Không bao lâu sau, đám Kỷ Thư đuổi theo, bỏ lại đám người võ lâm chính đạo phía sau lưng. Kỷ Thư phái một người lái xe cho Đan Khuyết, thế là Đan Khuyết liền chui vào xe bầu bạn với Hàn Cẩm.

Đan Khuyết vừa tiến vào, Hàn Cẩm lập tức rúc vào trong lồng ngực y, yếu ớt mà kêu lên: “Ca ca.”

Đan Khuyết vuốt vuốt tóc hắn, cất giọng khàn khàn: “Ngoan.”

Hàn Cẩm làm nũng mà nói: “Cẩm Cẩm khó chịu lắm, ca ca xoa xoa.” Nói rồi nắm tay Đan Khuyết ấn lên bụng mình.

Đan Khuyết vội vã ôm lưng hắn, kéo hắn vào lồng ngực mình, tay kia dịu dàng xoa bụng hắn: “Có còn đau không?”

Hàn Cẩm ôm cổ y tội nghiệp nhìn y: “Đau, đau lắm.” Môi hắn dẩu cao tít lên: “Ca ca thơm thơm, thơm thơm sẽ không đau nữa.”

Đan Khuyết thương tiểu sỏa tử của y, chỉ cần tiểu sỏa tử dễ chịu hơn thì thế nào cũng được, y vội vã ghé tới hôn lên môi hắn. Hàn Cẩm được lợi, liền nở nụ cười yếu ớt.

Đan Khuyết đặt đầu hắn tì lên hõm vai mình, chua xót mà nói: “Si nhi, đừng cười ngu nữa, ngủ một lúc đi rồi sẽ dễ chịu hơn.”

Hàn Cẩm không muốn ngủ, cầm lấy tay Đan Khuyết xoa xoa bụng mình, xoa xuống dưới từng chút từng chút một, chậm rãi mò tay xuống dưới quần. Tay Đan Khuyết đụng phải vật giữa hai chân hắn, thấy mà buồn cười, Hàn Cẩm vội nói: “Đau đau đau đau, sờ sờ, thoải mái, không đau nữa.”

Đan Khuyết do dự một chút, vẫn là thu tay về: “Đừng lộn xộn nữa, ngủ đi.”

Hàn Cẩm bất mãn vô cùng: Sao càng ngày ca ca càng khó lừa vậy chứ? Cứ cái đà này, bao giờ mới có thể cùng y thử thuật ‘đoạn tụ’? Tò mò chết đi được, muốn thử chết đi được! Đi được mấy canh giờ, cuối cùng Kỷ Thư cũng hô ngừng, để mọi người xuống xe ngựa nghỉ ngơi.

Một đêm trước Đan Khuyết không ngủ, thần kinh vốn căng thẳng, hôm nay có cảm giác nhận mệnh rồi, liền buông lỏng xuống, ngủ luôn trên xe ngựa. Hàn Cẩm xuống xe đi vệ sinh, vừa phóng được một nửa, Kỷ Thư đi tới, cười cười nói: “Tiểu Anh Tuấn.”

Hàn Cẩm vén cái kén trên chú chim nhỏ của mình, cúi đầu nhìn nó nói: “Tiểu Anh Tuấn, Tiểu Anh Tuấn, có người gọi mi kìa.”

Khóe miệng Kỷ Thư giật giật, tiến lên trước một bước, đè thấp giọng nói: “Đám nhân sĩ võ lâm kia là ngươi gọi tới?”

Hàn Cẩm liếc mắt nhìn y, hừ hừ không nói lời nào.

Kỷ Thư nheo mắt lại, đoạn nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ta chưa từng thấy Đan Khuyết tin tưởng bất cứ kẻ nào, ngươi đã làm thế nào để hắn tin ngươi là một kẻ ngốc?”

Hàn Cẩm xoay người, hừ hừ cầm chú chim nhỏ mà vẩy vẩy về phía y: “Tiểu Anh Tuấn, Tiểu Anh Tuấn.”

Sắc mặt Kỷ Thư cứng đờ, vội vã lui về phía sau, Hàn Cẩm cười ha hả đứng thẳng dậy, nhét chú chim nhỏ vào trong quần.

Kỷ Thư vừa bực mình vừa buồn cười: “Ngươi cố ý? Ngươi cố ý giả ngu ăn kẹo hồ lô ta bỏ thuốc, để Đan Khuyết dẫn ngươi đến chỗ ta. Miếng ngọc bội kia cũng là ngươi cố ý cho ta nhìn thấy, để ta có cơ hội tiếp cận ngươi, tất cả đều do ngươi tính toán phải không? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Hàn Cẩm liếc mắt, lầm bầm nói: “Mông ngươi không vểnh, ta theo ngươi làm cái gì chứ, không biết xấu hổ! Xấu chưa xấu chưa kìa!”

Đây là lần thứ hai Kỷ Thư nghe thấy hắn chê mông mình không vểnh, vô thức lấy tay sờ một cái, buồn cười nói: “Ngươi.. cái người này.. Ngươi thật là…”

Vốn Hàn Cẩm còn có chút hảo cảm với Kỷ Thư, nhưng người kia thế mà lại hạ độc hắn, hại hắn đau bụng, bởi vậy nên hắn vô cùng ghét y rồi! Hắn bĩu môi, đi cách xa mà vòng qua y, đoạn lên xe ngựa.

Kỷ Thư bước nhanh về phía trước ngăn cản hắn, bởi cách quá gần, chóp mũi hai người cơ hồ như dán lên nhau. Y cười như không cười nhìn chằm chằm Hàn Cẩm, nhẹ giọng nói: “Ngươi muốn lấy gì trên người Đan Khuyết? Ngươi muốn tiếp cận Xích Hà Giáo phải không? Để ta nghĩ, ngươi muốn giúp hắn vùng lên phản lại Xích Hà Giáo, sau đó nắm trong tay Xích Hà Giáo? Rốt cuộc thế lực đứng sau ngươi là ai? À… Ta nhớ năm đó Hàn Giang phái Ngũ Luân các ngươi cùng Thiên Ninh Giáo qua lại quá mức thân thiết, phái Ngũ Luân luôn thần thần bí bí, ở trên giang hồ không dính dáng tới ai. Không ai biết các ngươi ở đâu, nếu như là Tụ Sơn…” Y cười ha hả một tiếng, cười ám muội nói: “Hoặc hay là, còn có cái gì khác?”

Chân mày Hàn Cẩm giật giật, ý cười trên môi Kỷ Thư càng sâu, mặt lại dán gần thêm vào một chút, môi cơ hồ như dán lên môi Hàn Cẩm. Y nhẹ nhàng nói: “Những gì Đan Khuyết biết, ta đều biết cả. Đan Khuyết có thể hứa cho ngươi cái gì, ta cũng có thể cho ngươi cái đó. Bất kể ngươi muốn cái gì, bất kể ngươi muốn làm gì.”

Kỷ Thư đột ngột dán tới, Hàn Cẩm há hốc miệng, sau đó lại ngậm vào, dẩu môi lên, nhíu mày một cái. Kỷ Thư nói không sai, nếu như hắn muốn hạ thủ với Xích Hà Giáo, Kỷ Thư có giá trị lợi dụng hơn Đan Khuyết nhiều. Thế nhưng..

Kỷ Thư thấy Hàn Cẩm thất thần, tựa hồ như đang nghiêm túc tự hỏi, khóe miệng không cầm được mà cong lên. Một lát sau, Hàn Cẩm nói: “Dù sao thì ngươi cũng không bằng hắn.”

Khóe miệng Kỷ Thư đang cười tươi cứng ngắc lại: “Vì sao?”

Hàn Cẩm gằn từng chữ nói: “Vì, mông, ngươi, không, đủ, vểnh.”

Kỷ Thư dừng bước, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất. Hàn Cẩm vênh mũi lên trời xanh, bỏ y lại mà đi về phía xe ngựa.

Lúc này Đan Khuyết tỉnh ngủ, không thấy Hàn Cẩm bên cạnh, vội vã đi xuống xe nhìn. Hàn Cẩm trông thấy Đan Khuyết, lập tức thu nét mặt hưng phấn lại, nhào vào lòng Đan Khuyết: “Ca ca!”

Đan Khuyết xoa đầu hắn, đường nhìn hướng ra sau phía hắn, trông thấy Kỷ Thư đứng cách đó không xa, chân mày chau lại, y thấy Kỷ Thư đang nhìn mình chằm chằm, chỉ là đường nhìn có chút kỳ quái, dường như… đang nhìn xuống nửa thân dưới của mình.

Đan Khuyết lấy làm khó hiểu, nhưng vừa thấy Kỷ Thư y đã giận, thậm chí chẳng thèm nhìn Kỷ Thư mấy cái, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hàn Cẩm, xoay người vào trong xe ngựa.

Chốc lát sau, Kỷ Thư phái người mang thức ăn nước uống tới. Hàn Cẩm đã sớm đói bụng, cầm chiếc bánh nang lên, đang định ăn, Đan Khuyết vỗ vào tay hắn một cái: “Khoan đã!”

Hàn Cẩm không hiểu gì đành phải bỏ bánh nang xuống.

Đan Khuyết cẩn thận xé vụn bánh ra, xác định bên trong không có gì, sau đó ngâm vụn bánh vào nước, dò ngân châm vào nước. Ngân châm không có biến hóa gì. Tuy vậy Đan Khuyết cũng không tiếp tục ăn mà là xé từng vụn nhỏ bỏ vào miệng, nuốt xuống, sau đó cất bánh đi.

Hàn Cẩm giật mình nói: “Bụng bụng Cẩm Cẩm đói.”

Đan Khuyết lắc đầu, xoa xoa vành tai hắn: “Cố nhịn một lúc.”

Không bao lâu, bọn họ lại lên đường.

Qua vài giờ, trời lại tối đen một lần nữa. Đan Khuyết thấy trên người mình không có cảm giác khó chịu gì, lúc này mới lấy bánh ra đưa cho Hàn Cẩm: “Ăn đi.”

Hàn Cẩm nhìn chiếc bánh nang trong tay mình. Hắn và Đan Khuyết sống chung lâu như vậy nhưng phần lớn thời gian Đan Khuyết đều bị bệnh, đều do một tay hắn chăm sóc, bởi vậy nên hắn không biết cuộc sống sinh hoạt bình thường trước đây của Đan Khuyết thế nào. Hầu như với người khác Đan Khuyết đều dùng thái độ có thể xưng là thận trọng dè dặt, đến một hơi nước cũng không yên tâm uống. Rốt cuộc Xích Hà giáo là nơi long đàm hổ huyệt thế nào chứ? (Long đàm hổ huyệt: Đầm rồng hang hổ, ví với nơi nguy hiểm)

Buổi tối bọn họ không tiếp tục đi mà nghỉ ngơi ngay trong hoang dã.

Đan Khuyết không muốn ở chung với người của Xích Hà giáo, thế nên ở trong xe ngựa không đi xuống, Hàn Cẩm cũng ở lại trong xe theo.

Lúc Kỷ Thư sắp xếp xe ngựa vẫn còn có chút lòng dạ, trong xe ngựa trải thảm nhung dê rất dày, bên trong buồng xe rộng rãi đủ cho hai người nằm xuống nghỉ ngơi, chỉ cần buông mành xe xuống, tựa như một không gian kín nhỏ, giống như gian phòng nhỏ hai người sống trước đây.

Tình thế bây giờ đã rất nghiêm trọng, Đan Khuyết muốn nhanh chóng khôi phục võ công, cần nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, thế nên y nằm lặng yên dưỡng thần. Hàn Cẩm lại không buồn ngủ một chút nào, tuy rằng bị trúng độc, nhưng hắn không để chuyện này trong lòng, tâm trí bị thuật đoạn tụ Miêu Dịch dạy lấp đầy.

Đan Khuyết đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy có một luồng hơi ấm áp dán tới, bàn tay từ từ trượt xuống dưới thân y. Trong lòng y vô cùng bất đắc dĩ, hận tiểu sỏa tử không hiểu chuyện, suốt ngày ham hưởng lạc, nếu không phải hắn bị một xâu kẹo hồ lô mê hoặc, mình đã không đến mức phải lên thuyền giặc của Kỷ Thư.

Y giữ lấy tay tiểu sỏa tử, phồng mang trợn má mà mắng: “Ngươi đã ra bao nhiêu mệnh tủy rồi? Không giữ lại sẽ chết thật đó.”

Hàn Cẩm bĩu môi nhỏ giọng phản bác: “Ca ca lừa Cẩm Cẩm, Miêu đại bá nói sẽ không chết.”

Đan Khuyết vừa nghe thấy hắn nhắc tới tên Miêu Dịch, sắc mặt liền trầm xuống, đạp một cước vào đầu gối hắn: “Cút ngay, tự đi mà ngủ.”

Hàn Cẩm không hiểu tại sao y lại nổi giận, vô cùng oan ức, lại tiến tới một lần nữa, thế nhưng Đan Khuyết không chịu cho hắn tới gần, lại đá lại đẩy lại mắng hắn. Hàn Cẩm thấy dùng cách cứng rắn này không được, thế là một lát sau, hắn ôm bụng rên rỉ kêu đau, giả bộ đáng thương mà dán tới.

Mới đầu Đan Khuyết còn thờ ơ, sau đó thái độ dần dần mềm xuống. Hàn Cẩm lại tiến tới, y từ chối lấy lệ, cuối cùng vẫn là ôm tiểu sỏa tử vào lòng mình. Y nắm cổ tay tiểu sỏa tử lên nghe mạch, phát hiện tiểu sỏa tử uống thuốc Kỷ Thư đưa xong quả nhiên độc tính biến đi không ít, nhưng lại chưa hoàn toàn hết hẳn.

Lộ trình từ nơi này tới Nhập Lĩnh Sơn dài hơn nửa tháng, mà Kỷ Thư nói nửa tháng cho Hàn Cẩm uống thuốc giải độc một lần, nói cách khác, trên đường có thể uống thuốc giải một lần nữa. Đan Khuyết thầm nghĩ, dù thế nào đi nữa cũng không thể trở về Nhập Lĩnh Sơn, một khi quay về, không nghi ngờ gì nữa y sẽ chết, hoặc có lẽ còn không bằng chết. Chỉ cần không tới Nhập Lĩnh Sơn thì vẫn còn cơ hội. Nếu như trước khi tới y có thể để Kỷ Thư lấy thuốc có tính áp chế độc ra, sau đó trộm lấy thuốc giải đưa tiểu sỏa tử đi, chạy tới Vạn Ngải Cốc tìm người giải độc. Thế nhưng quan hệ giữa Vạn Ngải Cốc và Xích Hà Giáo vốn rất tệ, không biết liệu bọn họ có chịu giải độc cho Hàn Cẩm không, nếu như không thì lập tức đe dọa bắt họ phải bằng lòng chịu—— để làm được những việc này, y phải tĩnh dưỡng cho thật tốt, nhanh chóng khôi phục võ công.

Thế nên khi Hàn Cẩm luồn tay vào trong quần Đan Khuyết một lần nữa, Đan Khuyết giữ tay hắn lại, xoay người đè lên người hắn, dùng sức véo vật nhỏ giữa hai chân hắn.

Hàn Cẩm bị chế trụ chỗ đau, khóc ré lên một tiếng, sau đó lập tức cắn môi, sợ người bên ngoài xe ngựa nghe được. Đan Khuyết dán vào tai hắn uy hiếp nói: “Ngươi mà còn không đàng hoàng nữa, ca ca liền véo gãy cái này của ngươi!”

Hàn Cẩm khóc không ra nước mắt, dùng sức véo mông Đan Khuyết: “Ca ca xấu lắm, ca ca xấu lắm!”

Đan Khuyết vỗ tay hắn, từ trên người hắn trở mình xuống. Qua một lúc, y phát hiện quả nhiên Hàn Cẩm không dám lỗ mãng một lần nữa, đắc ý ‘hứ’ một tiếng.

Hàn Cẩm cũng nặng nề hừ một tiếng, trong lòng vẽ một hình nhân Đan Khuyết, dùng kim đâm vào cái mông hình nhân kia trăm nghìn lần.

Đột nhiên Đan Khuyết nói: “Cẩm Cẩm…”

Hàn Cẩm nặng nề ‘hứ’ một tiếng đáp trả.

Đan Khuyết buồn cười xoa xoa đầu hắn, nhỏ giọng nói: “Cẩm Cẩm, dạy tiếp cho ta khẩu pháp tâm quyết lần trước đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện