“Khai giảng đã được hai tháng, nếu trò ngại mau, có thể đợi đến học kỳ sau.” Olivia dừng giây lát, “Như vậy rất tốt, không cần xếp lớp.”

Soso rụt bả vai.

Ciro không nói chuyện, chỉ nhìn Soso, như muốn để cậu tự lựa chọn.

Olivia thấy cậu im lặng, trực tiếp coi như đã đồng ý, tiếp tục nói: “Trò muốn lấy thân phận vương tử Julan nhập học, hay là thân phận khác?”

Soso mờ mịt.

Lần này Ciro thay cậu quyết định, “Thân phận khác.”

Olivia nói: “Vậy kêu là Mark đi.”

Soso lúc này mới hiểu ý tứ của bọn họ, nhỏ giọng: “Con có thể lấy tên là Mike không?” Lúc trước cậu mai danh ẩn tích, vất vả lắm thích ứng với cái tên Mike, nếu đổi thành Mark, chỉ sợ lại cần một đoạn thời gian nữa để thích ứng.

Olivia dứt khoát, “Có thể. Trò không lấy thân phận vương tử Julan nhập học, vậy ta sẽ sắp xếp ký túc xá cho trò. Cứ thế đi, còn chuyện gì không?” Câu cuối cùng là hỏi Ciro.

Ciro mỉm cười: “Cám ơn dì, dì Olivia.”

Sắc mặt Olivia dịu đi, “Mẫu thân con rất hay nhắc đến con trong thư, ta nghĩ cô ấy nhớ con lắm, có thời gian nhớ đi thăm mẹ, cô ấy ở một người trên đảo nhất định rất cô đơn.”

Ciro nói: “Vâng. Có điều phải đợi sự tình ổn thỏa đã.”

Olivia thở dài. Lấy tình thế trước mắt của vương đô mà nói, muốn ổn thỏa đại khái phải chờ đến khi Kastalon nhị thế thoái vị .

Bà nhanh chóng rời đi, nhưng Ciro không đi cùng bà như Soso tưởng, mà ở lại hỏi cậu, “Đã quen chưa?”

“Tốt rồi.” Soso cố gắng tươi cười.

Ciro nói: “Chuẩn bị đi, ta dẫn cậu đi dạo trong thành.”

Soso vừa vui mừng vừa kinh ngạc mở to hai mắt, lập tức lo lắng hỏi: “Có phiền gì đến thời giờ của anh không?”

Ciro đáp: “Chiều nay ta rảnh.”

Soso cúi đầu nhìn quần áo mình dính đầy bùn đất, nhỏ giọng: “Có thể chờ tôi chút không? Tôi muốn đi thay quần áo.”

“Đương nhiên.”

Thành Mise nằm gần vương đô Fariel của Kanding đế quốc, phong cách thành thị thập phần tương tự vương đô. Đường chính cho xe chạy rộng rãi, ước chừng rộng hơn mười thước, cửa hàng hai bên đường theo phong cách gọn gàng giản lược, ngăn nắp, tuy không rực rỡ, nhưng sạch sẽ ưa nhìn.

Soso nằm úp sấp bên cửa sổ, tò mò nhìn phong cảnh hai bên phố.

Bởi vì quan hệ minh hữu, phong cách của Julan và Shamanlier có chút tương tự, đều thích vẻ đẹp dịu dàng tinh tế, đường phố mang vẻ tao nhã như thơ như họa, hoàn toàn khác với Kanding đế quốc.

Xe ngựa dừng trước một cửa hàng.

Soso nhảy xuống xe trước, tò mò nhìn cửa hàng màu xám.

“Đây là hiệu tạp hoá.” Ciro nói xong, đẩy cửa vào.

Soso theo sau hắn một tấc không rời.

Hàng trong hiệu tạp hoá rực rỡ muôn màu, đồ ăn, đồ dùng,đồ chơi cái gì cũng có. Thậm chí cậu còn nhìn thấy một vài đồ dùng ma pháp, chẳng qua so sánh với những thứ khác, giá cả của chúng đắt hơn nhiều.

Chủ tiệm tạp hoá ngồi sau quầy, chỉ dùng mắt chăm chú nhìn bọn họ, không đứng dậy tiếp đón.

“Cậu có biết trong cửa hàng bán những thứ nào không?” Ciro hỏi.

“A?” Soso đảo mắt quanh cửa hàng, “Mấy thứ này à?”

“Nhớ được bao nhiêu loại?”

Soso cúi đầu suy tư một lát, “Đại khái bảy tám loại.”

Ciro nói: “Nhớ đại khái là được.”

Tuy không biết tại sao hắn bắt cậu nhớ hàng hóa trong tiệm, nhưng Soso vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Ciro thừa dịp cậu cố gắng ghi nhớ, chọn một thứ trong đám hàng ma pháp, đưa cho ông chủ.

Mua bán hoàn thành.

“Tôi chỉ nhớ rõ mười ba thứ.” Soso thấy hắn lại nhìn qua, uể oải nói. Trí nhớ của cậu không tốt, luôn quên đông quên tây, cho dù hiện giờ nhớ được mười ba thứ, cậu không thể cam đoan xoay người xong có còn là mười ba không.

“Tặng cậu.” Ciro đưa cái hòm hình chữ nhật trong tay cho cậu.

Soso ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu tròn mắt nhìn hắn, hưng phấn hỏi: “Cho tôi ?”

“Ừ.”

Cậu nhận lấy, vừa chờ mong lại vừa ngượng ngùng: ” Có thể mở ra bây giờ không?”

“Có thể.” Đại khái bị vẻ mặt sung sướng của cậu cuốn hút, Ciro cũng mỉm cười.

Soso mở hòm, bên trong đặt mộtma pháp bổng làm từ gỗ hắc đào. Trên ma pháp bổng không có bảo thạch chú ngữ hay hoa văn gì cả , là loại được bán tràn lan nhất rộng rãi nhất trong chợ.

Nhưng đối với Soso, đây đã là lễ vật rất quý . Chí ít đây là lễ vật đầu tiên từ khi cậu học tập ma pháp.”Cám ơn.”Cậu ngẩng đầu, trong đôi mắt to tràn ngập xúc động và cảm kích.

Ciro quay đầu tránh ánh mắt cậu, “Đi thôi. Ta mang cậu đi mua ít quần áo.”

“Quần áo của tôi đủ mặc rồi.” Trước khi Soso rời nhà trốn đi đã chuẩn bị tương đối đầy đủ.

Ciro không trả lời, trực tiếp kéo cậu ra khỏi cửa.

Nơi họ đến là phố buôn bán, trên đường mở đủ loại cửa hàng. Ciro dễ dàng tìm được một cửa hiệu quần áo trông không quá cao cấp, mua bốn bộ quần áo giá cả phù hợp.

Soso ôm quần áo, phấn khởi đến đỏ mặt. Nhưng cậu lại có chút ngượng ngùng, vì thế càng không ngừng nói lời cảm ơn.

Chuyến mua sắm của Ciro chưa dừng lại, giầy, mũ, tất… Thậm chí hắn nghĩ tới cả quần lót.

Mặt Soso đã đỏ đến không thể đỏ hơn, có điều lần này pha thêm xấu hổ.

Đi dạo một buổi chiều, rốt cục mua đủ tất cả đồ đạc cần thiết, hai người lúc này mới ngồi xe quay về biệt trang.

Trên đường, Ciro nói với Soso gần như đang chôn mình trong đống quà tặng: “Bắt đầu từ ngày mai, tên của cậu là Mike.”

Soso cố gắng bỏ chiếc túi to trên người ra, để có thể nhìn thấy Ciro, “Tôi sẽ nhớ rõ.”

Ciro nói tiếp: “Cậu tới từ trấn Chelsea vùng tây biên giới của Kanding đế quốc, là con một chủ tiệm tạp hóa. Mẹ cậu là hậu duệ của một tử tước gia cảnh sa sút.”

Soso nghi hoặc: “Tiệm tạp hóa?”

Ciro nói: “Chỉ cần biết đại khái cái gì là tiệm tạp hoá là được, người khác sẽ không hỏi kỹ đâu.” Bởi vì đa phần không ai hứng thú với loại cửa hàng thông thường này cả.

Soso ngơ ngác đồng ý.

Ciro nói: “Bắt đầu từ mai, cậu phải mặc quần áo ta mua.” Con ông chủ tiệm tạp hóa không thể mua được chất liệu quần áo Soso mặc trên người.

Vẻ mặt Soso có chút buồn bực, qua một lát, mới nhẹ nhàng gật đầu.

“Còn nữa,” Ciro nói, “Đừng để người khác phát hiện cậu có túi không gian.”

Soso gục đầu xuống, nhè nhẹ xoa bụng.

Ciro cảm nhận được cậu rầu rĩ không vui, hiếm khi nhượng bộ hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”

Soso chầm chậm ngẩng đầu, “Bánh mì đen.”

Ciro nhíu mày, “Bánh mì đen?”

Soso nghiêm túc: “Tôi nghe nói, rất nhiều dân nghèo đều phải ăn bánh mì đen. Tôi muốn nếm thử một chút, như vậy mới có thể diễn cho giống.”

“Kanding đế quốc không có nhiều dân nghèo như vậy.” Ciro dừng giây lát, lại nói, “Hơn nữa cậu là con của chủ tiệm tạp hóa, không phải dân nghèo .”

“Buôn bán của tiệm tạp hoá có thể không được tốt.”

“…Tiệm tạp hóa nhà cậu buôn bán tốt lắm.”

“Được rồi.”

Ngày hôm sau, Soso theo Olivia đi vào ban 3 năm nhất của học viện ma pháp hoàng gia Kanding đế quốc.

Trước mặt mười lăm bạn học, Soso tự giới thiệu: “Tớ tên là Mike, đến từ trấn Chelsea vùng tây biên giới Kanding đế quốc. Cha tớ là ông chủ của một cửa tiệm tạp hóa buôn bán tốt lắm, mẹ tớ là hậu duệ của một tử tước gia cảnh sa sút. Có điều từ khi bà và ông chủ tiệm tạp hóa, á, ý tớ là cha tớ, kết hôn, sẽ không phải ăn bánh mì đen nữa .”

Olivia: “…”

Rất nhiều năm sau, bạn tốt nhất của Soso, Frank đã thuật lại ấn tượng đầu tiên về cậu như thế này:

“Người nào mà có khiếu hài hước quá a. Chính cậu ta còn phải nghẹn cười đến mức đỏ bừng cả mặt.”

Việc xếp lớp của Soso không gây ra oanh động gì lớn, đa số người còn đang chú ý vào cuộc tỷ thí sắp tới với học viện kỵ sĩ hoàng gia.

Tuy đề nghị sát nhập học viện ma pháp hoàng gia và học viện kỵ sĩ hoàng gia tạm thời chưa được tiến hành do gặp phải kháng nghị của Olivia, nhưng hiển nhiên Kastalon nhị thế vẫn chưa hết hy vọng, lần này lão lấy cớ muốn noi theo trận đấu giữa học viện ma pháp St. Paders và học viện Honorable St Sorvi, nhằm xúc tiến hiểu biết và trao đổi giữa hai học viện. Quan hệ giữa Olivia và hoàng đế không khỏi trở nên hoàn toàn bế tắc, rốt cục phải chấp thuận một trận đấu mà theo đánh giá của bà là chẳng có chút ý nghĩa nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện