Edit: Phong Lữ

Mặc dù Cao Hiên Thần hay cậy mạnh, những cũng tự mình biết mình, nếu không phải không có sự lựa chọn nào khác, hắn sao dám làm bừa? Lúc trước hắn dẫn Điền Phong đi, chính là muốn dẫn gã tới nơi có nhiều người, có cứu viện, dù là muốn khắc địch hay là thoát thân đều càng chắc chắn hơn. Đáng tiếc Điền Phong không cho hắn cơ hội này, bây giờ đã là không thể nào.

Cao Hiên Thần mới chạy ra không bao xa thì Điền Phong đã đuổi theo, một chưởng đánh về phía Cao Hiên Thần.

Kiếm Cao Hiên Thần đỡ chưởng cong thành hình cung, giúp hắn tránh khỏi. Nhưng mà Điền Phong dùng hai ngón tay đâm về phía trước, vẫn chọt trúng vai Cao Hiên Thần.

Cao Hiên Thần dường như bị ngăn lại huyệt đạo: rõ ràng có thể nhúc nhích, nhưng nơi bị hắn ta chạm vào thì vừa tê vừa đau, bên trong bị cản trở, huyết mạch không thông. Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, mà suy nghĩ cũng vô dụng, giờ khắc này chính là muốn chạy cũng chạy không được, chỉ có kiên trì đánh một trận chiến.

Vì vậy Cao Hiên Thần ra vẻ bổ nhào về phía trước, Điền Phong cho là hắn còn muốn trốn, vươn người bắt hắn, nhưng không ngờ Cao Hiên Thần chỉ là giả tạo một chiêu, hạ thấp người một cái, xẹt qua dưới cánh tay Điền Phong, tiếp sát với thân người, xoay tay lại đâm một kiếm!

Điền Phong kinh hãi, lập tức lùi về sau, nhưng mà vẫn chậm một bước. Máu tươi đột nhiên từ ngực hắn phun ra!

Cao Hiên Thần thay đổi đấu pháp dẫn dụ lúc trước, xuất toàn lực, kiếm trong tay nhanh như chớp, điên cuồng đột phá. Điền Phong không hề chuẩn bị, bị hắn đánh cho liên tục lùi về phía sau, đầu óc trống rỗng, cũng luống cuống tay chân như kẻ mới học võ, trong nháy mắt, trên người hắn ta đã có nhiều hơn mấy đường vết thương.

Mũi kiếm Cao Hiên Thần đột nhiên vẩy một cái, lướt đến hầu kết của Điền Phong!

Một đường máu bắn tóe vào trong mắt của hắn, cản trở tầm mắt của hắn. Cao Hiên Thần vui vẻ trong lòng, mặc dù mắt không thể thấy, vẫn không dám thả lỏng, kéo kiếm bứt ra lùi về sau.

Hắn lau máu bắn lên mắt, nhẫn nhịn cay mắt mở mắt ra, nhưng mà cảnh tượng trước mắt lại làm cho hắn thất vọng rồi —— Điền Phong ôm cổ, máu tươi từ cổ chảy ra, nhưng mà gã vẫn đứng được như trước, cũng không có bị thương tổn chỗ yếu nào.

Cao Hiên Thần dù sao cũng là nỗ lực chống đỡ cho tới bây giờ, nếu như lúc trước hắn chưa từng bị thương thì chiêu kiếm này không cắt đứt cổ Điền Phong, ít nhất cũng có thể cắt yết hầu gã, nhưng đáng tiếc, chỉ là chênh lệch một phần một chút thôi cũng là chênh lệch.

Điền Phong tung hoành giang hồ mấy chục năm, dựa vào công phu thâm độc không biết đã hại bao nhiêu người, nhưng chưa bao giờ bị thiệt thòi lớn như vậy. Bây giờ lại bị một thiếu niên hại. Trong nhất thời không khỏi tức giận sôi sục, vết thương đau nhức trên người càng kích thích thần kinh của gã, làm gã hận không thể ngàn đao bầm thây thiếu niên này!

Điền Phong ấn huyệt vị trên người, vết thương đang chảy máu dần dần dừng lại. Hắn giận dữ cười, đánh tới Cao Hiên Thần!

Cao Hiên Thần đã đến cực hạn, vừa mới bị Điền Phong chọt trúng mấy chỗ huyệt, cả người dường như không thể động đậy. Tới giờ khắc này hắn mới mơ hồ đoán ra thân phận người trước mặt, nhưng đáng tiếc đoán được cũng không có cách nào phá giải.

Điền Phong bức tiến lên, dùng mấy ngón tay chỉ điểm lên người Cao Hiên Thần đang hành động chậm chạp.

Trúng mấy chỉ này, Cao Hiên Thần chỉ cảm thấy máu toàn thân đều chảy dồn vào ngực, trong nháy mắt dường như hắn đã chạy 800 dặm, tim đập cấp tốc, tay chân vô lực. Hắn không nhịn được nói: “Tiên sư nó, rốt cuộc ngươi luyện công phu tà môn gì?”

Điền Phong âm u mà cười rộ lên, đại khái vì bị Cao Hiên Thần đâm một kiếm kia thương tổn tới khí quản, khi gã nói chuyện giọng như bị bể, lọt gió: “Ngươi sẽ sớm biết thôi.” Gã nghe đến thanh âm đáng sợ khi bản thân nói chuyện cũng giật nảy cả mình, bản mặt vốn đã dị dạng càng thêm vặn vẹo: “Muốn chết!”

Hắn đánh về phía Cao Hiên Thần, Cao Hiên Thần đã không còn sức chống cự, bị hắn tóm gọn. nhiều huyệt đạo của Cao Hiên Thần đã bị niêm phong lại. Bàn tay xương xẩu của hắn đặt ở vùng đan điền Cao Hiên Thần, cách quần áo, Cao Hiên Thần càng có thể cảm nhận được một luồng cảm giác lành lạnh đâm vào da thịt của hắn, thẳng tới phế phủ, sau đó chính là xót ruột đau đớn.

Mà Điền Phong thấy hắn dần dần xụi người, gương mặt không có chút hồng hào thì nở nụ cười vặn vẹo. Gã vốn nên giết người này, nhưng mà gã hi sinh rất nhiều công sức khổ luyện ra một công phu quỷ quyệt khó lường, có thể phong bế gân mạch, hủy đan điền người khác, ngay cả là cao thủ lợi hại, một khi rơi vào trong tay gã, mấy chục năm nội lực tích lũy phá núi phân hải cũng có thể bị hắn phá huỷ. Gã xưa nay cuồng mê thưởng thức bộ dạng con mồi ở dưới tay gã lộ ra đau đến không muốn sống, biểu hiện không thể tin được. Cho dù gặp phải người đã sắp chết, gã cũng phải phế bỏ công lực người này trước, nếu không, gã ăn nhiều khổ như vậy lại thành công cốc ư? Đúng như dự đoán, thiếu niên dưới tay cảm giác được nội lực trôi đi, thần sắc trong nháy mắt hoảng hốt. Đây không phải là hận, không phải phẫn nộ, chỉ là vội, vội liều mạng giữ lại nội lực nhưng lại không thể ra sức được. Càng là người kiêu ngạo tự phụ, biểu tình trước khi biến thành phế nhân càng đặc sắc. Điền Phong đã luyện được một chút bản lĩnh đoán tâm lý, gã dường như có thể nghe thấy âm thanh thiếu niên ngông cuồng này vỡ vụn thành từng mảnh dưới tay gã. Gã có thể tưởng tượng mặc dù gã không ra tay, thiếu niên này cũng sẽ bi phẫn đến cực điểm mà rút kiếm tự vẫn —— gã đã gặp qua quá nhiều người như vậy. Lúc trước càng ngông cuồng tự đại bao nhiêu, sau khi bị đánh đổ càng là đáng thương bấy nhiêu.

Nhưng mà sau một khắc, tay Cao Hiên Thần run rẩy mò tới kiếm gần bên.

Điền Phong đang thôi thúc công lực, trầm mê với thưởng thức thần sắc con mồi, hoàn toàn không ngờ thiếu niên này lại còn có thể gây khó dễ cho gã.

Trong chớp mắt, Cao Hiên Thần đột nhiên nắm chặt cán kiếm đánh về phía Điền Phong!

Khoảng cách trước bọn họ quá gần, mũi kiếm quá dài, khó có thể phát uy, hắn liền sử dụng chuôi kiếm đập phía dưới sườn Điền Phong, nơi đại huyệt hai vai. Đó đều là lúc trước Điền Phong triển khai đối với hắn, hắn không biết hai huyệt này có gì vi diệu, cũng không có công lực quỷ dị như Điền Phong, hăn chỉ dùng hết chút sức lực cuối cùng, dùng sức mà đập tới!

Khí lực trên tay Điền Phong bỗng nhiên biến mất, ngã về phía đằng sau. Gã nhiều năm khổ tâm nghiên cứu gân mạch huyệt đạo: dù không có công lực của gã, mấy chỗ huyệt này cũng có thể kiềm chế cứ điểm kinh mạch, hiệu quả nổi bật, lại không ngờ rằng sẽ có một ngày gã cũng bị mấy huyệt này tác động.

Cao Hiên Thần đã vô lực truy tiếp, tay nâng kiếm, mạnh mẽ đâm xuống!

Điền Phong phát ra tiếng kêu thảm thiết như đang tan vỡ!

Đáng tiếc Cao Hiên Thần vô lực thừa thắng truy kích, hắn mơ hồ nghe đến tiếng bước chân, sau đó liền mất đi ý thức.

Đến khi hắn tỉnh lại, toàn thân đau đớn khôn kể. Điền Phong đã không biết tung tích, trong rừng yên tĩnh chỉ còn dư lại một mình hắn và máu tươi đầy đất cùng một cái bàn tay tiều tụy gồ ghề—— ở thời khắc sống còn, hắn đã chém đứt một tay của Điền Phong.

Cao Hiên Thần trợn tròn mắt nằm rất lâu, đợi đến hơi có chút khí lực mới ngồi dậy, ngồi yên rất lâu rồi giật giật đứng lên, hắn sửng sốt một chút, sau đó ôm đan điền phát đau ngồi ngây ngốc rất lâu. Mãi đến tận khi hắn nghe đến tiếng bước chân, nhìn thấy Diệp Vô Dục từ đàng xa đi tới.

Thực ra sau này Diệp Vô Dục có hỏi Cao Hiên Thần, ngày đó lúc hắn thanh tỉnh rốt cuộc đã nghĩ gì. Có thể là hắn rất bình tĩnh, cũng có thể là trong thời gian ngắn hắn cũng không ý thức được mình đã gặp được ai, trải qua chuyện gì. Hắn không khóc không nháo không thắt cổ, chỉ là mặt dại ra, linh hồn như thể cũng bị người ta bóp nát.

Diệp Vô Dục nói: “Hắn chạy rồi.” Y vốn có thể nói rất nhiều, người xuất hiện lúc Cao Hiên Thần hôn mê chính là y. Sau khi Cao Hiên Thần hôn mê, y có đi truy sát Điền Phong hay không, hay có vì tình hình vết thương của y mà không truy, y đã làm những gì,… nhưng mà y cũng chỉ lời ít ý nhiều mà nói ba chữ.

Cao Hiên Thần nghệch mặt mờ mịt, hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Diệp Vô Dục liếc nhìn bàn tay kia, hơi nhíu mày, một lời hai nghĩa: “Về sau trên giang hồ sẽ không còn ‘Nghịch Dương chưởng’.”

Cao Hiên Thần khi nghe đến ba chữ “Nghịch Dương chưởng” thì sửng sốt một chút, thần sắc khó có thể hình dung. Sau đó hắn liền gật đầu một cái.

Diệp Vô Dục không nói gì nữa. Y lấy một bao giấy từ trong lồng ngực ra, đi lên phía trước, đặt ở cạnh chân Cao Hiên Thần. Ở trong đó là hai cái bánh bao mới ra lò nóng hổi.

Sau khi để xuống, y liếc mắt nhìn Cao Hiên Thần một cái rồi quay người rời đi.

Ánh mắt Cao Hiên Thần phức tạp nhìn đồ ăn bên chân, trong lúc nhất thời cũng không biết nên khóc hay cười. Cái tên này sau khi đuổi Nghịch Dương chưởng Điền Phong chạy đi, không phải giúp hắn chữa thương, không phải giúp hắn gọi người, mà là cố ý đi lên trấn mua hai cái bánh bao. Sát thủ Phong Hoa Thập Nhị lâu quả nhiên biệt lập không giống ai.

Diệp Vô Dục còn chưa đi xa, đã bị người sau lưng gọi lại.

“Này!” Cao Hiên Thần nói: “Có nhìn thấy bằng hữu của ta không?”

Diệp Vô Dục chỉ chỉ bên rừng cây. Xem ra Kỷ Thanh Trạch đến giờ còn chưa tỉnh lại.

Cao Hiên Thần nói: “Giúp ta một việc đi.”

Diệp Vô Dục quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng rơi vào hai cái bánh bao kia.

Cao Hiên Thần bật cười. Nếu là thường ngày, hắn có lẽ sẽ giỡn thêm, cò kè mặc cả, khóc lóc om sòm chơi xấu, nhất định phải đòi thêm nhân tình từ Diệp Vô. Nhưng mà hắn cuối cùng chỉ là khàn khàn nói: “Hắn bị thương, phiền ngươi đưa hắn đi lên… trên trấn. Nơi đó có bách tính nhận ra hắn, sẽ đưa hắn lên núi. Xin ngươi đó.”

Ánh mắt Diệp Vô Dục không hề gợn sóng, không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau, y quay người rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện