Vài cận vệ đứng ra đồng thanh: “Xin phái tôi đi trước!”
Olivia cúi đầu hỏi Hussel: “Nếu ngươi nguyên vẹn không thương tích gì, có mấy phần chắc chắn sẽ lấy được thần khí từ bên người Mura?”
Hussel do dự, “Năm phần.”
Cận vệ: “Chúng tôi đông người, có thể hợp tác lẫn nhau, dẫn dắt dời đi sự chú ý của hắn.”
Olivia trầm ngâm.
Vincent: “Đấu khí của các ngươi có thể giúp các ngươi kiên trì trong lửa bao lâu?”
Đám cận vệ lưỡng lự nhìn nhau: “Tám phút?”
Hussel: “Năm phút đồng hồ.”
Vào trong lửa một hồi chỉ sợ không được năm phút đồng hồ.
Olivia nhíu mày.
Cận vệ thấy bà chần chờ, vội nói: “Xin để chúng tôi thử một lần!”
Olivia: “Chuyện này tốt nhất để Ciro quyết định.” Hắn là hoàng thái tử, còn bọn họ là cận vệ của hoàng thái tử.
Các cận vệ đưa mắt nhìn nhau, chạy về phía Ciro.
Danton nhỏ giọng: “Keane còn chưa trở về.”
Olivia hỏi Hussel: “Kỵ sĩ cấp chín có khả năng ở trong lửa hơn mười phút không?”
Hussel trầm mặc một lát: “Nếu như là Kleist, có thể.” Kleist, đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ thần thánh của Quang Minh thần hội, kỵ sĩ được công nhận là hùng mạnh nhất Mộng đại lục, cũng là người tiếp cận gần nhất với cấp thánh.
Olivia ngẩng đầu nhìn ráng đỏ đầy trời, thở dài thật sâu.
“Viện trưởng!” Frank đột nhiên kêu lên.
Olivia nhanh chóng xuyên qua đám cây cỏ vọt tới. “Làm sao vậy?”
Thân thể Frank run nhè nhẹ, ánh mắt nhìn Audis tràn ngập lo lắng và thống khổ, “Cậu ấy…”
Olivia nhìn tai mắt mũi miệng của Audis giống như Vincent lúc nãy từ từ chảy ra máu tươi. “Đáng chết! Tinh thần lực trò ấy đã cạn kiệt đến cực điểm! Để ma pháp sư thổ hệ ra trận lần nữa đi!” Cùng là đổ máu, nhưng tình hình của hắn nguy hiểm hơn Vincent nhiều. Vincent thình lình chịu phải đòn tấn công quá mạnh, cho nên tinh thần lực nhất thời không thể tiếp nhận, còn Audis rõ ràng đã từ từ tiêu hao tất cả tinh thần lực.
“Audis, dừng tay.” Tay bà khoát lên vai Audis, lập tức cảm thấy tinh thần hắn phản kháng.
Frank khiếp sợ nhìn khóe mắt hắn càng chảy nhiều máu
Olivia cuống quít lùi tay về: “Trò đừng kích động! Hãy nghe ta nói, trò chưa hoàn toàn khống chế thổ tinh linh, chúng ta cũng chưa đến thời khắc phải dùng sinh tử của trò để phân thắng bại! Trò dừng lại nghỉ ngơi chút đã!” Nói đến câu cuối, bà gần như ghé họng vào tai hắn rống to.
Các ma pháp sư thổ hệ khác buồn bã nói: “Thổ tinh linh của trò ấy có ý chí rất ngoan cường, không cho phép bất kỳ kẻ nào đối kháng với nó.”
Olivia đỡ trán.
Trên thực tế, không chỉ tình huống của Audis không tốt, ngay cả Soso cũng đang bị vây trong nguy hiểm.
Dù cậu cố nén khó chịu, nhưng tiếng rên rỉ rất nhỏ vẫn vang như sấm không ngừng dội vào trong tai Ciro. Ciro dán vào người cậu, cảm nhận rõ quần áo trên người cậu ướt đẫm mồ hôi!
“Keane!” Phía sau truyền đến tiếng kêu của Danton, nhất thời đánh tan không khí căng thẳng.
Olivia phi như bay trở về, nhìn thấy Keane ôm ngực, gần như lông tóc vô thương xuất hiện trước mặt.
“Ngươi không sao cả?” Ngay cả Hussel cũng chấn kinh.
Chẳng lẽ Keane đã gần đến cấp thánh, trở nên cường đại ngang với Kleist.
“Ta biết các ngươi đang nghĩ gì, nhưng không giống như các ngươi tưởng đâu.” Gã ôm ngực, thở hổn hển, lấy một con ốc biển từ trong lòng ra, “Tuy không biết đây là cái gì, nhưng nó có thể ngăn lửa.”
“Thần khí! Đây là thần khí của hải thần hoàng!” Yêu quái biển Puka kêu lên chói tai.
Olivia một phen đoạt lấy, tiến đến trước mặt gương đồng, kích động hỏi: “Dùng như thế nào?”
Puka: “Chỉ cần đọc chú ngữ là được. Nhưng quy tắc của ta là phải có cái giá tương ứng mới có thể làm việc cho ngươi.”
“Trả giá à?” Trong mắt Olivia hiện lên ánh nguy hiểm.
Có điều lần này Puka không chút thay đổi: “Ngươi đe dọa ta cũng không có tác dụng, đây là quy tắc của yêu quái biển, ta không thể phá vỡ quy tắc trong tộc chúng ta! Chết cũng không thể!”
“Ngươi muốn cái gì?” Olivia hỏi.
Puka: “Linh hồn hoặc là lương tri, ngươi có thể chọn một.”
Olivia: “Chọn cái khác!”
Puka: “Không thể được.”
Olivia cương quyết: “Ta nói được là được!”
Puka bị vẻ dữ tợn của bà dọa cho hoảng sợ, “Nhưng đây là quy tắc của tộc yêu quái biển chúng ta.”
Vincent đột nhiên nói: “Để ta đến đi. Dùng lương tri của ta có được không?”
Các ma pháp sư cũng đều nóng lòng muốn thử.
Puka: “Người trao đổi và người đọc chú ngữ phải cùng là một, nhất định phải có tinh thần lực cường đại.”
Vincent nhíu mày. Trước đó ông ta chắc chắn phù hợp với điều kiện này, nhưng bây giờ…
Olivia: “Là ta. Nhưng ta sẽ không trao đổi lương tri, tốt nhất ngươi nên nghĩ ra điều gì khác, nếu không thì bắt đầu suy xét xem kiếp sau nên làm con gì đi.”
Puka do dự, Olivia trực tiếp đem gương đồng đến bên biển lửa. Puka sợ tới mức kêu tán loạn: “Nếu không thì tình thân tình bạn tình yêu cho ta một loại. Tuy mùi vị kém hơn nhưng còn chấp nhận được.”
“Tình thân tình bạn tình yêu?” Olivia sửng sốt. Đây là cái thể loại gì? Chẳng nhẽ cho xong, bà sẽ sinh ra ba cảm xúc này với tên yêu quái trước mặt sao? Puka: “Nhưng cho ta rồi, ngươi sẽ không cảm thụ được một trong ba cảm xúc đó nữa. Cho nên không được hối hận.”
“Được.”
Vincent nhìn gương mặt kiên quyết của Olivia, muốn nói lại thôi.
“Tình bạn.” Olivia nói.
Vincent kinh ngạc nhìn bà.
Olivia đến trước mặt Puka, “Nói cho ta biết chú ngữ.”
Puka: “Nhưng ta còn chưa thu được trao đổi của ngươi.”
Cạch.
Olivia đập một cái vào gương đồng, nói từng chữ từng chữ: “Cho ta biết chú ngữ trước!”
“eroede-petae-dee…” Puka dùng cách thức ngâm xướng nhẹ giọng đọc.
“eroede- “
“petae- “
“dee…”
Ốc biển đột nhiên vang lên, âm thanh giống như đến từ vực biển sâu thẳm, mang theo uy thế không gì sánh nổi, khiến cho đất trời nháy mắt yên tĩnh.
Olivia cảm thấy chiếc kèn trong tay càng lúc càng nặng, không ngừng kéo tay bà xuống đất, bà không thể không quỳ nửa gối xuống.
“Ai gọi tên của ngộ?”
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một ảo ảnh, người đàn ông có mái tóc dài vàng óng đứng giữa không trung, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước.
Puka kích động: “A! Là hải thần hoàng bệ hạ.”
Olivia quay đầu: “Làm thế nào để chỉ huy hắn?”
Puka kêu lên: “Nhân loại ngu si! Làm sao ngươi có thể chỉ huy ngài a, là khẩn cầu. Ai cầm kèn có thể khẩn cầu ngài giúp đỡ.”
Olivia ngẩng đầu, hít sâu một hơi: “Xin hãy dập tắt biển lửa này.”
Ảo ảnh của hải thần hoàng giơ tay lên, chỉ tay về phía biển lửa.
Tức khắc, thủy nguyên tố điên cuồng ngưng tụ dày đặc gấp bội so với hỏa nguyên tố.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt.
Fariel biến thành biển rộng mênh mông, từng cơn sóng lớn bốc cao giữa không trung, trùng trùng điệp điệp.
Biển lửa đã từng không thể ngăn cản trong mắt mọi người nay lập tức bị dập tắt chẳng khác gì đốm tro tàn.
Ciro ôm chặt Soso, liều mạng tránh né sóng biển.
Mọi người bị tách ra, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy bóng vài người hiện lên trước mặt, rất nhanh lại bị ánh nước đầy trời bao phủ.
“Xin hãy tru diệt hỏa thần!” Tiếng nói kiên định của Olivia xuyên qua tầng tầng lớp lớp sóng gió, đánh vào trong lòng mỗi người.
“Norse!”
Trong tiếng sóng, ẩn ẩn có tiếng hô điên cuồng của Mura.
“Xin hãy thu hồi… pháp lực của ngài.” Nói xong câu cuối cùng, Olivia ôm ốc biển té xỉu trong lòng Vincent.
Nước chậm rãi rút đi.
Ảo ảnh của hải thần hoàng tan biến.
Chỉ để lại thành Fariel khắp chốn tan hoang sau khi bị nước lửa tàn phá bừa bãi.
Trước ngày này, chắc chắn không ai ngờ rằng thành Fariel phồn hoa nhất Mộng đại lục sẽ biến thành bộ dạng trước mắt. Nơi nơi là dấu vết lửa cháy, kiến trúc hoa lệ biến thành phế tích, chỉ còn lại một nửa nguyên vẹn.
Cho dù là Murdoch hay Hopkin lòng dạ cáo già nhìn thấy cảnh nảy cũng không khỏi đỏ hốc mắt.
Có điều đó không phải tin dữ cuối cùng –
Nửa nguyên vẹn của hoàng cung trở thành bộ chỉ huy cao nhất của đế quốc.
Sau khi cùng các đại thần họp bàn về việc trùng kiến Fariel và bố trí nạn dân, Ciro theo Murdoch đi vào gian phòng cuối cùng phía tây.
Nơi đó, Audis đang an tĩnh say ngủ.
Frank ngồi trên giường, thấy bọn họ tiến vào, vội vàng đứng lên.
Ciro khoát tay: “Còn chưa có động tĩnh gì sao?”
Frank chậm rãi lắc đầu.
Murdoch mím chặt môi.
“Điện hạ.” Gallon đứng ngoài cửa bẩm báo, “Viện trưởng Olivia và Vincent các hạ đang chờ ở ngoài.”
Ciro: “Mời họ vào.”
Dù sử dụng thần khí đã khiến tinh thần lực của Olivia cạn kiệt, nhưng tình trạng cạn kiệt của bà không nghiêm trọng lắm, giống như Vincent, không bao lâu sau liền khôi phục. Soso chậm hơn một chút, dù cậu là người tiêu hao nhiều tinh thần lực nhất trong số tất cả mọi người, nhưng tinh thần lực của cậu ngoan cường đến mức khó tin, chỉ ngủ hai ngày hai đêm liền tỉnh lại, hơn nữa sức ăn rất tốt.
Duy nhất khiến mọi người lo lắng chính là Audis.
Hắn đã ngủ năm ngày năm đêm, hơn nữa không có chút dấu hiệu sẽ tỉnh.
Olivia đi tới. Trải qua mấy ngày bôn ba, thần thái trong mắt bà ảm đạm đi không ít, chỉ có vẻ mặt vẫn kiên nghị như trước. “Ta đã xem qua tất cả các sách về phương diện tinh thần lực, tình huống của Audis có thể nói là… loại tệ nhất.”
Tinh thần lực hoàn toàn cạn kiệt, toàn thân mất ý thức.
Murdoch khẽ vuốt ve quải trượng trong tay. Từ sau khi Fariel gặp trận lửa lớn, ông ta luôn phải dựa vào quải trượng để bước đi, như thể đột nhiên già đi ba mươi tuổi.
Vincent: “Kỳ thật, pháp sư vong linh mới là những người nghiên cứu sâu nhất về tinh thần lực.”
Olivia cau mày: “Pháp sư vong linh?”
Vincent: “Đúng vậy. Truyền thuyết còn nói bọn họ thậm chí có thể thức tỉnh ý thức vong linh.”
Olivia ngẫm nghĩ: “Tìm pháp sư vong linh không phải chuyện dễ.” Pháp sư vong linh là chức nghiệp bị toàn bộ Mộng đại lục tẩy chay, cho nên không thể gióng trống khua chiêng tìm kiếm, nhưng nếu lén lút tìm thì… không biết ngày tháng năm nào mới tìm được. Bà không cho rằng tình trạng hiện giờ của Audis có thể chờ lâu như vậy.
Ciro: “Chúng ta tiếp tục toàn lực truy nã tung tích của Mundra.”
Olivia: “Chắc hắn đã rời khỏi lãnh thổ đế quốc.”
“Cứ thử một lần.” Ciro ngẫm nghĩ, “Mặt khác, chúng ta có thể thỉnh cầu Quang Minh thần hội trợ giúp.”
Những người khác yên lặng.
Fariel bị phá hủy một nửa, Quang Minh thần hội lập tức phái sứ giả đến bày tỏ ý viện trợ, còn muốn dùng của cải để đổi lấy hai vị tư tế bị bắt giam của thần hội.
Ciro: “Chúng ta có thể dùng hai tên tư tế đang bị giam để đổi lấy sự trợ giúp của bọn họ.”
Môi Murdoch giật giật, rồi mím lại. Nằm trên giường là cháu nội ông ta, cho nên ông ta là người không có quyền lên tiếng nhất.
Olivia nói: “Đó là một vụ giao dịch không tồi.”
Ciro gật đầu, đi ra ngoài.
Murdoch chống quải trượng bước nhanh đuổi theo, “Điện hạ.”
Ciro dừng bước, đè lại vai ông ta: “Không cần nói cảm ơn với ta. Tại thời khắc mấu chốt nhất của đế quốc, cháu nội của ngài đã đứng ở tuyến đầu nơi nguy hiểm nhất thay đế quốc ngăn chặn công kích cường đại nhất. Cậu ấy là anh hùng đế quốc, ta sẽ không tiếc hết thảy để cứu sống cậu ấy. Đây là việc mà kẻ thừa kế đế quốc như ta phải làm.”
Murdoch khoát tay: “Chuyện tôi muốn nói không phải chuyện đó. Tôi chỉ muốn hỏi, điện hạ định khi nào sẽ chuyển từ người thừa kế đế quốc sang người thống trị đế quốc?”
Ciro sửng sốt.
“Tôi nghĩ, toàn bộ thần dân đế quốc đều đang trông ngóng ngày này giống như tôi.” Murdoch ngừng một chút rồi nói, “Còn đại hôn của điện hạ nữa. Tôi nghĩ họ và tôi đều hy vọng vương tử Soso có thể mau chóng gia nhập đế quốc, trở thành hoàng hậu.”
Ciro động dung: “Murdoch.”
Murdoch mỉm cười: “Dùng lời của ngài, vương tử Soso tại thời khắc mấu chốt nhất đã đứng ở tuyến đầu nơi nguy hiểm nhất thay đế quốc ngăn chặn công kích cường đại nhất. Cậu ấy hoàn toàn xứng đáng là hoàng hậu đế quốc.”
Olivia cúi đầu hỏi Hussel: “Nếu ngươi nguyên vẹn không thương tích gì, có mấy phần chắc chắn sẽ lấy được thần khí từ bên người Mura?”
Hussel do dự, “Năm phần.”
Cận vệ: “Chúng tôi đông người, có thể hợp tác lẫn nhau, dẫn dắt dời đi sự chú ý của hắn.”
Olivia trầm ngâm.
Vincent: “Đấu khí của các ngươi có thể giúp các ngươi kiên trì trong lửa bao lâu?”
Đám cận vệ lưỡng lự nhìn nhau: “Tám phút?”
Hussel: “Năm phút đồng hồ.”
Vào trong lửa một hồi chỉ sợ không được năm phút đồng hồ.
Olivia nhíu mày.
Cận vệ thấy bà chần chờ, vội nói: “Xin để chúng tôi thử một lần!”
Olivia: “Chuyện này tốt nhất để Ciro quyết định.” Hắn là hoàng thái tử, còn bọn họ là cận vệ của hoàng thái tử.
Các cận vệ đưa mắt nhìn nhau, chạy về phía Ciro.
Danton nhỏ giọng: “Keane còn chưa trở về.”
Olivia hỏi Hussel: “Kỵ sĩ cấp chín có khả năng ở trong lửa hơn mười phút không?”
Hussel trầm mặc một lát: “Nếu như là Kleist, có thể.” Kleist, đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ thần thánh của Quang Minh thần hội, kỵ sĩ được công nhận là hùng mạnh nhất Mộng đại lục, cũng là người tiếp cận gần nhất với cấp thánh.
Olivia ngẩng đầu nhìn ráng đỏ đầy trời, thở dài thật sâu.
“Viện trưởng!” Frank đột nhiên kêu lên.
Olivia nhanh chóng xuyên qua đám cây cỏ vọt tới. “Làm sao vậy?”
Thân thể Frank run nhè nhẹ, ánh mắt nhìn Audis tràn ngập lo lắng và thống khổ, “Cậu ấy…”
Olivia nhìn tai mắt mũi miệng của Audis giống như Vincent lúc nãy từ từ chảy ra máu tươi. “Đáng chết! Tinh thần lực trò ấy đã cạn kiệt đến cực điểm! Để ma pháp sư thổ hệ ra trận lần nữa đi!” Cùng là đổ máu, nhưng tình hình của hắn nguy hiểm hơn Vincent nhiều. Vincent thình lình chịu phải đòn tấn công quá mạnh, cho nên tinh thần lực nhất thời không thể tiếp nhận, còn Audis rõ ràng đã từ từ tiêu hao tất cả tinh thần lực.
“Audis, dừng tay.” Tay bà khoát lên vai Audis, lập tức cảm thấy tinh thần hắn phản kháng.
Frank khiếp sợ nhìn khóe mắt hắn càng chảy nhiều máu
Olivia cuống quít lùi tay về: “Trò đừng kích động! Hãy nghe ta nói, trò chưa hoàn toàn khống chế thổ tinh linh, chúng ta cũng chưa đến thời khắc phải dùng sinh tử của trò để phân thắng bại! Trò dừng lại nghỉ ngơi chút đã!” Nói đến câu cuối, bà gần như ghé họng vào tai hắn rống to.
Các ma pháp sư thổ hệ khác buồn bã nói: “Thổ tinh linh của trò ấy có ý chí rất ngoan cường, không cho phép bất kỳ kẻ nào đối kháng với nó.”
Olivia đỡ trán.
Trên thực tế, không chỉ tình huống của Audis không tốt, ngay cả Soso cũng đang bị vây trong nguy hiểm.
Dù cậu cố nén khó chịu, nhưng tiếng rên rỉ rất nhỏ vẫn vang như sấm không ngừng dội vào trong tai Ciro. Ciro dán vào người cậu, cảm nhận rõ quần áo trên người cậu ướt đẫm mồ hôi!
“Keane!” Phía sau truyền đến tiếng kêu của Danton, nhất thời đánh tan không khí căng thẳng.
Olivia phi như bay trở về, nhìn thấy Keane ôm ngực, gần như lông tóc vô thương xuất hiện trước mặt.
“Ngươi không sao cả?” Ngay cả Hussel cũng chấn kinh.
Chẳng lẽ Keane đã gần đến cấp thánh, trở nên cường đại ngang với Kleist.
“Ta biết các ngươi đang nghĩ gì, nhưng không giống như các ngươi tưởng đâu.” Gã ôm ngực, thở hổn hển, lấy một con ốc biển từ trong lòng ra, “Tuy không biết đây là cái gì, nhưng nó có thể ngăn lửa.”
“Thần khí! Đây là thần khí của hải thần hoàng!” Yêu quái biển Puka kêu lên chói tai.
Olivia một phen đoạt lấy, tiến đến trước mặt gương đồng, kích động hỏi: “Dùng như thế nào?”
Puka: “Chỉ cần đọc chú ngữ là được. Nhưng quy tắc của ta là phải có cái giá tương ứng mới có thể làm việc cho ngươi.”
“Trả giá à?” Trong mắt Olivia hiện lên ánh nguy hiểm.
Có điều lần này Puka không chút thay đổi: “Ngươi đe dọa ta cũng không có tác dụng, đây là quy tắc của yêu quái biển, ta không thể phá vỡ quy tắc trong tộc chúng ta! Chết cũng không thể!”
“Ngươi muốn cái gì?” Olivia hỏi.
Puka: “Linh hồn hoặc là lương tri, ngươi có thể chọn một.”
Olivia: “Chọn cái khác!”
Puka: “Không thể được.”
Olivia cương quyết: “Ta nói được là được!”
Puka bị vẻ dữ tợn của bà dọa cho hoảng sợ, “Nhưng đây là quy tắc của tộc yêu quái biển chúng ta.”
Vincent đột nhiên nói: “Để ta đến đi. Dùng lương tri của ta có được không?”
Các ma pháp sư cũng đều nóng lòng muốn thử.
Puka: “Người trao đổi và người đọc chú ngữ phải cùng là một, nhất định phải có tinh thần lực cường đại.”
Vincent nhíu mày. Trước đó ông ta chắc chắn phù hợp với điều kiện này, nhưng bây giờ…
Olivia: “Là ta. Nhưng ta sẽ không trao đổi lương tri, tốt nhất ngươi nên nghĩ ra điều gì khác, nếu không thì bắt đầu suy xét xem kiếp sau nên làm con gì đi.”
Puka do dự, Olivia trực tiếp đem gương đồng đến bên biển lửa. Puka sợ tới mức kêu tán loạn: “Nếu không thì tình thân tình bạn tình yêu cho ta một loại. Tuy mùi vị kém hơn nhưng còn chấp nhận được.”
“Tình thân tình bạn tình yêu?” Olivia sửng sốt. Đây là cái thể loại gì? Chẳng nhẽ cho xong, bà sẽ sinh ra ba cảm xúc này với tên yêu quái trước mặt sao? Puka: “Nhưng cho ta rồi, ngươi sẽ không cảm thụ được một trong ba cảm xúc đó nữa. Cho nên không được hối hận.”
“Được.”
Vincent nhìn gương mặt kiên quyết của Olivia, muốn nói lại thôi.
“Tình bạn.” Olivia nói.
Vincent kinh ngạc nhìn bà.
Olivia đến trước mặt Puka, “Nói cho ta biết chú ngữ.”
Puka: “Nhưng ta còn chưa thu được trao đổi của ngươi.”
Cạch.
Olivia đập một cái vào gương đồng, nói từng chữ từng chữ: “Cho ta biết chú ngữ trước!”
“eroede-petae-dee…” Puka dùng cách thức ngâm xướng nhẹ giọng đọc.
“eroede- “
“petae- “
“dee…”
Ốc biển đột nhiên vang lên, âm thanh giống như đến từ vực biển sâu thẳm, mang theo uy thế không gì sánh nổi, khiến cho đất trời nháy mắt yên tĩnh.
Olivia cảm thấy chiếc kèn trong tay càng lúc càng nặng, không ngừng kéo tay bà xuống đất, bà không thể không quỳ nửa gối xuống.
“Ai gọi tên của ngộ?”
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một ảo ảnh, người đàn ông có mái tóc dài vàng óng đứng giữa không trung, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước.
Puka kích động: “A! Là hải thần hoàng bệ hạ.”
Olivia quay đầu: “Làm thế nào để chỉ huy hắn?”
Puka kêu lên: “Nhân loại ngu si! Làm sao ngươi có thể chỉ huy ngài a, là khẩn cầu. Ai cầm kèn có thể khẩn cầu ngài giúp đỡ.”
Olivia ngẩng đầu, hít sâu một hơi: “Xin hãy dập tắt biển lửa này.”
Ảo ảnh của hải thần hoàng giơ tay lên, chỉ tay về phía biển lửa.
Tức khắc, thủy nguyên tố điên cuồng ngưng tụ dày đặc gấp bội so với hỏa nguyên tố.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt.
Fariel biến thành biển rộng mênh mông, từng cơn sóng lớn bốc cao giữa không trung, trùng trùng điệp điệp.
Biển lửa đã từng không thể ngăn cản trong mắt mọi người nay lập tức bị dập tắt chẳng khác gì đốm tro tàn.
Ciro ôm chặt Soso, liều mạng tránh né sóng biển.
Mọi người bị tách ra, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy bóng vài người hiện lên trước mặt, rất nhanh lại bị ánh nước đầy trời bao phủ.
“Xin hãy tru diệt hỏa thần!” Tiếng nói kiên định của Olivia xuyên qua tầng tầng lớp lớp sóng gió, đánh vào trong lòng mỗi người.
“Norse!”
Trong tiếng sóng, ẩn ẩn có tiếng hô điên cuồng của Mura.
“Xin hãy thu hồi… pháp lực của ngài.” Nói xong câu cuối cùng, Olivia ôm ốc biển té xỉu trong lòng Vincent.
Nước chậm rãi rút đi.
Ảo ảnh của hải thần hoàng tan biến.
Chỉ để lại thành Fariel khắp chốn tan hoang sau khi bị nước lửa tàn phá bừa bãi.
Trước ngày này, chắc chắn không ai ngờ rằng thành Fariel phồn hoa nhất Mộng đại lục sẽ biến thành bộ dạng trước mắt. Nơi nơi là dấu vết lửa cháy, kiến trúc hoa lệ biến thành phế tích, chỉ còn lại một nửa nguyên vẹn.
Cho dù là Murdoch hay Hopkin lòng dạ cáo già nhìn thấy cảnh nảy cũng không khỏi đỏ hốc mắt.
Có điều đó không phải tin dữ cuối cùng –
Nửa nguyên vẹn của hoàng cung trở thành bộ chỉ huy cao nhất của đế quốc.
Sau khi cùng các đại thần họp bàn về việc trùng kiến Fariel và bố trí nạn dân, Ciro theo Murdoch đi vào gian phòng cuối cùng phía tây.
Nơi đó, Audis đang an tĩnh say ngủ.
Frank ngồi trên giường, thấy bọn họ tiến vào, vội vàng đứng lên.
Ciro khoát tay: “Còn chưa có động tĩnh gì sao?”
Frank chậm rãi lắc đầu.
Murdoch mím chặt môi.
“Điện hạ.” Gallon đứng ngoài cửa bẩm báo, “Viện trưởng Olivia và Vincent các hạ đang chờ ở ngoài.”
Ciro: “Mời họ vào.”
Dù sử dụng thần khí đã khiến tinh thần lực của Olivia cạn kiệt, nhưng tình trạng cạn kiệt của bà không nghiêm trọng lắm, giống như Vincent, không bao lâu sau liền khôi phục. Soso chậm hơn một chút, dù cậu là người tiêu hao nhiều tinh thần lực nhất trong số tất cả mọi người, nhưng tinh thần lực của cậu ngoan cường đến mức khó tin, chỉ ngủ hai ngày hai đêm liền tỉnh lại, hơn nữa sức ăn rất tốt.
Duy nhất khiến mọi người lo lắng chính là Audis.
Hắn đã ngủ năm ngày năm đêm, hơn nữa không có chút dấu hiệu sẽ tỉnh.
Olivia đi tới. Trải qua mấy ngày bôn ba, thần thái trong mắt bà ảm đạm đi không ít, chỉ có vẻ mặt vẫn kiên nghị như trước. “Ta đã xem qua tất cả các sách về phương diện tinh thần lực, tình huống của Audis có thể nói là… loại tệ nhất.”
Tinh thần lực hoàn toàn cạn kiệt, toàn thân mất ý thức.
Murdoch khẽ vuốt ve quải trượng trong tay. Từ sau khi Fariel gặp trận lửa lớn, ông ta luôn phải dựa vào quải trượng để bước đi, như thể đột nhiên già đi ba mươi tuổi.
Vincent: “Kỳ thật, pháp sư vong linh mới là những người nghiên cứu sâu nhất về tinh thần lực.”
Olivia cau mày: “Pháp sư vong linh?”
Vincent: “Đúng vậy. Truyền thuyết còn nói bọn họ thậm chí có thể thức tỉnh ý thức vong linh.”
Olivia ngẫm nghĩ: “Tìm pháp sư vong linh không phải chuyện dễ.” Pháp sư vong linh là chức nghiệp bị toàn bộ Mộng đại lục tẩy chay, cho nên không thể gióng trống khua chiêng tìm kiếm, nhưng nếu lén lút tìm thì… không biết ngày tháng năm nào mới tìm được. Bà không cho rằng tình trạng hiện giờ của Audis có thể chờ lâu như vậy.
Ciro: “Chúng ta tiếp tục toàn lực truy nã tung tích của Mundra.”
Olivia: “Chắc hắn đã rời khỏi lãnh thổ đế quốc.”
“Cứ thử một lần.” Ciro ngẫm nghĩ, “Mặt khác, chúng ta có thể thỉnh cầu Quang Minh thần hội trợ giúp.”
Những người khác yên lặng.
Fariel bị phá hủy một nửa, Quang Minh thần hội lập tức phái sứ giả đến bày tỏ ý viện trợ, còn muốn dùng của cải để đổi lấy hai vị tư tế bị bắt giam của thần hội.
Ciro: “Chúng ta có thể dùng hai tên tư tế đang bị giam để đổi lấy sự trợ giúp của bọn họ.”
Môi Murdoch giật giật, rồi mím lại. Nằm trên giường là cháu nội ông ta, cho nên ông ta là người không có quyền lên tiếng nhất.
Olivia nói: “Đó là một vụ giao dịch không tồi.”
Ciro gật đầu, đi ra ngoài.
Murdoch chống quải trượng bước nhanh đuổi theo, “Điện hạ.”
Ciro dừng bước, đè lại vai ông ta: “Không cần nói cảm ơn với ta. Tại thời khắc mấu chốt nhất của đế quốc, cháu nội của ngài đã đứng ở tuyến đầu nơi nguy hiểm nhất thay đế quốc ngăn chặn công kích cường đại nhất. Cậu ấy là anh hùng đế quốc, ta sẽ không tiếc hết thảy để cứu sống cậu ấy. Đây là việc mà kẻ thừa kế đế quốc như ta phải làm.”
Murdoch khoát tay: “Chuyện tôi muốn nói không phải chuyện đó. Tôi chỉ muốn hỏi, điện hạ định khi nào sẽ chuyển từ người thừa kế đế quốc sang người thống trị đế quốc?”
Ciro sửng sốt.
“Tôi nghĩ, toàn bộ thần dân đế quốc đều đang trông ngóng ngày này giống như tôi.” Murdoch ngừng một chút rồi nói, “Còn đại hôn của điện hạ nữa. Tôi nghĩ họ và tôi đều hy vọng vương tử Soso có thể mau chóng gia nhập đế quốc, trở thành hoàng hậu.”
Ciro động dung: “Murdoch.”
Murdoch mỉm cười: “Dùng lời của ngài, vương tử Soso tại thời khắc mấu chốt nhất đã đứng ở tuyến đầu nơi nguy hiểm nhất thay đế quốc ngăn chặn công kích cường đại nhất. Cậu ấy hoàn toàn xứng đáng là hoàng hậu đế quốc.”
Danh sách chương