Tiệc ăn mừng ngày hôm sau, Vương Yến Bình kéo tất cả người của phòng làm việc đi qua.
Tiệc ăn mừng được tổ chức tại một nhà hàng âm nhạc nhỏ, bọn họ bao cả lầu hai, vừa ăn cơm còn có thể ca hát.
Khương Bích Tuyết mang Khương Tử Thần cùng tham gia, vừa đến nơi, mọi người ở phòng làm việc liền vây quanh, đám nữ hài tử đều tranh nhau muốn sờ má Khương Tử Thần, bưng lấy khuôn mặt bé thốt lên, " A, thật đáng yêu, manh quá đi!"
Khương Tử Thần đứng bên cạnh Khương Bích Tuyết, tay nhỏ nắm lấy vạt áo khoác của cô, mở to đôi mắt đen bóng lên nhìn một đám hoa si a di cùng thúc thúc, không biết làm sao.
Mạnh Hiểu Đông chen vào, " Các người như vậy sẽ hù dọa đến bé, nào Thần Thần, đến , ca ca ôm."
Một nữ hài hơi mập vỗ vai Mạnh Hiểu Đông, " Mạnh Hiểu Đông, cậu thật không biết xấu hổ, Thần Thần, đến gọi hắn là bá bá."
Khương Tử Thần hô: " Bá bá."
Tất cả mọi người đều cười ha ha, Mạnh Hiểu Đông nhéo mặt bé, " Gọi ca ca."
" Ca ca."
Khương Bích Tuyết buồn cười nói: " Hiểu Đông, cậu cũng đừng giả bộ bài tơ, nếu muốn con trai tôi gọi cậu là ca ca , cậu phải gọi tôi là a di."
Mạnh Hiểu Đông hướng phía Khương Bích Tuyết nói: " Khương a di."
Mọi người lại lần nữa cười lên ha hả.
Khương Bích Tuyết trợn tròn tròng mắt nhìn hắn.
Có người nói: " Mạnh Hiểu Đông, cậu thật to gan, vậy mà gọi ảnh hậu của chúng tôi là a di."
Mạnh Hiểu Đông toét miệng cười lộ ra hai cái răng nanh, " Nói đùa , nói đùa thôi."
Sau khi Vương Yến Bình cùng với phục vụ thương lượng tốt mọi việc xong, hướng một đống người bọn họ nói: " Muốn ăn cái gì tự mình đến gọi."
Mấy cái người háu ăn, liền đi qua gọi món.
Khương Bích Tuyết về nước mới hơn ba tháng, vừa về liền vội vàng quay phim, cũng không biết rõ người trong phòng làm việc của Vương Yến Bình.

Hôm nay lần đầu tiên tất cả mọi người đều đến đông đủ, có mấy gương mặt quen thuộc, đều là người của Hoa Thần lúc trước.
Sau khi mọi người ngồi xuống, mấy nữ diễn viên liền bắt đầu hướng Khương Bích Tuyết lĩnh giáo: " Tuyết tỷ, em đã xem phim chị đóng, kĩ thuật diễn rất tốt ạ, chị có phương pháo nào nâng cao kĩ thuật diễn không ạ, dạy cho chúng em một chút đi ạ."
Khương Bích Tuyết rất hào phóng cùng bọn họ thảo luận, hoàn toàn không có một chút gì là kiêu ngạo cả, " Phương pháp thì không có, nhưng tôi nói thói quen của mình một chút, kì thật là tôi thuộc về loại hình chăm chỉ, trước khi quay phim tôi sẽ đọc nguyên tác mấy lần, chân chính tìm hiểu nhân vật này, thậm chí ngay cả sinh hoạt thường ngày cũng nhập vai vào nhân vật này, để cảm thụ cảm giác của nhân vật.

Nắm giữ tốt tính cách của nhân vật, phương thức nói chuyện, sau đó chỉ cần thuộc lời kịch, trước mặt camera liền có thể tự nhiên mà nói ra."
Vương Yến Bình đi đến ngồi xuống, trên miệng còn ngậm điếu thuốc, trong miệng còn nhất ra một vòng khói trắng, hướng bọn họ nói: " Thành công không thể phục chế, mọi người phải tìm ra phương pháp của mình, làm sao để phù hợp với bản thân mình nhất."
Trong bữa tiệc có người che mũi phàn nàn, " Lão đại, bớt hút một chút, chỗ chúng tôi toàn là khói."
" Đúng vậy, còn có Thần Thần ở đây."
Vương Yến Bình lúc này mới ý thức là có cả trẻ con ở đây, lập tức dập thuốc, " Được, được ,được, xem phân lượng của Thần Thần, không hút liền không hút."
Vương Yến Bình lại tiếp vào trọng tâm nói: " Trong mắt tôi, mọi người đều có năng khiếu, không nhất định phải giống như Bích Tuyết trở thành ảnh hậu, có thể đạt tới kì vọng của chính mình đã là rất tốt rồi."
Nữ nghệ sĩ mặc áo lông nói: " Bình ca, người như chúng tôi bây giờ càng ngày càng nhiều, tài nguyên lại quá ít."
" Đừng nóng vội, tài nguyên những thứ này không thể vội được, tôi muốn cho cô diễn phim nát cô cũng không có muốn diễn, vì sao? Vì diễn viên các cô còn cần có thanh danh tốt nữa, nói không chính xác nếu thanh danh thối, những kịch bản về sau chít càng thối hơn mà thôi, cho nên không miễn cưỡng, hiểu không?"
Nam nghệ sĩ ngồi bên phải Khương Bích Tuyết nói: " Bình ca, tôi từ Hoa Thần ra tới, anh có thể thu lưu tôi, tôi đã cảm thấy rất cảm kích, tôi cũng không nói tôi muốn thực hiện lí tưởng nhân sinh trở thành ảnh đế gì đó, tôi chỉ muốn kiếm tiền cho phòng làm việc thôi, có thể kiếm tiền, còn người ta mắng gì mặc kệ họ."
Nghe được câu này, tất cả mọi người đều trầm mặc, có người nói theo: " Bình ca, tôi cũng vậy, con người tôi rất dung tục, tôi cảm thấy có thể kiếm tiền là tốt rồi, phòng làm việc cũng không phải nơi làm từ thiện, các phương diện vận hành đều cần đến tiền."
Vương Yến Bình sờ sờ thuốc muốn hút, nhưng nghĩ đến Khương Tử Thần còn nhỏ, lại nhịn xuống, hắn nói: " Các cậu thì biết cái gì? Tôi kí hợp đồng với các người là để cho người khác chửi các người sao? Thật không có tiền đồ."
Những nghệ sĩ đang ngồi ở đây liền cúi đầu xuống.
Khương Bích Tuyết sau khi nghe xong, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, công ty này mới thành lập có hai năm, nhưng đã có bảy tám nghệ sĩ, phần lớn đều là không có danh tiếng gì, tài nguyên không đủ cũng rất bình thường.

Nhưng là cô không hiểu là vì sao nghệ sĩ của Hoa Thần đều chạy hết đến phòng làm việc của Vương Yến Bình.
" Đúng rồi, có phải Hoa Thần điện ảnh xảy ra vấn đề gì không?"
Nữ nghệ sĩ vừa nói trả lời: " Hai năm trước lão bản của Hoa Thần thao túng cổ phiếu bị giam, về sau chị gái của lão bản cùng con trai quản lí công ty, làm một cải cách lớn, những nghệ sĩ không có danh khí như chúng tôi căn bản là không có không gian để sinh tồn."
" Đúng vậy, hợp đồng của tôi vừa hết tôi liền rời khỏi đó, cũng may Bình ca thu lưu tôi."
Khương Bích Tuyết nghĩ hai năm trước kia trận chiến giữa ba hai gia tộc vậy mà ảnh hưởng tới nhiều người như vậy.
Phục vụ lần lượt mang thức ăn lên, Vương Yến Bình nói: " Các người đừng nói chuyện không vui chứ, hôm nay là tiệc chúc mừng của sư tỷ các người, mọi người nói chút chuyện vui vẻ đi."
Mạnh Hiểu Đông chút động đứng lên rót rượu cho mọi người, " Tới tới, chúng ta vì Tuyết tỷ cạn một chén."
Khương Bích Tuyết thấy Mạnh Hiểu Đông đến rót rượu cho mình thì nói nhỏ: " Tôi còn mang theo Thần Thần, nên đừng có mời tôi quá nhiều."
" Được." Mạnh Hiểu Đông hiểu ý Khương Bích Tuyết, cho nên rót cho cô ít một chút.
Mọi người giơ ly lên cạn ly, Mạnh Hiểu Đông ôm Khương Tử Thần, cùng Khương Tử Thần giơ ly lên, mọi người cùng nhau chúc mừng.
Mọi người lại bắt đầu nói một chút chuyện cao hứng .
Ăn cơm được một nửa, Vương Yến Bình nhận điện thoại, hắn nói với mọi người, " Có chuyện gì muốn nói, đợi chút nữa kim chủ ba ba tới thì nói một thể nha."
Kim chủ ba ba?
Khương Bích Tuyết hiếu kì: " Bình ca, ai vậy?"
Vương Yến Bình nói: " Chồng trước của em, ba ba Thần Thần."
Khương Bích Tuyết: " ...."
Nhắc tào tháo tào tháo liền đến, Hàn Thanh Từ mặc một thân màu xám từ dưới tầng đi lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, có người hô, " Hàn tổng tốt!"
Hàn Thanh Từ cười một cái lễ phép.
Nam nghệ sĩ ngồi bên cạnh Khương Bích Tuyết thức thời đứng dậy nhường chỗ, " Hàn tổng, mời ngài ngồi."
" Cảm ơn." Hàn Thanh Từ đến bên cạnh Khương Bích Tuyết ngồi xuống.
Khương Tử Thần nhìn thấy Hàn Thanh Từ, đã kìm nén không được nữa, " Ba ba!"
Mạnh Hiểu Đông đành phải buông Khương Tử Thần ra, để bé chạy qua trước mặt Hàn Thanh Từ.
Hàn Thanh Từ bế con trai lên, đặt trên đùi mình.
Khương Tử Thần ở trong ngực Hàn Thanh Từ chui chui, dáng vẻ rất cao hứng.
Khương Bích Tuyết cả quá trình đều lạnh nhạt, nhìn thoáng qua Vương Yến Bình nhíu mày, Vương Yến Bình rời mắt, làm bộ nhìn người bên cạnh, rõ ràng là không dám đối mặt với ánh mắt chất vấn của Khương Bích Tuyết.
Hắn có thể làm sao? Hiện tại Hàn Thanh Từ là kim chủ ba ba của phòng làm việc của hắn, có thể không hảo hảo chiêu đãi sao? Chẳng lẽ người ta nói muốn đến mình lại không cho đến?
Vương Yến Bình giơ ly lên nói: " Tới tới tới, những ngày này, Hàn tổng đối với phòng làm việc của chúng ta giúp đỡ không ít, chúng ta cũng kính Hàn tổng một chén."
Hàn Thanh Từ nói: " Mời rượu thì thôi, lái xe không uống rượu."
Vương Yến Bình dừng lại, hắn nhếch miệng cười nói: " Thói quen tốt, thói quen tốt, các người nên hướng Hàn tổng học tập một chút."
Khương Bích Tuyết liếc qua Hàn Thanh Từ bên cạnh, khó trách Vương Yến Bình cùng Mạnh Hiểu Đông đều nghe hắn, nguyên lại là bởi vì hắn là kim chủ ba ba phía sau phòng làm việc.
Muốn kinh doanh một phòng làm việc không dễ dàng, nghệ sĩ đều không có tên tuổi, ngẫu nhiên được tuyên truyền một chút, cũng mất không ít kinh phí.

Mặt khác Hàn thị tập đoàn là một công ty không nhỏ trong lĩnh vực giải trí, đầu tư chế tác rất nhiều phim, nếu có thể hợp tác, tài nguyên không cần phải lo lắng nữa.
Nghĩ tới đây Khương Bích Tuyết đại khái có thể hiểu được suy nghĩ của Vương Yến Bình .
Hắn mặc dù là lão bản của phòng làm việc, nhưng không có vẻ gì là kiêu ngạo, cùng mọi người ngồi chung một chỗ, vừa hi vọng nghệ sĩ dưới tay hắn có thể có được danh tiếng, cũng là dụng tâm lương khổ.
Trong bữa tiệc có người nói: " Hàn tổng, dung mạo của Thần Thần thật giống ngài, lớn lên nhất định sẽ là một đại soái ca."

Hàn Thanh Từ trả lời, " Thân sinh, tất nhiên là giống."
Nghệ sĩ nữ mặc áo lông nói: " Emma, tôi nghe thấy hương vị của thức ăn cho chó a!"
Người ngồi bên cạnh cô ta chọc chọc, cho cô ta một ánh mắt, ý là đừng có nói lung tung.

Nghệ sĩ áo lông cũng biết mình nói sai, thức thời ngậm miệng không nói gì nữa.
Cô đều quên hai người bọn họ đã li hôn.
Sau khi cơm nước xong xuôi, tiểu cô nương làm về mảng tuyên truyền trong phòng làm việc muốn đi trước, cố ý đến trước mặt Vương Yến Bình cùng Khương Bích Tuyết chào hỏi trước một tiếng.
" Bình ca, Tuyết tỷ, mọi người chậm rãi chơi, hôm nay bạn em sinh nhật, hát ở KTV gần đây, em đi qua chúc mừng một chút."
Mạnh Hiểu Đông hỏi: " Thiến Thiến, cô đi một mình sao, có muốn tôi đưa đi hay không?"
" Không cần đâu , rất gần đây thôi, tôi tự bắt xe đi là được rồi ."
" Vậy sau khi đến nơi thì nhắn tin cho tôi."
Mọi người nghe xong đối thoại của hai người họ, đều dùng ánh mắt kì dị nhìn Mạnh Hiểu Đông, Khương Bích Tuyết nhướn nhướn lông mày, " Hiểu Đông?"
Mạnh Hiểu Đông nhìn biểu lộ của Khương Bích Tuyết, lại nhìn mọi người, " Tôi....!Tôi vừa thấy một tin tức , khu vực này gần đây có hai tội phạm mới vượt ngục, rất đáng sợ, tôi chỉ là lo lắng cô ấy là một cô gái nhỏ, cho nên...."
Khương Bích Tuyết cười cười: " Vậy cậu còn không mau đuổi theo."
" A?" Mạnh Hiểu Đông gãi đầu một cái, " Không được."
Vương Yến Bình trợn trắng mắt, " Đừng để ý đến cậu ta, cứ để cậu ta độc thân cả đời đi."
Nghe đến đó Mạnh Hiểu Đông mặt đỏ hồng, " Kia...!Vậy tôi vẫn là nên đi nhìn xem."
Hắn đứng dậy hấp tấp đuổi theo.

Khương Bích Tuyết cười cười, " Gia hoả này lá gan quá nhỏ."
" Vừa rồi Hiểu Đông nói có phạm nhân vượt ngục, là thật sao?" Một người hỏi.
" Là thật, giữa trưa mới đưa tin, tối hôm qua chạy, có vẻ như có treo thưởng , mười vạn, không đúng là hai mươi vạn."
Nghe đến đó Khương Bích Tuyết nói: " Đợi chút nữa, mấy cô gái đừng nên đi một mình, kết bạn đi cùng một chỗ, hoặc là nhờ đồng nghiệp nam đi cùng thì hơn."
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Hàn Thanh Từ ngồi bên cạnh cô nói: " Anh đưa em về."
Khương Bích Tuyết nói: " Tôi sẽ gọi lái xe tới đón."
" Để anh đưa, để người khác anh không yên lòng."
Mặt Khương Bích Tuyết đỏ lên, đám người trên bàn cũng nghe thấy, tất cả mọi người phi thường ăn ý giả vờ không nghe thấy, không có bất kì ý nghĩ cùng nghi vấn nào, xem như cái gì cũng chưa phát sinh.
Nhưng trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng, a a, nguyên lai hôm nay Hàn tổng không uống rượu, chính là vì để đưa Khương Bích Tuyết về nhà.
Khương Tử Thần lúc hơn chín giờ đã tựa vào ngực Hàn Thanh Từ ngủ, Khương Bích Tuyết sợ đợi chút nữa đánh thức bé, liền nói với mọi người mình về trước.
Hàn Thanh Từ cũng cùng cô rời đi.
Khương Bích Tuyết ngầm thừa nhận ngồi xe trở về, ôm Khương Tử Thần ngồi ở ghế sau.Trong xe rất yên tĩnh, Khương Tử Thần ngủ rất ngon, cô từ lúc lên xe vẫn luôn một mực im lặng, nhấp nhẹ môi, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Hàn Thanh Từ lái xe bình ổn chạy trên đường, ngẫu nhiên thông qua kính chiếu hậu nhìn ghế sau, nhìn Khương Bích Tuyết.
" Bích Tuyết!"

Khương Bích Tuyết lên tiếng: " Cái gì?"
Hàn Thanh Từ nhìn đường, nói: " Chuyện hot search trên mạng không phải là thật, em rời đi hai năm, anh chưa từng thích người khác."
Khương Bích Tuyết tiếp tục nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, một bộ dáng không liên quan tới mình, " Anh không cần cùng tôi giải thích, những chuyện thật thật giả giả đó đều không liên quan đến tôi."
Sớm biết cô sẽ nói như vậy, nhưng hắn vẫn muốn giải thích, bởi vì Khương Bích Tuyết luôn cho rằng hắn yêu Diệp Nhã Linh.
Hàn Thanh Từ liếc qua kính chiếu hậu, đổi qua một đề tài khác, " Ngày mai là thứ bảy, hai người chúng ta cùng mang Thần Thần đi chơi được không?"
Khương Bích Tuyết thản nhiên nói: " Ngày mai tôi có hoạt động, không tiện."
" Ừm, vậy để hôm khác."
Xe rất nhanh liền đến Khương gia, Hàn Thanh Từ xuống xe vòng qua đầu xe , mở cửa ghế sau để Khương Bích Tuyết xuống xe.
Hàn Thanh Từ nhìn tiểu gia hoả ngủ say trong ngực Khương Bích Tuyết, ngẩng đầu ôn nhu nói với Khương Bích Tuyết, " Ngủ ngon!"
Khương Bích Tuyết không trả lời, ôm Khương Tử Thần vào nhà.
Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm còn chưa có ngủ, bọn họ vừa nhìn giám sát ở cổng, thấy Hàn Thanh Từ đưa hai mẹ con bọn họ trở về.
Khương Bích Tuyết đem Khương Tử Thần thu xếp tốt, lại về phòng mình tắm rửa một cái.
Địch Mỹ Tâm gõ cửa tiến vào, không có trực tiếp nhắc tới chuyện Hàn Thanh Từ đưa hai mẹ con họ về, mà chỉ nói là gần đây nhìn thấy tin tức, " Bích Tuyết, mẹ xem tin tức, thấy Hàn Thanh Từ hình như cùng một nữ minh tinh khác ở cùng một chỗ, tin tức nói bọn họ hơn hai năm trước đã ở cùng nhau, mẹ nhìn hơn phân nửa là hắn ta trong thời gian Tân hôn của hai đưa đã vượt quá giới hạn, còn may là con rời khỏi hắn sớm."
Khương Bích Tuyết dùng tay gãi gãi tóc, " Mẹ, đều đã qua, đừng đề cập lại nữa."
" Mẹ chỉ nhắc nhở con, đừng ở trên cùng một người mà bị cắm sừng hai lần."
" Con biết."
" Con biết liền tốt." Địch Mỹ Tâm nói: " Cho nên, vẫn là Liễu Phàm tốt."
" Mẹ, con đã cùng Liễu Phàm nói rõ ràng, chúng con chít có thể làm bạn, mẹ cùng cha cũng đừng lại lừa dối người ta, miễn cho sinh ra hiểu lầm, mọi người ai cũng không thoải mái."
" Con nói rõ ràng rồi?"
" Vâng." Khương Bích Tuyết nói: " Mẹ, anh ấy là một người rất tốt, con cảm thấy phải nói rõ ràng, nếu không cuối cùng cũng chỉ làm anh ấy thất vọng mà thôi."
Địch Mỹ Tâm nhíu mày lại: " Con không sợ bỏ lỡ về sau liền lại không có người so với Liễu Phàm tốt hơn sao?"
Khương Bích Tuyết lắc đầu, " Con cảm thấy con có Thần Thần là đủ rồi, ba mẹ cũng đừng nhọc lòng chuyện này nữa."
" Ai, con nha...."
Khương Bích Tuyết đối với Địch Mỹ Tâm cười cười, " Được rồi, mẹ, thời gian không còn sớm, mẹ nhanh đi ngủ."
Địch Mỹ Tâm quay người muốn ra cửa, nghĩ đến chuyện gì, quay đầu lại hỏi: " Ngày mai con có hoạt động gì không?"
" Có, xế chiều mai." Khương Bích Tuyết hỏi: " Sao vậy ạ?"
" Khoảng thời gian này con một mực tập trung quay phim, không rảnh theo giúp mẹ dạo phố, mẹ muốn đi một chút."
" Chiều tối đi, chiều tối con rảnh."
" Được rồi."
Địch Mỹ Tâm nói: " Còn có, phim con đã đóng máy, mẹ với cha con đã thương lượng, sau lễ giáng sinh liền về Canada, ở bên đó đón năm mới."
Khương Bích Tuyết do dự một chút nhẹ gật đầu, " Vâng ."
Hôm sau, Khương Bích Tuyết ăn xong bữa sáng liền ra cửa, cô hôm nay tham gia hoạt động công bốn sản phẩm trang điểm mới, được cử hành tại một cửa hàng trong thương trường.
Cô sớm đi qua, học tập mấy trí thức về sản phẩm mới, cũng diễn tập tuyên bố một chút.
Thời điểm Khương Bích Tuyết đang chờ được trang điểm, Tần Hằng liền gọi điện thoại tới.
" Cheryl, chào buổi sáng."
Khương Bích Tuyết nhìn đồng hồ, " Alex, không còn là buổi sáng nữa, đã là giữa trưa rồi."
" Tôi vừa mới rời giường, còn đang nghĩ là buổi sáng."
Từ thanh âm của Tần Hằng có thể nghe ra được, ngữ khí so với bình thường lười biếng hơn không ít, nhất định là vừa mới tỉnh.
Khương Bích Tuyết cười cười, bên kia điện thoại truyền tới thanh âm của Tô Khả, " Alex, em phát hiện giấc ngủ của anh dài kinh người, anh đã ngủ liên tục mười bốn tiếng."
Tần Hằng trả lời một câu: " Frank, anh đang gọi điện thoại."
" Ai?"
" Cheryl!" Tần Hằng đưa đi động cho hắn, " Em có muốn nói với cô ấy buổi sáng tốt lành không?"

Gân xanh trên trán Tô Khả nhảy lên, " Anh ngược lại còn có ý tốt nói buổi sáng tốt lành, hiện tại đã sắp qua giữa trưa luôn rồi."
Khương Bích Tuyết cảm thấy mình bị hai người họ gạt qua một bên, cô kiên nhẫn chờ hai người họ nói hết lời.
Sau khi bên kia truyền tới tiếng đóng cửa, thanh âm của Tần Hằng lại một lần nữa từ trong điện thoại truyền tới, " Cheryl, thật xin lỗi vì để cô đợi lâu."
Khương Bích Tuyết tốt tính nói: " Không có gì, chẳng qua tôi rất hiếu kì vì sao anh lại gọi điện thoại cho tôi."
" Tôi có lễ vật muốn tặng cho cô."
Khương Bích Tuyết có chút không hiểu, Tần Hằng tại sao đột nhiên lại muốn tặng lễ vật cho cô, lễ giáng sinh cũng chưa có tới mà.
" Alex, lễ vật gì vậy?"
" Thứ này trong mắt người khác có lẽ không tính là lễ vật, nhưng tôi nghĩ cô sẽ thích."
Khương Bích Tuyết đột nhiên có chút hiếu kì, " Tôi có chút chờ mong."
" Sẽ không để cô phải chờ quá lâu đâu, hai phút thôi."
" Ừm."
Khương Bích Tuyết cúp điện thoại, tò mò nhìn về phía cửa phòng trang điểm.
Vừa vặn Mạnh Hiểu Đông mang theo đồ vật từ bên ngoài tiến vào, Khương Bích Tuyết nhìn túi trên tay hắn, " Hiểu Đông, cái này là ai đưa cho cậu?"
Mạnh Hiểu Đông một mặt mộng bức, " Tuyết tỷ, đây là em mua a, là cơm trưa của hai người chúng ta mà."
Khương Bích Tuyết bất đắc dĩ cười cười, cô còn tưởng rằng là lễ vật của Tần Hằng.
Điện thoại trên tay rung một chút, Khương Bích Tuyết mở ra nhìn, phát hiện Tần Hằng thông qua phần mềm xã giao gửi cho cô một video, cũng nhắn kèm hai chữ: Lễ vật!
Khương Bích Tuyết hiếu kì ấn mở video, vừa mở liền ngây ra một lúc, đây là hiện trường đám cháy được thu hình lại, địa điểm là căn tứ hợp viện dùng để quay chụp [ Mai hoa phiến].

Từ góc độ này nhìn, đại khái là ở hiện trường có một camera, quay chụp được quá trình này.
Trong video mọi thứ loạn thành một đoàn, khói tràn ngập, ống kính trước mắt mông lung mà hỗn loạn, có người gào thét : " Nhanh, mau chạy ra ngoài, lửa càng lúc càng lớn rồi."
" Gọi cứu hỏa, nhanh lên, còn bao lâu nữa thì tới?"
" Bình chữa cháy đâu, mau tìm bình chữa cháy, lập tức cứu hỏa."
" Chú ý an toàn, an toàn là trên hết."
Tại hiện trường hỗn loạn, một nam nhân mặc Tây trang lọt vào ống kính, mặc dù sương khói mông lung, nhưng vẫn nhận ra được người đấy là Hàn Thanh Từ, hắn nắm chặt một người đang dùng bình chữa cháy dập lửa, cơ hồ rống: " Bích Tuyết đâu? Nói cho tôi biết, Bích Tuyết ở đâu?"
Lúc này, ở bên trong biển lửa một giọng nữ thét chói tai vàng lên, nam nhân kia nói: " Cô ấy, cô ấy còn ở bên trong, chưa có ra ngoài."
Hàn Thanh Từ nghe được câu này, liền đoạt bình chữa cháy trong tay hắn, mở cửa ra, đối với ánh lửa hừng hực phun ra, mở một con đường công vào.
Nam nhân kia thấy vậy, kéo một cánh tay của Hàn Thanh Từ, " Hàn tổng, nguy hiểm lắm, đừng vào!"
Hàn Thanh Từ đẩy hắn ra, " Đừng cản tôi!" Nói xong, hắn liền mở ra một hơn đường, xông vào biển lửa.
Năm nhân hô to: " Nhanh, đều tới phối hợp với Hàn tổng cứu người."
" Bình chữa cháy không đủ dùng."
" Đi múc nước, bên ngoài có vòi nước."
.....
Cảnh tượng tiếp tục hỗn loạn, thời gian từng giây từng phút trôi qua, dưới sự hợp tác của mọi người, thế lửa rốt cuộc cũng có thể khống chế.
Hàn Thanh Từ cũng từ bên trong chạy ra, toàn thân hắn chật vật, trên tay còn ôm một người, là Diệp Nhã Linh.

Sau khi đi ra ngoài vài bước, thân thể hắn liền mềm nhũn, kém chút nữa đem người trên tay quẳng xuống đất, có người thấy vậy liền tiến lên hỗ trợ.
Video đến đây là kết thúc.
Một giọt, hai giọt, ba giọt nước mắt nhỏ trên màn hình điện thoại.
" Tuyết tỷ?" Mạnh Hiểu Đông thăm dò gọi một tiếng.
Khương Bích Tuyết không nhúc nhích, mặc cho hai hàng nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
Nguyên lai, lúc hắn nói câu kia, ý là chỉ cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện