Qua hồi lâu, Dịch Nhàn rốt cục bình tĩnh lại, đẩy ra Lâm Dịch, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô:" Con bị làm sao thế?! Y như bị tát nước vậy."
" Không có việc gì, chỉ là từ tầng một chạy bộ lên đây" Lâm Dịch lau mồ hôi trên trán không để ý nói
" Thang máy bị hư sao?" Rõ ràng lúc bà đi lên còn tốt lắm mà
Lâm Dịch làm sao có thể nói ra sự thật được:" Chỉ là rất muốn gặp mẹ, nên chờ không kịp. Mẹ, chả lẽ người không muốn nhìn thấy con gái sao?!"
Dịch Nhàn nghe xong trong lòng liền vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: " Đừng nghĩ nói hai ba câu liền dấu được mẹ, còn không nhanh đi tắm rửa thay đồ đi."
Lâm Dịch nhìn bản thân một chút, liền thành thật chạy đi tắm: " Vậy mẹ ngồi chút, con sẽ xong ngay"
Dịch Nhàn nhìn thấy Lâm Dịch đi phòng ngủ, sau đó bên trong liền truyền tới tiếng nước chảy. Trong lòng lại nhớ tới Lâm Dịch vừa rồi thất thố, rõ ràng bộ dáng lo lắng của Lâm Dịch căn bản không phải vì sợ chính mình phải đợi, bà lại nghĩ tới lời Lâm Dịch thốt lên đầu tiên khi tiến vào phòng chính là "Thiển Ngữ", ánh mắt liền liếc nhìn Chương Thiển Ngữ đang ngồi ngay ngắn một bên, thấy nàng bộ dạng lạnh nhạt bình thản, không tỏ ra điều gì bất ổn cả
Chả lẽ mình làm thịt Chương Thiển Ngữ được sao, Talia lo lắng điều gì chứ?! Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra một lí do hợp lí, Dịch Nhàn đành kết luận là do bệnh nghề nghiệp của bà phát tác, làm luật sư quá lâu, liền thích phân tích tốt xấu mọi việc trong cuộc sống hằng ngày
Lâm Dịch tắm xong liền đổi một thân quần áo trong nhà, vừa đi ra liền nghe mẹ cô đang hỏi Chương Thiển Ngữ là người nơi nào, hết hồn đổ mồ hôi, sợ nàng trả lời là từ Lâm An đến này nọ nên liền vội vàng xen vào giữa hai người
" Mẹ, sao mẹ tới mà không gọi điện thoại báo trước cho con?!"
Dịch Nhàn nhìn thấy cô tóc ướt sũng chạy tới, liền trách nói:" Sao không sấy cho khô tóc rồi hãy ra đây, dù là mùa hè nhưng cũng phải chú ý chứ! Có một vụ án cần phải tra xét ở gần đây, thuận tiện liền ghé qua thăm con, buổi trưa thế này ai biết con lại không có ở nhà. Đúng rồi, trưa nóng như vậy con còn chạy đi đâu nữa?!"
Lâm Dịch liền nói sang chuyện khác:" Mẹ, người chắc chưa ăn cơm trưa, giờ con đi nấu, mẹ ngồi chờ chút xem TV đi."
Cô bật TV, mở đến kênh có chiếu chương trình pháp luật. Dịch Nhàn cũng chưa ăn cơm trưa, nên vừa nghe Lâm Dịch nói bà liền thấy có chút đói
Sợ Chương Thiển Ngữ cùng Dịch Nhàn nói chuyện thời điểm lộ ra cái gì sơ hở, lúc Lâm Dịch đi đến phòng bếp liền quay đầu lại gọi:" Thiển Ngữ, lại đây giúp chị nấu cơm đi"
Dịch Nhàn hướng cô liếc mắt một cái:" Talia, sao mà nói vậy được, để mẹ giúp con được rồi. Tiểu Ngữ là khách, sao lại để khách phải động tay động chân."
Lâm Dịch kinh hách không thôi:" Mẹ, người tốt nhất vẫn ngồi đó đi!" Mẹ cô trù nghệ so với Chương Thiển Ngữ còn liều mạng hơn, có thể nói là phòng bếp sát thủ
Chương Thiển Ngữ cản lại Dịch Nhàn:" Phu nhân, con đi giúp Lâm tỷ tỷ là được rồi. Người là trưởng bối, không cần phải tranh chút việc nhỏ với tiểu bối bọn con."
Chương Thiển Ngữ kỳ thật cũng đã sớm có ý tránh đi Dịch Nhàn, Dịch Nhàn không giống Tô phu nhân, nàng có thể thong dong ứng phó Tô phu nhân, lại không thể tự nhiên mặt đối mặt với Dịch Nhàn. Trừ bỏ trong lòng bởi vì thân phận của bà mà có chút không tự nhiên ra, thì càng nhiều chính là vì Dịch Nhàn hoàn hoàn khác với Tô phu nhân. Tô phu nhân tuy có chút tinh ý, nhưng chẳng qua đó chỉ là nữ nhân nơi hậu viện tính kế vụn vặt với nhau, còn Dịch Nhàn là phụ nữ thành công thời hiện đại, có cá tính, có mong muốn, có thái độ cuộc sống cùng giá trị của chính bản thân. Hơn nữa, ngôn ngữ của bà sắc bén, quan sát trí tuệ sâu sắc. Đối mặt với bà, Chương Thiển Ngữ cảm thấy được áp lực rất lớn. Cho nên nàng mới có thể nương lí do vào nhà vệ sinh mà gọi điện cho Lâm Dịch trở về
" Em đứng ở bên cạnh đi." Lâm Dịch hướng Chương Thiển Ngữ vừa đi tới nói, cô gọi nàng tiến vào chỉ là cái cớ mà thôi
" Không có việc gì, ta giúp ngươi cũng được" Chương Thiển Ngữ nói xong liền thực sự dùng bày tay chưa bao giờ dính qua xuân thủy của nàng đi rửa đồ ăn
" Được, vậy em giúp chị rửa thực phẩm, sau đó chiên trứng." Lâm Dịch cũng không khách khí với nàng.
" Đó là mẹ của chị, ý chỉ mẫu thân, bà là luật sự cũng giống như trạng sư thời xưa vậy, trước kia chưa kịp nói với em. Còn có ba của chị, là một thương nhân. Hiện tại thương nhân không giống trước kia không có địa vị, dưới tay ông ấy còn có mấy cái công ti, ở xã hội này xem như là gia đình giàu có. Còn có ông ngoại chị, ý chỉ ngoại tổ phụ, ông là giáo sư trường đại học, một loại giống như phu tử ở học viện, có rất nhiều đệ tử, bên trong đám đệ tử đa phần là xã hội tinh anh cùng các nhân sĩ thành công rất có thanh danh, cho nên danh vọng của ông cũng không tồi. Còn lại chính là ông nội của chị, ý chỉ tổ phụ, ông trước kia làm việc trong chính phủ, ý tứ chính là làm quan, hiện tại đã muốn lùi về phía sau màn...."
Lâm Dịch một bên cắt khoai tây một bên kể cho Chương Thiển Ngữ nghe về tình huống gia đình cô. Tuy hiểu biết còn phiến diện, nhưng Thiển Ngữ cũng có thể đoán ra được, địa vị xã hội của Lâm gia ở thời đại này không tồi chút nào
Tốn gần một tiếng để chuẩn bị mâm cơm, Lâm Dịch liền mới Dịch Nhàn lại bàn ăn cơm
Cơm trưa thực phong phú, ba người ăn cơm thực im lặng, động tác dùng cơm cũng thực tao nhã. Ba người đều tuân thủ quy tắc ' Thực không nói, tẩm không nói', khi ăn cơm thì rất ít nói chuyện. Chính là bình thường lúc chỉ có hai người Lâm Dịch cùng Chương Thiển Ngữ thì cũng không để ý này nọ, hiện tại có Dịch Nhàn ở đây, các cô cũng không dám tự nhiên như trước
" Talia, con không phải không thích ăn những món này sao?!" Dịch Nhàn nhìn thấy trên bàn ăn có một dĩa thịt xào với cần tây thì rất kỳ quái. Cho tới bây giờ mỗi khi Lâm Dịch làm đồ ăn thì chưa có món này bao giờ, lúc ở nhà, bởi vì trong nhà không ai thích ăn nên bảo mẫu lúc đi chợ cũng không bao giờ mua
" Thiển Ngữ thích ăn."
Lâm Dịch bật miệng thốt lên, vừa nói xong liền phát hiện Dịch Nhàn ánh mắt hoài nghi nhìn đến, cô trong lòng hết hồn, nhưng vẫn tỏ ra không có việc gì gắp cho bà một miếng cá chiên: " Mẹ, ăn cá đi, mẹ không phải rất thích món này sao. Nếm một chút xem tay nghề của con có tiến bộ không."
Nhìn không ra điều gì, Dịch Nhàn cũng không tiếp tục nghi ngờ, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nhận lúc nãy bà liền nhanh chóng ăn cơm
Lâm Dịch vừa thấy liền biết mẹ cô lại có chuyện cần phải đi, có chút đau lòng nói: " Mẹ, người cũng không cần phải cố sức làm việc như vậy, có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều một chút, đi giải trí, du lịch cũng tốt. Buông lỏng thì buông lỏng, đừng có cả ngày lo nghĩ, đối với thân thể không tốt. Còn có phải ăn cơm đúng giờ, đừng vội vội vàng vàng mà cái gì cũng quên mất"
Dịch Nhàn cười khẽ:" Con hôm nay làm sao vậy, ai không biết còn tưởng rằng con là mẹ của mẹ á!"
" Bao tử của mẹ không tốt, còn không chịu ăn cơm đầy đủ chả lẽ mẹ muốn bị bệnh sao?!"
Lâm Dịch cảm thấy được bà không quan tâm tới sức khỏe của mình, ngữ khí liền có chút giận nói. Không biết vì sao, có thể là vì xa nhau quá lâu, chỉ một phút chốc nhìn thấy người liền khiến cho tình cảm cùng tư niệm của cô ức chế không được, điều này so với Tô phu nhân là khác nhau. Cô đem Tô phu nhân trở thành thân nhân, người nhà, nhưng ý nghĩa không thể nào sánh với Dịch Nhàn bằng được
Dịch Nhàn rõ ràng cảm giác được con gái hình như có chút thay đổi, tuy chỉ là ngắn ngủn tiếp xúc nhưng cảm giác hơn hẳn trước kia, cô thật sự trở nên thành thục, có chủ kiến, chứ không giống trước kia ôn nhu nghe lời
" Nghe nói con đã từ bỏ không thực tập ở chỗ kia nữa, là có chuyện gì không thích sao, có muốn tới chỗ mẹ công tác không?!"
Lâm Dịch ngơ ra, thì ra chuyện của cô ở văn phòng luật đã bị mẹ phát hiện. Nghĩ lại, trước kia cô thật khờ, còn tưởng rằng chỉ cần không đi văn phòng luật của Dịch Nhàn làm việc thì bà sẽ không cần phải chiếu cố chính mình, xem ra mẹ cô vẻ ngoài là nói mặc kệ nhưng trên thực tế vẫn luôn chú ý tới
" Sắp khai giảng, con muốn dành chút thời gian để nghỉ ngơi một chút, đến lúc khai giảng lại có cả đống việc phải làm"
Cô lấy cớ như vậy không biết Dịch Nhàn tin hay không tin:" Cũng tốt, nghỉ lễ con không trở về là ông ngoại con nhắc hoài, nhớ rõ về thăm ông một chút. Còn có, nếu không công tác thì trở về nhà đi, con cũng lâu rồi chưa thấy mặt ba con"
Lâm Dịch ngẫm lại cũng thấy quả thật nên trở về, mấy ngày nay trì hoãn nên cũng quên mất việc này, cô cũng rất nhớ người thân trong nhà
" Mẹ nghe Hạ thúc thúc nói Tử Thành qua vài ngày nữa liền về nước, nếu đã quen nhau thì phải nói chuyện một chút, thừa dịp được nghỉ hai đứa cũng nên bồi dưỡng cảm tình nhiều vào. Người trẻ tuổi thì nên ra ngoài hẹn hò vui chơi, đừng suốt ngày trốn ở nhà."
Lâm Dịch ngốc sửng sốt nửa ngày mới rốt cục nhớ đến Tử Thành mà Dịch Nhàn nói là ai. Hạ Tử Thành, bạn trai mà cô quen đã nửa năm. Không biết vì sao, nhớ ra việc này phản ứng đầu tiên chính là quay đầu lại nhìn Chương Thiển Ngữ.
" Tử Thành?" Vẫn luôn im lặng Chương Thiển Ngữ nghe thấy liền nghi vấn lặp lại, trực giác cho nàng biết thân phận của người tên Tử Thành này nhất định không đơn giản
Dịch Nhàn cười nói:" Ừm, Tử Thành, bạn trai của Talia, Tiểu Ngữ chắc là cũng biết chứ ?!"
" Mẹ!" Lâm Dịch muốn ngăn cản, chính là đã không còn kịp.
" Đing......" chiếc thìa Chương Thiển Ngữ đang cầm trên rơi xuống, chạm vào trong chén tạo thành một tiếng vang thanh thúy
Bạn trai!
Tối hôm qua có xem đến một bộ phim thần tượng, bên trong cũng có nhắc đến từ này, Lâm Dịch còn giải thích cho nàng biết hàm nghĩa của từ 'Bạn trai' này
Lâm Dịch lo lắng nhìn về phía Chương Thiển Ngữ, liền thấy nàng nhanh chóng khôi phục lạnh nhạt, hướng Dịch Nhàn xin lỗi nói:" Ngượng ngùng, vừa rồi có chút run tay"
Dịch Nhàn phát giác không khí trên bàn hình như có chút quái dị, ánh mắt nhìn nhìn lướt qua hai người bọn họ, lại vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra
Bữa cơm trưa chính là kết thức trong không khí quái dị như vậy
Ăn cơm xong Chương Thiển Ngữ đề nghị để nàng rửa bát, còn lại Dịch Nhàn liền muốn đi nhanh chóng xử lý công việc, Lâm Dịch liền tiễn bà xuống dưới
Đi đến dưới lầu, Dịch Nhàn có chút muốn nói lại thôi:" Talia, người bạn kia của con......"
" Mẹ, Thiển Ngữ làm sao?" Lâm Dịch hết hồn, sợ bà phát hiện ra điều gì.
" Mẹ cảm thấy ngôn ngữ cùng cử chỉ của cô bé ấy hình như không giống xã hội này nên có, làm cho mẹ có cảm giác cô bé vừa trí tuệ lại vừa ngu ngốc, sao lại có một người mâu thuẫn như vậy đây?!"
Lâm Dịch có thể đoán được, Chương Thiển Ngữ đối với rất nhiều vật hiện đại không hiểu biết làm cho Dịch Nhàn nhìn không thấu. Chính là bản thân Chương Thiển Ngữ trí tuệ thập phần, điều này làm cho Dịch Nhàn cảm thấy đứa nhỏ này hình như cũng không ngốc nghếch như vậy, tóm lại là thực mâu thuẫn.
" Thiển Ngữ chính là như vậy, gần đây em ấy nghiên cứu lịch sử cổ đại của Trung Quốc nên đại khái có chút mê mẫn, nói chuyện luôn phản phất chút phong cách của cổ nhân, mẹ cũng đừng để ý."
Dịch Nhàn hình như cũng tin, cười nói:" Vậy sao?! Nếu có thời gian thì dẫn nó tới chỗ ông ngoại của con bàn luận một chút. Mẹ đoán ông ngoại chắc sẽ rất cao hứng cùng cô bé tham khảo này nọ. Năm đó ông muốn mẹ thừa kế y bát của ông, chỉ tiếc tính tình mẹ cứng rắn, muốn học pháp luật."
Lúc lên xe Dịch Nhàn lại đột nhiên dừng lại nói:" Các con hai đứa có chuyện gì sao?! Mẹ xem hình như lúc nãy không tốt lắm!" Nghĩ đến biểu hiện của Chương Thiển Ngữ khi nghe đến tên Hạ Tử Thành, bà liền lo lắng hỏi:" Chắc không phải là nợ đào hoa của Tử Thành đó chứ?!"
Lâm Dịch đối với lực tưởng tượng cường đại của bà dở khóc dở cười:" Mẹ người nói cái gì vậy?!!" Cô mở ra cửa xe để bà ngồi vào:" Cẩn thận lái xe."
" Nhớ rõ phải về nhà đó!"
" Quá hai ngày con liền trở về!"
Nhìn thấy xe Dịch Nhàn dần dần đi xa, Lâm Dịch thu hồi tầm mắt, đem ánh mắt nhìn về hướng tầng lầu cao ngất, nhận ra chính mình có chút không dám đi lên