Bước vào phòng học, căn phòng đang ầm ầm thoát cái yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ciro không coi ai ra gì tới thẳng chỗ ngồi của Soso.
Patrick khẩn trương đứng lên, “Hoàng thái tử điện hạ.”
Người xung quanh cũng tới tấp đứng dậy hành lễ.
Ciro chào hỏi những người khác xong, lộ ra tươi cười hòa ái dễ gần với Patrick: “Có thể đổi chỗ với ngươi không?”
“Tôi, tôi, vinh hạnh của tôi.” Patrick không chút nghĩ ngợi nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
Ciro ngồi xuống vị trí của mình, sau đó nghiêng đầu nhìn Soso.
Soso đang quay đầu nhìn Patrick.
Lúc này Patrick mới nhớ ra chỗ ngồi của Ciro ở ngay trong trận doanh của quân đoàn ma thú. “…”
Soso nhịn không được nói: “Cậu đem ghế dựa lại đây ngồi cùng tớ đi.”
Patrick vội gật đầu không ngừng. Hắn tuyệt đối không muốn trở thành con cừu non giữa đám lang sói… A không, hắn không phải cừu, hắn là mãnh hổ anh tuấn cô độc, nhưng mãnh hổ cũng chán ghét bị sói vây quanh. Hắn cầm ghế dựa, đang muốn nhét vào vị trí của Soso, chợt nghe thấy Frank đằng trước nói: “Đến chỗ của tớ ngồi đi.”
Patrick ngơ ngác nhìn cậu ta. Vị trí của cậu ta không ở cạnh lối đi, nếu muốn chen vào, nhất định phải chen vào giữa, rõ ràng không tiện như chỗ của Soso.
Frank vứt cho hắn một ánh mắt ra hiệu, sau đó chuyển mắt.
Patrick nhìn theo ánh mắt cậu ta liền thấy Ciro đang mỉm cười với mình, lần thứ hai phát giác lẩm bẩm: “Đúng, không thể chen vào chỗ hoàng thái tử.” Nói xong, hắn xách ghế dựa chạy như điên về trước.
Soso nhỏ giọng hỏi Ciro: “Tại sao muốn đổi chỗ ngồi thế?”
Mặt Ciro không đổi sắc: “Vị trí kia xa quá, ta không nghe rõ lời thầy giảng.”
Soso không nói lời nào quan sát hắn, con ngươi đen trắng rõ ràng tràn đầy hoang mang.
Ciro nhíu mày.
“Tôi cảm thấy,” Soso ấp a ấp úng mở miệng, “Có đôi khi lời anh nói không giống sự thật.”
Các bạn học khác đang vểnh tai lắng nghe tới tấp hút một ngụm khí lạnh, vừa khâm phục Soso cả gan làm loạn vừa thương hại cho vận mệnh tương lai của cậu.
Nhưng Ciro không nổi bão như đa số người tưởng tượng, mà thản nhiên nói: “A?”
Soso hạ giọng: “Lần trước anh nói ban số 1 đủ quân số rồi, nhưng rõ ràng bạn học ban 1 bảo chưa đủ.”
Ciro đáp: “Đủ quân số hay không không phụ thuộc vào chỗ ngồi trong phòng học, mà quyết định bởi phương châm dạy dỗ của viện trưởng.”
Soso giật mình mở to mắt.
Ciro mặt không đỏ, tim không đập nói: “Cho nên, đúng là đủ quân số rồi.”
Các bạn học khác nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc. Hóa ra học viện còn có quy tắc ngầm này.
Mặt Ciro không thay đổi, mặt Soso lại đỏ lên, “Thực xin lỗi, tôi hiểu lầm anh.”
“Không sao.” Ciro phong độ ngời ngời cười, “So với việc giấu hoang mang và nghi vấn trong lòng, ta thích phương thức thẳng thắn này hơn.”
Frank thấy Patrick có chút động tâm khi nghe đến câu này, vội thấp giọng nhắc nhở: “Có đôi khi một số câu chỉ áp dụng cho hoàn cảnh và đối tượng đặc biệt thôi.”
Patrick ngờ nghệch: “Cậu nói nếu tớ muốn xin hoàng thái tử trả lại chỗ ngồi thì ngài có đồng ý không?”
Frank thông cảm vỗ vai hắn: “Thủ tiêu suy nghĩ này đi, trước cứ kiên trì đã.” Theo phán đoán của cậu, chỉ sợ hoàng thái tử điện hạ và vương tử Soso của Julan sẽ không thuận lợi ngồi trong học viện đủ năm năm tới khi tốt nghiệp.
Patrick u buồn: “Nhưng thế này khi đi học sẽ không nhìn thấy Mike.”
“…” Frank ngạc nhiên.
Patrick lẩm bẩm: “Đáng tiếc không ở cùng ký túc xá.”
Frank ép giọng xuống cực thấp, giống như kẻ trộm hỏi: “Không phải cậu nói đối với Mike chỉ có tình bạn bình thường thôi sao?”
Patrick gật đầu: “Đúng mà.”
“Nếu là bạn bè, sao đi học còn muốn nhìn thấy cậu ấy?”
Patrick theo bản năng hồi đáp: “Bởi vì vẻ mặt cậu ấy đáng yêu lắm. Khi thầy Danton giảng nhanh, cậu ấy sẽ lo lắng, thân thể hơi ngả về phía trước, mắt cũng trợn to. Nếu nghe không hiểu, sẽ nhăn mặt lại như bánh bao… Sao cậu nhìn tớ như vậy?”
Frank đỡ trán, “Không có gì. Nhưng tốt nhất cậu nên bỏ thói quen này.”
“Tại sao?” Patrick ngơ ngác nhìn cậu.
Môi Frank giật giật, cuối cùng bỏ cuộc nhún vai: “Bởi vì cậu đang ngồi ở vị trí đầu tiên, nếu lúc nào cũng quay đầu lại, thầy Danton nhất định sẽ phát hiện ra.”
“Á.” Patrick cảm thấy có lý, bắt đầu buồn bực suy nghĩ vấn đề này.
Khóa học buổi sáng rốt cục chấm dứt.
Soso hoàn toàn không biết lớp học đang nói cái gì, chỉ biết không lúc nào mình không cảm thụ được ánh mắt nhìn tới từ bốn phương tám hướng, giống như cậu là ma thú nhốt trong ***g vậy.
Cho nên khi Danton vừa tuyên bố tan học, cậu liền vội vàng đứng lên, đi về phía Patrick.
Patrick quen thói ôm vai cậu: “Đi, đi nhà ăn.”
“Được, cùng đi.” Tiếng Ciro vang lên sau lưng hắn.
Patrick sửng sốt, không biết tại sao, theo phản xạ rút tay về.
Ciro không chút để ý tiến vào giữa hắn và Soso, mỉm cười: “Không ngại chứ?”
“Đương, đương nhiên không ngại.” Patrick khẩn trương không biết để tay ở đâu.
Frank nhìn hết nổi, kéo hắn đi về trước, “Chúng ta đi trước chiếm chỗ đi.”
“A. A? Nhà ăn cần giành chỗ sao?” Rõ ràng là rất rộng mà, tất cả mọi người cùng ngồi vào còn thừa chỗ á.
Soso nhìn bóng dáng Frank và Patrick càng chạy càng xa, nhịn không được bước nhanh hơn, lại bị Ciro nhẹ nhàng giữ chặt tay.
Ciro ghé vào tai cậu nhẹ giọng: “Tin tức cậu ở Kanding đế quốc có khả năng đã bị lộ.”
Soso sửng sốt, lo lắng hỏi: “Là chú đến đây sao?”
“Không. Người giúp cậu đưa thư cho Dilin đã bị ám sát giữa đường.”
Soso xanh mặt, “Chết rồi ư?”
Ciro im lặng gật đầu.
Ánh mắt Soso phút chốc ảm đạm, cúi đầu không nói gì.
Ciro thở dài: “Thư của cậu bị mất rồi. Nhưng cậu có thể viết thêm một phong khác, ta cam đoan lần này bất kể thế nào cũng đưa đến tay Dilin.”
Soso cúi đầu, một lúc lâu, nhẹ nhàng lắc lắc.
Khóe miệng Ciro khẽ cong, giọng nói thốt ra lại đầy quan tâm khác hẳn vẻ mặt, “Không phải cậu rất muốn viết thư cho Dilin sao?”
Soso ngẩng đầu, nhìn Ciro đang thân thiết nhìn mình: “Quá nguy hiểm.”
Ciro trầm ngâm: “Ta sẽ cố gắng điều đình với chú cậu, hy vọng có thể hóa giải ân oán giữa hai người.”
“Cám ơn.” Soso đỏ mặt nói cảm tạ, “Hình như tôi luôn mang lại cho anh rất nhiều phiền toái.”
Ciro cười: “Quên rồi à? Cậu là con tin của ta.”
“Tuy anh nói như vậy, nhưng tôi biết anh tốt với tôi lắm.”
Ciro giật mình, lập tức như muốn tiêu trừ cảm xúc nào đó, đưa tay xoa xoa đầu cậu.
“Trước đây Dilin cũng thích xoa đầu tôi.”
Ngón tay Ciro đặt trên đầu cậu cứng đờ, thản nhiên thu về: “Thế à?”
“Có điều anh ấy xoa mạnh hơn chút.”
“Cậu có thể cảm giác thấy sự khác biệt?”
Soso gật đầu: “Có.”
Ciro cười khẽ.
Gallon từ xa bước tới.
Ciro dừng chân, hai hàng lông mày hơi nhăn lại.
Gallon đến gần, cẩn thận hành lễ, sau đó thấp giọng: “Hoàng đế bệ hạ triệu điện hạ yết kiến.”
Ciro như cười như không: “Lão ta nóng vội thật a.” Vừa mới rời ký túc xá, lão đã nghe tin hắn khỏe mạnh, khẩn cấp muốn gặp hắn sao? Gallon nói tiếp: “Viện trưởng đã biết tin. Bà nói lúc nào cũng sẵn lòng từ chối khéo hộ điện hạ.”
Ciro đáp: “Không cần. Vừa lúc ta cũng muốn gặp lão ta.” Gần đây ép Kastalon II hơi quá, đã đến lúc trấn an một chút, tránh để lão tích đầy lửa giận trong bụng không phát tiết được mà làm ra hành động nào ngoài ý muốn.
Hắn nghiêng đầu thấy Soso đang lo lắng nhìn mình, thong dong bảo: “Yên tâm, ta sẽ mau trở về.”
Tuy trước kia Soso chưa từng tới Kanding đế quốc, nhưng vẫn nghe thấy tranh đấu kịch liệt bên trong hoàng thất. Cậu biết sự tình còn lâu mới đơn giản như Ciro biểu hiện ra ngoài, nhưng ngoại trừ chấp nhận lời giải thích đó ra, cậu không có cách nào khác. “Được, tôi chờ anh trở lại cùng ăn cơm trưa.”
“… Bữa tối đi.”
Ciro không coi ai ra gì tới thẳng chỗ ngồi của Soso.
Patrick khẩn trương đứng lên, “Hoàng thái tử điện hạ.”
Người xung quanh cũng tới tấp đứng dậy hành lễ.
Ciro chào hỏi những người khác xong, lộ ra tươi cười hòa ái dễ gần với Patrick: “Có thể đổi chỗ với ngươi không?”
“Tôi, tôi, vinh hạnh của tôi.” Patrick không chút nghĩ ngợi nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
Ciro ngồi xuống vị trí của mình, sau đó nghiêng đầu nhìn Soso.
Soso đang quay đầu nhìn Patrick.
Lúc này Patrick mới nhớ ra chỗ ngồi của Ciro ở ngay trong trận doanh của quân đoàn ma thú. “…”
Soso nhịn không được nói: “Cậu đem ghế dựa lại đây ngồi cùng tớ đi.”
Patrick vội gật đầu không ngừng. Hắn tuyệt đối không muốn trở thành con cừu non giữa đám lang sói… A không, hắn không phải cừu, hắn là mãnh hổ anh tuấn cô độc, nhưng mãnh hổ cũng chán ghét bị sói vây quanh. Hắn cầm ghế dựa, đang muốn nhét vào vị trí của Soso, chợt nghe thấy Frank đằng trước nói: “Đến chỗ của tớ ngồi đi.”
Patrick ngơ ngác nhìn cậu ta. Vị trí của cậu ta không ở cạnh lối đi, nếu muốn chen vào, nhất định phải chen vào giữa, rõ ràng không tiện như chỗ của Soso.
Frank vứt cho hắn một ánh mắt ra hiệu, sau đó chuyển mắt.
Patrick nhìn theo ánh mắt cậu ta liền thấy Ciro đang mỉm cười với mình, lần thứ hai phát giác lẩm bẩm: “Đúng, không thể chen vào chỗ hoàng thái tử.” Nói xong, hắn xách ghế dựa chạy như điên về trước.
Soso nhỏ giọng hỏi Ciro: “Tại sao muốn đổi chỗ ngồi thế?”
Mặt Ciro không đổi sắc: “Vị trí kia xa quá, ta không nghe rõ lời thầy giảng.”
Soso không nói lời nào quan sát hắn, con ngươi đen trắng rõ ràng tràn đầy hoang mang.
Ciro nhíu mày.
“Tôi cảm thấy,” Soso ấp a ấp úng mở miệng, “Có đôi khi lời anh nói không giống sự thật.”
Các bạn học khác đang vểnh tai lắng nghe tới tấp hút một ngụm khí lạnh, vừa khâm phục Soso cả gan làm loạn vừa thương hại cho vận mệnh tương lai của cậu.
Nhưng Ciro không nổi bão như đa số người tưởng tượng, mà thản nhiên nói: “A?”
Soso hạ giọng: “Lần trước anh nói ban số 1 đủ quân số rồi, nhưng rõ ràng bạn học ban 1 bảo chưa đủ.”
Ciro đáp: “Đủ quân số hay không không phụ thuộc vào chỗ ngồi trong phòng học, mà quyết định bởi phương châm dạy dỗ của viện trưởng.”
Soso giật mình mở to mắt.
Ciro mặt không đỏ, tim không đập nói: “Cho nên, đúng là đủ quân số rồi.”
Các bạn học khác nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc. Hóa ra học viện còn có quy tắc ngầm này.
Mặt Ciro không thay đổi, mặt Soso lại đỏ lên, “Thực xin lỗi, tôi hiểu lầm anh.”
“Không sao.” Ciro phong độ ngời ngời cười, “So với việc giấu hoang mang và nghi vấn trong lòng, ta thích phương thức thẳng thắn này hơn.”
Frank thấy Patrick có chút động tâm khi nghe đến câu này, vội thấp giọng nhắc nhở: “Có đôi khi một số câu chỉ áp dụng cho hoàn cảnh và đối tượng đặc biệt thôi.”
Patrick ngờ nghệch: “Cậu nói nếu tớ muốn xin hoàng thái tử trả lại chỗ ngồi thì ngài có đồng ý không?”
Frank thông cảm vỗ vai hắn: “Thủ tiêu suy nghĩ này đi, trước cứ kiên trì đã.” Theo phán đoán của cậu, chỉ sợ hoàng thái tử điện hạ và vương tử Soso của Julan sẽ không thuận lợi ngồi trong học viện đủ năm năm tới khi tốt nghiệp.
Patrick u buồn: “Nhưng thế này khi đi học sẽ không nhìn thấy Mike.”
“…” Frank ngạc nhiên.
Patrick lẩm bẩm: “Đáng tiếc không ở cùng ký túc xá.”
Frank ép giọng xuống cực thấp, giống như kẻ trộm hỏi: “Không phải cậu nói đối với Mike chỉ có tình bạn bình thường thôi sao?”
Patrick gật đầu: “Đúng mà.”
“Nếu là bạn bè, sao đi học còn muốn nhìn thấy cậu ấy?”
Patrick theo bản năng hồi đáp: “Bởi vì vẻ mặt cậu ấy đáng yêu lắm. Khi thầy Danton giảng nhanh, cậu ấy sẽ lo lắng, thân thể hơi ngả về phía trước, mắt cũng trợn to. Nếu nghe không hiểu, sẽ nhăn mặt lại như bánh bao… Sao cậu nhìn tớ như vậy?”
Frank đỡ trán, “Không có gì. Nhưng tốt nhất cậu nên bỏ thói quen này.”
“Tại sao?” Patrick ngơ ngác nhìn cậu.
Môi Frank giật giật, cuối cùng bỏ cuộc nhún vai: “Bởi vì cậu đang ngồi ở vị trí đầu tiên, nếu lúc nào cũng quay đầu lại, thầy Danton nhất định sẽ phát hiện ra.”
“Á.” Patrick cảm thấy có lý, bắt đầu buồn bực suy nghĩ vấn đề này.
Khóa học buổi sáng rốt cục chấm dứt.
Soso hoàn toàn không biết lớp học đang nói cái gì, chỉ biết không lúc nào mình không cảm thụ được ánh mắt nhìn tới từ bốn phương tám hướng, giống như cậu là ma thú nhốt trong ***g vậy.
Cho nên khi Danton vừa tuyên bố tan học, cậu liền vội vàng đứng lên, đi về phía Patrick.
Patrick quen thói ôm vai cậu: “Đi, đi nhà ăn.”
“Được, cùng đi.” Tiếng Ciro vang lên sau lưng hắn.
Patrick sửng sốt, không biết tại sao, theo phản xạ rút tay về.
Ciro không chút để ý tiến vào giữa hắn và Soso, mỉm cười: “Không ngại chứ?”
“Đương, đương nhiên không ngại.” Patrick khẩn trương không biết để tay ở đâu.
Frank nhìn hết nổi, kéo hắn đi về trước, “Chúng ta đi trước chiếm chỗ đi.”
“A. A? Nhà ăn cần giành chỗ sao?” Rõ ràng là rất rộng mà, tất cả mọi người cùng ngồi vào còn thừa chỗ á.
Soso nhìn bóng dáng Frank và Patrick càng chạy càng xa, nhịn không được bước nhanh hơn, lại bị Ciro nhẹ nhàng giữ chặt tay.
Ciro ghé vào tai cậu nhẹ giọng: “Tin tức cậu ở Kanding đế quốc có khả năng đã bị lộ.”
Soso sửng sốt, lo lắng hỏi: “Là chú đến đây sao?”
“Không. Người giúp cậu đưa thư cho Dilin đã bị ám sát giữa đường.”
Soso xanh mặt, “Chết rồi ư?”
Ciro im lặng gật đầu.
Ánh mắt Soso phút chốc ảm đạm, cúi đầu không nói gì.
Ciro thở dài: “Thư của cậu bị mất rồi. Nhưng cậu có thể viết thêm một phong khác, ta cam đoan lần này bất kể thế nào cũng đưa đến tay Dilin.”
Soso cúi đầu, một lúc lâu, nhẹ nhàng lắc lắc.
Khóe miệng Ciro khẽ cong, giọng nói thốt ra lại đầy quan tâm khác hẳn vẻ mặt, “Không phải cậu rất muốn viết thư cho Dilin sao?”
Soso ngẩng đầu, nhìn Ciro đang thân thiết nhìn mình: “Quá nguy hiểm.”
Ciro trầm ngâm: “Ta sẽ cố gắng điều đình với chú cậu, hy vọng có thể hóa giải ân oán giữa hai người.”
“Cám ơn.” Soso đỏ mặt nói cảm tạ, “Hình như tôi luôn mang lại cho anh rất nhiều phiền toái.”
Ciro cười: “Quên rồi à? Cậu là con tin của ta.”
“Tuy anh nói như vậy, nhưng tôi biết anh tốt với tôi lắm.”
Ciro giật mình, lập tức như muốn tiêu trừ cảm xúc nào đó, đưa tay xoa xoa đầu cậu.
“Trước đây Dilin cũng thích xoa đầu tôi.”
Ngón tay Ciro đặt trên đầu cậu cứng đờ, thản nhiên thu về: “Thế à?”
“Có điều anh ấy xoa mạnh hơn chút.”
“Cậu có thể cảm giác thấy sự khác biệt?”
Soso gật đầu: “Có.”
Ciro cười khẽ.
Gallon từ xa bước tới.
Ciro dừng chân, hai hàng lông mày hơi nhăn lại.
Gallon đến gần, cẩn thận hành lễ, sau đó thấp giọng: “Hoàng đế bệ hạ triệu điện hạ yết kiến.”
Ciro như cười như không: “Lão ta nóng vội thật a.” Vừa mới rời ký túc xá, lão đã nghe tin hắn khỏe mạnh, khẩn cấp muốn gặp hắn sao? Gallon nói tiếp: “Viện trưởng đã biết tin. Bà nói lúc nào cũng sẵn lòng từ chối khéo hộ điện hạ.”
Ciro đáp: “Không cần. Vừa lúc ta cũng muốn gặp lão ta.” Gần đây ép Kastalon II hơi quá, đã đến lúc trấn an một chút, tránh để lão tích đầy lửa giận trong bụng không phát tiết được mà làm ra hành động nào ngoài ý muốn.
Hắn nghiêng đầu thấy Soso đang lo lắng nhìn mình, thong dong bảo: “Yên tâm, ta sẽ mau trở về.”
Tuy trước kia Soso chưa từng tới Kanding đế quốc, nhưng vẫn nghe thấy tranh đấu kịch liệt bên trong hoàng thất. Cậu biết sự tình còn lâu mới đơn giản như Ciro biểu hiện ra ngoài, nhưng ngoại trừ chấp nhận lời giải thích đó ra, cậu không có cách nào khác. “Được, tôi chờ anh trở lại cùng ăn cơm trưa.”
“… Bữa tối đi.”
Danh sách chương