Nam tử áo lam nói: “Nghe nói, là ma tôn mới của Xích Hà Giáo, Linh Ngọc.”

Đan Khuyết và Hàn Cẩm đồng thời ngẩn ra. Sau khi xuống núi, y hoàn toàn không biết gì về chuyện ở Nhập Lĩnh Sơn, cũng không biết Xích Hà Giáo lại có thêm một tên ma tôn Linh Ngọc từ lúc nào; mà Hàn Cẩm thì lại cảm thấy cái tên Linh Ngọc này có vẻ quen tai, không biết đã từng nghe qua ở đâu.

Người đầu tiên hiện lên trong đầu Đan Khuyết chính là Kỷ Thư. Nếu Kỷ Thư thật sự là Linh Ngọc, vậy sao phải giả dạng làm thuộc hạ của Vô Mi để tới gần y? Y tự thấy mình là một người bị thương không có gì để lợi dụng, nếu như y là Tam Loan, nhất định y sẽ ra lệnh đuổi tận giết tuyệt mình, bởi vì y biết nhiều nhược điểm và bí mật của Xích Hà Giáo. Nhưng nếu Kỷ Thư không phải Linh Ngọc, vậy Linh Ngọc là ai? Là người Tam Loan phái tới ám sát mình? Nhưng sao bọn chúng biết y ở đây? Sao võ lâm chính đạo lại biết Linh Ngọc ở đây? Tin tức này là do ai truyền ra? Liệu có khả năng sai lầm không? Đan Khuyết trầm tư trong thoáng chốc: “Ngươi nghe được, Linh Ngọc mưu đồ đại kế gì để phá hoại võ lâm?”

Nam tử áo lam nói: “Nghe nói là liên thủ với Thiên Ninh Giáo, lật đổ võ lâm chính đạo.”

Cả Đan Khuyết và Hàn Cẩm đều ngẩn ra.

Đan Khuyết nghe mà thấy nhức đầu, chỉ riêng Xích Hà Giáo và đám võ lâm chính đạo đã đủ nhức đầu rồi, sao giờ lại có cả Thiên Ninh Giáo xen vào nữa?

Hàn Cẩm thầm nghĩ: Thiên Ninh Giáo liên thủ với Xích Hà Giáo? Như vậy Xích Hà Giáo biến thành người của mình? Lật đổ võ lâm chính đạo là đại kế gì vậy? Muốn biết quá hưng phấn quá!

Sau khi cáo biệt bốn người kia, Đan Khuyết dẫn Hàn Cẩm rời đi, cả đường đều mải miết suy nghĩ lời những người kia vừa nói. Y đã sớm biết Tam Loan có dã tâm lật đổ Thiên Ninh Giáo, mà chính y cũng chưa từng để Thiên Ninh Giáo vào mắt. Giờ Linh Ngọc liên thủ với Thiên Ninh Giáo, nếu đây là sự thật, chẳng lẽ Tam Loan định bẫy Thiên Ninh Giáo? Mấy chuyện lằng nhằng này rốt cuộc là thế nào?

Hai người đi được hai con đường, đột nhiên Đan Khuyết nói: “Si nhi, ngươi đi tìm người hỏi một chút, hỏi càng nhiều chuyện về Xích Hà Giáo và Linh Ngọc càng tốt. Biết làm không?”

Hàn Cẩm gật đầu liên tục: “Cẩm Cẩm biết, đi tìm người hỏi, chuyện Linh Ngọc và Xích Hà Giáo, các ngươi biết những gì!”

Đan Khuyết nhìn vẻ mặt hắn hưng phấn, không khỏi mỉm cười, vươn tay nhéo nhéo mũi hắn: “Thông minh lên một chút, người khác hỏi gì ngươi đừng trả lời, nếu người khác hỏi thân phận ngươi, ngươi nói không tiện tiết lộ, sau đó thể hiện bát quái kiếm pháp cho họ xem.” Y đội hắc sa, lệ khí quá nặng, dễ khiến người khác nảy sinh nghi ngờ. Để Hàn Cẩm nói, người khác sẽ buông lỏng cảnh giác. Y chỉ sợ đứa ngốc này quá ngốc, làm hỏng chuyện, nên không ngừng căn dặn: “Nhớ kỹ, đừng trả lời câu hỏi của người khác, đừng cười ngu trước mặt người khác, tỏ vẻ nghiêm túc một chút, tốt nhất là tìm mấy thanh niên có vẻ không quá lợi hại mà hỏi. Người khác không chịu nói ngươi một đổi một, đừng đi quá xa, không được thì quay về.” (lệ khí: ác khí)

Hàn Cẩm liên tục gật đầu, vỗ ngực nói: “Ca ca yên tâm, Cẩm Cẩm sẽ làm tốt.”

Hàn Cẩm rời Đan Khuyết, trong đầu tự động chuyển lời Đan Khuyết “thanh niên có vẻ không quá lợi hại” thành “thanh niên xinh đẹp” mà lên đường đi tìm, nhưng chẳng có ai lọt vào mắt, toàn là mấy tên bình thường thậm chí là xấu xí. Đi được hai con đường, đột nhiên mắt hắn sáng lên: Phía trước có một người mặc trường bào màu lục, nghiêng sườn mặt về phía hắn, sống mũi người nọ rất cao, mặt mày sáng sủa, sườn mặt cực kỳ đẹp. Hàn Cẩm khẽ hô lên: “Oa, tiểu mỹ nhân.” Sau đó nhấc chân xông tới.

Người nọ hơi xoay đầu lại, thấy Hàn Cẩm, hai mắt sáng lên, thấy hắn chạy về phía mình, không khỏi mỉm cười. Hàn Cẩm chạy tới trước mặt y, nuốt nước bọt, cười hắc hắc nói: “Tiểu mỹ nhân nhi!”

Người nọ nghe cách gọi này, nụ cười càng khoét sâu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Anh Tuấn.”

Hàn Cẩm sửng sốt, hô lên: “Tiểu mỹ nhân nhi, ngươi cũng thấy Cẩm Cẩm rất anh tuấn sao?! Đúng là tri kỷ!” Nói rồi vỗ vỗ vai Kỷ Thư!

Kỷ Thư bị hắn vỗ vai không khỏi sửng sốt, mặt không đổi sắc quan sát hắn, nói: “Huynh tìm ta làm gì?”

Hàn Cẩm nói: “Ca ca bảo Cẩm Cẩm hỏi ngươi, chuyện Linh Ngọc với Xích Hà Giáo.”

Kỷ Thư hơi nhíu mày: “Ca ca huynh bảo hỏi ta?”

“Đúng rồi đúng rồi!” Hàn Cẩm gật đầu, không cảm thấy mình nói sai điều gì.

Kỷ Thư nói: “Linh Ngọc là ma tôn mới của Xích Hà Giáo, ta vẫn luôn ra ngoài làm nhiệm vụ, không hiểu rõ hắn ta lắm.”

Hàn Cẩm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên ra vẻ thần bí hỏi: “Tiểu mỹ nhân nhi, ngươi là người một nhà sao?”

“Người một nhà?” Kỷ Thư ngẩn người, “Đúng vậy.”

Hàn Cẩm cười vui vẻ: Hắn là người một nhà, xem ra Thiên Ninh Giáo và Xích Hà Giáo thật sự liên hiệp lại với nhau!

Kỷ Thư nói: “Nói vậy ma tôn Sí Diễm đã nghe được lời đồn trên giang hồ. Ta cũng không biết vì sao giang hồ lại đồn Linh Ngọc ở Nhạn Thành, còn nói hắn có âm mưu lớn, ta rất hoài nghi chuyện này cũng là một âm mưu. Tiểu Anh Tuấn, không bằng chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

Hàn Cẩm không nghe thấy y nói gì, ánh mắt đã bị sạp bán kẹo hồ lô bên cạnh thu hút.

Kỷ Thư nói: “Chúng ta đi thôi?”

Hàn Cẩm không trả lời.

Kỷ Thư đi được mấy bước, Hàn Cẩm không đi theo, Kỷ Thư khó hiểu nhìn theo tầm mắt hắn, nhìn thấy sạp kẹo hồ lô ở bên kia đường.

Kỷ Thư buồn cười nói: “Huynh muốn ăn?”

Hàn Cẩm dùng sức nuốt nước miếng: “Ừ.”

Kỷ Thư lấy làm kì quái mà nhìn chằm chằm hắn một hồi: “Ta mua cho huynh ăn.”

Y đi tới trước sạp, mua một sâu kẹo hồ lô, trong tay âm thầm bóp nát thuốc, trong nháy mắt xoay người bóp bột thuốc vào kẹo hồ lô, lấy về đưa cho Hàn Cẩm. Hàn Cẩm đã sớm thèm chảy dãi, vừa nhận lấy kẹo hồ lô liền không kịp chờ mà cắn một quả sơn tra vào miệng.

Kỷ Thư yên lặng nhìn hắn không đề phòng mà nuốt quả sơn tra xuống, đột nhiên nói: “Hàn Cẩm?”

“Ừ?” Hàn Cẩm ngậm kẹo hồ lô tò mò nhìn y.

Kỷ Thư cắn môi một cái: “Huynh, huynh thật sự là Hàn Cẩm phái Ngũ Luân?”

Hàn Cẩm gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, chính là Cẩm Cẩm.”

Kỷ Thư lặng im một hồi, nói: “Ngươi, không phải ngươi không chịu nói cho ta biết môn phái của ngươi hay sao?”

Hàn Cẩm nghiêng đầu một chút: “Vậy sao?” Nói rồi cười ha ha: “Ngươi mời Cẩm Cẩm ăn kẹo hồ lô, còn là ‘người một nhà’, nhìn trông lại đẹp, cho nên nói cho ngươi biết!”

Kỷ Thư lại trầm mặc một hồi, đột nhiên vươn tay ra thăm dò mạch Hàn Cẩm. Cổ tay của Hàn Cẩm bị y giữ được, không giãy giụa chút nào, lấy làm kì quái hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Kỷ Thư từ từ buông tay hắn ra, ranh mãnh hỏi: “Huynh, có phải huynh có huynh đệ sinh đôi không?”

“Hử?” Hàn Cẩm liếm nước đường trên môi, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu: “Cẩm Cẩm chưa từng nghe nói qua.”

Kỷ Thư cười khan mấy tiếng: “Không có gì. Sao huynh lại biết ma tôn Sí Diễm?”

Hàn Cẩm ngậm kẹo hồ lô, bắn ra nước bọt ngọt ngọt, phát âm không rõ mà nói: “Hắn bị thương, Cẩm Cẩm nhìn thấy, trông hắn đẹp, mông lại vểnh, cho nên Cẩm Cẩm cứu hắn.”

Kỷ Thư há hốc miệng, ồ một tiếng, lại nói: “Không phải huynh nói phải ra khỏi thành nửa tháng rồi về hay sao? Sao lại còn ở đây?”

“Hử?” Hàn Cẩm chớp chớp đôi mắt to vô tội, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Kỷ Thư, cười ha hả hai tiếng, trong sáng chớp chớp mắt mấy cái: “Lừa ngươi đấy.”

Khóe miệng Kỷ Thư giật một cái: “Sao lại lừa ta?”

Hàn Cẩm như kẻ điên mà cười run cả người: “Bởi vì mông ngươi không đủ vểnh.”

Kỷ Thư há hốc miệng, lại ngậm vào, nhìn bộ dạng Hàn Cẩm cười như điên, lại trầm mặc một lần nữa. Hàn Cẩm phối hợp đến mức, đột nhiên y không biết nên mở miệng nói gì.

Trong bất chợt, một cái đầu đội hắc sa xông tới, đoạt lấy kẹo hồ lô trong tay Hàn Cẩm. Hàn Cẩm sửng sốt một chút, nhỏ giọng kêu lên: “Ca ca?”

Đan Khuyết đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn không yên lòng chuyện Hàn Cẩm, sợ hắn đi xa, đành phải đuổi theo, vừa đi đã thấy hắn và Kỷ Thư đứng chung một chỗ, còn đang ăn kẹo hồ lô. Y tức đến giận run: “Kẹo hồ lô này từ đâu ra?”

Hàn Cẩm ngây ngốc chỉ về phía Kỷ Thư: “Hắn mua cho Cẩm Cẩm ăn.”

Đan Khuyết liếc mắt nhìn Kỷ Thư, Kỷ Thư không chút hoang mang mà mỉm cười, Đan Khuyết dùng sức vứt kẹo hồ lô xuống đất: “Không được ăn.” Nói đoạn kéo tay Hàn Cẩm đi.

Hàn Cẩm thấy kẹo hồ lô rơi xuống mặt đất, đau lòng kêu lên một tiếng, giùng giằng không muốn đi: “Kẹo hồ lô…”

Kỷ Thư tiến lên một bước, ngăn cản Đan Khuyết, khẽ mỉm cười, đè thấp giọng nói: “Ma tôn, ngài đã nghĩ xong chưa, khi nào thì theo chúng ta quay trở lại? Giờ trong Nhạn Thành càng ngày càng nhiều nhân sĩ võ lâm, nếu cứ thế này chỉ sợ sẽ gặp phiền phức.”

Đan Khuyết quét mắt nhìn kẹo hồ lô dưới đất, cả người toát ra hàn khí bức người: “Nói sau.”

Dứt lời y liền kéo Hàn Cẩm đi. Kỷ Thư không đuổi theo, ở phía sau hô: “Vậy các hạ nghĩ nhanh lên một chút.”

Dời đường nhìn khỏi Kỷ Thư, Đan Khuyết cắn răng nghiến lợi hỏi: “Sao ngươi lại ở với hắn?”

Hàn Cẩm thấy Đan Khuyết tức giận, lập tức thay đổi dè dè dặt dặt: “Ca ca bảo Cẩm Cẩm đi tìm người hỏi, Cẩm Cẩm không tìm được người thích hợp, chỉ tìm được hắn, cho nên hỏi hắn chuyện Linh Ngọc.”

Đan Khuyết nói: “Hắn nói thế nào?”

Hàn Cẩm lắc đầu: “Hắn nói hắn không biết, sau đó mua kẹo hồ lô cho Cẩm Cẩm, sau đó ca ca tới.”

Đan Khuyết cắn răng mắng: “Ngu xuẩn!” Trong lòng âm thầm tự trách: Sao mình lại sai Hàn Cẩm đi làm việc? Tên ngốc này có bị người ta bán đi cũng chẳng biết.

Hàn Cẩm tủi thân bĩu môi: “Ca ca lại mắng Cẩm Cẩm.”

Đan Khuyết dắt hắn quay trở về Từ Ký, giận sôi trong bụng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vô tội sợ hãi của Hàn Cẩm, đột nhiên lại không mắng ra được. Y chán nản khoát tay, đoạn nói: “Nếu ngươi không thoải mái, lập tức nói cho ta biết.”

Hàn Cẩm dè dặt vươn tay ra nắm tay Đan Khuyết: “Có phải Cẩm Cẩm lại làm sai rồi hay không, làm ca ca giận rồi?”

Đan Khuyết nghiêm mặt không nói lời nào.

Hàn Cẩm nâng một tay y lên đặt trên mặt mình, lại vươn tay kia ra ấn lên chân mày đang nhíu chặt của Đan Khuyết: “Ca ca đừng giận, Cẩm Cẩm sẽ nghe lời mà. Lúc tức giận rất khó chịu, Cẩm Cẩm không muốn ca ca khó chịu.”

Đan Khuyết nhìn dáng vẻ hắn, ngực đau xót, nặng nề thở dài, kéo tay ôm hắn vào lòng: “Đứa ngốc này.”

“Nhân tâm khó lường, trên đời này, người ngươi có thể tin thật sự rất ít rất ít. Đừng dễ tin tưởng người khác, đừng tùy tiện ăn đồ người khác cho, đừng nói thân phận và bí mật của mình cho người khác biết.” Y nói.

Hàn Cẩm nặng nề gật đầu, tì cằm lên vai Đan Khuyết: “Cẩm Cẩm nghe lời ca ca.”

Đan Khuyết vuốt tóc hắn.

Mãi cho đến buổi tối trước khi đi ngủ, Hàn Cẩm cũng không có bất kỳ biểu hiện khó chịu nào, Đan Khuyết thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong tất cả chỉ là mình quá đa nghi, Kỷ Thư không hạ độc Hàn Cẩm.

Sau khi hai người ngủ, đến nửa đêm, đột nhiên Đan Khuyết bị tiếng động bên cạnh đánh thức.

Hàn Cẩm ôm bụng kêu rên rỉ: “Đau quá.. đau quá..”

Đan Khuyết luôn không ngủ sâu, lúc này Hàn Cẩm vừa khẽ động y đã tỉnh lại. Y châm ngọn đèn dầu trên giường, bò tới xem tình hình của Hàn Cẩm, chỉ thấy mặt Hàn Cẩm tái nhợt, mồ hôi lớn như hạt đậu lăn dài từ trán xuống: “Đau quá…”

Đan Khuyết căng thẳng, nắm cổ tay hắn nghe mạch, quả nhiên có triệu chứng trúng độc. Y đặt mông ngồi xuống giường, trong lòng xót xa ân hận vô cùng, vừa giận Hàn Cẩm quá ngốc, lại vừa trách mình làm chuyện ngu ngốc, để Hàn Cẩm một mình ra ngoài làm việc.

Hàn Cẩm run rẩy vươn tay nắm lấy vạt áo Đan Khuyết: “Đau quá.. ca ca ôm Cẩm Cẩm một cái..”

Đan Khuyết nhìn hắn đầy phức tạp. Bây giờ nên làm gì? Kỷ Thư hạ độc Hàn Cẩm là muốn ức hiếp y, xem ra lời Kỷ Thư nói toàn bộ là lời nói dối, Kỷ Thư muốn bắt y trở lại, hiển nhiên là muốn mưu hại y. Y không được đi, tuyệt đối không được đi theo hắn! Nhưng không đi theo hắn, giải độc cho Hàn Cẩm thế nào đây? Chẳng lẽ mình sẽ đi chịu chết vì tiểu sỏa tử sao? Không.. không..

Hàn Cẩm không ngừng rên rỉ: “Ca ca.. ca ca…”

Đan Khuyết nhìn bộ dạng đau khổ của hắn, tâm cũng nhói lên, cuối cùng không nhịn được, vươn tay kéo hắn vào trong lòng ôm thật chặt, cắn răng nghiến lợi run giọng nói: “Ca ca ở đây, si nhi, ngươi chịu đựng một chút.” Y nhắm mắt lại, đôi bàn tay siết chặt, qua hồi lâu, tựa như đã hạ quyết tâm.

“Ca ca sẽ không bỏ ngươi lại.” Y gằn giọng nỉ non từng chữ, không giống như đang nói cho Hàn Cẩm nghe, mà tựa như đang nói với chính bản thân mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện