Lâm Thu Thu vào lớp, thấy được Ngu Trà ngây người nhìn chằm chằm một phong thư, mày nhíu chặt.

Cô ấy tò mò hỏi: “Ai viết thư tình cho cậu à, sao bối rối quá vậy, không lẽ là do người đặc biệt nào tặng sao?”

Lâm Thu Thu nhìn lại, lải nhải: “Bình thường thế, nhìn không giống thư tình gì hết, mắt thẩm mỹ của ai mà kém vậy, viết thư tình cũng không xem tâm tình thiếu nữ người ta.”

Ngu Trà bị cô ấy chọc cười, để phong thư vào hộc bàn, “Không phải, là Trần Thanh Mai đưa.”

“Trần Thanh Mai…” Lâm Thu Thu nghĩ nghĩ, chưa nói gì hết.

Cô ấy không có ấn tượng gì về Trần Thanh Mai, chưa từng nói chuyện với nhau, so với Ngu Minh Nhã, ấn tượng của cô ấy đối với Trần Thanh Mai đương nhiên tốt hơn một chút.

Nhưng từ khi chuyện tặng quà truyền ra, ấn tượng về Trần Thanh Mai cũng rõ hơn chút, Lục Dĩ Hoài xuất sắc như vậy, thích hắn cũng bình thường.

Không giống với cô ấy, cô ấy chỉ thấy Lục Dĩ Hoài rất đáng sợ.

Mỗi lần đều có cảm giác Ngu Trà bị ăn sạch sẽ, nhưng cảm thấy Lục Dĩ Hoài đối với cô rất khác, mâu thuẫn này đã chôn sâu trong lòng cô ấy từ lâu.

Lâm Thu Thu thuận miệng nói: “Nếu là cho cậu, cậu cứ đọc đi, có lẽ trong đó có viết gì đó hữu dụng thì sao.”

Ngu Trà lắc đầu, “Quên đi.”

Không chỉ cho cô, còn cho Lục Dĩ Hoài.

Hơn nữa cô cũng không thấy mình và Trần Thanh Mai có chuyện gì để nói, đơn giản chỉ về Ngu Minh Nhã và vài chuyện lặt vặt, cô không quan tâm đến Ngu Minh Nhã, vài ngày nữa tự nhiên sẽ có kết quả.

Ngu Trà đột nhiên nhớ đến một vấn đề.

Lần trước Lục Dĩ Hoài đã hỏi Trần Thanh Mai và Ngu Minh Nhã trao đổi nhân sinh có phải là cố ý hay không, cô cảm thấy chắc chắn có vấn đề.

Nếu không sao có thể trùng hợp chọn ngay hai người họ.

Ngu Trà không có bất kì thông tin gì về người đứng sau màn trao đổi hai người họ mười mấy năm trước, trước kia Lục gia cũng không cần làm chuyện này.

Có khả năng là do Ngu gia tự làm tự chịu.

Lúc này ở Ngu gia, Ngu Minh Nhã vừa xuất viện, đi như bay vào căn biệt thự cao cấp, nhìn xung quanh một vòng, không thấy Trần Mẫn Quyên đâu cả.

Hôm nay cô ta mới biết được Trần Thanh Mai đã xuất viện trước, hơn nữa tiền thuốc men đã được thanh toán xong hết, nếu không có gì bất ngờ thì chính là Trần Mẫn Quyên trả.

Ngu Minh Nhã muốn xem camera ghi hình nhưng cô ta chưa xem.

Ngay lúc này, người hầu đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy cô ta thì lắp bắp kinh hãi: “Tiểu thư, sao cô đã về rồi…”

Ngu Minh Nhã nâng cằm: “Sao nào, tôi về thì có vấn đề gì?”

Người hầu vội vàng cúi đầu: “Không có không có.”

Ngu Minh Nhã nhìn người đứng trước mặt một vẻ muốn nói lại thôi, trong lòng càng nghi ngờ, hình ảnh trong bệnh viện lần nữa hiện ra.

Đối với cô ta, Trần Thanh Mai chỉ là người tham gia chương trình mà thôi, cuối cùng hai người cũng không chạm mặt nhau, căn bản chưa nói được mấy câu.

Nên khi Trần Mẫn Quyên gọt táo cho Trần Thanh Mai, rõ ràng là hai người của hai thế giới khác nhau, nhưng có cùng họ, không lẽ bọn họ thật sự có quan hệ với nhau?

Ngu Minh Nhã nghĩ vậy càng thêm khủng hoảng.

Trước kia người trong nhà nói muốn nhận nuôi một đứa để chơi cùng cô ta, ban đầu cô ta rất vui vẻ, nhưng sau đó phát hiện bọn họ đối xử tốt với Ngu Trà, cô ta không thích thế, Ngu gia chỉ có thể có mình cô ta là đại tiểu thư.

Cô ta hỏi: “Mẹ tôi đâu?”

Người hầu trả lời: “Phu nhân đã ra ngoài dạo phố.”

Đi dạo phố? Ngu Minh Nhã gật đầu, xua xua tay: “Được rồi được rồi, tôi đã biết, đi làm chuyện của cô đi.”

Cô ta xoay người lên lầu, đẩy cửa phòng mình ra, tất cả những thứ bên trong vẫn còn, tựa như không có gì thay đổi.

Ngu Minh Nhã nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị đi ra ngoài.

Đang định xuống lầu, cô ta nhìn thấy cửa phòng bên cạnh khép hờ, trong lòng khó hiểu, qua đó đẩy cửa bước vào.

Cấu trúc căn phòng cũng không khác mấy so với phòng cô ta.

Ngu Minh Nhã biết phòng này, coi như đây là phòng cho khách, bây giờ được chỉnh sửa lại giống một phòng công chúa, dường như còn tinh xảo hơn cả phòng cô ta.

Ngu Minh Nhã trợn to mắt, đi nhanh vào, mở ra phòng để quần áo.

Căn phòng rất đầy đủ, trong tủ treo rất nhiều quần áo hàng hiệu, áo, váy, bên cạnh đặt rất nhiều giày và túi xách.

Trong lòng Ngu Minh Nhã nhảy dựng, đồng tử co lại, cơ thể không khống chế được run rẩy, không thể tưởng tượng được.

Vậy là trực tiếp sống ở đây sao?

Khi Trần Thanh Mai về đến Ngu gia, không khí trong nhà rất quỷ dị.

Cô ấy chần chờ trong chớp mắt mới bước vào, không bất ngờ khi nhìn thấy Ngu Minh Nhã ngồi trên sô pha, sắc mặt nặng nề.

Hai người đồng thời xảy ra tai nạn xe cộ, cô ấy bị thương nhẹ hơn một chút nên cũng xuất viện trước, lúc trước Trần Mẫn Quyên không cho cô ấy tiếp xúc với Ngu Minh Nhã nên cố ấy không biết Ngu Minh Nhã có biết chân tướng hay không.

Trần Mẫn Quyên cười cười: “Thanh Mai, con về rồi.”

Trần Thanh Mai nhỏ giọng đáp lại, đại khái cũng đã biết được sắp xảy ra chuyện gì, ngồi vào một bên khác, yên lặng không nói gì.

“Mẹ, mẹ không có gì muốn nói cho con sao?” Ngu Minh Nhã nắm chặt tay mình, trầm giọng hỏi: “Sao cô ta lại ở nhà chúng ta?”

Cô ta nhìn thẳng vào Trần Thanh Mai.

Trần Thanh Mai bị ánh mắt của cô ta dọa.

Trần Mẫn Quyên lập tức nhận ra, vỗ vỗ tay cô ấy, sau đó mới mở miệng: “Minh Nhã, sau này Thanh Mai sẽ là em gái con.”

“Cái gì?” Ngu Minh Nhã lập tức đứng lên, luống cuống: “Con không nhận! Vì sao vô duyên vô cớ lại có thêm một người ngoài? Mẹ muốn có thêm con à, có phải mẹ không thể sinh con không?”

Biểu tình Trần Mẫn Quyên trầm xuống: “Con nói chuyện kiểu gì vậy?”

Ngu Minh Nhã quơ tay đẩy hết đồ trên bàn xuống, tiếng thủy tinh rơi vô cùng rõ ràng, “Con không bao giờ chấp nhận.”

Cô ta nhìn Trần Thanh Mai, biểu tình hơi vặn vẹo: “Mày đúng là có bản lĩnh, quay một chương trình đã trở thành em gái tao, mày cũng không thèm nhìn xuất thân của mình, chẳng khác nào với anh trai mày, mày có khả năng ở đây sao?”

“Ngu Minh Nhã!” Trần Mẫn Quyên vỗ bàn, “Ngu Minh Nhã, những gì mẹ dạy con đã cho chó ăn hết rồi sao? Sao có thể nói chuyện khó nghe như vậy?”

“Con nói sai chỗ nào?” Ngu Minh Nhã phẫn hận nói: “Không phải cũng chỉ là một đứa quê mùa sao, sao mẹ lại nhìn trúng nó?”

Lúc trước Ngu Trà đã như vậy, bây giờ chỉ một Trần Thanh Mai đã dễ như trở bàn tay thu mua cả nhà cô ta.

Trần Mẫn Quyên không trả lời vấn đề của cô ta mà mở miệng nói: “Minh Nhã, hơn một tháng nữa sẽ đến sinh nhật của Thanh Mai, đến lúc đó sẽ tổ chức tiệc.”

Mặc dù không nói rõ đầu đuôi, nhưng Ngu Minh Nhã vừa nghe đã hiểu.

Ánh mắt Trần Thanh Mai lóe lóe.

Những người trong trường cũng đã nói như vậy, cô ấy chỉ là chim sẻ, là một đứa nhà quê, bây giờ bọn họ vẫn chưa biết chân tướng.

Trần Thanh Mai không biết trước kia vì sao mình bị ném ở nông thôn, nhưng nếu chuyện đó không xảy ra, thân phận của Ngu Minh Nhã là của cô ấy.

Cô ấy sẽ có thể làm rất nhiều chuyện, mỗi ngày không cần thức khuya dậy sớm để kiếm tiền sinh sống. Cũng không cần học trong ngôi trường chỉ có một lớp, giãy giụa vì học phí.

Ngu Minh Nhã cũng khinh thường cô ấy.

Trần Thanh Mai giương mắt nhìn cô ta, đột nhiên sinh ra một cảm xúc đáng buồn.

Ngu Minh Nhã liếc mắt một cái thấy được ánh mắt của cô ấy, giống như đang trào phúng chính mình, cô ta bùng nổ: “Tao thấy mày thật dơ bẩn!”

“Ngu Minh Nhã!” Trần Mẫn Quyên phẫn nộ.

Trần Thanh Mai chỉ rũ mắt, gọi một tiếng: “Chị gái.”

Lời này đối với Ngu Minh Nhã chính là khoe khoang, cô ta hung tợn trừng Trần Thanh Mai, hét lên một tiếng: “Mày đừng có đắc ý!”

Cô ta ném hét mọi thứ xuống rồi lên lầu.

Đến khi tiếng “rầm” vang lên, sau đó là một trận tiếng ồn lung tung rối loạn truyền đến, có thể biết được người trên lầu đang đập phá đồ đạc.

Trần Mẫn Quyên tức giận không chịu được, thở phì phò bình tĩnh lại, nhìn Trần Thanh Mai bên cạnh: “Thanh Mai, con đừng để ý, nó đã bị chiều hư.”

Trần Thanh Mai nhẹ nhàng dạ một tiếng: “Con biết ạ.”

Thời gian này sống ở đây, cô ấy phải thật cẩn thận.

Ngu Minh Nhã vẫn chưa đến trường.

Gần đây dường như cô ta đã chìm xuống, người trong trường dần quên mất cô ta, thỉnh thoảng cũng có người lên Tieba hỏi sao cô ta lại không đi học.

Chạng vạng thứ sáu, chuông tan học vừa vang lên, phân nửa số học sinh trong lớp đã xông ra ngoài, lớp học trong chớp mắt đã trở nên trống trải.

Lâm Thu Thu xua xua tay: “Trà Trà, hôm nay mình có việc, đi trước a.”

Ngu Trà gật đầu: “Ừm, tạm biệt.”

Cô lấy phong thư trong hộc bàn ra, không cẩn thận động đến một quyển sách, nhìn thấy tấm bìa quen thuộc, cô mới nhớ ra sau khi mua quyển sách này về đã đặt trong bàn vài ngày.

Khi nhìn thấy cuốn sách này ở khu du lịch, cô đã thấy nó sẽ hữu dụng nên vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Ngu Trà nhìn về bức thư.

Nếu như cùng đưa sách và thư của Trần Thanh Mai cho hắn, cô cũng không rõ lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô hẹn Lục Dĩ Hoài gặp nhau ở cổng trường.

Ngu Trà nhắm mắt suy tư nửa ngày, sau đó mới cầm đồ đến lớp một, bên trong còn vài bạn học đang dọn lớp.

Cô thuần thục để đồ lên bàn Lục Dĩ Hoài, nghĩ nghĩ, lấy vài viên kẹo đen trắng trong cặp ra để lên.

Sau khi làm hết, Ngu Trà mới chạy chậm ra cổng.

Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn, chờ ngay cổng trường, chú Trần đứng cạnh hắn, mặc dù hai người không nói gì nhưng lại rất dễ thấy.

“Ra rồi?”

Nghe được tiếng động, Lục Dĩ Hoài nghiêng đầu.

Ngu Trà gật đầu: “Đi thôi.”

Cũng may Lục Dĩ Hoài không hỏi cô làm gì lâu vậy, nếu không cô sẽ phải tìm cớ, tìm cớ cũng không thể giấu được đôi mắt hắn.

Tối nay sẽ chiếu 《 trao đổi nhân sinh 》 tập tiếp theo.

Ngu Trà lên mạng lướt.

Tuy Trần Thanh Mai không dùng Weibo, nhưng Ngu Minh Nhã có, Weibo của cô ta đã thành một bãi chiến trường, có đủ loại bình luận.

Tối nay sẽ đến nhà chính ăn.

Tâm trạng Giang Nguyệt Tình rất tốt, biết nói chuyện với Lục Dĩ Hoài cũng chỉ nhận được vài chữ đáp lại, dứt khoát trò chuyện với Ngu Trà.

Dù sao từ ngày cô đến, con trai mình rất thuận lợp.

Ngu Trà không có gì không thể trả lời, nhưng sẽ chọn lựa vài thứ, đương nhiên những hành vi thân mật đó là trăm triệu lần không thể nói.

“Trà Trà, con thật ngoan.” Giang Nguyệt Tình càng nghe càng thỏa mãn, quay qua Lục Dĩ Hoài, “Nếu con có thể nói được như vậy, mẹ cũng sẽ không cần lo lắng.”

Sắc mặt Lục Dĩ Hoài không thay đổi: “Bây giờ mẹ cũng không cần lo lắng.”

Giang Nguyệt Tình thở dài, nhìn nhìn Ngu Trà: “Nếu Dĩ Hoài có khi dễ con, con phải nói cho dì biết.”

Ngu Trà nhìn Lục Dĩ Hoài.

Lục Dĩ Hoài nhướng mày: “Con có sao?”

Hắn phủ nhận, nhưng câu này bay vào tai Ngu Trà là ý tứ thừa nhận, tai cô nóng lên, nhẹ giọng “vâng”.

Rời khỏi nhà chính cũng đã rất khuya.

Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài về nhà bằng đường nhỏ, mặc dù là mùa đông nhưng có thể ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt.

Cô còn đang nghĩ chuyện đã làm sau khi tan học, chắc chắn ngày mai Lục Dĩ Hoài sẽ thấy được cuốn sách và bức thư, hắn sẽ mở ra xem sao?

Lâm Thu Thu biết rất nhiều chuyện, bao gồm việc thư tình trên bàn Lục Dĩ Hoài chưa mở ra đã biến mất, rất bình thường.

Ngu Trà càng nghĩ càng đau đầu, duỗi tay chuẩn bị gõ đầu, tay chưa gõ trúng đã bị bắt lấy.

Lục Dĩ Hoài hỏi: “Gõ đầu mình làm gì?”

Ngu Trà phủ nhận: “Không có.”

“Em biết nói dối tôi là vô dụng.” Lục Dĩ Hoài nhéo nhéo cổ tay cô, động tác nhẹ nhàng, chậm rãi ôn nhu.

Đương nhiên Ngu Trà sẽ không kể ra, dứt khoát nói: “Tôi đang nghĩ chuyện của Ngu Minh Nhã, cô ta vẫn chưa về trường, thật không bình thường.”

“Đừng nghĩ chuyện cô ta.” Lục Dĩ Hoài nói.

“Không nghĩ.” Dù sao Ngu Trà đã che dấu được suy nghĩ của mình, lộ ra một nụ cười nhạt, lúm đồng tiền bên má hiện ra, khuôn mặt dưới bóng đêm phá lệ tinh xảo mê người.

“Ừm.” Tầm mắt Lục Dĩ Hoài xẹt qua cô.

Ngu Trà biết rằng hắn chắc chắn biết có chuyện gì, nhưng hắn không nói nên chắc là không phải chuyện lớn gì.

“Hình như tối nay có chiếu chương trình.” Gần đến nhà, Lục Dĩ Hoài đột ngột mở miệng.

Ngu Trà sửng sốt, “… Chương trình kia?”

Nếu Lục Dĩ Hoài không đề cập tới, cô cũng đã quên luôn, hồi chiều còn nhớ rõ, bây giờ cũng đã cách lúc đó hơn một tiếng.

Lần trước đã coi chung với Lục Dĩ Hoài, lần này hắn nhắc đến, không lẽ muốn cùng xem?

Ngu Trà nhấp môi, có chút khẩn trương cùng chờ mong. Mặc dù cô cảm thấy rất rõ ràng.

Giống như vào lễ hội pháo hoa đó.

Lục Dĩ Hoài cúi đầu, hỏi: “Nhớ chưa?”

“… Dù sao sau khi chiếu thì lúc nào cũng có thể xem.” Ngu Trà bỏ đi suy nghĩ vừa rồi, tò mò hỏi: “Sao anh lại đột nhiên thích xem thứ này?”

Cả hai đời chưa từng thấy Lục Dĩ Hoài có hứng thú gì với giải trí, càng không nói đến loại chương trình này.

Lục Dĩ Hoài nói: “Không thích xem.”

Ngu Trà gật đầu, đáp án này rất phù hợp với hắn.

Chẳng qua là ngay sau đó, Lục Dĩ Hoài à một tiếng, đối diện với ánh mắt trong trẻo của cô, cười nhẹ một tiếng, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Vì có em xuất hiện.”

Hết chương 52

#xanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện