Edit: Arisassan

Bây giờ Mục Nhung hành động vô cùng cẩn thận, mặc dù bản thân tự ra ngoài dẫn xà xuất động, nhưng vẫn để quỷ hồn ở lại khách điếm liên tục chú ý những người xung quanh, đồng thời còn bảo Mạc Quy ẩn nấp ở chỗ này để bảo vệ Dung Dực, quốc sư Bắc Thần có lén lút trở về thì cũng không thể gây hại đến tính mạng của y. Mạc Quy rất có kinh nghiệm trong việc ẩn nấp, vừa dịch dung một cái đã thành công trà trộn vào nhà bếp của khách điếm. Hai người bọn họ đều ở đây, nên Dung Tịch cũng mặc nam trang đặt một phòng bên cạnh đệ đệ, hiện giờ nàng không còn hứng để viết tiểu thuyết nữa, chỉ âm thầm quan sát vẻ mặt của Dung Dực, sợ chốn vương thành này sẽ khiến y loạn tâm.

Mục Nhung đã ra khỏi phòng từ sáng sớm, Dung Dực ở trong phòng tu luyện một mình, nhưng mới qua một canh giờ, Dung Tịch đã thấy đệ đệ nhà mình trèo cửa sổ trốn ra ngoài, động tác của y vô cùng bí mật, nếu nàng không chú ý cửa sổ mọi lúc mọi nơi từ sáng sớm thì không thể phát hiện được rồi. Hành động này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch, nàng sợ Dung Dực không nhịn được mà lên cơn đi trả thù, vội vàng đánh tiếng cho Mạc Quy cùng đi theo sau.

Năng lực của Dung Dực rất cao, chỉ đối luyện với Mạc Quy vài lần thôi mà đã học được bảy tám phần thân pháp của gã rồi, hiện giờ cố ý giấu đi bản thân hành tẩu trong chỗ tối thì không ai có thể phát hiện ra y. May là Mạc Quy quen thuộc với thân pháp của mình hơn nhiều, dẫn Dung Tịch bắt kịp theo sau.

Dung Tịch biết rõ tính cách của đệ đệ, quả nhiên y không dễ quên đi việc Vũ Thắng phản bội mình, vừa ra khỏi cửa đã đi thẳng tới Vũ phủ, nhưng khi nàng lo rằng đệ đệ sẽ chạy thẳng vào tìm người để tính sổ, y lại chỉ nhảy lên không trung, trèo tường vào thiên viện. Hành động kế tiếp cũng vô cùng quái dị, y đi vòng vòng tìm kiếm cửa sau đường nhỏ các kiểu, mỗi khi đến một chỗ thì dừng lại đánh giá một chút, cứ như vậy mà dạo một vòng quanh sân, sau đó lặng lẽ rời đi.

Lúc trước Vũ gia rất thân với Dung gia, bọn họ cũng thường đến đại trạch Vũ gia, Dung Tịch vốn tưởng mình đã biết rõ mọi ngóc ngách của nơi này rồi, đến khi theo sau Dung Dực dạo quanh một vòng thì mới nhận ra mảnh đất này có rất nhiều đường mà nàng vẫn chưa biết. Kinh nghiệm giang hồ của Mạc Quy dù sao cũng phong phú hơn nàng rất nhiều, theo dõi một hồi liền biết được dụng ý của Dung Dực, thấy nàng tỏ vẻ khó hiểu bèn nhỏ giọng giải thích: "Trước khi thợ săn bắt giữ con mồi thì sẽ đi xung quanh quan sát địa hình trước, những nơi y đến đều là những con đường tẩu thoát lúc cấp bách của Vũ gia."

Sau khi nghe gã giải thích, Dung Tịch nhìn kỹ lại thì mới thấy đúng là vậy thật, đành yên tâm nói: "Ra là thế, như vậy dù có việc ngoài ý muốn xảy ra thì đệ ấy vẫn có thể chạy đi được."

Nhưng Mạc Quy khi nghe xong câu này của nàng lại nhăn mặt một chút, đi theo Dung Dực vào một sân viện, thấy y vẫn tra xét như cũ thì càng chắc chắn về suy đoán của mình hơn, nhỏ giọng thở dài: "Thật ra ta có cảm giác rằng, y nhớ rõ địa hình xung quanh như vậy, sợ là không muốn cho bất kỳ ai trong phủ này chạy thoát."

Suy đoán này khiến cho Dung Tịch phải chấn động, mặc dù nàng cảm thấy đệ đệ không còn giống như lúc trước nữa, nhưng quãng thời gian qua khi Mục Nhung ở bên cạnh thì đôi khi y vẫn bày ra vẻ mặt giống như năm xưa, nên nàng cứ nghĩ Dung Dực chỉ hơi lạnh lùng một chút thôi, chứ không vặn vẹo méo mó gì. Nhưng nàng lại không ngờ được rằng, hôm nay không có Mục Nhung, khí phách thiếu niên của y dường như cũng tiêu tán theo người nọ, trông không hề có một tí sức sống nào.

Trong những ngày bị thù hận bao quanh, tất cả mọi thứ xung quanh Dung Dực đều thay đổi long trời lở đất, chỉ có Mục Nhung là vẫn giữ bộ dáng năm xưa. Có lẽ là vì lý do đó, nên chỉ khi ở bên cạnh Mục Nhung, y mới có thể quan tâm lo lắng cho người khác như cũ. Nhưng hiện tại khi không có Mục Nhung ở bên, tựa như phong ấn được giải trừ, y lại quay về trạng thái hắc hóa.

Dung Tiểu Boss chính trực sau khi hắc hóa cũng không giống người bình thường, y không tranh cãi ầm lên cũng không chạy đến chất vấn, chỉ như làm nhiệm vụ bình thường mà chuẩn bị đầy đủ hết những thứ cần phải chuẩn bị, sau đó, chờ thời cơ đến rồi hoàn thành mục tiêu. Người xưa hay nói "từ bất chưởng binh"*, đây chính là Dung Dực trên chiến trường mà Dung Tịch chưa bao giờ thấy, một khi đã xác định kẻ thù là ai, y không hề nhân từ một chút nào, hai quân ra trận, dù lão hay nhược, không ai vô tội.

[*Người hiền lành, nhân từ không thể cầm quân được.]

"Ta không biết lúc trước đệ đệ của ngươi như thế nào, nhưng ta thấy y cũng không phải là người biết đóng kịch, cho nên, vẻ lạnh lùng và sát ý của y tám phần là thật."

Thế nhân đều nói người trong cuộc thì mê, Mục Nhung và Dung Tịch đã quen với Dung Dực bình thường luôn dễ bắt nạt rồi, cũng nghĩ khi ra ngoài y vẫn sẽ dễ bị lừa như thế, chỉ có Mạc Quy mới nhìn ra bản chất ngoan tuyệt được che giấu dưới lớp vỏ hiền lành của người này, đành phải miễn cưỡng thở dài: "Dù hiện tại ngươi có đến hỏi y, sợ là y cũng sẽ chỉ bày ra vẻ mặt vô tội mà trả lời "đuổi tận giết tuyệt kẻ thù có gì không đúng sao?". Thông qua chiến trường để khắc ngoan tuyệt vào sâu trong xương cốt thiếu niên, đây chính là chỗ đáng sợ của quân đội."

Dù sao Mạc Quy cũng là cường giả Thần Thánh trải qua biết bao sóng gió cuộc đời, đánh giá Dung Dực vô cùng chuẩn. Dung Dực từ nhỏ được quân đội giáo dục có một niềm tin vững chắc vào việc phải cùng hội cùng thuyền bất ly bất khí với người thân, có một tướng sĩ như vậy thì binh lính từ trên xuống dưới mới có thể đồng lòng đối địch; mà đối với kẻ địch thì phải trảm thảo trừ căn không được nảy ra bất kỳ cảm tình nào, như thế mới có thể bảo vệ quê hương thái bình trọn vẹn.

Thế giới trong mắt Dung Tiểu Boss đen trắng rõ ràng như vậy, và thứ giúp y phân rõ chỗ nào trắng chỗ nào đen chính là cảm tình. Khi trước y mai phục thật lâu ở vương thành, vốn muốn lấy mạng Mục Nhung, nhưng biểu tình vui vẻ thật lòng của người nọ khi trông thấy y đã lập tức xua tan hết mọi địch ý, từ đó trở đi trong lòng y Mục Nhung không còn được phân vào hàng kẻ địch, cho nên y mới không ra tay với người này. Dung Dực không sợ bất kỳ kẻ nào, trên đời này thứ duy nhất có thể khiến y khốn đốn, chỉ có một chữ "tình".

Thế nhưng, tới tận hôm nay cũng chỉ có một Mục Nhung thôi, y vào vương thành đã một ngày, vậy mà Vũ Thắng vẫn không tìm đến y để giải thích. Đây là cơ hội cuối cùng y dành cho người đã từng là bạn thân của mình, nếu đã không đến, vậy thì từ hôm nay trở đi, Vũ gia chính là kẻ địch, y phải thẳng tay chém hết người nhà này.

Dung Dực không hiểu rõ mấy cách tính kế người khác phức tạp, nhưng y lại rất kiên nhẫn và phong cách làm việc cũng vô cùng bình tĩnh cẩn thận, đến giữa trưa, nhờ vào tu vi cao siêu mà chạy khắp hết mọi đại gia tộc trong vương thành, vừa trở về khách điếm liền vẽ bản đồ xuống giấy, còn ghi chú từng chiến pháp mai phục như hỏa công thủy công...v.v thích hợp. Hành động này khiến cho Dung Tịch vẫn luôn theo sát phía sau phải kinh hãi, vừa nắm chặt áo Mạc Quy đang đứng bên cạnh vừa lo lắng nói: "Y muốn vương thành máu chảy thành sông sao..."

Ai cũng không muốn đệ đệ nhà mình biến thành một ma đầu vô tình lãnh huyết, Mạc Quy hiểu rõ tâm trạng của nàng, bèn vội vàng an ủi: "Đừng lo, vẫn còn cứu được, ngươi nhìn kỹ vẻ mặt của y đi."

Câu nói của gã vừa dứt, Dung Tịch phát hiện Dung Dực vốn đang vẻ mặt nghiêm túc yên lặng ngồi vẽ bản đồ tính toán làm sao để một lưới bắt hết toàn bộ kẻ địch bỗng nhiên dừng bút, ánh mắt chậm rãi hướng ra phía cửa sổ, dường như hơi thất thần. Từ trước đến giờ Dung Dực luôn làm việc vô cùng chu đáo, chưa làm xong là sẽ không ngừng lại, Dung Tịch đang khó hiểu không biết đây là tình huống gì thì chợt nghe Mạc Quy giải thích bên tai: "Mục Nhung bước vào phạm vi cảm nhận của y rồi."

Mỗi lần võ giả tiến giai thì phạm vi cảm nhận cũng tăng lên rất nhiều, theo tu vi Từ Thánh của Dung Dực thì có thể cảm nhận được khí tức của người qua đường trong bán kính ba dặm, Mục Nhung lại ở trong danh sách chú ý đặc biệt của y, cho nên hắn vừa bước vào một bước là y bắt đầu tập trung chú ý từng động tác của đối phương ngay. Mạc Quy cũng mới phát hiện đặc tính này của y gần đây thôi, đồng thời trải rộng tầm quan sát của mình ra rồi báo: "Mục Nhung còn cách khách điếm khoảng một khu phố."

Qủa nhiên, khoảng cách của Mục Nhung càng ngày càng gần, vẻ mặt vốn lạnh như băng của Dung Tiểu Boss bắt đầu tan ra, nếu nói lúc trước y chẳng khác nào một ma đầu luôn tỏa ra khí tức hắc hóa, thì giờ trong mắt đã lấp lánh không ít sức sống rồi. Theo từng tiếng bước chân ngoài hành lang tới gần, ánh mắt của y hoàn toàn sinh động trở lại, chỉ trong nháy mắt đã trở về trạng thái thuần lương vô tội ngày thường, Mạc Quy cũng đúng lúc mà giải thích: "Mục Nhung đến trước cửa rồi."

Qủa nhiên, cửa phòng lập tức được mở ra, thân ảnh yếu đuối của Mục Nhung xuất hiện trong tầm mắt, sau đó Dung Tiểu Boss lúc trước còn đang suy nghĩ phải làm thế nào để đuổi tận giết tuyệt kẻ địch liền tươi cười giơ giơ trang giấy cầm trong tay lên: "Ta vẽ bản đồ nơi ở của các đại gia tộc trong vương thành nè, ngươi muốn xem không?"

Dung Tịch không lạ gì với vẻ mặt đó của Dung Dực, nàng nhớ rõ trước đây đệ đệ tập võ vô cùng cực khổ, mỗi khi hoàn thành được cái gì là sẽ đến trước mặt phụ thân giả vờ lạnh mặt mà diễn luyện một phen, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng đôi mắt vẫn chờ mong nhìn về phía phụ thân, từ đầu đến chân đều tỏa ra khí tức "ta lợi hại lắm đó mau khen ta đi". Thế nhưng Dung lão gia tử vốn nghiêm khắc từ trước tới nay, chỉ nói với y nhiêu đây vẫn chưa đủ cần phải cố gắng thêm, dần dần Dung Dực cũng ổn trọng hơn không bày vẻ mặt đó nữa, không ngờ rằng ở đây trước mặt Mục Nhung lại lộ ra tính tình thật sự của mình, nhất thời khiến nàng không khỏi thổn thức.

Mục Nhung mới đi gặp Tử Quy công chúa, vẫn chưa hoàn hồn từ sự bưu hãn của nữ chính kia, hiện giờ đúng lúc trông thấy vẻ mặt này của Dung Dực, không hề biết bộ dáng hắc hóa mới đây của y, chỉ cảm thấy quả nhiên phải rèn luyện kỹ năng diễn xuất của người này một chút, bộ dáng cứ như một con nai đợi bị làm thịt này mà lọt vào mắt người khác thì chắc chắn sẽ bị ăn đến mức cả xương cũng không còn luôn. Tuy trong đầu nghĩ như vậy, nhưng bản đồ cũng thật sự hữu dụng đối với hắn, mới cười nói: "Đúng lúc ta đang định đi tra xét một phen, ngươi lại làm trước cho ta rồi, xem ra hai ta ăn ý thật đó."

Mặc dù câu này khiến Dung Dực vô cùng cao hứng, cơ mà y vẫn cảm thấy ánh mắt Mục Nhung nhìn về phía mình có hơi khác so với những gì y chờ mong. Gần đây không biết y bị sao nữa, cứ muốn làm cho Mục Nhung phải sùng bái mình thôi. Thế nhưng dù y có cố gắng tu luyện để tiến giai liên tục, cả Mạc Quy cũng phải bất ngờ mà Mục Nhung vẫn cứ như đã đoán trước được mọi thứ, vẻ mặt vẫn y như cũ không thay đổi gì, càng nghĩ y càng cảm thấy khó chịu, chỉ có thể cường điệu nói thêm: "Thật ra ta dữ lắm đó, dân Hồng Thiệu ai cũng sợ ta cả."

Lời này của y là thật, nhưng vừa gặp phải Mục Nhung thì khí tràng của y cứ như bị dính debuff nhược hóa, làm cách nào cũng không cứng lên nổi, nên hiện tại đối phương cũng chỉ ngước mắt lên thản nhiên nói: "Ngữ khí của ngươi không thuyết phục lắm đâu."

Dung Dực cũng không biết tại sao từ khi rời khỏi sơn động thì mỗi khi đụng phải Mục Nhung là ngữ khí của mình tự động yếu đi ba phần, hiện tại cũng đành bất đắc dĩ suy nghĩ không biết có nên ra ngoài diệt vài kẻ địch để phô bày vũ lực của mình ra một chút hay không, nhưng chưa kịp lập xong kế hoạch thì Mục Nhung đã ngồi xuống trước mặt, cười nhẹ nói với y: "Tối hôm qua không phải ngươi tò mò muốn biết kế hoạch của ta là gì à? Ngồi xuống đi, để ta nói cho ngươi nghe."

Gần đây mỗi lần thấy Mục Nhung cười là y lập tức cảm thấy choáng choáng, lúc này cũng không ngoại lệ, nhanh tay kéo ghế ngồi xuống vui vẻ bàn chuyện với hắn, hoàn toàn quên đi kế hoạch trọng chấn hình tượng của mình vừa rồi.

Trước đây Dung Tịch không hề biết rằng đệ đệ nhà mình lại có tuyệt kỹ thay đổi sắc mặt như vậy, đến lúc được tận mắt chứng kiến sự việc vừa nãy mới có thêm một hiểu biết mới về y, quan sát tới đây thì kết luận: "Hiện tại nếu có người bảo là tiểu đệ không ái mộ Mục Nhung thì có chết ta cũng không tin."

"Ta cảm thấy, Mục Nhung hẳn là cũng phát hiện đôi chút, nhưng vẫn không dám khẳng định."

Từ khi bắt đầu viết tiểu thuyết thì Mạc Quy cũng có thêm một đam mê là nghiên cứu cảm xúc của người bên cạnh mình, nhiều ngày qua biểu hiện của Mục Nhung rõ ràng là cố ý né tránh không tiếp xúc gần với Dung Dực, thế nhưng vẫn không từ chối việc ở chung một phòng với tiểu cữu tử, xem ra có trò vui rồi đây.

Trong lòng suy xét mối quan hệ phức tạp của hai người này một chút, Mạc Quy phát hiện ra rằng nếu cứ như vậy thì bản thân mình ngoại trừ viết tiểu thuyết với nấu ăn, nói không chừng còn có thể thử một nghề mới là mai mối nữa. Không tệ, gã thích một cuộc sống muôn màu muôn vẻ như thế, thú vị hơn mấy cái quốc sư tướng quân gì đó nhiều.

Đôi lời của tác giả:

Mạc Quy: Quân địch còn 30 giây nữa là đến chiến trường.

Dung Dực: lạnh lùng.jpg

Mạc Quy: Bạn tốt Mục Nhung của ngươi đã login.

Dung Dực: hưng phấn.jpg

Mạc Quy: Bạn tốt Mục Nhung của ngươi gửi một lời mời tổ đội.

Dung Dực: Tâm hoa nộ phóng.jpg

Hết chương 44

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện