Chu Viện đóng cửa xe liền vội vàng kêu tài xế chạy đi, sợ người kia đi theo lại thấy cảnh chật vật của cô. Từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy được Lâm Dịch chạy đuổi theo, rốt cuộc cô kiềm chế không được nước mắt tuôn rơi, đầu gục xuống, cũng không thèm quan tâm lái xe không ngừng quay đầu lại nhìn, cô bật khóc.
Trời đã tối lại có một cô gái xinh đẹp khóc thê thảm đến như vậy, lái xe cũng có chút không đành lòng, khuyên vài câu nhưng có khuyên cũng vô dụng .
Trong xe có bật nhạc, là bài 'Nữ bằng hữu' của Twins, dù là tiếng Quảng Đông nhưng vẫn miễn cưỡng nghe ra được vài câu. Chỉ là trước kia có xem qua lời nhạc, giờ phút này nghe lại rồi liên tưởng tới bản thân, Chu Viện khóc càng nhiều hơn. Ca khúc không phải rất bi thương, nhưng mỗi câu mỗi lời lại như đều nói về chính cô.
Khi quen biết gặp gỡ nhau.
Thực thuận lợi nếu trước là người yêu cũ
Khi quen biết gặp gỡ nhau.
Lẫn nhau chờ đợi trở thành thân quen
Trước kia một chút xúc động lại cùng cậu thử hôn nồng nhiệt
Ngày hôm nay đáng lẽ phải được cậu trân trọng hơn
Thì đám cưới lại nhân đây xuất hiện
Rốt cục làm bạn thân, tôi chờ đợi việc đó sẽ xảy ra
Còn cậu vì cái gì chỉ duy trì tình bằng hữu
Cũng cảm thấy được lén hẹn hò là không nên.


Vì cái gì chỉ mình tôi yêu một cách ngây thơ thần thánh
Vì cái gì cô ấy chậm hơn tôi lại thắng được trận đấu này
Một cái ôm đủ hiểu rõ tất cả
Cái ôm đến từ hảo tâm chứ không phải là động lòng.
Phải đợi tới sinh nhật mới có thể tặng cậu một nụ hôn.
Không hé môi cậu chỉ hôn hờ bờ má tôi
Cậu hiện tại....
Trong lòng có người khác tôi vẫn không thể chết tâm.
Còn cậu vì cái gì chỉ duy trì tình bằng hữu
Cũng cảm thấy được lén hẹn hò là không nên.
Vì cái gì chỉ mình tôi yêu một cách ngây thơ thần thánh
Vì cái gì cô ấy chậm hơn tôi lại thắng được trận đấu này
Vì cái gì cậu chỉ duy trì tình bằng hữu
Một lời nói, một ánh nhìn cũng cảm thấy không nên.
Vì cái gì yêu nhau mà không thể bên nhau.
Vì cái gì cô ấy không phải bằng hữu mà lại được tình yêu.
Chu Viện khóc một lúc sau mới dần dần dừng lại, nhẹ nhàng lau nước mắt. Đêm nay thật ra cô cũng không say như mọi người nghĩ, dù uống nhiều rượu nhưng đầu óc không có mất đi ý thức hoàn toàn, một nửa do say một nửa do xúc động mới hôn Lâm Dịch. Một khắc kia cô biết mình rất thanh tỉnh, chẳng qua mượn hơi rượu lấy cớ làm việc mà cô vẫn luôn muốn làm mà thôi.
Cô nhớ hồi trung học, lần đầu tiên gặp Lâm Dịch, khi đó cô không thèm để ý gia đình phản đối một mình chuyển tới trường trung học thành phố N để học. Ở thành thị đó, ngôi trường đó, căn nhà đó, cô thật sự là sống không nổi nữa rồi.
Bởi vì cô kiên trì, cha cô cuối cùng cũng đồng ý. Cô không muốn có người đưa đi, lần đầu tiên ngồi xe xa như vậy, ngồi hai ngày tàu hỏa để đến thành phố N. Chính cô một người báo danh, trả tiền học phí, dọn vào ký túc xá. Nếu có thể, cô tình nguyện thuê phòng bên ngoài, nhưng bởi vì nhà cô quá xa trường lại không có người quen thân thích cho nên chỉ có thể ở trong ký túc xá của trường.
Vì đi học là trường trung học trọng điểm của thành phố N nên ký túc chỉ có hai người một phòng. Cô vốn rất độc lập, khi còn ở thành phố S cũng thường chỉ có một mình. Cô khinh thường những thứ gọi là bạn bè tốt, bởi vì cô nhớ rõ một lần khi đi WC cô liền nghe được cái người gọi là bạn tốt nói xấu sau lưng cô như thế nào, nói cô là biến thái a! Đây là thứ gọi là bạn thân, kẻ hai mặt.
Cho nên, đối với người bạn chung phòng còn chưa xuất hiện, trong lòng cô cũng chẳng chờ mong gì. Nhưng mà, cô ấy lại mang đến cho cuộc đời của cô sóng to gió lớn
Cô nhớ rõ ngày đó là ngày một tháng chín, trời trong xanh, ánh mặt trời sáng lạng. Bởi vì cô đến đầu tiên, cho nên đã bày đồ trong phòng ngủ, hơn nữa còn chiếm lấy giường cùng bàn học tốt hơn. Theo danh sách cô cũng sớm biết bạn cùng phòng với cô là một người có tên Lâm Dịch, vừa nghe tên đã khiến cô không thích, mơ hồ cô có thể tưởng tượng cô bạn cùng phòng này có vẻ ngoài thế nào
Sự thật cũng quả thật giống như những gì cô đã nghĩ, ngày đó ở phòng ký túc, đột nhiên cửa bị đẩy vào từ bên ngoài....
Thân hình cao gầy, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, đồ thể dục màu trắng cùng với giày thể thao đế thấp. Trên vai thì đeo ba lô, tay phải cầm đồ, mồ hôi nhễ nhại trên trán do ánh mặt trời nóng bức, cô quay lưng về hướng mặt trời khiến cho in sâu vào phòng là bóng hình thật dài, làm cho người ta không thấy rõ dung mạo của cô, mơ hồ chỉ nhìn thấy hình dáng.
Theo góc độ mỹ thuật mà nói, đó thật sự là một hình ảnh duy mỹ. Lúc ấy cô đang cầm bảng vẽ để phác thảo lung tung, một khắc ấy, cô thiếu chút nữa xúc động muốn kêu cô ấy đừng nhúc nhích, cô muốn đem cảnh này lưu lại trên tranh
Người ấy đi vào, bỏ ba lô xuống rồi quay đầu lại nhìn cô cười ôn hòa. Lúc này cô mới nhìn rõ ràng người ấy, mắt sâu mi dài mũi cao tinh tế, bờ môi mỏng khẽ cắn, ngũ quan xinh đẹp mang chút hương vị cương trực trung tính làm cho người ta nhìn không ra là nam hay nữ. Vừa nhìn đến đây, vốn Chu Viện có chút sợ hãi lập tức thăng tiến thành chán ghét...
Cô khinh thường nhìn người kia, không tức giận mở miệng: " Ê, cậu là tom hả?!"
Lâm Dịch vừa định hướng cô bạn cùng phòng này chào hỏi, không ngờ chưa kịp mở miệng liền bị hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, cô khó hiểu, không thể đoán được câu đó có nghĩa là gì, còn tưởng rằng Chu Viện đang nói tên cô nên liền trả lời: " Đúng vậy, tên tiếng Anh của tớ là Talia, tiếng Trung là Lâm Dịch, cậu cũng có thể gọi tớ là Talia."
Chu Viện thấy cô làm bộ như không hiểu mình đang nói gì, lòng cảm thấy chán ghét: " Đừng giả bộ, tôi liếc nhìn một cái cũng biết cậu là cái loại người gì rồi!"
Lâm Dịch bình thường làm người khiêm tốn, đối với người khác cũng là ôn hòa lịch sự, ấn tượng mọi người với cô luôn rất tốt. Nhưng lúc này cô vừa đến thì không biết làm sao đã đắc tội bạn học mới rồi, cô cũng rõ ràng cảm nhận được thái độ của bạn mới không thân thiện chút nào
Chu Viện thấy người kia hình như cũng không thèm để ý đến lời cô nói, vốn là không thích cô ấy, hiện tại là chán ghét đến cực điểm: " Ê, tôi nói cho cậu biết, tôi ghét nhất là loại người như các cậu. Cậu tốt nhất kêu thầy cô an bài chỗ ở khác đi, cũng đừng có mà mang mấy người bạn 'đồng đạo' với cậu về đây, càng đừng tưởng có ý đồ gì với tôi. Nếu không tôi sẽ cho cậu biết mặt!!"
Một phần Chu Viện đối với giới này thật sự chán ghét đến cực điểm, cố tình khi ấy Lâm Dịch mới mười bốn mười lăm tuổi, như một cậu nhóc, cũng chưa phát dục, hơn nữa lại tóc ngắn và thích mang đồ thể thao, thoạt nhìn chả khác nào một cậu thiếu niên. Không giống như Chu Viện, cô tuy tuổi không lớn nhưng mơ hồ đã phát triển xinh đẹp, con gái yểu điệu cùng cuống hút, Lâm Dịch mà so với cô thì bị bỏ xa cả mấy cây số.
Rốt cuộc thì từ lúc nào bắt đầu thích đây?! Rõ ràng ngay từ đầu đối với cô ấy chính là chán ghét, vì cái gì lại thích chứ?!
Tuy sau đó mới biết cô ấy không phải tom, thậm chí ngay cả tom là gì cũng không biết. Biết cô ấy là cô gái bình thường, không phải là đồng tính mà cô vẫn thường ghét. Biết cô ấy kỳ thật rất tốt, không giống như những bạn học mà cô từng biết. Biết cô ấy bạn bè rất nhiều, bạn thân lại rất ít. Biết cô ấy gia cảnh rất tốt lại không hề khoe khoang thể hiện. Biết cô ấy ôn nhu tinh tế cẩn thận nhưng lại không nhiệt tình. Biết cô ấy hiền lành tốt bụng, nói chuyện lại nhẹ nhàng ý nghĩa.....
Rốt cuộc từ khi nào bắt đầu phát sinh tình cảm với cô ấy đây?! Rõ ràng từ đầu cũng không thích cô ấy, rõ ràng đem cô ấy trở thành kẻ khó làm bạn, là từ lúc nào bắt đầu ghen tuông như vậy?! Nhìn thấy nam sinh ân cần với cô ấy trong lòng liền không thoải mái, nhìn thấy cô ấy đối tốt với bạn nữ nào lại cảm thấy ghen tị, biết cô ấy bị bệnh thì liền nóng lòng vội vã, mỗi ngày đều muốn cùng ở chung một chỗ. Rõ ràng mới gặp mặt liền ngay lập tức sẽ nhớ, thậm chí đại học năm nhất thừa dịp cô ấy uống say mà hôn cô....
Nhớ rõ sau khi làm cái chuyện ấy cô cực độ bất an, cũng là khi ấy cô mới ý thức được tình cảm của chính mình đối với cô ấy dường như khác nhau, tại sao lại thành như vậy?! Chính mình lại trở thành loại người mà mình ghét nhất, cô chán ghét loại chuyện này đến như vậy, vì cái gì cô lại đối với một cô gái nảy sinh loại tình cảm này?! Chẳng lẽ bản chất của cô chính là loại người này sao?!
Cô nghĩ muốn cách cô ấy càng xa càng tốt, nhưng mà chỉ xa một ngày cô liền không chịu nổi. Cả ngày cầm điện thoại, luôn sợ sẽ bỏ lỡ điện thoại của cô ấy, một ngày kiểm tra mấy chục lần chỉ để chờ tin tức của cô. Lúc điện thoại vang lên, nhìn thấy không phải cô ấy gọi đến liền thất vọng, không nhận được tin nhắn của cô ấy liền mất mác, làm cái gì cũng không có tinh thần, ăn cái gì cũng không có khẩu vị....
Cô khi đó mới biết, xa cô ấy là không thể. Cho nên cô bắt đầu đồng ý làm quen với các nam sinh theo đuổi cô, dùng thời gian rãnh rỗi để đi hẹn hò. Nhưng vì cái gì dù ở cùng bất kỳ ai cô cũng không vui vẻ được, cùng người khác một chỗ nhưng lại luôn nghĩ về cô ấy, ăn cơm lại nghĩ tới cô ấy hay gắp đồ ăn cho mình, xem phim lại nhớ tới hai đứa hay xem phim rồi bàn luận tán nhảm, đi dạo phố lại nghĩ tới cô ấy đi theo mình xách gói to gói nhỏ mà không hề tức giận gì, uống cà phê lại nhớ tới bộ dáng nghiêm túc của cô ấy khi không cho mình uống nhiều, hôn bạn trai lại nhớ tới nụ hôn chưa hẳn là hôn kia cùng cô, trong lòng lại tưởng tượng thêm từng bước rồi từng bước bọn họ tiến tới với nhau......
Đèn xe chiếu rọi hai bên đường không ngừng lùi xa về đằng sau, nhưng vẫn không giải đáp hết nghi hoặc trong lòng Chu Viện.


----------


Hina: mí chương này edit đại không á >"""<, yêu Thiển Ngữ thui, nên với cặp tình hụt số khổ này không có hứng thú. Với, Chu Viện quá giống bổn cung, và bổn cung ghét điều đó , ax

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện