Về đến nhà đã hơn mười giờ, bình thường Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm đã sớm đi ngủ.
Nhưng hôm nay bọn họ vẫn chưa ngủ.
Khương Bích Tuyết vừa vào cửa, bọn họ liền chào đón, lo nghĩ trên mặt Địch Mỹ Tâm chưa tiêu tán, " Con cái đứa nhỏ này đêm hôm khuya khoắt lại chạy đi đâu không biết, lúc đi nhanh như vậy, vừa quay đầu lại liền không thấy đâu rồi, điện thoại cũng không nhận, làm hai người chúng ta lo lắng chết mất."
Khương Bích Tuyết nhìn Địch Mỹ Tâm, " Mẹ, con xin lỗi!"
Địch Mỹ Tâm nhìn cô hốc mắt đỏ bừng, " Mắt con làm sao vậy? Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Khương Bích Tuyết lắc đầu, " Không có việc gì!"
Khương Sở Hà liếc mắt liền nhìn ra cô bị ủy khuất, " Bích Tuyết, ai khi dễ con, nói cho ba ba, ba ba giúp con đòi lại công đạo."
Nước mắt của Khương Bích Tuyết không nhịn được nữa mà tràn ra, Địch Mỹ Tâm đưa tay lau nước mắt của cô, " Ôi, đây là làm sao rồi? Làm sao lại khóc rồi?"
Khương Sở Hà nhìn đến có chút nóng , " Có phải là đồ hỗn trướng Hàn Thanh Từ kia không?"
Khương Bích Tuyết lắc đầu, " Không phải, không phải anh ấy."
" Vậy là ai?"
Khương Bích Tuyết tìm một cái cớ, " Đoàn làm phim hôm nay bị cháy, có người bị thương, cho nên con có chút khổ sở mà thôi."
Khương Sở Hà thở dài một hơi, " Ba còn tưởng chuyện gì."
———-
Liên quan tới tin tức đoàn làm phim [ Mai hoa phiến] bị cháy, thẳng đến ngày hôm sau mới có thông cáo truyền ra, bởi vì vụ cháy không gây ra thương vong gì lớn, nên bên truyền thông cũng chỉ đưa tin đại khái.
Đạo diễn Vương Hàng cũng ở trên Weibo công khai xin lỗi, nói nguyên nhân dẫn tới vụ cháy là do thao tác đạo cụ không thích đáng, hậu kì quay chụp về sau sẽ nghiêm túc kiểm tra đạo cụ trước khi quay, đảm bảo an toàn.
Từ ngày khởi động máy mọi việc hết thảy đều thuận lợi, chẳng ai ngờ lúc sắp kết thúc lại phát sinh chuyện lớn như vậy.
Phân cảnh tứ hợp viện mà bọn họ lấy làm cảnh quay bị hủy hơn một phần ba, trước mắt đã bị niêm phong.
Muốn hoàn thành những cảnh diễn cuối cùng, bắt buộc phải tìm được một tứ hợp viện tương tự để quay chụp.

Trước mắt phó đạo diễn đã bắt đầu đi tìm kiếm, đoàn làm phim tạm thời cho những người khác nghỉ ngơi.
Khương Sở Hà xem hết tin tức đoàn làm phim [ Mai hoa phiến] bị cháy, lửa giận trong lòng không hiểu sao dâng lên, cũng may hôm đó Khương Bích Tuyết đã sớm rời khỏi đó, " Cái đoàn làm phim này cũng quá là không có trách nhiệm đi, vấn đề an toàn là quan trọng nhất vậy mà lại không coi trọng, quả thực là muốn xảy ra chuyện rồi mới muốn hối cải mà."
Địch Mỹ Tâm nói: " Đúng vậy, Bích Tuyết, con ở đoàn làm phim phải chú ý một chút, không thể quá tin tưởng bọn họ, đầu tiên là phải đảm bảo bản thân mình được an toàn."
Khương Bích Tuyết ôm gối ôm ngồi trên ghế sa lông, có chút không yên lòng, lời Địch Mỹ Tâm nói cô cũng không nghe thấy.
Địch Mỹ Tâm nhìn Khương Bích Tuyết không có đáp lại, gọi cô một tiếng: " Bích Tuyết!"
Khương Bích Tuyết lấy lại tinh thần nhìn Địch Mỹ Tâm, " Mẹ!"
" Con làm sao vậy? Từ hôm qua trở về vẫn luôn thất thần, trạng thái tinh thần cũng không tốt."
Khương Bích Tuyết khẽ lắc đầu, " Không có chuyện gì."

Khương Sở Hà nhìn con gái, " Tâm sự của con đều biết hết lên mặt, đừng giấu giếm ba và mẹ con, có chuyện gì nói ra, con giải quyết không được, chúng ta tới giải quyết thay con."
Khương Bích Tuyết mấp máy môi, " Cha, mẹ con đã nghĩ rõ ràng, con muốn cùng hai người trở về Canada ở một thời gian."
Địch Mỹ Tâm cảm thấy Khương Bích Tuyết chuyển biến cũng quá nhanh, thời điểm tản bộ chạng vạng hôm qua, nó vẫn còn do dự, " Bích Tuyết, con nghĩ kĩ chưa?"
" Vâng."
Khương Sở Hà mặc dù không biết chuyện gì xảy ra khiến con gái thay đổi chủ ý, nhưng mà con gái đã đồng ta, trong lòng ông liền vui vẻ, " Tốt, nên như vậy."
" Có điều con muốn chờ [ Mai hoa phiến] đóng máy mới có thể đi, còn có mấy cảnh cuối cùng thôi."
" Cái này không thành vấn đề, ba với mẹ chờ con."
" Vâng."
Sự kiện đoàn phim bị cháy trôi qua ba ngày, phí đạo diễn rốt cuộc tìm được nơi thích hợp để quay chụp, đồng thời cũng đàm phán tốt cùng chủ nhà.
Đoàn làm phim lại một lần nữa khởi công, tất cả mọi người điều chỉnh tâm tình, tích cực phối hợp với công việc quay chụp.
Ngẫu nhiên vẫn có người nói về chuyện hỏa hoạn ba ngày trước.
" Nhã Linh làm sao không tới? Là bị thương rất nghiêm trọng sao?"
" Nghe nói là bắp chân bị bỏng, phải cấy da ."
" Trời ạ, vậy chẳng phải sau này không thể mặc váy sao?"
" Cũng không hẳn vậy, hiện tại kĩ thuật cấy da lợi hại như vậy, đổi một lớp da căn bản không thể nhìn ra."
" Chẳng qua mặt không có việc gì là tốt rồi, cũng may Hàn tổng đem cô ấy cứu ra, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng được."
" Lại nói, quan hệ của Hàn tổng cùng Nhã Linh là quan hệ gì? Nếu không tại sao Hàn tổng lại chạy vào biển lửa cứu cô ấy?"
" Xuỵt! Cô chớ nói linh tinh, Hàn tổng là chồng của Khương Bích Tuyết, nếu như bị người hữu tâm nghe được, còn tưởng rằng cô đang khích bác ly gián đâu."
" Được thôi, chẳng qua Hàn tổng thật sự là rất đẹp trai, ngày đó ngài ấy ôm Nhã Linh từ trong biển lửa chạy ra, đến tôi còn thấy rất là cảm động."
" Cô vẫn là nên đừng cảm động, người ta dù soái dù tốt vẫn là năm nhân đã có vợ."
Đột nhiên có một người từ bên người các cô đi qua, một cô gái trong đó trợn tròn mắt , cà lăm mà nói: " Bích, Bích Tuyết tỷ!"
Một cô gái khác nhìn thấy cũng chột dạ, nắm lấy vạt áo, cúi đầu chuẩn bị nghe mắng.
Khương Bích Tuyết quét mắt nhìn các cô một chút, những lời hai người bọn họ nói cô đều nghe được, cô thản nhiên nói: " Tôi chỉ đi ngang qua, không có quấy rầy đi."
" Không, không có."
Khương Bích Tuyết cũng không có mắng hai người các cô, cũng không sinh khí, so với bình thường còn muốn bình tĩnh hơn.
[ Mai hoa phiến] quay chụp bốn tháng đã thành công đóng máy, mọi người rất vui vẻ.

Để ăn mừng đóng máy, ban đêm đoàn làm phim có hoạt động tập thể, đơn giản là đi ăn hát KTV , nhưng Khương Bích Tuyết cũng không tính đi.

Vừa ra khỏi studio liền thấy bên đường có một chiếc Rolls-Royce đang đỗ.

Tô Dự xuống xe mở cửa ghế sau ra, Hàn Thanh Từ một thân trang phục bình thường từ trên xe bước xuống.
Khương Bích Tuyết dừng lại, Mạnh Hiểu Đông nhìn Hàn Thanh Từ bước tới, nhỏ giọng nói: " Tuyết tỷ, em đi trước."
" Cậu ở trên xe chờ tôi, tôi sẽ nhanh quay lại."
Mạnh Hiểu Đông có chút mộng, Hàn tổng đã tới, Tuyết tỷ không phải nên đi cùng Hàn tổng sao? Cậu cũng không hỏi quá nhiều, thế là gật đầu đi lên xe trước chờ, để lại hai người bọn họ đứng bên đường.
Khương Bích Tuyết dị thường bình tĩnh, không có oán hận cũng không có phẫn nộ, " Anh tìm tôi?"
Hàn Thanh Từ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, ngữ khí cũng rất bình tĩnh, "
Em quên rồi sao, anh trước đó đã nói qua, để em về nhà mẹ một tuần, tuần sau anh sẽ tới đón em về nhà.

Hoa tường vi ở tường vi viên đã nở rộ, nhìn rất đẹp, em nhất định sẽ thích."
Khương Bích Tuyết nâng một đôi con ngươi không gợn sóng nhìn Hàn Thanh Từ , " Thanh Từ, hai chúng ta ly hôn anh thấy sao?"
Hàn Thanh Từ nhìn bản thỏa thuận ly hôn trong tay cô, con ngươi ngưng đọng một chút, " Không muốn nhìn, anh sẽ không đồng ý."
" Vì sao?"
" Không vì sao cả, cô luận thế nào anh cũng không đồng ý."
Khương Bích Tuyết cười lạnh một tiếng: " Thế nhưng mà, coi như không ly hôn, tôi cũng không thể nào tiếp tục ở cùng với anh."
Hàn Thanh Từ nói: " Liên quan đến sự kiện của cha kia, anh thật sự xin lỗi, anh có thể đền bù, anh chỉ hi vọng em đừng vì chuyện này mà rời khỏi anh."
Khương Bích Tuyết tâm lặng như nước, " Vậy anh có nhớ hay không tôi từng nói với anh một câu?"
Hàn Thanh Từ nhìn cô: " Câu gì?"
" Tôi nói, nếu như tôi ở cùng với anh, vậy tôi nhất định sẽ tín nhiệm anh.

Nếu như có một ngày, tôi không còn tín nhiệm anh nữa, tôi nhất định sẽ rời khỏi anh." Khương Bích Tuyết nhìn hắn, " Câu nói này không phải nói đùa."
Con ngươi của Hàn Thanh Từ ảm đạm, " Cho nên, anh hiện tại đã không đáng để em tín nhiệm rồi sao?"
" Ừ, có thể nói như vậy."
Hàn Thanh Từ môi mỏng nhấp nhẹ , nhìn cô, lại một câu cũng không nói nên lời, khó có được, hốc mắt của hắn liền ửng đỏ.
Hai người đứng ngoài cửa tứ hợp viện, đối diện với nhau, nhưng lại không nói gì.
" Vậy tôi đi trước." Khương Bích Tuyết lách qua hắn đi tới chỗ xe bảo mẫu của cô đang dừng.

Tay bị nắm lại, Khương Bích Tuyết lấy lại tinh thần, người cô đã bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.
Khí tức ẩn nhân phất qua tai, " Em không cảm thấy em quá độc ác sao?"
" Vậy rốt cuộc là ai? Khiến tôi phải độc ác như vậy?"
Thanh Từ, là anh.
Lúc trước thời điểm quyết định cùng hắn ở chung một chỗ, cô cũng đã nói, trong mắt cô không đúng được dù chỉ là hạt cát.
Trên thế giới này có nữ nhân nào có thể khoan dung nhìn người mình yêu vì ánh trăng sáng mà lên núi đao xuống biển lửa?
Khương Bích Tuyết cô làm không được.
Cô tin tưởng Hàn Thanh Từ có một chút yêu cô, nhưng trong lòng hắn, đến cùng ai quan trọng hơn, trận lửa kia đã chứng minh rõ ràng.
Cách làm của Hàn Thanh Từ, Khương Bích Tuyết tuyệt không ngoài ý muốn.

Cô đã sớm biết Diệp Nhã Linh đối với hắn có bao nhiêu đặc biệt, cũng sớm biết Diệp Nhã Linh đối với hắn trọng yếu bao nhiêu, mà cô ban đầu đã đáp ứng muốn cùng hắn sống hết đời, chẳng qua là cô đánh cược một lần.
Cược Hàn Thanh Từ vì cô sẽ quên đi Diệp Nhã Linh.
Thế nhưng, rõ ròng là cô thua.
Khương trừ trong ngực hắn tránh ra, Hàn Thanh Từ kêu lên một tiếng đau đớn, mặt hắn trắng bệch.

Khương Bích Tuyết chú ý tới tay trái của hắn, mặc dù bên ngoài có bao tay che lại, nhưng mà cô vẫn nhìn được, tay trái của hắn bị thương.
Không cần hỏi cũng biết là xông vào cứu ai bị thương.
Khương Bích Tuyết nói: " Thật xin lỗi."
" Không có việc gì." Hàn Thanh Từ sắc mặt hơi dịu xuống, nhưng giờ phút này hắn khiến người khác cảm thấy hắn rất chật vật, vành mắt đỏ ửng, sắc mặt có chút tái nhợt, " Không thể cho anh một cơ hội được sao?"
" Không thể!" Khương Bích Tuyết dừng một chút, " Đã gặp nhau thì cũng có lúc sẽ phải chia tay."
Nói xong, cô liền quay người rời đi.
Trên xe , Mạnh Hiểu Đông ngồi trên ghế lái chờ Khương Bích Tuyết.

Khương Bích Tuyết nói chuyện xong liền leo lên ghế lái phụ ngồi, thắt dây an toàn.
" Tuyết tỷ, về nhà chị sao?"
" Ừ."
Mạnh Hiểu Đông nổ máy, vụng trộm nhìn thoáng qua Khương Bích Tuyết, luôn cảm thấy sắc mặt của cô không đúng, dáng vẻ giống như sắp khóc.
Có phải vừa mới cùng Hàn Thanh Từ nói chuyện không thoải mái không?
Khương Bích Tuyết trầm mặc hồi lâu, đợi cảm xúc điều chỉnh xong, cô quay sang Mạnh Hiểu Đông nói: " Hiểu Đông, cuối tuần tôi muốn cùng cha mẹ về Canada, công việc trong nước có thể phải tạm dừng."
Mạnh Hiểu Đông rất khiếp sợ: " A? Vậy chị đi bao lâu?"
" Không biết." Khương Bích Tuyết nói, " Cha tôi tìm không được tốt, cần trị liệu, tôi muốn khoảng thời gian này ở bên cạnh ông ấy."
Mạnh Hiểu Đông nhếch miệng, mặt em bé tràn ngập ủy khuất, " Tuyết tỷ, vậy em phải làm sao bây giờ?"
" Tôi sẽ nói Bình ca thanh toán thêm một năm tiền lương cho cậu, nếu cậu cảm thấy thời gian tôi không ở đây nhàm chán, cậu có thể đi tìm công việc khác.


Chờ tôi trở lại, cậu nguyện ý trở về, tôi cũng rất hoan nghênh."
Khương Bích Tuyết thấy kế hoạch này rất tốt, Mạnh Hiểu Đông đột nhiên thương cảm, " Tuyết tỷ, quyết định này của chị cũng quá đột ngột đi."
Khương Bích Tuyết cũng biết rất đột ngột, xác thực, mỗi chuyện xảy ra gần đây đều rất đột ngột, khiến cô không có thời gian chuẩn bị tâm lí.
" Thật xin lỗi, về sau tôi nhất định sẽ sớm thông báo quyết định của mình."
———-
" Cheryl, nghe nói cô muốn về Canada?" Quán cà phê lộ thiên, Khương Bích Tuyết cùng Tần Hằng ngồi cùng nhau.
Khương Bích Tuyết chậm rãi quấy quấy trong cốc cà phê, " Ừ, tối hôm nay lên máy bay."
Tần Hằng ngồi dựa trên ghế bắt chéo hai chân, thần thái mãi mãi đều là lười biếng, " Quyết định này có chút đột nhiên."
Khương Bích Tuyết kéo kéo khoé miệng, " Những sự tình phát sinh gần đây, mỗi sự tình đối với tôi đều rất đột nhiên."
Tần Hằng bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, hắn không thích cà phê nơi này lắm, chỉ nhấp một ngụm nhỏ liền không uống nữa, " Canada là một nơi rất tốt, vô luận là môi trường tự nhiên hay hoàn cảnh nhân văn, đều là nơi thích hợp để ở lại."
Khương nhìn hắn cười cười nói, kỳ thật cô có chút không hiểu nguyên nhân hôm nay hắn tìm cô ra ngoài để làm gì, " Alex, tôi cho là anh sẽ khuyên tôi đừng đi."
Tần Hằng thản nhiên nói, " Cheryl, cô biết, tôi không thích đem suy nghĩ bản thân áp đặt lên người khác.

Tôi sẽ không khuyên cô ở lại, cũng sẽ không khuyên cô không nên rời khỏi Kent, tôi tin tưởng mỗi một người trưởng thành đưa ra lựa chọn đều có đạo lí của họ, mà tôi là người đứng xem, có lẽ hoàn toàn không biết gì, cho nên căn bản không cần phải đi thuyết phục."
Khương Bích Tuyết chống tay vào cằm nhìn hắn, " Cho nên Alex, anh là người duy nhất mà tôi gặp qua sống tiêu sái nhất, anh nhìn thấy hết thảy mọi thứ, phảng phất trên thế giới này không ai có thể khiến tâm tình anh khó chịu đi."
Tần Hằng nói: " Cheryl, thật cao hứng khi nghe cô đánh giá như vậy, có điều, tôi cũng có thời điểm khổ não."
" Mỗi người đều sẽ có, hoặc nhiều hoặc ít."
Tần Hằng cười cười: " Cheryl, có thể hỏi cô một vấn đề không?"
" Ừm, hỏi đi."
" Trong mắt cô, tôi có được tính là bạn bè không?"
" Đương nhiên."
" Vậy lần này, cô muốn đi Canada bao lâu? Về sau chúng ta liệu còn có cơ hội gặp mặt không?"
Khương Bích Tuyết nghĩ nghĩ: " Còn chưa biết, ngắn thì tầm ba đến năm tháng, dài thì khó mà nói được."
" Cô thích đóng phim như vậy, tôi nghĩ cô sẽ không từ bỏ."
Khương Bích Tuyết nói: " Chí ít thì bây giờ vẫn chưa nghĩ tới."
" Vậy cô từ bỏ nhân khí hiện tại cô đang có sao? Không hối hận?"
Khương Bích Tuyết lắc đầu, " Sẽ không, tôi là một diễn viên, nhiệt độ cùng nhân khí đúng là rất trọng yếu, nhưng không phải đồ vật mà tôi theo đuổi."
Cặp mắt thâm Thuý của Tần Hằng có chút nheo lại, ý cười mang theo tán thưởng, " Cheryl, đây là ý chí chân thật nhất mà tôi nghe được trong vòng giải trí này."
" Cảm ơn."
Tần Hằng chống tay trên mặt bàn, đứng dậy, " Cheryl, sớm một chút trở về, tôi sẽ rất nhớ cô."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện