Trong vòng bốn năm, bọn khủng bố đã thực hiện ba vụ tấn công như ở Menburn quê hương của Erik. Chúng giết ba trăm bốn mươi người chủ yếu là người già và những người phản kháng. Số còn lại được chia làm ba nhóm. Nhóm đầu tiên là những người đàn ông khỏe mạnh như Erik. Nhóm này hầu hết được đưa đến những trung tâm thí nghiệm bí mật của chúng nằm rải rác ở các nơi trên thế giới. Một trong số đó đã bị Melanie và đồng nghiệp phát hiện và tiêu diệt. Nhóm thứ hai là phụ nữ. Nhóm này hoặc bị đưa đến những hầm mỏ chui, những nhà xưởng sản xuất bí mật hoặc tệ hơn là bị biến thành gái điếm ở những nhà chứa nằm giáp ranh biên giới, thành nô lệ tình dục cho đám khủng bố. Nhóm cuối cùng là trẻ em. Một số nhỏ may mắn có thể bị bán làm con nuôi cho các gia đình hiếm muộn. Số còn lại không may mắn khi sẽ phải trở thành những công cụ lao động ở những nơi có địa hình chật hẹp, phức tạp mà người lớn không thể làm việc được.
Khi Melanie nói những điều này với Erik, gương mặt Erik tối sầm lại.Anh anh dù cố nắm chặt lấy nhưng vẫn không ngừng run lên. Thực ra anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe về những việc tồi tệ sẽ xảy ra với gia đình mình. Bản thân anh đã sống trong địa ngục trần gian của lũ khủng bố bốn năm trời vậy nên anh không ảo tưởng rằng gia đình anh sẽ được đối xử tốt hơn. Nhưng ngay cả khi đã chuẩn bị sẵn tâm lý thì việc Melanie thuật lại những gì họ có thể đã và đang trải qua vẫn khiến anh không tài nào bình tĩnh nổi. Cứ nghĩ đến việc vợ con mình bị hành hạ là anh không kiềm được sự giận giữ xen lẫn đau đớn. Cảm giác đau đớn này thậm chí còn tồi tệ hơn cả những đau đớn anh phải chịu sau mỗi đợt thí nghiệm trước kia.
Erik lảo đảo đứng dậy và đi vào buồng vệ sinh của máy bay. Anh đóng chặt cửa rồi mở vòi nước ra sau đó ra sức hắt nước lạnh lên mặt mình. Anh cần bình tĩnh. Melanie đã nói một đặc vụ cần phải luôn bình tĩnh trong bất kỳ trường hợp nào. Anh biết vậy nhưng lúc này anh không tài nào kiềm chế được bản thân. Nước lạnh không ăn thua. Nó không khiến tâm trạng của anh dịu bớt. Erik ngồi bệt xuống đất và dựa lưng vào cửa. Anh hét lớn. Vòi nước và tay nắm cửa bằng kim loại trong buồng vệ sinh sau đó bị bóp méo một cách thảm thương.
“Xin lỗi quý khách! Chúng tôi có thể giúp được gì cho quý khách không?”
Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên vang lên từ bên ngoài.
“Không có gì. Để tôi yên tĩnh một lúc”
“Nếu có vấn đề gì xin quý khách ấn nút đỏ ở cạnh cửa. Chúng tôi sẽ có mặt ngay lập tức”
Erik không trả lời. Anh co hai chân lên rồi gục đầu xuống đầu gối. Đôi bàn tay của anh vẫn nắm chặt lại và không ngừng đấm xuống dưới sàn. Cứ mỗi một cú đấm của anh thì đồ vật bằng kim loại trong căn phòng lại bị bóp méo.
Erik giam mình ở trong buồng vệ sinh một tiếng đồ hồ. Khi anh bước ra thì thấy Melanie đang đứng ở bên ngoài cách chỗ anh chừng ba bước chân. Cô đứng dựa lưng vào tường, trên tay cầm một chai nước khoáng nhỏ. Thấy anh đi ra, cô không nói gì mà chỉ tung chai nước về phía anh. Erik đỡ lấy rồi định mở ra uống nhưng Melanie lại ra hiệu cho anh nhìn về phía sau. Erik làm theo và anh nhìn thấy buồng vệ sinh của máy bay đã bị bị mình pha hoại đến mức khó nhận ra. Erik quay vào trong và đóng cửa lại, mười phút sau anh mới bước ra và giờ mọi thứ trong đó tạm thời đã trở lại như cũ. Nếu không tinh ý chắc khó nhận ra vòi nước ở bồn rửa mặt bị méo ở chỗ tay cầm, đường ống nước hơi bị lệch về phía bên phải một chút.
“Đã thực sự ổn định lại chưa?”
“Rồi”
“Vốn định nói thêm vài điều với anh nhưng có lẽ để đến trụ sở thì tốt hơn. Ngủ một chút đi, còn ba tiếng nữa máy bay mới hạ cánh. Sau đó chúng ta còn phải ngồi xe thêm vài tiếng nữa”
Erik và Melanie mua vé thương gia và hôm nay khoang thương gia chỉ có hai người bọn họ. Erik nằm xuống ghế và nhắm mắt lại. Cô nghĩ anh sẽ ngủ nên tiếp tục đọc tài liệu của mình. Nhưng một lát sau Erik bỗng lên tiếng hỏi cô.
“Mel, chuyện gì sẽ xảy ra với các con tôi?”
Cô nhìn vào bản báo cáo trên màn hình máy tính cá nhân. Trong đó ghi tìm thấy một hố chôn tập thể. Trong hố chôn này phát hiện ba mươi bộ hài cốt trẻ em có độ tuổi từ tám đến mười ba tuổi. Nguyên nhân chết của chúng hầu hết là do lao động quá sức.
“Tôi không rõ nữa… Nhưng có thể anh phải nghĩ đến tình huống….”
“Mel, tôi hỏi cô này”. Anh đột ngột cắt ngang lời cô. “Nếu chẳng may…. và có thể tôi không kiềm chế được sức mạnh… Có thể tôi sẽ giết chúng… giết hết chúng. Liệu có được không?”
Melanie quay sang nhìn anh. Erik lúc này vẫn đang nhắm chặt mắt, vùng da hai bên thái dương không ngừng co giật. Cô ngẩn người bởi hình như rất lâu trước đây cô đã từng nói như vậy với bố của mình.
“Bố ạ! Nếu con nhìn thấy chúng có lẽ con sẽ không kiểm soát được bản thân. Có lẽ lúc ấy con sẽ rút súng và bắn chết chúng ngay lập tức. Mọi người sẽ không thể thẩm vấn được chúng nữa. Con làm như vậy được chứ?”
“Không con yêu ạ! Con không thể để cơn giận che mờ lý trí được. Bọn chúng sẽ bị trừng phạt nhưng theo luật pháp”
Cô quay lại nhìn vào bản báo cáo.
“Mel, sao cô không trả lời tôi?”
“Không được Erik ạ. Chúng phải bị thẩm vấn. Chúng phải cung cấp thông tin cho chúng ta. Chúng ta không thể để cơn giận che mờ lý trí được”
Erik thở dài một tiếng.
“Nhưng sau đó anh có thể làm vậy. Tôi có thể bao che cho anh một lần”
Erik mở bừng mắt ra. Khi hỏi câu này anh đoán được câu trả lời của Melanie. Cô luôn nhắc nhở anh phải kiềm chế cảm xúc, phải thật lý trí trong mọi hoàn cảnh vậy nên cô sẽ không đồng ý với suy nghĩ của anh. Nhưng câu nói vừa rồi của cô khiến anh ngạc nhiên. Anh nhìn cô. Lúc này cô vẫn đang chăm chú nhìn màn hình máy tính.
“Ngạc nhiên lắm khi nghe tôi nói vậy hả?”
“Phải! Tôi không nghĩ cô sẽ đồng ý với tôi”
“Ở tư cách của một đặc vụ tôi sẽ không thể nào chấp nhận chuyện đó. Nhưng ở tư cách của một người mất người thân tôi hoàn toàn đồng ý. Những kẻ hành hạ người thân của chúng ta xứng đáng có một cái chết thật đau đớn”
“Cô mất ai vậy?”
Melanie đóng máy tính lại rồi nhìn ra xa. Hồi lâu sau cô mới lên tiếng.
“Chris”
“Là ai?”
“Là người có đôi mắt đẹp nhất trên đời”
Môi Melanie khẽ cong thành một nụ cười. Quen cô cũng được một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười một cách dịu dàng đến như vậy. Người tên Chris kia hiển nhiên là có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô cũng như vợ con đối với anh vậy.
Sau hơn tám giờ bay cuối cùng máy bay của hai người cũng hạ cánh ở một sân bay nhỏ có tên Jerulen. Jerulen cũng là tên của thành phố nơi họ đến. Đó là một thành phố cận sa mạc nơi quanh năm chịu đựng cái nóng kinh người của vùng xích đạo. Khi họ đến nơi đã là chập tối nhưng nhiệt độ vẫn vô cùng oi bức. Melanie rút điện thoại ra gọi cho ai đó. Nói chuyện với bên kia xong cô bảo với anh.
“Nửa tiếng nữa sẽ có xe đến đón. Tạm thời chúng ta ghé vào một quán cạnh sân bay ăn uống và chờ bởi sau khi xe đến chúng ta sẽ phải di chuyển thêm mấy tiếng nữa”
“Được”
Hai người nhanh chóng tìm được một quán ăn nhỏ ở sân bay. Khi họ bước vào thì trong quán chỉ có ba người. Một nhân viên pha chế, một nhân viên chạy bàn và một đầu bếp. Cả ba người đang ngồi xem một chương trình hài trên tivi. Khi trông thấy hai người, cậu chàng nhân viên chạy bàn là người đứng dậy đầu tiên. Cậu ta mời hai người ngồi rồi nhanh chóng đi lấy thực đơn trong khi hai đồng nghiệp kia vẫn dán mắt vào màn hình tivi. Melanie giao cho Erik việc chọn món. Anh nhìn đồng hồ. Họ còn khoảng hai mươi phút nữa vậy nên Erik chọn cho hai người món bánh kẹp và trà lạnh. Sau khi họ chọn món xong thì hai người còn lại đứng dậy để làm việc. Đồ ăn rất nhanh được phục vụ. Đầu bếp sau khi làm đồ ăn xong liền quay về vị trí cũ trước màn hình tivi. Hai người nhìn ông ta rồi lại nhìn hai chiếc bánh mì ở trước mặt. Giờ họ đã hiểu vì sao quán nằm trong sân bay mà lại vắng khánh đến như vậy. Tên của quán này hẳn đã ở trong danh sách đen cần tránh khi đến sân bay Jerulen rồi. Bánh mì thì khô khốc, thịt toàn mỡ trong khi trà lạnh thì như nước lọc có thêm chút màu. Hai người cố gắng nuốt cho xong phần đồ ăn rồi thanh toán tiền và rời khỏi. Khi họ ra đến cổng sân bay thì một người đàn ông trong chiếc áo phông đen bạc màu tiến lại gần.
“Đặc vụ Carter”
“Phải”
“Đặc vụ Ian bảo chúng tôi đến đón cô”
“Chúng ta đến chỗ Ian luôn đúng không?”
“Anh ấy đang ở đây rồi”
Nói rồi anh ta hơi dịch người để Melanie nhìn thấy chiếc xe ở phía sau. Đó là một chiếc xe bốn chỗ đời cũ có thể tìm thấy ở khắp nơi trong thành phố này. Trên xe một người đàn ông có mái tóc được buộc gọn phía sau đang ngồi. Melanie đi về phía xe, cô mở cửa ra. Khi nhìn thấy cô, Ian tươi cười rồi rướn người ôm cô một cái.
“Em gái! Lâu quá không gặp”
Melanie, Ian và Erik ngồi ở ghế sau. Lúc này cô giới thiệu hai người đàn ông với nhau. Ian là anh họ của Melanie. Khác với Melanie chuyên về thông tin. Ian là đặc vụ hoạt động trên thực địa. Anh sẽ đến những nơi được đánh giá là có quân khủng bố chiếm đóng, tạo dựng các nguồn tin, tổng hợp chúng và gửi về trụ sở. Thân phận của Ian ở Jerulen là ông chủ một công ty xây dựng nhỏ với khoảng hai mươi nhân công. Ian không kết hôn. Anh ấy nói công việc này mà kết hôn là một tội ác.
Erik và Melanie được đưa tới nhà của Ian. Đó là một căn nhà nhỏ nằm trong một khu dân cư đông đúc. Căn nhà vô cùng bừa bãi- đặc trưng của những người đàn ông độc thân nhưng Melanie biết đó chỉ là phương thức ngụy trang của anh mình mà thôi.
“Vậy đây là anh chàng điều khiển được kim loại của chúng ta à?”
“Chú nói với anh rồi à?”
“Phải! Ban đầu khi ông ấy nói em sẽ đến cùng một đặc vụ mới anh không đồng ý. Nơi này vô cùng nguy hiểm không thể nào dành cho một người mới được. Sau đó ông ấy nói về khả năng của anh ta và anh nghĩ có lẽ anh chàng này sẽ hữu dụng đấy. Được rồi, xuống dưới hầm, anh sẽ đưa cho em xem trước tài liệu”
Hai người theo Ian vào phòng ngủ. Anh ấy mở cánh cửa tủ ra rồi gõ nhẹ bốn cái vào bức tường phía sau. Một lối đi bí mật dần hé lộ. Ian đi xuống trước dẫn đường, cô và Erik đi phía sau. Bên dưới là một căn hầm rộng chừng hai mươi mét vuông. Dưới đó là một hệ thống máy tính hiện đại.
“Có ai biết về nơi này không?”
“Có em và cậu chàng kim loại”
“Những đặc vụ khác không biết à?”
“Không! Họ biết càng ít thì càng tốt cho anh”
Ian mở máy tính ra rồi vào một thư mục. Anh mở thư mục rồi nhường chỗ cho Melanie ngồi.
“Vừa đến cách đây hai mươi phút. Anh chưa gửi về trụ sở. Em là người được đọc đầu tiên đấy”
Erik cũng ngồi xuống cạnh Melanie và đọc báo cáo cùng cô. Trong bản báo cáo nói có khoảng hai mươi trẻ em độ tuổi từ sáu đến mười bốn người Menburn được chuyển từ xưởng đúc vũ khí đến một mỏ khai thác.
“Em biết mỏ đó khai thác gì không?”
“Cái gì?”
“Kim loại X! Trữ lượng có vẻ lớn hơn ở Darat rất nhiều”
“Không thể nào! Darat là mỏ khai thác lớn nhất. Người ta đã mất gần mười năm mới tìm ra nó. Không thể nào có mỏ khai thác lớn hơn được”
“Ồ Mel thân mến, tất cả chúng ta đều đã lầm”
Melanie đan hai bàn tay vào nhau rồi đặt ở dưới cằm. Khi Ian nói về mỏ khai thác cô chỉ nghĩ đó là một mỏ vàng hay kim cương- hai thứ luôn có giá trên thị trường hiện nay. Nhưng nếu đó là kim loại X thì mọi việc sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều. Kim loại X là thứ kim loại hiếm có nhất trên thế giới hiện nay. Từ khi các nhà khoa học phát hiện ra nó cho đến bây giờ là tròn năm mươi năm nhưng số lượng mỏ kim loại chỉ tính trên đầu ngón tay và hầu hết trong số đó đều có trữ lượng cực kỳ ít. Mỏ kim loại X lớn nhất được phát hiện ở Darat cách đây mười năm nhờ công sức tìm kiếm của các chuyên gia là mỏ có trữ lượng lớn nhất và hiện giờ nó nằm dưới sự kiểm soát của Bộ quốc phòng nước cộng hòa Domika. Melanie không ngờ bọn khủng bố cũng có thể tìm ra được một mỏ khai thác nữa và trữ lượng còn lớn.
“Mel, kim loại X cụ thể là thứ gì?”
Erik cũng đọc xong tài liệu tuy nhiên anh không thực sự hiểu rõ lắm về những gì Ian và Melanie đang nói với nhau. Kim loại X, đây là lần đầu tiên anh nghe đến từ này.
“Kim loại X là cách chúng tôi gọi Xikaum. Cậu đã từng nghe đến cái tên này chưa?”
Erik nhíu mày. Hình như anh đã đọc báo và xem một chương trình khoa học nói về thứ này trước đây. Tuy nhiên chuyện đó đã xảy ra khá lâu rồi nên anh không nhớ được chi tiết.
“Đây là kim loại hiếm nhất hành tinh hiện nay. Giá của nó trên thị trường chợ đen hiện nay là vào khoảng một trăm triệu cho một kilogam. Cậu có biết vì sao nó lại đắt đến như vậy không?”. Erik lắc đầu. “Thứ nhất, rất hiển nhiên đó là vì nó hiếm. Đến nay có bốn mỏ kim loại X được khai thác trên thế giới và chúng đều đặt dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của quân đội các quốc gia có mỏ nằm tại đó. Trữ lượng của các mỏ này rất ít và để khai thác được chúng thì phải dùng đến rất nhiều máy móc hiện đại. Việc khai thác mỏ kim loại X tiêu tốn của quốc gia sở hữu chúng cực kì nhiều tiền. Thứ hai, quan trọng hơn, đó là thứ mà nếu được phát triển thành vũ khí thì có khả năng thay đổi hoàn toàn kết cục một cuộc chiến”
“Cụ thể là như thế nào?”
“Không một thiết bị định vị nào có thể xác định được nó”. Melanie tiếp lời. “Ngay cả hệ thống phòng thủ chống tên lửa đạn đạo MID215 hiện đại nhất trên thế giới lúc này. Nghe có vẻ khó tin nhưng nó là sự thật. Hãy tưởng tượng những chiếc máy bay ném bom, máy bay chiến đấu và tên lửa đạn đạo được làm từ thứ kim loại này. Các nhà khoa học vẫn đang nghiên cứu tại sao nó lại có khả năng kỳ diệu này nhưng đến nay vẫn là một ẩn số”
Ian lấy một chiếc bút mực ra. Anh mở nắp bút và vặn ngòi bút một chút. Chiếc bút tách làm đôi và bên trong là một mảnh giấy được cuộn nhỏ lại.
“Điệp viên nằm vùng của anh trong một mỏ mỏ khai thác của chúng đã chuyển về đây cho anh. Thời gian chuyển là cách đây ba tháng nhưng đến hôm qua anh mới nhận được và đã báo cáo lên. Có lẽ em đọc rồi nhưng anh vẫn muốn để em thấy bản gốc”
Melanie cẩn thận mở cuộn giấy ra. Những dòng chữ nhỏ được viết khá vội bằng bút chì.
“Chúng chuyển hai mươi lao động trẻ em người Menburn từ mỏ này sang một mỏ khác ở cách Jerulen bốn trăm kilomet. Không phải loại mỏ thường”
Melanie chuyển tờ giấy cho Erik.
Khi Melanie nói những điều này với Erik, gương mặt Erik tối sầm lại.Anh anh dù cố nắm chặt lấy nhưng vẫn không ngừng run lên. Thực ra anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe về những việc tồi tệ sẽ xảy ra với gia đình mình. Bản thân anh đã sống trong địa ngục trần gian của lũ khủng bố bốn năm trời vậy nên anh không ảo tưởng rằng gia đình anh sẽ được đối xử tốt hơn. Nhưng ngay cả khi đã chuẩn bị sẵn tâm lý thì việc Melanie thuật lại những gì họ có thể đã và đang trải qua vẫn khiến anh không tài nào bình tĩnh nổi. Cứ nghĩ đến việc vợ con mình bị hành hạ là anh không kiềm được sự giận giữ xen lẫn đau đớn. Cảm giác đau đớn này thậm chí còn tồi tệ hơn cả những đau đớn anh phải chịu sau mỗi đợt thí nghiệm trước kia.
Erik lảo đảo đứng dậy và đi vào buồng vệ sinh của máy bay. Anh đóng chặt cửa rồi mở vòi nước ra sau đó ra sức hắt nước lạnh lên mặt mình. Anh cần bình tĩnh. Melanie đã nói một đặc vụ cần phải luôn bình tĩnh trong bất kỳ trường hợp nào. Anh biết vậy nhưng lúc này anh không tài nào kiềm chế được bản thân. Nước lạnh không ăn thua. Nó không khiến tâm trạng của anh dịu bớt. Erik ngồi bệt xuống đất và dựa lưng vào cửa. Anh hét lớn. Vòi nước và tay nắm cửa bằng kim loại trong buồng vệ sinh sau đó bị bóp méo một cách thảm thương.
“Xin lỗi quý khách! Chúng tôi có thể giúp được gì cho quý khách không?”
Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên vang lên từ bên ngoài.
“Không có gì. Để tôi yên tĩnh một lúc”
“Nếu có vấn đề gì xin quý khách ấn nút đỏ ở cạnh cửa. Chúng tôi sẽ có mặt ngay lập tức”
Erik không trả lời. Anh co hai chân lên rồi gục đầu xuống đầu gối. Đôi bàn tay của anh vẫn nắm chặt lại và không ngừng đấm xuống dưới sàn. Cứ mỗi một cú đấm của anh thì đồ vật bằng kim loại trong căn phòng lại bị bóp méo.
Erik giam mình ở trong buồng vệ sinh một tiếng đồ hồ. Khi anh bước ra thì thấy Melanie đang đứng ở bên ngoài cách chỗ anh chừng ba bước chân. Cô đứng dựa lưng vào tường, trên tay cầm một chai nước khoáng nhỏ. Thấy anh đi ra, cô không nói gì mà chỉ tung chai nước về phía anh. Erik đỡ lấy rồi định mở ra uống nhưng Melanie lại ra hiệu cho anh nhìn về phía sau. Erik làm theo và anh nhìn thấy buồng vệ sinh của máy bay đã bị bị mình pha hoại đến mức khó nhận ra. Erik quay vào trong và đóng cửa lại, mười phút sau anh mới bước ra và giờ mọi thứ trong đó tạm thời đã trở lại như cũ. Nếu không tinh ý chắc khó nhận ra vòi nước ở bồn rửa mặt bị méo ở chỗ tay cầm, đường ống nước hơi bị lệch về phía bên phải một chút.
“Đã thực sự ổn định lại chưa?”
“Rồi”
“Vốn định nói thêm vài điều với anh nhưng có lẽ để đến trụ sở thì tốt hơn. Ngủ một chút đi, còn ba tiếng nữa máy bay mới hạ cánh. Sau đó chúng ta còn phải ngồi xe thêm vài tiếng nữa”
Erik và Melanie mua vé thương gia và hôm nay khoang thương gia chỉ có hai người bọn họ. Erik nằm xuống ghế và nhắm mắt lại. Cô nghĩ anh sẽ ngủ nên tiếp tục đọc tài liệu của mình. Nhưng một lát sau Erik bỗng lên tiếng hỏi cô.
“Mel, chuyện gì sẽ xảy ra với các con tôi?”
Cô nhìn vào bản báo cáo trên màn hình máy tính cá nhân. Trong đó ghi tìm thấy một hố chôn tập thể. Trong hố chôn này phát hiện ba mươi bộ hài cốt trẻ em có độ tuổi từ tám đến mười ba tuổi. Nguyên nhân chết của chúng hầu hết là do lao động quá sức.
“Tôi không rõ nữa… Nhưng có thể anh phải nghĩ đến tình huống….”
“Mel, tôi hỏi cô này”. Anh đột ngột cắt ngang lời cô. “Nếu chẳng may…. và có thể tôi không kiềm chế được sức mạnh… Có thể tôi sẽ giết chúng… giết hết chúng. Liệu có được không?”
Melanie quay sang nhìn anh. Erik lúc này vẫn đang nhắm chặt mắt, vùng da hai bên thái dương không ngừng co giật. Cô ngẩn người bởi hình như rất lâu trước đây cô đã từng nói như vậy với bố của mình.
“Bố ạ! Nếu con nhìn thấy chúng có lẽ con sẽ không kiểm soát được bản thân. Có lẽ lúc ấy con sẽ rút súng và bắn chết chúng ngay lập tức. Mọi người sẽ không thể thẩm vấn được chúng nữa. Con làm như vậy được chứ?”
“Không con yêu ạ! Con không thể để cơn giận che mờ lý trí được. Bọn chúng sẽ bị trừng phạt nhưng theo luật pháp”
Cô quay lại nhìn vào bản báo cáo.
“Mel, sao cô không trả lời tôi?”
“Không được Erik ạ. Chúng phải bị thẩm vấn. Chúng phải cung cấp thông tin cho chúng ta. Chúng ta không thể để cơn giận che mờ lý trí được”
Erik thở dài một tiếng.
“Nhưng sau đó anh có thể làm vậy. Tôi có thể bao che cho anh một lần”
Erik mở bừng mắt ra. Khi hỏi câu này anh đoán được câu trả lời của Melanie. Cô luôn nhắc nhở anh phải kiềm chế cảm xúc, phải thật lý trí trong mọi hoàn cảnh vậy nên cô sẽ không đồng ý với suy nghĩ của anh. Nhưng câu nói vừa rồi của cô khiến anh ngạc nhiên. Anh nhìn cô. Lúc này cô vẫn đang chăm chú nhìn màn hình máy tính.
“Ngạc nhiên lắm khi nghe tôi nói vậy hả?”
“Phải! Tôi không nghĩ cô sẽ đồng ý với tôi”
“Ở tư cách của một đặc vụ tôi sẽ không thể nào chấp nhận chuyện đó. Nhưng ở tư cách của một người mất người thân tôi hoàn toàn đồng ý. Những kẻ hành hạ người thân của chúng ta xứng đáng có một cái chết thật đau đớn”
“Cô mất ai vậy?”
Melanie đóng máy tính lại rồi nhìn ra xa. Hồi lâu sau cô mới lên tiếng.
“Chris”
“Là ai?”
“Là người có đôi mắt đẹp nhất trên đời”
Môi Melanie khẽ cong thành một nụ cười. Quen cô cũng được một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười một cách dịu dàng đến như vậy. Người tên Chris kia hiển nhiên là có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô cũng như vợ con đối với anh vậy.
Sau hơn tám giờ bay cuối cùng máy bay của hai người cũng hạ cánh ở một sân bay nhỏ có tên Jerulen. Jerulen cũng là tên của thành phố nơi họ đến. Đó là một thành phố cận sa mạc nơi quanh năm chịu đựng cái nóng kinh người của vùng xích đạo. Khi họ đến nơi đã là chập tối nhưng nhiệt độ vẫn vô cùng oi bức. Melanie rút điện thoại ra gọi cho ai đó. Nói chuyện với bên kia xong cô bảo với anh.
“Nửa tiếng nữa sẽ có xe đến đón. Tạm thời chúng ta ghé vào một quán cạnh sân bay ăn uống và chờ bởi sau khi xe đến chúng ta sẽ phải di chuyển thêm mấy tiếng nữa”
“Được”
Hai người nhanh chóng tìm được một quán ăn nhỏ ở sân bay. Khi họ bước vào thì trong quán chỉ có ba người. Một nhân viên pha chế, một nhân viên chạy bàn và một đầu bếp. Cả ba người đang ngồi xem một chương trình hài trên tivi. Khi trông thấy hai người, cậu chàng nhân viên chạy bàn là người đứng dậy đầu tiên. Cậu ta mời hai người ngồi rồi nhanh chóng đi lấy thực đơn trong khi hai đồng nghiệp kia vẫn dán mắt vào màn hình tivi. Melanie giao cho Erik việc chọn món. Anh nhìn đồng hồ. Họ còn khoảng hai mươi phút nữa vậy nên Erik chọn cho hai người món bánh kẹp và trà lạnh. Sau khi họ chọn món xong thì hai người còn lại đứng dậy để làm việc. Đồ ăn rất nhanh được phục vụ. Đầu bếp sau khi làm đồ ăn xong liền quay về vị trí cũ trước màn hình tivi. Hai người nhìn ông ta rồi lại nhìn hai chiếc bánh mì ở trước mặt. Giờ họ đã hiểu vì sao quán nằm trong sân bay mà lại vắng khánh đến như vậy. Tên của quán này hẳn đã ở trong danh sách đen cần tránh khi đến sân bay Jerulen rồi. Bánh mì thì khô khốc, thịt toàn mỡ trong khi trà lạnh thì như nước lọc có thêm chút màu. Hai người cố gắng nuốt cho xong phần đồ ăn rồi thanh toán tiền và rời khỏi. Khi họ ra đến cổng sân bay thì một người đàn ông trong chiếc áo phông đen bạc màu tiến lại gần.
“Đặc vụ Carter”
“Phải”
“Đặc vụ Ian bảo chúng tôi đến đón cô”
“Chúng ta đến chỗ Ian luôn đúng không?”
“Anh ấy đang ở đây rồi”
Nói rồi anh ta hơi dịch người để Melanie nhìn thấy chiếc xe ở phía sau. Đó là một chiếc xe bốn chỗ đời cũ có thể tìm thấy ở khắp nơi trong thành phố này. Trên xe một người đàn ông có mái tóc được buộc gọn phía sau đang ngồi. Melanie đi về phía xe, cô mở cửa ra. Khi nhìn thấy cô, Ian tươi cười rồi rướn người ôm cô một cái.
“Em gái! Lâu quá không gặp”
Melanie, Ian và Erik ngồi ở ghế sau. Lúc này cô giới thiệu hai người đàn ông với nhau. Ian là anh họ của Melanie. Khác với Melanie chuyên về thông tin. Ian là đặc vụ hoạt động trên thực địa. Anh sẽ đến những nơi được đánh giá là có quân khủng bố chiếm đóng, tạo dựng các nguồn tin, tổng hợp chúng và gửi về trụ sở. Thân phận của Ian ở Jerulen là ông chủ một công ty xây dựng nhỏ với khoảng hai mươi nhân công. Ian không kết hôn. Anh ấy nói công việc này mà kết hôn là một tội ác.
Erik và Melanie được đưa tới nhà của Ian. Đó là một căn nhà nhỏ nằm trong một khu dân cư đông đúc. Căn nhà vô cùng bừa bãi- đặc trưng của những người đàn ông độc thân nhưng Melanie biết đó chỉ là phương thức ngụy trang của anh mình mà thôi.
“Vậy đây là anh chàng điều khiển được kim loại của chúng ta à?”
“Chú nói với anh rồi à?”
“Phải! Ban đầu khi ông ấy nói em sẽ đến cùng một đặc vụ mới anh không đồng ý. Nơi này vô cùng nguy hiểm không thể nào dành cho một người mới được. Sau đó ông ấy nói về khả năng của anh ta và anh nghĩ có lẽ anh chàng này sẽ hữu dụng đấy. Được rồi, xuống dưới hầm, anh sẽ đưa cho em xem trước tài liệu”
Hai người theo Ian vào phòng ngủ. Anh ấy mở cánh cửa tủ ra rồi gõ nhẹ bốn cái vào bức tường phía sau. Một lối đi bí mật dần hé lộ. Ian đi xuống trước dẫn đường, cô và Erik đi phía sau. Bên dưới là một căn hầm rộng chừng hai mươi mét vuông. Dưới đó là một hệ thống máy tính hiện đại.
“Có ai biết về nơi này không?”
“Có em và cậu chàng kim loại”
“Những đặc vụ khác không biết à?”
“Không! Họ biết càng ít thì càng tốt cho anh”
Ian mở máy tính ra rồi vào một thư mục. Anh mở thư mục rồi nhường chỗ cho Melanie ngồi.
“Vừa đến cách đây hai mươi phút. Anh chưa gửi về trụ sở. Em là người được đọc đầu tiên đấy”
Erik cũng ngồi xuống cạnh Melanie và đọc báo cáo cùng cô. Trong bản báo cáo nói có khoảng hai mươi trẻ em độ tuổi từ sáu đến mười bốn người Menburn được chuyển từ xưởng đúc vũ khí đến một mỏ khai thác.
“Em biết mỏ đó khai thác gì không?”
“Cái gì?”
“Kim loại X! Trữ lượng có vẻ lớn hơn ở Darat rất nhiều”
“Không thể nào! Darat là mỏ khai thác lớn nhất. Người ta đã mất gần mười năm mới tìm ra nó. Không thể nào có mỏ khai thác lớn hơn được”
“Ồ Mel thân mến, tất cả chúng ta đều đã lầm”
Melanie đan hai bàn tay vào nhau rồi đặt ở dưới cằm. Khi Ian nói về mỏ khai thác cô chỉ nghĩ đó là một mỏ vàng hay kim cương- hai thứ luôn có giá trên thị trường hiện nay. Nhưng nếu đó là kim loại X thì mọi việc sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều. Kim loại X là thứ kim loại hiếm có nhất trên thế giới hiện nay. Từ khi các nhà khoa học phát hiện ra nó cho đến bây giờ là tròn năm mươi năm nhưng số lượng mỏ kim loại chỉ tính trên đầu ngón tay và hầu hết trong số đó đều có trữ lượng cực kỳ ít. Mỏ kim loại X lớn nhất được phát hiện ở Darat cách đây mười năm nhờ công sức tìm kiếm của các chuyên gia là mỏ có trữ lượng lớn nhất và hiện giờ nó nằm dưới sự kiểm soát của Bộ quốc phòng nước cộng hòa Domika. Melanie không ngờ bọn khủng bố cũng có thể tìm ra được một mỏ khai thác nữa và trữ lượng còn lớn.
“Mel, kim loại X cụ thể là thứ gì?”
Erik cũng đọc xong tài liệu tuy nhiên anh không thực sự hiểu rõ lắm về những gì Ian và Melanie đang nói với nhau. Kim loại X, đây là lần đầu tiên anh nghe đến từ này.
“Kim loại X là cách chúng tôi gọi Xikaum. Cậu đã từng nghe đến cái tên này chưa?”
Erik nhíu mày. Hình như anh đã đọc báo và xem một chương trình khoa học nói về thứ này trước đây. Tuy nhiên chuyện đó đã xảy ra khá lâu rồi nên anh không nhớ được chi tiết.
“Đây là kim loại hiếm nhất hành tinh hiện nay. Giá của nó trên thị trường chợ đen hiện nay là vào khoảng một trăm triệu cho một kilogam. Cậu có biết vì sao nó lại đắt đến như vậy không?”. Erik lắc đầu. “Thứ nhất, rất hiển nhiên đó là vì nó hiếm. Đến nay có bốn mỏ kim loại X được khai thác trên thế giới và chúng đều đặt dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của quân đội các quốc gia có mỏ nằm tại đó. Trữ lượng của các mỏ này rất ít và để khai thác được chúng thì phải dùng đến rất nhiều máy móc hiện đại. Việc khai thác mỏ kim loại X tiêu tốn của quốc gia sở hữu chúng cực kì nhiều tiền. Thứ hai, quan trọng hơn, đó là thứ mà nếu được phát triển thành vũ khí thì có khả năng thay đổi hoàn toàn kết cục một cuộc chiến”
“Cụ thể là như thế nào?”
“Không một thiết bị định vị nào có thể xác định được nó”. Melanie tiếp lời. “Ngay cả hệ thống phòng thủ chống tên lửa đạn đạo MID215 hiện đại nhất trên thế giới lúc này. Nghe có vẻ khó tin nhưng nó là sự thật. Hãy tưởng tượng những chiếc máy bay ném bom, máy bay chiến đấu và tên lửa đạn đạo được làm từ thứ kim loại này. Các nhà khoa học vẫn đang nghiên cứu tại sao nó lại có khả năng kỳ diệu này nhưng đến nay vẫn là một ẩn số”
Ian lấy một chiếc bút mực ra. Anh mở nắp bút và vặn ngòi bút một chút. Chiếc bút tách làm đôi và bên trong là một mảnh giấy được cuộn nhỏ lại.
“Điệp viên nằm vùng của anh trong một mỏ mỏ khai thác của chúng đã chuyển về đây cho anh. Thời gian chuyển là cách đây ba tháng nhưng đến hôm qua anh mới nhận được và đã báo cáo lên. Có lẽ em đọc rồi nhưng anh vẫn muốn để em thấy bản gốc”
Melanie cẩn thận mở cuộn giấy ra. Những dòng chữ nhỏ được viết khá vội bằng bút chì.
“Chúng chuyển hai mươi lao động trẻ em người Menburn từ mỏ này sang một mỏ khác ở cách Jerulen bốn trăm kilomet. Không phải loại mỏ thường”
Melanie chuyển tờ giấy cho Erik.
Danh sách chương