Edit: Arisassan
Trước khi đại quân xuất phát, Mạc Quy đã chỉ huy tất cả cao thủ Quy Nguyên cảnh có thể điều động được chạy suốt đêm đến Hồng Thiệu quốc. Không ai ngờ rằng đệ nhất sát thủ Thiên Hạ Hồng lại đang trú ngụ ở Bắc Thần, cũng không ai ngờ vị nữ hoàng đế này có thể không màng an nguy của bản thân mà phái thống lĩnh cấm vệ quân Vương Hầu ra trận, nhưng điều khiến Hồng Thiệu quốc bất ngờ nhất là Mạc Quy từ xưa đến nay vốn không màng thế sự giờ lại tham gia vào trận chiến này, do đó giai cấp cao tầng của Hồng Thiệu quốc không kịp đề phòng mà tổn thất thảm trọng. Mấy ngày sau đó, Hộ bộ bị hao đi phân nửa, ngay cả Thừa tướng chủ trì việc hậu cần cũng bị Mạc Quy lẻn vào phủ một chiêu đoạt mạng, nếu Hồng Thiệu tướng quân không nhận được tin suốt đêm chạy về thành thì có khi trận còn chưa đánh mà thượng tầng của Hồng Thiệu quốc đã phải thay máu rồi.
Gia trạch của mấy vị quan lớn quý tộc đương nhiên được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng bọn họ có thỉnh bao nhiêu cao thủ đi chăng nữa cũng không thể ngăn một cường giả Thần Thánh hai cao thủ Từ Thánh đến ám sát. Thời đại này hễ là cường giả thì đều quan tâm đến thể diện của mình, chỉ có Mạc Quy bị thiên hạ mắng đầu óc có bệnh từ năm này sang năm khác là không coi trọng thanh danh, quốc quân Hồng Thiệu không biết tại sao gã lại đầu quân cho Bắc Thần, chỉ đành ngồi trong cung mà mắng, tên Mạc Quy chết tiệt này quả nhiên có bệnh mà! Hồng Thiệu tướng quân vừa trở về liền truy nã sát thủ khắp nơi, nếu không thể ám sát cao tầng, Mạc Quy lập tức dẫn người đến nông thôn, chuyên môn tập kích các trạm dịch, trong một quãng thời gian ngắn tình hình trong nước của Hồng Thiệu quốc vô cùng hỗn loạn, theo đó chiến sự nơi tiền tuyến cũng bị trì trệ không có tiến triển, chỉ lo thủ thành chứ không dám tấn công.
Tổ đội xuất quỷ nhập thần này khiến cho Hồng Thiệu quốc vô cùng đau đầu, đối với Bắc Thần thì đúng là cứu tinh hiếm thấy, ít nhất nhờ bọn họ nhiễu loạn hậu phương của quân địch, dẫn Hồng Thiệu tướng quân đi, Dung Dực mới có thời gian chỉnh đốn quân đội, cho nên sau khi thu được mật báo của Thiên Hạ Hồng, Tử Quy liền cảm kích nhìn Dung Tịch: "Trẫm hẳn phải cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi, Mạc Quy chắc chắn sẽ không đầu quân cho Bắc Thần."
Tuy Mạc Quy là người Bắc Thần, nhưng lại không có tình cảm gì với quốc gia này, năm xưa Thánh Văn đế bắt ép dụ dỗ cỡ nào cũng không có tác dụng gì với gã, người này không cần danh không cần lợi, chỉ thích lưu lạc giang hồ nghiên cứu những sở thích tạp nham của mình. Lần này nếu không nhờ Dung Tịch, sợ là cả vương thành cũng không chịu đến.
Thế nhưng, Dung Tịch nghe lời này xong chỉ lắc đầu, nàng biết nhìn thì Mạc Quy không màng chuyện thiên hạ, kỳ thật trong lòng luôn ôm hiệp khí, bằng không cũng sẽ không vì Dung gia mà xem quốc sư Bắc Thần là địch. Nàng không muốn nam nhân của mình bị người khác xem là người chỉ quan tâm đến sắc đẹp, tiện thể nói: "Hồng Thiệu quốc liên tục tàn sát dân chúng các thành đã đụng đến giới hạn của Mạc Quy, hắn không chỉ chiến đấu vì ta, mà còn là vì chí khí thư sinh của mình."
Tính cách của Dung Tịch và Tử Quy công chúa hoàn toàn khác với những tiểu thư khuê các bình thường, nên hai người từ nhỏ đã là bạn thân với nhau, hiện giờ thấy tỷ muội tốt gặp dữ hoá lành còn tìm được phu quân vừa ý, Tử Quy cũng cảm thấy vui thay. Nàng biết, Dung Tịch vừa là tỷ tỷ của Dung Dực vừa là thê tử chưa xuất giá của Mạc Quy, hiện tại ở lại hoàng cung là để mình có thể an tâm dùng hai người họ, nàng khá bất mãn với điều này, nên không nhịn được nói: "Kỳ thật ngươi không cần ở lại hoàng cung đâu, trẫm đã giao binh quyền cho Dung Dực rồi thì sẽ không nghi ngờ y."
Tử Quy rất thông minh, từ khi còn học tư thục thì nàng đã có thể suy một ra ba những vấn đề mà Dung Tịch không hiểu để tham khảo với phu tử rồi. Nhưng người thông minh thường hay nghĩ nhiều, mặc dù suy nghĩ của Dung Tịch không được linh hoạt như nàng, nhưng cũng là một người trung thực, lúc này cũng không cố kỵ nàng là hoàng đế mà tiếp tục lắc đầu nói: "Ngươi lại sai nữa rồi, ngươi cần ta ở lại đây hay không là tuỳ thuộc vào lòng dạ đế vương, nhưng ta có nguyện ý ở lại bên cạnh ngươi hay không, là tuỳ vào tình tỷ muội giữa ngươi và ta."
Lời nói của mình bị phản bác liên tục vốn là một chuyện vô cùng mất mặt, nhưng Tử Quy nghe xong lại cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Toàn bộ người Dung gia đều có tính tình ngay thẳng như vậy, triều đình không bao giờ thiếu người hùa theo thánh ý để nịnh hót, rất hiếm khi nghe được một câu nói thật lòng. Phụ hoàng của nàng không biết thần tử như vậy khó gặp cỡ nào, nhưng nàng thì biết, cho nên hiện tại cũng vô cùng vui vẻ: "Có một tỷ muội chỉ ra được cái sai của ta như ngươi, ta đúng là may mắn hơn phụ hoàng rất nhiều."
Mắt thấy tỷ muội ngày xưa có địa vị cao mà vẫn không quên tình cảm lúc trước, Dung Tịch đương nhiên rất vui mừng, nhưng khi nhìn tin cấp báo từ biên quan trên bàn, nàng cũng rất lo lắng cho người thân ở biên quan: "Không biết tiểu đệ với Mục Nhung ở tiền tuyến hiện tại sao rồi..."
Có lẽ do khí phách khi nói muốn giết chết một đời đế vương để cho nàng kế vị của Mục Nhung đã đi sâu vào lòng người, nên Tử Quy không lo lắng cho bọn họ lắm, nhớ đến những gì mình chứng kiến trong quãng thời gian qua, trong lòng không khỏi thổn thức một phen rồi cảm thán: "Vốn ta không chấp nhận bọn họ như vậy đâu, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, một nam nhân cực kỳ ẩn nhẫn như Mục Nhung, ban ngày ra vẻ nhu nhược tối đến lại đè tướng quân bá đạo ra dạy dỗ, ta thấy cũng hợp lắm đó."
Tướng quân ở chung với Mục Nhung có thể là ai nữa? Dung Tịch đã đính hôn với Mạc Quy, gần đây được ma ma trong cung dạy rất nhiều chuyện, vừa nghe xong câu này liền cảm thấy không đúng, vội vàng phản bác: "Ngươi nói cái gì vậy? Ban đêm đương nhiên là tiểu đệ của ta đè hắn xuống giường rồi, từ xưa đến nay phu quân cường tráng cùng tiểu thư nhu nhược mới là chân lý, đổi thành phu quân nhu nhược với tiểu thư cường tráng thì chẳng phải kỳ cục quá sao?"
Mục Nhung hành động vô cùng bí mật, Tử Quy là một trong số ít những người được trông thấy bộ mặt thật của hắn, nên cảm thấy một nam nhân cả người toả đầy hắc khí như hắn chắc chắn sẽ không cam tâm chịu phục dưới thân người khác, lập tức kiên trì nói: "Ta thấy Mục Nhung tâm tư sâu kín hành động cũng quả quyết, tuy Dung Dực là nhân tài hiếm thấy ở thời đại này, nhưng khó thể đè được hắn lắm."
Từ trước đến giờ gu của hai người đều giống nhau, không ngờ đến phiên cặp đôi Dung Dực Mục Nhung này lại có khác biệt, thế nhưng Dung Tịch tuyệt đối không nhường nhịn chuyện liên quan đến vị trí của đệ đệ nhà mình, mày liễu dựng thẳng lên nói: "Mục Nhung đúng là lòng dạ thâm sâu thật, nhưng ta thấy lúc hắn ở bên cạnh tiểu đệ thì rất ngoan ngoãn, rõ ràng là bên làm thê tử rồi."
Nghe xong câu này, Tử Quy cũng nhíu mày nói: "Thế thì đành phải theo quy củ thôi."
"Đánh nhau đi!"
Lúc trước hai người mà cùng thích một đoá châu hoa thì sẽ dùng quyền cước để quyết định, người thắng làm vua, thua thì phải chịu, hiện tại sao Dung Tịch không biết ý của nàng chứ, lập tức bày ra tư thế sẵn sàng. Một nữ hoàng đế cùng một quý nữ nhà tướng, vì nhân duyên của Dung tiểu tướng quân mà ngươi tới ta đi, đánh đến bất diệc nhạc hồ.
Bên các nàng vô cùng náo nhiệt, khiến cho Hộ bộ Thượng thư ở ngoài cửa không biết nên vào hay không, bèn hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tôn Tương: "Tôn Tương, chúng ta có nên..."
Đây là lần đầu tiên Tôn Tương thấy tân đế lộ ra sức sống vốn có của thiếu nữ ở độ tuổi này từ khi kế vị, ông biết đợi nàng dần dần trưởng thành thành một đế vương thực thụ, về sau sẽ hiếm khi có được những lúc như thế này, bèn thở dài: "Thôi, gần đây áp lực của Thánh thượng rất lớn, cứ để nàng nghỉ ngơi một chút đi."
Tử Quy hay Dung Tịch thắng vẫn chưa rõ, chỉ biết hiện tại Mục Nhung đang ngồi canh giữ trên tường thành Đinh Châu đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua sau lưng, không hiểu tại sao mà thấy lạnh cả lòng, vội vàng khoác áo choàng lông hồ ly vào rồi nói: "Sao ta có cảm giác như ai đó đang nhắc tới ta vậy?"
Đối với chuyện này, quỷ huynh bị ép đi theo bồi bạn lườm hắn một cái, nói: "Có khi là Dung Dực nhớ ngươi đó."
Hắn không nói rồi thì thôi, Mục Nhung vừa nghe xong liền đen mặt, nghiến răng nói: "Câm miệng, ngươi tin là ta sẽ nhốt ngươi vào hầm băng không."
Nhạc Ân thật sự không hiểu người này lại ăn phải cái gì, hôm qua còn ngươi ngươi ta ta với Dung Dực, sáng sớm hôm nay tự nhiên như gặp quỷ mà vác mình chạy thẳng đến Đinh Châu, hiện giờ đành phải ngờ vực nói: "Ta thật sự không hiểu ngươi đang làm gì luôn, mới một khắc trước còn ôm y ngủ, sau đó đột nhiên chạy đến Đinh Châu trốn tránh không muốn gặp người."
Trên thực tế, cảnh tượng Mục Nhung nhìn thấy sáng nay còn đáng sợ hơn cả quỷ, hắn thật sự rất mệt mỏi sau mấy ngày bôn ba, vừa đặt đầu xuống gối một cái là ngủ say hơn bình thường rất nhiều. Ai ngờ sáng sớm mở mắt ra, trước mặt lập tức hiện ra cơ ngực cứng ngắc của Dung Tiểu Boss, vừa động đậy một cái, chợt nhận ra đầu mình còn gác lên cánh tay của người này. Buổi sáng thức dậy thấy mình được một tên đoạn tụ ở trần nửa thân trên ôm ngủ thì sẽ có cảm giác như thế nào? Hắn thì sợ đến mức hoá quỷ, chỉ để lại một phong thư rồi mang quỷ huynh bay thẳng đến Đinh Châu, thầm nghĩ phải nhanh chóng giết vài tên tướng quân hoặc vương gia này nọ để lòng thoải mái hơn thôi.
Thực ra trong suy nghĩ của Dung Tiểu Boss, y sợ bộ đồ dính máu của mình ảnh hưởng đến Mục Nhung nên mới cởi trần đi ngủ, cũng vì sợ hắn bị cảm lạnh nên mới ôm, thế nhưng Mục Nhung tưởng y đoạn tụ thật nên vô cùng hoảng. Dung Dực đang ở độ tuổi nam nhân tràn đầy tinh lực nhất, nếu cứ vành tai tóc mai chạm nhau thế này, lỡ một ngày nào đó đụng súng cướp cò thì với giá trị vũ lực của hắn chắc chắn sẽ không thể chống cự được.
Do đó, cả ngày hôm nay Mục Nhung đều nằm trong trạng thái 'ta không làm người ta thích làm quỷ hồn hơn', chỉ mong đừng ai nhìn thấy mình mới tốt.
Hiện tại bị quỷ huynh nhắc tới cảnh tượng hồi sáng, sắc mặt của hắn đều là vẻ sợ hãi khi nghĩ về một chuyện gì đó đáng sợ, vội vàng cường điệu nói: "Chú ý từ ngữ một chút, là y ôm ta, cám ơn."
Thế nhưng, quỷ huynh hoả nhãn kim tinh không dễ lừa như vậy, một câu thốt ra lập tức vạch trần tất cả: "Một lệ quỷ như ngươi mà không muốn thì sao y có thể ôm được?"
Được rồi, đây mới là điểm mấu chốt của vấn đề. Mục Nhung biết bản thân mình thật sự không hề có lòng phòng bị Dung Dực tí nào, tuy biết rõ người nọ có xu hướng đoạn tụ, nhưng chỉ cần y tới gần là lại ậm ừ cứ để y làm những gì mình thích. Lúc trước hắn luôn thầm nghĩ phải nhanh chóng may cái tay áo này lại, nhưng chưa hề tính đến việc nếu không may lại nổi thì phải làm thế nào? Mỗi người đi một ngả với Dung Dực, cứ như vậy mà cả đời không bao giờ gặp lại nhau nữa hay sao? Nghĩ thôi cũng thấy không nỡ rồi.
Đời trước hắn chưa từng yêu đương, nói chi đến thứ tình cảm kinh thế hãi tục như đồng tính luyến ái này, nên bây giờ mới vô cùng rối rắm, suy nghĩ một hồi cũng không có kết quả, đành quyết định tạm thời hành động một mình tách khỏi Dung Tiểu Boss một quãng thời gian để mình có thể bình tâm lại, sau đó nói với Nhạc Ân: "Bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là tìm ra tướng quân bên địch, đừng nhắc đến Dung Dực trước mặt ta nữa."
Qua phi vụ ám sát của Mạc Quy, Hồng Thiệu quốc cũng bắt đầu cảnh giác, trang phục của tướng quân chẳng khác gì binh lính bình thường, cho nên sau khi bọn họ đi dạo khắp Đinh Châu một lần cũng không tìm ra ai là quan quân, kế hoạch ám sát ban đầu cứ thế bị trì hoãn. Thế nhưng, tuy sắc mặt của hắn lúc nói chuyện vô cùng nghiêm túc, Nhạc Ân vẫn nhìn thấu được bản chất của người này, tiếp tục đá xoáy: "Ngươi dám nói trong đầu ngươi không nghĩ về y không?"
À, không chỉ nghĩ, mà còn là cách vài giây sẽ nghĩ đến một lần. Chuyện này cũng khá dễ hiểu, sau khi Mục Nhung luân hồi lúc nào cũng ở bên cạnh Dung Dực, đã quen với việc kể hết mọi kế hoạch của mình cho Dung Tiểu Boss nghe, hiện tại khi tính toán nên đánh Đinh Châu như thế nào, hắn còn phải xem xét tốc độ hành quân và chiến lực công thành của Dung Dực nữa. Quăng Dung Tiểu Boss ra khỏi đầu mình á? Không có cửa đâu.
Mục Nhung cũng bó tay với tâm trí loạn thành một cục của mình, chỉ có thể lạnh lùng nhìn tên quỷ hồn nhiều chuyện nọ, trong mắt tràn đầy ham muốn giết quỷ diệt khẩu: "Quỷ huynh, ngươi đã biết quá nhiều."
Ánh mắt của hắn thật sự rất tăm tối, Nhạc Ân lập tức cảnh giác hơn: "Ngươi định làm gì?"
Tiếc là quỷ hồn đã chết, nếu muốn diệt khẩu thì chỉ có thể đưa hắn lên trời. Mục Nhung suy nghĩ một chút, vẫn quyết định giận chó đánh mèo với Hồng Thiệu quốc và quốc sư Bắc Thần trước đã, nếu mấy người này không gây sóng gây gió ở đây thì Dung Dực ở Dung phủ sẽ không thể cong được, hiện giờ hắn rối rắm như vậy, đám đầu sỏ này cũng đừng hòng sống tốt!
Một lệ quỷ mà đã giận dữ lên thì sẽ rất đáng sợ, vừa tìm được đối tượng để giận chó đánh mèo là lập tức tiến hành ngay, chỉ thẳng vào thành rồi nói: "Bắt đầu thi triển mê hồn thuật từ căn phủ này, ta cũng không tin mình không tìm ra được tên đại tướng thủ thành kia!"
Im lặng nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của người này, quỷ huynh chợt cảm thấy đồng tình với tên đại tướng thủ thành xui xẻo kia, không nhịn được mà cảm thán: "Các ngươi còn giống nhau ở chỗ rảnh rỗi là lại đi sát hại người có quyền có chức lớn đó."
Mặt không đổi sắc nhìn hắn, Mục Nhung bỗng nhiên nhận ra một chân tướng, đời trước Nhạc Ân chết thảm như vậy chắc chắn không thể không liên quan đến tính cách nghĩ gì nói đó này.
Hết chương 56