Ngay sau đó, người nhận được lá cây đều rối rít bắt đầu hấp thu, tổng cộng bốn mươi người, có hơn hai mươi người thành công thăng lên cấp bốn.

Cộng thêm bốn người bên Áo Cổ Đinh.

Hết thảy có ba mươi bốn dị năng giả cấp bốn, đối phó với trùng biến dị cấp bảy cũng nắm chắc hơn 50% thắng lợi.

Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Chu Bách Triết cảm thấy số người thành công lần này thật sự quá ít.

May mắn vẫn còn thời gian để số dị năng giả cấp ba còn lại có thể thăng cấp, hi vọng con trùng cấp bảy kia ngàn vạn lần đừng chui ra tác quái, ngoan ngoãn ẩn trong bóng tối, ngày ngày đưa trùng triều tới nộp mạng thì càng tốt.

Như vậy cậu có thể thu hoạch được càng nhiều tinh hạch hơn, càng có cơ hội bồi dưỡng nhiều dị năng giả hơn.

Lúc này nhóm người Áo Cổ Đinh đi tới, nhóm thôn dân thấy bọn họ thì rối rít gật đầu bày tỏ tôn kính, dĩ nhiên phần tôn kính này không dành cho nhóm Hoàng Mao mà là vị dị năng giả cường đại Áo Cổ Đinh.

Nếu không phải mấy ngày trước Áo Cổ Đinh dùng sức của một mình mình đánh bại trùng biến dị cấp sáu thì thôn này đã sớm bị diệt rồi.

Hoàng Mao sớm đã không nhịn được, tiến tới túm lấy Chu Bách Triết, ngữ khí kích động: "Mi rốt cuộc làm sao làm được?"

Chu Bách Triết bởi vì bị mất đi phần lớn lá cây nên thoạt nhìn có chút đáng thương.

Áo Cổ Đinh nhíu mày, lạnh lùng nói: "Hoàng Mao, để nó xuống."

Tất cả thôn dân đều căm tức trừng Hoàng Mao, bầu không khí đột nhiên cứng ngắc, lúc này Hoàng Mao mới ý thức được chính mình hơi quá đáng, vội vàng buông cây ớt xuống, sau đó thành khẩn nói xin lỗi mọi người.

Trưởng thôn vẫn luôn hòa ái với tất cả mọi người, bất kể gặp chuyện gì cũng chưa từng thất thố lại lạnh lùng nói với Hoàng Mao: "Người ngài nên xin lỗi không phải chúng tôi mà là Ớt đại vương, nó là thủ hộ thần của thôn chúng tôi, ngài đối với nó như vậy chính là chà đạp lên tôn nghiêm cùng mặt mũi của toàn thôn chúng tôi."

Hoàng Mao sửng sốt, không ngờ thôn dân lại phản ứng lớn như vậy.

Cho là Hoàng Mao không muốn nhận lỗi, thôn dân không hẹn mà cùng rút kiếm laser, khí thế đột nhiên biến đổi, sát khí tỏa ra.

"Nói xin lỗi." Trưởng thôn lạnh lùng nói.

Hoàng Mao sợ hết hồn, lúc này mới ý thức được đám thôn dân này thật sự nghiêm túc.

Áo Cổ Đinh mặc dù vẫn luôn không lộ biểu tình nhưng nhóm phó tướng vẫn luôn đi theo bên cạnh phát hiện tướng quân của bọn họ thật sự nổi giận, sắc mặt âm trầm, tràn đầy cảnh cáo: "Hoàng Mao, nói xin lỗi."

Hoàng Mao không biết làm sao cào cào tóc, vội vàng nói với Chu Bách Triết: "Thật xin lỗi, vừa nãy ta kích động quá nên không kiềm chế được."

Chu Bách Triết run run lá cây, thật ra vừa nãy cậu không đau chút nào, chỉ là nhóm trưởng thôn phản ứng quá kịch liệt mà thôi.

Thế nhưng đối với biểu hiện của thôn dân lúc ban nãy, Chu Bách Triết có chút cảm động, còn Áo Cổ Đinh nữa, Hoàng Mao rõ ràng là người của anh nhưng anh vẫn đứng về phía cậu.

"Không có việc gì, mọi người bình tĩnh lại." Chu Bách Triết trấn an, chuyện này cuối cùng cũng tạm thời bỏ qua.

Đến khi thôn dân tản ra, Hoàng Mao vẫn còn áy náy một lần nữa nói với Chu Bách Triết: "Thật xin lỗi."

Chu Bách Triết cuối cùng cũng nhìn ra, Hoàng Mao này tính tình tuy lỗ mãng, làm việc không dùng đầu óc nhưng tâm địa kỳ thực không xấu: "Không sao, đừng kinh hoảng như vậy, tôi cũng không phải cây cỏ mềm yếu yểu điệu gì, túm một cái không làm đau tôi được đâu."

Hoàng Mao nhìn lướt qua lá cây đặc biệt mềm mại của Chu Bách Triết, có chút không tin, lá cây này thoạt nhìn bóp nhẹ một cái là chảy nước, cho dù là cây hoa thì cũng không mềm mại được như Ớt đại vương.

Thế nhưng những lời này không tiện nói ra, Hoàng Mao nói lảng sang chuyện khác: "Mới vừa nãy... số lá cây kia rốt cuộc là sao vậy?"

Hoàng Mao nhớ rất rõ, những thôn dân kia chính vì ăn lá cây phát sáng mà thăng cấp.

Áo Cổ Đinh đút tay trong túi, nét mặt lãnh lãnh đạm đạm không nhìn ra chút ưu tư, thế nhưng ánh mắt khóa kín vào người Chu Bách Triết chứng tỏ anh cảm thấy cực kỳ hứng thú với chuyện này.

Chu Bách Triết nhìn một vòng xung quanh rồi nói: "Chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống rồi nói.

Vì thế nhóm người đi tới phòng ở của Áo Cổ Đinh, bởi vì gian phòng này lớn nhất, trang hoàng cũng sang trọng nhất, dĩ nhiên chỗ ở của Chu Bách Triết cũng là ở đây---- trong chậu cây sang trọng đặt bên mép giường.

Vừa thấy chậu hoa này Chu Bách Triết liền cảm thấy thực thân thiết, khoảng thời gian nửa tháng mà Áo Cổ Đinh rời khỏi đây, cậu chưa phải chưa từng thử ngủ trên giường, thậm chí còn đắp chăn, nằm trên gối như nhân loại, thế nhưng không được bao lâu liền cảm thấy không quen, thậm chí còn mất ngủ.

Chẳng lẽ mình thật sự triệt để biến thành một cây ớt rồi sao? Thói quen đã ăn sâu vào tận xương thủy hơn hai mươi năm sau khi tới thế giới này lại tùy tiện bị thay đổi như vậy?

Chu Bách Triết thật sự kinh hãi, sau đó nhịn không được uống một ly nước tự an ủi, cuối cùng lí la lí lắc chạy tới bên mép giường, cầm lấy cái xẻng nhỏ lấy từ nhà trường thôn cần cù đào bới một cái hố, sau đó nhảy vào trong hố tự chôn mình lại, cảm giác an toàn ập tới làm cậu rốt cuộc cũng ngủ ngon giấc.

Còn vấn đề khiếp sợ trước đó thì đã hoàn toàn quên mất.

Sợ cái gì, đến khi biến thành người rồi, có muốn nhảy vào trong hố để ngủ cũng không được.

...

"Ớt đại vương?" Triệu Nam Các đẩy gọng kính, ngắt đứt mạch suy nghĩ bay xa của Chu Bách Triết.

Chu Bách Triết ho khan hai tiếng: "Xin lỗi, thấy chậu hoa liền thất thần."

Mặc dù không hiểu thất thần cùng chậu hoa có liên quan gì, thế nhưng mọi người cũng không quá hứng thú với chuyện ấy, bây giờ bọn họ chỉ muốn biết Ớt đại vương thần bí này rốt cuộc làm sao giúp dị năng giả thăng cấp.

Đối mặt với nhóm dị năng giả đang nôn nóng này, Chu Bách Triết nhịn không được run run lá cây nói: "Chuyện này tôi không thể nói rõ nguyên nhân cụ thể với mọi người."

Nhóm Hoàng Mao sửng sốt, thực không ngờ lại nhận được đáp án này, thế nhưng cẩn thận suy nghĩ thì cảm thấy rất hợp lý, dù sao thì nếu đổi lại là mình có cách để dị năng giả thăng cấp, có lẽ bọn họ đã sớm bưng bít chuyện này, không để bất luận kẻ nào hay biết.

Mà Ớt đại vương cư nhiên lại giúp thôn dân thăng cấp, tấm lòng này thực đáng giá để mọi người khâm phục, còn chuyện rốt cuộc nó làm thế nào giúp thôn dân thăng cấp thì nhóm Hoàng Mao đều thức thời không hỏi nữa.

Thế nhưng mọi người không hỏi không có nghĩa là Hoàng Mao không hỏi.

"Là vì ăn chiếc lá cây có thể sáng lên kia à?" Hoàng Mao nuốt nước miếng, vẫn như cũ không thể kiềm nén được nghi hoặc trong nội tâm.

Mặc dù hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị Ớt đại vương cự tuyệt trả lời.

Thế nhưng hắn không ngờ, Ớt đại vương cư nhiên đáp lại.

"Không sai, ăn lá cây của tôi có thể giúp thôn dân thăng cấp."

Tâm Hoàng Mao nảy lên thình thịch, có chút miệng khô lưỡi khô: "Vậy, vậy tôi có thể lấy vái lá không?" Nói xong, Hoàng Mao vội vàng nói: "Tôi nguyện ý trả bằng toàn bộ tinh tế tệ mà tôi có, hoặc là cái khác cũng được, chỉ cần có thể lấy ra, tôi sẽ đưa cho cậu hết."

Có được lá cây thăng cấp, cho dù cái giá là gì, cho dù tán gia bại sản cũng thực đáng giá!

Chỉ cần cấp bậc của hắn thăng lên cao hơn thì tài sản sớm muộn gì cũng cuồn cuộn ập tới.

Lời của Hoàng Mao cũng làm bốn người khác động tâm, bọn họ vô thức nhìn về phía Chu Bách Triết, ngừng thở chờ đối phương trả lời.

Chu Bách Triết cũng rất động tâm, thế nhưng nếu cậu thật sự bán lá thăng cấp cho bọn họ thì sẽ có vài thôn dân mất đi cơ hội thăng cấp.

Huống chi trùng triều đã sắp tới, thôn dân cấp ba căn bản rất khó sống sót trong trùng triều, phải để bọn họ nhanh chóng thăng lên cấp bốn mới có được năng lực tự vệ, hơn nữa còn có thể trợ giúp san sẻ áp lực, cống hiến một phần sức mạnh.

Mà những người này thì đã sớm đạt cấp bốn.

Suy nghĩ một lúc, Chu Bách Triết thực khó khăn cự tuyệt: "Trước khi trùng triều vẫn chưa kết thúc, tôi không thể bán cho cậu."

Hoàng Mao sửng sốt, rất nhanh liền bắt được chổ hổng: "Chỉ cần trùng triều kết thúc, có phải có thể bán cho tụi tôi không?"

Chu Bách Triết gật đầu: "Không sai, mỗi ngày tôi chỉ có thể sinh ra bốn mươi lá, nếu bán cho cậu thì sẽ có vài thôn dân không thể thăng cấp."

Hoàng Mao suy nghĩ một chút liền hiểu được ý tưởng của Chu Bách Triết, không khỏi cảm khái: "Những thôn dân kia có thể gặp được cậu đúng là may mắn."

Hiện giờ Hoàng Mao rốt cuộc đã hiểu vì sao thôn này lại có nhiều dị năng giả như vậy, hóa ra là vì có vị Ớt đại vương này.

Chu Bách Triết phì cười, nghiêng đầu nói với Áo Cổ Đinh: "Mặc dù tôi không thể bán lá thăng cấp cho bọn họ, thế nhưng tôi có thể cho anh."

Áo Cổ Đinh nhướng mày: "Hử? Vì sao?"

Chu Bách Triết gãi gãi đầu: "Anh là người có cấp bậc cao nhất trong thôn, con trùng biến dị cấp bảy kia chỉ có thể dựa vào anh tiêu diệt, cấp bậc anh càng cao thì tỷ lệ thành công cũng càng lớn, vì thế lá thăng cấp này phải cho anh."

Áo Cổ Đinh nhíu mày suy nghĩ, một lúc sau nói: "Vậy cho tôi một mảnh đi."

Mặc dù anh cũng không xác định mình có thể thông qua nó để thăng cấp hay không.

Bởi vì không ai biết phương pháp thăng cấp của Áo Cổ Đinh, dị năng của anh khác với mọi người.

Chu Bách Triết không biết suy nghĩ của Áo Cổ Đinh, cậu chỉ nói: "Bây giờ không được, tôi cần tinh hạch mới có thể kích phát sinh ra lá thăng cấp."

Mọi người gật đầu, thực tùy tiện tin tưởng cách nói này.

Chu Bách Triết thầm thở phào, lý do cậu vừa nói căn bản là giả, thế nhưng cũng không sai.

Cậu thật sự cần tinh hạch mới có thể sản xuất lá thăng cấp, chỉ là cậu không dựa vào năng lượng kích phát mà là điểm tích phân đổi mua.

Tối đó nhóm Hoàng Mao trở về phòng mình ngủ, trong căn phòng rộng lớn này chỉ còn lại Chu Bách Triết cùng Áo Cổ Đinh.

Chu Bách Triết vẫn ngồi trên bàn, cùng Áo Cổ Đinh mắt to nhìn mắt nhỏ.

Thật lâu sau Chu Bách Triết chỉ đành lên tiếng đánh vỡ bầu không khí yên lặng lúng túng này.

"Lúc đi ra ngoài có gặp chuyện gì thú vị hay kỳ lạ không?" Trong giọng nói có mang theo chút hiếu kỳ với ngoại giới.

Áo Cổ Đinh bắt được tình tiết này, thế nhưng không hỏi chỉ nói: "Bên ngoài cũng không khác biệt với trong thôn lắm, đều là cây cối bụi cỏ, còn có thành phố bỏ hoang."

Chu Bách Triết nghĩ một chút thôi liền hiểu được cảnh tượng như vậy hẳn rất vắng lặng, giống như trong những bộ phim điện ảnh tinh cầu quật khởi, sau khi nền văn minh nhân loại thoái hóa, thành phố từng náo nhiệt trờ nên hoang vu đổ nát, thực sự làm người ta thổn thức.

"Không còn gì nữa à?" Chu Bách Triết hỏi.

Áo Cổ Đinh lắc đầu.

Được rồi, Chu Bách Triết có chút thất vọng cầm cái xẻng nhỏ, trong ánh mắt chăm chú của Áo Cổ Đinh đào bới chậu đất rồi lưu loát chui vào, cuối cùng tự chôn mình lại.

"Ngủ ngon, ngày mai gặp." Chu Bách Triết quơ quơ lá cây, ngáp một cái.

Áo Cổ Đinh: "..."

Trong nửa tháng anh không có ở đây, cây ớt nhỏ này đã tiến hóa tới mức biết dùng công cụ để đào hố ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện