Thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người tập trung về phía mình, thôn dân kia có chút luống cuống tay chân, suýt chút nữa đã bị nước miếng sặc chết: "Sao, sao vậy?"
Rõ ràng không phải chỉ có một mình ông thăng cấp, sao mọi người đều nhìn mình a? Người nọ càng nghĩ càng khẩn trương, tay cũng run rẩy theo.
Chẳng lẽ... ông đã làm sai gì sao?
Một thôn dân khoát tay: "Ông mau tránh ra coi, che hết tầm mắt tôi rồi."
Thôn dân nọ sửng sốt, nháy mắt thở phào một hơi, hóa ra mọi người không phải đang nhìn mình, ông vội vàng lùi qua một bên, sau đó quay đầu nhìn lại thì cũng há mồm, ánh mắt tràn đầy cảm xúc không thể tin nổi.
Đó, đó là...
Nhất thời, không khí tựa hồ ngưng trệ, tất cả mọi người đều cho rằng mình nhìn thấy ảo giác.
Trừ bỏ Chu Bách Triết.
"Tiểu... Tiểu Tây, con có dị năng sao?" Tay A Ngưu run run, thế nhưng một bước cũng không dám tiến tới, sợ mình sẽ phá vỡ giấc mộng tuyệt vời này.
Biểu tình của Tiểu Tây cũng mờ mịt, bé nhìn chằm chằm lòng bàn tay cùng thân thể tràn đầy sức mạnh của mình... hết thảy đều chứng minh bé không còn là phế vật nữa.
Bé rốt cuộc cũng có dị năng.
Cho dù chỉ là dị năng bậc một mà thôi.
Bé không cần phải núp trong xó làm một phế vật chỉ biết mang tới phiền toái, luôn cần người săn sóc nữa, bé cũng có thể cầm vũ khí lên cống hiến sức lực cho thôn, còn nữa, bé cũng có thể bảo vệ cha mẹ mình, không cần để mẹ vì lo lắng cho bé mà ngày đêm dùng nước mắt rửa mặt nữa.
Cảm giác này làm bé vừa kích động lại chua xót, hai mắt đỏ bừng như khóc như cười nói: "Cha, con... con sẽ không kéo chân cha nữa."
Tâm A Ngưu co rút, hô hấp khó khăn, nâng bước chân nặng như đeo chì của mình từng bước từng bước đi tới trước mặt Tiểu Tây, ôm lấy bé.
"Con trai ngoan, con chính là kiêu ngạo của cha."
Nước mắt không ngừng lại được, ào ạt rơi xuống, ủy khuất suốt nhiều năm qua rốt cuộc hóa thành nước mắt, toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Một màn này hiển nhiên cũng làm nhóm thôn dân cảm động, mọi người cũng biết chuyện Tiểu Tây đã làm nhà A Ngưu thống khổ cỡ nào, bây giờ thì tốt rồi, Tiểu Tây rốt cuộc cũng trở thành dị năng giả, đối với thôn mà nói, đó không thể nghi ngờ là tăng thêm một phần sức mạnh.
Chỉ là... Tiểu Tây vốn đã kích phát dị năng thất bại sao lại đột nhiên có dị năng chứ?
Mọi người đều biết, người bình thường muốn có dị năng thì cần phải dùng tinh hạch để kích phát, một khi thành công thì sẽ trở thành dị năng giả.
Nhưng nếu thất bại thì sẽ triệt để bị phế bỏ, so với người bình thường còn không bằng, càng đáng sợ hơn là người đã từng thất bại sẽ vĩnh viễn không thể kích phát dị năng được nữa.
Thế nhưng trước mắt... là tình huống gì a.
Rõ ràng là ngày hè nóng bức nhưng mọi người tựa hồ lại bị xối một chậu nước lạnh lên đầu, lạnh tới tận xương.
Trưởng thôn tiến tới dò hỏi: "Tiểu Tây, con có biết vì sao con lại có dị năng không?"
Tiểu Tây nhếch miệng, rõ ràng vẫn còn là đứa nhỏ nhưng thực bình tĩnh nói: "Con ăn lá thăng cấp của Ớt đại vương."
Lá thăng cấp?
Thôn dân biến sắc, thứ này vốn không có nhiều, mỗi ngày chỉ có số lượng nhất định, người bình thường làm sao có được?
Thứ tốt nên dùng vào người có tiềm lực cao.
Nhưng nếu thay đổi cách suy nghĩ, nếu có nhiều dị năng giả hơn thì chưa chắc là chuyện xấu.
Chỉ là lá thăng cấp này rốt cuộc là ai đưa cho Tiểu Tây, chuyện này nhất định phải tra rõ, thứ trân quý như vậy không ít dị năng giả còn không được phân, trong lòng tự nhiên có ý kiến.
Chu Bách Triết liếc nhìn A Ngưu, phát hiện nam nhân trung thực này khẩn trương tới túa mồ hôi, trong lòng nhất thời có suy đoán.
Thực lực của A Ngưu không tệ, trừ bỏ đội trưởng đội săn, ông chính là người có khả năng thăng cấp lên cấp bốn nhất trong thôn, vì thế mỗi ngày ông đều nhận được lá thăng cấp.
Vì thế ông nhường lá cho con mình, hi vọng nó cũng có thể thăng cấp, thế nhưng dựa vào hành động không hề lén lút trốn đi thăng cấp của Tiểu Tây thì có thể đoán được A Ngưu vốn không có lòng tin về chuyện này.
Bản thân Tiểu Tây cũng vậy, bé căn bản không tin mình sẽ thăng cấp.
Cũng chính vì thế mới xảy ra một màn vừa nãy.
Chuyện thăng cấp bị toàn thôn bắt gặp, A Ngưu đè nén mớ suy nghĩ linh tinh trong lòng, vắt hết óc nghĩ lí do để che giấu chuyện này.
"Là tôi cho." Một âm thanh đột nhiên vang lên làm không gian ồn ào thoáng chốc ngưng trệ.
Chu Bách Triết thu hết biểu tình kinh ngạc của mọi người vào đáy mắt, cậu nói: "Thứ này là tôi cho, cần phải được mấy người đồng ý à?"
Đám người vốn có chút không cam lòng lập tức thu lại tâm tư.
Nếu vì chuyện này mà chọc Ớt đại vương không vui thì phiền toái.
Chuyện này cứ vậy bỏ qua, không ai dám nhắc tới nữa, mọi người lại bắt đầu bận rộn, chỉ có A Ngưu giống như vừa mới lượn một vòng dưới vực thẳm, vẫn còn chưa tỉnh hồn.
"Lần sau không thể làm như vậy nữa." Âm thanh già nua cơ trí đột nhiên vang lên.
A Ngưu giật bắn, quay đầu nhìn lại, sau đó chột dạ cúi đầu, lúng túng nói: "Trưởng, trưởng thôn."
Trưởng thôn chậm rãi lắc đầu, thở dài một tiếng: "Lần sau đừng làm vậy nữa, bây giờ Tiểu Tây cũng là dị năng giả, nó cũng có cơ hội được chia lá thăng cấp."
Hiển nhiên trưởng thôn đã nhìn A Ngưu từ nhỏ đến lớn sớm đã nhìn thấu hết thảy nhưng không nói, chỉ cảnh cáo một phen rồi rời đi.
Chu Bách Triết đứng trong bóng râm nhìn hết thảy, cậu khẽ mỉm cười rồi quay đầu rời đi.
Quả thực trong thôn có một vài người tâm tư hẹp hòi, luôn muốn chiếm tiện nghi nhưng lại không thích để người khác chiếm tiện nghi, thế nhưng cũng có vài người hiền lành có điểm đáng yêu của riêng họ.
Chỉ là cuộc sống ở thế giới tương lai này quá tàn khốc nên mọi người cũng không thể quá hiền lành, thời loạn thì cần có tính cách quả quyết sát phạt.
Điểm này thì dễ hiểu, chẳng qua phải nhắc nhở chính mình nhất định phải cố gắng cường đại hơn, phải mạnh mẽ, như vậy cho dù cậu chỉ là một cây ớt thì cũng không có ai dám tổn thương cậu.
Mấy ngày tiếp theo, Chu Bách Triết để thôn dân lùa trùng biến dị tới vị trí trung tâm, càng đông càng tốt, sau đó cậu sẽ ném bom ớt nổ chết chúng nó.
Vị cay nồng đậm làm người ta đau buốt, sưng đỏ, không ít thôn dân chịu không nổi phải nhảy xuống sông làm dịu đi cơn thống khổ.
Lần chiến đấu này Tiểu Tây không tham dự, sức mạnh của bé chưa đủ mạnh, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu cơ bản chỉ là con số không, cần phải luyện tập một thời gian mới có thể ra chiến trường.
Vài quả bom ớt tung ra, mấy trăm con trùng biến dị nháy mắt biến thành thịt vụn, tình cảnh cực kỳ tởm lợm, mùi máu tanh tưởi đã bị mùi cay nồng lấn át, không ai dám tới gần, chỉ có thể giương mắt chờ làn sương đỏ tản đi tới gấp rút xử lý chiến trường.
Mấy ngày nay, bọn họ kiếm được không ít tinh hạch, toàn bộ đều giao cho Chu Bách Triết xử lý, mặc dù mỗi ngày đều có một số lượng lớn tích phân nhưng cậu đều dùng hết vào lá thăng cấp, căn bản không tích trữ được gì.
Thế nhưng hiệu quả bên thôn dân thật sự đáng mừng, đội trưởng đội săn mặc dù vẫn còn ở cấp bốn, chậm chạp không thăng cấp nhưng A Ngưu cùng những người khác trước sau thăng cấp trở thành dị năng giả cấp bốn.
Những người có tiềm lực lớn chính là trọng điểm đào tạo của Chu Bách Triết, còn những người khác, chỉ khi nào diệt được nhiều trùng biến dị mới có cơ hội dùng lá thăng cấp.
Chu Bách Triết cũng hi vọng mỗi người đều được phân lá thăng cấp, thế nhưng tích phân không đủ, tối đa chỉ có thể sinh trưởng hơn một trăm lá, con số này đối với số lượng thôn dân lên tới mấy trăm thì căn bản không thể chia đủ.
Mặc dù có một phần nhỏ thôn dân oán hận, thế nhưng bọn họ không có tìm được lý do bác bỏ phương pháp phân chia này, chỉ có thể cố gắng giết trùng, hi vọng có được cơ hội thăng cấp.
Tiểu Tây hi vọng mình có thể ra chiến trường giết trùng biến dị, như vậy mới có cơ hội nhận lá thăng cấp, mỗi ngày trừ bỏ thời gian ăn cơm cùng nghỉ ngơi, bé luôn liều mạng học tập kỹ thuật chiến đấu, A Ngưu tự nhiên cũng không giấu diếm, dốc lòng truyền thụ hết thảy những gì mình biết cho bé.
Có lẽ vì cười nhạo là phế vật rất nhiều năm, không ai ngờ được một đứa bé thoạt nhìn yếu ớt như vậy lại có năng lực chịu đựng lớn đến thế, tốc độ học tập tiến bộ rất nhanh, chỉ mới mấy ngày đã có thể ra chiến trường.
Ngày hôm sau lại có đợt trùng triều tấn công vào thôn, Tiểu Tây nắm chặt kiếm laser, cố đè nén khẩn trương cùng sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn là kích động.
Lần này bé phải cố gắng biểu hiện, để tất cả mọi người phải có ánh nhìn khác về bé, bé tuyệt đối không phải phế vật!
Ôm ý niệm này, trong trận chiến này Tiểu Tây đã giết chết hơn hai mươi con trùng biến dị, sau khi nghe thấy thành tích này, phản ứng đầu tiên của thôn dân là không tin.
Phải biết lúc bọn họ còn ở cấp một, muốn một mình giết chết một con trùng biến dị là cực kỳ khó khăn, thế nhưng đứa bé kia lại dựa vào sức của chính mình liên tiếp giết chết hơn hai mươn con?
Này không khỏi quá khó tin đi?
Thế nhưng sự thật ở ngay trước mắt, rõ rõ ràng ràng vô cùng thuyết phục, mọi người im lặng, không còn ai dám coi thường Tiểu Tây nữa, chẳng ai ngờ một phế vật như vậy hóa ra khi có dị năng lại còn mạnh hơn đại đa số mọi người.
Nhớ tới con cái nhà mình từng cười nhạo Tiểu Tây là phế vật, thế nhưng bây giờ con mình ngay cả chiến trường cũng không dám ra, sợ tới mức chảy nước mắt nước mũi, mà Tiểu Tây thì dũng cảm cầm kiếm laser chiến đấu.
Mặt mọi người nóng hừng hực, không dám không biết thẹn mà ở lại.
Chạng vạng tối, Chu Bách Triết đặc cách cho Tiểu Tây hai mảnh lá thăng cấp, trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Tiểu Tây nhận lấy lá cây, không hề có chút chột dạ nào, tựa hồ sau khi trải qua trận chiến này bé đã là ve sầu lột xác, lại càng kiên cường hơn, dũng cảm hơn.
Chu Bách Triết vỗ vai bé, khích lệ: "Tiểu Tây, tiếp tục cố gắng nghen."
Tiểu Tây gật đầu, hé miệng nói: "Cám ơn ngài."
Tiếng cám ơn này không chỉ là vì lời khích lệ của Ớt đại vương mà còn vì.... tất cả những gì Ớt đại vương đã giúp đỡ gia đình bé, nếu không nhờ Ớt đại vương, cha bé có lẽ đã chết từ lâu rồi, nếu không nhờ Ớt đại vương, bé cũng không có cơ hội trở thành dị năng giả.
Ơn lớn như vậy làm sao có thể báo đáp bằng một lời cám ơn được chứ.
Lúc này Tiểu Tây chỉ là một đứa bé, bé lặng lẽ gieo một hạt giống trong lòng mình, dần dần nảy mầm.
Không ai biết đứa bé đã bị bị cười nhạo là phế vật sau này sẽ có tương lai thế nào...
Chu Bách Triết mỉm cười, không lên tiếng.
Chiều nay, Tiểu Tây lại thành công thăng lên cấp hai, ngày tiếp theo thăng lên cấp ba, cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người thăng lên cấp nốn.
Như vậy trong thôn rốt cuộc có tổng cộng sáu dị năng giả cấp bốn.
Mỗi lần trùng triều qua đi, mọi người lại càng thành thạo hơn, cũng không còn ai bị thương nữa, hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Một ngày nọ, ngoài cổng thôn xuất hiện một nhóm người.
Rõ ràng không phải chỉ có một mình ông thăng cấp, sao mọi người đều nhìn mình a? Người nọ càng nghĩ càng khẩn trương, tay cũng run rẩy theo.
Chẳng lẽ... ông đã làm sai gì sao?
Một thôn dân khoát tay: "Ông mau tránh ra coi, che hết tầm mắt tôi rồi."
Thôn dân nọ sửng sốt, nháy mắt thở phào một hơi, hóa ra mọi người không phải đang nhìn mình, ông vội vàng lùi qua một bên, sau đó quay đầu nhìn lại thì cũng há mồm, ánh mắt tràn đầy cảm xúc không thể tin nổi.
Đó, đó là...
Nhất thời, không khí tựa hồ ngưng trệ, tất cả mọi người đều cho rằng mình nhìn thấy ảo giác.
Trừ bỏ Chu Bách Triết.
"Tiểu... Tiểu Tây, con có dị năng sao?" Tay A Ngưu run run, thế nhưng một bước cũng không dám tiến tới, sợ mình sẽ phá vỡ giấc mộng tuyệt vời này.
Biểu tình của Tiểu Tây cũng mờ mịt, bé nhìn chằm chằm lòng bàn tay cùng thân thể tràn đầy sức mạnh của mình... hết thảy đều chứng minh bé không còn là phế vật nữa.
Bé rốt cuộc cũng có dị năng.
Cho dù chỉ là dị năng bậc một mà thôi.
Bé không cần phải núp trong xó làm một phế vật chỉ biết mang tới phiền toái, luôn cần người săn sóc nữa, bé cũng có thể cầm vũ khí lên cống hiến sức lực cho thôn, còn nữa, bé cũng có thể bảo vệ cha mẹ mình, không cần để mẹ vì lo lắng cho bé mà ngày đêm dùng nước mắt rửa mặt nữa.
Cảm giác này làm bé vừa kích động lại chua xót, hai mắt đỏ bừng như khóc như cười nói: "Cha, con... con sẽ không kéo chân cha nữa."
Tâm A Ngưu co rút, hô hấp khó khăn, nâng bước chân nặng như đeo chì của mình từng bước từng bước đi tới trước mặt Tiểu Tây, ôm lấy bé.
"Con trai ngoan, con chính là kiêu ngạo của cha."
Nước mắt không ngừng lại được, ào ạt rơi xuống, ủy khuất suốt nhiều năm qua rốt cuộc hóa thành nước mắt, toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Một màn này hiển nhiên cũng làm nhóm thôn dân cảm động, mọi người cũng biết chuyện Tiểu Tây đã làm nhà A Ngưu thống khổ cỡ nào, bây giờ thì tốt rồi, Tiểu Tây rốt cuộc cũng trở thành dị năng giả, đối với thôn mà nói, đó không thể nghi ngờ là tăng thêm một phần sức mạnh.
Chỉ là... Tiểu Tây vốn đã kích phát dị năng thất bại sao lại đột nhiên có dị năng chứ?
Mọi người đều biết, người bình thường muốn có dị năng thì cần phải dùng tinh hạch để kích phát, một khi thành công thì sẽ trở thành dị năng giả.
Nhưng nếu thất bại thì sẽ triệt để bị phế bỏ, so với người bình thường còn không bằng, càng đáng sợ hơn là người đã từng thất bại sẽ vĩnh viễn không thể kích phát dị năng được nữa.
Thế nhưng trước mắt... là tình huống gì a.
Rõ ràng là ngày hè nóng bức nhưng mọi người tựa hồ lại bị xối một chậu nước lạnh lên đầu, lạnh tới tận xương.
Trưởng thôn tiến tới dò hỏi: "Tiểu Tây, con có biết vì sao con lại có dị năng không?"
Tiểu Tây nhếch miệng, rõ ràng vẫn còn là đứa nhỏ nhưng thực bình tĩnh nói: "Con ăn lá thăng cấp của Ớt đại vương."
Lá thăng cấp?
Thôn dân biến sắc, thứ này vốn không có nhiều, mỗi ngày chỉ có số lượng nhất định, người bình thường làm sao có được?
Thứ tốt nên dùng vào người có tiềm lực cao.
Nhưng nếu thay đổi cách suy nghĩ, nếu có nhiều dị năng giả hơn thì chưa chắc là chuyện xấu.
Chỉ là lá thăng cấp này rốt cuộc là ai đưa cho Tiểu Tây, chuyện này nhất định phải tra rõ, thứ trân quý như vậy không ít dị năng giả còn không được phân, trong lòng tự nhiên có ý kiến.
Chu Bách Triết liếc nhìn A Ngưu, phát hiện nam nhân trung thực này khẩn trương tới túa mồ hôi, trong lòng nhất thời có suy đoán.
Thực lực của A Ngưu không tệ, trừ bỏ đội trưởng đội săn, ông chính là người có khả năng thăng cấp lên cấp bốn nhất trong thôn, vì thế mỗi ngày ông đều nhận được lá thăng cấp.
Vì thế ông nhường lá cho con mình, hi vọng nó cũng có thể thăng cấp, thế nhưng dựa vào hành động không hề lén lút trốn đi thăng cấp của Tiểu Tây thì có thể đoán được A Ngưu vốn không có lòng tin về chuyện này.
Bản thân Tiểu Tây cũng vậy, bé căn bản không tin mình sẽ thăng cấp.
Cũng chính vì thế mới xảy ra một màn vừa nãy.
Chuyện thăng cấp bị toàn thôn bắt gặp, A Ngưu đè nén mớ suy nghĩ linh tinh trong lòng, vắt hết óc nghĩ lí do để che giấu chuyện này.
"Là tôi cho." Một âm thanh đột nhiên vang lên làm không gian ồn ào thoáng chốc ngưng trệ.
Chu Bách Triết thu hết biểu tình kinh ngạc của mọi người vào đáy mắt, cậu nói: "Thứ này là tôi cho, cần phải được mấy người đồng ý à?"
Đám người vốn có chút không cam lòng lập tức thu lại tâm tư.
Nếu vì chuyện này mà chọc Ớt đại vương không vui thì phiền toái.
Chuyện này cứ vậy bỏ qua, không ai dám nhắc tới nữa, mọi người lại bắt đầu bận rộn, chỉ có A Ngưu giống như vừa mới lượn một vòng dưới vực thẳm, vẫn còn chưa tỉnh hồn.
"Lần sau không thể làm như vậy nữa." Âm thanh già nua cơ trí đột nhiên vang lên.
A Ngưu giật bắn, quay đầu nhìn lại, sau đó chột dạ cúi đầu, lúng túng nói: "Trưởng, trưởng thôn."
Trưởng thôn chậm rãi lắc đầu, thở dài một tiếng: "Lần sau đừng làm vậy nữa, bây giờ Tiểu Tây cũng là dị năng giả, nó cũng có cơ hội được chia lá thăng cấp."
Hiển nhiên trưởng thôn đã nhìn A Ngưu từ nhỏ đến lớn sớm đã nhìn thấu hết thảy nhưng không nói, chỉ cảnh cáo một phen rồi rời đi.
Chu Bách Triết đứng trong bóng râm nhìn hết thảy, cậu khẽ mỉm cười rồi quay đầu rời đi.
Quả thực trong thôn có một vài người tâm tư hẹp hòi, luôn muốn chiếm tiện nghi nhưng lại không thích để người khác chiếm tiện nghi, thế nhưng cũng có vài người hiền lành có điểm đáng yêu của riêng họ.
Chỉ là cuộc sống ở thế giới tương lai này quá tàn khốc nên mọi người cũng không thể quá hiền lành, thời loạn thì cần có tính cách quả quyết sát phạt.
Điểm này thì dễ hiểu, chẳng qua phải nhắc nhở chính mình nhất định phải cố gắng cường đại hơn, phải mạnh mẽ, như vậy cho dù cậu chỉ là một cây ớt thì cũng không có ai dám tổn thương cậu.
Mấy ngày tiếp theo, Chu Bách Triết để thôn dân lùa trùng biến dị tới vị trí trung tâm, càng đông càng tốt, sau đó cậu sẽ ném bom ớt nổ chết chúng nó.
Vị cay nồng đậm làm người ta đau buốt, sưng đỏ, không ít thôn dân chịu không nổi phải nhảy xuống sông làm dịu đi cơn thống khổ.
Lần chiến đấu này Tiểu Tây không tham dự, sức mạnh của bé chưa đủ mạnh, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu cơ bản chỉ là con số không, cần phải luyện tập một thời gian mới có thể ra chiến trường.
Vài quả bom ớt tung ra, mấy trăm con trùng biến dị nháy mắt biến thành thịt vụn, tình cảnh cực kỳ tởm lợm, mùi máu tanh tưởi đã bị mùi cay nồng lấn át, không ai dám tới gần, chỉ có thể giương mắt chờ làn sương đỏ tản đi tới gấp rút xử lý chiến trường.
Mấy ngày nay, bọn họ kiếm được không ít tinh hạch, toàn bộ đều giao cho Chu Bách Triết xử lý, mặc dù mỗi ngày đều có một số lượng lớn tích phân nhưng cậu đều dùng hết vào lá thăng cấp, căn bản không tích trữ được gì.
Thế nhưng hiệu quả bên thôn dân thật sự đáng mừng, đội trưởng đội săn mặc dù vẫn còn ở cấp bốn, chậm chạp không thăng cấp nhưng A Ngưu cùng những người khác trước sau thăng cấp trở thành dị năng giả cấp bốn.
Những người có tiềm lực lớn chính là trọng điểm đào tạo của Chu Bách Triết, còn những người khác, chỉ khi nào diệt được nhiều trùng biến dị mới có cơ hội dùng lá thăng cấp.
Chu Bách Triết cũng hi vọng mỗi người đều được phân lá thăng cấp, thế nhưng tích phân không đủ, tối đa chỉ có thể sinh trưởng hơn một trăm lá, con số này đối với số lượng thôn dân lên tới mấy trăm thì căn bản không thể chia đủ.
Mặc dù có một phần nhỏ thôn dân oán hận, thế nhưng bọn họ không có tìm được lý do bác bỏ phương pháp phân chia này, chỉ có thể cố gắng giết trùng, hi vọng có được cơ hội thăng cấp.
Tiểu Tây hi vọng mình có thể ra chiến trường giết trùng biến dị, như vậy mới có cơ hội nhận lá thăng cấp, mỗi ngày trừ bỏ thời gian ăn cơm cùng nghỉ ngơi, bé luôn liều mạng học tập kỹ thuật chiến đấu, A Ngưu tự nhiên cũng không giấu diếm, dốc lòng truyền thụ hết thảy những gì mình biết cho bé.
Có lẽ vì cười nhạo là phế vật rất nhiều năm, không ai ngờ được một đứa bé thoạt nhìn yếu ớt như vậy lại có năng lực chịu đựng lớn đến thế, tốc độ học tập tiến bộ rất nhanh, chỉ mới mấy ngày đã có thể ra chiến trường.
Ngày hôm sau lại có đợt trùng triều tấn công vào thôn, Tiểu Tây nắm chặt kiếm laser, cố đè nén khẩn trương cùng sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn là kích động.
Lần này bé phải cố gắng biểu hiện, để tất cả mọi người phải có ánh nhìn khác về bé, bé tuyệt đối không phải phế vật!
Ôm ý niệm này, trong trận chiến này Tiểu Tây đã giết chết hơn hai mươi con trùng biến dị, sau khi nghe thấy thành tích này, phản ứng đầu tiên của thôn dân là không tin.
Phải biết lúc bọn họ còn ở cấp một, muốn một mình giết chết một con trùng biến dị là cực kỳ khó khăn, thế nhưng đứa bé kia lại dựa vào sức của chính mình liên tiếp giết chết hơn hai mươn con?
Này không khỏi quá khó tin đi?
Thế nhưng sự thật ở ngay trước mắt, rõ rõ ràng ràng vô cùng thuyết phục, mọi người im lặng, không còn ai dám coi thường Tiểu Tây nữa, chẳng ai ngờ một phế vật như vậy hóa ra khi có dị năng lại còn mạnh hơn đại đa số mọi người.
Nhớ tới con cái nhà mình từng cười nhạo Tiểu Tây là phế vật, thế nhưng bây giờ con mình ngay cả chiến trường cũng không dám ra, sợ tới mức chảy nước mắt nước mũi, mà Tiểu Tây thì dũng cảm cầm kiếm laser chiến đấu.
Mặt mọi người nóng hừng hực, không dám không biết thẹn mà ở lại.
Chạng vạng tối, Chu Bách Triết đặc cách cho Tiểu Tây hai mảnh lá thăng cấp, trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Tiểu Tây nhận lấy lá cây, không hề có chút chột dạ nào, tựa hồ sau khi trải qua trận chiến này bé đã là ve sầu lột xác, lại càng kiên cường hơn, dũng cảm hơn.
Chu Bách Triết vỗ vai bé, khích lệ: "Tiểu Tây, tiếp tục cố gắng nghen."
Tiểu Tây gật đầu, hé miệng nói: "Cám ơn ngài."
Tiếng cám ơn này không chỉ là vì lời khích lệ của Ớt đại vương mà còn vì.... tất cả những gì Ớt đại vương đã giúp đỡ gia đình bé, nếu không nhờ Ớt đại vương, cha bé có lẽ đã chết từ lâu rồi, nếu không nhờ Ớt đại vương, bé cũng không có cơ hội trở thành dị năng giả.
Ơn lớn như vậy làm sao có thể báo đáp bằng một lời cám ơn được chứ.
Lúc này Tiểu Tây chỉ là một đứa bé, bé lặng lẽ gieo một hạt giống trong lòng mình, dần dần nảy mầm.
Không ai biết đứa bé đã bị bị cười nhạo là phế vật sau này sẽ có tương lai thế nào...
Chu Bách Triết mỉm cười, không lên tiếng.
Chiều nay, Tiểu Tây lại thành công thăng lên cấp hai, ngày tiếp theo thăng lên cấp ba, cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người thăng lên cấp nốn.
Như vậy trong thôn rốt cuộc có tổng cộng sáu dị năng giả cấp bốn.
Mỗi lần trùng triều qua đi, mọi người lại càng thành thạo hơn, cũng không còn ai bị thương nữa, hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Một ngày nọ, ngoài cổng thôn xuất hiện một nhóm người.
Danh sách chương