Từ này nghe có vẻ có chút sâu xa, nhưng mà trên thực tế lại là chuyện vô cùng tàn ác.

Cái gọi là đổi chỗ, chính là dựa vào cái danh tu hành để thúc đẩy hành vi thối nát.

Triệu Hiểu Như khá là buông thả, những động tác ghê tởm đó cậu ấy làm hết sức tự nhiên.

Lão già đó lắc bánh xe cầu nguyện trong tay, gương mặt xanh xao làm tôi nghĩ đến xương cốt con người.

“Bản thân và gia đình bố cậu ấy đều cống hiến cho Bồ Tát, cuối cùng cống hiến cả thân mình và con gái, đúng là một người thiện tín, nhất định sẽ siêu sinh đến vùng đất cực lạc..."

Triệu Hiểu Như lúc này đột nhiên lại hét lên điên cuồng.

"Á .. pháp sư, mau cho tôi Cực Lạc đi... hu hu hu..."

Tôi đưa mắt nhìn anh tôi, anh ấy đã lén lút chuẩn bị xong bùa chú rồi.

Tôi rút tấm bùa trần hồn dán lên trán của Triệu Hiểu Như, lập tức bốc lên làn khói màu đen. Quả nhiên, chỉ có lúc này thì ma nữ đó mới xuất hiện!

Triệu Hiểu Như co giật, đau đớn đến mức cắn đứt luôn cái thứ trong miệng, tên tà sư đó lập tức kêu lên thảm thiết rồi phun ra rất nhiều máu, ông già đó tức giận hét lên: "Người gây rối cho pháp sư đều bị cắt thành tám miếng, rút hồn để luyện thành nô bộc!”

Lập tức có hai tên tà sư bước đến bắt tôi, anh tôi vung mạnh chiếc ghế lên quyết đánh với bọn họ.

Triệu Hiểu Như nhào đến tôi, ánh sáng màu đỏ đột nhiên bùng lên.

Cậu ấy bị đẩy ra, tôi và anh tôi lưng tựa lưng, được ánh sáng màu đỏ bảo vệ.

“Đó là gì vậy..." Ông già đó đột nhiên trừng đôi mắt tà ác, lẩm bẩm nói: “Lại là thai âm dương.. trên thế giới này không ngờ lại thực sự có thai âm dương... ngoan nào... nếu như có thể ăn đứa bé này, ta sẽ vượt qua được trăm đời tu hành..."

Cái gì? Ánh sáng màu đỏ là do linh thai đang bảo vệ mình sao? Tôi luôn cho rằng chiếc nhẫn mà Phong Ly Ngân đưa cho đang bảo vệ tôi, bây giờ nghĩ lại, sau khi Ly Long thành hình, chiếc nhẫn này mới phát ra ánh sáng màu đỏ, mỗi lần tôi bị tà vật uy hiếp, chiếc nhẫn đều sẽ bảo vệ tôi.

Tôi đưa tay xoa nhẹ lên bụng, khoảnh khắc đó tôi đột nhiên có cảm giác quyến luyến và dũng khí khó nói ra thành lời.

Ông già đó gian ác cười nói: “Nhìn thấy những người ở trong tủ lạnh đó chưa... thi thể bị coi như là thức ăn của thánh nữ, hồn thì sẽ làm nô lệ cho chúng ta, cô cũng nên dâng hiến bản thân mình cho tôi đi!”

Ông ta giơ bánh xe cầu nguyện bác lên, cả người Triệu Hiểu Như co giật ngã xuống đất giống như bị điện giật, một ma nữ thoát ra từ cơ thể cậu ấy.

Đây chính là thánh nữ của Tà phái, thật ra chính ra vật sở hữu độc chiếm của đám tà sư, vận mệnh của bọn họ đa số đều bị giày vò đến chết, không ngờ rằng cũng có người đang hưởng thụ nó.

Nhưng mà ma nữ tối hôm đó bị nuốt hồn là ai chứ? Ngày đó tôi tận mắt nhìn thấy một người con gái tóc dài ngơ ngẩn bay ra khỏi thi thể của một nữ sinh cấp ba mà.

“Đó chính là luyện hồn của nữ sinh cấp ba đó.... tóc ngắn là tóc giả, cô ta vốn dĩ có mái tóc dài... bởi vì là lần đầu tiên “bán", sợ bị người quen nhìn thấy nên mới đội tóc ngắn lên." Ma nữ có lòng tốt giải thích: “Ta đã tu luyện hơn hai trăm năm... sao có thể yếu đuối như vậy chứ... bị một tà sư bình thường đó sai khiến? Chỉ có Ma Vương mới có thể sai khiến ta."

Cô ta cười một cách dâm đãng, rồi bám dính lên người lão già đó.

Lồng ngực khô quắt như củi của lão già đột nhiên lồi lên, từng miếng thịt lộ ra, tên quỷ mặt đỏ đó lại xuất hiện.

Hai đôi mắt trắng dã đó nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng lại không nói gì, cũng không cử động.

Lão già đó sờ vào trước ngực mình rồi nói: “Ma Vương đó vẫn chưa khôi phục lại sức mạnh... nếu như tôi có thể ăn thứ trong bụng cô... đám pháp sư Hán địa các người sẽ không còn là đối thủ của ta nữa!”

Ông ta vừa nói vừa thả mấy hồn ma trong suốt ra từ bánh xe cầu nguyện bạc, bọn họ đều trong bộ dạng ngu ngốc.

Đây đều là những người chết ở đây rồi bị rút hồn sao?

Vù, vù...

Bên cạnh tôi lại vang lên hai tiếng động nhỏ, nhưng mà chỉ có làn khói màu xanh tan biến, chẳng lẽ quỷ sai cũng không thể bước vào kết giới sao?

Tôi cố gắng gọi Bảo Cao: Chí tâm quy mệnh lễ... đại từ đại bi, đại thánh đại từ...

Vù vù, vù vù vù...

Làn khói xanh xung quanh tôi càng ngày cành nhiều, dường như có vô số quỷ sai đang cố gắng xông vào kết giới của tên đại pháp sư tà phái này.

Âm thanh này kêu lên làm cho tôi có dũng khí hơn.

"Lão già chết tiệt, đừng tưởng rằng dễ ức hiếp nhà họ Quan chúng tôi!" Tôi lườm lão già đó, nói lại lời của cụ cố: “Đám tà ma ngoại đạo các ngươi, kết cục sẽ không được chết yên ổn."

Vừa nói dứt câu, cả căn nhà đột nhiên rung lắc dữ dội, mấy tên pháp sư bảo vệ pháp trận ở bên ngoài đầu chảy đầy máu ngã vào trong.

Những hồn ma bị khống chế đó lại trở nên vô cùng giá lạnh, bọn họ vừa lại gần, tôi với anh tôi lạnh run người lên, nếu không phải có ánh sáng đỏ bảo vệ, hai chúng tôi có lẽ đã bị biến thành từng mảnh vụn rồi!

"Rầm." Một viên đạn bay vào, tạo thành một lỗ thủng trên tường.

Viên đạn?

Tôi ngơ ngác quay đầu lại nhìn, một người đàn ông thân hình cao gầy mặc đồng phục màu đen, cười nói với tôi: “Thanh Tiêu, Ngạn Hạo, hai năm không gặp, hai đứa nhóc này cũng to gan hơn nhiều rồi nhỉ!”

Anh tôi vui mừng đến mức suýt chút nữa thì nhảy lên, hét to: "Chú! Chú đến đúng lúc lắm! Mẹ nó chứ! Có người đến rồi! Lão đầu trọc, có giỏi thì đừng chạy!"

Chú một tay cầm súng, một tay bấm quyết hét: "Phá!"

Cảnh tượng trước mặt lại rung lên dữ dội...

Vù, vù..

Tiếng vang lần này không hóa thánh làn khói xanh nữa, tôi chỉ thấy hai cái bóng một đen một trắng huýt một tiếng sáo dài rồi bay vút qua.

Bên tai lập tức vang lên tiếng ma khóc kêu rên thảm thiết, còn có tiếng súng của cảnh sát.

Hắc Bạch Vô Thường hung dữ bắt giữ những linh hồn điên dại đó, chú tôi đưa cảnh sát đi vào trong khống chế những pháp sư trần truồng đó.

Cảnh tượng quá hỗn loạn, tôi sợ bị đả thương, liên tục co mình vào một góc nơi tường, một tay che đầu, một tay vô thức che bụng.

Đến khi lưng tôi chạm phải một vòm ngực lạnh giá.

Cả người tôi run lên, ngước đầu lên nhìn, Phong Ly Ngân đang nhíu chặt mày, thần sắc trong đôi mắt sâu thẳm đó có chút phức tạp.

Tôi chưa từng nhìn thấy biểu cảm này của hắn, sự bất lực cùng với vẻ áy này khó có thể che đậy được trong ánh mắt, cho dù là mặt nạ lạnh lẽo như thế nào cũng không thể che giấu được.

Khoảnh khắc đó, lí trí của tôi bị thứ cảm xúc ngu dốt che đi mất, tôi kéo lấy cánh tay của hắn, vội vàng nói: “Ly Ngân, con vẫn còn, chỉ là bị rỉ ối, tôi đã uống thuốc dưỡng thai rồi, anh đừng tức giận... tôi không có cố ý dính vào mấy chuyện nguy hiểm, tôi..."

Tôi cũng không biết mình đang nói những gì, chỉ vô thức căng thẳng rồi bật khóc.

Sau này khi nhớ lại cảm xúc đó, tôi chỉ có thể cười cay đắng, thì ra con người thực sự có thể bị thuần phục.

Hai ngón tay lạnh giá chạm lên bờ môi tôi, tôi nhắm mắt lại, nước mắt tuôn ra.

Ánh mắt hắn hiện lên vẻ đau khổ khó có thể phát hiện ra được, tôi nghĩ hắn cũng quan tâm đến đứa bé này như tôi.

"..Đừng sợ, không sao rồi." Giọng nói lạnh giá vang lên bên tai.

Đây là lần thứ mấy hắn nói với tôi “đừng sợ"?

Tôi ngơ ngác nhớ đến cái đêm tôi mười sáu tuổi, hắn cũng nói vậy với tôi.

Bạch Vô Thường bay đến, giao tên ma nam trong tay lại cho quỷ sai, rồi nhếch đôi môi màu đỏ, cưới tít mắt với tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện