Thấy Đạp Vân Linh Miêu khá thành thật, Lục Huyền cảm thấy nhẹ nhõm một chút, tâm thần tập trung vào bộ lông đen tuyền của nó.
Một đạo ý niệm chợt lóe lên trong đầu.
"Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu, nhất phẩm yêu thú, thức ăn là trứng yêu cầm và thịt yêu thú. Thân mang dị đồng, có thể phát giác những thứ bình thường khó nhìn thấy, thậm chí có thể khám phá hư vọng, nhìn ra bản chất."
"Đúng là một đầu dị chủng yêu thú, dị đồng này nhìn được một số đồ khó thấy."
Lục Huyền tấm tắc nói.
Yêu thú bị huyết mạch hạn chế, bình thường thực lực rất khó đột phá phẩm giai của bản thân, nhưng cái này không bao gồm dị chủng yêu thú thỉnh thoảng mới gặp được.
Chúng nó thần dị hơn yêu thú phổ thông nhiều, khả năng phát triển và đột phá hạn chế huyết mạch dễ dàng hơn.
"Ta là một đầu linh miêu đến từ phương bắc, dạo chơi trong hoang vu vô biên, mình đầy thương tích nhưng vẫn tận hưởng sự cô đơn, ngao ngao…"
Đây là trạng thái tức thời của Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu.
Lục Huyền nhìn Đạp Vân Linh Miêu người đầy vết thương nhưng vẫn tỏ ra kiêu ngạo, trong lòng cảm thấy hơi thương hại.
"Nào, bôi thuốc mỡ này trước đi.”
Hắn ấn đầu Đạp Vân Linh Miêu, nhẹ nhàng dùng bắp chân kẹp chặt nó, lấy ra một phần nhỏ thuốc mỡ, chậm rãi bôi lên chỗ bị thương của Đạp Vân Linh Miêu.
Chỉ chốc lát sau, trên thân thể nguyên bản màu đen của Đạp Vân Linh Miêu xuất hiện rất nhiều vết loang lổ, khiến cho vẻ ngoài đẹp đẽ của nó giảm đi rất nhiều.
“Được rồi, mấy ngày tiếp theo không nên quậy phá, miễn cho ảnh hưởng đến hình thành vết sẹo, bôi thuốc mỡ hai lần nữa là sẽ khỏi hẳn.”
Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu vẫn lạnh lùng như cũ nhìn chăm chú Lục Huyền.
"Hầy, qua đây cho ta vuốt ve cái."
Lục Huyền từ trạng thái tức thời cảm nhận được sự cô đơn của Đạp Vân Linh Miêu, hắn nổi lên ý tưởng vuốt con đại miêu này.
Hắn vẫy vẫy tay với Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu, cái đuôi ngắn của nó hơi vẫy rồi yên lặng.
"Ái chà, còn không nghe lời."
Lục Huyền vươn tay kéo nó qua, sờ đầu nó vài cái, rồi nhéo hai chùm lông màu xám trắng trên đôi tai nhọn của linh miêu.
"Ngao ô..."
Khi tâm thần hắn tập trung trên người Đạp Vân Linh Miêu, Lục Huyền dường như nghe được tiếng gầm vui vẻ của nó. Cúi đầu xuống vừa hay bắt gặp đôi con ngươi màu biếc vô cảm của nó, như thể ý nghĩ kia chỉ là ảo giác của chính Lục Huyền.
Lục Huyền không nhịn được khẽ cười, đi tới trù phòng cắt một khối thịt heo sấy khô, xé thành từng miếng nhỏ, đặt trước mặt Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu.
"Lại đây ăn chút thịt heo nào, bình thường ta cũng hiếm khi bỏ ra ăn đấy."
Con ngươi màu xanh của Đạp Vân Linh Miêu đầu tiên là nhìn những dải thịt lợn khô trên mặt đất, bàn chân như thể giẫm lên bốn đám mây trắng nhỏ, chậm rãi đi đến trước miếng thịt lợn, ưu nhã nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn của mình.
"Ăn ngon không?"
Lục Huyền nhỏ giọng hỏi.
Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu vẫn từ từ ăn thịt lợn sấy khô trên mặt đất, như thể nó ăn chỉ cho no bụng.
Lục Huyền lại chú ý lòng bàn chân nó hơi rụt lại, con ngươi xanh biếc mở tròn xoe, lông tai dựng đứng cả lên.
Tâm thần tụ tập vào nó.
"Ngao ô… ai hiểu được ta? Ngày hôm nay được ăn thịt lợn khô gì đó, thứ này đúng là thức ăn cho linh miêu."
"Ha ha ha!"
Lục Huyền cười sằng sặc, xem như là hắn đã hiểu rõ con ấu thú Đạp Vân Linh Miêu trước mắt này rồi.
Nhìn bề ngoài thì xa cách và lạnh lùng, nhưng thực tế lại rất cần hơi ấm và quan tâm. Nó chỉ giấu tất cả những điều này vào sâu trong trái tim mình, nếu không phải hắn nắm giữ trạng thái tức thời của linh thực linh thú, có lẽ rất khó phát hiện tính cách đặc biệt của nó.
"Thân thể không muốn, nhưng nội tâm rất thành thật nha!"
Lục Huyền khóe miệng nhếch lên, bất chấp sự phản kháng của Đạp Vân Linh Miêu, dùng sức sờ đầu nó.
Chờ khi Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu ăn kha khá, Lục Huyền lại tới linh điền, múc một chén linh tuyền.
Cái mũi nhỏ của Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu hơi hếch lên ngửi ngửi nước linh tuyền, vươn đầu lưỡi béo mập hồng nhuận ra, nhẹ nhàng liếm nước suối.
Ăn uống no đủ, Lục Huyền ôm nó vào trong linh điền.
"Những thứ này là linh thực ta trồng trọt, mỗi một gốc đều vô cùng quan trọng, lúc ngươi chơi ở trong viện đừng làm tổn thương đến chúng, bằng không đừng trách ta vô lễ. Còn có, ba con Hồng Tu Lý trong ao linh tuyền này cũng không thể động vào, nếu ngày nào đó phát hiện thiếu một con nào, ta chỉ hỏi ngươi."
Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu nhìn quanh sân, đầu vẫn không nhúc nhích.
Lục Huyền biết những suy nghĩ thực sự của nó không giống như bề ngoài, vì vậy ôm nó trở lại trong phòng.
Sau khi để ấu thú Đạp Vân Linh Miêu nghỉ ngơi trong nhà, Lục Huyền một mình đi vào trong linh điền, kiểm tra tất cả các chủng linh thực một lần, thỏa mãn mọi nhu cầu nhỏ nhất của chúng.
Lại nắm một vốc linh mễ rắc xuống ao linh tuyền, sau khi Hồng Tu Lý ăn hết mới quay về phòng.
Bây giờ đã là chạng vạng tối.
Mới vừa vào phòng, hắn nhìn ấu thú Đạp Vân Linh Miêu dùng đôi con ngươi màu xanh biếc nhìn chằm chằm mình, sau khi thấy bóng dáng của Lục Huyền, không dấu vết tránh sang một bên.
"Qua đây, ngủ trong chăn ta."
Lục Huyền tu luyện mấy chu thiên, sau khi đánh răng rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Một đạo ý niệm chợt lóe lên trong đầu.
"Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu, nhất phẩm yêu thú, thức ăn là trứng yêu cầm và thịt yêu thú. Thân mang dị đồng, có thể phát giác những thứ bình thường khó nhìn thấy, thậm chí có thể khám phá hư vọng, nhìn ra bản chất."
"Đúng là một đầu dị chủng yêu thú, dị đồng này nhìn được một số đồ khó thấy."
Lục Huyền tấm tắc nói.
Yêu thú bị huyết mạch hạn chế, bình thường thực lực rất khó đột phá phẩm giai của bản thân, nhưng cái này không bao gồm dị chủng yêu thú thỉnh thoảng mới gặp được.
Chúng nó thần dị hơn yêu thú phổ thông nhiều, khả năng phát triển và đột phá hạn chế huyết mạch dễ dàng hơn.
"Ta là một đầu linh miêu đến từ phương bắc, dạo chơi trong hoang vu vô biên, mình đầy thương tích nhưng vẫn tận hưởng sự cô đơn, ngao ngao…"
Đây là trạng thái tức thời của Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu.
Lục Huyền nhìn Đạp Vân Linh Miêu người đầy vết thương nhưng vẫn tỏ ra kiêu ngạo, trong lòng cảm thấy hơi thương hại.
"Nào, bôi thuốc mỡ này trước đi.”
Hắn ấn đầu Đạp Vân Linh Miêu, nhẹ nhàng dùng bắp chân kẹp chặt nó, lấy ra một phần nhỏ thuốc mỡ, chậm rãi bôi lên chỗ bị thương của Đạp Vân Linh Miêu.
Chỉ chốc lát sau, trên thân thể nguyên bản màu đen của Đạp Vân Linh Miêu xuất hiện rất nhiều vết loang lổ, khiến cho vẻ ngoài đẹp đẽ của nó giảm đi rất nhiều.
“Được rồi, mấy ngày tiếp theo không nên quậy phá, miễn cho ảnh hưởng đến hình thành vết sẹo, bôi thuốc mỡ hai lần nữa là sẽ khỏi hẳn.”
Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu vẫn lạnh lùng như cũ nhìn chăm chú Lục Huyền.
"Hầy, qua đây cho ta vuốt ve cái."
Lục Huyền từ trạng thái tức thời cảm nhận được sự cô đơn của Đạp Vân Linh Miêu, hắn nổi lên ý tưởng vuốt con đại miêu này.
Hắn vẫy vẫy tay với Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu, cái đuôi ngắn của nó hơi vẫy rồi yên lặng.
"Ái chà, còn không nghe lời."
Lục Huyền vươn tay kéo nó qua, sờ đầu nó vài cái, rồi nhéo hai chùm lông màu xám trắng trên đôi tai nhọn của linh miêu.
"Ngao ô..."
Khi tâm thần hắn tập trung trên người Đạp Vân Linh Miêu, Lục Huyền dường như nghe được tiếng gầm vui vẻ của nó. Cúi đầu xuống vừa hay bắt gặp đôi con ngươi màu biếc vô cảm của nó, như thể ý nghĩ kia chỉ là ảo giác của chính Lục Huyền.
Lục Huyền không nhịn được khẽ cười, đi tới trù phòng cắt một khối thịt heo sấy khô, xé thành từng miếng nhỏ, đặt trước mặt Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu.
"Lại đây ăn chút thịt heo nào, bình thường ta cũng hiếm khi bỏ ra ăn đấy."
Con ngươi màu xanh của Đạp Vân Linh Miêu đầu tiên là nhìn những dải thịt lợn khô trên mặt đất, bàn chân như thể giẫm lên bốn đám mây trắng nhỏ, chậm rãi đi đến trước miếng thịt lợn, ưu nhã nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn của mình.
"Ăn ngon không?"
Lục Huyền nhỏ giọng hỏi.
Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu vẫn từ từ ăn thịt lợn sấy khô trên mặt đất, như thể nó ăn chỉ cho no bụng.
Lục Huyền lại chú ý lòng bàn chân nó hơi rụt lại, con ngươi xanh biếc mở tròn xoe, lông tai dựng đứng cả lên.
Tâm thần tụ tập vào nó.
"Ngao ô… ai hiểu được ta? Ngày hôm nay được ăn thịt lợn khô gì đó, thứ này đúng là thức ăn cho linh miêu."
"Ha ha ha!"
Lục Huyền cười sằng sặc, xem như là hắn đã hiểu rõ con ấu thú Đạp Vân Linh Miêu trước mắt này rồi.
Nhìn bề ngoài thì xa cách và lạnh lùng, nhưng thực tế lại rất cần hơi ấm và quan tâm. Nó chỉ giấu tất cả những điều này vào sâu trong trái tim mình, nếu không phải hắn nắm giữ trạng thái tức thời của linh thực linh thú, có lẽ rất khó phát hiện tính cách đặc biệt của nó.
"Thân thể không muốn, nhưng nội tâm rất thành thật nha!"
Lục Huyền khóe miệng nhếch lên, bất chấp sự phản kháng của Đạp Vân Linh Miêu, dùng sức sờ đầu nó.
Chờ khi Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu ăn kha khá, Lục Huyền lại tới linh điền, múc một chén linh tuyền.
Cái mũi nhỏ của Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu hơi hếch lên ngửi ngửi nước linh tuyền, vươn đầu lưỡi béo mập hồng nhuận ra, nhẹ nhàng liếm nước suối.
Ăn uống no đủ, Lục Huyền ôm nó vào trong linh điền.
"Những thứ này là linh thực ta trồng trọt, mỗi một gốc đều vô cùng quan trọng, lúc ngươi chơi ở trong viện đừng làm tổn thương đến chúng, bằng không đừng trách ta vô lễ. Còn có, ba con Hồng Tu Lý trong ao linh tuyền này cũng không thể động vào, nếu ngày nào đó phát hiện thiếu một con nào, ta chỉ hỏi ngươi."
Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu nhìn quanh sân, đầu vẫn không nhúc nhích.
Lục Huyền biết những suy nghĩ thực sự của nó không giống như bề ngoài, vì vậy ôm nó trở lại trong phòng.
Sau khi để ấu thú Đạp Vân Linh Miêu nghỉ ngơi trong nhà, Lục Huyền một mình đi vào trong linh điền, kiểm tra tất cả các chủng linh thực một lần, thỏa mãn mọi nhu cầu nhỏ nhất của chúng.
Lại nắm một vốc linh mễ rắc xuống ao linh tuyền, sau khi Hồng Tu Lý ăn hết mới quay về phòng.
Bây giờ đã là chạng vạng tối.
Mới vừa vào phòng, hắn nhìn ấu thú Đạp Vân Linh Miêu dùng đôi con ngươi màu xanh biếc nhìn chằm chằm mình, sau khi thấy bóng dáng của Lục Huyền, không dấu vết tránh sang một bên.
"Qua đây, ngủ trong chăn ta."
Lục Huyền tu luyện mấy chu thiên, sau khi đánh răng rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Danh sách chương