Dịch: Vi Vu
Tôi nhíu mày nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thiệu Nhất Hàng: “Ngươi có ý gì?”
” Nào có ý gì đâu, chỉ là muốn mời ngươi đi ăn cơm, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ ta thôi!” Hắn cười nói.
” Vậy tại sao không mời cả anh trai ta? Còn nói anh ấy không ở đây là vừa lúc?” Tôi không hiểu tên này muốn làm gì.
Hắn thở dài:” anh trai của ngươi quá thông minh, lần sau ta sẽ mời một mình hắn, lần này mời ngươi đã, chúng ta đi thôi, phòng ta cũng đã đặt rồi!”
Hắn có thái độ kiên quyết như vậy, hơn nữa còn có một đám đồ đen đứng kín cửa nhà tôi, tôi không đi cũng không được.
Đừng làm cho nãi nãi và hai tiểu bảo bảo kinh hãi.
” Tôi sẽ đi với người!” Đại Bảo thấy không khí không ổn, liền mở miệng nói.
Thiệu Nhất Hàng không khách khí trả lời:” ta chỉ mời một mình Mộ cô nương, còn những người khác không liên quan, đừng đến xem náo nhiệt!”
Hắn nhìn về phía tôi, cười nói:”Chuyện của Kỳ Khả Hân đã bùng nổ, sẽ có rất nhiều người bị cô ta liên lụy, chuyện này đã tạo cơ hội cho một số người có ý định đẩy bài, nhà của chúng ta cũng khó thoát, nhưng nhà của ta lại không giống với bọn họ …..

bởi vì nhà ta quen biết các ngươi, haha, đi thôi, Mộ tiểu thư, cho ta một cơ hội để cảm ơn ngươi đi!”
Trong lời nói của hắn có rất nhiều thông tin, tôi gật đầu nói: “Được, ta thay quần áo, chờ một chút.”
Hắn gật đầu, nhắc nhở: ” những đồ dùng tối tân, ngươi có thể mang theo, nhưng đừng mang hàng cấm, chỗ chúng ta đến ăn cơm rất nghiêm ngặt!”
Tên này……
Vết thương trêи tay của Thiệu Nhất Hàng tương đối nghiêm trọng, cũng may không ảnh hưởng gì đến nội tạng, tuy hắn là một nam nhân thanh tú, nho nhã nhưng để chế phục được một nữ nhân trung niên ngoài 50 tuổi, quả thật cũng không quá khó.

” Lần này may mà quen biết các ngươi, bằng không gia đình của chúng ta cũng sẽ bị liên lụy, nếu không phải nể mặt các ngươi, hơn nữa việc này các ngươi cũng có liên quan đến ta, mà Lâm Ngôn Hoan lại muốn bảo vệ các ngươi, cho nên nhà ta mới tránh được một kiếp nạn!”
“Nếu không, Lâm Ngôn Hoan cũng muốn đẩy nhà ta, haizzzz, đúng là một đời vua một đời thần!” Thiệu Nhất Hàng ngồi trêи ghế, thoải mái rung chân.
Tôi không có hứng thú với quan trường, cho nên chỉ nghe hắn nói, chứ bản thân không bình luận cái gì.
Thiệu Nhất Hàng liên tục liếc mắt nhìn tôi, tôi có chút nóng lòng, nhịn không được mà hỏi: “Thiệu tổng có gì cứ nói, đừng nhìn ta chằm chằm như vậy!”
” Nhìn cũng không được sao? Ta chỉ muốn nhìn xem Mộ Gia có gì đặc biệt, mà có thể làm cho hai anh em Lâm Gia coi trọng đến vậy!” Hắn cười cười vuốt tóc.
Tôi có thành kiến ​​với đôi bông tai đính kim cương của hắn, một người đàn ông, sỏ khuyên tai, lại còn có những viên kim cương lấp lánh, sợ người khác không biết hắn có tiền sao?
” Chuyện lần này, ta phải cảm tạ ngươi như thế nào? Tiền bạc? Ngươi cứ mở miệng nói.” Hắn cười nói.
” Thôi, nhà ta hiện giờ không thiếu tiền!” Tôi nhàn nhạt trả lời:” ngươi nợ ta ân tình, nhưng mà không biết ngươi có nặng tình nghĩa không …..


Hắn “hahaha” cười vài tiếng: “Ai nói Mộ tiểu thư dễ bị bắt nạt chứ, ta đã đi hỏi thăm về nhà ngươi, cơ hồ mọi người đều nói ngươi mềm lòng, dễ nói chuyện!”
Tôi bĩu môi, trời sinh đã thế rồi, không có cách nào khác.
Thiệu Nhất Hàng cười nói:” ta cũng không muốn nợ người khác ân tình, lát nữa ta sẽ trả lại ân tình cho ngươi!”
Hắn thần bí cười cười.
Nơi Thiệu Nhất Hàng đưa tôi đến là một nhà hàng xa hoa khép kín của Trung Quốc, xe chạy vào bãi đậu xe ngầm như một hầm ẩn trú dày đặc của lực lượng phòng không, chúng tôi đi thang máy đặc biệt để tiến vào phòng
Trong phòng có một nam nhân đang ngồi ở đó.

Khuôn mặt phúc hậu, mặt mày điềm tĩnh, thoạt nhìn trông có vẻ nhân hậu, nhưng ở giữa hai tròng mắt là một sự âm trầm phức tạp khó có thẻ miêu tả
” ….

Thiệu tiên sinh, xin chào!” Tôi nói.
Khóe miệng của nam nhân này mấp máy: ” Ngươi biết ta sao?”
” …..

Sau khi biết Thiệu Nhất Hàng là con của ai, ta đã đặc biệt chú ý đến tin tức, và đã gặp ngài hai lần!” Tôi thành thật trả lời.
Hắn gật đầu, giơ tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống
Trêи chiếc bàn khổng lô, chỉ có ba chúng tôi ngồi ở đó, bát đĩa đồ ăn được chuyển từ thang máy ra giữa bàn, vệ sĩ đặt đồ ăn trước mặt chúng tôi rồi cũng đi ra ngoài.
” Ta đã nghe Nhất Hàng nói mọi chuyện rồi, hai anh em Mộ Gia các ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều, ta sẽ nhớ rõ cái ân tình này, cũng bởi vì các ngươi và Lâm Gia có quan hệ, cho nên nhà chúng ta lần này mới tránh được một kiếp nạn … Cho nên, ngươi có thể đưa ra một cái yêu cầu, ta sẽ cố gắng hết sức làm cho ngươi!” Thiệu tiên sinh nói.
Có lẽ thời gian của hắn rất quý giá, cho nên hắn không cùng tôi nói những lời khách sáo và vô nghĩa.
Tôi cũng trả lời thẳng thắn: “Không có yêu cầu nào khác.

Ta chỉ thỉnh ngài sắp xếp lịch trình làm việc của các mỗ lão vị tiên sinh, để bọn họ có thời gian tiếp kiến chúng ta, rồi để chúng ta báo cáo tình hình một chút là được …..


lần trước, Lâm Ngôn Hoan đã bí mật nói qua với bọn họ chuyện này rồi!”
Thiệu tiên sinh gật đầu nói:” Ta có nghe nói qua một chút, Thẩm Gia sẽ thay thế Tư Đồ Gia trở thành nhà cố vấn đặc biệt?”
Tôi gật đầu.
Hắn liếc mắt nhìn tôi cười nói: “
Thẩm gia không còn người sao? Tại sao lại để người của Mộ Gia, lại còn là một tiểu hài tử đến là gia chủ?”
Tiểu hài tử?
Tôi đã làm mẹ, mà vẫn còn là một tiểu hài tử nữa sao?
” …..

Làm gia chủ không nhất thiết là phải cùng tuổi, ta trùng hợp có cơ duyên, sự ủng hộ và có quan hệ cộng đồng, cho nên người trong Thẩm Gia đều hy vọng ta có thể quản lý ….

Còn nữa, Thẩm Gia là gia tộc của mẹ ta, trước mắt, ta làm gia chủ của Thẩm Gia, không có gì đáng tranh luận cả!”
Tôi giương mắt nhìn hắn, đón nhận ánh mắt sắc bén lạnh băng kia.
Có lẽ tôi nói chuyện chưa đủ khéo léo, về điểm này, tôi còn kém xa anh tôi
Thiệu tiên sinh nhíu mày nói:” ngươi, đủ trực tiếp, đủ thành thật!”
” Ta không muốn làm trậm trễ thời gian của ngài!” Tôi nhỏ giọng nói.
Hắn cười cười:” Được rồi … Ta sẽ làm sai thời gian trong lịch trình làm việc, cố gắng dành cho ngươi hai tiếng đồng hồ ….nửa tháng sau, ta sẽ gửi tin tức qua Nhất Hàng cho ngươi, nhưng Lâm Gia hẳn là biết trước, đến lúc đó, tốt nhất là để Lâm Ngôn Hoan đi cùng ngươi!”
“Được rồi… cảm ơn.” Tôi gật đầu, nghĩ thầm cuối cùng tôi cũng đã chạm vào ngưỡng cửa của Thái Miếu Xã Tắc.

Thiệu tiên sinh không ăn cơm, hắn quay đầu nói với Thiệu Nhất Hàng vài câu, rồi vội vàng rời đi.
Bảy tám món ăn đặt trêи bàn, tôi và Thiệu Nhất Hàng hai mắt nhìn nhau
“ Động đũa đi, ngươi không đói sao?” Thiệu Nhất Hàng gắp một miếng vịt nướng bỏ vào miệng.
“… ba ngươi không hỏi mẹ ngươi một câu sao.” Tôi thở dài.
Hắn dừng lại, chậm rãi nhai miếng vịt nướng, cười nói:” Bình thường, hơn nữa đã có người nói cho ông ấy chuyện này từ lâu rồi.”
Từ xưa đến nay, hoàng gia vốn không có tình cảm, trong gia tộc thế lực cũng khó hòa giải.
Đạo trời chỉ có lợi cho vạn vật chứ không có hại, người chi đạo là vì không tranh.
Một khi lòng người khao khát danh lợi thì sẽ quên đi vẻ đẹp ban đầu, một khi lao vào danh lợi, có mấy gia đình hoà thuận?
” Này, này, gia chủ Thẩm Gia, Mộ Tiểu Kiều, Mộ cô nương, ngươi ăn đi, nhanh lên, ta đưa ngươi về, ta không muốn bị con mắt của Lâm Ngôn Hoan nhìn chằm chằm đâu!” Thiệu Nhất Hàng nhíu mày nói
“… Ngươi có ý gì?”
” Ngươi không biết sao? Xung quanh nhà ngươi có trạm gác ngầm, ngoại trừ Lâm Ngôn Hoan thì ai có thể làm việc này?”
Tôi nhíu mày, Lâm Ngôn Hoan có ý gì?
Bảo vệ tôi?
Hay là……
Giám sát tôi.
Dịch: Vi Vu
——————————.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện