"Có rất nhiều người học y đều là theo tính bắt buộc. Bạn Lâm học chung đại học với tớ cũng vậy. Nhưng chuyện đó cũng đành chịu thôi, bởi vì cậu ấy là gia đình bác sĩ. Nhà cậu ấy ba đời học y, ông nội và cha đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới y học. Cho nên cậu ấy tự nói, năm đó thi tốt nghiệp từ nguyện vọng 1 đến 8 tất cả đều là học viện y.

Không thể phủ nhận di truyền quả thật rất có ích. Lâm tựa hồ trời sinh đã được dự liệu làm bác sĩ. Sách giáo khoa dày như vậy cậu ấy đều nhớ cực kỳ kỹ. Dựa theo cách nói của bạn học là cậu ấy có thể biết rõ mỗi một mạch máu trên cơ thể người nhưng lại thường xuyên bị lạc đường về nhà mình.

Cậu ấy có thành tích tốt nghiệp trội nhất, nhưng đồng thời lại cự tuyệt ở lại trường làm đề cử đi học nghiên cứu sinh. Dưới cái nhìn của chúng tớ cậu ta có chút quái dị, cư nhiên cự tuyệt cơ hội đề cử hậu đãi như vậy. Nhưng gần đây khi tớ ở bên ngoài du lịch bỗng dưng nhận được điện thoại của cậu ấy, muốn tớ lập tức đến một chuyến, nói là có chuyện gấp, cho nên hai người chúng tớ sau khi tốt nghiệp lại cùng nhau ngồi nói chuyện, hiển nhiên tớ cũng hỏi tại sao cậu ấy cự tuyệt đề cử.

Cự tuyệt đề cử kỳ thật cũng không phải chủ ý của Lâm, mà là quyết định của nhà cậu ấy. Ông nội cậu ấy cũng không tán thành Lâm đi học nghiên cứu, ông hy vọng Lâm hiện giờ sẽ đến bệnh viện của mình và cha Lâm. Có lẽ ông cụ đã không thể chờ được nữa. Bản thân Lâm cũng không phản đối. Bởi vì con đường của cậu ấy cũng là ông nội giúp chọn lựa.

Đáng tiếc chính là, không đợi Lâm chính thức làm việc ở bệnh viện, ông nội Lâm liền đột phát xuất huyết não mà qua đời.

Ông nội qua đời gây đả kích không nhỏ cho gia đình. Nhân khẩu nhà bọn họ cũng không hưng thịnh. Lâm là con trai độc nhất, cha cũng thế. Sau khi tang lễ kết thúc. Cha của Lâm cho Lâm một cái hộp.

"Cầm đi, đây là ông nội con khi còn sống thường xuyên dặn dò, nhất định phải đưa cho con." Cha đem hộp trịnh trọng giao cho Lâm. Điều này làm cho Lâm rất giật mình, bởi vì dưới cái nhìn của Lâm ông nội có đôi khi rất nghiêm túc thậm chí có chút ngang ngược. Cậu ấy vẫn cho rằng ông nội không hề quan tâm đến mình, chỉ là vì cái gọi là danh vọng thế gia mới bắt buộc mình học y.

"Thứ này ông nội cất rất kỹ, con phải cẩn thận giữ gìn, phải biết rằng ba chưa từng có tư cách kế thừa đâu, ông nội con thường xuyên nói với ba, con được dự đoán là học y, đồ vật này đến tay con mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa." Cha chậm rãi nói. Nhưng trong lòng Lâm đã dâng lên bi thương cùng hoài niệm với ông nội.

Khi Lâm nói tới đây, tớ nhịn không được hỏi Lâm, tới cùng trong hộp là gì? Lâm nói, ông nội ngay lúc đó dặn dò, khi con còn chưa bó tay hết cách với bệnh nhân, đừng mở hộp.

Lâm hiển nhiên trưởng thành làm một bác sĩ tên tuổi ưu tú, nhưng tựa hồ con đường hành nghề y dị thường thuận lợi, chính cậu ấy cũng từng tự giễu có lẽ ông nội trên trời có linh thiêng đã phù hộ. Nhưng rất nhanh cậu ấy gặp căn bệnh mà cậu ấy dùng hết sức lực cuối cùng cũng không cách nào giải quyết được.

"Bệnh nhân kia đến từ tuần trước, khi hắn tới trước mặt tớ, tớ nhìn thấy một quả cầu to mọng, có người nói nhìn người dựa vào y trang nhìn phật dựa vào kim trang, nhưng tên béo này mặc dù mặc một thân hàng hiệu tớ vẫn có thể cảm thấy hắn thấp kém và bình dân, quan trọng nhất là hắn vừa đến gần tớ đã ngửi được một cỗ mùi thối. Phía sau hắn còn có một đám người đi theo, nào giống khám bệnh, quả thực là xã hội đen đàm phán. Mặc dù ăn mặc đúng mực, quần áo quý giá. Còn có đông đảo thủ hạ. Nhưng tớ biết căn bệnh của hắn hành hạ hắn không nhẹ, bởi vì tớ nhìn thấy trên khuôn mặt béo như bột nhão của hắn, tựa như nếu bị người ta xoa nhẹ một chút, ngũ quan đều sẽ không phân được rõ ràng nữa." Khi Lâm đang tự thuật thường mang theo chút cảm giác đang giảng bài.

"Lúc ấy tớ rất khó hiểu, bởi vì đang mùa đông, hắn cư nhiên chỉ phủ bên ngoài một bộ áo lót rất mỏng, hơn nữa tớ nhìn thấy trên tay thủ hạ của hắn còn có rất nhiều bộ quần áo tương tự.

Khi tớ hỏi bệnh tình của hắn, hắn lộ vẻ mặt khó xử, cuối cùng hắn bảo tất cả mọi người ra ngoài, chỉ chừa lại hai người chúng tớ trong phòng.

Tớ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên thứ hắn bỏ ra áo khoác cùng quần áo cho tớ nhìn. Đó là bệnh nan y từ khi vào nghề đã lâu đến khi đó vẫn chưa từng thấy qua." Giọng nói của Lâm có chút run rẩy, hầu kết đang bất giác trượt lên xuống, mặc dù rất nhẹ, nhưng tớ vẫn nhìn thấy.

"Lưng của hắn đã không thể gọi là lưng nữa, cậu có thể tưởng tượng một chút, cậu có thể đã từng gặp qua tổ ong vò vẽ rồi chứ. Lở loét nặng cùng vết thương chằng chịt khiến mầm thịt của hắn làm thế nào cũng không kéo da non được, những vết thương xé rách lẫn nhau. Hắn có thể sống tiếp tớ cũng rất ngạc nhiên rồi. Tớ còn ngửi được mùi mủ thối cực kỳ gay mũi. Nhưng tớ là bác sĩ, tớ chỉ có thể ngừng thở, đến gần quan sát vết thương.

Vết thương kia quả thực vô cùng kỳ lạ, nếu cậu mà thấy cậu sẽ cảm giác như là có người dùng đại lực kim cương chỉ trong tiểu thuyết võ hiệp ấn vào vậy. Từng vết thương đều là những hình tròn theo quy luật. Nhưng đều đã lõm xuống hơn nữa bắt đầu hoại tử. Hơn nữa ngay khi tớ quan sát vết thương của hắn tớ còn nhìn thấy một màn làm tớ kinh ngạc không thôi.

Tớ tận mắt chứng kiến ngay phía bên phải cổ hắn tới gần xương quai xanh cơ thể vốn hoàn hảo nọ cư nhiên chậm rãi xuất hiện dấu ngón tay số lượng không nhiều lắm, đầu tiên là lõm xuống bình thường, sau đó càng ngày càng sâu, cuối cùng bắt đầu biến thành màu đen, tớ biết mạch máu đã bắt đầu hoại tử, cuối cùng như là túi nước bị đâm thủng vậy, vết thương đã hình thành. Nhưng kỳ quái chính là, mặc dù thứ này đang chầm chậm phát sinh đầy, nhưng người này tựa hồ không có chút tri giác nào.

Kiểm tra chấm dứt, tớ ra hiệu cho hắn mặc quần áo tử tế vào, bởi vì nhìn thêm nữa mắt tớ sẽ thật sự chịu không được nữa.

Tớ hỏi hắn tới cùng khi nào thì bắt đầu như vậy, hắn thống khổ trả lời đã gần một tháng rồi, bắt đầu không để ý, bởi vì cũng không đau đớn gì, nhưng về sau phát hiện cởi quần áo ra thì đều là mủ máu, trên người cũng tràn ngập mùi hôi thối. Liền không thể không đến gặp bác sĩ nữa. Tớ đây mới hiểu tại sao thủ hạ của hắn mang nhiều quần áo như vậy." Nói tới đây, Lâm đột nhiên nhìn tớ, "Cậu biết khi ấy tớ kinh ngạc thế nào không, bởi vì tớ cũng không phải bác sĩ chuyên trị bệnh ngoài da, huống chi tớ ra nghề chưa được bao lâu, tại sao bệnh hắn nghiêm trọng thế mà lại đến tìm tớ chữa trị?"

"Khi ấy tớ có hỏi hắn, nhưng hắn ngậm miệng không đáp. Tớ cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là bảo hắn trở về trước, tớ đang suy nghĩ biện pháp. Nhìn dáng đi loạng choạng ra về của hắn. Tớ bỗng dưng nghĩ tới di vật ông nội lưu lại. Hộp kia đang lẳng lặng nằm ở đầu giường trong nhà tớ. Hiện tại có lẽ là lúc mở ra."

Lúc này Lâm chạy vào phòng, sau đó lấy ra một cái hộp. Cái hộp toàn thân là màu xanh lá cây, dài khoảng một gang tay. Khi Lâm từ phòng lấy ra tớ đã bị cái hộp hấp dẫn. Bởi vì nó phiếm ra lục quang thần bí.

Lâm ở trước mặt tớ chậm rãi mở hộp, trong nháy mắt hộp được mở ra tờ hoài nghi vào mắt mình, bởi vì tớ dường như đã nhìn thấy vật thể gì đó bán trong suốt như từ trong hộp rời đi vậy.

Tớ và Lâm rốt cuộc nhìn thấy thứ trong hộp là gì rồi. Hơi chút thất vọng, trong hộp chỉ là dao phẫu thuật bình thường. Chẳng qua có chút không bình thường, bởi vì chuôi dao là màu vàng, mà lưỡi dao, lưỡi dao cư nhiên không có!

Lâm cẩn thận tỉ mỉ cầm lấy dao phẫu thuật kia, kỳ quái tại sao không có lưỡi chỉ có cán, không ngờ cậu ấy bỗng nhiên a một tiếng, lúc này chúng tớ mới phát hiện, cũng không phải không có lưỡi dao, mà là lưỡi dao cực mỏng, mỏng đến nỗi toàn thể trong suốt như không khí. Mà vừa rồi Lâm không cẩn thận, đã bị lưỡi dao sắc bén cắt phải. Máu rất nhanh liền chảy đến mặt dao, lúc này nguyên hình của dao mới nhìn được rõ ràng. Hóa ra phần lưỡi dao so với cán dao còn muốn dài hơn rất nhiều, như vậy nó cũng so với phân nửa dao phẫu thuật phải dài hơn khoảng một tấc. Đang lúc Lâm băng bó vết thương, tớ lại đột nhiên phát hiện trên lưỡi dao trong suốt bị sau khi thấm máu cư nhiên tựa hồ có chút đường hoa văn. Tớ cầm lên quay về hướng ánh sáng nhìn kỹ, hóa ra không phải hoa văn gì, mà là hai hàng chữ nhỏ.

"Bác sĩ thi thuật cứu người, thi nhân cứu hồn." Chỉ có mười chữ này.

"Đây là di vật ông nội cậu để lại khi cậu bó tay đối với bệnh tình sao?" Tôi hỏi. "Có lẽ cha cậu có thể biết sự huyền bí trong đó."

"Vô dụng, ba tớ phỏng chừng cũng như chúng ta, trước đó chưa bao giờ nghe nói tới. Nhưng ông nội khi còn sống là chuyên gia khoa ngoại cực kỳ nổi tiếng. Nhưng nghe nói cùng chuyên môn của ông bất đồng, ông am hiểu nhất là khám một vài loại bệnh vô cùng kỳ dị, bởi vì những người này phần lớn không hy vọng phơi bày bệnh tình của mình ra ánh sáng, cho nên ông nội mặc dù nổi tiếng, nhưng không dựa vào ca bệnh nào trở thành thần y thế nhân đều biết."

Nhưng con dao này tới cùng có thể giúp được gì đây? Tối thiểu bệnh lưng trước mắt này nên trị liệu thế nào. Tớ hỏi Lâm, Lâm cũng im lặng không lên tiếng.

Cuối cùng tớ kiến nghị đặt dao ở đây trước, chứng bệnh của bệnh nhân kia vô cùng kỳ quái, hơn nữa tại sao hắn chỉ tìm Lâm để khám chứ. Lâm gật đầu, nói tớ thấy nhiều việc lạ, muốn gọi tớ cùng cậu ấy điều tra bệnh nhân kia. Tớ cười nói, chuyện tốt thì không thấy cậu tới tìm tớ đâu.

Rất nhanh, chúng tớ biết thân phận của tên béo, quả nhiên không phải người thường. Hắn là một ông chủ công trình xây dựng của địa phương. Đội xây dựng dưới trướng rất nhiều, do hắn nhận công trình xây cũng rất nhiều. Nhưng tên béo tựa hồ không phải thương nhân nghiêm túc gì, lôi thôi tiền lương, cắt xén vật liệu, song đến giờ cũng chưa có sai lầm gì lớn. Theo bản thân hắn nói quy chế ăn uống làm việc nghỉ ngơi cũng rất bình thường, càng chưa từng tiếp xúc với độc vật hoặc có lịch sử ngoại thương về lưng. Nhưng việc này lại gây khó khăn cho hai người chúng tớ. Mặc dù tớ biết triệu chứng của tên mập có chút giống trùng cổ của người Miêu gia. Nhưng cũng không giống toàn bộ, bởi vì cổ hạ mạnh như vậy mọi người rất khó sống sót, dựa theo bệnh tình của hắn, hắn sống không được bao lâu. Hơn nữa hiện giờ thời đại này sợ rằng muốn tìm được người hạ cổ thì quá khó khăn.

"Vậy đi, cậu đi dọa dẫm tên mập kia một chút, để hắn nói cho cậu biết tới cùng tại sao hắn muốn chọn ra cậu để trị bệnh cho hắn, có lẽ từ chỗ này có thể tìm được chút nguyên nhân."

Quả nhiên, tên béo nghe chúng tớ nói hắn sống không đến vài ngày nữa, hoảng sợ như một con sâu to mọng nhìn thấy thuốc xịt côn trùng. Khóc hu hu, vừa khóc vừa nói, hắn biết ông nội của Lâm có con dao phẫu thuật, kẻ cầm dao có thể trị liệu bất cứ bệnh gì.

Lâm và tớ đều rất kỳ quái, xem ra là bệnh nhân trước kia từng được ông nội trị bệnh đã kể cho tên béo. Nhưng tên béo nói, chưa ai từng thấy ông nội của Lâm làm thế nào sử dụng con dao phẫu thuật kia.

Tớ và Lâm không thể làm gì khác hơn là trở lại nhà cậu ấy, đem con dao phẫu thuật kỳ dị nọ lấy ra quan sát lần nữa, tớ đột nhiên dùng dao vẽ lên tay một đường, quả nhiên rất đau, nhưng tựa hồ rất nhanh sẽ không còn cảm giác. Tớ lại nhìn vết thương, vết thương như phecmơtuya nhanh chóng khép lại. Nếu không có vết máu bên cạnh, căn bản không nhìn ra chút vết thương nào.

Lâm kỳ quái nhìn tớ, "Cậu điên rồi."

"Cậu lần trước bị vết cắt ngay tay có phải cũng rất mau lành không?" Tớ hỏi Lâm.

Lâm lập tức nghĩ ra, "Chẳng lẽ con dao này có thể nhanh chóng khôi phục vết thương?"

"Đúng, cũng chính là ý của câu đầu tiên thi thuật cứu người đây mà."

"Vậy câu thứ hai thi nhân cứu hồn thì sao?" Lâm hỏi.

"Đừng quan tâm nhiều vậy nữa, cứu tên béo trước rồi nói."

Chúng tớ lập tức bảo tên béo đến bệnh viện phẫu thuật cho hắn, đã có con dao phẫu thuật thần kỳ này, Lâm dự định chỉ cùng tớ làm phẫu thuật. Kỳ thuật nói là phẫu thuật, chẳng qua chỉ là muốn thí nghiệm trên người tên béo mà thôi.

Nhưng tình hình tên béo đã không cho phép chúng tớ thí nghiệm nữa. Vết thương của hắn đã nát vụn hết, chúng tớ thậm chí có thể xuyên thấu qua lỗ vết thương thối rữa nhìn thấy lớp mỡ dày của hắn, cùng đầu khớp xương.

Lâm lập tức hướng phía bệnh viện xin phẫu thuật, nhưng bệnh viện không đồng ý, nói bệnh của tên béo phẫu thuật tỉ lệ tử vong rất cao, bảo tên béo tự chuyển viện. Nhưng tên béo nói mình đã khám rất nhiều bác sĩ, kết quả càng khám càng nghiêm trọng, nếu Lâm không phẫu thuật cho hắn hắn sẽ khiếu nại bệnh viện và Lâm không làm tròn trách nhiệm, đến lúc đó bệnh viện và Lâm đều phải lên hầu tòa.

Phía bệnh viện miễn cưỡng đáp ứng rồi. Lâm chỉ đích danh bảo tớ vào. Hơn nữa không cần trợ thủ nào khác, cậu ấy không hy vọng dao phẫu thuật của ông nội bị người khác biết.

Gây mê tên béo không phải chuyện dễ dàng, lòng tớ nghĩ có nên cho hắn lượng thuốc gấp đôi hay không. Lâm dùng dao phẫu thuật của ông nội cắt thành một hình tròn trên vết thương đang sinh thành, quả nhiên, vết thương bắt đầu nhanh chóng khép lại, cũng đem máu mủ nặn ra.

Quả nhiên là dao phẫu thuật thần kỳ, Lâm và tớ đã bị phấn khích cực độ, vết thương rất nhiều, chúng tớ cẩn thận cắt bỏ từng cái, dao phẫu thuật đến đi đến đâu chỗ cơ thể và da đó khép lại rất mau, cuối cùng, chỉ còn lại có một vết thương lớn nhất quan trọng của lưng, vết thương này đã ăn sâu vào xương cột sống. Tớ vẫn không cách nào hiểu được, tại sao tên béo không có chút cảm giác đau đớn.

Đang lúc dao vừa mới tiếp xúc đến vết thương kia, chuyện lạ lùng đã xuất hiện. Tên béo cư nhiên tự mình thức dậy. Kỹ thuật gây mê phân lượng loại này tuyệt đối không thể biến mất trong thời gian ngắn như vậy. Chúng tớ hoảng sợ nhìn tên béo chậm rãi ngồi lên, hắn chậm rãi bước xuống bàn mổ, vải che trên người cũng rơi xuống, hắn cả người trần truồng đứng nơi đó, tớ bỗng dưng liên tưởng tới thi thể một con heo treo trong lò sát sinh.

"Các người không ngăn cản được ta đâu!" Tên béo bỗng nhiên phát ra giọng nói phụ nữ cực kỳ đinh tai, chuyện càng kỳ quái hơn nữa là tớ vậy mà không nhìn thấy miệng của tên béo mấp máy.

"Súc sinh này nhất định phải chết!" Tên béo lại 'nói chuyện'.

Cả người Lâm đều đang run rẩy, việc này đã vượt quá phạm vi xử lý năng lực bác sĩ của cậu ấy.

"Ngươi là ai?" Tớ nghiêm nghị hỏi.

"Ta đã nói, hắn nhất định phải chết, ta không thể để cho các ngươi phá hỏng kế hoạch của ta!" Thanh âm càng ngày càng cao, sợ rằng tiếp tục gào như vậy sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

"Được, chúng tôi không cứu hắn, nhưng ngươi cũng đừng ở đó la lối, nếu ngươi muốn hắn chết, ngươi cũng phải nói cho chúng tôi biết nguyên nhân." Tớ cực lực trấn an thứ chẳng biết nên gọi là gì này.

Tên béo như trước giống xác chết đứng đó. Tớ chú ý phần trái tim hắn cư nhiên phồng lên.

"Ta nói rồi, hắn chỉ có thể chết!" Thứ này xem ra quả thực có oán khí rất lớn với tên béo, cũng không chịu nói gì.

Tớ một bên trấn an nó, một bên ra hiệu cho Lâm ra ngoài gọi người, hiện giờ chế ngự tên béo trước. Bởi vì tớ nhìn thấy hắn tựa như mộng du cầm lên một con dao phẫu thuật bên cạnh chậm rãi quẹt lên cổ. Nếu chờ Lâm đến phỏng chừng tên béo liền thật sự toi đời.

Tớ không biết từ đâu nghĩ ra, bỗng dưng hô lớn một câu: "Chồng cô cũng không mong cô làm như vậy đâu!" Tớ hoàn toàn là nói bừa, hoặc nói là đánh cược thì đúng hơn.

Quả nhiên, thứ kia không tiếp tục động tác nữa, tên béo cũng ngừng lại. Vừa vặn lúc này Lâm mang theo một số người vọt đến. Lập tức chế ngự tên béo.

Lúc này tên béo lại tiếp tục rơi vào trạng thái gây mê. Tớ và Lâm bị làm cho đổ một thân mồ hôi lạnh.

"Vết thương cuối cùng trên lưng không nên động tới. Tớ nghĩ trước hết để hắn đi chụp CT phần tim." Tớ nói với Lâm.

"Chụp CT? Mà lại là phần tim? Tại sao?" Lâm nghi hoặc hỏi.

"Đừng hỏi nữa, cứ nghe theo là được. Hơn nữa đừng để cho nhiều người nhìn thấy phim chụp."

Hơn 10 phút sau, tớ và Lâm đều đang xem CT của tim tên béo.

Chúng tớ đều nói không nên lời. Bởi vì CT trái tim tên béo rõ ràng nhìn thấy một khuôn mặt người. Cũng chính là trái tim tên béo cư nhiên đã biến hóa thành khuôn mặt người.

"Thế này là sao đây." Lâm cười khổ nói.

"E rằng nguyên nhân thật sự là trái tim. Cần làm phẫu thuật một lần nữa." Tớ nói với Lâm.

Lần phẫu thuật này Lâm không cách nào làm một mình được, cậu ấy đem đầu đuôi sự tình báo cho phía bệnh viện. Viện trưởng rất chú trọng. Mấy vị chuyên gia giải phẫu tim cùng nhau làm phẫu thuật này, đương nhiên tớ và Lâm cũng cùng nhau tới đó.

Khi trái tim của tên béo thật sự lộ ra trước mắt chúng tớ, chúng tớ đều hai mặt nhìn nhau. Tim của hắn đã sưng tấy cực độ, hơn nữa đích thật hé ra khuôn mặt người kia, nói chính xác hơn là một khuôn mặt của phụ nữ đang nhắm mắt.

Phần mặt người vừa vặn là phần trái tim thừa ra. Hiện giờ phải để Lâm phẫu thuật cắt xuống một khối.

Khi dao phẫu thuật của Lâm vừa mới tiếp xúc đến khuôn mặt người, mặt người đột ngột mở mắt, hơn nữa dùng miệng, tạm gọi là miệng đi, đột nhiên cắn lấy dao. Hơn nữa phát ra tiếng cười chói tai như lần trước. Những bác sĩ khác đều bị dọa đến bủn rủn. Một y tá bên cạnh trực tiếp ngất đi.

"Buông tay đi, tiếp tục như vậy có ý nghĩa gì?" Tớ nói với khuôn mặt kia.

Nhưng đôi mắt của khuôn mặt này tràn ngập thù hận nhìn tớ. Thình lình phun con dao ra, lớn tiếng nói: "Ngươi thì biết cái gì? Các ngươi chẳng qua thấy hắn nhiều tiền, khám bệnh đều là độc quyền của kẻ giàu, con ta bệnh có từng thấy cái ngươi chữa trị bao giờ đâu? Các ngươi chỉ đi xem bệnh cho những thứ súc sinh này, các ngươi dứt khoát gọi thành bác sĩ thú ý luôn đi!" Nghe tiếng nói chuyện, mấy vị chuyên gia như nổi điên chạy vụt ra, vừa chạy vừa hô quỷ a.

Tớ không thể không thừa nhận lời của cô ta.

"Cô có thể kể lại tất cả mọi chuyện không." Lâm thành khẩn nói.

Mặt người tựa hồ có chút xúc động, thanh âm cũng nhu hòa hơn. "Tôi không muốn nói nhiều như vậy, các người đi tìm một người tên là công nhân A Cống hỏi đi, tất cả mọi chuyện anh ta đều biết. Tôi khuyên các người, thứ súc sinh như vậy các người bớt cứu chút đi. Tôi biết tôi không có cách nào chống lại con dao kia." Nói rồi cô ta nhìn dao phẫu thuật của Lâm. Sau đó không lên tiếng nữa.

Lâm lại thử chạm vào một chút, quả nhiên không có phản ứng. Lâm lập tức cắt mặt người xuống. Trong nháy mắt cắt bỏ, mặt người liền biến thành máu loãng, chỉ để lại cây kim.

Sự tình bị che đậy. Dù sao bệnh viện sở trường nhất là chuyện này. Mấy chuyên gia bị dọa chạy kia cũng cho rằng khi ấy hẳn là ảo giác mà thôi. Mà tớ đợi lâm trình báo cáo xử lý xong tất cả sự tình rồi đi tìm công nhân tên A Cống kia.

Cuối cùng chúng tớ ở một lán trại tìm được A Cống. Cả người hắn tựa như củi còn chưa đốt sạch, vừa đen lại gầy. Suy dinh dưỡng cùng mệt nhọc thời gian dài khiến hắn nhìn qua cực kỳ suy yếu và uể oải. Tớ không nhịn được nghĩ, dựa vào trạng thái sống của hắn như thế, căn bản không cách nào đề kháng một vài bệnh xâm lấn, mà một khi ngã bệnh, bọn họ liền như quy luật sinh tồn của tự nhiên bị đào thải, bởi vì bọn họ căn bản không có tiền chữa trị.

A Cống nghe chúng tớ kể lại xong, câu đầu tiên chính là: "Tên béo chết chưa?" Khiến chúng tớ bị sặc một cái. Cuối cùng Lâm khó xử nói tên béo đã không hề gì nữa, hơn nữa khôi phục rất tốt. A Cống cười lạnh với chúng tớ, cuối cùng chậm rãi kể lại ngọn nguồn sự tình.

Khuôn mặt người chúng tớ nhìn thấy trên quả tim kia là của một cô gái tên Tiểu Phượng, cô ấy cùng chồng là đồng hương của A Cống, ba người cùng đến thành thị làm công. A Cống và chồng Tiểu Phượng làm công ngay trên công trường của tên béo. Tiểu Phượng thì làm chút việc vặt. Vốn cuộc sống dù gian khổ, nhưng còn sống được qua ngày. Nhưng mãi đến khi con của Tiểu Phượng bị bệnh nặng cần gấp tiền thuốc men. Mà tên béo lại khất tiền lương, chồng của Tiểu Phượng cùng công nhân đến đòi tiền lương, bị cảnh sát dùng tội gây rối bắt về. Cuối cùng không còn cách nào, chồng của Tiểu Phượng tưới xăng lên người đến uy hiếp tên béo. Ai ngờ tên béo căn bản không để mắt tới, mà chồng Tiểu Phượng không cẩn thận đến gần ngọn lửa của công trường, kết quả trước mặt tên béo tươi sống chết cháy. A Cống không còn cách nào, chỉ có thể an ủi Tiểu Phượng. Tiểu Phượng kiên trì muốn kiện tên béo, kết quả có thể lường trước được. Mà con của Tiểu Phượng vì không có tiền thuốc men, chết ở hành lang bệnh viện. Tiểu Phượng rốt cuộc phát điên. Sau đó biến mất. Sống chết không biết. Sau khi A Cống kể xong, khinh thường nhìn chúng tớ, nói các người có thể cút. Sau đó phủi mông đi làm tiếp.

Tớ và Lâm không nói gì hồi lâu. Lâm nói với tớ, tới cùng câu sau trên dao phẫu thuật, thi nhân cứu hồn rốt cuộc có ý nghĩa gì? Tớ không trả lời cậu ấy, bởi vì tớ cũng không biết.

Sau khi tôi nghe xong, nói với bạn mình: "Có lẽ ý của ông nội Lâm là kỳ thật cứu hồn là bác sĩ tự cứu chính mình."

Bạn tôi đột nhiên tỉnh ngộ, vui vẻ vỗ vai tôi: "Đúng vậy, sao tớ lại không nghĩ tới, bác sĩ có lòng nhân ái, như vậy mới là một bác sĩ có hồn."

"Tiểu Phượng kia tới cùng ra sao?" Thấy bạn mình nói xong, tôi âm thầm vì cô gái đáng thương kia tiếc hận.

"Không biết, tớ đến giờ vẫn chưa rõ cô ấy tới cùng đã làm phù phép gì với tên béo, song con dao phẫu thuật của ông nội Lâm quả thật thần kỳ, hơn nữa lai lịch thần bí. Lâm đã rời khỏi bệnh viện, cha của cậu ấy rất ủng hộ cậu ấy, cậu ấy hiện giờ trở thành một bác sĩ, thường xuyên tặng thuốc chữa bệnh cứu người."

"Thi nhân để cứu hồn." Tôi nói.

"Đúng." Bạn tôi tán thành nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện