn vô cùng chán ghét nó, bởi vì một ngày tôi có thể ở cùng Lạc Lôi cũng chỉ có mấy tiếng này.
Tết năm nay thật sự là muộn cực kỳ, bắt đầu từ tối qua đã không ngừng bị Lý Đa quấy rầy, cô bé cơ hồ là cứ cách hơn 10 phút liền gọi điện hỏi tôi tin tức của Kỷ Nhan. Tôi cũng không ngại phiền giải thích cho cô bé anh Kỷ của cô đã bị người ta gọi đi rồi, tôi tuyệt đối không phải đứa ngốc, sẽ không nói cho cô ấy biết gọi Kỷ Nhan đi chính là một cô nàng xinh đẹp.
"Được rồi được rồi, em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa đây?" Tôi rốt cuộc có chút tức giận, buổi chiều sếp mới đưa tài liệu cho tôi, tôi không thể không tăng ca buổi tối, bài vở trên đầu còn chưa xử lý xong. Đầu kia điện thoại đột nhiên im lặng, tôi ý thức được mình có chút quá đáng, vừa định xin lỗi cô bé, Lý Đa đột nhiên nói.
"Em thỉnh thoảng muốn phiền anh, chẳng qua là bỗng cảm thấy mình cô độc đến nỗi khiến em sợ hãi, bạn học đều đã về nhà ăn tết, trong túc xá chỉ có một mình em." Nói xong, điện thoại cắt ngang. Tiếng tút tút khiến tôi có chút thừ người, tôi thật không ngờ con bé ngày thường điên điên khùng khùng này cư nhiên lại như vậy, có lẽ tôi thật sự chưa từng suy xét tới cảm thụ của cô bé, với tôi mà nói, Kỷ Nhan chỉ là một người bạn thân, mà với cô bé mà nói, Kỷ Nhan lại là tất cả.
Không bận nhận điện thoại nữa, tốc độ công tác nhanh hơn chút, bận rộn cả đêm, rốt cuộc đã đối phó xong bản thảo, vừa rồi lúc bắt đầu làm chuyên đề mới nhớ là lễ tình nhân, trong tòa soạn căn bản không có không khí gì, bởi vì phần lớn bận rộn muốn chết, nhóm người nhàn rỗi đều là lãnh đạo, mỗi người đều đứng đắn, không có mấy ai nói muốn mua quà cho vợ, tựa hồ lễ tình nhân là thú vui của những người trẻ tuổi, cùng hệ thống thao tác trái ngược, khi tình nhân đã thăng cấp lên thành bà xã, đại bộ phận phần mềm phần cứng ngược lại cập nhật không còn chịu khó như trước kia, đương nhiên, bạn cũng có thể lựa chọn bản lậu, thuận tiện rẻ hời.
Tôi hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, sáng ngày mai thức dậy, phải hẹn Lạc Lôi thôi.
Trong ấn tượng hình như lễ tình nhân hằng năm thời tiết đều vô cùng tốt, năm nay cũng không ngoại lệ, vừa mới tới dưới lầu, phát hiện tết tây đầu năm nay so với với tết ta còn được ưa chuộng hơn. Ngay cả mấy ông bác bán bánh bao cũng theo thời đại, nói là hôm nay chỉ bán bánh bao số chẵn, viết cái tên mỹ miều bánh bao tình lữ. Mặc dù là sáng sớm, nhưng ngã tư đường đã có thể nhìn thấy rất nhiều nhóm tình lữ tay nắm tay đầu chạm đầu, trên mặt tràn ngập thỏa mãn và vui sướng. Hình như sợ người ta không biết họ là một đôi, tựa như học Lôi Phong sợ người ta không biết mình sống theo Lôi Phong. Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy chút đại sát phong cảnh, tỷ như vừa rồi từ bên cạnh tôi đi qua một tốp đại lão gia từng đôi mặc áo khoác đen sau lưng in Đoàn Đi Chết Đi mười ngón tay đan chặt.
(Tiêu: Lôi Phong là một tấm gương anh hùng của Đảng Cộng Sản Trung Hoa nhưng mà tuyên truyền dữ quá làm màu quá nên gây nhiều tranh cãi và bị đưa ra làm đề tài mỉa mai nhạo báng.)
"Nơi này có bài cáo phó, cậu ở trang sáu tìm một chỗ đăng lên." Phụ trách quảng cáo Tiểu Lưu ném cho tôi tờ giấy mỏng, tôi nghĩ thầm nhiều ngày lễ như vậy, cư nhiên chọn lễ tình nhân qua đời.
Khuôn mặt này rất quen thuộc.
Mặc dù là hình trắng đen, nhưng như trước có thể nhìn ra được anh ta là một người tướng mạo thanh tú, bình thường chúng ta nói con gái tướng mạo thanh tú, đàn ông dùng thanh tú để hình dung tựa hồ không thỏa đáng lắm, nhưng người trước mắt này thì vô cùng thích hợp, mặt gầy mà không dài, trán rộng mà không dồ, lông mi dài mảnh, đôi mắt nhìn không rõ lắm, bởi vì một cặp kính không gọng che chắn, song thế này càng lộ ra dáng vẻ thư sinh, môi mỏng đóng chặt, làm cho người ta cảm thấy anh ta mặc dù gầy yếu nhưng lại vô cùng cố chấp.
Nhưng nói thế nào đây nhỉ, người như thế là loại mặc dù rất có thể khiến con gái sinh ra cảm giác thân thiết nhưng không cách nào yêu được anh ta.
"Hoắc Tư Viễn." Tôi nhẹ giọng đọc thành tiếng, càng phát ra cảm giác quen thuộc, nhưng ký ức chính là thứ như vậy, phảng phất như một đứa trẻ tinh nghịch, càng muốn tìm được nó, nó càng chơi trò trốn tìm với bạn, tôi dứt khoát mặc kệ không nhớ nữa, nhưng bộ dáng người đàn ông này lại thủy chung lởn vởn trước mắt tôi.
Ở trang sáu tìm chỗ đặt ảnh anh ta.
"Chỉ mới 22 tuổi, thật trẻ tuổi." Tôi cảm thán một câu, Hoắc Tư Viễn là loại người nhìn qua rất ưu sầu, ngay cả chụp ảnh đều nhíu chặt mày.
Cáo phó bình thường không đăng ảnh, nhưng Tiểu Lưu nói người nào đó cố ý dặn dò phải đăng ảnh, Tiểu Lưu nhắc nhở hắn giá cả sẽ cao chút, nhưng người này chẳng hề quan tâm.
Phía trên nguyên nhân cái chết của Hoắc Tư Viễn viết cắt cổ tay tự sát, song những tư liệu khác lại nói rất ít, chỉ có ít ỏi vài chữ.
Sau khi cầm đi duyệt lại tôi cũng không để ý, thời gian buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Lúc tôi gần tan tầm sếp gọi tôi đến phòng tư liệu hình ảnh, bởi vì gần cuối năm, cho nên tư liệu bên kia cần dời xuống. Tôi xắn tay áo lên bắt đầu lục lọi mấy tờ báo cũ trước kia, coi như bảo tồn không tồi, không bị mốc, nhưng bụi là tránh không được.
Tôi chợt phát hiện tờ báo, là tờ báo 14 tháng 2 năm ngoái.
Tôi rốt cuộc biết tại sao có chút quen thuộc ngờ ngợ với tướng mạo Hoắc Tư Viễn. Trên tờ báo năm ngoái, đồng dạng đăng hình anh ta, không, chính xác mà nói cũng là một cáo phó. Tôi nhanh chóng lật ra, quả nhiên, đích thật là anh ta, nguyên nhân chết lại là uống thuốc độc, hơn nữa cũng là 22 tuổi.
Không phải có người từng nói sao, sinh mệnh chỉ có một lần, chẳng lẽ có người có thể chết liên tục? Phải chăng là trò đùa dai, nhưng người này cũng thật nhàm chán, phỏng chừng rất chán ghét người tên Hoắc Tư Viễn này. Tôi tiện tay ném tờ báo, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý niệm.
Muốn chứng minh có phải trò đùa không chỉ có một biện pháp.
Cùng đồng nghiệp chỉnh lý tư liệu thương lượng, dùng tiền trả để tôi một mình sửa sang lại lừa cậu ta ra ngoài, tiếp theo đem tất cả báo nơi này có thể tìm được đều đem ra, sớm nhất chính là 12 năm trước.
12 tờ báo bày trước mặt tôi. Bấy giờ tôi che miệng, ngay cả bụi trên quần áo cũng quên phủi. Những tờ báo này đều là báo ngày 14 tháng 2 hằng năm. Phía trên đồng dạng đăng một bản cáo phó. Nhìn bức ảnh đen trắng kia đầu óc tôi nổ tung. Ngoại trừ mỗi lần là một nguyên nhân tử vong bất đồng thì cáo phó này không có gì khác biệt, 12 năm nay người đàn ông tên Hoắc Tư Viễn kia cư nhiên dùng 12 loại phương thức tự sát, nhảy lầu uống thuốc độc cắt cổ tay treo cổ nuốt súng vân vân. Sau khi tôi hơi lấy lại tinh thần, tôi cuốn lại toàn bộ 12 tờ báo này.
"Nếu như là trò đùa cũng có chút quá đáng rồi." Tôi nhìn những tư liệu kia, nhưng lại có loại xúc động muốn điều tra rõ ràng, lực thúc đẩy của lòng hiếu kỳ thật kinh người.
Tôi tựa hồ cũng bị nhiễm tật xấu của Kỷ Nhan rồi, xem ra trước hết tìm được người phát cáo phó đã, song từ Tiểu Lưu biết được, người nọ bọc mình giống như bánh ú nhân thịt Gia Hưng, còn mang kính đen khẩu trang, làm sao nhận được bộ dáng gì nữa. Lòng tôi nghĩ thế này chẳng lẽ phải chờ tới lễ tình nhân sang năm sao.
Chung quy có thể tìm được chút đầu mối chứ, tôi âm thầm suy nghĩ một chút, vốn muốn hẹn Lạc Lôi tối đi dạo, xem chừng thời gian coi như còn dư dả, không bằng đi thăm dò xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Tôi đi điều tra các bệnh viện lớn hoặc nhà tang lễ, còn tìm vài người quen làm công việc liên quan, nhưng phát hiện trong những người gần đây qua đời căn bản không có ai tên Hoắc Tư Viễn, kể cả mấy năm trước, chẳng lẽ thật là một trò đùa sao? Nhưng một người bạn trung học làm cảnh sát khu vực trong điện thoại sau khi nghe kể xong chợt nhớ tới gì đó, song cậu ấy bảo nói qua điện thoại rất khó, vì vậy tôi đành phải đi một chuyến đến khu vực quản lý của cậu ta.
"Chỗ tớ trước đây, nghe nói trong quận chúng tớ có một quái nhân." Cậu ấy dùng ngón trỏ gõ bàn gỗ màu vàng, phần lớn mọi người đã ra ngoài, bởi vì cậu ấy ở khá gần, cho nên được lưu lại trực ban, anh chàng này thời trung học thường ra vẻ đáng thương, không ngờ tới đội mũ kê-pi lên liền bắt đầu khác hẳn. Nói cười vài câu, cậu ấy mới bắt đầu chính thức kể.
"Khi đó tớ cũng chỉ là một cảnh sát nhỏ ăn không ngồi rồi, giống như cháu trai vậy, đi theo đám cha chú sành sỏi, họ dạy tớ thương gia kia là nhà giàu, cửa hàng nọ bối cảnh khá giả, những người đó cậu có thể cao giọng thét to, những người này cậu phải lời ngon tiếng ngọt." Cậu ấy đắc ý châm điếu thuốc, tôi vừa nhìn, cư nhiên chính là Ngạnh Trung Hoa, dựa vào tiền lương của cậu ấy nào hút được thứ tốt này, phỏng chừng là người khác tặng rồi, khu vực quận này thuộc giải đất thành thị phồn hoa, họ đương nhiên cũng theo giá trị con người mà tăng giá. Tôi nhẫn nhịn, nhắc nhở cậu ấy mau kể, bạn học không hài lòng liếc tôi một cái, đằng hắng cổ họng, phun ra một cục đàm.
"Nhưng mà nghe xong nhiều giáo huấn như vậy, khiến tớ giật mình lại là một người, chính là thằng cha tên Hoắc Tư Viễn kia." Thanh âm cậu ta hơi run rẩy. Tàn thuốc trong tay rơi xuống trên giày da hàng hiệu sáng bóng.
"Ồ? Vậy anh ta chưa từng chết à?" Tôi hiếu kỳ hỏi, bạn học cũng kinh ngạc nhìn tôi, tự giác nói lỡ, cũng không nói thêm nữa, cũng may người này thần kinh khá thô, cũng không suy nghĩ nhiều.
"Cơ hồ tất cả cảnh sát đều chỉ vào ảnh chân dung của thằng cha Hoắc Tư Viễn kia, bảo đừng trêu chọc hắn, cũng đừng nói chuyện với hắn, mặc dù phần lớn thời gian hắn cũng sẽ không bắt chuyện với người ta, mặc khác nhà của hắn cũng vô cùng kỳ lạ, nhà cửa rất nhỏ rất đơn sơ, nghe nói có chút tuổi rồi. Hắn ở chỗ này đã rất lâu, bình thường luôn bọc mình kín kín kẽ kẽ, đến cả mùa hè cũng đội mũ trùm và kính đen, làm như bản thân là một danh nhân vậy, kỳ thật ở chỗ này đến ông cảnh sát già cũng biết, Hoắc Tư Viễn được xưng là nhà văn, nhà văn nhà văn, kỳ thật chính là làm ở nhà thôi, mỗi ngày cắm đầu viết, nhưng trên báo tạp chí ngay cả cái rắm cũng chưa từng thấy hắn phóng, càng miễn bàn đến sách, nhưng nghe nói hắn mấy chục năm trước từng tự sát một lần, từng được cứu sống cả người liền thay đổi thành như vậy, văn nhân đều ưa đoán mò, ảo tưởng tình yêu tươi đẹp, nhưng có tươi đẹp mấy thì con gái nhà người ta cũng phải ăn cơm chứ, còn không bằng mấy anh đây, hiện tại đầy sung sướng." Tôi thấy cậu ta hưng phấn, vội vàng chặn đứng.
"Được rồi, thấy điểm tiền đồ này của cậu, cậu bây giờ cũng có vợ con làm ấm giường liền thỏa mãn, nhìn cậu cái mặt đắc ý của cậu kìa, không tranh luận với cậu nữa, mau nói địa chỉ của người nọ cho tớ biết đi." Bạn học vội viết địa chỉ Hoắc Tư Viễn cho tôi, nhưng mà trước khi đi vẫn nói câu.
"Cậu tốt nhất vẫn đừng nên đi, ông nội tớ trước kia xem phong thủy, tớ có biết một ít, thằng cha kia mỗi lần đến tháng 2 trên người liền quái quái, tớ từ xa nhìn hắn là có thể ngửi được hắn mang theo một cỗ tử khí." Nói xong, cậu ta thần bí lách vào nhà. Tôi thoáng sửng sốt, trong lòng thầm mắng một câu, nếu là người sống sợ cái quái gì.
Dựa theo địa chỉ, tôi tìm được nhà Hoắc Tư Viễn rồi, quả nhiên là cũ nát dữ dội, cả căn nhà bề ngoài nhìn qua trăm lở nghìn loét, thật kỳ lạ cư nhiên còn có thể chứa người ở.
Có lẽ ở đó không phải là người chăng?
Tôi đột nhiên rùng mình một cái, kỳ quái sao lại toát ra ý nghĩa như vậy chứ. Nhưng rất nhanh tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ tiến lên trước, gõ cửa nhà, lớn tiếng gọi tên Hoắc Tư Viễn, nhưng rất kỳ quái, cửa nhà tự mở, hơn nữa cũng không ai trả lời.
Tôi nhấc chân đi vào, trong phòng tràn ngập mùi lạ, nhưng rất quen thuộc, bởi vì phòng ngủ đại học của mình suốt bốn năm đều có mùi đó, so với nơi này dữ dội hơn. Phòng không nhỏ, nhưng đồ đạc nhiều lắm, chen chúc không chịu nổi, ngược lại ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, tôi cẩn thận vòng qua đám quần áo và vỏ bia, xem ra chủ nhân nơi này cực kỳ thích uống bia. Tôi mở hết cửa sổ ra, không khí đối lưu rồi, thoải mái hơn.
Phía trước có bàn học, chỉ sợ là thứ duy nhất ở đây có thể nhìn thuận mắt. Cái bàn không lớn, dài khoảng một thước, đặt kề sát tường, phía trên một chồng sách chỉnh tề, đều là tiểu thuyết, cổ kim trung ngoại đều có, đương nhiên cũng có thứ tôi ưa thích, như 《 Tiếng Gọi Nơi Hoang Dã 》, 《 Chuyện Ở Hai Thành Phố 》các loại, mặt khác còn có rất nhiều quỷ thần dị chí, xem ra anh chàng này săn bắn rất rộng, trên bàn còn có một chồng tập bản thảo, nhưng chưa hề động bút, đèn bàn bên cạnh mặc dù chà lau cực kỳ sạch sẽ, nhưng bóng đèn đã biến thành màu đen, cùng chụp đèn màu vàng cam cơ hồ đứt rụng đều chứng minh nó công tác đã có chút tuổi rồi.
"Không có chỗ nào đặc biệt hết." Tôi nhìn quanh bốn phía, trụ sở điển hình của thân trai tráng đơn độc, bên trong là phòng bếp và nhà vệ sinh, chẳng qua người không có nhà cũng không khóa cửa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỗ này của anh ta cũng ko có thứ gì trộm được, trừ cái TV 21 inch và đầu video già cỗi phủ đầy bụi kia. Hơn nữa trị an của tiểu khu này nổi tiếng không tồi, đêm không cần đóng cửa cũng không sao cả.
Nhưng tôi tìm được chút đồ vật.
Trong góc đầu giường kia là một bộ áo khoác đen, kính đen, khăn trùm, còn có một bộ quần áo trong, giày. Chẳng lẽ người vừa rồi đến tòa soạn đăng cáo phó chính là anh ta?
Cư nhiên có người tự mình phát cáo phó cho mình? Quả thực là hoang đường, nhưng chuyện nhìn như hoang đường này sau đó đã được chứng thật, tôi ở trong túi xách bọc bên ngoài tìm được giấy chứng nhận của tòa soạn chúng tôi.
Nhưng tôi nhanh chóng ý thức được hành vi của mình đã vi phạm pháp luật, nhất thời tình thế cấp bách cư nhiên xê dịch vật phẩm riêng tư của người ta. Vừa định rời khỏi nhà, rồi lại ở dưới TV tìm được một ít băng ghi hình. Tôi hiếu kỳ cầm một cái.
Mặt bên băng ghi hình dán nhãn, tôi nhỏ giọng đọc lên.
"Ngày 14 tháng 2 năm 1999" tôi giật mình, vội vàng đem cả những cái khác cầm lên nhìn, quả nhiên, tất cả băng ghi hình đều sắp đặt theo thời gian, từ 14 tháng 2 của 12 năm trước cho tới hôm nay!
Cứ xem thử đi. Tay tôi cầm băng ghi hình không tự chủ được duỗi về phía đầu video.
Hình ảnh rất tối, nhưng kỳ quái anh ta làm sao quay được, tôi lấy chính là băng của hôm nay. Trong màn ảnh, tôi rốt cuộc thấy được Hoắc Tư Viễn.
Anh ta so với bức ảnh còn muốn gầy hơn đen hơn, tóc rất ngắn, lưa thưa lớt thớt, như bãi cỏ bị dê gặm qua vậy. Theo lý anh ta hẳn chỉ mới là thanh niên, nhưng qua đã rất già nua, bên khóe mắt phủ lớp lớp vành mắt đen đen, hai mắt nửa khép vô thần nhìn màn hình.
"Lại lễ tình nhân, năm nay đã là năm thứ 13, em rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh?" Anh ta mở miệng nói chuyện, lộ ra một hàm răng chỉnh tề nhưng vàng phát đen. Bối cảnh tựa hồ chính là trong nhà anh ta, thân trên anh ta trần trụi tựa hồ là ngồi trước màn ảnh, thanh âm Hoắc Tư Viễn khàn khàn, nhìn ra được dường như đã khóc, hai gò má còn vệt nước mắt, cầm trên tay con dao, quẹt xuống động mạch của mình, máu tươi thoáng cái liền phụt ra. Ngay sau đó, anh ta không nói gì nữa, mím chặt môi, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, sau đó nằm xuống. Tôi nhìn kỹ thời gian của băng ghi hình.
13:40.
Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn 2h chiều, nói cách khác, trước đó khoảng 1 tiếng anh ta đã tự sát ở đây, tôi nhìn mặt đất một chút, tựa hồ có dấu vết được lau chùi, ở nhà vệ sinh, tôi còn phát hiện cây lau nhà dính máu.
Nếu anh ta tự sát, vậy thu dọn đồ đạc là ai? Hơn nữa nếu chính anh ta quay phim, nhưng tôi lại không phát hiện ra máy quay nha. Tôi vừa nghĩ đến đây, băng giống như đột ngột hết, tiếp theo là một mảnh bông tuyết, tôi muốn lấy ra xem cuộn khác, nhưng bị kẹt.
Cửa sổ và cánh cửa vốn mở ra cũng đóng lại toàn bộ. Tôi thử mở, kết quả tốn công vô ích, xem ra, tôi bị khóa ở đây rồi.
Băng dường như phát ra thanh âm kẽo kẹt, tiếp theo, màn hình vốn che kín bông tuyết xuất hiện hình ảnh, bối cảnh vẫn là trong nhà Hoắc Tư Viễn, nhưng mà, cùng vừa rồi có điểm bất đồng.
Tôi nhìn thấy một người, đứng bên cạnh cửa, người nọ tôi không thể quen thuộc hơn được nữa, vì đó là chính tôi.
Vô luận là lắc lư hai tay, hay nhảy về phía trước, người trong hình ảnh cũng làm động tác y hệt, tôi nhìn thời gian trong băng chính là thời gian hiện tại —— 2: 40.
Nhưng tôi không phát hiện camera.
Máy quay pinhole? Hay là máy quay compact? Tôi nhìn tầm nhìn của ống kính tựa hồ là bên phải, tôi chạy qua hướng đó, tôi trên hình ảnh cũng càng lúc càng lớn, quả nhiên, bên phải màn ảnh.
(Tiêu: pinhole là loại máy ảnh đơn giản không dùng tới ống kính. Pinhole là một hộp kín ánh sáng và bức ảnh được tạo ra nhờ một lỗ nhỏ như lỗ kim (thường là 0. 5mm hoặc nhỏ hơn) ở cạnh hộp (nên người ta thường gọi là Máy chụp ảnh lỗ kim), đầu kia đặt phim hoặc giấy chuyên dụng trong nhiếp ảnh. “Lỗ kim” trên thành hộp lúc này trở thành một thấu kính với khẩu độ rất nhỏ. “Lỗ kim” càng nhỏ thì thời gian phơi sáng càng dài.)
Bên phải là đống quần áo, một đống quần áo Hoắc Tư Viễn đã thay ra. Tôi vẫy quần áo ra, nhưng bên trong cái gì cũng không có, đồng thời hình ảnh trên TV lại phát sinh biến hóa.
Tôi bắt đầu xoay tròn, không, chẳng bằng nói cái gọi là ống kính kia bắt đầu xoay tròn, tôi trong hình ảnh mang theo vẻ nghi hoặc và sợ hãi, tôi có thể từ trên đó nhìn thấy vẻ kinh ngạc và sợ hãi của chính mình.
Trong phòng chỉ có mình tôi, cùng thanh âm máy quay ghi hình kẽo kẹt phát ra.
Rốt cuộc, hình ảnh dừng lại, tôi cũng thấy rõ ràng, ống kính kia đối diện tôi, hơn nữa từ khoảng cách nhìn cực kỳ gần, tôi thậm chí có thể nhìn thấy lỗ chân lông trên mặt chính mình. Do quá gần, đầu của tôi đã bắt đầu có chút vặn vẹo, phảng phất như soi gương lồi lõm vậy, nhưng tôi lại không có tâm tư để cười. Bởi vì trước mặt tôi chỉ là không khí, tôi nhìn không thấy bất cứ thứ gì. Thử lấy tay đụng vào, cũng chỉ tốn công vô ích.
"Ngươi rốt cuộc là thứ gì?" Tôi đáp lại gào to câu này, nhưng trả lời tôi chỉ có thanh âm của chính mình. Hình ảnh trên TV lại bắt đầu chuyển động, đó phảng phất như đôi mắt tôi nhìn không thấy được. Nó vòng tới sau lưng tôi, vô luận tôi xoay người thế nào, cư như dán dính vậy, hình ảnh trên TV luôn ở cổ và vai tôi.
Nó đột ngột bất động, tôi cũng đứng thẳng bất động, thời gian trôi qua vài phút, nhưng dài đằng đẳng tựa vài giờ.
Loa trên TV phát ra một tràn tiếng thở dài nặng nề của đàn ông. Thanh âm kia tôi từng nghe qua, người trường kỳ hút thuốc dẫn đến cổ họng khàn sẽ có loại thanh âm này.
Tôi nhìn chằm chằm TV, trong hình ảnh, tôi nhìn thấy trên vai mình có gì đó.
Là mảnh móng tay.
Đích thật là mảnh móng tay, tôi cho rằng mình nhìn lầm rồi, cư nhiên kề sát TV, nhưng tôi nhìn thấy đã không chỉ là mảnh móng tay nữa.
Bây giờ là một đầu ngón tay, chính xác ra là một ngón giữa.
Tôi nhìn lại, thật sự có nửa đoạn ngón giữa trên vai tôi.
Ngay sau đó, trong không khí phảng phất như chậm rãi từ trong nước hiện ra một người vậy. Hoặc giả thuyết giống như một họa sĩ cầm bút, vẽ trong không khí, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Hiện giờ tôi đã có thể nhìn thấy một cánh tay đầy đủ, từ cơ thể đến xem, tôi phán định đây là cánh tay của nam giới.
Sau đó là vai, cổ, cơ ngực, bụng, đùi, cuối cùng là cả thân thể.
Rất kỳ diệu, cơ hồ mỗi một bộ phận như cấp tốc phát triển vậy, hiển thị xương tủy màu trắng, là khung xương xám trắng không sai, tiếp theo là dây thần kinh, máu, mỡ, da, phảng phất như một quy trình kỹ thuật tạo ra vậy, chỉ thoáng cái như vậy, phảng phất như một cái chớp mắt, một người sống sờ sờ bỗng biến ra trước mặt tôi. Song tôi không chớp mắt, thậm chí quên cả sợ hãi, có gì có thể so với nhìn thấy quá trình Chúa tạo ra nhân loại khiến người ta kinh ngạc và hưng phấn hơn được nữa chứ?
Tay trái của người đàn ông này khoát trên vai tôi, cúi đầu, há hốc miệng thở hổn hển, anh ta không mặc quần áo, nhưng tôi nhìn thấy trên cổ tay trái để trên vai tôi, có một đường vết sẹo rõ ràng.
Tôi nâng anh ta dậy đến ngồi trên giường. Quả nhiên, người này chính là Hoắc Tư Viễn. Song anh ta rất suy yếu, tựa hồ ngay cả hít thở cũng rất cố sức, sau đó tôi rót cho anh ta ly nước, anh ta không thèm nhìn đến tôi, bưng ly liền uống sạch. Uống xong ném ly qua một bên giường, lại nằm xuống. Tôi lại rót nước tiếp cho anh ta. Anh ta cứ thế uống xong 4 ly nước, rốt cuộc nói chuyện.
"Lúc anh vừa vào tôi đã nhìn thấy anh rồi." Anh ta nhướng mắt nhìn tôi. "Chỉ có điều tôi vừa chết, anh nhìn không thấy tôi mà thôi."
"Đã chết?" Tôi kinh ngạc hỏi anh ta, Hoắc Tư Viễn còn rất yếu, nói chuyện nhanh chút sẽ thở gấp, anh ta tiện tay mặc áo khoác, dù sao thân trần cùng người ta nói chuyện không phải chuyện gì phong nhã, chúng tôi cũng không phải thi nhân.
"Đúng vậy, mặc dù tôi lại sẽ nhanh chóng trở về thế giới này, từ lần đầu tiên tự sát đến giờ, tôi có thể nói đã chết 13 lần." Vẻ mặt anh ta vô cùng ung dung, phảng phất như cùng tôi đàm luận chuyện cuộc sống hằng ngày vậy. Thấy bộ dáng tôi vẫn mê man, Hoắc Tư Viễn đột nhiên tự giễu cười cười.
"Anh là một phóng viên nhỉ." Anh ta đột nhiên hỏi, tôi gật đầu.
"Tôi từng đọc bài báo của anh, anh là một người tin vào quỷ thần nhỉ. Cho nên, câu chuyện của tôi anh hẳn sẽ cảm thấy hứng thú." Nếu anh ta bằng lòng nói cho tôi biết, đương nhiên cầu còn không được, tôi kéo ghế nhỏ tới, ngồi xuống đối diện anh ta.
"Tính mạng con người chỉ có một lần, đây là đại đa số, hoặc nói là tuyệt đại đa số suy nghĩ của con người, 14 năm trước tôi cho là vậy.
Là một nhà văn nghèo túng thiếu, tôi chỉ có thể dựa vào tiền tích góp còn lại trong nhà duy trì sinh kế, duy trì giấc mộng dưới cái nhìn của người khác là hư hoảng mờ mịt kia của tôi.
Chẳng qua tôi không ngờ, tôi cư nhiên gặp một cô gái, tên của cô ấy tôi không muốn nhắc tới. Cuộc sống lúc đầu đương nhiên rất vui sướng, có một cô gái xinh đẹp bên cạnh cổ vũ bạn, còn có sự ủng hộ nào lớn hơn được nữa chứ?
Nhưng cha mẹ cô ấy cực lực phản đối, cũng khó trách, trên đời này không có bất kỳ cha mẹ nào đồng ý gả con gái mình cho một phế vật như tôi đây, nói là muốn làm cho cô ấy hạnh phúc, đây kỳ thật là lừa mình dối người mà thôi." Hoắc Tư Viễn nói tới đây nhếch nửa miệng, lắc đầu.
"Sau khi trải qua một khoảng thời gian dằn vặt, thậm chí chúng tôi còn từng cùng nhau bỏ trốn, nói ra anh đừng cười, thật sự giống hệt tình tiết những phim cấp ba thô tục, nhưng hết thảy đều phí công.
Cô gái kia là một người bề ngoài nhu nhược nhưng tính cách vô cùng kiên cường hoặc nói có chút cực đoan.
"Chúng ta tự tử đi, cùng chết, tựa như những tình nhân trong truyện vậy, em tin người ta chết đi vẫn có linh hồn!" Cô ấy ngay buổi tối trước lễ tình nhân ôm tôi, tôi khi ấy bị lời của cô ấy dọa giật mình, nhìn kỹ gương mặt cô ấy, phát hiện cô ấy không nói giỡn.
Tôi không phải một người đàn ông kiên cường, cảm giác thất bại nhiều năm cùng ánh mắt khinh bỉ của người khác đã bóp nát chút tự tôn kia, nhưng nếu cô ấy đã hạ quyết tâm, tôi còn có thể nói gì đây. Cho nên chúng tôi hẹn vào 1h40 chiều ngày lễ tình nhân hôm đó cùng nhảy lầu tự sát, lúc ấy chúng tôi đã nghiên cứu rất nhiều phương thức, cô ấy kiên trì muốn nhảy lầu, nói chết thật nhanh, không đau đớn, hơn nữa quá trình tử vong rất tốt đẹp, hoa lệ.
Tôi đồng ý.
Chúng tôi không chọn nhà cao tầng, mà đến nhà xưởng bỏ hoang khá hẻo lánh. Hai người bò lên trên ống khói cao ngất.
Nhưng khi đã đứng trên đó rồi, tôi sợ, lần đầu tiên trong đời có nỗi sợ hãi với tử vong.
"Nhảy thôi." Cô ấy sửa sang lại áo, xinh đẹp như mọi ngày, nhưng hiện giờ tôi nhìn cô ấy lại cảm thấy rất không thoải mái.
"Hay là chúng ta nghĩ lại cách khác, không cần thiết phải tự sát." Tôi nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra. Sau khi cô ấy nghe xong mặt không chút biểu cảm, cuối cùng hơi nở nụ cười.
"Anh sẽ hối hận đó." Nói xong cô ấy liền ở trước mặt tôi nhảy xuống. Vài giây sau. Tôi nghe được một tiếng vang lớn nặng nề. Bên trong nhà xưởng trống trải thoáng cái liền biến mất. Chân tôi bất giác quỵ xuống, ở trên đó khóc suốt buổi chiều, mãi đến khi sắc trời trở tối mới đi xuống." Mắt Hoắc Tư Viễn lại đỏ, tôi rất thông cảm cho anh ta, tự sát quả thực cần dũng khí rất lớn, mà vào lúc này phản bội chính người mình yêu nhất, kỳ thật anh ta cũng rất đau khổ.
Giọng điệu Hoắc Tư Viễn đột nhiên thay đổi, cao vút mà khàn khàn, mặt cũng bắt đầu sung huyết, trong hốc mắt đều là tơ máu vằn vện.
"Nhưng khi tôi xuống ống khói, phía dưới căn bản không có thi thể, đúng vậy, chỉ có một vũng máu, không có thi thể!" Tôi vừa nghe liền ngây dại, chẳng lẽ có người có thể từ chỗ cao hơn mười thước té xuống không chết? Cho dù không chết, còn có sức để rời đi?
Hoắc Tư Viễn nói tiếp, từ sau sự kiện kia, mỗi ngày đều gặp ác mộng, trong mơ bạn gái trước kia cứ mãi nhìn anh ta, không hề nói chuyện, mang theo nụ cười trào phúng nhìn anh ta. Người nhà bạn gái cũng không trở lại tìm cô ấy, nhưng bên ngoài đều truyền nhau rằng cô ấy đã mất tích, nhưng tình hình thật sự chỉ có Hoắc Tư Viễn biết.
Rốt cuộc, một năm trôi qua, Hoắc Tư Viễn không thể chịu đựng loại hành hạ này, cũng đã lựa chọn tự sát, song anh ta uống thuốc độc.
"Tôi trút hết một bao thuốc chuột vào miệng." Hoắc Tư Viễn như giễu cợt nói.
"Tiếp theo chưa tới vài phút, dạ dày của tôi bắt đầu quặn thắt, tiếp theo là quay cuồng, cảm giác nôn mửa cực kỳ dữ dội. Sau đó là co rút, co rút kịch liệt, tôi biết độc tính phát tác, nhưng tôi không gọi điện thoại, tôi thật sự muốn chết, có lẽ tôi còn có thể nhìn thấy cô ấy, nói lời xin lỗi. Sau đó ý thức của tôi mơ hồ, ngã xuống bên giường.
Nhưng khi tôi tỉnh lại tôi vẫn ở nhà, mà trên bàn lại có thêm cuộn băng ghi hình. Tôi không biết ở đâu ra, vì vậy tôi để băng vào xem.
Anh cũng đoán được mà, đó chính là cuộn băng tự sát của tôi. Thậm chí bản thân cũng không biết ai quay. Nhưng tôi biết bản thân quả thực hẳn đã chết. Tôi vọt tới trước gương mới nhìn thấy.
Tôi chỉ có một nửa cơ thể, một nửa khác đang trong khôi phục cấp tốc, thật giống như tôi trước kia là người tàng hình vậy."
Vài phút trước, chỉ sợ một màn tôi chứng kiến kia cũng là như thế. Hoắc Tư Viễn nói tiếp.
"Tôi ý thức được mình hẳn đã chết, nhưng rồi lại bị sức mạnh gì đó làm cho sống dậy, hơn nữa sau mỗi lần tôi chết, phần cơ thể không còn nữa kia sẽ chậm rãi biến mất, nhưng trước khi tôi lại lần nữa có lại được cơ thể sẽ có đoạn quá trình cơ thể mắt thường nhìn không thấy được kia. Hơn nữa sau khi lấy lại cơ thể, tôi sẽ như trẻ con mới sinh, cực kỳ suy yếu, vừa rồi anh cũng thấy đấy, chính là như vậy.
Cuộn băng đột ngột kết thúc, tiếp theo trên đó xuất hiện mặt của bạn gái tôi, rất trắng, rất đẹp. Nhưng tôi lại nói không ra lời.
"Vui không? Cảm giác sống lại có thích không, nhưng sau này anh sẽ chán ghét thôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh, mặc dù tôi bây giờ từng thật sự vui sướng, anh trong lòng tôi hoàn toàn là một tên lường gạt mà thôi, nhớ đó, lễ tình nhân hằng năm anh đều sẽ chết một lần, sau đó lại lần nữa sống dậy, anh vĩnh viễn chỉ ở mãi tuổi 22, anh vĩnh viễn chỉ có thể sống vào thời gian tôi và anh quyết định đi tự sát, tôi muốn anh phải sống trong thống khổ." Nói xong, cô ấy liền biến mất." Hoắc Tư Viễn thở dài một hơi. Không nói gì nữa.
Qua thật lâu, anh ta mới mở miệng.
"Bây giờ, anh cũng đã biết rồi đó, vết máu trên mặt đất là tôi lau, tôi thấy anh vào nhà, chẳng qua tôi không cách nào gọi anh được mà thôi, tôi giữ lại tất cả cuộn băng tự sát hằng năm. Bởi vì tôi phát hiện mắt mình có mối liên hệ kỳ lạ với máy quay phim, vì vậy tôi không cần quay phim, chỉ cần ngồi trước gương là được. Do đó trước lễ tình nhân hằng năm, tôi đều tự mình đến tòa soạn đăng cáo phó của mình, thật là nực cười ha." Anh ta chỉ một tấm gương bên tường, quả nhiên, có khả năng thường ngắm nhìn, mặt gương kia lau rất sáng, cao cỡ một người.
"Tại sao anh hằng năm đều đến tòa soạn đăng cáo phó?"
"Rất đơn giản, cô ấy cũng có thể, hơn nữa hiển nhiên còn đang trên thế giới này, lễ tình nhân hằng năm cô ấy ngay bên cạnh tôi, giống như nhìn chuột bạch trong lồng, trêu đùa tôi. Cho nên tôi đăng cáo phó lên, muốn cầu xin sự tha thứ của cô ấy."
"Tha thứ cái gì?" Tôi hỏi. Hoắc Tư Viễn đứng phắt dậy, đi tới trước cửa sổ xoay người, lấy tay chỉ vào ngực mình.
"Tha thứ sự phản bội của tôi, để tôi có thể chân chính chết đi, bởi vì loại hành hạ này quá thống khổ, mỗi lần thể nghiệm đối diện cái chết đều chân thật, chết một lần là đủ rồi, mà tôi đã chết lần thứ 13, còn phải chịu đựng áy náy và tội lỗi vĩnh viễn, cho nên tôi cầu xin cô ấy để tôi chết." Hoắc Tư Viễn nói rất thoải mái, phảng phất như nói sinh tử của người khác, tôi vẫn là lần đầu nhìn thấy có người muốn chết đến vậy.
"Chẳng lẽ không có cách nào giải quyết sao? Ví dụ như đây chỉ là pháp thuật, tôi quen một người bạn, có lẽ có thể giúp anh." Tôi cũng đứng dậy, đưa ra đề nghị với anh ta. Hoắc Tư Viễn cự tuyệt xòe bàn tay ra.
"Anh nghĩ rằng tôi không nghĩ biện pháp sao, cổ kim trung ngoại toàn bộ tôi đều thử qua, căn bản không có. Về sau một đạo sĩ nói, đó là Hồn Chú, người giống bạn gái tôi trước khi chết mang theo bất mãn và phẫn hận tự sát rất nhiều, nhưng chỉ có cô ấy không chết, tôi cũng không biết cô ấy là cái gì, tóm lại sau khi tự sát chưa chết cô ấy hận tôi thấu xương, có gì mạnh hơn so với việc dùng chính linh hồn mình để nguyền rủa một người chứ? Trừ phi cô ấy bằng lòng tha thứ cho tôi, nếu không sẽ không có bất cứ biện pháp nào, một năm tiếp một năm, tôi sẽ dùng đủ loại phương thức tự sát khác nhau, chết đi, sau đó lại như trẻ sơ sinh mà trở lại thế giới này. Có phải rất có ý nghĩa hay không?" Hoắc Tư Viễn nở nụ cười, mới đầu là kiềm nén, về sau cư nhiên cười ha hả, song cuối cùng anh ta lại quỳ gối trên mặt đất thất thanh khóc rống. Tôi không biết làm sao an ủi anh ta. Hai người ngồi yên trong phòng vài phút. Sau khi khóc đã, anh ta tựa hồ có vẻ thả lỏng chút. Cũng nói cho tôi biết bảo tôi rời đi, bản thân cần yên tĩnh một chút. Tôi chào tạm biệt ra khỏi căn nhà kia.
Lúc đi tới hành lang, tôi nhìn thấy một cô gái đặc biệt. Cao gầy, nhưng tóc rất dài, cũng rất xinh đẹp, chẳng qua trên trán có một vết sẹo thật lớn, nhưng tóc phủ che lại, nên không mất vẻ thanh nhã.
Cô ấy thấy tôi, nhìn tôi cười, nụ cười kia làm tôi phát hoảng.
"Anh từ chỗ anh ta đến sao?" Cô gái đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, tôi cũng bất giác ừ một tiếng.
"Hôm nay là lễ tình nhân. Có chuẩn bị socola cho bạn gái chưa?" Cô gái cười hỏi, tôi lắc đầu. Cô ấy từ trong túi lấy ra món đồ.
"Cho anh, tặng cô ấy đi, không có quà con gái sẽ không vui đâu." Tôi nhận lấy, là một khối socola hạt dẻ. Tôi vừa định nói cảm ơn, nhưng ngẩng đầu cô gái đã không thấy tăm hơi.
Tôi về tới toàn soạn, đúng lúc gặp Lạc Lôi.
"Tặng cậu." Tôi đưa socola cho cô ấy, Lạc Lôi kinh hỷ, vui vẻ nhận lấy, cô ấy nhìn socola một chút.
"Ồ? Là socola hạt dẻ à." Tôi hỏi cô ấy có gì không ổn sao, cô ấy cười không đáp, chỉ ăn socola, sau đó chạy mất.
Tôi cũng kỳ quái đi thăm dò, hóa ra socola hạt dẻ đại biểu cho lòng trung thành.
Trung thành sao, tôi ngẩng đầu, tôi chợt nhớ tới Hoắc Tư Viễn, lễ tình nhân sang năm, không biết anh ta có đến tòa soạn đăng cáo phó của mình nữa hay không.
Cùng suy nghĩ của tôi hơi bất đồng, Quai Long tựa hồ cũng không thể sống ở đây thời gian dài, trong một ngày nó chỉ có 6 tiếng đồng hồ từ 10h sáng đến 4h chiều mới có thể ở bên cạnh Lạc Lôi. Nhưng tôi vẫn vô cùng chán ghét nó, bởi vì một ngày tôi có thể ở cùng Lạc Lôi cũng chỉ có mấy tiếng này.
Tết năm nay thật sự là muộn cực kỳ, bắt đầu từ tối qua đã không ngừng bị Lý Đa quấy rầy, cô bé cơ hồ là cứ cách hơn 10 phút liền gọi điện hỏi tôi tin tức của Kỷ Nhan. Tôi cũng không ngại phiền giải thích cho cô bé anh Kỷ của cô đã bị người ta gọi đi rồi, tôi tuyệt đối không phải đứa ngốc, sẽ không nói cho cô ấy biết gọi Kỷ Nhan đi chính là một cô nàng xinh đẹp.
"Được rồi được rồi, em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa đây?" Tôi rốt cuộc có chút tức giận, buổi chiều sếp mới đưa tài liệu cho tôi, tôi không thể không tăng ca buổi tối, bài vở trên đầu còn chưa xử lý xong. Đầu kia điện thoại đột nhiên im lặng, tôi ý thức được mình có chút quá đáng, vừa định xin lỗi cô bé, Lý Đa đột nhiên nói.
"Em thỉnh thoảng muốn phiền anh, chẳng qua là bỗng cảm thấy mình cô độc đến nỗi khiến em sợ hãi, bạn học đều đã về nhà ăn tết, trong túc xá chỉ có một mình em." Nói xong, điện thoại cắt ngang. Tiếng tút tút khiến tôi có chút thừ người, tôi thật không ngờ con bé ngày thường điên điên khùng khùng này cư nhiên lại như vậy, có lẽ tôi thật sự chưa từng suy xét tới cảm thụ của cô bé, với tôi mà nói, Kỷ Nhan chỉ là một người bạn thân, mà với cô bé mà nói, Kỷ Nhan lại là tất cả.
Không bận nhận điện thoại nữa, tốc độ công tác nhanh hơn chút, bận rộn cả đêm, rốt cuộc đã đối phó xong bản thảo, vừa rồi lúc bắt đầu làm chuyên đề mới nhớ là lễ tình nhân, trong tòa soạn căn bản không có không khí gì, bởi vì phần lớn bận rộn muốn chết, nhóm người nhàn rỗi đều là lãnh đạo, mỗi người đều đứng đắn, không có mấy ai nói muốn mua quà cho vợ, tựa hồ lễ tình nhân là thú vui của những người trẻ tuổi, cùng hệ thống thao tác trái ngược, khi tình nhân đã thăng cấp lên thành bà xã, đại bộ phận phần mềm phần cứng ngược lại cập nhật không còn chịu khó như trước kia, đương nhiên, bạn cũng có thể lựa chọn bản lậu, thuận tiện rẻ hời.
Tôi hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, sáng ngày mai thức dậy, phải hẹn Lạc Lôi thôi.
Trong ấn tượng hình như lễ tình nhân hằng năm thời tiết đều vô cùng tốt, năm nay cũng không ngoại lệ, vừa mới tới dưới lầu, phát hiện tết tây đầu năm nay so với với tết ta còn được ưa chuộng hơn. Ngay cả mấy ông bác bán bánh bao cũng theo thời đại, nói là hôm nay chỉ bán bánh bao số chẵn, viết cái tên mỹ miều bánh bao tình lữ. Mặc dù là sáng sớm, nhưng ngã tư đường đã có thể nhìn thấy rất nhiều nhóm tình lữ tay nắm tay đầu chạm đầu, trên mặt tràn ngập thỏa mãn và vui sướng. Hình như sợ người ta không biết họ là một đôi, tựa như học Lôi Phong sợ người ta không biết mình sống theo Lôi Phong. Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy chút đại sát phong cảnh, tỷ như vừa rồi từ bên cạnh tôi đi qua một tốp đại lão gia từng đôi mặc áo khoác đen sau lưng in Đoàn Đi Chết Đi mười ngón tay đan chặt.
(Tiêu: Lôi Phong là một tấm gương anh hùng của Đảng Cộng Sản Trung Hoa nhưng mà tuyên truyền dữ quá làm màu quá nên gây nhiều tranh cãi và bị đưa ra làm đề tài mỉa mai nhạo báng.)
"Nơi này có bài cáo phó, cậu ở trang sáu tìm một chỗ đăng lên." Phụ trách quảng cáo Tiểu Lưu ném cho tôi tờ giấy mỏng, tôi nghĩ thầm nhiều ngày lễ như vậy, cư nhiên chọn lễ tình nhân qua đời.
Khuôn mặt này rất quen thuộc.
Mặc dù là hình trắng đen, nhưng như trước có thể nhìn ra được anh ta là một người tướng mạo thanh tú, bình thường chúng ta nói con gái tướng mạo thanh tú, đàn ông dùng thanh tú để hình dung tựa hồ không thỏa đáng lắm, nhưng người trước mắt này thì vô cùng thích hợp, mặt gầy mà không dài, trán rộng mà không dồ, lông mi dài mảnh, đôi mắt nhìn không rõ lắm, bởi vì một cặp kính không gọng che chắn, song thế này càng lộ ra dáng vẻ thư sinh, môi mỏng đóng chặt, làm cho người ta cảm thấy anh ta mặc dù gầy yếu nhưng lại vô cùng cố chấp.
Nhưng nói thế nào đây nhỉ, người như thế là loại mặc dù rất có thể khiến con gái sinh ra cảm giác thân thiết nhưng không cách nào yêu được anh ta.
"Hoắc Tư Viễn." Tôi nhẹ giọng đọc thành tiếng, càng phát ra cảm giác quen thuộc, nhưng ký ức chính là thứ như vậy, phảng phất như một đứa trẻ tinh nghịch, càng muốn tìm được nó, nó càng chơi trò trốn tìm với bạn, tôi dứt khoát mặc kệ không nhớ nữa, nhưng bộ dáng người đàn ông này lại thủy chung lởn vởn trước mắt tôi.
Ở trang sáu tìm chỗ đặt ảnh anh ta.
"Chỉ mới 22 tuổi, thật trẻ tuổi." Tôi cảm thán một câu, Hoắc Tư Viễn là loại người nhìn qua rất ưu sầu, ngay cả chụp ảnh đều nhíu chặt mày.
Cáo phó bình thường không đăng ảnh, nhưng Tiểu Lưu nói người nào đó cố ý dặn dò phải đăng ảnh, Tiểu Lưu nhắc nhở hắn giá cả sẽ cao chút, nhưng người này chẳng hề quan tâm.
Phía trên nguyên nhân cái chết của Hoắc Tư Viễn viết cắt cổ tay tự sát, song những tư liệu khác lại nói rất ít, chỉ có ít ỏi vài chữ.
Sau khi cầm đi duyệt lại tôi cũng không để ý, thời gian buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Lúc tôi gần tan tầm sếp gọi tôi đến phòng tư liệu hình ảnh, bởi vì gần cuối năm, cho nên tư liệu bên kia cần dời xuống. Tôi xắn tay áo lên bắt đầu lục lọi mấy tờ báo cũ trước kia, coi như bảo tồn không tồi, không bị mốc, nhưng bụi là tránh không được.
Tôi chợt phát hiện tờ báo, là tờ báo 14 tháng 2 năm ngoái.
Tôi rốt cuộc biết tại sao có chút quen thuộc ngờ ngợ với tướng mạo Hoắc Tư Viễn. Trên tờ báo năm ngoái, đồng dạng đăng hình anh ta, không, chính xác mà nói cũng là một cáo phó. Tôi nhanh chóng lật ra, quả nhiên, đích thật là anh ta, nguyên nhân chết lại là uống thuốc độc, hơn nữa cũng là 22 tuổi.
Không phải có người từng nói sao, sinh mệnh chỉ có một lần, chẳng lẽ có người có thể chết liên tục? Phải chăng là trò đùa dai, nhưng người này cũng thật nhàm chán, phỏng chừng rất chán ghét người tên Hoắc Tư Viễn này. Tôi tiện tay ném tờ báo, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý niệm.
Muốn chứng minh có phải trò đùa không chỉ có một biện pháp.
Cùng đồng nghiệp chỉnh lý tư liệu thương lượng, dùng tiền trả để tôi một mình sửa sang lại lừa cậu ta ra ngoài, tiếp theo đem tất cả báo nơi này có thể tìm được đều đem ra, sớm nhất chính là 12 năm trước.
12 tờ báo bày trước mặt tôi. Bấy giờ tôi che miệng, ngay cả bụi trên quần áo cũng quên phủi. Những tờ báo này đều là báo ngày 14 tháng 2 hằng năm. Phía trên đồng dạng đăng một bản cáo phó. Nhìn bức ảnh đen trắng kia đầu óc tôi nổ tung. Ngoại trừ mỗi lần là một nguyên nhân tử vong bất đồng thì cáo phó này không có gì khác biệt, 12 năm nay người đàn ông tên Hoắc Tư Viễn kia cư nhiên dùng 12 loại phương thức tự sát, nhảy lầu uống thuốc độc cắt cổ tay treo cổ nuốt súng vân vân. Sau khi tôi hơi lấy lại tinh thần, tôi cuốn lại toàn bộ 12 tờ báo này.
"Nếu như là trò đùa cũng có chút quá đáng rồi." Tôi nhìn những tư liệu kia, nhưng lại có loại xúc động muốn điều tra rõ ràng, lực thúc đẩy của lòng hiếu kỳ thật kinh người.
Tôi tựa hồ cũng bị nhiễm tật xấu của Kỷ Nhan rồi, xem ra trước hết tìm được người phát cáo phó đã, song từ Tiểu Lưu biết được, người nọ bọc mình giống như bánh ú nhân thịt Gia Hưng, còn mang kính đen khẩu trang, làm sao nhận được bộ dáng gì nữa. Lòng tôi nghĩ thế này chẳng lẽ phải chờ tới lễ tình nhân sang năm sao.
Chung quy có thể tìm được chút đầu mối chứ, tôi âm thầm suy nghĩ một chút, vốn muốn hẹn Lạc Lôi tối đi dạo, xem chừng thời gian coi như còn dư dả, không bằng đi thăm dò xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Tôi đi điều tra các bệnh viện lớn hoặc nhà tang lễ, còn tìm vài người quen làm công việc liên quan, nhưng phát hiện trong những người gần đây qua đời căn bản không có ai tên Hoắc Tư Viễn, kể cả mấy năm trước, chẳng lẽ thật là một trò đùa sao? Nhưng một người bạn trung học làm cảnh sát khu vực trong điện thoại sau khi nghe kể xong chợt nhớ tới gì đó, song cậu ấy bảo nói qua điện thoại rất khó, vì vậy tôi đành phải đi một chuyến đến khu vực quản lý của cậu ta.
"Chỗ tớ trước đây, nghe nói trong quận chúng tớ có một quái nhân." Cậu ấy dùng ngón trỏ gõ bàn gỗ màu vàng, phần lớn mọi người đã ra ngoài, bởi vì cậu ấy ở khá gần, cho nên được lưu lại trực ban, anh chàng này thời trung học thường ra vẻ đáng thương, không ngờ tới đội mũ kê-pi lên liền bắt đầu khác hẳn. Nói cười vài câu, cậu ấy mới bắt đầu chính thức kể.
"Khi đó tớ cũng chỉ là một cảnh sát nhỏ ăn không ngồi rồi, giống như cháu trai vậy, đi theo đám cha chú sành sỏi, họ dạy tớ thương gia kia là nhà giàu, cửa hàng nọ bối cảnh khá giả, những người đó cậu có thể cao giọng thét to, những người này cậu phải lời ngon tiếng ngọt." Cậu ấy đắc ý châm điếu thuốc, tôi vừa nhìn, cư nhiên chính là Ngạnh Trung Hoa, dựa vào tiền lương của cậu ấy nào hút được thứ tốt này, phỏng chừng là người khác tặng rồi, khu vực quận này thuộc giải đất thành thị phồn hoa, họ đương nhiên cũng theo giá trị con người mà tăng giá. Tôi nhẫn nhịn, nhắc nhở cậu ấy mau kể, bạn học không hài lòng liếc tôi một cái, đằng hắng cổ họng, phun ra một cục đàm.
"Nhưng mà nghe xong nhiều giáo huấn như vậy, khiến tớ giật mình lại là một người, chính là thằng cha tên Hoắc Tư Viễn kia." Thanh âm cậu ta hơi run rẩy. Tàn thuốc trong tay rơi xuống trên giày da hàng hiệu sáng bóng.
"Ồ? Vậy anh ta chưa từng chết à?" Tôi hiếu kỳ hỏi, bạn học cũng kinh ngạc nhìn tôi, tự giác nói lỡ, cũng không nói thêm nữa, cũng may người này thần kinh khá thô, cũng không suy nghĩ nhiều.
"Cơ hồ tất cả cảnh sát đều chỉ vào ảnh chân dung của thằng cha Hoắc Tư Viễn kia, bảo đừng trêu chọc hắn, cũng đừng nói chuyện với hắn, mặc dù phần lớn thời gian hắn cũng sẽ không bắt chuyện với người ta, mặc khác nhà của hắn cũng vô cùng kỳ lạ, nhà cửa rất nhỏ rất đơn sơ, nghe nói có chút tuổi rồi. Hắn ở chỗ này đã rất lâu, bình thường luôn bọc mình kín kín kẽ kẽ, đến cả mùa hè cũng đội mũ trùm và kính đen, làm như bản thân là một danh nhân vậy, kỳ thật ở chỗ này đến ông cảnh sát già cũng biết, Hoắc Tư Viễn được xưng là nhà văn, nhà văn nhà văn, kỳ thật chính là làm ở nhà thôi, mỗi ngày cắm đầu viết, nhưng trên báo tạp chí ngay cả cái rắm cũng chưa từng thấy hắn phóng, càng miễn bàn đến sách, nhưng nghe nói hắn mấy chục năm trước từng tự sát một lần, từng được cứu sống cả người liền thay đổi thành như vậy, văn nhân đều ưa đoán mò, ảo tưởng tình yêu tươi đẹp, nhưng có tươi đẹp mấy thì con gái nhà người ta cũng phải ăn cơm chứ, còn không bằng mấy anh đây, hiện tại đầy sung sướng." Tôi thấy cậu ta hưng phấn, vội vàng chặn đứng.
"Được rồi, thấy điểm tiền đồ này của cậu, cậu bây giờ cũng có vợ con làm ấm giường liền thỏa mãn, nhìn cậu cái mặt đắc ý của cậu kìa, không tranh luận với cậu nữa, mau nói địa chỉ của người nọ cho tớ biết đi." Bạn học vội viết địa chỉ Hoắc Tư Viễn cho tôi, nhưng mà trước khi đi vẫn nói câu.
"Cậu tốt nhất vẫn đừng nên đi, ông nội tớ trước kia xem phong thủy, tớ có biết một ít, thằng cha kia mỗi lần đến tháng 2 trên người liền quái quái, tớ từ xa nhìn hắn là có thể ngửi được hắn mang theo một cỗ tử khí." Nói xong, cậu ta thần bí lách vào nhà. Tôi thoáng sửng sốt, trong lòng thầm mắng một câu, nếu là người sống sợ cái quái gì.
Dựa theo địa chỉ, tôi tìm được nhà Hoắc Tư Viễn rồi, quả nhiên là cũ nát dữ dội, cả căn nhà bề ngoài nhìn qua trăm lở nghìn loét, thật kỳ lạ cư nhiên còn có thể chứa người ở.
Có lẽ ở đó không phải là người chăng?
Tôi đột nhiên rùng mình một cái, kỳ quái sao lại toát ra ý nghĩa như vậy chứ. Nhưng rất nhanh tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ tiến lên trước, gõ cửa nhà, lớn tiếng gọi tên Hoắc Tư Viễn, nhưng rất kỳ quái, cửa nhà tự mở, hơn nữa cũng không ai trả lời.
Tôi nhấc chân đi vào, trong phòng tràn ngập mùi lạ, nhưng rất quen thuộc, bởi vì phòng ngủ đại học của mình suốt bốn năm đều có mùi đó, so với nơi này dữ dội hơn. Phòng không nhỏ, nhưng đồ đạc nhiều lắm, chen chúc không chịu nổi, ngược lại ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, tôi cẩn thận vòng qua đám quần áo và vỏ bia, xem ra chủ nhân nơi này cực kỳ thích uống bia. Tôi mở hết cửa sổ ra, không khí đối lưu rồi, thoải mái hơn.
Phía trước có bàn học, chỉ sợ là thứ duy nhất ở đây có thể nhìn thuận mắt. Cái bàn không lớn, dài khoảng một thước, đặt kề sát tường, phía trên một chồng sách chỉnh tề, đều là tiểu thuyết, cổ kim trung ngoại đều có, đương nhiên cũng có thứ tôi ưa thích, như 《 Tiếng Gọi Nơi Hoang Dã 》, 《 Chuyện Ở Hai Thành Phố 》các loại, mặt khác còn có rất nhiều quỷ thần dị chí, xem ra anh chàng này săn bắn rất rộng, trên bàn còn có một chồng tập bản thảo, nhưng chưa hề động bút, đèn bàn bên cạnh mặc dù chà lau cực kỳ sạch sẽ, nhưng bóng đèn đã biến thành màu đen, cùng chụp đèn màu vàng cam cơ hồ đứt rụng đều chứng minh nó công tác đã có chút tuổi rồi.
"Không có chỗ nào đặc biệt hết." Tôi nhìn quanh bốn phía, trụ sở điển hình của thân trai tráng đơn độc, bên trong là phòng bếp và nhà vệ sinh, chẳng qua người không có nhà cũng không khóa cửa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỗ này của anh ta cũng ko có thứ gì trộm được, trừ cái TV 21 inch và đầu video già cỗi phủ đầy bụi kia. Hơn nữa trị an của tiểu khu này nổi tiếng không tồi, đêm không cần đóng cửa cũng không sao cả.
Nhưng tôi tìm được chút đồ vật.
Trong góc đầu giường kia là một bộ áo khoác đen, kính đen, khăn trùm, còn có một bộ quần áo trong, giày. Chẳng lẽ người vừa rồi đến tòa soạn đăng cáo phó chính là anh ta?
Cư nhiên có người tự mình phát cáo phó cho mình? Quả thực là hoang đường, nhưng chuyện nhìn như hoang đường này sau đó đã được chứng thật, tôi ở trong túi xách bọc bên ngoài tìm được giấy chứng nhận của tòa soạn chúng tôi.
Nhưng tôi nhanh chóng ý thức được hành vi của mình đã vi phạm pháp luật, nhất thời tình thế cấp bách cư nhiên xê dịch vật phẩm riêng tư của người ta. Vừa định rời khỏi nhà, rồi lại ở dưới TV tìm được một ít băng ghi hình. Tôi hiếu kỳ cầm một cái.
Mặt bên băng ghi hình dán nhãn, tôi nhỏ giọng đọc lên.
"Ngày 14 tháng 2 năm 1999" tôi giật mình, vội vàng đem cả những cái khác cầm lên nhìn, quả nhiên, tất cả băng ghi hình đều sắp đặt theo thời gian, từ 14 tháng 2 của 12 năm trước cho tới hôm nay!
Cứ xem thử đi. Tay tôi cầm băng ghi hình không tự chủ được duỗi về phía đầu video.
Hình ảnh rất tối, nhưng kỳ quái anh ta làm sao quay được, tôi lấy chính là băng của hôm nay. Trong màn ảnh, tôi rốt cuộc thấy được Hoắc Tư Viễn.
Anh ta so với bức ảnh còn muốn gầy hơn đen hơn, tóc rất ngắn, lưa thưa lớt thớt, như bãi cỏ bị dê gặm qua vậy. Theo lý anh ta hẳn chỉ mới là thanh niên, nhưng qua đã rất già nua, bên khóe mắt phủ lớp lớp vành mắt đen đen, hai mắt nửa khép vô thần nhìn màn hình.
"Lại lễ tình nhân, năm nay đã là năm thứ 13, em rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh?" Anh ta mở miệng nói chuyện, lộ ra một hàm răng chỉnh tề nhưng vàng phát đen. Bối cảnh tựa hồ chính là trong nhà anh ta, thân trên anh ta trần trụi tựa hồ là ngồi trước màn ảnh, thanh âm Hoắc Tư Viễn khàn khàn, nhìn ra được dường như đã khóc, hai gò má còn vệt nước mắt, cầm trên tay con dao, quẹt xuống động mạch của mình, máu tươi thoáng cái liền phụt ra. Ngay sau đó, anh ta không nói gì nữa, mím chặt môi, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, sau đó nằm xuống. Tôi nhìn kỹ thời gian của băng ghi hình.
13:40.
Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn 2h chiều, nói cách khác, trước đó khoảng 1 tiếng anh ta đã tự sát ở đây, tôi nhìn mặt đất một chút, tựa hồ có dấu vết được lau chùi, ở nhà vệ sinh, tôi còn phát hiện cây lau nhà dính máu.
Nếu anh ta tự sát, vậy thu dọn đồ đạc là ai? Hơn nữa nếu chính anh ta quay phim, nhưng tôi lại không phát hiện ra máy quay nha. Tôi vừa nghĩ đến đây, băng giống như đột ngột hết, tiếp theo là một mảnh bông tuyết, tôi muốn lấy ra xem cuộn khác, nhưng bị kẹt.
Cửa sổ và cánh cửa vốn mở ra cũng đóng lại toàn bộ. Tôi thử mở, kết quả tốn công vô ích, xem ra, tôi bị khóa ở đây rồi.
Băng dường như phát ra thanh âm kẽo kẹt, tiếp theo, màn hình vốn che kín bông tuyết xuất hiện hình ảnh, bối cảnh vẫn là trong nhà Hoắc Tư Viễn, nhưng mà, cùng vừa rồi có điểm bất đồng.
Tôi nhìn thấy một người, đứng bên cạnh cửa, người nọ tôi không thể quen thuộc hơn được nữa, vì đó là chính tôi.
Vô luận là lắc lư hai tay, hay nhảy về phía trước, người trong hình ảnh cũng làm động tác y hệt, tôi nhìn thời gian trong băng chính là thời gian hiện tại —— 2: 40.
Nhưng tôi không phát hiện camera.
Máy quay pinhole? Hay là máy quay compact? Tôi nhìn tầm nhìn của ống kính tựa hồ là bên phải, tôi chạy qua hướng đó, tôi trên hình ảnh cũng càng lúc càng lớn, quả nhiên, bên phải màn ảnh.
(Tiêu: pinhole là loại máy ảnh đơn giản không dùng tới ống kính. Pinhole là một hộp kín ánh sáng và bức ảnh được tạo ra nhờ một lỗ nhỏ như lỗ kim (thường là 0. 5mm hoặc nhỏ hơn) ở cạnh hộp (nên người ta thường gọi là Máy chụp ảnh lỗ kim), đầu kia đặt phim hoặc giấy chuyên dụng trong nhiếp ảnh. “Lỗ kim” trên thành hộp lúc này trở thành một thấu kính với khẩu độ rất nhỏ. “Lỗ kim” càng nhỏ thì thời gian phơi sáng càng dài.)
Bên phải là đống quần áo, một đống quần áo Hoắc Tư Viễn đã thay ra. Tôi vẫy quần áo ra, nhưng bên trong cái gì cũng không có, đồng thời hình ảnh trên TV lại phát sinh biến hóa.
Tôi bắt đầu xoay tròn, không, chẳng bằng nói cái gọi là ống kính kia bắt đầu xoay tròn, tôi trong hình ảnh mang theo vẻ nghi hoặc và sợ hãi, tôi có thể từ trên đó nhìn thấy vẻ kinh ngạc và sợ hãi của chính mình.
Trong phòng chỉ có mình tôi, cùng thanh âm máy quay ghi hình kẽo kẹt phát ra.
Rốt cuộc, hình ảnh dừng lại, tôi cũng thấy rõ ràng, ống kính kia đối diện tôi, hơn nữa từ khoảng cách nhìn cực kỳ gần, tôi thậm chí có thể nhìn thấy lỗ chân lông trên mặt chính mình. Do quá gần, đầu của tôi đã bắt đầu có chút vặn vẹo, phảng phất như soi gương lồi lõm vậy, nhưng tôi lại không có tâm tư để cười. Bởi vì trước mặt tôi chỉ là không khí, tôi nhìn không thấy bất cứ thứ gì. Thử lấy tay đụng vào, cũng chỉ tốn công vô ích.
"Ngươi rốt cuộc là thứ gì?" Tôi đáp lại gào to câu này, nhưng trả lời tôi chỉ có thanh âm của chính mình. Hình ảnh trên TV lại bắt đầu chuyển động, đó phảng phất như đôi mắt tôi nhìn không thấy được. Nó vòng tới sau lưng tôi, vô luận tôi xoay người thế nào, cư như dán dính vậy, hình ảnh trên TV luôn ở cổ và vai tôi.
Nó đột ngột bất động, tôi cũng đứng thẳng bất động, thời gian trôi qua vài phút, nhưng dài đằng đẳng tựa vài giờ.
Loa trên TV phát ra một tràn tiếng thở dài nặng nề của đàn ông. Thanh âm kia tôi từng nghe qua, người trường kỳ hút thuốc dẫn đến cổ họng khàn sẽ có loại thanh âm này.
Tôi nhìn chằm chằm TV, trong hình ảnh, tôi nhìn thấy trên vai mình có gì đó.
Là mảnh móng tay.
Đích thật là mảnh móng tay, tôi cho rằng mình nhìn lầm rồi, cư nhiên kề sát TV, nhưng tôi nhìn thấy đã không chỉ là mảnh móng tay nữa.
Bây giờ là một đầu ngón tay, chính xác ra là một ngón giữa.
Tôi nhìn lại, thật sự có nửa đoạn ngón giữa trên vai tôi.
Ngay sau đó, trong không khí phảng phất như chậm rãi từ trong nước hiện ra một người vậy. Hoặc giả thuyết giống như một họa sĩ cầm bút, vẽ trong không khí, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Hiện giờ tôi đã có thể nhìn thấy một cánh tay đầy đủ, từ cơ thể đến xem, tôi phán định đây là cánh tay của nam giới.
Sau đó là vai, cổ, cơ ngực, bụng, đùi, cuối cùng là cả thân thể.
Rất kỳ diệu, cơ hồ mỗi một bộ phận như cấp tốc phát triển vậy, hiển thị xương tủy màu trắng, là khung xương xám trắng không sai, tiếp theo là dây thần kinh, máu, mỡ, da, phảng phất như một quy trình kỹ thuật tạo ra vậy, chỉ thoáng cái như vậy, phảng phất như một cái chớp mắt, một người sống sờ sờ bỗng biến ra trước mặt tôi. Song tôi không chớp mắt, thậm chí quên cả sợ hãi, có gì có thể so với nhìn thấy quá trình Chúa tạo ra nhân loại khiến người ta kinh ngạc và hưng phấn hơn được nữa chứ?
Tay trái của người đàn ông này khoát trên vai tôi, cúi đầu, há hốc miệng thở hổn hển, anh ta không mặc quần áo, nhưng tôi nhìn thấy trên cổ tay trái để trên vai tôi, có một đường vết sẹo rõ ràng.
Tôi nâng anh ta dậy đến ngồi trên giường. Quả nhiên, người này chính là Hoắc Tư Viễn. Song anh ta rất suy yếu, tựa hồ ngay cả hít thở cũng rất cố sức, sau đó tôi rót cho anh ta ly nước, anh ta không thèm nhìn đến tôi, bưng ly liền uống sạch. Uống xong ném ly qua một bên giường, lại nằm xuống. Tôi lại rót nước tiếp cho anh ta. Anh ta cứ thế uống xong 4 ly nước, rốt cuộc nói chuyện.
"Lúc anh vừa vào tôi đã nhìn thấy anh rồi." Anh ta nhướng mắt nhìn tôi. "Chỉ có điều tôi vừa chết, anh nhìn không thấy tôi mà thôi."
"Đã chết?" Tôi kinh ngạc hỏi anh ta, Hoắc Tư Viễn còn rất yếu, nói chuyện nhanh chút sẽ thở gấp, anh ta tiện tay mặc áo khoác, dù sao thân trần cùng người ta nói chuyện không phải chuyện gì phong nhã, chúng tôi cũng không phải thi nhân.
"Đúng vậy, mặc dù tôi lại sẽ nhanh chóng trở về thế giới này, từ lần đầu tiên tự sát đến giờ, tôi có thể nói đã chết 13 lần." Vẻ mặt anh ta vô cùng ung dung, phảng phất như cùng tôi đàm luận chuyện cuộc sống hằng ngày vậy. Thấy bộ dáng tôi vẫn mê man, Hoắc Tư Viễn đột nhiên tự giễu cười cười.
"Anh là một phóng viên nhỉ." Anh ta đột nhiên hỏi, tôi gật đầu.
"Tôi từng đọc bài báo của anh, anh là một người tin vào quỷ thần nhỉ. Cho nên, câu chuyện của tôi anh hẳn sẽ cảm thấy hứng thú." Nếu anh ta bằng lòng nói cho tôi biết, đương nhiên cầu còn không được, tôi kéo ghế nhỏ tới, ngồi xuống đối diện anh ta.
"Tính mạng con người chỉ có một lần, đây là đại đa số, hoặc nói là tuyệt đại đa số suy nghĩ của con người, 14 năm trước tôi cho là vậy.
Là một nhà văn nghèo túng thiếu, tôi chỉ có thể dựa vào tiền tích góp còn lại trong nhà duy trì sinh kế, duy trì giấc mộng dưới cái nhìn của người khác là hư hoảng mờ mịt kia của tôi.
Chẳng qua tôi không ngờ, tôi cư nhiên gặp một cô gái, tên của cô ấy tôi không muốn nhắc tới. Cuộc sống lúc đầu đương nhiên rất vui sướng, có một cô gái xinh đẹp bên cạnh cổ vũ bạn, còn có sự ủng hộ nào lớn hơn được nữa chứ?
Nhưng cha mẹ cô ấy cực lực phản đối, cũng khó trách, trên đời này không có bất kỳ cha mẹ nào đồng ý gả con gái mình cho một phế vật như tôi đây, nói là muốn làm cho cô ấy hạnh phúc, đây kỳ thật là lừa mình dối người mà thôi." Hoắc Tư Viễn nói tới đây nhếch nửa miệng, lắc đầu.
"Sau khi trải qua một khoảng thời gian dằn vặt, thậm chí chúng tôi còn từng cùng nhau bỏ trốn, nói ra anh đừng cười, thật sự giống hệt tình tiết những phim cấp ba thô tục, nhưng hết thảy đều phí công.
Cô gái kia là một người bề ngoài nhu nhược nhưng tính cách vô cùng kiên cường hoặc nói có chút cực đoan.
"Chúng ta tự tử đi, cùng chết, tựa như những tình nhân trong truyện vậy, em tin người ta chết đi vẫn có linh hồn!" Cô ấy ngay buổi tối trước lễ tình nhân ôm tôi, tôi khi ấy bị lời của cô ấy dọa giật mình, nhìn kỹ gương mặt cô ấy, phát hiện cô ấy không nói giỡn.
Tôi không phải một người đàn ông kiên cường, cảm giác thất bại nhiều năm cùng ánh mắt khinh bỉ của người khác đã bóp nát chút tự tôn kia, nhưng nếu cô ấy đã hạ quyết tâm, tôi còn có thể nói gì đây. Cho nên chúng tôi hẹn vào 1h40 chiều ngày lễ tình nhân hôm đó cùng nhảy lầu tự sát, lúc ấy chúng tôi đã nghiên cứu rất nhiều phương thức, cô ấy kiên trì muốn nhảy lầu, nói chết thật nhanh, không đau đớn, hơn nữa quá trình tử vong rất tốt đẹp, hoa lệ.
Tôi đồng ý.
Chúng tôi không chọn nhà cao tầng, mà đến nhà xưởng bỏ hoang khá hẻo lánh. Hai người bò lên trên ống khói cao ngất.
Nhưng khi đã đứng trên đó rồi, tôi sợ, lần đầu tiên trong đời có nỗi sợ hãi với tử vong.
"Nhảy thôi." Cô ấy sửa sang lại áo, xinh đẹp như mọi ngày, nhưng hiện giờ tôi nhìn cô ấy lại cảm thấy rất không thoải mái.
"Hay là chúng ta nghĩ lại cách khác, không cần thiết phải tự sát." Tôi nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra. Sau khi cô ấy nghe xong mặt không chút biểu cảm, cuối cùng hơi nở nụ cười.
"Anh sẽ hối hận đó." Nói xong cô ấy liền ở trước mặt tôi nhảy xuống. Vài giây sau. Tôi nghe được một tiếng vang lớn nặng nề. Bên trong nhà xưởng trống trải thoáng cái liền biến mất. Chân tôi bất giác quỵ xuống, ở trên đó khóc suốt buổi chiều, mãi đến khi sắc trời trở tối mới đi xuống." Mắt Hoắc Tư Viễn lại đỏ, tôi rất thông cảm cho anh ta, tự sát quả thực cần dũng khí rất lớn, mà vào lúc này phản bội chính người mình yêu nhất, kỳ thật anh ta cũng rất đau khổ.
Giọng điệu Hoắc Tư Viễn đột nhiên thay đổi, cao vút mà khàn khàn, mặt cũng bắt đầu sung huyết, trong hốc mắt đều là tơ máu vằn vện.
"Nhưng khi tôi xuống ống khói, phía dưới căn bản không có thi thể, đúng vậy, chỉ có một vũng máu, không có thi thể!" Tôi vừa nghe liền ngây dại, chẳng lẽ có người có thể từ chỗ cao hơn mười thước té xuống không chết? Cho dù không chết, còn có sức để rời đi?
Hoắc Tư Viễn nói tiếp, từ sau sự kiện kia, mỗi ngày đều gặp ác mộng, trong mơ bạn gái trước kia cứ mãi nhìn anh ta, không hề nói chuyện, mang theo nụ cười trào phúng nhìn anh ta. Người nhà bạn gái cũng không trở lại tìm cô ấy, nhưng bên ngoài đều truyền nhau rằng cô ấy đã mất tích, nhưng tình hình thật sự chỉ có Hoắc Tư Viễn biết.
Rốt cuộc, một năm trôi qua, Hoắc Tư Viễn không thể chịu đựng loại hành hạ này, cũng đã lựa chọn tự sát, song anh ta uống thuốc độc.
"Tôi trút hết một bao thuốc chuột vào miệng." Hoắc Tư Viễn như giễu cợt nói.
"Tiếp theo chưa tới vài phút, dạ dày của tôi bắt đầu quặn thắt, tiếp theo là quay cuồng, cảm giác nôn mửa cực kỳ dữ dội. Sau đó là co rút, co rút kịch liệt, tôi biết độc tính phát tác, nhưng tôi không gọi điện thoại, tôi thật sự muốn chết, có lẽ tôi còn có thể nhìn thấy cô ấy, nói lời xin lỗi. Sau đó ý thức của tôi mơ hồ, ngã xuống bên giường.
Nhưng khi tôi tỉnh lại tôi vẫn ở nhà, mà trên bàn lại có thêm cuộn băng ghi hình. Tôi không biết ở đâu ra, vì vậy tôi để băng vào xem.
Anh cũng đoán được mà, đó chính là cuộn băng tự sát của tôi. Thậm chí bản thân cũng không biết ai quay. Nhưng tôi biết bản thân quả thực hẳn đã chết. Tôi vọt tới trước gương mới nhìn thấy.
Tôi chỉ có một nửa cơ thể, một nửa khác đang trong khôi phục cấp tốc, thật giống như tôi trước kia là người tàng hình vậy."
Vài phút trước, chỉ sợ một màn tôi chứng kiến kia cũng là như thế. Hoắc Tư Viễn nói tiếp.
"Tôi ý thức được mình hẳn đã chết, nhưng rồi lại bị sức mạnh gì đó làm cho sống dậy, hơn nữa sau mỗi lần tôi chết, phần cơ thể không còn nữa kia sẽ chậm rãi biến mất, nhưng trước khi tôi lại lần nữa có lại được cơ thể sẽ có đoạn quá trình cơ thể mắt thường nhìn không thấy được kia. Hơn nữa sau khi lấy lại cơ thể, tôi sẽ như trẻ con mới sinh, cực kỳ suy yếu, vừa rồi anh cũng thấy đấy, chính là như vậy.
Cuộn băng đột ngột kết thúc, tiếp theo trên đó xuất hiện mặt của bạn gái tôi, rất trắng, rất đẹp. Nhưng tôi lại nói không ra lời.
"Vui không? Cảm giác sống lại có thích không, nhưng sau này anh sẽ chán ghét thôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh, mặc dù tôi bây giờ từng thật sự vui sướng, anh trong lòng tôi hoàn toàn là một tên lường gạt mà thôi, nhớ đó, lễ tình nhân hằng năm anh đều sẽ chết một lần, sau đó lại lần nữa sống dậy, anh vĩnh viễn chỉ ở mãi tuổi 22, anh vĩnh viễn chỉ có thể sống vào thời gian tôi và anh quyết định đi tự sát, tôi muốn anh phải sống trong thống khổ." Nói xong, cô ấy liền biến mất." Hoắc Tư Viễn thở dài một hơi. Không nói gì nữa.
Qua thật lâu, anh ta mới mở miệng.
"Bây giờ, anh cũng đã biết rồi đó, vết máu trên mặt đất là tôi lau, tôi thấy anh vào nhà, chẳng qua tôi không cách nào gọi anh được mà thôi, tôi giữ lại tất cả cuộn băng tự sát hằng năm. Bởi vì tôi phát hiện mắt mình có mối liên hệ kỳ lạ với máy quay phim, vì vậy tôi không cần quay phim, chỉ cần ngồi trước gương là được. Do đó trước lễ tình nhân hằng năm, tôi đều tự mình đến tòa soạn đăng cáo phó của mình, thật là nực cười ha." Anh ta chỉ một tấm gương bên tường, quả nhiên, có khả năng thường ngắm nhìn, mặt gương kia lau rất sáng, cao cỡ một người.
"Tại sao anh hằng năm đều đến tòa soạn đăng cáo phó?"
"Rất đơn giản, cô ấy cũng có thể, hơn nữa hiển nhiên còn đang trên thế giới này, lễ tình nhân hằng năm cô ấy ngay bên cạnh tôi, giống như nhìn chuột bạch trong lồng, trêu đùa tôi. Cho nên tôi đăng cáo phó lên, muốn cầu xin sự tha thứ của cô ấy."
"Tha thứ cái gì?" Tôi hỏi. Hoắc Tư Viễn đứng phắt dậy, đi tới trước cửa sổ xoay người, lấy tay chỉ vào ngực mình.
"Tha thứ sự phản bội của tôi, để tôi có thể chân chính chết đi, bởi vì loại hành hạ này quá thống khổ, mỗi lần thể nghiệm đối diện cái chết đều chân thật, chết một lần là đủ rồi, mà tôi đã chết lần thứ 13, còn phải chịu đựng áy náy và tội lỗi vĩnh viễn, cho nên tôi cầu xin cô ấy để tôi chết." Hoắc Tư Viễn nói rất thoải mái, phảng phất như nói sinh tử của người khác, tôi vẫn là lần đầu nhìn thấy có người muốn chết đến vậy.
"Chẳng lẽ không có cách nào giải quyết sao? Ví dụ như đây chỉ là pháp thuật, tôi quen một người bạn, có lẽ có thể giúp anh." Tôi cũng đứng dậy, đưa ra đề nghị với anh ta. Hoắc Tư Viễn cự tuyệt xòe bàn tay ra.
"Anh nghĩ rằng tôi không nghĩ biện pháp sao, cổ kim trung ngoại toàn bộ tôi đều thử qua, căn bản không có. Về sau một đạo sĩ nói, đó là Hồn Chú, người giống bạn gái tôi trước khi chết mang theo bất mãn và phẫn hận tự sát rất nhiều, nhưng chỉ có cô ấy không chết, tôi cũng không biết cô ấy là cái gì, tóm lại sau khi tự sát chưa chết cô ấy hận tôi thấu xương, có gì mạnh hơn so với việc dùng chính linh hồn mình để nguyền rủa một người chứ? Trừ phi cô ấy bằng lòng tha thứ cho tôi, nếu không sẽ không có bất cứ biện pháp nào, một năm tiếp một năm, tôi sẽ dùng đủ loại phương thức tự sát khác nhau, chết đi, sau đó lại như trẻ sơ sinh mà trở lại thế giới này. Có phải rất có ý nghĩa hay không?" Hoắc Tư Viễn nở nụ cười, mới đầu là kiềm nén, về sau cư nhiên cười ha hả, song cuối cùng anh ta lại quỳ gối trên mặt đất thất thanh khóc rống. Tôi không biết làm sao an ủi anh ta. Hai người ngồi yên trong phòng vài phút. Sau khi khóc đã, anh ta tựa hồ có vẻ thả lỏng chút. Cũng nói cho tôi biết bảo tôi rời đi, bản thân cần yên tĩnh một chút. Tôi chào tạm biệt ra khỏi căn nhà kia.
Lúc đi tới hành lang, tôi nhìn thấy một cô gái đặc biệt. Cao gầy, nhưng tóc rất dài, cũng rất xinh đẹp, chẳng qua trên trán có một vết sẹo thật lớn, nhưng tóc phủ che lại, nên không mất vẻ thanh nhã.
Cô ấy thấy tôi, nhìn tôi cười, nụ cười kia làm tôi phát hoảng.
"Anh từ chỗ anh ta đến sao?" Cô gái đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, tôi cũng bất giác ừ một tiếng.
"Hôm nay là lễ tình nhân. Có chuẩn bị socola cho bạn gái chưa?" Cô gái cười hỏi, tôi lắc đầu. Cô ấy từ trong túi lấy ra món đồ.
"Cho anh, tặng cô ấy đi, không có quà con gái sẽ không vui đâu." Tôi nhận lấy, là một khối socola hạt dẻ. Tôi vừa định nói cảm ơn, nhưng ngẩng đầu cô gái đã không thấy tăm hơi.
Tôi về tới toàn soạn, đúng lúc gặp Lạc Lôi.
"Tặng cậu." Tôi đưa socola cho cô ấy, Lạc Lôi kinh hỷ, vui vẻ nhận lấy, cô ấy nhìn socola một chút.
"Ồ? Là socola hạt dẻ à." Tôi hỏi cô ấy có gì không ổn sao, cô ấy cười không đáp, chỉ ăn socola, sau đó chạy mất.
Tôi cũng kỳ quái đi thăm dò, hóa ra socola hạt dẻ đại biểu cho lòng trung thành.
Trung thành sao, tôi ngẩng đầu, tôi chợt nhớ tới Hoắc Tư Viễn, lễ tình nhân sang năm, không biết anh ta có đến tòa soạn đăng cáo phó của mình nữa hay không.
Danh sách chương