- Bà đã nói đủ chưa? Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cô bước ra trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
- Hạ Băng, sao con lại tới đây?
Bạch Tú Linh- chị của ba cô ngồi bên cạnh chồng của mình bây giờ mới lên tiếng
- Tại sao tôi lại không thể tới? Tôi về thăm ông bà nội yêu quý của mình mà
Cô bình thản nói nhưng tất cả người trong nhà đều cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
- Đây là...
Bạch Khải Vinh nhìn hắn, người đàn ông này thật quen mắt, thì ra anh ta là chủ tịch Lâm thị, sao lại có mặt ở đây?
- Chào Bạch lão gia, Lâm Gia Uy, bạn trai của Hạ Băng.
Hắn mỉm cười một nụ cười hiếm hoi đủ làm cho Dương Linh chị họ của cô, con gái của Dương Minh Quyền và Bạch Tú Linh thất thần, đẹp trai thật đấy, nụ cười đó nếu chỉ dành cho cô (DL) thì thật tốt nha.Còn có một người đàn ông tầm 24-25 tuổi đang đứng nhìn Hạ Băng say đắm đó là Bạch Gia Huy- anh họ của cô và là anh trai của Bạch Ái Nhi. Ánh mắt đó làm sao mà qua được con mắt soi như camera xuyên thấu của hắn. Haizzz....xem ra công cuộc buộc bảo bối bên mình càng ngày càng phải đẩy nhanh tiến độ rồi. Nhiều khi thật muốn cô xấu đi để đỡ bị người khác dòm ngó.
- Thôi đến rồi thì ngồi xuống đi.
Cô và hắn ngồi xuống bên cạnh Bạch Thiểu Minh.
- Con trai, coi như ta năn nỉ con, con bỏ qua cho anh rể con lần này đi mà.
Lưu Khải Ân vẫn từ tốn nói giúp Dương Minh Quyền.
- Tham ô là tham ô, có lần một ắt có lần hai, chuyện ảnh hưởng đến công ti, không thể tha thứ.
Bạch Thiểu Minh không cần nói Hạ Băng đã lên tiếng nói luôn, gia đình cô đã bị họ bắt nạt lâu lắm rồi, từ hôm nay trở đi không ai được làm vậy với gia đình cô nữa.
- Con, đây là chuyện của người lớn, con nên ngồi yên đi.
Lưu Khả Ân nhăn mày khó chịu. Trẻ ranh này dám lên mặt với ta sao? Thật ngông cuồng.
- Chuyện của người lớn?
Cô khẽ cười nhìn thẳng vào khuôn mặt Lưu Khải Ân, đẹp đó, mặc dù vẫn có nhiều dấu vết của thời gian nhưng vẫn sang trọng quý phái.
- Tôi là chủ tịch của Bạch Thiếu, tôi có thừa quyền để xen vào cuộc nói chuyện này.
Cô quay sang nhìn Dương Minh Quyền và Bạch Tú Vinh.
- Còn ông ta, muốn về lại công ti, thì phải thông qua tôi, tôi đã không muốn, trời cũng không giúp được.
Lưu Khả Ân mặt đã nhăn lại hết cỡ. Gia đình này thật ác độc, đến anh rể của mình cũng triệt đường sống, chả nhẽ đống tài sản kia vẫn không làm cho bọn chúng thỏa mãn? Bà đứng dậy chỉ tay vào Bạch Thiểu Minh
- Ta không cần biết, ta nói cho gia đình mày biết, Minh Quyền phải trở lại công ti, gia đình mày từ mày cho đến vợ mày, con gái mày đều ác độc như nhau, đống tài sản hiện tại nhà mày có vẫn chưa đủ cho mày thỏa mãn hay sao? Lập tức đưa Minh Quyền trở lại công ti.
* Rầm* * Xoảng*
Cô đập mạnh vào bàn đứng dậy đối diện với Lưu Khải Ân, nhìn thẳng vào mắt bà ta, thật sự không hiểu tại sao một người mẹ lại có thể đối xử với con trai mà mình đã mang thai 9 tháng 10 ngày khổ sở, cực khổ chịu đựng cơn đau đớn tột cùng khi sinh, một chiệc ly ở mép bàn vì lực đập mà rơi xuống đất vỡ tan, mấy người làm trong nhà cũng không dám bén mảng ra dọn, không khí căng thẳng như vậy bố bảo cũng không dám ra.
- Bà không được phép đối xử với gia đình tôi như vậy, không được phép, còn ông- cô quay sang Dương Minh Quyền- nếu ông đã có gan tham ô, thì cũng nên nghĩ đến hậu quả của hôm nay mà tự mình gánh chịu, đừng có bám váy đàn bà- cô quay lại nhìn người bà đang hận không thể tát cô mấy cái cất giọng cảnh cáo không thể lạnh hơn- Đừng dồn người khác vào con đường cùng, họ sẽ làm ra những điều mà bà không thể nào ngờ được đâu và cũng đừng bao giờ động đến gia đình của tôi, tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra những chuyện gì đâu, bà nên khắc ghi câu nói này vào trong đầu của bà.
Cô buông lời xong cũng cứ thế mà ra ngoài, hắn nhìn ba cô thấy ông gật đầu rồi cũng theo cô ra ngoài.
Bạch Thiểu Minh nắm tay vợ mình đứng dậy tính đi về thì bị Lưu Khả Ân hét đứng lại.
- Bạch Thiểu Minh, tao đã nói vậy rồi mày còn tuyệt tình không chịu tha cho anh rể mày sao? Sao mày lại có thể ác độc với người nhà của mày như thế?
Bạch Thiểu Minh nắm chặt tay vợ mình, Yên Linh thấy chồng mình như vậy liền vỗ nhẹ vào lưng chồng mình giúp ông giảm bớt căng thẳng, Bạch Thiểu Minh bình tĩnh lại.
- Mẹ, cuộc đời của con có mấy thứ mà con đã làm đúng nhất, một là lấy Yên Linh về làm vợ, hai là rời khỏi gia đình này, cách xa với mẹ, ba là đã sinh ra Hạ Vi, Hạ Băng, cuối cùng là sa thải Dương Minh Quyền ra khỏi công ti.
Nói dứt câu, Bạch Thiểu Minh liền nắm tay vợ mình đi ra khỏi Bạch gia, đằng sau vẫn còn tiếng hét của Lưu Khải Ân.
- Bạch Thiểu Minh, mày đứng lại.
- Thôi đủ rồi.
Bạch Khải Vinh ngồi chứng kiến toàn bộ sự việc, Bạch Hạ Băng cháu gái của ông đã trưởng thành và đã biết bảo vệ cho gia đình mình rồi, người con trai của ông Bạch Thiểu Minh luôn luôn làm cho ông tự hào, hơn 20 năm trước khi Bạch Thiểu Minh muốn dời khỏi Bạch gia, ông không ngăn cản vì ông biết người con trai này của ông sẽ không bao giờ mắc sai lầm.
- Còn ông nữa, tại sao ông lại không nói giúp con rể của ông chứ?
- Ba, sao ba lại không giúp chồng con? Tại sao vậy ba? Tại sao ba không giúp Minh Quyền mà chỉ ngồi đó?
Bạch Tú Linh đứng dậy hét lên, tại sao ông lại không giúp con rể của mình?
- Im miệng hết cho ta, ta không lên tiếng riết rồi các người làm loạn phải không? Chồng của con dám làm thì tự mà nhận hậu quả, dám làm mà không dám chịu thì không phải là một thằng đàn ông. Còn bà, đừng làm những chuyện vô nghĩa nữa, bà đang khiến cho con cháu bà dần dần xa cách với bà đó.
Bạch Khải Vinh cứ thế mà đi lên thư phòng để lại mấy người đứng đó bất lực không thể làm gì được nữa, mấy người còn lại thì thở phào vì cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc nói chuyện căng thẳng này, bây giờ thì có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.
-----------------
- Vợ ơi...
Vừa ra khỏi phòng khách cô đã phải nghe đi nghe lại từ đấy không biết bao nhiêu lần.
- Vợ cái gì mà vợ....anh tránh ra cho em đi.
- Vợ ơi...em đã nhận anh là chồng rồi đó, vợ ơi...
Hai người cứ như thế ở ngoài sân chờ ba mẹ Bạch ra ngoài.
- Hai đứa đùa nhau xong chưa, gia đình ta đi ăn nào.
Ba mẹ Bạch đi ra ngoài thấy cô và hắn cứ câu qua câu lại thì mỉm cười bước tới.
- Ba, ba không sao chứ?
- Ba làm sao mà có sao được? Hôm nay ba rất tự hào về con gái của ba, nào gia đình ta đi ăn một bữa rồi về nhà nào. Tự nhiên ba cảm thấy không khí ở đây thật ngột ngạt.
Bốn người đang bước đi thì có tiếng gọi đằng sau.
- Hạ Băng.
Bốn người quay lại thì ra là Bạch Gia Huy đang đi tới.
- Có chuyện gì sao?
- À không có gì cả, chỉ là anh muốn hỏi, mọi người đang chuẩn bị đi ăn cơm sao, anh có thể đi cùng không?
- Được chứ, càng đông càng vui mà.
Mẹ cô mỉm cười hiền hậu gật đầu.
- Bác Bạch, có phần của con nữa không?
Ái Nhi từ đằng sau chạy tới tinh nghịch hỏi
- Được chứ, được chứ haha.
- Vậy có phần của hai vợ chồng em nữa không đây?
Bạch Minh Quân và Lý Lệ Lệ lên tiếng ở đằng sau, đây là ba mẹ của Gia Huy và Ái Nhi, gia đình cô rất yêu quý gia đình này.
- Haizzz vậy là tôi phải tốn kha khá tiền rồi.
Ba cô lắc đầu thở dài làm mọi người đều cười rộ lên, cô thì chỉ mỉm cười còn hắn đang đấu mắt với Bạch Gia Huy.
- Đi thôi nào.
Mọi người quyết định đi nhà hàng Pháp ăn uống.
- Hạ Băng, em đi xe với anh nha.
Gia Huy mở cửa xe sẵn đi ra chỗ cô. Hắn đi lại kéo cô lại gần mình.
- GIA ĐÌNH CHÚNG TÔI sẽ đi một xe, cậu trở gia đình cậu bằng xe của cậu như vậy sẽ tiện hơn.
Hắn phải nói là nghiến răng nghiến lợi nói câu " GIA ĐÌNH CHÚNG TÔI" như để khắc vào đầu Bạch Gia Uy bốn từ đó.
Hai chiếc xe bắt đầu di chuyển đến nhà hàng Pháp. Mới đầu tính chỉ bốn người đi ăn bây giờ lại gấp đôi người cũng như niềm vui tăng gấp đôi không còn chỗ cho những âu lo, buồn bã vừa nãy mọi người trải qua.
Trong nhà hàng, tám người ngồi xung quanh một bàn tròn, hắn cố tình ngồi cạnh cô vậy mà tên Gia Uy kia lại cũng ngồi cạnh cô luôn, đầu nam chính đang bắt đầu tỏa khói đen.
- Này Hạ Băng, ta nói con càng ngày càng xinh đó, từ lúc ba con ở Trung Quốc rồi sinh ra hai chị em con, mỗi năm chúng ta chỉ gặp nhau được 1-2 lần, thật sự là con càng ngày càng xinh đẹp đó lại còn tài giỏi nữa haha
Bạch Minh Quân nâng ly uống một ngụm rượu rồi liên tục khen ngợi cô.
- Đúng rồi, con cũng thấy Hạ Băng càng ngày càng xinh đẹp.
Gia Uy dịu dàng nhìn cô, tay đã cắt xong miếng bít tết đưa sang bên cô, hắn lập tức đẩy đĩa của mình sang cho cô còn mình lấy đĩa Bạch Gia Uy vừa cắt cho mình, nếm thử một miếng, thật khó ăn.
- Con gái của vợ chồng tôi đương nhiên là đẹp như vợ chồng tôi rồi haha.
Ba cô tự hào nâng ly cụng với Bạch Minh Quân cười lớn.
- Haizz...Hạ Băng à, ta nói cho con nghe nhiều lúc ta chỉ muốn gia đình ta và gia đình con không có quan hệ gì thôi.
Câu nói của Lý Lệ Lệ khiến cả phòng im lặng nhìn vào bà khó hiểu.
- Mẹ, mẹ nói vậy là sao?
Bạch Gia Uy khó hiểu hỏi mẹ mình.
- Thế thì con có thể theo đuổi Hạ Băng rồi đem Hạ Băng về làm con dâu yêu quý của mẹ chứ sao nữa hahaha.
Câu nói khiến mọi người bật cười, hai người ngoại lệ là ai thì mọi người biết rồi đấy.
- Mẹ, nếu như vậy thì con cũng muốn như mẹ đấy.
Ái Nhi nhí nhảnh cổ vũ tán thành ý kiến của mẹ mình.
Gia Huy nhìn cô nói.
- Con cũng muốn như vậy đó mẹ.
Cô vừa ăn vừa nghe câu chuyện của mọi người chỉ biết cười cười rồi lại ăn đôi lúc còn liếc nhìn vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống Gia Huy của hắn. Mẹ cô nhìn thấy biểu hiện của hắn thì huých tay chồng mình rồi hất nhẹ cằm về phía hắn rồi hai vợ chồng nhìn nhau cười tươi rói.
- Này mấy người này, không thấy con rể tương lai của tôi đang ngồi đây sao?
Ba cô cười cười vờ trách móc, ông biết Gia Huy cũng thích con gái mình, nhưng mà ông đã quyết định cậu con rể Lâm Gia Uy này rồi phải bảo vệ con rể của mình chứ haha.
- Haha xin lỗi xin lỗi
Bạch Minh Quân cười lớn
- Bác à, mới là bạn trai thôi, chưa chắc chắn được đâu ạ
Gia Huy mỉm cười nhìn ba cô.
Bùmmm!!!! Núi nửa trong lòng hắn đã phun trào rồi, chạy đi chạy đi, hắn bắn ánh mắt tóe lửa hừng hực về phía Gia Uy.
(** Góc nhận lỗi***
T/giả: Lá lá là là lá la là....đoạn này ta nên cho một chút xíu giấm chua cho nó thú vị nào hihi lá lá là là lá la là * lỡ tay đánh đổ* *ộc* thôi xong cả hũ giấm chua lè đổ vào rồi.
Nam9: con điên kia, ngươi có lương tâm không vậy hả?? Grừ Grừ
T/giả: xin lỗi xin lỗi, ta lỡ tay thôi, tại hậu đậu thôi không cố ý hihi * chạy té khói* )
Trong khi cả một hũ giấm do con tác giả hậu đậu đổ vào đang lên đỉnh điểm thì một miếng bít tết đưa lên gần miệng hắn làm hũ giấm của con tác giả kia tan hết, hắn nhìn cô bằng ánh mắt giận dỗi làm cô mỉm cười.
- Anh có định ăn không?
- Ăn chứ.
Hắn ngoan ngoãn ăn miếng thịt cô cho, sao miếng này ngon vậy nhỉ.
Ăn hết hắn lại huých tay cô.
- Anh không có tay sao?
Hắn vóng tay ra sau lưng ánh mắt đáng thương nhìn cô.
- Không có.
Cô thở dài lấy miếng thịt ở đĩa của hắn lên miệng hắn, hắn nhíu mày rồi cũng ăn, ừm...mùi vị khá hơn rồi đấy.
Ba mẹ cô nhìn hai người như vậy mà mỉm cười hài lòng còn Gia Uy trong người đang có một biển dung nham sục sôi nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường, chuyên tâm ăn đồ ăn trên bàn.
End chap.
- Hạ Băng, sao con lại tới đây?
Bạch Tú Linh- chị của ba cô ngồi bên cạnh chồng của mình bây giờ mới lên tiếng
- Tại sao tôi lại không thể tới? Tôi về thăm ông bà nội yêu quý của mình mà
Cô bình thản nói nhưng tất cả người trong nhà đều cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
- Đây là...
Bạch Khải Vinh nhìn hắn, người đàn ông này thật quen mắt, thì ra anh ta là chủ tịch Lâm thị, sao lại có mặt ở đây?
- Chào Bạch lão gia, Lâm Gia Uy, bạn trai của Hạ Băng.
Hắn mỉm cười một nụ cười hiếm hoi đủ làm cho Dương Linh chị họ của cô, con gái của Dương Minh Quyền và Bạch Tú Linh thất thần, đẹp trai thật đấy, nụ cười đó nếu chỉ dành cho cô (DL) thì thật tốt nha.Còn có một người đàn ông tầm 24-25 tuổi đang đứng nhìn Hạ Băng say đắm đó là Bạch Gia Huy- anh họ của cô và là anh trai của Bạch Ái Nhi. Ánh mắt đó làm sao mà qua được con mắt soi như camera xuyên thấu của hắn. Haizzz....xem ra công cuộc buộc bảo bối bên mình càng ngày càng phải đẩy nhanh tiến độ rồi. Nhiều khi thật muốn cô xấu đi để đỡ bị người khác dòm ngó.
- Thôi đến rồi thì ngồi xuống đi.
Cô và hắn ngồi xuống bên cạnh Bạch Thiểu Minh.
- Con trai, coi như ta năn nỉ con, con bỏ qua cho anh rể con lần này đi mà.
Lưu Khải Ân vẫn từ tốn nói giúp Dương Minh Quyền.
- Tham ô là tham ô, có lần một ắt có lần hai, chuyện ảnh hưởng đến công ti, không thể tha thứ.
Bạch Thiểu Minh không cần nói Hạ Băng đã lên tiếng nói luôn, gia đình cô đã bị họ bắt nạt lâu lắm rồi, từ hôm nay trở đi không ai được làm vậy với gia đình cô nữa.
- Con, đây là chuyện của người lớn, con nên ngồi yên đi.
Lưu Khả Ân nhăn mày khó chịu. Trẻ ranh này dám lên mặt với ta sao? Thật ngông cuồng.
- Chuyện của người lớn?
Cô khẽ cười nhìn thẳng vào khuôn mặt Lưu Khải Ân, đẹp đó, mặc dù vẫn có nhiều dấu vết của thời gian nhưng vẫn sang trọng quý phái.
- Tôi là chủ tịch của Bạch Thiếu, tôi có thừa quyền để xen vào cuộc nói chuyện này.
Cô quay sang nhìn Dương Minh Quyền và Bạch Tú Vinh.
- Còn ông ta, muốn về lại công ti, thì phải thông qua tôi, tôi đã không muốn, trời cũng không giúp được.
Lưu Khả Ân mặt đã nhăn lại hết cỡ. Gia đình này thật ác độc, đến anh rể của mình cũng triệt đường sống, chả nhẽ đống tài sản kia vẫn không làm cho bọn chúng thỏa mãn? Bà đứng dậy chỉ tay vào Bạch Thiểu Minh
- Ta không cần biết, ta nói cho gia đình mày biết, Minh Quyền phải trở lại công ti, gia đình mày từ mày cho đến vợ mày, con gái mày đều ác độc như nhau, đống tài sản hiện tại nhà mày có vẫn chưa đủ cho mày thỏa mãn hay sao? Lập tức đưa Minh Quyền trở lại công ti.
* Rầm* * Xoảng*
Cô đập mạnh vào bàn đứng dậy đối diện với Lưu Khải Ân, nhìn thẳng vào mắt bà ta, thật sự không hiểu tại sao một người mẹ lại có thể đối xử với con trai mà mình đã mang thai 9 tháng 10 ngày khổ sở, cực khổ chịu đựng cơn đau đớn tột cùng khi sinh, một chiệc ly ở mép bàn vì lực đập mà rơi xuống đất vỡ tan, mấy người làm trong nhà cũng không dám bén mảng ra dọn, không khí căng thẳng như vậy bố bảo cũng không dám ra.
- Bà không được phép đối xử với gia đình tôi như vậy, không được phép, còn ông- cô quay sang Dương Minh Quyền- nếu ông đã có gan tham ô, thì cũng nên nghĩ đến hậu quả của hôm nay mà tự mình gánh chịu, đừng có bám váy đàn bà- cô quay lại nhìn người bà đang hận không thể tát cô mấy cái cất giọng cảnh cáo không thể lạnh hơn- Đừng dồn người khác vào con đường cùng, họ sẽ làm ra những điều mà bà không thể nào ngờ được đâu và cũng đừng bao giờ động đến gia đình của tôi, tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra những chuyện gì đâu, bà nên khắc ghi câu nói này vào trong đầu của bà.
Cô buông lời xong cũng cứ thế mà ra ngoài, hắn nhìn ba cô thấy ông gật đầu rồi cũng theo cô ra ngoài.
Bạch Thiểu Minh nắm tay vợ mình đứng dậy tính đi về thì bị Lưu Khả Ân hét đứng lại.
- Bạch Thiểu Minh, tao đã nói vậy rồi mày còn tuyệt tình không chịu tha cho anh rể mày sao? Sao mày lại có thể ác độc với người nhà của mày như thế?
Bạch Thiểu Minh nắm chặt tay vợ mình, Yên Linh thấy chồng mình như vậy liền vỗ nhẹ vào lưng chồng mình giúp ông giảm bớt căng thẳng, Bạch Thiểu Minh bình tĩnh lại.
- Mẹ, cuộc đời của con có mấy thứ mà con đã làm đúng nhất, một là lấy Yên Linh về làm vợ, hai là rời khỏi gia đình này, cách xa với mẹ, ba là đã sinh ra Hạ Vi, Hạ Băng, cuối cùng là sa thải Dương Minh Quyền ra khỏi công ti.
Nói dứt câu, Bạch Thiểu Minh liền nắm tay vợ mình đi ra khỏi Bạch gia, đằng sau vẫn còn tiếng hét của Lưu Khải Ân.
- Bạch Thiểu Minh, mày đứng lại.
- Thôi đủ rồi.
Bạch Khải Vinh ngồi chứng kiến toàn bộ sự việc, Bạch Hạ Băng cháu gái của ông đã trưởng thành và đã biết bảo vệ cho gia đình mình rồi, người con trai của ông Bạch Thiểu Minh luôn luôn làm cho ông tự hào, hơn 20 năm trước khi Bạch Thiểu Minh muốn dời khỏi Bạch gia, ông không ngăn cản vì ông biết người con trai này của ông sẽ không bao giờ mắc sai lầm.
- Còn ông nữa, tại sao ông lại không nói giúp con rể của ông chứ?
- Ba, sao ba lại không giúp chồng con? Tại sao vậy ba? Tại sao ba không giúp Minh Quyền mà chỉ ngồi đó?
Bạch Tú Linh đứng dậy hét lên, tại sao ông lại không giúp con rể của mình?
- Im miệng hết cho ta, ta không lên tiếng riết rồi các người làm loạn phải không? Chồng của con dám làm thì tự mà nhận hậu quả, dám làm mà không dám chịu thì không phải là một thằng đàn ông. Còn bà, đừng làm những chuyện vô nghĩa nữa, bà đang khiến cho con cháu bà dần dần xa cách với bà đó.
Bạch Khải Vinh cứ thế mà đi lên thư phòng để lại mấy người đứng đó bất lực không thể làm gì được nữa, mấy người còn lại thì thở phào vì cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc nói chuyện căng thẳng này, bây giờ thì có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.
-----------------
- Vợ ơi...
Vừa ra khỏi phòng khách cô đã phải nghe đi nghe lại từ đấy không biết bao nhiêu lần.
- Vợ cái gì mà vợ....anh tránh ra cho em đi.
- Vợ ơi...em đã nhận anh là chồng rồi đó, vợ ơi...
Hai người cứ như thế ở ngoài sân chờ ba mẹ Bạch ra ngoài.
- Hai đứa đùa nhau xong chưa, gia đình ta đi ăn nào.
Ba mẹ Bạch đi ra ngoài thấy cô và hắn cứ câu qua câu lại thì mỉm cười bước tới.
- Ba, ba không sao chứ?
- Ba làm sao mà có sao được? Hôm nay ba rất tự hào về con gái của ba, nào gia đình ta đi ăn một bữa rồi về nhà nào. Tự nhiên ba cảm thấy không khí ở đây thật ngột ngạt.
Bốn người đang bước đi thì có tiếng gọi đằng sau.
- Hạ Băng.
Bốn người quay lại thì ra là Bạch Gia Huy đang đi tới.
- Có chuyện gì sao?
- À không có gì cả, chỉ là anh muốn hỏi, mọi người đang chuẩn bị đi ăn cơm sao, anh có thể đi cùng không?
- Được chứ, càng đông càng vui mà.
Mẹ cô mỉm cười hiền hậu gật đầu.
- Bác Bạch, có phần của con nữa không?
Ái Nhi từ đằng sau chạy tới tinh nghịch hỏi
- Được chứ, được chứ haha.
- Vậy có phần của hai vợ chồng em nữa không đây?
Bạch Minh Quân và Lý Lệ Lệ lên tiếng ở đằng sau, đây là ba mẹ của Gia Huy và Ái Nhi, gia đình cô rất yêu quý gia đình này.
- Haizzz vậy là tôi phải tốn kha khá tiền rồi.
Ba cô lắc đầu thở dài làm mọi người đều cười rộ lên, cô thì chỉ mỉm cười còn hắn đang đấu mắt với Bạch Gia Huy.
- Đi thôi nào.
Mọi người quyết định đi nhà hàng Pháp ăn uống.
- Hạ Băng, em đi xe với anh nha.
Gia Huy mở cửa xe sẵn đi ra chỗ cô. Hắn đi lại kéo cô lại gần mình.
- GIA ĐÌNH CHÚNG TÔI sẽ đi một xe, cậu trở gia đình cậu bằng xe của cậu như vậy sẽ tiện hơn.
Hắn phải nói là nghiến răng nghiến lợi nói câu " GIA ĐÌNH CHÚNG TÔI" như để khắc vào đầu Bạch Gia Uy bốn từ đó.
Hai chiếc xe bắt đầu di chuyển đến nhà hàng Pháp. Mới đầu tính chỉ bốn người đi ăn bây giờ lại gấp đôi người cũng như niềm vui tăng gấp đôi không còn chỗ cho những âu lo, buồn bã vừa nãy mọi người trải qua.
Trong nhà hàng, tám người ngồi xung quanh một bàn tròn, hắn cố tình ngồi cạnh cô vậy mà tên Gia Uy kia lại cũng ngồi cạnh cô luôn, đầu nam chính đang bắt đầu tỏa khói đen.
- Này Hạ Băng, ta nói con càng ngày càng xinh đó, từ lúc ba con ở Trung Quốc rồi sinh ra hai chị em con, mỗi năm chúng ta chỉ gặp nhau được 1-2 lần, thật sự là con càng ngày càng xinh đẹp đó lại còn tài giỏi nữa haha
Bạch Minh Quân nâng ly uống một ngụm rượu rồi liên tục khen ngợi cô.
- Đúng rồi, con cũng thấy Hạ Băng càng ngày càng xinh đẹp.
Gia Uy dịu dàng nhìn cô, tay đã cắt xong miếng bít tết đưa sang bên cô, hắn lập tức đẩy đĩa của mình sang cho cô còn mình lấy đĩa Bạch Gia Uy vừa cắt cho mình, nếm thử một miếng, thật khó ăn.
- Con gái của vợ chồng tôi đương nhiên là đẹp như vợ chồng tôi rồi haha.
Ba cô tự hào nâng ly cụng với Bạch Minh Quân cười lớn.
- Haizz...Hạ Băng à, ta nói cho con nghe nhiều lúc ta chỉ muốn gia đình ta và gia đình con không có quan hệ gì thôi.
Câu nói của Lý Lệ Lệ khiến cả phòng im lặng nhìn vào bà khó hiểu.
- Mẹ, mẹ nói vậy là sao?
Bạch Gia Uy khó hiểu hỏi mẹ mình.
- Thế thì con có thể theo đuổi Hạ Băng rồi đem Hạ Băng về làm con dâu yêu quý của mẹ chứ sao nữa hahaha.
Câu nói khiến mọi người bật cười, hai người ngoại lệ là ai thì mọi người biết rồi đấy.
- Mẹ, nếu như vậy thì con cũng muốn như mẹ đấy.
Ái Nhi nhí nhảnh cổ vũ tán thành ý kiến của mẹ mình.
Gia Huy nhìn cô nói.
- Con cũng muốn như vậy đó mẹ.
Cô vừa ăn vừa nghe câu chuyện của mọi người chỉ biết cười cười rồi lại ăn đôi lúc còn liếc nhìn vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống Gia Huy của hắn. Mẹ cô nhìn thấy biểu hiện của hắn thì huých tay chồng mình rồi hất nhẹ cằm về phía hắn rồi hai vợ chồng nhìn nhau cười tươi rói.
- Này mấy người này, không thấy con rể tương lai của tôi đang ngồi đây sao?
Ba cô cười cười vờ trách móc, ông biết Gia Huy cũng thích con gái mình, nhưng mà ông đã quyết định cậu con rể Lâm Gia Uy này rồi phải bảo vệ con rể của mình chứ haha.
- Haha xin lỗi xin lỗi
Bạch Minh Quân cười lớn
- Bác à, mới là bạn trai thôi, chưa chắc chắn được đâu ạ
Gia Huy mỉm cười nhìn ba cô.
Bùmmm!!!! Núi nửa trong lòng hắn đã phun trào rồi, chạy đi chạy đi, hắn bắn ánh mắt tóe lửa hừng hực về phía Gia Uy.
(** Góc nhận lỗi***
T/giả: Lá lá là là lá la là....đoạn này ta nên cho một chút xíu giấm chua cho nó thú vị nào hihi lá lá là là lá la là * lỡ tay đánh đổ* *ộc* thôi xong cả hũ giấm chua lè đổ vào rồi.
Nam9: con điên kia, ngươi có lương tâm không vậy hả?? Grừ Grừ
T/giả: xin lỗi xin lỗi, ta lỡ tay thôi, tại hậu đậu thôi không cố ý hihi * chạy té khói* )
Trong khi cả một hũ giấm do con tác giả hậu đậu đổ vào đang lên đỉnh điểm thì một miếng bít tết đưa lên gần miệng hắn làm hũ giấm của con tác giả kia tan hết, hắn nhìn cô bằng ánh mắt giận dỗi làm cô mỉm cười.
- Anh có định ăn không?
- Ăn chứ.
Hắn ngoan ngoãn ăn miếng thịt cô cho, sao miếng này ngon vậy nhỉ.
Ăn hết hắn lại huých tay cô.
- Anh không có tay sao?
Hắn vóng tay ra sau lưng ánh mắt đáng thương nhìn cô.
- Không có.
Cô thở dài lấy miếng thịt ở đĩa của hắn lên miệng hắn, hắn nhíu mày rồi cũng ăn, ừm...mùi vị khá hơn rồi đấy.
Ba mẹ cô nhìn hai người như vậy mà mỉm cười hài lòng còn Gia Uy trong người đang có một biển dung nham sục sôi nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường, chuyên tâm ăn đồ ăn trên bàn.
End chap.
Danh sách chương