Edit: Arisassan
Độc tính của Thu Sát vô cùng kỳ dị, dù các thái y có tìm đủ mọi cách hay thử tất cả mọi phương pháp cũng không thể giúp cho Thánh Văn đế khôi phục thần trí được. Cuối cùng Tôn Tương đành phải bỏ cuộc, dẫn dắt chúng thần bắt đầu bàn bạc chuyện kế vị của Tử Quy công chúa, tẩm cung đế vương vốn phồn hoa nhộn nhịp giờ lại dần dần nhuộm vẻ cô liêu.
Trong bầu không khí yên tĩnh đó, Dung Dực một thân áo giáp đến bên long sàng, y biết, nam nhân trung niên đang chìm giữa biển vàng chói sáng này chính là kẻ thù của y. Năm xưa lúc người này còn ngồi trên long ỷ, y chưa bao giờ có cơ hội được nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, hiện giờ đến gần mới thấy, cùng lắm chỉ là một người bình thường, không hề có nét uy nghiêm của thiên tử, cũng không có chân long hộ thể, yếu ớt đến mức chỉ cần y ra một chưởng thôi cũng đủ giết lão rồi. Hóa ra, lúc trước y liều mạng trên chiến trường vì một kẻ như vậy ư? Có lẽ là do hồi quang phản chiếu trước khi chết, trong ánh mắt lạnh băng của y, Thánh Văn đế chậm rãi tỉnh dậy, vừa trông thấy khuôn mặt của y liền giãy dụa muốn ngồi lên, nhưng cả người lại không có tí sức nào, chỉ có thể khàn giọng hỏi: "Sao ngươi lại ở đây? Thường Hỉ đâu? Vương Hầu đâu?"
"Bọn họ đang chuẩn bị cho đại điển đăng cơ của Tử Quy công chúa, thần đến đây để tiễn Thánh thượng một đoạn đường."
Thanh âm của Dung Dực không hề có bất kỳ cảm xúc nào, từ trên cao nhìn xuống vị thiên tử hết thời này, khiến cho lòng tự tôn của Thánh Văn đế bị thương tổn, làm lão giận tái cả mặt: "Không thể nào! Trẫm là thiên tử duy nhất của Bắc Thần, không có ý chỉ của trẫm thì các ngươi chính là phản nghịch! Các đại thần sẽ không bao giờ đồng ý!"
Dưới tác động của Thu Sát, tâm tình người bị trúng độc càng bi phẫn thì càng cảm thấy khó chịu, thấy miệng mũi người này dần dần tràn ra máu tươi, đôi mắt Dung Dực không hề ấm áp như lúc ở bên cạnh Mục Nhung, chỉ lạnh lùng nói: "Thánh thượng quên rồi sao? Dung gia nguyện trung thành với ngài đã sụp đổ, Tôn gia luôn nâng đỡ cho ngài cũng bị ngài chèn ép, Tôn Tương đã buông bỏ ngài rồi."
Dung Dực không thích nói dối, hiện tại cũng đang nói thật, có đôi lúc, sự thật mới khiến cho con người đau đớn hơn. Nghe thế, Thánh Văn đế biết mình xong đời rồi, một hoàng đế không có thần tử thì sẽ không có quyền thế gì, lão không muốn nhận phải kết cục như vậy, nhưng cuối cùng thứ lão làm được chỉ là dùng thanh âm yếu ớt của mình để rống lên: "Các ngươi, đám loạn thần tặc tử các ngươi! Trẫm biết mà, trên đời này chỉ có Mục Nhiễm là trung thành với trẫm, nếu Mục Nhiễm không chết, sao trẫm có thể bị một thằng nhãi như ngươi tính kế đến mức này chứ!"
Dung Dực không ngờ hiện tại người này lại nhắc tới Mục Nhiễm, lúc trước y chỉ biết Mục Nhiễm là bạn thời thơ ấu của Thánh Văn đế, không biết rằng lão hoàng đế đa nghi này lại tin tưởng người kia đến vậy, hai mắt y sầm xuống, thăm dò hỏi: "Không phải chính Thánh thượng đã giết Mục tướng quân sao?"
"Trẫm không có! Là quốc sư muốn giết y, trẫm không thể làm gì được!"
Cái chết của Mục Nhiễm dường như đã đè nặng trong lòng của vị hoàng đế này từ lâu, hiện giờ cửa tử liền kề, trong lúc bối rối, thân ảnh mặc giáp bạc của thiếu niên đứng bên cạnh giường chậm rãi nhập lại làm một với Mục Nhiễm trong quá khứ, tất cả bi phẫn đều theo đó mà tuôn hết ra.
"Ngươi đến đây trách trẫm làm gì! Ngươi nghĩ trẫm không biết tầm quan trọng của Dung gia đối với biên phòng sao? Chẳng lẽ trẫm không biết Tôn Tương hoàn toàn không có khả năng tạo phản à? Thế nhưng, trẫm không thể làm gì được, quốc sư muốn bọn họ chết, y muốn hiến tế tất cả quân dân ở biên cảnh, trẫm còn cách nào khác đâu? Trẫm chỉ có thể chắp tay dâng hết con dân và đại thần của mình cho y! Mục Nhiễm, ngươi không biết chứ, sau khi ngươi chết trẫm làm hoàng đế bất lực đến cỡ nào!"
Ánh mắt của lão càng ngày càng mờ đục, thần trí cũng dần dần không còn thanh tỉnh nữa, chỉ có hai bàn tay vẫn không cam lòng mà nắm chặt mép giường, từng câu từng chữ thốt ra đều tràn đầy thù hận: "Trẫm không cam lòng, trời cao đã cho trẫm nhiều nhân tài như vậy, tại sao lại cho quốc sư tồn tại cơ chứ? Nếu không có y, nếu Mục Nhiễm còn sống, trẫm lúc này phải vinh quang đến cỡ nào! Không lúc nào là trẫm không nghĩ, tại sao lão già kia vẫn chưa phi thăng!"
Dung Dực tưởng rằng, khi đã báo thù xong rồi thì y phải cảm thấy vô cùng sảng khoái, thế nhưng trong lòng y hiện tại chỉ thấy bi thương. Y không biết Mục Nhiễm đối xử tốt cỡ nào với Thánh Văn đế, y chỉ biết, quãng thời gian mười tám năm kia sau khi Mục Nhiễm qua đời, người thay kẻ này bảo vệ giang sơn chính là Dung gia, người tận tâm và trung thành hết mực với lão vẫn là Dung gia, thế mà lão, cả một câu khen Dung gia tốt cũng không muốn nói ra.
Đây là sự khinh bỉ lớn nhất đối với Dung gia cả đời chinh chiến này, cho nên y không nhịn được nói: "Lần đầu tiên phụ thân mang ta tiến cung đã nói rằng, ông vốn chỉ là một tiểu binh dưới trướng Mục tướng quân, nhờ Thánh thượng đề bạt mới được như ngày hôm nay, ông dặn ta phải vĩnh viễn không được quên đi ân tình của Thánh thượng. Ta vốn tưởng lúc ta chính thức bước vào kim loan bảo điện là để thay ngươi chinh phạt thiên hạ, không ngờ cuối cùng lại phải đi đến bước này."
Thanh âm của y rốt cuộc cũng có một chút bi thương, nhờ có một chút cảm xúc đó mà Thánh Văn đế mới tỉnh táo lại. Lão nghĩ, cái người tên Mục Nhiễm đã hứa sẽ giúp mình chinh chiến thiên hạ kia đã chết rồi, sẽ không còn ai một quyền đánh tỉnh lão lúc lão hồ đồ, cũng sẽ không còn ai dốc toàn lực ra bảo vệ lão mặc cho lão có là hoàng đế hay không nữa. Từ cái ngày mà lão gả trưởng công chúa cho Mục Nhiễm và nói nơi ở của nữ nhân kia cho quốc sư nghe, huynh đệ của lão đã biến mất rồi.
Nghĩ đến đây, lão hoàn toàn nản lòng thoái chí, hai mắt u ám nhìn về phía Dung Dực, cuối cùng nói ra những lời thật lòng: "Ban đầu trẫm thật lòng muốn tứ hôn ngươi với Tử Quy, trẫm muốn bảo vệ Dung gia, thế nhưng, khi bát tự của ngươi được đưa đến chỗ quốc sư, quốc sư kiên quyết muốn tính mạng của toàn phủ ngươi, y chính miệng hạ lệnh, phải thẳng tay giết sạch Dung phủ nhà ngươi. Dung phủ, Tôn phủ, Mục phủ, Vũ phủ,... các ngươi không thoát được đâu, ai cũng không thoát được, trẫm có lỗi với Mục Nhiễm, trẫm hại chết nữ nhân y yêu nhất, trẫm cũng không thể chăm sóc tốt cho con trai của y..."
"Ngươi nói cái gì?"
Không ngờ lão sẽ nói ra những lời như vậy, trong lòng Dung Dực biết chuyện này có gì đó kỳ lạ, đang định mở lời hỏi, thế nhưng Thánh Văn đế đã trút hơi thở cuối cùng, trong khoảnh khắc cuối cùng này, lão nhìn thẳng vào bức họa kim long bay lên trời cao được thêu lên màn che trên nóc giường, liều mạng dồn hết chí khí của một hoàng đế, thê lương hét lên: "Nói cho Tử Quy, cẩn thận quốc sư!"
Thánh Văn đế cuối cùng cũng chết, chết trong tư thế hai mắt mở trừng trừng, cũng không biết đang thầm oán ai. Có lẽ ở trong lòng lão, trên đời này ngoại trừ Mục Nhiễm thì ai cũng có lỗi với lão cả.
Chậm rãi bước chân ra khỏi tẩm điện nguy nga lộng lẫy kia, Dung Dực rốt cuộc cũng nhận rõ được tính ích kỷ và đạm bạc của đế vương. Y đứng trên sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng, nhớ tới lần đầu tiên phụ thân dẫn y tiến cung, cũng từng đứng ở đây hỏi y: "Dực nhi, vi phụ ngày ngày ép con tập võ, con có từng trách ta hay không?"
Từ trước đến giờ Dung Đỉnh Thiên luôn là một nghiêm phụ, đây là khoảnh khắc thổn thức ít ỏi của phụ thân trong trí nhớ Dung Dực, khi đó y mới mười tuổi, chỉ biết ngây thơ nhìn phụ thân, nghe ông áy náy nói với mình: "Ta biết con từ nhỏ đã lương thiện không thích giết chóc, nhưng ta không thể không ép con ra chiến đấu nơi sa trường, ta phải biến giết chóc thành bản năng của con, như thế thì con mới có thể trở thành một vị tướng tốt được. Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, vi phụ cũng không biết sẽ rời đi lúc nào, đến lúc đó chỉ có con mới có thể bảo vệ Bắc Thần thôi."
Y còn nhớ rõ, khi đó phụ thân đứng từ xa nhìn lên người ngồi trên long ỷ, tha thiết dặn dò y: "Năm đó lúc phụ thân suýt chút nữa bị loạn côn đánh chết ở trong quân doanh, chính Thánh thượng đã cứu ta, cho nên tương lai con nhất định phải bảo vệ ngài ấy cho thật tốt, nhớ kỹ chưa?"
Người Dung Dực kính nể nhất là phụ thân của mình, cho nên khi đó tuy y không thích cảm giác bị máu dính khắp người, nhưng vẫn ngửa đầu đáp lại: "Con biết, phu tử đã dạy con rồi, đương tu tuẫn trung nghĩa, thân tử báo quốc ân!*"
[*nghĩa đại loại như "sẵn sàng hy sinh khi tổ quốc cần"]
"Ngoan lắm."
Bàn tay đặt trên đầu y lúc đó vừa dày rộng vừa ấm áp, y vẫn nhớ rõ nét vui mừng trong ánh mắt của phụ thân, nên y tuân theo kỳ vọng của phụ thân mà dứt khoát lao ra chiến trường. Y bắt mình phải quen với việc chém giết, phải học được tính máu lạnh, đắp nặn ra một Dung Dực khác trên chiến trường khiến ai cũng phải kinh hãi, cho dù lúc ở nhà vẫn giữ nguyên vẻ ngây thơ lương thiện tuổi thiếu niên, nhưng chỉ cần phủ lên chiến bào, là sẽ hoàn toàn chôn giấu phiên bản hiền lành của mình kia.
Lúc trước y không thấy việc này không đúng chỗ nào cả, y là con trai Dung gia, đương nhiên từ nhỏ phải ra chiến trường, mặc dù năm xưa từng hâm mộ con cháu nhà khác có thể thoải mái chơi đùa với ăn mứt quả, nhưng lớn lên rồi cũng quên đi. Y bỏ hơn phân nửa đời người để làm quen với chiến trường, cuối cùng cũng có được vinh quang, thế nhưng hiện tại khi hoàn toàn tiếp nhận thế lực quân đội của Bắc Thần, y đột nhiên cảm thấy thế giới sao lại lạnh lẽo đến vậy.
Phụ thân, ngài biết không, người ngài nguyện trung thành cả đời, đến chết cũng chỉ nhớ đến huynh đệ thời trẻ của lão, không hề nhớ đến bất kỳ điểm tốt nào của ngài. Ngài xem lão như minh chủ, lão lại xem ngài như rơm rạ, trung thành với một người như vậy, thật sự không đáng.
Hiện tại y mới nhận ra, hóa ra không phải tất cả tình nghĩa sâu nặng đều sẽ được báo đáp, cũng không phải tất cả mọi cố gắng đều có thể nhận được một cái kết đẹp. Kết cục chờ đón lương thần trung thần vừa có thể là lưu danh muôn đời, vừa có thể là có mới nới cũ, lấy oán trả ân.
Dung Dực sẵn sàng thay Bắc Thần đánh lui quân địch, là vì đây chính là tâm nguyện của phụ thân. Sau đó, y không muốn ở lại nơi này nữa. Nơi vương thành lúc nào cũng đầy âm mưu tính kế, y mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn trở về tiểu viện nơi Thanh Châu kia, trở về cuộc sống sớm chiều được ở bên cạnh Mục Nhung, ít nhất khi đó y không cần phải đề phòng bất cứ kẻ nào, cũng không cần phải lo rằng mình sẽ bị ai tính kế, ngày ngày đều sống vô cùng an tâm.
Một chút nhiệt huyết thiếu niên cuối cùng bị hiện thực đốt cạn, Dung Dực đứng trên bậc thang một lúc lâu, y không biết phải đối mặt với tòa cung điện này như thế nào, y chỉ biết mình đã quá mệt mỏi rồi, không muốn nghĩ đến chuyện phụ thân lại dâng hiến cả tính mạng của mình vì một kẻ như vậy nữa.
Phụ thân trung thành với hoàng thất của y đã chết, hiện giờ Thánh Văn đế cũng đã chết, thế thì, thiếu niên tướng quân Dung Dực từng nguyện trung thành với triều đình này cũng biến mất luôn đi.
"Trời tối rồi, sao lại một mình đứng đây ngắm trăng vậy?"
May thay, hiện tại y không hoàn toàn cô đơn một mình, ngay lúc thanh âm của Mục Nhung truyền đến từ phía sau, tấm lưng cứng đờ của Dung Dực đột nhiên thả lỏng, quay đầu lại nhìn thiếu niên bạch y đứng dưới ánh trăng, trong đầu có vô vàn suy nghĩ, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một câu: "Mục Nhung, ngươi uống rượu chung với ta một chút được không?"
Mục Nhung nghe tin Thánh Văn đế chết liền chạy vào cung, y nghĩ tối nay tâm trạng của Dung Dực chắc chắn sẽ không được tốt lắm, quả nhiên, lúc tìm thấy người này, vẻ mặt của đối phương vô cùng thê lương, hình như còn có một ít vẻ nản lòng thoái chí. Biết y hiện tại cần có người ở bên cạnh bầu bạn, Mục Nhung cũng không nhắc tới mấy chuyện phiền lòng nữa, chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Được."
Ở bên cạnh Mục Nhung, Dung Dực như tìm được chút ấm áp còn sót lại trên thế gian này, y nghĩ mình không giống như phụ thân, Mục Nhung sẽ không phản bội y, Mục Nhung đáng để y đối xử thật tốt, y muốn trở thành người quan trọng nhất trong lòng Mục Nhung. Y muốn là người đầu tiên Mục Nhung nghĩ đến khi gặp khó khăn, là người mà hắn hoàn toàn tin tưởng, y, sẽ bảo vệ cho Mục Nhung thật tốt.
Lúc này y không hề biết tâm tình này thuộc loại tình cảm nào, chỉ theo bản năng nắm lấy tay Mục Nhung, cụp mắt hỏi: "Mục Nhung, ngươi có thể ở bên cạnh ta mãi mãi được không?"
Câu hỏi này của y thật sự rất tối nghĩa, trong lòng Mục Nhung biết không thể trả lời bậy bạ được, hiện tại Dung Dực vẫn đang bi thương nên mới không cong hoàn toàn, sau này nếu một ngày nào đó y đột nhiên hiểu ra thì hắn khó đổi ý lắm.
Thế nhưng, lý trí của hắn bảo hắn phải cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tăm tối của y, hắn lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ đành phải ậm ờ cười nói: "Vậy thì ngươi phải cố gắng tu luyện đi, mạng của ta ngắn lắm, nếu muốn sống lâu thì phải ăn thật nhiều thiên tài địa bảo đó."
Ai, Mục Nhung tên phế vật này, cứ mềm lòng như vậy thì thể nào cũng bị người ta đè đó biết không? Tính tâm ngoan thủ lạt kinh điển của lệ quỷ đâu rồi? Tại ngươi mà các tiền bối dưới địa phủ mất mặt lắm luôn đó!
Trong lòng thầm phỉ nhổ câu trả lời vô cùng mờ ám này, hắn vốn đang tự cổ vũ bản thân hãy đưa ra quyết định đàng hoàng đi, chợt nghe người ngồi bên cạnh mình nói một cách kiên định: "Tất cả những thứ tốt nhất ta có thể tìm được đều sẽ cho ngươi."
Được rồi, Dung Tiểu Boss lúc nào cũng có thể khiến cho cái lương tâm không tồn tại của hắn kia nhói lên cả.
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quyết tâm vất vả lắm mới dồn lại được nhanh chóng tán đi, hắn không có tiền đồ mà an ủi bản thân mình, thôi kệ, muốn thành công thì không thể vội vã, để mai hẵng tiến hành kế hoạch bẻ thẳng Dung Tiểu Boss đi.
Hết chương 49