Thời gian Khương Bích Tuyết về nước vốn là bóp lấy, tham gia mấy cái hoạt động chứng minh cô vẫn hoạt động trong giới giải trí, cũng bắt đầu quay chụp [ Nữ vương tài chính].
Địa phương quay chụp đầu tiên chính là một toà nhà ở trong thôn, là khuê phòng của nữ chính.
Cái bộ kịch này là điển hình của đề tài dốc lòng nỗ lực đi lên, nữ chính tốt nghiệp chuyên ngành tài chính, học kì I đại học năm bốn liền kiếm được việc làm, sau khi thực tập được nửa năm công ty liền phá sản, thế là cô ấy vừa tốt nghiệp liền bị thất nghiệp.
Sau khi thất nghiệp chỉ có thể ở trong một cái phòng nhỏ hẹp bôn ba tìm việc làm.

Bởi vì gia cảnh khó khăn chỉ có thể tìm việc vào ban ngày, ban đêm kiêm chức phụ cấp tiền sinh hoạt cùng tiền thuê nhà cho gia đình.
Bôn ba suốt một tháng, rốt cuộc trúng tuyển vào một công ty xuyên quốc gia, từ tầng chót làm đi lên.

Bằng vào năng lực xuất chúng cùng sự trợ giúp của nam chính, chậm rãi trở thành quản lí đầu tư, đầu tư tổng thanh tra.

Sau cùng được chuyển tới công ty tổng ở Mỹ, ở tổng bộ rèn luyện ba năm, khi trở lại Trung Quốc đã là người phụ trách tổng thanh tra nghiệp vụ trong nước.
Bộ kịch này chủ đề về việc dốc lòng làm việc, nhưng cũng xen kẽ không ít cảnh tình cảm.

Nhân vật nam chính là cấp trên của nữ chính, ngay từ đầu nam chính gây khó khăn cho nữ chính đủ đường, nữ chính đối với nam chính sinh lòng hận ý, về sau mới biết được nam chính vì muốn ma luyện cô, hai người từ nhìn nhau thấy ghét trở thành người yêu, nhưng về sau bởi vì thân phận khác nhau cho nên chia tay, nữ chính ra nước ngoài làm việc.
Bốn năm sau trở về, nữ chính đã là cao quản trong công ty.


Nam chỉ từ lâu đã tự thành lập công ty cho riêng mình, trở thành lão bản của một công ty, sau khi gặp lại nhau, hai người chưa từng buông xuống đối phương, cuối cùng kết cục viên mãn.
Diễn loại kịch bản này đối với Khương Bích Tuyết chính là không chút phí sức, mặc dù đã hai năm cô không diễn trước ống kính.
Hai mươi bảy tuổi mặc một thân quần áo học sinh, nhìn qua cũng chỉ giống như sinh viên vừa mới tốt nghiệp.
Bởi vì yêu thích, cô luôn có thể chú tấm vùi đầu vào nhân vật, cô diễn chưa từng để đạo diễn phải thất vọng qua.
Nhưng là, vì cái gì sau khi cô về nước, luôn ở các loại địa phương nhìn thấy Hàn Thanh Từ?
Hôm nay, Hàn Thanh Từ có mặt ở đoàn phim mà cô đang quay, còn mang cho mọi người trà chiều, thời điểm hắn bưng một ly trà sữa cùng với một phần điểm tâm bánh mouse tới, tâm tình Khương Bích Tuyết rất là vi diệu.
Hàn Thanh Từ nói: " Cho em!"
Khương Bích Tuyết trong lúc nhất thời có chút do dự, trước khi về nước cô còn nghĩ cô và hắn sẽ không có cơ hội gặp lại nữa, cho nên sẽ không thấy mặt, nhưng cô về nước không tới một tuần liền gặp ba lần, khiến cô có chút sụp đổ.
" Hiểu Đông, Hàn tổng đưa trà chiều, cậu nhận lấy đi." Cô quay đầu hướng Mạnh Hiểu Đông nói.
Mạnh Hiểu Đông nguyên bản ở bên cạnh làm bộ ngắm phong cảnh nghe được Khương Bích Tuyết kêu mình, lập tức tiến lên nhận đồ ăn trong tay Hàn Thanh Từ, cười lộ ra răng nanh nói : " Cảm ơn Hàn tổng."
Mạnh Hiểu Đông cầm đồ ăn đi, cách xa một khoảng cách.
Khương Bích Tuyết nhìn Hàn Thanh Từ vẫn không có ý tứ muốn rời đi, từ kịch bản ngẩng đầu lên nói: " Còn có việc sao?"
Hàn Thanh Từ nhìn cô: " Điền Điền biết em trở về, muốn gặp em."
Nhắc tới Trần Vũ Điền, Khương Bích Tuyết chỉ trầm mặc trong chốc lát, lúc trước khi cô rời đi, thậm chí còn chưa nói lời tạm biệt với cô bé.


Ở Hàn gia trang một năm, hai người như là chị em vậy, bây giờ nhắc lại, Khương Bích Tuyết trong lòng có chút áy nát, hai năm này , cô đều không có quan tâm cô bé.
" Em ấy vẫn khỏe chứ?" Khương Bích Tuyết hỏi.
" Sau khi em đi, em ấy rất nhớ em."
Khương Bích Tuyết mấp máy môi, " Vậy anh trở về nói với em ấy, chờ tôi có thời gian rảnh, sẽ dẫn em ấy đi chơi."
" Qua mấy ngày nữa là Tết trung thu, đoàn phim hẳn là sẽ nghỉ một ngày."
Khương Bích Tuyết cảm thấy kỳ quái, " Sao anh biết?"
" Vừa nói chuyện cùng đạo diễn, ông ấy nói."
Khương Bích Tuyết khoé miệng có chút có giật một chút, chính cô ở trong đoàn làm phim lại chưa từng nghe qua chuyện này, cô quay đầu nhìn Mạnh Hiểu Đông cách xa mấy mét, " Hiểu Đông, Tết trung thu đoàn phim được nghỉ sao?"
Mạnh Hiểu Đông lấy lại tinh thần: " A? Cái này em chưa có nhận được tin tức ."
Hàn Thanh Từ bình tĩnh nói: " Nói không chừng tối nay mới thông báo."
Khương Bích Tuyết: " ...."
Hàn Thanh Từ tiếp tục nói: " Anh không có ý ép buộc em phải đi gặp Điền Điền, nếu như em không nguyện ý cũng không sao."
" Tôi không có không nguyện ý."
Khương Bích Tuyết mấp máy môi, " Anh trước đừng nói cho Điền Điền biết, nếu trung thu ngày ấy đoàn làm phim được nghỉ, tôi sẽ dẫn em ấy đi chơi."
Dù sao cha mẹ cùng con trai cũng chưa có trở về, cô ở trong nước chỉ có thể một mình trải qua trung thu, mang Trần Vũ Điền đi chơi, thuận tiện ôn chuyện cũng không tệ.

Hàn Thanh Từ từ trong túi lấy ra điện thoại di động của mình, đưa cho cô.
Khương Bích Tuyết nhìn hắn: " Chuyện gì?"
" Anh không có phương thức liên lạc của em, đến lúc đó, em quyết định xong thì liên lạc lại với anh."
Khương Bích Tuyết do dự một chút tiếp nhận điện thoại, sau khi cô xuất ngoại, số di động dùng trong nước đều đã quá hạn, sau khi trở về mới đổi sang số khác.
Cô ấn vào màn hình điện thoại, màn hình yêu cầu mật mã, cô lại lần nữa đưa điện thoại trở về, để hắn nhập mật mã.
Hàn Thanh Từ nói: " Mật mã là 910624."
Khương Bích Tuyết giật mình trong chốc lát, tứ chi giống như có dòng điện vụt qua, tê tê dại dại, cô nhìn màn hình, do dự trong chốc lát mới nhấn vào dãy số này.

Đây là sinh Nhật của cô, sau khi ấn mật mã xong, màn hình liền mở khoá, không ngờ hình nền của hắn lại là hình chụp ba năm trước hai người đi châu âu.
Hàn Thanh Từ, anh điên rồi sao?
Dùng sinh Nhật của cô làm mật khẩu điện thoại, lại dùng hình của cô làm hình nền điện thoại, cái này thật sự không giống tác phong của hắn.
Đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Hai năm, cô đã buông xuống, vì sao lại còn muốn trêu chọc cô?
Khương Bích Tuyết nhanh chóng nhập số điện thoại của mình vào, cũng nhấn lưu, trả lại điện thoại cho hắn, trên mặt vẫn lãnh đạm, " Mật khẩu cùng hình nền đều đổi đi."
Hàn Thanh Từ nhận lại điện thoại, " Không cần thiết đổi, đổi ngược lại lại không quen."
" Anh không cảm thấy mình ngây thơ sao?"
" Con người không phải đều như vậy sao? Vô thức đem đáy lòng mình phơi bày ra nơi có thể với được." Hắn nghiêm trang nói câu này.
Khương Bích Tuyết đột nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn, cô cảm thấy trái tim mình như bị nổ tung, cảm xúc không hiểu chiếm cứ lấy đại não, khiến cô cảm thấy tàn bạo.

Hắn nói câu này đến cùng là có ý tứ gì? Là muốn nói cho cô biết hắn có bao nhiêu yêu cô sao?
Cô sẽ không lại tin tưởng hắn nữa.
Mỗi một câu hắn nói, cô đều không phân biệt được thật giả.
Nếu đã như vậy, cô cần gì phải kiểm tra đâu là thật đâu là giả nữa chứ.
Thiên ti vạn lũ cảm xúc đều bị Khương Bích Tuyết giấu sau gương mặt lãnh đạm, " Anh trở về đi."
Hàn Thanh Từ trầm mặc trong chốc lát, quay người rời đi.
Khương Bích Tuyết cúi đầu, ngực ẩn ẩn đau.
Mạnh Hiểu Đông đem cốc trà sữa tới trước mặt cô, " Tuyết tỷ, trà sữa vẫn ấm, chị uống đi."
" Tôi không uống, cậu uống đi."
Khương Bích Tuyết đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, " Hiểu Đông!"
" Vâng."
Khương Bích Tuyết do dự trong chốc lát, vẫn là không nên hỏi thì hơn, nên nói với Mạnh Hiểu Đông: " Không có gì!"
Cô muốn biết, hai năm cô không có ở đây, Hàn Thanh Từ có phải đã cùng Diệp Nhã Linh ở chung một chỗ? Nhưng mà coi như hai người bọn họ ở chung một chỗ, nhưng chưa chắc đã công khai, cô hỏi cũng như không.
Cô ở trong lòng cười khổ, thật đúng là, hắn chẳng qua chỉ cố ý thiết lập mật khẩu cùng hình nền điện thoại, tuỳ tiện nói hai câu nói, mà khiến tâm cô tán loạn như vậy.
Hắn cố ý đưa điện thoại cho cô, không phải là muốn để cô phát hiện những chi tiết này sao? Hắn trăm phương ngàn kế muốn khiến cô nghĩ là hắn không buông xuống được, hắn vẫn còn yêu cô, đến cùng là muốn làm gì?
Diễn hai cảnh, kết thúc đã là chạng vạng tối, Mạnh Hiểu Đông chạy chậm tới nói: " Tuyết tỷ, vừa rồi phó đạo diễn thông báo, Tết trung thu, tất cả mọi người được nghỉ ngơi một ngày."
Sắc mặt Khương Bích Tuyết ngược lại lại trở lên khó lường..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện