Là đàn ông thì sao chứ? Khách hàng mà nhà chúng tôi nhận hầu như đều là đàn ông mà.

“Đúng vậy, anh ta tên là Hứa Mặc Hàn...!cái tên này cũng kỳ lạ thật đấy, anh ta mời chúng tôi đến tìm hiểu những chuyện về người nuôi quỷ."
Sau khi tôi thành thực nói, biểu cảm của Phong Ly Ngân có chút u ám, cuối cùng thờ ơ nói: "Trả chiếc điện thoại này lại cho hắn ta, không được giữ lại nữa.”
Tôi sững sờ hồi lâu, lẽ nào hắn giận vì tôi nhận chiếc điện thoại này sao? "Tôi chưa từng nghĩ muốn lấy chiếc điện thoại này, nhưng mà anh ta nói những số điện thoại khác gọi vào số anh ta đều bị chặn lại, vậy nên tôi mưới miễn cưỡng nhận lấy, đợi đến khi làm xong chuyện cho anh ta tôi sẽ trả lại." Tôi bĩu môi nói: “Tôi cũng không phải là không có điện thoại, ai thèm cái này đâu ch..."
Sắc mặc Phong Ly Ngân dịu hơn chút, nhắc nhở tôi phải chú ý an toàn, chuyện này cứ vậy là Xong rồi.

Sau hai ba tháng ngủ chung cùng nhau, tôi đại khái đã biết được giờ giấc hoạt động của Phong Ly Ngân, với chức vụ của hắn thì mỗi ngày âm phủ đều có rất nhiều chuyện cần hắn làm, vậy nên ban ngày hắn hầu như không xuất hiện, nhưng buổi tối nhất định sẽ đến.

Vậy nên mỗi khi tôi thức dậy, đều không nhìn thấy hắn đâu cả.

Trước khi đi đến nhà họ Hứa, tôi nhắc nhở anh tôi ăn mặc cho chín chắn một chút, tên Hứa Mặc Hàn đó nhìn có vẻ rất giống quý tộc, nói không chừng gia cảnh sẽ khiến người khác khiếp sợ, cái bộ đồ mặc rất thoải mái của anh tôi không chừng có thể làm năm triệu đi tong luôn.

Anh tôi ăn mặc thoải mái cũng đã quen rồi, hận không thể đi dép lê đi ra ngoài, nghe tôi nói như vậy, liền mặc bộ đồ vest đắt tiền.


“Như này...!mặc giống như đi xin việc vậy!" Anh tôi mở cúc áo sơ mi ra, ăn mặc rất ra dáng.

"Không phải chính là đi xin việc sao, năm triệu đó." Vì năm triệu mà phải cúi mình, cũng coi như là không mất mặt lắm.

Anh tôi vừa thu dọn đạo cụ vừa nói với tôi: "Thanh Tiêu, em có muốn đi học lái xe không, tìm cảnh sát Lô rồi đi cửa sau, tìm trường dạy xe của người quen rồi cho em học cấp tốc." "...Tùy thôi, thật ra em biết chạy xe mà...!chỉ là không có bằng lái xe mà thôi."
Anh tôi trừng mắt, lần trước có một ần tôi giúp anh ấy chạy xe vào nhà xe mà thôi, còn làm vỡ đèn xe, vậy nên anh ấy không dám cho tôi đụng vào xe nữa.

Hai ngày này chúng tôi cũng tìm hiểu được một ít chuyện của nhà họ Hứa thông qua âm sai Đại Bảo, Đại Bảo nghe ngóng hỏi thăm ở âm phủ, nhà họ Hứa là một gia tộc đặc quyền, đặc quyền đến mức âm phủ cũng không dám tính toán nghiệp chướng của bọn họ.

"Tại sao lại có gia tộc đặc quyền như vậy?" Tôi khó hiểu, người chết đi rồi không phải đều giống nhau sao? Đều không thể mang theo tiền bạc và quyền lực đi được.

"Đương nhiên có! Gia tộc có đặc quyền như này cực kỳ ít ỏi..." Đại Bảo khẽ nói: “Anh ta chính là huyết mạch của người có công xây dựng đất nước, hơn nữa trong gia tộc này còn có người ở Trung Nam Hải và quân đội, gia đình có khí chất hoàng tộc, sát khí tất nhiên không thiếu được!"

Gia tộc như vậy chỉ có thể dùng hai từ “ẩn quý” để hình dung, Hứa Mặc Hàn thừa nhận hắn ta không cách đối nhân xử thế, cũng không giỏi ăn nói, chắc là bởi vì từ nhỏ đến lớn đều có người nịnh bợ anh ta nhỉ? Hơn nữa đều không dám có ý đồ gì với nhà họ.

Nhìn trợ lý Phương của hắn ta đó, quả thực là một bà bảo mẫu hết mực chăm sóc tận tình.

Hứa Mặc Hàn phụ trách tiếp nối thương nghiệp của gia tộc, anh ta ở thành phố này được xem như là “thế lực ngoại lai", những người bình thường tép riu đó không dám chọc vào anh ta, ngay tay lão làng như ông chủ Chung đó cũng phải rất cung kính, sợ rằng đụng vào thế lực sau lưng của anh ta.

Địa chỉ mà anh ta gửi cho tôi là một miếng đất của nhà họ Hứa, là một tiểu khu hào hoa chỉ toàn biệt thự cao sang, nghe nói nơi này vốn dĩ là đám nhà giàu tranh giành nhau mua - không phải vì cái gì khác, mà chỉ vì muốn lấy lòng chủ tịch họ Hứa này.

Thông thường các khu biệt thự đều không có nhiều người đến ở, nhất là biệt thự cao sang thế này.

Bởi vì mấy tay đại gia đâu thiếu nhà ở, đa phần họ đều mua chúng để nuôi bồ nhí, như cô giáo Tiểu Uông chẳng hạn.

Bọn họ chỉ làm một món đồ chơi xinh xắn trong căn nhà, khi nào mấy tay đại gia chơi ngán rồi thì sẽ đá đi, nhà cửa cũng chẳng có phần của họ.


Nhưng mà khu mà Hứa Mặc Hàn ở đa phần đều là nhà cả gia đình sống, chúng tôi đi trên đường còn nhìn thấy nhiều ông bà già đang đi bộ, không nhìn thấy chiếc xe xa hoa nào chạy qua.

“Nghĩ cũng biết, nhà họ Hứa là ai chứ, có ai dám xây dựng nơi vui chơi của mình ở dưới tầm nhìn của nhà hắn ta chứ? Lỡ làm gì khiến Hứa Mặc Hàn không ưa, thì he he he." Anh tôi giải thích cho tôi.

Thì ra như vậy, chẳng trách mấy người quý tộc giàu có đều vui vẻ chuyển đến đây ở.

Ba cục của cả tiểu khu đều rất hợp lý, dường như không có nơi nào phong thủy không tốt, căn nhà của nhà họ Hứa ở vị trí phong thủy tốt nhất, hầu như là hoàn mỹ.

Hứa Mặc Hàn đứng ở cổng nhà đợi chúng tôi, khi xe chúng tôi chạy đến cổng nhà, chúng tôi phải kiểm tra an toàn, ba lô cũng bị mở ra kiểm tra, còn có người dùng máy kiểm tra phần gầm xe!
Trời ơi, họ sợ chúng tôi mang theo vật gây nổ sao?
Vệ sĩ chạy xe đi, một người quản gia dẫn chúng tôi đến trước của nhà.

Hứa Mặc Hàn bắt tay với anh tôi, quay lại gật đầu với tôi: “Tôi đợi mọi người nãy giờ rồi, Quan tiểu thư, Quan tiên sinh, mời đi lại đây.”
Anh tôi cực kỳ không thoải mái nói: “Chủ tịch Hứa, anh chỉ cần gọi thắng ra tên tôi, hay là gọi Quan lão đệ là được rồi, gọi tiên sinh tôi có chút không quen."
Sắc mặc Hứa Mặc Hàn không thay đổi, gật đầu nói: “Được, vậy tôi sẽ gọi Quan lão đệ, mời."
Anh ta dẫn chúng tôi đi vào nhà, anh tôi khẽ nói với tôi: “Oa trời, quả nhiên là nhà giàu có..."
Tôi xấu anh ấy, ý nói anh ấy đừng có nói năng lung tung.


“Quan tiểu thư, ngoại trừ phòng làm việc của tôi, cô có thể vào bất kỳ căn phòng nào, quan sát xem có dị thường gì không." Hứa Mặc Hàn trầm giọng nói.

Tôi lấy la bàn ra, có chút căng thắng, phong thủy ở đây ba trí đều rất tốt, có lẽ đã mời chuyên gia đến xem qua rồi, tôi cũng không dám nói năng lung tung.

"Hứa tiên sinh, ở tiểu khu của anh, căn nhà của anh, gồm cả những ba trí trong phòng đều rất tốt, có lẽ đã từng mời chuyên gia đến xem..." Tôi chột dạ hỏi.

"Những thứ này là những người ở dưới làm, tôi không hiểu." Anh ta nói thẳng.

"Ồ.


Anh ta hình như nhìn ra sự bất an của tôi, khẽ mìm cười: “Cô không cần lo lắng, Quan tiểu thư, cô có thể nói ra suy nghĩ của mình - trước khi gặp được cô tôi trước giờ đều không tin vào mấy cái âm dương quỷ quái, do đó, đại sư gì đó, hay chuyên gia gì có đứng trước mặt tôi tôi cũng mặc kệ, tôi chỉ nghe theo những gì cô nói.”
Cái này...!những lời nói thân thiết như vậy, làm tôi có chút áp lực....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện