Đứng giữa Giữa sinh tử, trong đầu tôi hiện ra một ý niệm thập phần phức tạp.
Rất nhiều ý niệm giống như sao băng chợt loé rồi vụt qua.
Cái vực sâu này tựa hồ như không có đáy, tôi đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị tan xương nát thịt, nhưng cái thời gian này vẫn luôn không đến.
Chẳng lẽ không phải chết?
Cái ý niệm này vừa hiện lên trong lòng, tôi lập thức hiểu rõ rất nhiều thứ.
Lòng tôi mặc niệm bảo cáo của Giang Khởi Vân, anh ấy đã từng nói, anh ấy sẽ nghe được — mỗi lần tôi niệm bảo cáo, anh ấy sẽ cảm ứng được, sau đó âm thầm cười nhạo tôi có tạp niệm.
Bây giờ thì sao? Ở cái không gian này, anh ấy ở trêи vách núi cao ngồi quên, còn tôi thì lại rơi xuống vực sâu mờ mịt, anh ấy có thể nghe thấy thanh âm của tôi không?
Thí hư cực, thủ tịnh đốc
Nếu tôi có thể đạt được tâm cảnh như vậy, có lẽ sẽ có thể tìm hiểu một chút cái gọi là ” đạo”.
Nhưng trong hoàn cảnh này, tôi không thể nhắm mắt chờ chết.
Tôi đưa tay lên bịt tai lại một lúc, rồi hướng tay về phía trước mặc niệm chú ngữ, Ngàn Trọng Tuyết từ lòng bàn tay hiện ra, chiếu sáng cả một vùng nhỏ xung quanh
Dưới ánh đèn mờ ảo, dường như không có cái gì … Ngay cả cái đáy cũng là bóng tối vô tận.
—— nơi này không phải là nơi sẽ ngã chết người sao?
Nơi này dùng để làm gì?
Chí tâm quy mệnh lễ …..
Nguyên thủy đại Tôn Thần được xưng là người tôn quý nhất, nhất thánh nhất linh Thanh Hoa Đại Đế.

Một đại tôn thần, ngài, lão nhân gia tốt xấu gì cũng chỉ điểm cho ta một chút, xin hãy chỉ điểm cho ta, để ta tự mình đi ngộ đạo!

Tất cả đều để tôi tự mình đi giác ngộ …..

Tôi nào có ngộ tính cao như vậy?
Nếu thật sự ngã chết, thì trêи ngực tôi vẫn còn Vãng sinh bất diệt huyết chú, cho dù có ly biệt trong thời gian ngắn ngủi, thì tôi vẫn còn có cơ hội gặp lại anh ấy.
Chỉ là không biết anh ấy có nhớ tôi không,
Ngồi quên chính là vứt bỏ những tạp niệm dư thừa, có phải tôi cũng ở bên trong những tạp niệm này không?
Nếu anh ấy quên tôi ….
Tôi có lẽ …..

Sẽ mặc kệ để anh ấy quên tôi đi.
Nếu tôi không thể chứng đạo thành tiên, chỉ có thể ngây ngẩn sống quãng đời còn lại, luôn để anh ấy vướng bận loạn tâm, chi bằng cứ để anh ấy quên tôi đi.
Tổ Đạo đã từng nói đến vong tình, đây là những triết học cao nhất của Đạo Giáo.
Thiên Đạo vô tình, Thái Thượng Vong Tình.
Những lời này có ý là vong tình mà trí công, không vì cảm xúc mà xúc động, không vì tình cảm mà nhiễu loạn.
Nhưng có thể làm được điều này, có rất ít tôn thần tiên gia có thể làm được.
Vong tình, phi tuyệt tình, phi vô tình, là có tình nhưng không thể bị tình dẫn dắt, không vì tình mà bị gông cùm, không vì tình mà bị gài bẫy, không vì tình mà trở nên khổ ải.
Có thể đem một chữ tình nồng hậu mê loạn, xử lý đến cởi mở tự tin.
Một chữ tình mê người nhất, một chữ tình cũng đả thương người nhất.
Chỉ cần dùng chữ tình, khó tránh khỏi sẽ bị tổn thương, có thể tâm tư thanh minh, tự do thoải mái cũng chính là một loại cảnh giới.

Nếu cứ u mê phẫn uất, hại người hại mình, liền sẽ trở thành ác hình ác trạng, có tội với từ ” đạo”
Tôi yêu anh ấy, chưa từng nghi ngờ điều này, có lẽ kinh nghiệm của tôi quá ít, cho nên không hiểu trêи đời này không có nam nhân thì sẽ tốt hơn.
Nhưng sinh mệnh của tôi chỉ có anh ấy, dù người khác có tốt đến đâu, thì đó cũng chỉ là chuyện của người khác
Khi có anh ấy, tôi sẽ hạnh phúc thoả mãn, khi không có anh ấy, tôi sẽ lạnh lùng sống nốt quãng đời còn lại.
Đơn giản chỉ có như vậy.
Trong lúc này, tôi giống như hiểu ra rất nhiều tình cảm
Thái gia gia làm trái âm dương, gây hoạ cho con cháu, còn bố tôi thì không thiết gì đến linh bài ngày giỗ của mẹ, cũng chưa bao giờ nghĩ người yêu của mình đã qua đời, còn anh tôi nỉ hộ ái ố, gian xảo khôn khéo, ngang ngược, nhưng lại rất hiểu biết …..
Họ đều biết cách buông bỏ, nhưng không ai có thể tự do tự tại được
Tôi cũng không làm được.
Cùng lắm thì không quấn quýt si mê, không vọng tưởng, trở thành một lão nhân trăm năm tịch liêu.
Cái ý niệm này vừa xuất hiện, thì Ngàn Trọng Tuyết trong tay tôi dường như sống dậy
Một bông hoa sen nho nhỏ ở trong không trung vùng dậy
“A …” Xương bả vai của tôi bị kéo đến đau đớn.
Đoá sen nho nhỏ này giống như đồng xu, đột nhiên kéo tay của tôi, đem tôi treo ở trong bóng tôi.
Trêи không chạm trời, dưới không chạm đất
” ” Sao ….

Hoá ra ngươi có tư duy à?” Tôi cười khổ, nhìn về ánh sáng mờ mịt trong tay mình

” Có phải muốn ta tìm hiểu Thái Thượng Vong Tình mới có thể thoát ra khỏi nơi này không?”
Tôi ngẩng đầu nói chuyện với lòng bàn tay, vừa ngây ngốc, vừa cười, vừa khóc.
“Ta thật ra giác ngộ không được… Đạo Tổ nói Thiên Đạo vô tình, Thái Thượng vong tình, không vì cảm xúc mà xúc động, không vì tình cảm mà nhiễu loạn, …..

Thiên trường địa cửu, thiên địa có thể tồn tại lâu dài là bởi vì nó không tự sinh ra được, nhưng lại có thể trường sinh …..

Nếu có anh ấy, ta không quên được chữ tình, nếu không có anh ấy, ta …..

Cũng chỉ có thể giả vờ như mình đã vong tình rồi”.
Tôi cười khổ, lẩm bẩm một mình, ánh huỳnh quang mờ nhạt trêи Ngàn Trọng Tuyết tản ra một chút
Ánh sáng dần dần tan ra, như thể cuốn lên tấm rèm hạt, xé rách màn đêm.
Tôi đã nhìn thấy ánh sáng.
Ánh sáng từ thế giới bên ngoài.
Trước mắt là một khối ngọc bích xanh um, cùng với những cây cổ thụ che lấp đất trời, và thanh đằng che lấp tất cả vách núi.
Ngẩng đầu lên nhìn, thấy mây bay phất phơ, tiên hạc đầy trời.
Cách đó không xa, thác nước như một vành đai ngọc bích từ sông Thanh Thiên đổ xuống.
Hơi nước tràn ngập, trời quang mây tạnh, ánh nắng ấm áp, cầu vồng phản chiếu lên bầu trời.
Đây mới là thật sự là Linh Sơn Tú Thủy, Mây Trắng Tiên Hương.
Một tiếng hạc gọi tâm trí của tôi trở về,tôi bỗng nhiên hoàn hồn, đúng rồi, tôi vẫn còn đang treo lơ lửng trêи không trung.
Tôi trộm nhìn xuống dưới, suýt chút nữa thì ngất xỉu đi!
Bên dưới là một dòng sông, là một con sông nhỏ được hình thành do một thác nước đổ xuống, cao chừng 7,8 trăm mét
Tôi sợ độ cao! Đi trêи cầu treo đều sợ hãi đến tái mặt.

Vậy giờ phải làm sao?
Tôi không dám giãy dụa, chỉ cảm thấy Ngàn Trọng Tuyết trong lòng bàn tay liên kết lại với nhau giống như cái móc dính vào tường, đột nhiên bị một thứ như vậy treo lên, tùy lúc có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
“… Tiểu Nương Nương, Tiểu Nương Nương.” Bên tai tôi vang lên một thanh âm rất nhỏ.
Là thanh âm của một cậu bé
Trời ơi, tôi giống như nắm được cọng rơm cứu mạng vậy, cái môi run run vội vàng nói:” ngoan, mau nói cho ta biết, ta nên làm thế nào …… ta, ta có chút sợ độ cao …..”
” có chút? Vậy người khóc làm cái gì? Ta thấy người sợ đến muốn bệnh rồi? ” Đứa bé không chút lưu tình nói:” người nhỏ giọng chút, ta đến đây là để giúp người”.
” Vậy ngươi đang ở đâu ……” Tôi nhỏ giọng hỏi.
” Hả? Ở Thanh Hoa Trường Nhạc giới! Không phải người muốn ra ngoài sao! Ta sẽ nói cho người cách an toàn đi lên, người nhéo Thất Bảo Khiên Lâm quyết đi, mặc niệm bảo cáo sư tôn.

Nhớ xưng hô theo tiếng phó cảm, cứu khổ Thiên Tôn, là có thể —- ai da, ai da, sư, sư, sư tôn, đệ tử biết sai rồi, biết sai rồi ……”
Làm sao vậy? Hắn không phải bị một đại tôn thần đánh chứ?
Hơn nữa hắn mới chỉ có nói được một nửa.
Trời ơi …..

Tôi thật là hỗn loạn
Thất Bảo Khiên Lâm quyết, đây là cái quyết phải dùng hai tay.
Tôi cố gắng nhấc tay phải để chạm tới tay trái của mình, trong lòng bàn tay trái có một bông sen, vừa lúc lòng bàn tay hướng về phía trước, trái phải trêи dưới, ngón giữa bên phải đặt vào ngón áp út bên trái… Tôi vất vả lắm mới véo ra được Thất Bảo Khiên Lâm quyết,
Vừa mới niệm xong theo tiếng phó bản cứu khổ Thiên Tôn, thân thể bỗng nhiên nhẹ hẳn lên, một đoá hoa sen nho nhỏ nâng tôi lên.
Dịch: Vi Vu
——————————.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện