Nhà chính của Tích gia không nằm ở thành phố Vân Lãng, do năm đó Tích Bạch Thần ra khỏi nhà, nên ông nội Tích đã mua bất động sản ở tất cả các thành phố mà anh từng đi qua. Sau này giá nhà đất tăng vùn vụt, tuy mối quan hệ của hai người vẫn chẳng tốt lên bao nhiêu, nhưng việc kinh doanh của gia đình lại được mở rộng đáng kể. Chỉ tính riêng bất động sản thì Tích gia đã có thể lọt tốp 5 công ty hàng đầu trong nước.

Cuối cùng Tích Bạch Thần chọn ở lại thành phố Vân Lãng, thế là ông nội Tích cũng cũng chuyển tới thành phố này sống.

Khi xe chạy vào biệt thự Cảnh Sơn, vị quản gia già nhận được tin đã lập tức đứng đó chào đón.

“Cậu chủ, hoan nghênh trở về nhà.” Vị quản gia già cười tít mắt đến mức các nếp nhăn xô vào nhau.

Tích Bạch Thần thờ ơ gật đầu, đi thẳng vào phòng khách, hỏi: “Ông già đâu?”

“Ông chủ đang nghỉ ngơi trong phòng, tôi dẫn mọi người tới đó.” Lão quản gia dẫn hai người lên lầu.

“Ông chủ, cậu chủ Bạch Thần và cậu chủ Tử Nặc tới thăm.” Lão quản gia gõ gõ cửa.

“Vào đi”. Một giọng nói già nua truyền ra từ phía sau cánh cửa.

Lão quản gia đẩy cửa ra, khom người cúi đầu đứng một bên.

Tích Bạch Thần sải bước vào, ngước mắt nhìn ông lão đang dựa vào giường đọc sách, tóc mai hai bên thái dương đã ngả màu hoa râm, gương mặt nhăn nheo, nhưng đôi mắt phía sau cặp kính lão lại sáng ngời, sắc mặt ửng hồng, không giống như bị bệnh.

“Ngồi đi.” Vẻ mặt của ông nội Tích rất bình tĩnh, nhưng ngón tay đang cầm sách lại run nhè nhẹ.

Tích Bạch Thần không nhúc nhích, nhưng Tích Tử Nặc lại ngoan ngoãn ngồi xuống, cười hì hì nói: “Tinh thần của ông nội hôm nay không tệ à nha.”

“Vẫn ổn.” Ánh mắt của ông nội Tích rơi vào Tích Bạch Thần, như thể ông có điều gì muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Hai người nhìn nhau, không khí có phần gượng gạo.

Lão Bạch, đứng không mệt sao? Tiếng nói của Mễ Lạp cắt ngang sự căng thẳng của Tích Bạch Thần.

Tích Bạch Thần bước tới, ngồi xuống chiếc ghế sô pha cách đó không xa.

Ông nội Tích thấy thế, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, môi mấp máy vài cái, nói: “Thằng khốn nạn, mày còn nhớ tới ông già này à?”

Ánh mắt của Tích Bạch Thần đanh lại, đang định giễu cợt, lại nghe Mễ Lạp nói: Cuối cùng cũng biết miệng lưỡi độc địa của anh từ đâu mà ra rồi, nhà anh chẳng biết nói chuyện phiếm với ông bà cháu chắt gì cả.

Khí thế của Tích Bạch Thần đột nhiên xẹp lép, đành ngậm miệng lại.

“Khụ, ông nội.” Tích Tử Nặc vội cắt ngang, “Đừng nói thế mà, anh Tích vẫn quan tâm ông lắm.”

“Hừ, cậu ta mà quan tâm tôi?” Ông nội Tích tỏ vẻ khinh thường, nhưng khóe miệng lại không tự chủ được mà nhếch lên.

Mễ Lạp: Lại là một tên ngạo kiều, miệng thì chê bai, nhưng cơ thể vô cùng thành thật.

Tích Bạch Thần: từ “lại” kia có ý gì? “Ông nội, cơ thể của ông có sao không? Bác sĩ nói thế nào?” Tích Tử Nặc sợ hai người cãi nhau nên nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Còn nói thế nào nữa? Gìa rồi, bệnh này bệnh kia sao mà tránh khỏi.” Ông nội Tích trả lời nhẹ tênh.

Từ bệnh án, Mễ Lạp biết ông nội mắc hội chứng Parkinson, chỉ là thế giới này không gọi bằng cái tên đó, nhưng bệnh lí thì giống nhau.

Đây là một loại bệnh thoái hóa thần kinh tiến triển chậm, bệnh chủ yếu xảy ra ở người già trên 60 tuổi. Bệnh này không gây tử vong nhưng sẽ ảnh hưởng đến những hoạt động bình thường, không có cách chữa khỏi hoàn toàn mà chỉ có thể dùng thuốc để thuyên giảm bệnh.

Bình thường ông nội Tích luôn chú ý giữ gìn sức khỏe, bên cạnh luôn có người theo dõi, khó trách Tích Bạch Thần xem xong tờ bệnh án nhưng cũng không mảy may lo lắng.

“Nếu không có gì nghiêm trọng thì tôi về trước.” Tích Bạch Thần đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ông nội Tích nổi giận, quát: “Thằng nhóc thối, cất công tới đây rồi mà một bữa cơm cũng không chịu ăn với ông già này à?”

“Ăn không trôi.” Tích Bạch Thần chẳng nể nang mặt mũi ai.

Ông nội Tích tức giận đến mức thắt cả gan, thét hỏi: “Nhiều năm như vậy rồi, mày còn tính giận dỗi tao đến bao giờ?”

Tích Bạch Thần ngước mắt lên nhìn ông, ôn tồn nói: “Tôi chưa bao giờ giận dỗi ông, tôi chỉ muốn sống một mình bình yên.”

“Nhưng dù sao mày cũng là máu mủ của Tích gia ta, mối quan hệ họ hàng không thể cắt đứt được đâu.” Giọng ông nội Tích dịu bớt.

“Không phải bi kịch năm đó là do một câu “máu mủ Tích gia” của ngài tạo ra sao?” Đôi mắt của Tích Bạch Thần sâu không thấy đáy, nhìn không ra cảm xúc.

Sắc mặt của ông nội Tích rất khó coi, một lúc sau, ông đột nhiên ném cuốn sách trên tay về phía Tích Bạch Thần, hét lớn: “Cút, cút khỏi đây cho tao!”

Tích Bạch Thần xoay người, để mặc sách nện lên vai mình, sau đó không chút do dự rời khỏi phỏng, phía sau mơ hồ truyền tới giọng nói an ủi ông cụ của Tích Tử Nặc.

“Ông ơi, ông đừng tức giận. Ông còn không biết anh cứng đầu thế nào sao, hôm nay anh ấy có thể trở về gặp ông, chứng tỏ anh ấy cũng đã thả lỏng rồi…”

Tích Bạch Thần đi thẳng xuống cầu thang, trầm mặc bước ra phía cổng.

Mễ Lạp tò mò, nhưng ham muốn sống khiến cô im như thóc.

“Sao không nói gì?” Tích Bạch Thần dựa vào cửa, châm một điếu thuốc, vừa hút vừa chờ quản gia thu xếp xe.

Lâu rồi anh không có hút thuốc.

Động tác của Tích Bạch Thần khựng lại một chút, anh dùng ngón tay búng tàn thuốc, sau đó kẹp hững hờ lên miệng.

Em có thể hỏi không?

“Không gì là không thể hỏi.” Tích Bạch Thần ngậm điếu thuốc, đút một tay vào túi quần, nhìn lên trời, giọng đều đều, “Mẹ anh và cha anh là thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu nặng, hẹn ước sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn. Nhưng khi mẹ anh nhận được giấy báo trúng tuyển đại học thì lại phát hiện mình đang mang thai, lúc đó bà ấy mới 18 tuổi, rất muốn học đại học. Bố anh cũng ủng hộ, chỉ có ông nội phản đối gay gắt. “

Mễ Lạp vốn nghĩ bản thân đã đoán được sự tình, nhưng không ngờ sự thật lại phức tạp hơn cô tưởng.

Tích Bạch thần thở ra một hơi, tiếp tục nói: “Bố vì mẹ mà bất chấp sự phản đối của ông nội, kiên quyết dắt bà ấy đi phá thai. Tuy nhiên trên đường đi bệnh viện thì gặp tai nạn xe, bố anh dùng thân mình bảo vệ mẹ anh mà chết. Mẹ thì bị thương nặng, phải nhập viên, lúc tỉnh dậy không nhớ gì nhưng đứa trẻ trong bụng vẫn bình an vô sự.”

Mễ Lạp: *……..*

Tích Bạch Thần chế nhạo: “Vì vậy, ông nội vì bảo toàn máu mủ Tích gia mà tạo ra một lời nói dối trắng trợn. Ông ta nói mẹ anh rằng đứa trẻ là con của Tích Thành Ngạn. Tích Thành Ngạn là con trai cả của ông nội, là anh trai của bố anh, cũng là bác ruột của anh.”

“Lúc đó bác anh đã có bạn gái, còn tính đến chuyện cưới xin, nhưng vì lời nói dối của ông nội mà bị ép chia tay, bị ép cưới mẹ anh. Lúc đó mẹ anh vô tri vô giác, mất cơ hội vào đại học, còn phải gả cho một người đàn ông mà bà ấy nghĩ là mình yêu sâu sắc.”

“Nhưng nói dối chính là nói dối, bác anh không có tình cảm với mẹ anh, chỉ xuất phát từ trách nhiệm là phải chăm sóc vợ và con của em trai thật tốt. Mẹ anh phát hiện ra sự xa cách của bác, ngày nào cũng bồn chồn không yên. Lúc sắp sinh, bà đột nhiên hồi phục trí nhớ, sự thật ùa về làm bà ấy sụp đổ hoàn toàn. Người bà ấy yêu qua đời, giấc mơ cũng không còn, hôn nhân thì tạo thành từ sự dối trá, cuộc sống của bà ngay từ lúc bắt đầu hồi phục trí nhớ đã kết thúc.”

Mễ Lạp không thể tưởng tượng được mẹ Tích đã phải chịu đau khổ như thế nào.

“Bà ấy sinh ra anh trong tuyệt vọng, tinh thần bị đả kích nghiêm trọng, còn mắc chứng trầm cảm sau sinh.” Tích Bạch Thần nói tới đây thì bỗng ngừng lại, kí ức trong quá khứ ùa về mãnh liệt làm anh cảm giấy nhói từng cơn.

Người mẹ mắc chứng trầm cảm sau sinh, lúc tỉnh lúc mê, vài lần suýt nữa đã giết chết anh. Cảm giác ngộp thở khi bị nhấn đầu xuống nước, cảm giác đau đớn khi bị bóp chặt cổ, cảm giác sợ hãi khi bị ném xuống cầu thang… Tuổi thơ của anh như một bộ phim, tàn bạo và đẫm máu.

Mãi đến khi mẹ anh tự sát, cuộc sống của anh mới dần bình yên. Nhưng sau khi bố mẹ ruột đều qua đời, bác tái hôn, Tích gia lại có thêm một đứa trẻ mới.

Tích Bạch Thần sống trong căn nhà đó như một cái bóng, khác hoàn toàn với một Tích Tử Nặc hạnh phúc mỹ mãn được sống dưới ánh Mặt Trời.

Lòng anh đầy căm phẫn với tất cả những chuyện mà ông nội đã gây ra, và anh cũng không thể tha thứ cho chính mình. Bởi vì sự tồn tại của anh, mà bố, mẹ, bác trai, và cả người bác trai yêu cũng bị tổn thường.

Cho nên anh rời Tích gia và sống một mình. Nhiều năm trôi đi, nỗi đau và nỗi uất hận trong lòng anh cũng dần vơi đi, chỉ còn lại một khoảng trống.

Đừng buồn, bây giờ anh có em rồi. Tiếng nói của Mễ Lạp kéo Tích Bạch Thần trở lại từ ký ức, còn có Tiểu Bạch nữa, chúng em đều yêu anh

Mắt Tích Bạch Thần hơi rủ xuống, thản nhiên hỏi: “Yêu bao nhiêu?”

Yêu tới mức biến thái!

Tích Bạch Thần: Rất tốt, rất mạnh mẽ.

“Cậu chủ…” Lão quản gia bước tới, ngượng ngùng nói, “Xe trong nhà bị hỏng rồi, hay là cậu ở lại ăn chút cơm canh, tối nay cùng về với cậu chủ Tích Tử Nặc?”

Mễ Lạp: Chú quản gia chắc là không nói dối đâu.

Tích Bạch Thần không trả lời, xoay người đi vào phòng khác, lão quản gia tưởng anh đã quyết định ở lại, mặt vừa lộ vẻ ngạc nhiên vừa lộ vẻ vui mừng, nhưng sau đó lại thấy anh lôi Tích Tử Nặc từ trong phòng ra, móc từ trong túi anh ta chiếc chìa khóa xe.

“Tôi lái xe của cậu đi, cậu trở lại nhà tôi lấy.” Tích Bạch Thần lắc chiếc chìa khóa, không thèm nhìn lại đi ra khỏi biệt thự.

“Này, anh không ở lại ăn tối thật à?” Tích Tử Nặc vội đuổi theo sau.

Tích Bạch Thần ôm Tiểu Bạch ngồi lên xe, vẫy tay chào anh ta rồi nổ máy rời đi.

“Chờ đã, tờ bệnh án của ông nội….”

Câu nói tiếp theo của Tích Tử Nặc, Tích Bạch Thần đã chẳng nghe thấy nữa. Mặt anh trầm như nước, lẳng lặng nhìn con đường phía trước. Mặc dù đã đồng ý đến đây gặp ông già một lần, nhưng vẫn không thể đối xử bình thường với ông được.

Những lời mà anh nói với ông khi nãy không phải là cái cớ, anh thật sự muốn sống một cuộc sống bình yên, không muốn biến mình thành con sâu đáng thương. Anh biết lý do ông nội không bỏ cuộc là vì áy náy. Nhưng bi kịch đã xảy ra, dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng không bù đắp được, anh cũng không cần ông ấy phải bù đắp.

Lão Bạch… Một giọng nói nhẹ nhàng chợt vang lên bên tai.

Tích Bạch Thần quay đầu, đột nhiên nhìn thấy một bóng người dần hiện lên trước mắt, từ ảnh thành thật, cuối cùng ngưng tụ thành cô gái mà anh yêu.

Đây là lần đầu tiên Tích Bạch Thần nhìn thấy Mễ Lạp biến hóa, vô số ánh sao lấp lánh, vô cùng chói lọi, khiến người ta không thể rời mắt.

“Sao em lại….”

Mễ Lạp nghiêng đầu nhìn anh: “Bởi vì anh gọi em về.”

Tích Bạch Thần thu tầm mắt, nhìn phía trước: “Anh gọi em khi nào?”

“Lão Bạch, vẻ cô đơn trên mặt anh hiện rõ mồn một rồi.” Mễ Lạp nghiêng người, chọt chọt vào mặt anh, cười trêu nói, “Nhìn xem, trên mặt viết ‘khó chịu muốn khóc, cần được ôm, cần được hôn’.”

Tích Bạch Thần trầm mặc ba giây, sau đó đột ngột đánh tay lái dừng xe lại bên đường.

Anh vươn cánh tay dài ra, kéo Mễ Lạp vào trong ngực, hôn lên môi cô, triền miên không dứt, nóng rực như lửa.

“Meo meo” Giữa hai người vang lên một tiếng meo meo mềm mại, Tiểu Bạch phản đối: Thân là một con mèo, tại sao lại cho tôi ăn thức ăn cho chó!

Tích Bạch Thần hơi thả lỏng người, đặt môi lên trán cô, đưa mắt nhìn vào mắt cô.

“Em là của anh.” Là người mà anh yêu, là gia đình của anh.

“Anh cũng là của em.” Mễ Lạp ôm lấy cổ anh, hai má đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh như ngọc.

Sương mù trong mắt Tích Bạch Thần từ từ tan biến, hóa thành một làn sóng lăn tăn, tựa như mặt hồ sau cơn mưa, phản chiếu rõ hình ảnh của Mễ Lạp.

“Về nhà thôi.” Tích Bạch Thần hôn lên môi cô một cái nữa, sau đó buông ra, khởi động lại động cơ.

“Ừm.” Mễ Lạp thắt dây an toàn, bế Tiểu Bạch lên, nói một cách mạnh mẽ, “Về nhà!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện