Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, thâm hạng minh triều bán hạnh hoa (1).



(1) Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, thâm hạng minh triều bán hạnh hoa: Câu thơ nằm trong bài thơ "Lâm An Xuân Vũ Sơ Tễ" của Lục Du thời Nam Tống. Ý là: Thi nhân ở lầu gác nhỏ, thức trắng đêm nghe mưa xuân tí tách. Hôm sau tỉnh dậy bảo rằng nghe được tiếng hoa rơi, là mùa xuân đã đến rồi. Minh ở đây là chỉ sáng hôm sau, mặc dù chữ Minh này và chữ Minh trong triều đại nhà Minh là cùng một từ. Đọc thêm phân tích tại 



Tháng Hai ở Giang Nam vẫn còn mang tiết lạnh của mùa xuân, cũng không tính là thời điểm tốt nhất để ra ngoài du ngoạn. Nhưng, đối với nhóm nữ thân quyến suốt ngày chỉ ru rú ở nhà như trú đông mà nói thì cũng không có nhiều cơ hội lắm để ra ngoài giải khuây.



Tây Hồ nằm phía Tây, dưới chân núi Linh Ẩn, dựa lưng vào đỉnh Bắc Cao, đối mặt với đỉnh Phi Lai, là hai đỉnh núi cao sừng sững, với rừng cây cao chót vót, có núi sâu chùa cổ, khói mây muôn vẻ. Ở đây có một ngôi chùa, thuộc tỉnh Hàng Châu, nằm ở phía Tây Bắc của Tây Hồ, gọi là "Linh Ẩn Tự."



Tổ sư sáng lập là một tăng nhân đến từ phía Tây của Ấn Độ, Huệ Lý hòa thượng. Ông là người thuộc cùng thời đại với nhà Đông Tấn, đi vân du từ Trung Nguyên đến Chiết Giang, tới Vũ Lâm (tức Hàng Châu ngày nay), nhìn thấy một đỉnh núi cao, cảm thán mà viết, "Nơi này có thần điêu của nước Thiên Trúc (2) ngự trị trên đỉnh núi, không biết vì cớ gì thần lại bay đến đây? Đức Phật hiện hữu mỗi ngày âu cũng đều là thần tiên ẩn mình hết thảy." Sau đó ở ngay tại đỉnh núi này dựng nên một ngôi chùa, đặt tên là Linh Ẩn.



(2) Thiên Trúc: chỉ Ấn Độ. Đây là cách gọi xưa của người Trung Quốc.



Ngôi chùa này hương khói cường thịnh. Hơn nữa, từ sau khi triều đình dời đô, thiên tử cũng từng nhiều lần đến Linh Ẩn Tự dâng hương cầu phúc, vì thế càng khiến dân chúng đổ xô mà đến chùa Linh Ẩn này.



Trong điện thờ sáng sủa uy nghiêm, Lâm Dịch bị Tô phu nhân bắt quỳ trên đệm lót, hai tay cầm lấy ống thẻ tre không ngừng lắc lắc. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy hắn cũng không thật sự nghiêm túc lắm, mắt thì nhắm hờ, miệng thì ngáp, nhìn bộ dạng thì chắc vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Hôm nay, trời vừa sáng hắn đã bị Tô phu nhân mang đến ngôi chùa này, nói gì mà người đến xin xăm đầu tiên không chỉ được linh nghiệm mà còn có thể gặp may. Trời thì vẫn tối om, chùa thì tĩnh lặng nhưng cũng vắng vẻ không một bóng người, chỉ có âm thanh quét lá của các tiểu tăng trong sân.



"Bộp." Một thẻ xăm rơi xuống đất.



Nghe tiếng, Tô phu nhân vội bước tới nhặt lên, nương theo ánh sáng từ phía cửa, nín thở mà nhìn lên thẻ gỗ, một lát sau mới nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù không tin lắm, Lâm Dịch cũng tò mò muốn biết là chữ gì, nghiêng đầu nhìn thì thấy trên đó viết "Thẻ số 6, quẻ thượng." Xem ra cũng không tồi.



Tô phu nhân vội cầm thẻ xăm tới hỏi phương trượng bên cạnh. Lâm Dịch cũng không biết hòa thượng kia có am hiểu gì không, chỉ thấy tay phải ông cầm một chuỗi tràng hạt, tay trái bắt chước như các thầy tướng số, bấm ngón cái vào ngón giữa.



"Không biết phu nhân muốn hỏi vấn đề gì?"



"Tiền đồ công danh!" Tô phu nhân lập tức thốt lên.



"Khóa mã dương tiên chí đế kinh, đình xa hạ vấn mã tiền trình.

Nhất cử thành danh vô trở trệ, phượng trì lưu đãi hảo thanh danh." (3)



(3) "Khóa mã dương tiên chí đế kinh, đình xa hạ vấn mã tiền trình.

Nhất cử thành danh vô trở trệ, phượng trì lưu đãi hảo thanh danh."

Tạm dịch: Cưỡi ngựa, vung roi đến kinh đô, dừng xe xuống ngựa hỏi xin đường. Một lần nổi danh không cản trở, phượng trì lưu lại chỉ tiếng thơm.



Tô phu nhân nghe xong thẻ xăm thì cười toe toét, "Phương trượng, theo ý của thẻ xăm, có phải nhi tử của con..."



"Lệnh công tử có phải mới đến kinh đô, chuẩn bị tham gia khoa cử không?"



"Đại sư nói đúng, nhi tử của con đúng là ba ngày trước mới đến Lâm An." Tô phu nhân bày tỏ ánh mắt sùng bái, càng tin tưởng đại sư của Linh Ẩn Tự này thông tuệ. Lâm Dịch vẫn lơ đểnh. Lúc này đa số những nhà có thí sinh tham gia khoa cử hoặc lên kinh đô đi thi đều đến cầu công danh, có thể đoán ra được cũng không có gì ngạc nhiên.



Ánh mắt sư cụ quan sát Lâm Dịch, "Xem tướng mạo của lệnh công tử, lông mày mềm mại, thẳng thớm. Lúc còn nhỏ nhất định là sáng trí lanh lợi, là người có tư chất thông minh. Hiện giờ một thân hồng quang, hỉ sự đang đến, tương lai chắc sẽ có quý nhân giúp đỡ, yên ổn mà thành công."



"Thật vậy chăng?" Trong mắt Tô phu nhân đầy ý cười, tuy là hỏi nhưng ngữ khí không giấu được vui vẻ, như thể vừa thấy được tiền đồ sáng sủa của Lâm Dịch. Vẫn còn rất phấn khởi, nghĩ một chút, lại hỏi, "Nếu là nhân duyên thì sao?"



Lâm Dịch nghe thế thì nghẹn họng, vì sao cứ phải bám dính lấy vấn đề này nhỉ, không phải mấy hôm trước đã bảo không cần vội sao?



Sư cụ lại bấm bấm ngón tay cái vào ngón tay giữa, nói, "Hữu ý tài hoa, hoa bất khai; vô tâm sáp liễu liễu thành ấm (4). Lam điền chủng ngọc miêu phồn thịnh, kết tử hi sơ vật oán trì (5)."



(4) Xem chú thích (2) ở thizgoo.wordpress.com/2016/05/03/bhttdai-cung-chuong-2/  .

(5) Lam điền chủng ngọc miêu phồn thịnh, kết tử hi sơ vật oán trì: Ruộng vườn xanh tốt đề huề, con cháu lưa thưa hiếm muộn. Ý là như lời sư cụ, sẽ có nhân duyên tốt, nhưng chậm trễ việc nối dõi.



Tô phu nhân nghe xong, thần sắc nghi hoặc, "Đại sư, như vậy nghĩa là sao?"



"Thí chủ không cần sốt ruột, sự mơ hồ bên trong đều là ý trời, hết thảy chỉ cần thuận theo tự nhiên, như vậy nước mới chảy thành sông. Lệnh công tử nhân duyên không có vấn đề, chỉ là con nối dõi hơi trễ một chút thôi!"



Tô phu nhân nghe xong lời này thì sự hưng phấn lúc nãy cũng giảm đi vài phần. Con nối dõi chính là việc lớn, sao có thể không sốt ruột chứ?



Tuy rằng nhân duyên không quá mỹ mãn, nhưng mà cũng là như mỹ ngọc vi hà (6). Sau khi thông suốt, Tô phu nhân cũng không suy nghĩ vấn đề con nối dòng nữa, thoải mái dâng một khoản tiền cúng dường lớn cho Linh Ẩn Tự, sau đó mới cùng Lâm Dịch ra về, mặc dù lúc đó ở xa tít chân trời, mặt trời chỉ vừa ló dạng.



(6) Mỹ ngọc vi hà: ngọc tốt ít trầy xước. Ý trong câu là: xăm của Lâm Dịch nhìn chung là tốt, chỉ có một chút không vừa ý, nhưng tổng thể vẫn rất đáng mừng.



Đám người Lâm Dịch vừa đi không lâu thì hai chiếc kiệu màu xanh cũng vừa đến Linh Ẩn Tự.



"Đại sư, chúng ta là người đầu tiên đến cầu xăm hôm nay phải không?"



Trong điện thờ uy nghiêm, một phu nhân tầm 40 tuổi, đang quỳ trên đệm lót, hướng phương trượng đang gõ mõ mà hỏi. Tóc bà được chải chuốt gọn gàng, búi cao, phía trên còn mang một cái trâm cài bằng vàng, lỗ tai mang một đôi khuyên ngọc trai lớn, toàn thân khoác áo hồng đỏ, bên trên còn thêu hoa mẫu đơn sang trọng, nhìn có vẻ khá quý phái. Vì đã có tuổi, ở khóe mắt không giấu được nếp nhăn nhưng dáng người vẫn toát lên vẻ phúc hậu. Dù vậy, cũng không khó nhìn ra bà là một người có khí chất trang nhã, khuôn mặt đoan chính xinh đẹp, lúc còn trẻ hẳn cũng là một mỹ nhân tú lệ nổi danh một vùng.



"Thí chủ đã đến chậm. Hôm nay, người đầu tiên đến xin xăm là một vị công tử!"



"Thế ư?" Phu nhân kia kinh ngạc, trên mặt tràn đầy thất vọng.



"Nương! Người ta nói tâm thành tắc linh (7). Phật tổ nhân từ, sẽ không để ý đến việc này, nương cũng đừng quá bận tâm."



(7) Tâm thành tắc linh: thành tâm sẽ được ứng nghiệm.



Phía sau phu nhân truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng mà ấm áp. Một bóng hình xinh đẹp chậm rãi đi tới, càng lúc càng rõ. Cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, mang một đôi giày thêu xinh xắn, đường viền được kết bằng chỉ bạc, từ tốn bước nhẹ về phía điện thờ. Hầu bao bên người có mùi yên thảo, khéo léo kết thành hình nơ bướm, mang bên chiếc eo nhỏ duyên dáng; cổ mang dây chuyền dạ minh châu màu xanh lam; tai mang một đôi khuyên đơn giản hình giọt nước; bên trên suối tóc đen mượt thì cài một chiếc trâm bằng bạch ngọc, nhìn đơn giản mà lịch sự trang nhã. Nếu nhìn lên sẽ thấy dung mạo tuyệt mỹ tinh tế dưới lớp trang điểm nhẹ, làn da nhẵn bóng như ngọc, mịn màng tựa tuyết trắng; đôi hàng lông mi dài mà cong, phía dưới là đôi mắt đen láy, sáng ngời mà trong suốt; đôi môi không tô mà đỏ, khóe miệng khẽ nâng, tựa như hơi có ý cười, khiến người ta cảm giác muốn thân thiết.



"Tiểu thí chủ nói rất có đạo lý, chúng sinh bình đẳng, Phật tổ đối xử đều công bằng, không thiên vị. Thế nhân vì danh lợi mà ưu phiền, nên mới phải phân ra thứ tự nhất nhì đó thôi." Sư cụ lần tràng hạt, thản nhiên nói.



Nghe sư cụ nói vậy, phu nhân cũng không còn bận tâm chuyện đến trước đến sau nữa, dù trong lòng cũng hơi tiếc một chút.



"Ngữ nhi, lại đây. Quẻ xăm của Linh Ẩn Tự rất linh nghiệm. Con tới cầu một quẻ để đại sư xem thử đi."



Thiếu nữ nghe lời đến quỳ trước đệm lót, cầm lấy ống tre bên cạnh, nhắm mắt mà lắc lắc. Nàng sớm đã đoán được lý do mẫu thân mang mình đến đây, nên cũng không nói gì cả. Vả lại, năm nay nàng đã là nhị bát phương hoa (8), dù ngày thường tính tình lãnh đạm trầm tĩnh, cái gì cũng không để ý, nhưng trên thực tế cũng có chút không an lòng. Hơn nữa, năm nay thế sự căng thẳng, dù nàng là nữ tử khuê phòng cũng nhận ra được trong nhà không khí khác thường, một phần cũng vì địa vị của phụ thân trong triều mà tình thế càng lúc càng căng thẳng hơn.



(8) Nhị bát phương hoa: chỉ nữ tử 16 tuổi. Người xưa có cách nói chuyện khiêm nhường và vòng vo, thường lấy bảng cửu chương ra đánh đố. 2 x 8 = 16. Nhị bát ở đây là ý chỉ con số 16 này. Phương hoa ở đây ý nói là nở rộ. Nữ tử 16 đến tuổi dậy thì, thanh xuân mơn mởn. Thời xưa, nữ tử thường bị tảo hôn sớm, nên từ cụm trên ý chỉ tuổi từ 18 trở xuống thì hợp lý hơn, chứ nếu là 28 thì đã bị coi là già, không còn là phương hoa nữa.



Phật tổ phù hộ, tín nữ Chương Thiển Ngữ thành tâm cầu nguyện, xin Phật tổ phù hộ Chương gia một đời bình an, xin phù hộ cho tín nữ... Xin phù hộ cho tín nữ nhân duyên vững vàng, không cầu phú quý, chỉ cầu an bình!



Trong lòng Chương Thiển Ngữ thầm cầu nguyện, lắc nhanh ống tre. Không dám cầu mỹ mãn, chỉ dám cầu vững vàng, bởi nàng biết hiện tại biến số rất nhiều.



"Bộp ~"



Mở mắt, nhặt thẻ xăm dưới đất lên, là "Thẻ số 12, quẻ thượng." Chương Thiển Ngữ thở nhẹ một hơi, kết quả này chắc sẽ không quá tệ.



"Sao rồi, Ngữ nhi?" Phu nhân khẩn trương hỏi.



"Nương, là quẻ thượng!"



Mang thẻ xăm đến cho sư cụ giảng giải, hai mẹ con kiên nhẫn chờ đợi.



Sư cụ nhận thẻ xăm, nhắm mắt lại, tay phải lần tràng hạt, một hồi thì mở mắt ra.



"Cô nương là muốn cầu nhân duyên?"



"Đúng thế, đại sư, ngài xem quẻ này nói thế nào?" Phụ nhân vội vàng hỏi.



"Đông phong hạnh ngộ chu lang tiện, tu thức mao lư đệ nhất thiên.Nam triều quan đái nữ trừ kế, nữ mạo tài lang thiên bất kỳ.Kim mộc lưỡng xử đô tương sấn, phù trung chích thiểu nhất căn ti.Hội hợp phân nan các hữu duyên, muộn trung hà tất khổ tương triền." (9)



(9) 4 câu trong quẻ xăm này ngay cả sư cụ cũng không hiểu hết, nên ý dịch chỉ mang tính tham khảo mà thôi.

Câu thứ nhất: Gió Đông hạnh ngộ, đợi ở nhà tranh từ ngày đầu tiên đã gặp gỡ nhau. Ý là đã từng nhận thức, đã từng gặp gỡ. (Chương Thiển Ngữ đã từng gặp Tô Bác Nghệ ở hạnh lâm).

Câu thứ hai: nam nhân đội mũ, nữ nhân búi tóc, mỹ mạo tài năng. Ý nói hai người này là: người quốc sắc kẻ thiên tài, không ai thua kém ai. (Cả Chương Thiển Ngữ và Tô Bác Nghệ đều được miêu tả là xinh đẹp và tài hoa).

Câu thứ ba: Kim Mộc song phương hỗ trợ lẫn nhau, như hoa sen cũng còn vương chút tơ lòng. Ý là ban đầu sẽ là kính trọng lẫn nhau, sau đó mới là vương vấn, có tình cảm. (Ở đoạn sau của truyện sẽ giải thích hơn về ý này).

Câu thứ tư: hợp rồi tan vì nhiều duyên cớ khác nhau, nếu cảm thấy khó chịu thì hà tất làm khổ lẫn nhau. Ý là: chuyện tình cảm sẽ vì nhiều lý do mà bất hòa, nếu đã khó chịu thì hãy thật lòng với nhau. Câu xăm này mang ý gần như là một lời khuyên, mở ra quyết định cho người nhận được quẻ xăm. (Ở phần hiện đại của truyện sẽ giải thích hơn về ý này).



<br>



Nghe xong quẻ xăm, vẻ mặt hai mẹ con đều mờ mịt. Quẻ xăm này hình như không phải là rất tốt.



"Đại sư, đây không phải là quẻ thượng sao, như thế này là sao? Quẻ xăm này là có gì?" Phụ nhân vội vàng truy vấn, tim đập nhanh, chỉ sợ sư cụ sau đó sẽ nói lời không tốt. Nghe nói quẻ xăm ở Linh Ẩn Tự rất chính xác, chẳng lẽ hôn nhân của Ngữ nhi sau này sẽ không tốt sao?



Vẻ mặt Chương Thiển Ngữ bình tĩnh, song trong lòng cũng có chút mất mát. Ngay cả tình hình hiện tại cũng nói cho nàng biết hôn nhân của mình không có nhiều kỳ vọng lắm, giờ nghe quẻ xăm nói vậy, dường như cả hi vọng cuối cùng cũng mất đi.



"Thí chủ không cần lo lắng. Quẻ xăm này của tiểu thí chủ quả có chút kỳ lạ, lão nạp xem cũng không hiểu được!" Sư cụ tay lần tràng hạt, trong mắt lộ nét hoang mang, khó hiểu.



Phụ nhân vừa nghe có chút chuyển biến, mắt liền tỏa sáng, "Ý đại sư là..."



"Quẻ xăm này còn có một lời giải khác, phu thê muôn đời là do kiếp trước mà thành, nhân duyên trước giờ không phải là ngẫu nhiên. Ngộ bả thần nữ tác tương vương, chung hoàn hữu nhật các đông tây (10). Dựa theo quẻ xăm mà nói, tiểu thí chủ tương lai mặc dù hôn nhân không phải là hai bên cùng đồng ý, nhưng cũng là án cử tề mi (11), tương kính như tân (12), nhất cô nhất ẩm giai tiền định (13), sẽ cùng nhau sống đến đầu bạc. Lão nạp giải thích cũng không tốt lắm, mỗi ngày đều nhìn tâm ý của người, lâu dần sẽ có câu trả lời tốt nhất đó thôi. Nhưng, đã là phu thê nhiều kiếp, kết duyên không phải chỉ là tình cờ. Xem ra nhân duyên của tiểu thí chủ thật sự đã được định sẵn từ kiếp trước đến kiếp này. Chỉ là, ý của câu sau cùng, lão nạp cũng không giải thích được!"



(10) Ngộ bả thần nữ tác tương vương, chung hoàn hữu nhật các đông tây: Nếu nhầm lẫn mà đem thần nữ tác hợp với Tương Vương, cuối cùng cũng chỉ có kết quả li tán.

(11) Án cử tề mi: vợ chồng tôn trọng lẫn nhau.

(12) Tương kính như tân: tôn trọng lẫn nhau như lần đầu gặp gỡ.

(13) Nhất cô nhất ẩm giai tiền định: gốc từ câu nhất ẩm nhất trác mạc phi tiền định, ý là ngay cả việc ăn uống, cơm nước nhỏ nhặt như vậy cũng đã được định sẵn từ kiếp trước. Dựa theo luật nhân quả trong đạo Phật. Câu của tác giả cũng có ý nghĩa tương tự, ý là, ngay cả việc ăn uống cũng đã được định sẵn thì cô độc hay không cũng đã được sắp đặt sẵn rồi.



"Ngộ bả thần nữ tác tương vương, chung hoàn hữu nhật các đông tây..." Chương Thiển Ngữ lẩm bẩm câu thơ, trên mặt mơ hồ hiện nét trầm tư.



Nhưng mà...



Vì sao lại là thần nữ nhỉ?



"Kỳ thật, tiểu thí chủ toàn thân toát lên hồng quang (14) cường thịnh, chính là hồng loan (15) đang dịch chuyển, hỉ sự đang đến, nếu dựa theo câu thứ nhất của quẻ xăm mà giải thích thì thí chủ cũng đã từng gặp qua phu quân tương lai rồi!"



(14) Hồng quang: ánh sáng đỏ, chỉ ánh sáng của sự may mắn, thịnh vượng. Ở đây còn có ý chỉ ánh sáng phát ra từ chim phượng hoàng lửa.

(15) Hồng loan: chỉ chim phượng hoàng lửa (hay chim phượng hoàng màu đỏ). Loan và phượng đều dùng để gọi tên chim phượng hoàng. Loan là chỉ con cái, phượng là chỉ con trống.



Đã từng gặp qua sao?



Trong đầu Chương Thiển Ngữ mơ hồ hiện lên một bóng người. Nàng còn chưa kịp nhớ ra, thân ảnh của người nọ đã biến đi mất.



_____________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện