Biết được nguyên nhân đội trưởng đội săn không thành công thăng cấp, Chu Bách Triết vội vàng đưa thêm vài viên tinh hạch cho đối phương, để ông tiếp hành hấp thu, lần này rốt cuộc có thể thành công trở thành dị năng giả cấp ba duy nhất của toàn thôn.

Người bình thường trong thôn cơ bản rất ít, chỉ có hai ba người mà thôi, đại đa số đều là dị năng giả cấp một, hôm nay bọn họ đã trở thành dị năng giả cấp hai, tự nhiên có bản lĩnh chống đỡ trùng biến dị.

Dù sao nhiều năm như vậy, đại đa số trùng biến dị cũng đều là cấp một mà thôi.

Mặc dù mấy ngày nay trùng biến dị cấp cao có rất nhiều, ngay cả cấp sáu cũng đã xuất hiện nhiều như cải trắng mang bán ngoài chợ.

Mặc dù không biết vì cái gì nhưng vẫn làm thôn dân có chút ấm ức.

Chu Bách Triết cảm thấy vô cùng vui sướng, phân phó mọi người cố gắng giết càng nhiều trùng biến dị càng tốt, phải có nhiều tinh hạch thì cậu mới trợ giúp thôn dân thăng cấp được.

Có tín niệm này làm động lực, thôn dân cứ như được uống máu gà, đối mặt với biển trùng biến dị cũng không còn sợ hãi như trước kia nữa, ngược lại còn run run rẩy rẩy, dĩ nhiên không phải vì sợ mà là vì kích động.

Ớt đại vương nói, chỉ cần có tinh hạch thì Ớt đại vương có thể giúp tất cả mọi người thăng cấp!

Qua tiếp hai ngày trùng triều cơ hồ đều là mỗi ngày tới một lần, mỗi lần đều có trùng biến dị cấp sáu.

May mà có Áo Cổ Đinh hỗ trợ mới có thể thuận lợi giết chết trùng biến dị cấp sáu.

Không có trùng biến dị cấp sáu điều khiển, đám trùng biến dị cấp một cấp hai liền rã ra năm bè bảy mảng, dựa vào bản năng hành động, thiên tính của côn trùng là nhát gan cẩn thận, gặp chuyện khiếp sợ sẽ lựa chọn trốn chạy để bảo vệ tính mạng.

Dĩ nhiên chỉ có trùng biến dị cấp một mới như vậy, trùng biến dị cấp hai sẽ chủ động công kích nhân loại.

Sau khi thôn dân thăng cấp, đám trùng cấp hai kia không còn là đối thủ của bọn họ nữa, cơ hồ chỉ cần một người đã có thể ung dung thoải mái giết chết một con.

Đội trưởng đội săn vừa giết trùng câp hai vừa cảm khái, may mà có Ớt đại vương hỗ trợ, bằng không cho dù thôn dân thành công thăng lên cấp hai cũng không ung dung giết trùng biến dị cùng cấp như thế này.

Một buổi chiều rốt cuộc cũng hoàn toàn giải quyết đám trùng.

Suốt quá trình không hề nhờ đến bom ớt của Chu Bách Triết hỗ trợ.

Trưởng thôn thống kê thương vong, lần này tổng cộng có năm người bị thương nhẹ một người bị thương nặng, khoang dinh dưỡng không thể cứu chữa nên trưởng hôn lập tức đưa tới chỗ Ớt đại vương, không tới vài giây, người nọ đã lập tức hồi phục.

Mặc dù sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng đối với người này thì chút thương tích đó hoàn toàn không đáng kể, vừa trị thương xong đã leo xuống giường bắt đầu bận rộn bù lu bù loa.

Trong quá trình lấy tinh hạch, thôn dân chất trùng biến dị thành đống để chốc nữa thiêu hủy xử lý nhanh gọn lẹ, mọi người vô thức bị ngọn núi kia hấp dẫn, nó được tạo thành từ thi thể trùng biến dị, chỉ nhìn thôi cũng đặc biệt rung động lòng người.

Đến bây giờ thôn dân vẫn có chút không thể tin được mình cư nhiên có thể đơn độc giết chết trùng biến dị.

Nhớ lại ngày xưa cần phải có mấy người hợp sức mới có thể giết trùng biến dị, mà tỷ lệ thương vong cũng cực cao, hiện giờ thì sao? Căn bản không cần lo lắng trùng biến dị cấp hai giết chết mình.

Vì thế có người bị trọng thương thực sự làm mọi người tò mò.

Đối phương rốt cuộc đã làm gì mới rơi vào kết cục như vậy? Rất nhanh, có một vài người bát quái tìm tới người nọ khó hiểu hỏi: "Tôi nói này người anh em, từ khi chúng ta thăng lên cấp hai thì có thể dễ dàng giết chết trùng biến dị cấp hai đúng không?"

Người nọ: "Ừ."

Người bát quái nói tiếp: "Trừ trùng biến dị cấp ba, trùng biến dị cấp hai hoàn toàn không phải đối thủ của chúng ta."

Nói xong, người bát quái hồi tưởng lại một chút rồi nói: "Lần chiến đấu này tôi nhớ hình như có hơn mười con trùng biến dị cấp ba xuất hiện, thế nhưng tất cả đều bị Áo Cổ Định đại nhân giải quyết."

Ẩn ý trong lời này cực kỳ rõ ràng, trùng biến dị cấp ba căn bản không tồn tại, còn lại đều là trùng biến dị không ra hồn, người này rốt cuộc làm sao lại bị thương nặng như vậy?

Người nọ trầm mặc hồi lâu, giọng điệu cứ như muốn khóc tới nơi: "Tôi thấy tôi trở nên thực lợi hại nên nhất thời xúc động..."

Nói tới đây, mặt người nọ đã đỏ tới tận mang tai, chỉ hận không thể chui vào đất mà trốn.

Người bát quái lại càng tò mò hơn: "Ông nhất thời xúc động rồi làm gì?"

Người nọ lắc đầu, ngậm miệng không chịu nói.

Người bát quái hiếu kỳ tới tột đỉnh: "Ông nói cho tôi biết đi, tôi đảm bảo không nói cho người khác biết đâu."

Người bát quái thề thon thề sắt, biểu tình nghiêm túc, rất nhanh liền làm người nọ dao động, vốn người nọ cũng thực buồn bực muốn tìm người phát triết, cố tình chuyện này thực sự không nói ra miệng được, giấu trong lòng thì bức bối, càng bức bối lại càng nghĩ tới nó.

Lúc này có người nguyện ý nghe mình nói, hơn nữa còn thề son sắt sẽ đảm bảo bí mật.

Người nọ dao động, nhìn nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai chú ý tới bên này mới nhỏ giọng nói: "Vì thấy bản thân quá trâu bò nên mới xúc động lao tới khiêu khích cùng lúc mười con trùng biến dị cấp hai, muốn để mọi người thấy tôi lợi hại cỡ nào, cư nhiên một địch mười, kết quả..."

Người nọ ngừng một lát, đè nén xấu hổ đang dâng trào trong lòng, tiếp tục nói: "Kết quả tôi bị mười con trùng biến dị kia vây đánh, cái kềm của nó kẹp trúng bụng tôi, suýt chút nữa tôi rụng nụ luôn rồi."

"..." Biểu tình thôn dân bát quái cứng ngắc, cơ hồ nghĩ rằng mình nghe nhầm, trên đời này cư nhiên có người có chỉ số thông minh chấn động lòng người đến vậy tồn tại sao?

Hôm nay còn để anh đụng trúng.

Phải ngu xuẩn đến mức nào mới dám một địch mười chứ? Cậu ta cũng đâu phải Áo Cổ Đinh đại nhân, kết quả bị đập te tua.

Người nọ cũng tự hiểu chuyện này quá mất mặt nên có chút không yên tâm dặn dò: "Ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết đấy."

Người bát quái gật đầu: "Tôi biết rồi."

Rất nhanh, hai người tản ra, bắt đầu công việc của mình.

Tới chạng vạng tối, chiến trường rốt cuộc cũng được thu dọn sạch sẽ, thi thể trùng biến dị cũng bị xử lý hết, tuyệt đối không còn chút khí tức.

Người nọ xoa xoa bả vai có chút ê ẩm định trở về nhà uống ngụm canh nóng, thế nhưng dọc theo đường đi cứ thấy có người nhịn cười, ánh mắt rất quái dị, còn có người ở xa xa chỉ chỉ trỏ trỏ, còn phát ra tiếng cười làm người ta sợ hãi.

Người nọ ù ù cạc cạc không hiểu gì cả, nhất thời trong lòng có chút sợ hãi.

Mọi người rốt cuộc bị làm sao vậy?

Người nọ nhịn không được cúi đầu tự quan sát chính mình, quần áo có vết rách, trên người còn có nhiều vết máu cùng ít bùn đất, thoạt nhìn quả thực rất chật vật.

Thế nhưng không phải chỉ có một mình cậu chật vật, rất nhiều người cũng có dáng vẻ như vậy, vì sao tất cả mọi người chỉ chỉ trỏ mỗi mình cậu?

Người nọ ngày càng bất an hơn, vội vàng kéo một người lại dò hỏi: "Ông có biết mọi người đang nói gì tôi không vậy?"

Đối phương vội vàng xua tay, lộ ra biểu tình cố nhịn cười rồi vội vàng chạy đi, sau khi đi một đoạn thì nghe thấy tiếng cười ha hả vọng tới, rõ ràng vừa nãy đã nhịn cười.

Người nọ sợ hãi, cũng có chút không cam lòng, cảm giác bị tất cả mọi người bài xích như vậy thực sự không tốt chút nào.

Quẹo vào hẻm nhỏ, biểu tình như đưa đám, đầu rũ thấp vô lực, đến khi phía trước truyền tới âm thanh người nọ ngẩng đầu lên thì thấy một cái cây đứng phía trước.

"Ớt, Ớt đại vương." Người nọ vội vàng đứng thẳng người, cung kính chào.

Từ khi Ớt đại vương hi sinh lá cây của mình cho thôn dân thăng cấp, địa vị của nó đã tăng lên cấp bậc cực cao.

Chu Bách Triết nhìn trái nhìn phải rồi vẫy vẫy tay, thần bí nói: "Mau tới đây."

Người nọ run run, vội vàng tiến tới nhỏ giọng hỏi: "Ớt đại vương, ngài có gì phân phó?"

Chu Bách Triết thở dài, nhẹ giọng nói: "Nhỏ tiếng thôi, đừng để người khác biết, tôi hỏi cậu chuyện này, cậu phải trả lời thành thực."

Người nọ vội vàng gật đầu, trong đầu lóe lên rất nhiều ý niệm, tỷ như Ớt đại vương muốn nói về chuyện sinh tử tồn vong của thôn, mặc dù không biết vì sao Ớt đại vương lại tìm mình nhưng không quản lý do là gì, có thể giúp đỡ Ớt đại vương thì sau này cậu trâu bò là cái chắc rồi.

"Tôi biết rồi Ớt đại vương, ngài nói đi." Người nọ chuẩn bị tốt tâm lý rồi nói. Chu Bách Triết vỗ vai đối phương, nhỏ giọng thì thầm: "Tôi hỏi này, cậu có biết cái thằng ngốc kia là ai không?"

Người nọ sửng sốt, qua thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần: "Thằng... thằng ngốc nào?"

Vì sao cậu hoàn toàn không biết chuyện này.

Chu Bách Triết lắc đầu, ra vẻ người lớn nói: "Cậu đúng là đần mà, chuyện mới phát sinh hôm nay mà cũng quên được!"

Người nọ cười khổ: "Ớt đại vương, tôi thật sự không nhớ rõ, hay là ngài nhắc nhở chút đi..."

Chu Bách Triết thầm liếc mắt: "Cái thằng ngốc tôi nói chính là cái đứa sau khi thăng cấp muốn một địch mười ấy, toàn thôn đều đang thảo luận chuyện này a, cười sắp rụng răng rồi kia kìa, tôi thấy mọi người đều biết thằng ngốc kia là ai, có mỗi tôi là không biết."

Dứt lời, Chu Bách Triết nhịn không được lẩm bẩm: "Cũng tại khi ấy tôi không nhìn rõ mặt, chỉ mãi lo trị liệu." Cậu nhịn không được than thở: "Nghe nói là một cậu nhóc đẹp trai, cư nhiên làm ra chuyện hài hước như vậy đúng là hiếm thấy mà."

Biểu tình người nọ cứng ngắc, chỉ cảm thấy đầu óc ong một tiếng, trống rỗng.

Ớt đại vương cường giả mà cậu vô cùng sùng kính cư nhiên cũng biết chuyện này?

Nháy mắt đó người nọ hiểu được thế nào là cảm giác chỉ hận không thể chết đi.

Thật lâu sau, người nọ rốt cuộc phunr a một câu.

"Ớt đại vương, tôi nghĩ tôi biết ngài đang nói tới ai."

Chu Bách Triết cảm thấy có chút kỳ quái, biểu tình người này sao lại kỳ quặc như vậy: "Là ai?"

Người nọ nghiến răng ken két, gằn từng chữ: "Chính là tôi."

"..." Chu Bách Triết.

Một trận gió thổi qua cuốn đám lá khô bay ra xa xa.

Chu Bách Triết cảm nhận được cái gì gọi là lúng túng tới tận xương tủy, cậu không biết nên nói gì để xoa dịu không khí, chỉ đành cười gượng vài tiếng.

"Cái đó, tôi còn có chuyện, tôi đi trước."

Nói xong, Chu Bách Triết nháy mắt vươn hai cái cẳng cường tráng của mình bỏ chạy, dáng vẻ như chạy mất dép.

Người nọ đứng im tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi: "Lão Trương chết tiệt, đã nói sẽ không nói cho người khác biết.

"Phốc..." Một tiếng bật cười vang lên.

Người nọ quay đầu lại, chỉ thấy vài thôn dân đi ngang qua cố nhịn cười nhanh đi rời đi...

Nháy mắt đó, cậu chỉ hận không thể quay ngược thời gian... không bao giờ làm ra hành vi phô trương rồi bị đập ngược này nữa.

Thực sự quá mất mặt mà.

...*... 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện