Mấy bà mai đã tìm đến cửa, nơi đây cạnh tranh mãnh liệt, cứ như vậy mà có mấy nhà muốn kết thông gia với Giang gia, trong đó có Hứa gia, nhà của Hứa Thính Tùng. Vi thị nói con gái bà năm nay vẫn còn nhỏ, phải đợi vài năm nữa, từ chối mọi hôn sự. Người quen cũng tốt, Vi thị có chút cảm thán, ngược lại Hứa gia nếu như thân mẫu của Hứa Thính Tùng vẫn còn, hôn sự này chắc chắn thành.
 
Vi thị nghĩ đến việc Giang Lam Tuyết đã gặp qua Hứa Thính Tùng bèn hỏi nàng: “Hứa Thính Tùng mà con gặp trước kia, con thấy hắn như thế nào?”
 
Giang Lam Tuyết vẫn chưa biết Hứa gia Hứa Thính Tùng cầu thân với nàng, bèn nói: “Hứa Thính Tùng sao? Cũng được ạ, mặc dù danh tiếng không được tốt lắm, thế nhưng con cảm thấy hắn về sau chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn.” Làm đến chức tể tướng chẳng phải là chuyện lớn sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tiếc là.” Vi thị thở dài một tiếng.
 
“Tiếc? Tiếc gì cơ ạ?” Giang Lam Tuyết không hiểu.
 
“Tiếc là mẫu thân hắn qua đời quá sớm.” Vi thị lại thở dài. “Nếu không chuyện hôn sự hai đứa chúng con sớm có thể định đoạt.”
 
“Hả?” Giang Lam Tuyết ngạc nhiên,  từ trước đến nay nàng chưa từng nghe thấy chuyện này. “Nương, người nói đùa gì đấy?”
 
“Ta không có nói đùa. Năm đó suýt nữa đã đính hôn hai đứa từ lúc còn trong bụng mẹ.” Vi thị kể chuyện năm đó bà với Thu Hằng cũng chính là mẫu thân của Hứa Thính Tùng cho Giang Lam Tuyết nghe, cũng nói luôn chuyện mẹ kế của hắn đối xử với hắn hà khắc như thế nào.
 
Giang Lam Tuyết nghe xong, than thở trong lòng: Cũng may là không thành, không thì nàng trở thành người cướp trượng phu của Tố Nương rồi! Nàng không muốn phá hỏng nhân duyên của người khác.
 
Thái độ kiên định không muốn để Giang Lam Tuyết đính hôn vào lúc này của Vi thị làm cho mấy bà mai không tìm đến cửa nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Lam Tuyết lại tiếp tục những ngày đi đến Lục gia học nghệ. Những ngày này Lục Trường Thanh dạy nàng không ít. Lúc đầu y là vì Mai Cửu Nương nên mới thu nhận nàng, những ngày qua nhìn thấy nàng thông minh lại tiếp thu nhanh, Lục Trường Thanh cảm thấy mình không phải là vì Mai Cửu Nương nữa, việc y nhận đồ đệ này cũng rất tốt đi, thế là càng tận tâm chỉ dạy cho Giang Lam Tuyết.
 

Ngày hôm nay cũng giống như mọi hôm khác Giang Lam Tuyết cũng đến Lục gia. Đến chiều, một nha hoàn chạy vào bảo có một vị công tử họ Hứa tìm Giang công tử. Những người bình thường đến Lục gia đều bị những người canh cửa trực tiếp đuổi đi, Hứa Thính Tùng nói bản thân là bạn của Giang công tử, người hầu mới chạy vào báo.
 
Giang Lam Tuyết cảm thấy con người Hứa Thính Tùng không tồi bèn gọi người hầu đến mời hắn vào.
 
Giang Lam Tuyết sửa soạn lại một lần rồi đến phòng khách gặp Hứa Thính Tùng. Bởi vì là mùa hè nên Hứa Thính Tùng nhìn đen đi khá nhiều nhưng đôi mắt hắn vẫn rất có thần.
 
Bình thường lúc Hứa Thính Tùng gặp Giang Lam Tuyết, hắn rất vui vẻ hưng phấn, hôm nay lại rất yên tĩnh lại kèm theo chút ngượng ngùng. Hình như là có chuyện muốn nói.
 
Giang Lam Tuyết thấy Hứa Thính Tùng cứ nói vòng vo mãi không vào chuyện chính, trực tiếp hỏi: “Hứa công tử có phải có chuyện gì sao? Không sao, cứ trực tiếp nói với ta.”
 
Hứa Thính Tùng khó xử nhìn Giang Lam Tuyết, rất lâu sau mới nói: “Giang công tử... Giang tam tiểu thư có thân thiết với ngươi không?”
 
Giang Lam Tuyết sững lại, sao lại hỏi mình? Giang lam Tuyết khó xử.
 
“Hứa công tử hỏi tam muội ta có chuyện gì?” Giang Lam Tuyết hỏi ngược lại.
 
“Không giấu gì ngươi, người trong nhà đang muốn ta đính hôn với Giang tam tiểu thư...” Hứa Thính có chút ngại ngùng nói.
 
Chuyện này vẫn chưa xong ư? Giang Lam Tuyết có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghe mẫu thân nàng nói không phải là đều đã từ chối hết rồi sao, sao Hứa gia vẫn nói như vậy?
 
Giang Lam Tuyết ngạc nhiên nói: “Nghe nhị thẩm nói muốn giữ tam muội ở bên thêm vài năm nữa, không muốn kết thông gia với nhà nào, Hứa công tử có hiểu sai gì không?”
 
Hứa Thính Tùng vội vàng lắc đầu: “Việc đó liên quan đến thanh danh của nữ tử, sao có thể nói năng lộn xộn được. Cha ta nói trước khi mẫu thân mất đã cùng với Giang nhị phu nhân có hẹn ước với nhau.”
 
Giang Lam Tuyết nghe xong cau mày, tại sao lời của hai nhà nói ra lại khác nhau? Hơn nữa, sao kiếp trước không có ai nhắc đến chuyện này, đại khái là vì Hầu phủ đến cầu thân nàng trước sao?
 
“Giang công tử? Sao vậy? Tại hạ không có nói đùa, mẫu thân đã mất của ta với Giang nhị phu nhân là khuê phòng, chuyện này ai cũng biết.” Hứa Thính Tùng nói.
 
Giang Lam Tuyết không quan tâm đến chuyện này, chỉ hỏi: “Vậy ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
 
Hứa Thính Tùng ngại ngùng: “Tại hạ nghe nói Giang tam tiểu thư tướng mạo phẩm hạnh độc nhất, là một cô nương tốt hiếm có... Giang công tử cũng biết những tin đồn liên quan đến ta trong thành, tại hạ sợ những tin đồn đó ảnh hưởng đến ấn tượng của Giang tam tiểu thư về ta. Ta muốn làm phiền Giang công tử giúp ta chuyện lại lời này, Hứa Thính Tùng ta tuyệt đối không phải là một kẻ lăng nhăng như lời đồn.”
 
Giang Lam Tuyết không nghĩ đến vì chuyện này Hứa Thính Tùng đặc biệt đến tìm nàng, liền nói: “Hứa công tử, hiện tại ngươi nói chuyện này có phải là sớm quá rồi không? Hai nhà hình như chưa bắt đầu đề nghị kết thông gia nữa.”
 
Hứa Thính Tùng cau mày: “Sao lại chưa kết thân, người trong nhà ta đang gấp rút chuẩn bị sính lễ rồi.”
 
Giang Lam Tuyết ngạc nhiên, chẳng lẽ trong nhà giấu nàng đính hôn với Hứa Thính Tùng? Không đúng, không thể nào. Cha mẹ nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Giang Lam Tuyết cố gắng bình tĩnh, nghĩ đến những điều xấu xa của Hứa gia mà mẫu thân nàng nói, cảm thấy chuyện này chắc chắn là do mẹ kế của Hứa Thính Tùng làm, không biết là bà ta đang có ý đồ gì nữa.
 
“Hứa công tử, ta cũng không giấu gì ngươi. Ngày ngày ta ở Giang gia, từ trước đến nay chưa từng nghe thấy hôn sự của tam muội. Mấy hôm trước có một số bà mai đến đều bị nhị thẩm đuổi đi hết rồi. Chắc chắn có sự hiểu nhầm ở đây, Hứa công tử, nghe tại hạ nói, trong này chắc chắn có uẩn khúc gì đó, đừng có làm theo những gì mà người nhà nói.” Giang Lam Tuyết trực tiếp nói thẳng, Hứa gia chắc chắn có ý đồ xấu xa, nàng bắt buộc phải nhắc nhở Hứa Thính Tùng.
 
Hứa Thính Tùng nghe thấy lời của Giang Lam Tuyết cũng sững lại, ngại ngùng cười cười: “Là tại hạ đường đột rồi.”
 
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Không sao, nhưng Hứa công tử vẫn nên hỏi rõ ràng. Ngươi nói đúng, chuyện này liên quan đến thanh danh của tam muội, hi vọng Hứa công tử cố hết sức hỏi cho rõ ràng. Đến lúc đó đừng quên nói cho ta biết.”
 
Hứa Thính Túng nghe Giang Lam Tuyết nói xong, trận trọng đứng lên làm lễ, cùng Giang Lam Tuyết từ biệt.
 
Trong lòng Giang Lam Tuyết có chút phiền muộn với tức giận, Hứa gia muốn đấu với ai, nàng không quan tâm. Dù sao Hứa Thính Tùng sớm muộn cũng trở thành người tài và quay lại chỉnh đốn bọn chúng, nhưng nếu liên lụy đến nàng thì nàng cũng sẽ không để yên. Hơn nữa trong tương lai Hứa Thính Tùng sẽ lấy Tố Nương, điều này mà truyền đến tai nàng ấy, làm tổn thương tình tỷ muội bọn họ thì phải làm sao!  
Về đến nhà, Giang Lam Tuyết nói hết chuyện hôm nay cho Vi thị nghe. Bà nghe xong chỉ muốn trực tiếp chạy đến Hứa gia nói chuyện, may mà Giang Lam Tuyết nhanh chóng ngăn lại: “Nương chẳng lẽ người lại không rõ, chuyện này người khác không biết, chẳng qua là bọn họ dùng thủ đoạn này để hãm hại Hứa Thính Tùng, nếu người đi đến đó làm ầm ĩ chính toại nguyện ý đồ của bọn họ.”
 
Nhắc đến Hứa Thính Tùng Vi thị lại cảm thấy thương tiếc: “Chàng trai tốt như vậy mà bị hủy hoại trong tay một người đàn bà độc ác như thế. Nếu như Thu Hằng còn sống sao có thể xảy ra chuyện như thế này được!”
 
“Người yên tâm, không ai có thể hủy hoại Hứa công tử, tương lai hắn còn gặp được vận may lớn nữa. Con nói cho Hứa Thính Tùng chuyện của Hứa gia rồi, nếu có phát triển gì, hắn sẽ kịp thời nói với con.” Giang Lam Tuyết khuyên nhủ nói.
 
Vi thị nhìn nhìn con gái bà, vừa thở dài, vừa đau lòng. Con gái bà tốt như vậy, ngoan ngoãn như vậy, tuổi vẫn còn nhỏ mà đã gặp chuyện bực mình như thế. Vi thị nói: “Lam Tuyết con yên tâm, nương nhất định sẽ chọn cho con một người chồng tốt nhất, không để con chịu một tí oan ức nào.”
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Con có cha nương là được rồi.”
 
Vi thị lại thở dài, điều này là sao?
 
Mặc dù Giang Lam Tuyết khuyên nhủ mẹ mình không cần quan tâm chuyện Hứa gia nhưng nàng vẫn để ý. Những việc xấu xa ở hậu trạch, đời trước nàng cũng trải nghiệm không ít nhưng suy cho cùng Hứa Thính Tùng  vẫn là nam nhân, lại còn trẻ chưa trải sự đời, sợ rằng không đối phó được với bà mẹ kế kia của hắn. Tương lai có chuyện gì xảy ra, nếu bản thân bỗng dưng bị liên lụy danh tiếng, há phải bị oan sao?
 
Bởi vì kiếp trước nàng với Tố Nương là bạn bè thân mật, đối với mấy chuyện bí mật của hậu trạch Hứa gia, Giang Lam Tuyết rõ hơn ban ngày. Hôm nay nếu bọn họ đã muốn hãm hại mình, đừng trách nàng lôi những cái chuyện xấu xa đó ra ánh sáng, một công đôi việc, khiến Tố Nương về sau bớt được một việc!
 
Ngày hôm sau, lúc trở về từ Lục gia, Giang Lam Tuyết cũng không vội về Giang phủ, mà nàng đi khắp phố. Nàng tìm những nơi đông người như quán trà, quán rượu đi đi lại lại, “không cẩn cận” đánh rơi những thoại bản(1) đặc sắc mà nàng đã thức cả đêm để viết.
 
Giang Lam Tuyết tin rằng không quá ba ngày nội dung trên thoại bản đó chắc chắn sẽ được truyền đi cả cái thành Ngân Châu này. Xem xem đến lúc đó bọn họ còn dám hại người khác không.
 
Giang Lam Tuyết làm xong “chuyện xấu”, trong lòng thoải mái hơn nhiều, thuận đường đi đến tiệm bán hương mua một ít hương liệu. Trước đó nàng đã hứa dạy Tố Nương làm kem dưỡng, mấy ngày liền trời đều nóng nực, nàng cũng vì chuyện Hầu phủ lần trước nên không tiện ra khỏi nhà, để lỡ mất. Những ngày gần đây trời cũng không quá nóng, nàng có thể đến Kiều phủ rồi.
 
Giang Lam Tuyết đến tiệm bán hương liệu, vừa tới cửa đã nhìn thấy Cố Doãn Tu và Long Phương. Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, Giang Lam Tuyết quay đầu đi về, không nghĩ rằng Long Phương nhìn thấy nàng, ở đằng sau gọi với theo: “Giang công tử xin dừng bước.”
 
Giang lam Tuyết nghĩ rằng nếu bọn họ không nhìn thấy mình thì mình quay về. thế nhưng bọn họ đã nhìn thấy nàng rồi thì thôi vậy, nàng đành quay lại đi về phía chỗ bọn họ, nếu không lại để cho bọn họ nghĩ rằng nàng sợ bọn họ.
 
Long Phương mặc một cái váy màu ngó sen, trên mặt còn đeo mạng màu trắng. Nàng cũng không thấy nóng ư?
 
“Thì ra là Long cô nương.” Giang Lam Tuyết trả vờ như không thấy Cố Doãn Tu.
 
Long Phương cười nói: “Sao Giang công tử vừa nhìn thấy ta và thế tử đã bỏ đi?”
 
“Không có, không có, đột nhiên ta nhớ ra có chút chuyện cần làm.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Long Phương cũng không vạch trần Giang Lam Tuyết, lại nói: “Nếu đã gặp nhau chính là duyên phận, Giang công tử giúp ta chọn một mùi hương đi.”
 
Giang Lam Tuyết đồng ý. Nàng rất hiếu kì về Long Phương. Kiếp trước nàng chỉ nghe thấy tên của nàng, không nhìn thấy người, chỉ biết là hồng nhan tri kỷ của Cố Doãn Tu, lúc bọn họ thành thân Long Phương đã qua đời* rồi. Nàng từng hỏi qua Cố Doãn Tu chuyện liên quan đến Long Phương, hắn chỉ nói hắn với nàng chả có quan hệ gì, ngoài ra một chữ cũng không nói. Nghĩ nàng tin sao?
 
*Nguyên văn香消玉殒 : chỉ những cô gái xinh đẹp qua đời
 
Kiếp này nàng đã hai lần gặp Cố Doãn Tu và Long Phương cùng một chỗ, cũng không biết Cố Doãn Tu nghĩ như thế nào, hắn sẽ lấy nàng ấy chứ?
 
“Long cô nương mua hương để làm gì vậy?” Giang Lam Tuyết hỏi.
 
Long Phương nhìn nhìn Cố Doãn Tu ngượng ngùng rụt rè nói: “Dùng ở trong phòng, làm thơm ga gối chăn bông.”
 

Cố Doãn Tu hình như có chút khó xử, ho hai tiếng. Giang Lam Tuyết không nhìn hắn chỉ nói với Long Phương: “Có một loại hương tiên tử trướng trung, phù hợp với người có khí chất tiên tử như Long cô nương.”
 
Long Phương nhoẻn miệng cười, nói thầm bên tai Giang Lam tuyết: “Nếu như Giang công tử là một công tử thật thụ thì tốt rồi, miệng thật ngọt.”
 
Giang Lam Tuyết thầm nghĩ, cô nương ngươi nghiêm túc một chút, thế tử của ngươi còn đang nhìn kia kìa.
 
Thế tử gia không nhìn Long Phương mà nhìn Giang Lam Tuyết. Nữ nhân này thay đổi nhiều thật, mặc váy màu hồng phấn thì yểu điệu, mặc đồ nam lại rất anh khí song hắn vẫn không thích nàng!
 
Giang Lam Tuyết giúp Long Phương chọn mùi hương xong, nghĩ rằng dù gì cũng đã đến đây bèn thuận tiện mua cho mình nguyên liệu làm kem dưỡng. Long Phương mua xong đồ của mình mãi không rời đi, Giang Lam Tuyết mua cái gì, nàng luôn ở ở bên, bỏ mặc Cố Doãn Tu ở một góc.
 
Đợi đến lúc Giang Lam Tuyết chuẩn bị rời đi, Long Phương mới kéo nàng lại, mời nàng ăn cơm.
 
Giang Lam Tuyết không cần suy nghĩ đã từ chối, có Cố Doãn Tu ở đây sao nàng có thể nuốt trôi, chắc chắn Cố Doãn Tu cũng thế. Thế nhưng Long Phương rất kiên quyết, luôn kéo kéo tay áo nàng, lại làm nũng van nài.
 
Giang Lam Tuyết chỉ có thể nhìn Cố Doãn Tu với ánh mắt chất vấn, Cố Doãn Tu bèn nói: “Giang công tử đã không nể mặt, Long Phương không cần cưỡng cầu người ta.”
 
Đây là lời gì, chả nhẽ hắn muốn cùng mình ăn cơm? Còn mang theo hồng nhan tri kỷ của hắn nữa! Giang Lam Tuyết không vui nhìn Cố Doãn Tu. Nếu đã như thế thì đi thôi! Xem ai sợ ai? Vừa hay có thể nhìn xem Long Phương trông như thế nào.
 
Ba người đến Đồng Lạc lầu, Long Phương mời Giang Lam Tuyết ngồi xuống trước, sau đó ngồi xuống bên cạnh Giang Lam Tuyết. Nàng có chút không hiểu rốt cuộc Long Phương muốn làm gì, chả nhẽ coi mình thành tình địch? Nhưng nàng lại không cảm thấy địch ý của Long Phương.
 
Giang Lam Tuyết căn bản cho rằng bản thân không ăn được, không nghĩ rằng đồ ăn lại ngon như vậy…. Chỉ là nàng không nghĩ đến chính là Long Phương ăn cơm cũng không tháo mạng che mặt xuống, ăn một miếng lại che một cái, nàng không cảm thấy phiền ư? Thế nhưng nàng ăn cũng không nhiều, liên tục nói chuyện với Giang Lam Tuyết. Cố Doãn Tu với Giang Lam Tuyết hai người đến một câu cũng không nói với nhau.
 
Ăn đến một nửa, Long Phương đột nhiên nói: “Nghe nói Hứa Thính Tùng với Giang tam tiểu thư kết thông gia.”
 
Giang Lam Tuyết không biết sao lại vô thức nhìn Cố Doãn Tu, phát hiện ra Cố Doãn Tu cũng đang nhìn mình. Nàng vội vàng chuyển tầm mắt của mình: “Sao Long cô nương lại biết?”
 
“Ta nghe nói. Hứa công tử là một nhân tài, Giang tam tiểu thư phẩm hạnh tốt với tướng mạo cũng thanh tú, cùng với Hứa công tử thành một đôi tuyệt vời.” Long Phương cười nói.
 
Giang Lam Tuyết im lặng không nói gì, Cố Doãn Tu cười lạnh: “Hửm. Ai biết được có rắp tâm gì.”
 
“Rắp tâm gì cũng không cần thế tử lo lắng. Mông của Thế tử gia không đã lành chưa? Còn đau không? Còn có thời gian rảnh đi quan tâm chuyện của người khác hả.” Giang Lam Tuyết cười lạnh nói.
 
“Ai thèm quan tâm ngươi?” Vừa nhắc đến chuyện đau mông, Cố Doãn Tu vừa phiền vừa tức.
 
Long Phương ngược lại ở bên cười ha ha: “ Đang nói đến Giang tam tiểu thư và Hứa Thính Tùng mà, hai người nóng nảy cái gì.”
 
“Ai nóng nảy?” Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu đồng thanh phản bác lại.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện