...Bộp...

Một tiếng giáng chói tai phát ra, Minh tát tôi, tất cả lực dồn vào bàn tay, in một vệt đỏ 

trên má tôi. Đôi mắt hắn nhìn tôi, đỏ ngàu căm phẫn. Hắn lúc này chỉ muốn nghiền nát 

tôi ra hàng trăm nghìn mảnh.

Tôi choáng váng với cái tát vừa rồi. Hắn ta, hắn ta tát tôi. Tôi cứng đờ người, đôi má do tiếp xúc mạnh từ bàn tay khoẻ khoắn của hắn trở nên đỏ, bỏng rát.

Tôi không còn nghĩ nổi được cái gì rồi.

- Cậu...tôi đã làm gì mà cậu dám đánh tôi.

Tôi hét lên giận dữ. Đưa bàn tay lên ôm lấy bên má đỏ sưng. Hắn ta là cái quái gì mà có quyền giận giữ với tôi. Dám tát Lâm Vũ Quỳnh, thật không biết sợ là gì mà.

- Người tàn nhẫn là cậu đấy.- Minh giận dữ quát to.- Cậu có biết cái ngốc nghếch của cậu khiến tôi bực mình.

- Mắc mớ gì phải bực mình vì tôi. Tôi liên quan gì đến cậu chứ.- Đúng với cái tính ngang bướng của mình, tôi cãi lại.

Tôi nổi điên rồi đấy.

Chuyện quái qủy gì xảy đến thế này. Chết tịêt, biến hết hết đi.

- Cậu im đi, cậu càng nói thì càng bộc lộ cái vẻ ngu ngốc của cậu mà thôi.

Minh gạt tay, dáng vẻ thật đáng sợ, giống như quỷ hiện hình vậy. Đôi mắt, đôi mắt của hắn sao lại đáng sợ đến mức này cơ chứ.

Nhưng tại sao...chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà, tôi không hiểu gì hết. Đúng vậy, cậu ta nói đúng, tôi thật là một đứa ngu ngốc, không hiểu chuyện.

...Rầm...

Tiếng đóng cửa của Minh phá tan mọi thứ trong tâm trí tôi.

Thật rối ren, bực mình. Tại sao chuyện này lại xảy ra chứ.

Tôi không hiểu, tôi không hiểu gì hết.

Có những người sau khi cãi nhau sẽ cạch mặt nhau, hoặc là có thể làm hoà với nhau. Riêng tôi và Minh, sau cái tát giáng trời của hắn ngự trị trên má tôi, thì chúng tôi hoàn toàn không nói với nhau một câu nào. 

Trong căn biệt thự to lớn vốn dĩ đã rất lạnh lẽo vì không có mâý người ở nay lại càng lạnh lẽo hơn khi tôi và Minh gây chiến tranh lạnh với nhau và nó không có dấu hiệu tăng nhiệt độ. 

Nhưng có vẻ đó là cách lựa chọn duy nhất trrong tình thế éo le này. 

Nó khiến tôi rất...trống trải. Giống như sống mà không có linh hồn ấy.Tôi đã quá quen với việc cãi nhau hàng giờ với Minh bất phân thắng bại, ăn cơm cùng cậu ấy và ngồi chơi game với cậu ấy mỗi tối rồi. Sự xuất hiện của cậu trong cuộc sống của tôi, tôi đã hình thành từ rất lâu rồi. Và thiếu nó, thật trống vắng. 

Chiếc nhẫn Minh tặng tôi, tôi không tìm thấy. Mấy ngày này tôi dò tìm khắp các ngóc ngách của công viên, từ từng cọng cỏ đến từng thùng rác, đều không có. 

Trong kinh thánh có nói...cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở cho. Thế nên tôi sẽ tiếp tục tìm lại xem sao, nhỡ đâu tôi bỏ xót một nơi nào đó và chiếc nhẫn nằm ngay đó thì sao. 

Rồi nếu như, tìm thấy được, tôi phải làm gì. Tiếp tục đeo nó, hay trả lại cho Minh. 

........ 

Bữa cơm tối hiếm hoi khi có sự góp mặt của bố mẹ chồng sau những cái hợp đồng ngập úng trên đầu. Rất vất vả. 

Tôi chăm chú vào phần cơm của mình, bây giờ im lặng là cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện. Liếc nhìn Minh, thấy hắn cũng như tôi, ăn rất chuyên tâm. Dáng vẻ vẫn thế, toát lên sự cao ngạo lạnh lùng rất xa vời. 

...Reng reng...tiếng chuông điện thoại. 

- alo- Bố chồng đang ăn cơm nhấc chiếc điện thoại đẳ bên cạnh lên, trả lời. 

- Cái gì nữa, cô bé đó lại không đồng ý sao? Nhưng đó là những người tốt nhất rồi. Sao cơ? Tiêu chuẩn gì nữa. Trời đất, rồi rồi, cứ để đó, tôi giải quyết. 

Trả lời một hồi, bố tắt máy, ném chiếc điện thoại ra xa, thở dài. 

- Lại chuyện của Sharie sao? Con bé đó thật kén chọn.- Mẹ tôi lắc đầu, vẻ lo âu. 

- Bố mẹ có chuyện gì đúng không? Cái gì mà Sharie đó. Trông hai người rất mệt mỏi. -Tôi liền làm nụ cười toe toét hỏi lại. Một câu hỏi cổ lỗ sĩ tới mức không còn gì để hơn. 

Mẹ tôi cũng mỉm cười đáp lại, trong đôi mắt chứa đầy vẻ lo âu: 

- À, công ti ta có kí với công ti bên Pháp có kí một đồng thời trang cho tuổi teen, họ đã cử sang đây một cô người mẫu nữ nhưng cô ấy lại chẳng đồng ý một người mẫu nam nào trong công ti của chúng ta. Thật là mệt mỏi. 

- Hợp đồng này rất có lợi để phát triển công ti trên thị trường Pháp.- Bố tôi buồn rầu thở dài. 

Người ta nói, 50 tuổi bạn muốn giàu sang có của là không sai mà. 

Ra vậy, chỉ là một cô người mẫu trẻ con mà khiến cả hai vị chủ tịch phiền não đến vậy, tôi tưởng con gái nước ngoài phải sống thoải mái hơn Việt Nam chứ, ai dè cũng kén chọn thật. Trên báo chí truyền thông, mọi người đều nói ATC là một công ti rất phát triển mà, đương nhiên người mẫu cũng phải thuộc dạng xuất sắc chứ. Tôi nhất định phải đi xem cô người mẫu tây này xinh đẹp đến đâu. 

Đang suy nghĩ vu vơ, tôi giật mình, lập tức miếng cơm đang nhai nghẹn lại trong cổ. 

- Con sẽ chụp hình với cô người mẫu Tây đó.- Giọng của Minh đều đều. 

Không chỉ có tôi sốc, cả bố mẹ đều sốc. Minh đi làm người mẫu, chuyện có đùa không đấy. 

- Con chưa từng nói muốn trở thành người mẫu.- Bố Minh ngừng ăn, nghiêm túc nói.- Không phải  con muốn thưà kế công ti sao. 

Đúng thế, chính vì thừa kế công ti, cậu ta và tôi mới cưới nhau mà. 

- Chỉ là con muốn giúp rắc rối này thôi. Con không đủ tiêu chuẩn sao 

Anh ta rất rất rất thừa tiêu chuẩn, cao trên 1m8, da trắng, đẹp trai, khuôn mặt giống hệt tài tử. Một người như hắn giống hệt biểu tượng sắc đẹp vậy đó. 

- Nhưng...còn...- Mẹ ngập ngừng, hết nhìn Minh xong lại liếc mắt nhìn tôi, đầy ẩn ý. 

Ý gì đây? Sao laị nhìn tôi bằng ánh mắt đấy chứ. Chẳng tự nhiên tí nào. 

- Haha, anh ấy rất hợp cho hợp đồng thời trang này, con nghĩ bố mẹ nên cho anh ấy đi ạ. 

Không đúng, đây không phải là điều mày mong muốn, Lâm Vũ Quỳnh, mày điên rồi. 

- Vậy, mai đến công ti với bố mẹ. 

Ngu ngốc, tôi đúng là ngu ngốc mà. 

Vũ Nhật Minh chụp hình thân mật với người con gái khác, không được, tôi không cho phép. Trên danh nghĩa Minh là chồng tôi mà. 

Nhưng...tôi có tư cách để cấm điều anh ấy làm đâu. Trên danh nghĩa vẫn chỉ là trên danh nghĩa thôi, điều giả dối sao có thể thành sự thật chứ. Tôi có cái quyền gì cấm anh trong khi tôi không cho phép anh ta cấm đoán mình. 

Tỉnh lại và quay về hiện thực đi. Tôi ơi. 

Tôi buông đũa, miếng thịt rất ngon sao tôi thấy nó khó ăn quá vậy. 

.............. 

Hôm nay, Minh lại đi chụp hình. Đã mấy ngày, tôi không hề nói chuyện với hắn rồi. Thật buồn. 

- Ở đây vui thật đấy nhỉ?- Anh Long lại gần, đưa tôi lon nước ngọt. 

Tôi uống một hơi cái ực, làn nước lạnh sảng khoái lan toả khắp người xua đi cái mệt mỏi. 

- Đương nhiên rồi ạ? Đây là khu du lịch quốc tế mà. Công nhận có nhiều trò hay quá, chơi mãi mà không hết.- Tôi nhìn anh Long, cười toe toét, đưa tay lau mồ hôi chảy ra như tắm trên mặt. 

Các bạn cũng đã biết, tôi đang đi chơi khu du lịch với anh Long, chứ không phải với Minh. Vì tôi không có cơ hội đưa cho hắn, hơn nữa giờ tôi cũng không dám. 

Anh ta thực sự là một tên rất kiêu ngạo. 

Dù sao thì cũng chẳng có vấn đền gì to tát cả, tấm vé vốn dĩ đã là của anh Long, trả về cho chủ cũng có sao đâu. Hơn nữa, đi chơi với anh Long đương nhiên vui hơn rồi, anh ấy rất lo lắng cho tôi. Giá như, Minh giống anh Long một chút thì tốt biết mấy. 

- Ở kia, hình như là Minh.- Anh Long ngó nghiêng, chỉ tay về hướng sau tôi. 

Tôi quay lại, đó là một nơi tụ tập rất đông người, có dựng máy chụp hình, đèn sáng. 

- Đâu, em có thấy đâu.- Tôi nhướn người lên, Minh ở đây làm gì chứ. 

- Chúng ta lại đó thôi. 

Tôi và anh Long nhanh chóng tiến lại gần chỗ đám người đang tụ tập đó. 

- Tách...tách...tách... 

Tiếng chụp hình cứ lần lượt vang lên, đồng loạt văng vẳng bên tai những tiếng xì xầm khen ngợi vì cặp người mẫu đẹp đôi. Mặt tôi bỗng tối sầm lại, tim bỗng nhói một cơn đau. 

Minh không mặc áo, chỉ mặc độc một chiếc quần bơi, để lộ thân hình săn chắc hoàn hảo, khuôn mặt tỏ ra rất nam tính hút hồn người, và hắn đang ôm lấy một cô gái, làm da trắng sáng, mái tóc vàng óng ả đẹp tuyệt, đôi mắt xanh nước biển vẻ si mê nhìn Minh, thân hình nóng bỏng càng được tôn lên nhơ bộ đồ bikini màu đen. 

Hai người họ đang quấn lấy nhau, vẻ thân mật tình cảm, chẳng có vẻ gì là hai đồng nghiệp đang chụp hình, cả người họ toát lên một vẻ sáng chói khiến tôi có cảm giác bất thường. 

Đúng vậy, họ thật sự rất đẹp đôi. Đẹp đến nỗi tôi phải nghiến chặt hai hàm răng để nén lại cảm xúc, không xông lại tách rời hộ ra. 

Cảm giác này, ghen tị ư? Có chứ, tôi đang ghen tị, nhưng hổ thẹn thì đúng hơn. 

Vì tôi, không xứng với Minh. 

Minh quá hoàn hảo với tất cả mọi thứ, anh giống như một tâm điểm sáng chói mà đi đâu mọi người cũng phải lu mờ vì hắn, khác với tôi, một con nhỏ quậy phá, ham ăn ham chơi, anh ta đứng  trên một thế giới khác, cách xa tôi rất nhiều. 

- Anh à, chúng ta còn nhiều trò để chơi phải không?- Tôi quay qua anh Long đang đứng bên cạnh, nhoẻn miệng cười. 

Nụ cười cứng nhắc, không hề có vẻ gì là tự nhiên. 

- Ừ.- Người thông minh như anh Long, chắc không khó để đoán được tâm trạng hiện giờ của tôi đâu. 

Chúng tôi bỏ ra khỏi đám đông, đi dọc quanh bờ biển. 

Mặc kệ để gió thổi loà xoà mái tóc, tôi xách dép, đạp chân lên bờ cát mịn màng, thật dễ chịu. 

Haha, lúc nãy chắc tôi bị khùng đấy, tại tự nhiên nói mấy lời xấu hổ quá. Ghen tị gì chứ? Hổ thẹn nữa. Trời ơi, nghe ghê ớn luôn. 

Chẳng có lí do gì mà tôi lại phải dây vào mớ cảm xúc rắc rối đó cả. Tôi và Minh đâu có yêu nhau, tôi luôn cân nhắc kĩ điềi này mà. Người không yêu nhau thì lấy tư cách gì ra mà ghen tị với người ta chứ. Rất vô lí đúng không? 

Phiền phức...mấy cảm xúc này, biến hết đi... 

- Này, mấy em cho chị chơi nữa nhé.- Tôi chạy lại, làm mặt trẻ con với những đứa nhỏ đang xây lâu đài cát ở đó. 

- Chị lớn rồi, chơi được đâu.- Giọng của thằng nhỏ vang lên. 

- Ai nói lớn không được chơi chứ.- Tôi nháy mắt cười tinh ranh- Chị xây lâu đài cát giỏi lắm đấy nhé. 

Lâm Vũ Quỳnh, mày là mày...phải không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện