Bên cạnh đèn nê ông quảng cáo đem hai người bao phủ đỏ đỏ xanh xanh những điểm sáng trên người, ngực Khương Bích Tuyết chập chùng, miệng thở gấp, cô chỉ muốn nhanh đến bệnh viện, không kịp suy nghĩ được gì khác.
Ánh mắt Hàn Thanh Từ rơi vào đứa trẻ trong ngực cô, " Em muốn đi đâu? Còn đứa bé này là ai?"
Khương Bích Tuyết không có cùng hắn giải thích, chỉ nói, " Bé ăn phải đồ ăn xấu, tôi muốn đưa bé đi bệnh viện."
" Anh đi chung với em." Hàn Thanh Từ theo sau, từ trong ngực Khương Bích Tuyết ôm lấy đứa bé nói: " Để anh ôm."
Khương Bích Tuyết cũng không có cự tuyệt, đưa Thần Thần cho Hàn Thanh Từ ôm.
Khương Tử Thần nằm trong ngực Hàn Thanh Từ cũng không có khóc nháo, tay nhỏ nắm nắm cà vạt của hắn.

Hàn Thanh Từ ôm bé hướng bệnh viện đi tới, Khương Bích Tuyết đi theo sau lưng.
Đến bệnh viện Khương Bích Tuyết đi đến cửa sổ đăng kí, làm đơn cấp cứu gấp.
Hàn Thanh Từ ôm Khương Tử Thần đứng ở một bên, hắn cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực, tiểu gia hoả trong ngực cũng mở to hai mắt ra nhìn hắn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Vừa rồi bên đường, ánh đèn quá mờ hắn còn không nhìn kĩ một chút, hiện tại nơi này ánh sáng đầy đủ, ngũ quan đứa trẻ hắn nhìn rất rõ ràng.
Hàn Thanh Từ mắt sắc hơi trầm xuống, đứa nhỏ này cùng hắn rất giống, nếu là người không có chút liên hệ, hắn đại khái chỉ cảm thấy trùng hợp.

Nhưng đứa bé này lại được Khương Bích Tuyết ôm trong ngực, nghĩ đến thân thế đứa trẻ này, có lẽ sẽ làm hắn rung động.
Khương Bích Tuyết đăng kí xong, cầm theo hồ sơ tiến vào, Khương Tử Thần nhìn thấy cô, hướng tay nhỏ về phía cô, nước mắt đầm đìa hô, " Ma ma..."
Khương Bích Tuyết đi qua: " Để tôi ôm đi."
Nghe được Khương Tử Thần gọi hai tiếng ma ma kia, Hàn Thanh Từ cơ hồ đã không còn nghi vấn, đứa nhỏ này gọi Khương Bích Tuyết là ma ma , dáng dấp còn giống hắn như vậy, nhìn bộ dáng chắc khoảng một hai tuổi.
Một loạt phỏng đoán từ trong óc tuôn ra như thủy triều, đồng thời không có chút nào lỗ thũng để phản bác .
" Bích Tuyết, đứa bé này..."
Khương Bích Tuyết biết hắn muốn hỏi cái gì, " Thật xin lỗi, những nghi vấn kia của anh có thể trước đừng hỏi không? Tôi hiện tại không có cách nào giải thích cho anh."
Cô ôm Khương Tử Thần vào phòng bệnh, Hàn Thanh Từ nhìn cô hiện tại tâm phiền ý loạn, tạm thời đem ý nghĩ mãnh liệt cùng chất vấn đều nén lại trong lòng.
Hắn đi theo vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ nhìn qua tình hình rồi lấy máu xét nghiệm cho Khương Tử Thần, kết quả kiểm tra ra là bị viêm dạ dày cấp tính nhẹ, đồ ăn đồ ăn bị biến chất, cho nên cần phải tiêm thuốc chống viêm.
Khương Tử Thần sợ bị tiêm, nhìn thấy kim tiêm liền hướng lung tung trong lồng ngực Khương Bích Tuyết tránh, cả người co lại núp trong ngực cô, hai tay nhỏ nắm lấy quần áo của cô, miệng ô ô kháng cự .
Khương Bích Tuyết nhẹ giọng dỗ dành, " Thần Thần ngoan, tiêm xong sẽ không khó chịu nữa."
" Thần Thần ngoan ngoãn nghe lời, ma ma mua đồ chơi cho con có được hay không?"
Hài tử hoá ra gọi là Thần Thần, Hàn Thanh Từ đứng bên cạnh nhìn, trong lòng cảm xúc ngồn ngang, hắn không biết nên làm cái gì, hắn chưa từng dỗ trẻ con, cũng chưa từng gặp qua tình huống như vậy, trong lòng không hiểu sao cảm thấy rất sốt ruột.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn nói: " Bích Tuyết, chờ anh một chút."
Khương Bích Tuyết nhìn hắn chạy ra ngoài, một mặt mờ mịt, nhưng cũng không rảnh đoán xem hắn muốn đi đâu, làm gì.
Y tá tiếp nhận tiêm cho Thần Thần vẫn đang đứng chờ ở bên cạnh, cũng hỗ trợ Khương Bích Tuyết dỗ Thần Thần, " Bạn nhỏ, tiêm không đau, lập tức liền xong, đừng sợ nha."
Khương Bích Tuyết nhìn tiểu đoàn tử đang nắm áo cô thật chặt, trong lòng vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, " Thần Thần, nếu con không muốn tiêm, ma ma sẽ không cần con nữa."
Tiểu gia hoả nghe hiểu, méo miệng ủy khuất rơi lệ.
Khương Bích Tuyết vừa nói xong liền hối hận, vỗ nhẹ lưng bé nói: " Không khóc, không khóc, Thần Thần ngoan ngoãn tiêm xong rồi cùng ma ma về nhà có được không? Ma ma sẽ không không muốn Thần Thần."
" Ừm, ân!" Tiểu gia hoả hàm hồ đáp ứng, trên mặt vẫn còn chút ủy khuất.
Khương Bích Tuyết để bé ngồi trên đùi, hơi kéo xuống quần của bé, để y tá ghim tiêm.


Tiểu gia hoả trong mắt bao lấy nước mắt, tuy rằng ủy khuất, nhưng thời điểm chích lại ngoan ngoãn không có kêu la.
Sau khi tiêm xong, y tá cười nói: " Bạn nhỏ nhìn xem, có phải là không đau không?"
Khương Bích Tuyết giúp bé mặc lại quần, Khương Tử Thần hướng trong ngực Khương Bích Tuyết dựa vào, giọng nghẹn ngào, " Ma ma...."
Sau khi tiêm xong, bác sĩ nói sau khi trở về cần phải quan sát thêm, nếu không có tiếp tục nôn mửa chính tỏ là không có việc gì.
Lúc này Hàn Thanh Từ từ bên ngoài chạy trở về, trên tay ôm một con gấu bông kuma, thật không giống với hình tượng thường ngày của hắn.

Đây là bệnh viện trẻ em, nên bên cạnh có một cửa hàng bán đồ chơi cùng vật dụng cho trẻ em, hắn chọn con gấu kuma nhỏ này trong đống lớn gấu nhồi bông.
Hắn đem gấu kuma cho Thần Thần, ngữ khí dỗ trẻ con không được lưu loát, " Thần Thần, cái này cho con."
Khương Tử Thần nhìn thấy thú nhồi bông, sợ hãi do bị chích nhanh chóng tiêu tán, dùng tay nhỏ xoa xoa nước mắt, hai tay ôm chần lấy con gấu, con gấu nhồi bông to không sai biệt Thần Thần là bao.
Hàn Thanh Từ từ hai đầu lông mày lộ ra tươi cười, " Tiêm sao rồi?"
" Ừm." Khương Bích Tuyết lên tiếng, trong mắt mang theo tia né tránh, có chút sợ hãi đối với chất vấn của Hàn Thanh Từ, lại có chút áy náy.
Mà Hàn Thanh Từ dường như cũng không vội truy vấn, hắn duỗi hai tay, " Để anh ôm Thần Thần."
" Không cần."
Hàn Thanh Từ tay vươn ra dừng lại một chút, cuối cùng vẫn thu hồi lại.

Khương Tử Thần dùng con mắt lê hoa đái vũ nhìn Hàn Thanh Từ, tay nhỏ ôm chặt lấy gấu kuma, nhỏ giọng gọi: " Ba ba..."
Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa.

Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Hàn Thanh Từ sững sờ, một tiếng ba ba tự như là Lẫm đông bên trong đám lửa nhỏ, nháy mắt làm tim hắn đều muốn tan chảy.
Giống như hắn kinh ngạc còn có Khương Bích Tuyết, từ khi sinh Khương Tử Thần đến nay, câu đầu tiên bé học được chính là ma ma, về sau cô cũng dạy bé không ít từ đơn giản, nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa từng dạy bé kêu ba ba.
Vậy câu ba ba này bé học từ đâu, mà lại, bé làm sao biết Hàn Thanh Từ chính là ba ba của bé?
Chẳng lẽ, huyết nhục thân tình, thật là có một loại ăn ý ngầm nào đó?
Hàn Thanh Từ cúi người trước mặt Khương Bích Tuyết, đưa tay đụng vào mặt tiểu gia hoả một cái, " Thần Thần có thích gấu này không?"
Khương Tử Thần cọ xát cằm lên đầu gấu bông, biểu thị bé rất thích.
Trên mặt Hàn Thanh Từ từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười, Khương Bích Tuyết không trở ngại hắn cùng Thần Thần gần gũi, ngầm thừa nhận.
" Tuyết tỷ!" Mạnh Hiểu Đông sau khi thoát khỏi kẹt xe, rốt cuộc cũng đuổi tới bệnh viện, nhìn thấy Hàn Thanh Từ cũng ở đây, liền lên tiếng chào hỏi.
Khương Bích Tuyết ôm Khương Tử Thần đứng lên, " Hiểu Đông, cậu đưa tôi và Thần Thần về đi."
Hàn Thanh Từ lại tranh trả lời trước, xen vào một câu, " Ngồi xe anh đưa hai người về."
" Không tiện đâu." Khương Bích Tuyết nói.
Hàn Thanh Từ cũng minh bạch câu không tiện là có ý gì, bọn họ hiện nay đã không còn là vợ chồng.

Khương Sở Hà lại hận hắn tận xương, nhất định không nguyện ý nhìn thấy hắn.
Hắn trầm mặc, ánh mắt lưu luyến nhìn Khương Tử Thần trong ngực Khương Bích Tuyết.

Mạnh Hiểu Đông có chút nghĩ không ra, " Tuyết tỷ...."
Khương Bích Tuyết nói: " Xe của cậu đậu ở đâu? Lái tới cửa đi."
" Vâng, đợi em một chút." Mạnh Hiểu Đông xoay người đi lấy xe.
Khương Bích Tuyết quay đầu liếc hắn một cái, ôm Khương Tử Thần đi.
Hàn Thanh Từ đi theo, nhìn hai người họ lên xe, đi đến ghế lái phía trước cúi đầu nói với Mạnh Hiểu Đông ở trong xe, " Hiểu Đông, sau khi đưa Bích Tuyết về nhà, thì nhắn tin cho tôi."
" Được rồi, Hàn tổng."
Hàn Thanh Từ xuyên thấu qua kính xe muốn nhìn mẹ con bọn họ nhiều hơn, nhưng cửa sổ xe từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong, hắn đành phải trầm mặc đứng bên ngoài xe nhìn, thẳng đến khi Mạnh Hiểu Đông đem xe lái đi.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy xe nữa, tâm Hàn Thanh Từ vẫn chưa có bình tĩnh trở lại, tim của hắn vẫn đập rất nhanh, làm huyết dịch toàn thân cũng nóng lên.

Hết thảy vừa rồi không phải là mộng, tuy Khương Bích Tuyết không nói thân thế của Thần Thần cho hắn biết, nhưng hắn đã sớm mình bạch hết thảy.
Rất dễ dàng phỏng đoán, tướng mạo hài tử, tuổi tác, chỉ cần hơi dụng tâm suy đoán là có thể đoán được.
Tần Hằng gọi cho hắn, hắn ấn nút nhận.
" Kent, cậu tới đâu rồi?"
Hàn Thanh Từ lúc này mới nhớ tới hôm nay hắn muốn tham gia một bữa tiệc sinh nhật, người sinh nhật hôm nay là một bị cáo tầng của tư bản LP, xem như bạn hợp tác, hắn vốn muốn cùng Tần Hằng tham gia bữa tiệc này.
Nhưng hiện tại trong óc hắn chỉ có Khương Bích Tuyết cùng đứa bé kia, hắn nhất thời cảm thấy cao hứng, nhất thời lại cảm thấy tức giận, hắn cảm thấy mình sắp điên rồi.
" Alex, xin lỗi bữa tiệc tối nay tôi không tới được."
Tần Hằng cũng không hỏi hắn vì sao lại không tới, chỉ nói, " Không sao, không cần bận tâm, nơi này để tôi ứng phó là được."
———
Sau khi Khương Bích Tuyết về đến nhà, Diệp di ngồi trên ghế sa lông, đôi mắt đỏ bừng, thấy cô ôm Thần Thần trở lại, trong nội tâm và rất áy náy, " Tiểu thư, Thần Thần....!Không sao chứ?"
Khương Bích Tuyết nhìn bà tự trách, cũng không đem trách nhiệm đẩy hết lên người bà, " Viêm dạ dày cấp tính, đã tiêm rồi."
Diệp di hít cái mũi, " Thật xin lỗi, đồ hộp kia là con gái của tôi cho tôi, tôi cũng không biết là nó đã hết hạn."
Khương Bích Tuyết thở dài một hơi, cô bây giờ có trách thì cũng vô dụng, Diệp di là từ sau khi cô về nước vẫn luôn phụ trách việc trong nhà, trong lúc đó cũng không có phạm phải sai lầm gì, " Về sau lưu ý một chút, trẻ con không thể so với người lớn, về phương diện ăn uống càng phải cẩn thận hơn."
" Vâng, tôi đã biết."
Khương Bích Tuyết ôm Khương Tử Thần lên lầu, đem bé đặt trên giường mình, tay nhỏ của Khương Tử Thần bắt lấy tay áo của Khương Bích Tuyết, " Ma ma...."
Khương Bích Tuyết đưa tay thăm dò trán của bé, " Thần Thần còn khó chịu sao?"
Khương Tử Thần lắc đầu.
Khương Bích Tuyết phân phó Diệp di nấu cháo, cho Khương Tử Thần ăn một chút, rồi tắm cho bé, sau đó dỗ bé đi ngủ.
Hôm nay để Khương Tử Thần ngủ chung với cô đi, để tuỳ thời có thể quan sát trạng thái của bé.
Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm biết Khương Tử Thần không thoải mái, sớm từ bữa tiệc sinh nhật chạy về, hai người bọn họ so với Khương Bích Tuyết còn gấp hơn.
" Thần Thần thế nào rồi? A?" Địch Mỹ Tâm nhìn thấy Khương Bích Tuyết, lòng nóng như lửa đốt hỏi.
Khương Bích Tuyết nói: " Con đã dẫn Thần Thần đi tiêm, hiện tại bé đang ngủ."
Khương Sở Hà nhíu mày thành chữ xuyên (川), " Bác sĩ nói thế nào? Có nghiêm trọng không?"
" Không tính là nghiêm trọng, chính là ăn phải đồ ăn đã biến chất, đều bị Thần Thần nôn ra hết."
Địch Mỹ Tâm có chút hối hận, " Đều tại mẹ, mẹ không nên để Thần Thần ở nhà."

Khương Sở Hà thở dài, " Giờ nói chuyện này thì làm được cái gì."
Khương Bích Tuyết trấn an nói: " Cha mẹ, hai người đừng lo lắng, Thần Thần mới vừa rồi ăn bọn nửa bát cháo, sắc mặt cũng tốt hơn so với trước đó, khả năng sáng mai tỉnh dậy liền tốt ."
" Con hôm nay cũng đã mệt mỏi rồi, nếu không để Thần Thần ngủ chung với mẹ đi, cha con ngủ cạn, nếu ban đêm Thần Thần có gì không thoải mái, ông ấy cũng có thể kịp thời phát hiện." Địch Mỹ Tâm nói.
Khương Bích Tuyết lắc đầu, " Không cần đâu, cứ để Thần Thần ngủ với con, con sẽ chăm sóc tốt cho bé."
Hôm nay sau khi từ studio trở về, Khương Bích Tuyết vẫn ngựa không ngừng vó nhọc lòng vì chuyện của Thần Thần, còn chưa có ăn cơm.

Cô cũng lười không muốn để bảo mẫu chuẩn bị đồ ăn cho mình, uống bát cháo còn dư lại của Thần Thần coi như là lấp đầy bao tử, cũng coi như là một bữa.
Ban đêm cô không dám ngủ say, tỉnh nhiều lần, kiểm tra Khương Tử Thần không có gì dị dạng, cô mới tiếp tục ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, Khương Tử Thần tỉnh so với Khương còn sớm hơn, trời vừa mới sáng, bé liền tỉnh, tay nhỏ nghiêm túc sờ tóc Khương Bích Tuyết tản ra ở xung quanh.
Khương Bích Tuyết cũng rất nhanh liền tỉnh, nhìn tiểu gia hoả bên cạnh đang chơi tóc của cô, khoé môi câu lên một nụ cười, mu bàn tay dán lên trán của bé, đã khôi phục bình thường, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Khương Bích Tuyết ngồi dậy, sờ sờ bụng bé, " Thần Thần, bụng bụng còn đau không?"
Khương Tử Thần lắc đầu.
" Vậy có muốn ngủ một chút nữa không?"
Khương Tử Thần mồm miệng không rõ nói, " Hừng hực .....Hừng hực...."
Khương Bích Tuyết nghe nửa ngày mới hiểu bé nói muốn gấu kuma mà hôm qua Hàn Thanh Từ mua cho bé, hôm qua lúc ôm bé trở về, cô tiện tay ném nó ở trên ghế sa lông trong phòng.
Khương Bích Tuyết lấy gấu kuma cho Khương Tử Thần ôm, tiểu gia hoả ôm gấu, y y nha nha mà đối với thú bông nói gì đó.
Hồi tưởng lại chuyện phát sinh ngày hôm qua, Khương Bích Tuyết hiện tại mới hậu trí hậu giác mà lo lắng.

Cô cũng không nghĩ tới hôm qua Hàn Thanh Từ lại đột nhiên xuất hiện, mặc dù hôm qua cô cũng không giải thích với hắn về thân thể của Thần Thần, nhưng thông minh như Hàn Thanh Từ, sao có thể không đoán ra chứ.
Nhìn thái độ của Hàn Thanh Từ đối với Thần Thần ngày hôm qua, hắn là rất thích.
Nên đối mặt vẫn phải đối mặt, mặc dù bọn họ đã ly hôn, cô cũng không muốn Hàn Thanh Từ quấy rầy cuộc sống của cô cùng Thần Thần, nhưng hắn đã biết, cô cũng không muốn tiếp tục lừa gạt hắn.
Nếu như hắn thật sự muốn tranh quyền nuôi dưỡng Thần Thần, cô cũng tuyệt đối sẽ không yếu thế.
Xác định Khương Tử Thần không có việc gì nữa, Khương Bích Tuyết liền giao bé cho Địch Mỹ Tâm chiếu cố, cô lại đến studio quay phim.
Mạnh Hiểu Đông đang lái xe nhưng trong lòng lại có rất nhiều nghi vấn, nghi vấn của hắn đều hiện hết ra mặt, cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi: " Tuyết tỷ, ngày hôm qua thật sự là con của chị?"
Khương Bích Tuyết cúi đầu nhìn kịch bản, lên tiếng, " Ừ."
" Nha." Mạnh Hiểu Đông lại hỏi: " Con ruột sao?"
Khương Bích Tuyết hơi ngẩng đầu, " Ừ."
" A nha." Mạnh Hiểu Đông lái xe, mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng đã loạn thành một đoàn.

Khương Bích Tuyết vậy mà lại có con trai, tin tức này cũng quá kình bạo.

Hắn bắt đầu nghĩ đến chuyện này nếu mà bị bọn chó săn đưa tin ra ngoài, hẳn là nên giải thích như thế nào, làm sao để thanh minh.
Khương Bích Tuyết dặn dò một câu, " Hiểu Đông, chuyện này đừng nói ra ngoài."
" Đương nhiên sẽ không." Mạnh Hiểu Đông trịnh trọng hứa hẹn, " Tuyết tỷ, chị có thể yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói lung tung."
Điện thoại của Khương Bích Tuyết kêu, là âm thanh thông báo tin nhắn của wechat, cô nhìn tin nhắn suy nghĩ, quả nhiên là nên đến vẫn sẽ đến.
Khương Bích Tuyết cất điện thoại vào túi xách, Mạnh Hiểu Đông đã cho xe chạy vào bãi đậu xe của toà nhà Hàn thị.
" Hiểu Đông, tôi lên trước, tí cậu lên sau nhá." Khương Bích Tuyết xuống xe, hướng thang máy đi tới.
Hiện tại còn chưa tới tám giờ, khoảng cách tới giờ làm việc còn một tiếng nữa, nên cả toà cao ốc rất trống rỗng, sau khi vào thang máy, một đường thẳng tới tầng 42.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Khương Bích Tuyết vốn đang muốn đi ra lại dừng lại, đứng ở bên ngoài thang máy là một người, hắn mặc áo sơ mi trăng, cổ áo mở một nút, trong mắt che kín tơ máu, giống như hắn đứng ớt đây rất lâu chờ cô để hỏi tội vậy.
Không nghĩ tới hắn lại tới sớm như vậy.
Khương Bích Tuyết từ tháng máy đi ra, " Anh muốn nói cái gì?"
Hàn Thanh Từ không mở miệng, cầm tay cô, kéo tới phòng làm việc của anh đi tới.

Khương Bích Tuyết là lần đầu tiên đến phòng làm việc của hắn, sau khi đi vào, Hàn Thanh Từ tầm một tiếng đóng cửa lại.
Nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng hẳn là tích một bụng oán khí, đang đợi phát tiết, mà đối tượng phát tiết tự nhiên chính là kẻ cầm đầu Khương Bích Tuyết.
Khương Bích Tuyết đã làm tốt chuẩn bị tâm lí bị hắn chất vấn hoặc là quở trách.
Sau khi tiến vào văn phòng, Hàn Thanh Từ lại trầm mặc, hắn đưa lưng về phía Khương Bích Tuyết, không nói một tiếng.
Khương Bích Tuyết nhìn bóng lưng của hắn nói: " Có chuyện gì mai nói, tôi còn phải quay phim."
Hàn Thanh Từ rốt cuộc mở miệng, thanh âm của hắn khàn khàn, câu đầu tiên nói chính là, " Thần Thần thế nào rồi?"
" Ừm, hôm nay sắc mặt tốt hơn nhiều rồi."
Hàn Thanh Từ vẫn như cũ đưa lưng về phía cô, " Tên đầy đủ của bé là gì?"
" Khương Tử Thần." Khương Bích Tuyết không chút biến sắc trả lời vấn đề của hắn.
Hàn Thanh Từ hỏi lại: " Vậy cha của nó là ai?"
" Anh không phải đã biết rồi sao? Còn hỏi?"
Hắn xoay người, con ngươi tràn đầy tơ máu, đôi mắt nhìn cô chằm chằm có mấy phần sắc bén, " Anh muốn nghe chính miệng em nói."
Giống như hờn dỗi, Khương Bích Tuyết cố ý nói: " Tôi chỉ biết Thần Thần là do tôi sinh, về phần cha của bé tôi thật sự không biết."
" Em...." Hàn Thanh Từ cắn chặt răng, phảng phất tuỳ thời đều có thể hét lên: " Em đến cùng là muốn giấu anh đến khi nào,Khương Bích Tuyết ?"
Hàn Thanh Từ đến gần cô thêm một bước, con ngươi đỏ hồng nhìn cô chằm chằm, " Nếu không phải anh phát hiện, có phải hay không em định giấu anh cả đời?"
Khương Bích Tuyết nhấp nhẹ môi không nói, đây là ngầm thừa nhận.
Hàn Thanh Từ ánh mắt có mấy phần sắc bén, nhưng lại hỗn tạp mấy phần mềm mại, trong lòng hắn rõ ràng, coi như Khương Bích Tuyết giấu diếm hắn chuyện con của hai người, hắn vẫn như cũ đối với cô hận không nổi.
Khương Bích Tuyết ngữ khí bình tĩnh, " Kỳ thật, anh không nhất định phải biết, anh cùng người anh yêu về sau cũng sẽ có con , về phần sự tồn tại của Thần Thần, đối với các người mà nói chính là sự phiền phức lớn nhất, không phải sao?"
" Em là cảm thấy anh không đủ tức giận sao? Lại nói loại chuyện này chọc giận anh."
Hàn Thanh Từ từng bước tới gần, Khương Bích Tuyết lại từng bước lui lại phía sau, thẳng đến khi lưng đụng tới cánh cửa, cô không còn đường lui nữa, " Tôi không cố ý chọc giận anh."
Hắn giơ tay lên, một cánh tay chống lên cửa một cách tự nhiên, đem Khương Bích Tuyết vây giữa hắn cùng với cánh cửa phía sau, con ngươi tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào mắt cô, " Em có biết tại sao tối hôm qua anh lại tới đây không? Anh đã rất vui vẻ khi phát hiện anh được làm ba ba, sau đó lại ảo não vì Thần Thần lớn như vậy rồi anh mới biết đến sự tồn tại của bé.

Sau đó lại tức giận, em vậy mà lại giấu diếm anh lâu như vậy, những chuyện này khiến tâm tình anh thật sự rất hỗn loạn, đều muốn đem anh bức tới điên, em có biết không?"
Khương Bích Tuyết một bộ dạng phục tùng, không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Thanh Từ, cô biết đêm qua hắn nhất định là lại mất ngủ.
Hàn Thanh Từ nói tiếp, " Em bây giờ, thật mau đã bức điên anh, anh nên bắt em làm cái gì bây giờ? Mắng em sao? Anh không nỡ, cứ như vậy tha thứ cho em? Anh cũng làm không được.

Khương Bích Tuyết em vì sao lại nhẫn tâm như vậy? Em đến cùng muốn anh phải làm như thế nào?"
Khương Bích Tuyết nghe vậy tâm liền run rẩy, cô không muốn hắn phải làm thế nào cả, cô chẳng qua là cảm thấy hai người đã ly hôn, cũng không cần phải nói cho hắn biết sự tồn tại của Thần Thần.
Cô cũng đã nghĩ qua có một ngày Hàn Thanh Từ cũng sẽ biết sự thật, cô lúc ấy có làm qua chuẩn bị tâm lí sẽ ứng đối lại thế nào.

Nếu như hắn đã phát hiện, hắn tất nhiên sẽ không thể không để bản thân được gặp hài tử được.

Khương Bích Tuyết sắp xếp một số từ lại trong đầu, " Anh nếu thật sự thích Thần e, về sau có thể thường xuyên tới gặp bé, dẫn bé ra ngoài chơi cũng được.

Về phần quyền nuôi dưỡng, bé là sau khi chúng ta ly hôn tôi mới phát hiện sự tồn tại của bé, nếu là thưa kiện, anh sẽ không có phần thắng."
Hô hấp ấm áp của Hàn Thanh Từ phát vào trán Khương Bích Tuyết, " Không, anh muốn phục hôn, em cùng con trai, anh đều muốn."
" Vậy không có khả năng." Khương Bích Tuyết cắn môi, nghiêng mặt đi, " Anh dừng một tấc lại muốn tiến một thước."
Một tấc lại muốn tiến một thước: được với đòi tiên.
" Tuổi thơ của anh đã bất hạnh, anh không muốn con trai của chúng ta cũng gặp phải loại thống khổ này."
Lý do này liệu có được tính là lý do không? Cô đương nhiên biết cha mẹ ở bên cạnh đối với sự phát triển của trẻ là tốt nhất, nhưng vì hài tử mà khiến chính mình ủy khuất, cô làm không được, " Tôi sẽ cho bé những thứ tốt nhất, nếu như anh muốn tận trách nhiệm của người cha tôi cũng không có ngăn cản, nhưng chuyện này không thể trở thành lí do để phục hôn, cho nên anh đừng dùng loại lí do thoái thác này tới bức tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện