Chiếc xe của cô dừng lại trước cửa nơi tổ chức tiệc, cả hai cùng bước vào với sự ngạc nhiên của mọi người vì quá xinh đẹp một phần,còn một phần là đến muộn như vậy, thật to gan. Thấy hai người đến Chu Thành- người chủ của bữa tiệc, cũng là chủ tịch của Chu Thị ra đón hai người cô nồng nhiệt.

- Chủ tịch Bạch, thật vinh hạnh khi cô đến, tiệc rượu đã bắt đầu mời cô tự nhiên, tôi đã chọn toàn loại hảo hạn đển tiếp đãi cô, xin cô cứ tự nhiên.

- Chủ tịch Chu,khách sáo rồi, tôi không thích uống rượu lắm.

Hạ Băng cười nhẹ nói làm nụ cười trên môi Chu Thành thoáng chút cưng đơ.

- Vậy, tôi có chuẩn bị thêm đồ ăn nhẹ, mong cô không chê.

- Được thôi.

Thấy cô đồng ý, Chu Thành niềm nở dẫn cô đến nơi để đồ ăn.

- Chủ tịch Bạch, công ti chúng tôi đang sắp ra mắt một sản phẩm mới, không biết hai công ty chúng ta có thể hợp tác hay không? - Chúng tôi có thể xem xét, ông có thể gửi bản thảo sang công ty nếu ông muốn.

- Muốn,chúng tôi đương nhiên muốn, ngày mai chúng tôi sẽ gửi bản thảo sang cho công ty, cô yên tâm sản phẩm của Chu Thị sẽ khiến cô rất hài lòng,  vậy xin hai người cứ tự nhiên, tôi xin phép.

Chu Thành rời đi cũng là lúc An Nhiên ngồi ngó nghiêng tìm kiếm người thương, không biết anh có đến không? Hôm nay cô không thấy anh nói sẽ đi dự tiệc.

- Sao vậy? Tìm kiếm hoàng tử hả công chúa?

- Cậu đừng có trêu mình.

Hạ Băng đặt đĩa bánh ngọt và một ly nước ép xuống bên An Nhiên rồi cũng ngồi xuống.

- Tiệc rượu này mở ra thật vô ích, chả có cái gì hết, thời gian đi dự tiệc thà cho mình ở nhà ngủ còn hơn

Hạ Băng chống cằm chán nản nhìn mấy chục con người đi đi lại lại nói cười rồi cụng rượu với nhau, giả tạo.

- Với cậu thì là chán nản, còn với những công ty nhỏ hay đang khó khăn, thì một bữa tiệc rượu này có khả năng cứu vớt cả công ty ấy chứ, thương trường luôn luôn có sự giả tạo mà, đến đây ngồi thật chán quá đi à.

Hai người ngồi ăn bánh ngọt có không ít người đến muốn hợp tác, người nào cô cũng bảo là gửi bản thảo làm An Nhiên tưởng tượng đến thời gian tiếp theo của mình phải ngồi nhận bao nhiêu bản thảo của những công ty này đây, lại còn ngồi nhận điện thoại, ôi nghĩ đến là muốn nghỉ việc ở nhà chờ Lâm Kiệt nuôi.

- Này, cậu giết mình luôn đi, từ mai ngày nào mình cũng phải ngồi nhận rồi đọc bản thảo xong lại nhận điện thoại của bao nhiêu công ty đó hả? Mình nghỉ việc đó.

- Ai bắt cậu đọc, cứ nhận rồi xóa đi, ai cần cậu đọc, điện thoại thì nói công ty vẫn đang xem xét, còn nếu chán quá thì khỏi cần nhận.

Ngồi được một lúc nữa thì cửa phòng việc lại lần nữa mở ra lôi hết tất cả ánh mắt về phía cửa, hắn và Lâm Kiệt bước vào trên người hắn là bộ vest đen và thắt cà vạt, còn Lâm Kiệt là bộ vest màu xanh đậm có thắt thêm nơ làm An Nhiên thật không muốn rời mắt, anh thật sự như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy đó. Bao nhiêu ánh mắt của những tiểu thư trong bữa tiệc đều đổ dồn vào hắn và anh thật khiến An Nhiên muốn lôi anh ra khỏi chỗ này.

Lâm Kiệt đảo mắt quanh phòng liền thấy khuôn mặt đang phồng má lên như cái bánh bao của An Nhiên bất giác không tự chủ được lại cười tươi.

- Aaaaaaaaa...anh ấy cười kìa, là cười với tôi đó.

An Nhiên nghe mấy tiếng hét đó, nồng độ giấm trong máu lại tăng cao, cô chụp cốc nước uống ực ực.

- Khụ....khụ....khụ...

An Nhiên sặc nước...

- Ôi ôi...bà cô của tôi ơi, bình tĩnh bình tĩnh.

Hạ Băng vội vàng ra vỗ lưng cho An Nhiên.

- Chủ tịch Lâm, cảm ơn ngài đã đến, mời ngài tự nhiên,à..chủ tịch Lâm, công ti chúng tôi đang sắp ra mắt sản phẩm mới cực kì tốt, chắc chắn sẽ thâu tóm thị trường, tôi thật sự rất mong hai công ty chúng ta có thể hợp tác mang lại lợi nhuận cho cả hai, sản phẩm này của chúng tôi thật sự rất chất lượng mẫu mã đến chất lượng.

- Cậu ở đây mà giải quyết hợp đồng của cậu, tôi đi tìm bảo bối của tôi.

Lâm Kiệt vỗ vai hắn rồi đi về phía cô và An Nhiên ngồi. Cái thằng kia, cậu có bảo bối chả nhẽ tôi không có hả? Cậu muốn ra chỗ bảo bối cậu tôi không muốn sao? 

- Tôi hiện tại đang hợp tác với Bạch Thiếu, chưa có nhu cầu hợp tác nữa, mong ông hiểu.

Cần phải thẳng thắn vậy không?Ngông cuồng, thật không thể nể mặt ông được một chút sao?

- Ngài, có thể xem xét về đề nghị này của tôi không? Thật sự sản phẩm này của chúng tôi rât có tiềm năng, mong ngài xem xét.

- Vậy, gửi bản thảo đi.

- Vâng, vâng, ngài cứ tự nhiên.

Chu Thành không dám ở gần hắn lâu không hắn lại đổi ý thì chết.

- Bà cô của tôi ơi, cậu ăn giấm thì cũng phải bình tĩnh chứ.

- Đừng trêu mình, khụ...

- Chị dâu

Nghe thấy tiếng anh, An Nhiên ngừng ho, người cứng đơ, nồng độ giấm trong máu lại tăng cao cần có nơi phát tiết tự nhiên con mồi lại tự vác thân đến. Hạ Băng thấy Lâm Kiệt đến thì tự động ngồi lại ghế của mình cho đôi uyên ương tự giải quyết, mà cô biết rõ tính của An Nhiên, yêu ai rồi thì người đó chỉ nói vài câu là mềm như bún ngay, dại trai đúng là dại trai.

- Bảo bối.

- Anh tìm em làm gì? Đi mà tìm mấy cô tiểu thư cành vàng lá ngọc của anh.

- Chúng ta ra ngoài một chút đi.

- Không đi.

- Anh đếm đến ba, em mà không đi thì anh bế em đi,một.....hai...

An Nhiên lườm anh rồi tự động đứng dậy lôi anh ra ngoài ban công xong đứng im đối diện anh phồng má bĩu môi lườm anh.

- Bánh bao nhỏ, sao vậy?

- Muốn giết anh, rồi lấy khuôn mặt này ngâm vào phooc môn để ở nhà.

Anh cười nhẹ, cô gái dịu dàng này lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn này sao? Anh ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô.

- So với việc ngắm khuôn mặt không, sao em không ngắm luôn cả thân hình hoàn mĩ này chứ, anh nguyện chết dưới tay em mà.

Miệng lưỡi anh sao dẻo vậy chứ? Cất tiếng nào ra là khiến cô chìm đắm trong âm thanh đó, cô quay mặt lại nhìn anh.

- Em không muốn người con gái khác nhìn anh, hay từ mai anh đi đâu thì đeo mặt nạ vô diện vào đi.

( Trời ơi, bả gọi cả vô diện từ Nhật về đây luôn)

Anh cười nhẹ rồi chợt xoay người cô lại nhìn rồi đen mặt.

- Từ tiểu thư, em nói anh câu dẫn những cô gái khác, còn em, em mặt như này cho ai ngắm, sao lại hở nhiều như vậy?

- Đâu có hở nhiều đâu, đây là váy dài mà, kín đến chân mà anh bảo hở sao?

Lâm Kiệt đen mặt, tiểu yêu tinh, anh sẽ cho em biết là em hở ở đâu. Anh cúi người cắn lên xương quai xanh cô.

- Hở ở dưới chỗ này một chút, hay em cần anh cắn đúng chỗ đó.

- Không cần.

An Nhiên xoa xoa chỗ vừa rồi anh cắn, cái này có được gọi là đánh dấu chủ quyền không? Lâm Kiệt cởi áo vest mặc vào cho cô, còn kéo áo bọc người cô lại thì lại thấy áo quá sát thì lại lộ ra eo thon của cô, quyết định để lỏng một chút nhưng vẫn che lại hết chỗ hở trên người cô rôi ôm cô đi vào nơi hai người Hạ Băng ngồi.

- Giam đốc Lâm, anh làm vậy là đánh dấu chủ quyền sao?

- Hạ Băng, cậu còn trêu mình.

Hạ Băng cười tươi còn hắn thì từ nãy cứ ngồi ngắm cô, ánh mắt dịu dàng như ngắm bảo bối quý gía nhất của hắn.

- Thật ngại quá, chủ tịch Lâm, anh có thể ra nhảy với tôi một điệu không?

Nhạc bỗng dưng thay đổi, từng cặp đôi bắt đầu nhảy với nhau, một cô tiểu thư mặc chiếc đầm bó sát dài, cổ xẻ sâu để vòng một thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp ren mỏng, chiếc đầm xẻ từ gấu đến ngang đùi cô ta, cô ta đi đến bên cúi xuống khoác tay lên vai hắn, Lâm Kiệt ngồi đối diện có thể nhìn thấy cảnh xuân, An Nhiên hừ nhẹ một cái rồi lấy tay xoay mặt Lâm Kiệt về phía mình.

- Anh nhìn em này.

Lâm Kiệt cười bẹo má An Nhiên, bánh bao nhỏ này không ghen thì thôi, ghen thì chỉ có đệ nhất không ai sánh được. Một bên tình tứ, một bên Hạ Băng đang liếc cánh tay đang khoác lên vai hắn, lứa giấm à quên lửa giận cao ngút trời, hắn quay sang thì thấy cô đang liếc cánh tay kia còn Lâm Kiệt thì nhìn hắn với ánh mắt "" số của anh đến rồi"". Hắn định gạt tay cô ta ra thì chợt có một ý nghĩ lướt qua đầu hắn.

- Được thôi.

Hắn trả lời làm cô gái kia sáng mắt, còn ánh mắt của Hạ Băng thì như tia laze bắn sang hắn, hắn đang định đứng dậy thì cô bật sang ấn vai hắn xuống.

- Tôi không cho phép. 

- Cô có quyền gì mà không cho phép.

Quyền gì à? Quyền tôi là vợ tương lai của hắn, cô có lên nói thế không, Hạ Băng quay ra An Nhiên, An Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích "" Nếu cậu dám"".

Cô gái kia nhìn cô cười khinh bỉ, định kéo hắn dậy thì cô lên tiếng.

- Dựa vào tôi là vợ anh ta.

Hắn sáng mắt, cô gái kia sững sờ, An Nhiên và Lâm Kiệt nhìn nhau cười. Cuối cùng Hạ Băng cũng đối diện với cảm xúc của mình. Cô gái kia sững sờ một lúc thì lại cười.

- Vợ? Cô định lừa ai chứ? Ai mà chả biết chủ tịch Lâm Thị còn độc thân, cô nói cô là vợ anh ấy? Đến nhẫn cưới còn không có. Cô lừa trẻ con sao?

- Ai quy đinh không đeo nhẫn là độc thân chứ?

Cô trừng mắt nhìn cô ta rồi leo sang ngồi lên đùi hắn ôm cổ hắn cười ngọt ngào.

- Chồng à, có em ở đây mà anh vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Tối nay anh muốn ngủ ở sofa sao?

Hắn không nói gì nhưng ánh mắt chỉ dán vào cô, vòng tay ở eo cô thì siết chặt hơn, thấy hắn không nói gì cô gái kia liền cười khinh bỉ cô.

- Cô xem anh ấy có trả lời cô hay không? Cô nói cô là vợ anh ấy? Cô lấy gì chứng minh chứ?

Hạ Băng nhìn hắn tức giận. Tên này bình thường hay nhận là chồng cô lắm mà, hôm nay thấy gái đẹp là lật mặt sao? Cô hít một hơi rồi cúi xuống, bên ngoài nhìn vào thì thấy cô đang hôn hắn nhưng thật ra là cô cúi xuống cắn vào môi hắn, hôn hôn cái nỗi gì.

- Không có quan hệ mà hắn để tôi hôn hắn sao?

Hạ Băng nhìn cô ta đắc thắng rồi gạt cái móng heo đang trên vai hắn ra.

- Cô mau đi ra chỗ khác đi, ở đây làm bù nhìn chắc?

- Cô....

Cô gái kia hậm hực bỏ đi, cô định xuống khỏi người hắn thì bị hắn giữ lại.

- Buông em ra.

- Vợ ơi.

Hắn thì thầm vào tai cô. Cô hết cách, dù gì cũng tự miệng nói ra rồi biết làm sao được, với lại cô có hôn ước với hắn và cô cũng có tình cảm với hắn, cô ghé lại gần tai hắn.

- Chồng ơi, em mệt rồi.

Hắn không kiềm chế được cười tươi rồi hôn lên má cô, may chỗ này là chỗ khuất ánh sáng, không thì từ nãy đến giờ tất cả người trong phòng này đều biết hết rồi.

- Được, chúng ta đi về.

Hắn buông cô ra rồi cả bốn người cùng đi ra phía cửa.

- Âý, chủ tịch Lâm, chủ tịch Bạch, tiệc còn chưa kết thúc, hai người đã về rồi sao?

- Tôi không hợp với tiệc rượu lắm.

Cô nói rồi cùng An Nhiên đi ra ngoài trước.

- Chủ tịch Bạch, tiệc rượu vẫn còn hay ngày ở lại thêm chút nữa.

- Tôi không hợp với nơi đông người.

Hắn quăng lại một câu rồi ra về. Cô và An Nhiên thấy hắn ra thì đi về phía xe, đột nhiên An Nhiên bị Lâm Kiệt cướp mất, còn hắn đi bên cô.

- Chị dâu, cô nhóc này để tôi đưa về cho, lão đại, tôi sẽ bảo quản xe của anh thật tốt.

- Được, không biết tôi có phúc đưa công chúa của tôi về không?

- Không.

- Vậy....

Hắn cười nhẹ rồi bế cô lên đưa vào xe.

- Vợ ơi, về nhà nào.

Hắn cười tươi nhìn cô, còn cô thì vẫn ngượng ngùng vừa nãy. An Nhiên và Lâm Kiệt cũng tình tứ nhìn nhau rồi đi về.

End chap.

Lịch ra truyện sẽ vào T4 và CN hàng tuần nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện